Hoàng Phong bế cô cẩn thận đặt lên giường, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say của cô, lòng anh lại nổi lên một trận sóng lớn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc suông mượt bên dưới.
“Sao em có thể ngủ ngoan như vậy? Làm anh có chút thất vọng.”
Cô giống như đứa trẻ nhỏ xoay người tìm khoảng trống mềm mại gối đầu, chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh mỉm cười đứng dậy đi đến tủ quần áo chọn ra một bộ đồ ngủ thoải mái thay cho cô, sau đó đi vào phòng tắm rửa.
Dòng nước ấm từ vòi sen chảy xuống người mang đến cảm giác dễ chịu, đột nhiên từ bên ngoài vọng ra tiếng đổ vỡ. Anh hốt hoảng quấn vội áo choàng trắng lên người chạy ra ngoài. Hình ảnh trước mắt không thể nào bất ngờ hơn được nữa.
Đông Nghi trên tay đang cầm cái bình sứ thả rơi xuống đất, khuôn mặt phấn khích với nụ cười tươi trên môi khi nghe âm thanh chói tai của bình sứ rơi xuống tạo nên âm sắc vui tai. Dưới chân cô toàn là những mảnh vỡ thủy tinh bén nhọn, anh sợ hãi vội chạy đến khi nhìn thấy Đông Nghi định bước lên đó.
“Đứng lại!”
Hoàng Phong hít một hơi sâu trấn tĩnh nhìn chăm chăm vào cô vợ phá phách của mình đang ngơ ngác nhìn lên anh, rất may cô đã kịp dừng lại. Nhưng vẫn chưa thể an tâm được, Hoàng Phong mặc kệ việc mình cũng đang đi chân trần, bước tới bế cô dặt lên giường ấn mạnh đầu vai cô xuống ngăn không cho Đông Nghi có cơ hội bật dậy làm loạn.
“Em nhìn cho kỹ đi, có nhận ra anh là ai không?”
Đông Nghi cười cười vỗ mấy cái lên khuôn mặt cương nghị của Hoàng Phong, thều thào đáp: “Phong, làm sao em lại không nhìn ra khuôn mặt chồng mình được…”
“Em chưa say có phải không?”-bàn tay nắm lấy vai cô hơi nới lõng ra, anh nghi ngờ hỏi lại.
Cô lắc lư cái đầu nhỏ của mình, hai tay chìa ra vòi vĩnh: “Đưa đồ cho em đi, âm thanh đó nghe rất hay, em muốn nghe nữa…”
Hoàng Phong nhếch môi cười khổ, bây giờ anh đang tự hỏi ngược chính mình người trước mặt có phải là cô vợ Đông Nghi kiêu kỳ điềm đạm của anh không nữa, nhìn cứ như một đứa trẻ con to xác đang muốn làm bằng được chuyện mình thích.
“Ngoan, em nằm xuống ngủ đi, mai tỉnh dậy em sẽ cảm thấy xấu hổ như thế nào anh có thể nhìn ra được.”
Hiện tại anh đang khom người nằm trên cơ thể của cô, hai tay chống xuống nệm làm giảm đi sức nặng trên người cô, bởi vì vừa rồi khoác vội áo choàng tắm vào người nên bộ ngực săn chắc bóng loáng của anh gần như phô bày đập vào trước mắt cô.
Cô cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt mơ màng mang theo vài phần dụ hoặc nhìn chăm chăm vào cơ thể hoàn mỹ của anh. Lần đầu tiên thấy vợ mình ngây ngốc ngắm nhìn cơ thể của anh, Hoàng Phong vừa lạ lẫm vừa có chút thành tựu, khóe môi cong nhẹ lên thích thú.
“Bây giờ em mới phát hiện ra chồng của mình rất có sức hút phải không?”
Đông Nghi thành thật gật gật đầu, ngón tay di di chạm lên vòm ngực cứng cáp của anh, miết nhẹ lên đó, lời nói thì thầm làm cho tâm tư anh một trận chấn động: “Em có thể hôn lên đó không?”
Yết hầu lăn nhẹ, Hoàng Phong không do dự đồng ý: “Cơ thể này thuộc quyền sỡ hữu của em.”
Được sự chấp thuận của anh, cô rướn người lên há miệng ra để đầu lưỡi không xương liếm nhẹ lên đầu ngực của anh, khi đôi môi nóng rực bao trọn một bên ngực, Hoàng Phong khẽ run lên chịu đựng khoái cảm đang chạy dọc khắp người mình. Cô đúng là yêu nghiệt, chỉ một động tác nhỏ thôi đã khơi dậy toàn bộ dục vọng trong người anh một cách chân thật và mãnh liệt nhất.
“AAA, em điên sao?”
Hoàng Phong không thể ngờ tới Đông Nghi lại cắn mạnh lên ngực của mình, quá đau quá kinh ngạc, anh đẩy mạnh đầu cô ra cố thoát khỏi cảm giác thốn buốt khó chịu này, ánh mắt sững sốt nhìn dấu răng hiện lên xung quanh đầu ngực rồi nhìn sang cô vợ vẫn vô tư không hay biết gì, nghiến răng tức giận: “Có phải dạo này em sống tốt quá rồi phải không?”
Đông Nghi vô tội lắc đầu, cô tách khỏi người anh tạo một khoảng cách an toàn, tay với lấy cáy ly thủy tinh ở bàn gần đầu giường thỏ thẻ nói: “Em chỉ muốn chơi thôi!”
Hoàng Phong tá hỏa đưa hai tay ra trước cố ngăn cô lại, ánh mắt khẩn hoảng có chút cầu xin: “Không được… anh cho em đập cái khác, cái ly này không được…”
“Sao lại không được?”-cô cao hứng đưa cái ly ra xa sẵn sàng sẽ đánh rơi nó bất cứ lúc nào mình muốn.
“Nó là cái ly cổ thời Louis XIV, anh xin em…”
XOẢNG
Ánh mắt nuối tiếc và bất lực nhìn cái ly yêu quý nhất của mình vỡ tan tành dưới sàn nhà, anh sốc đến nổi cả người cứng đờ không còn chút cảm xúc nào. Từ đau khổ vì mất đi món đồ quý giá, đôi mắt sắc bén lần đầu tiên lườm cô đến tóe lửa, anh xoắn tay áo choàng lên lau nhanh về phía người phụ nữ đang bật cười khanh khách không biết gì về tội lỗi mình đã gây ra nhưng chỉ vừa mới sấn tới cô đã gục xuống ngủ thiếp đi, nếu anh không nhanh tay đỡ lấy cô đã ngã xuống sàn nhà rồi.
“Thật là!”
Hoàng Phong bất lực đặt Đông Nghi nằm ngay ngắn trên giường, sau đó quét dọn tàn cuộc do cô bày ra, nếu như để ngày mai cô thức dậy đạp phải anh sẽ càng xót xa hơn thôi.
“Là anh đã sai khi để em uống rượu.”
TBC.
Anh và em không ai thua ai đâu, sau này dẹp hết đi, đừng uống rượu nữa =))))))))))