Người đàn ông trung niên trong bộ âu phục sang trọng đang đứng nơi tòa nhà cao nhất trong thành phố sầm uất, tay cầm điện thoại bấm số gọi cho một người.
“Bộ trưởng Lee, việc tôi nhờ ông đã chuẩn bị xong chưa? Món quà mừng đôi vợ chồng chủ tịch mới cưới.”-Hoàng Thế Phương, chú ruột của Hoàng Phong, đồng thời là tổng giám đốc của tập đoàn KT vừa cất công chuẩn bị cho kế hoạch phá hỏng chuyện vui đứa cháu trai của mình.
Chiếc ghế chủ tịch đáng lý ra phải là của lão, vì sao khi người anh trai của mình qua đời sau vụ tai nạn lão đã cố tình tạo ra thì nó vẫn không thể thuộc về lão, để giờ đây khi người ba đáng nguyền rủa không còn khả năng tiếp quản vị trí ấy thì nó lại rơi vào tay đứa cháu trai vô dụng, điều này thật nực cười làm sao?
“Nơi cao như thế này chỉ những người quyền lực và đủ mạnh như ta mới có khả năng đứng thôi, lũ oắt con các ngươi không có tư cách đó đâu.”-đôi mắt hiểm độc híp lại nhìn xuống ánh đèn đủ màu sắc từ những tòa nhà thấp hơn đang thi nhau chớp sáng lấp lánh, nếu năm xưa lão đủ nhẫn tâm để hại chết người anh trai ruột thịt thì bây giờ không lý nào lão không thể làm điều đó một lần nữa.
Đông Nghi trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi hở vai được cắt may tỉ mỉ vô cùng hoàn hảo với vóc dáng cao ráo của cô, thiết kế không cầu kỳ nhưng mặc trên người Đông Nghi toát lên sức cuốn hút mãnh liệt, sự thanh tao và cao quý không ai sánh bằng. Nếu phải dùng một từ ngữ để hình dung thì nữ thần để dành cho Đông Nghi thật sự không phải nói ngoa.
Ngồi một mình trong phòng chờ chuẩn bị tiến hành hôn lễ, tâm trạng của Đông Nghi không hề vui vẻ như bao cô dâu khác, có chăng còn mang theo chút cảm xúc không tên khó tỏ bày, tuy rằng hôn nhân này không được tạo nên bằng tình yêu, nhưng tấm thân xử nữ của Đông Nghi đã mất đi trước lễ cười, còn với người đàn ông mình không biết mặt, nói ra cảm thấy thật nực cười. Mà điều khiến cô phải bận tâm suy nghĩ lại là, lòng cô đang dao động vì người đàn ông xa lạ ấy.
Đông Nghi khẽ hít một hơi sâu, cô quyết định gạt bỏ tâm tư ngỗn ngang của mình đứng dậy bước ra ngoài, hôn lễ đã đến thời khắc cử hành rồi.
Cũng giống như những người có mặt nơi lễ đường, Hoàng Phong đứng bên trên nhìn cô dâu phía sau cánh cửa từng bước chậm rãi đi vào, trái tim bên trong lồng ngực bỗng dưng hẫng đi vài nhịp. Đông Nghi quá xinh đẹp để khoác trên người chiếc váy cưới này, anh cảm tưởng như trên thế giới không ai đẹp bằng người vợ của mình, nghĩ đến việc sắp được kết hôn cùng một người tuyệt vời như vậy, lòng của anh một lần nữa rúng động nhất thời không thể kiểm soát được.
Đứng cùng một chỗ với vị hôn phu của mình, khóe môi Đông Nghi cong lên nụ cười khẽ chế giễu bản thân, đêm hôm qua cô còn ngủ trong vòng tay của một nam nhân khác, được người ấy ân cần chăm sóc lúc cô bị sốt, mà sáng nay đã ở trong lễ đường với anh cử hành hôn lễ. Cơ bản Đông Nghi vẫn chưa hoàn toàn hết bệnh, nhưng cũng không đến mức mệt mỏi như đêm qua, cô đợi cha sứ tuyên bố hết câu nói quen thuộc của mình, nhẹ nhàng lên tiếng đáp trả.
“Con đồng ý!”
Cha sứ nhìn đôi vợ chồng trẻ đeo nhẫn cho nhau, mỉm cười nói câu cuối cùng: “Bây giờ hai con đã chính thức là vợ chồng của nhau, chú rể có thể hôn cô dâu được rồi.”
Ánh mắt Đông Nghi thoáng không hài lòng, nhưng nhìn thái độ phấn khích của mọi người bên dưới đang vỗ tay cổ vũ, cô miễn cưỡng nhìn Hoàng Phong gật nhẹ đầu cho phép anh hôn mình. Hoàng Phong như mở cờ trong bụng, chầm chậm bước tới trước, khóe môi mỏng vẽ lên một đường nhỏ tiến tới chạm nhẹ lên đôi môi anh đào mềm mại quyến rũ của cô, đơn giản chỉ phớt qua một cái rồi tách ra, nhưng toàn bộ tế bào cảm xúc của anh đều truyền tới cảm giác lâng lâng, anh là được công khai hôn cô ngay trước mặt mọi người, nỗi kích động này quả không nhỏ nha.
Từ đầu tới cuối Đông Nghi cũng không cảm nhận sâu sắc và nhiều như người chồng của mình, nụ hôn thoáng qua này giống như việc chạm vào kẹo bông mà thôi, chỉ là vì sao dư chấn động lại mang theo một chút quen thuộc vô hình.
Mình là đang bị sốt nên mới sinh ra mơ hồ…
Hoàng Phong cùng Đông Nghi về ngôi nhà tân hôn mới của họ, hiện tại cả hai đang ngồi đối diện nhau trong phòng ngủ rộng lớn được trang trí rất ấm cúng với gam màu đỏ làm chủ đạo, thậm chí lối vào cũng được trợ lý của Hoàng Phong, A Cầu cẩn thận rãi hoa hồng đỏ thắm, tạo không khí lãng mạng cho cô cậu chủ động phòng.
“Hắc xì ~”-Đông Nghi không kiềm chế được nhảy mũi, bệnh tình vừa thuyên giảm hôm nay phải cực lực chuẩn bị cho hôn lễ, cộng thêm thời tiết chuyển giao thất thường, bệnh cảm của cô lại giở chứng nữa rồi.
Hoàng Phong nhìn Đông Nghi đang lấy khăn lau cái mũi đã sớm đỏ ửng của mình trong lòng lại thấy xót, anh đứng dậy tìm điều hòa tăng nhiệt độ căn phòng lên, sau đó đi ra ngoài: “Em chờ ở đây, anh nhờ thím Trần làm cho em chút trà gừng.”
“Không cần đâu. Tôi đi tắm rồi ngủ là được.”-Đông Nghi đứng dậy theo, cô nhìn anh đang bước được một chân ra khỏi cửa lên tiếng: “Anh cũng tắm đi, chúng ta sẽ có một số giao ước trước khi đi ngủ, hắc xì!!!!!!”
Đông Nghi bắt đầu bực rồi, bị cảm cô ghét nhất là đau họng, ho và nhảy mũi (có nhiêu triệu chứng nàng ghét hết rồi còn đâu >.<), thật mất hình tượng. Thôi kệ, trước mặt người chồng hờ này cũng không sao (ý cô là không coi chồng ra gì đó)
Anh ừm nhẹ đáp trả, nhưng vẫn ra ngoài nhờ thím Trần giúp việc làm trà gừng giải cảm cho cô, nghĩ đến việc lịch trình ngày mai phải bay sang Hàn Quốc, Hoàng Phong không nỡ chút nào.
Ngâm mình trong bồn tắm ấm nóng cơ thể Đông Nghi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng không tắm quá lâu, mặc vào bộ đồ ngủ pyjama đơn giản rồi bước ra, nhìn lại giường ngủ king size trước mặt, Đông Nghi thở dài một tiếng cũng leo lên ngồi.
“Em uống cái này trước đi!”-Hoàng Phong tự tay đem tách trà gừng nóng hổi đưa cho Đông Nghi.
“Tôi đã bảo không cần.”
Anh không thu tay về, giọng vẫn đều đều nói: “Nếu mai em vẫn không khỏe tôi sẽ hủy hết lịch trình của chúng ta, ngoan ngoãn uống đi.”
Đông Nghi khẽ nhíu mày, anh trước nay chưa bao giờ tùy tiện quyết định việc gì của cô, lần này vì sao lại ngông cuồng như vậy, thế nhưng việc này không quá phức tạp, Đông Nghi sẽ bỏ qua vì đại sự: “Được rồi, tôi uống là được phải không?”
Anh hài lòng mỉm cười nhìn cô uống, bàn tay cố tình đưa lên giúp Đông Nghi uống hết tách trà lúc cô đã bỏ xuống khi bên trong còn hơn nửa.
“Tốt, vậy giờ em nói đi, giao ước gì nào?”-đôi mắt sạch sẽ nhìn Đông Nghi chờ đợi, anh sẽ tôn trọng mọi đề nghị cô đưa ra.
Đông Nghi nuốt xuống vị trà gừng còn vươn trên đầu lưỡi của mình, nó khiến cô có chút khó chịu, nhưng nhìn vào đôi mắt của anh, cảm giác của cô đã dịu hơn một chút. Điểm cô ưng ý nhất ở Hoàng Phong chính là anh rất phối hợp cùng cô, cô đương nhiên cũng không phải người thích lợi dụng người khác, phương châm làm việc của Đông Nghi chính là đôi bên cùng có lợi.
“Đơn giản thôi, thím Trần được sắp xếp đến đây không chỉ giúp việc, bà ấy còn là tai mắt của người nhà anh cho nên chúng ta chỉ còn có thể ngủ chung ở đây thôi.”
“Tôi sẽ không xâm phạm đến em đâu.”-Hoàng Phong đột nhiên giơ hai ngón tay lên ngang đầu như thể đang thề thốt với cô, Đông Nghi nhìn nét mặt nghiêm túc của anh có chút buồn cười, người như thế mà cô từng liên tưởng tới người đàn ông ngạo mạn cùng cô hoan ái hai lần sao?
Nụ cười thoáng trên môi Đông Nghi chợt cứng lại, cô lại đang nghĩ đến người đó nữa rồi, thật là.
“E hèm, anh nghĩ được như vậy là tốt. Tôi đã thảo sẵn hai bản hợp đồng rồi, nội dung chính chủ yếu là đối phương không có bất kỳ tình cảm hay xâm phạm nào đến quyền cá nhân của nhau. Cho đến khi hai tập đoàn X và KT chính thức sáp nhập hoặc có chỗ đứng vững chắc, sẽ không có chuyện ly hôn hay việc hôn nhân giả của chúng ta bị tiết lộ ra bên ngoài. Hợp đồng sẽ kéo dài vô thời hạn tùy theo hoàn cảnh, chỉ cần đảm bảo những điều khoản nêu trên.”-Đông Nghi lấy ra hai chiếc hộp nhỏ cô đã chuẩn bị sẵn, bên trong là hai bản hợp đồng đã có chữ ký của cô, chỉ còn thiếu chữ ký của Hoàng Phong.
Anh lướt mắt đọc qua, không có phản đối gì đặt bút ký, sau đó đưa lại cho cô. Đông Nghi kiểm tra một lượt rồi cho vào hai hộp nhỏ khóa lại bằng mật khẩu, đây là chiếc hộp được mã hóa, nếu sau 5 lần không thể mở, hợp đồng bên trong tự động sẽ bị hủy đi, ngoài ra nếu từ bên ngoài có tác động muốn phá hủy cái hộp, tài liệu bên trong cũng sẽ tự động bị hủy.
“Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”-Đông Nghi cho hai cái hộp cất vào tủ, Hoàng Phong đã giao toàn quyền giữ hai bản hợp đồng cho cô luôn rồi, xem ra anh rất tin tưởng ở cô.
Anh cẩn thận trèo lên giường nằm xuống, nhìn tấm lưng nhỏ bé đang ở trước mặt của mình, Hoàng Phong vui mừng nở nụ cười, bây giờ họ đã chính thức là vợ chồng rồi, dù rằng tình cảm của anh chỉ là đơn phương, nhưng cũng đủ lắm rồi.
“Vợ à, anh yêu em!” 3
Tiếng lòng của Hoàng Phong không thể nào truyền được đến tai Đông Nghi, cô vì quá mệt nên rất nhanh đã thiếp đi, bên cạnh người chồng hờ này, cô hoàn toàn không có sự phòng bị nào.
Có lẽ là anh đã đóng kịch quá giỏi chăng…
TBC.
Năm mới mình chúc mọi người ăn Tết vui vẻ, nhớ ủng hộ cho mình nhé ^^