Tôi chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ đến thế khi tỉnh giấc vào sáng hôm sau. Chưa bao giờ.
Cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận được là đau đớn. Những tiếng nổ lách tách đau đớn khi tôi cố lúc lắc đầu, khi tôi cố mở mắt, khi tôi cố trả lời vài điều căn bản như: Mình là ai? Hôm nay là thứ mấy? Mình bây giờ đang ở đâu?
Trong một lúc tôi nằm im bất động, hổn hểng cố sức nhận ra mình vẫn sống. Thật sự thì, mặt tôi đang dần đỏ phừng phừng và hơi thở bắt đầu dồn dập, vậy là tôi cố ép mình phải bình tĩnh và thở thật đều. Hít vào… thở ra, hít vào… thở ra. Và rồi chắc chắn mọi thứ sẽ trở lại bình thường, tôi sẽ cảm thấy đỡ hơn. Hít vào… thở ra, hít vào… thở ra.
Còn gì nữa nhỉ? Bữa tối. Mình đã đi ăn tiệm tối qua. Hít vào… thở ra, hít vào… thở ra
Pizza. Mình ăn pizza. Và mình đã đi với ai? Hít vào… thở ra, hít vào…
Tarquin.
Thở ra.
Ôi lạy Chúa. Tarquin.
Lật qua cuốn séc, tan tành hết mọi thứ. tất cả là lỗi của mình.
Một cơn song tuyệt vọng quen thuộc nhấn chìm tôi, thế là tôi nhắm mắt lại, cố trấn an cái đầu đang hồi hộp căng thẳng. Ngay lúc ấy, tôi nhớ ra rằng đêm qua, khi về phòng, tôi lôi ra nửa chai Whisky mạch nha mà hãng Scotland Prudential có lần đã tặng, vẫn còn trên bàn trang điểm. Tôi mở nắp – mặc dù tôi không hề thích wishky – và uống… chà, chắc chắn là cũng khoảng vài chén. Chính vì cái này mà sáng nay tôi cảm thấy mệt nhừ đây.
Chầm chậm tôi cố ngồi dậy và nghe ngóng tiếng Suze, Nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Căn hộ trống không. Chỉ mình tôi thôi.
Tôi với những suy nghĩ của mình.
Nói thật là, tôi không thể chịu được điều này. Đầu thì đang thùm thụp còn người thì yếu ớt run run – nhưng tôi phải cử động để làm phân tán suy nghĩ. Tôi sẽ ra ngoài, uống một tách cà phê ở đâu đó yên tĩnh và cố lấy lại hồn vía.
Tôi ra khỏi giường, lảo đảo tới cái tủ, rồi nhìn chăm chăm vào mình trong gương. Tôi không thích những gì tôi thấy. Da xanh lè, môi khô ran, và tóc dính bết vào da thành từng túm. Và tệ nhất là những gì từ đôi mắt: trống rỗng, chán ghét bản thân đến khốn khổ. Đêm qua mình đã có được một cơ hội – một miếng ngon không tưởng trên đĩa bạc. Mình đã vứt nó vào sọt rác – và còn làm tổn thương một người thật sự ngọt ngào, nhã nhặn. Chúa ơi, mình là một kẻ thảm hại. Mình chẳng đáng sống nữa.
Tôi hướng về đại lộ King, quên hẳn chính mình trong sự vội vàng không rõ từ đâu. Thời tiết khô và thoáng, khi sải những bước thật dài dường như tôi đã quên hầu hết mọi chuyện tối qua. Hầu hết, nhưng không phải là tất cả.
Tôi vào quán Aroma, gọi một cốc cappuccino lớn, và cố uống một cách bình thường. Như thể mọi thứ đều ổn và tôi là một cô nàng nào khác ra ngoài mua sắm linh tinh vào ngày Chủ nhật. Nhưng tôi chẳng làm thế được. Tôi không thể thoát khỏi những ý nghĩ. Chúng cứ rối tung trong đầu tôi, như một cuộn băng không dứt, cứ thế rồi cứ thế rồi cứ thế.
Giá mà mình đừng có cầm tập séc lên. Giá mà mình đừng quá ngu ngốc thế. Mọi thứ đều đang tiến triển rất tốt. ANh ta thực sự thích mình. Hai người đã sắp cầm tay nhau. Anh ta đã định mời mình đi chơi lần nữa. Giá như mình quay lại được; giá như mình có thể làm lại buổi tối ấy…
Đừng nghĩ về nó nữa. Đừng nghĩ xem chuyện gì đã có thể như thế nào nữa. Thật không thể chiu nổi. Nếu như mình cư xử đúng đắn, Biết đâu giờ mình đang ngồi đây uống cà phê với Tarquin? Lẽ ra mình đã rất có thể là người phụ nữ giàu thứ một5 trong cả nước.
Thay vì thế, mình còn một đống hoá đơn chưa trả đang kẹt cứng cả ngăn kéo bàn trang điểm. mình có cuộc gặp với quản lý ngân hàng vào sáng thứ 2. Mình cũng chẳng biết sẽ phải làm gì nữa. Chẳng biết gì hết.
Chán chường tôi nhấp chút cà phê rồi bóc thanh sôcôla nho nhỏ. Tôi chẳng có tâm trí nào mà ăn sôcôla cả, nhưng vẫn cho vào miệng.
Điều tồi tệ nhất – tồi tệ trong tất cả – là tôi thực long bắt đầu thấy thích Tarquin. Có thể anh ta không phải món quà của Chúa trong khoản bề ngoài, nhưng anh rất tốt, và khá thú vị, theo cách riêng của anh. Cái cài áo đó nữa chứ – nó thực sự rất dễ thương.
Và cái cách mà anh không hề kể với Suze đã thấy tôi làm gì. Cà cái cách anh tin khi tôi bảo anh mình thích chó, Wagner và cả đám nhạc công violon chết tiệt ở Mozambique. Cái cách mà anh hoàn toàn, tuyệt đối không nghi ngờ gì cả.
Giờ thì tôi thực sự bắt đầu khóc.
Mạnh mẽ, tôi gạt hết nước mắt, uống cạn tách cà phê, rồi đứng dậy. Ra ngoài phố, thoạt đầu hơi do dự, rồi tôi lại phăm phăm đi tiếp. Biết đâu cơn gió thoang thoảng sẽ thổi bay hết những suy nghĩ kinh khủng kia khỏi đầu tôi cũng nên.
Nhưng tôi cứ đi cứ đi mà chẳng thấy đỡ hơn chút nào. Đầu đau và mắt đỏ ngầu, giờ thì tôi chỉ có thể uống thêm hoặc làm gì đó. Một cái gì nho nhỏ thôi, giúp tôi thấy đỡ hơn. Đồ uống, một điếu thuốc, hay…
Tôi nhìn lên, và thấy mình đã ở trước Octagon. CỬa hiệu tôi yêu thích nhất trên đời. Ba tầng đầy quần áo, phụ tùng, đồ đạc, quà cáp, quán cà phê, quầy bán nước quả, và một hàng hoa khiến bạn muốn mua về trang hoàng khắp nhà.
Mà mình lại mang theo ví.
Chỉ cái gì nho nhỏ, làm mình vui lên thôi mà. Một cái áo phông hay gì đấy. Hay thậm chí chỉ là lọ sữa tắm. Mình cần mua cho mình một chút gì đó. Mình sẽ không tiêu nhiều đâu, chỉ cần đi vào, và…
Tôi đẩy cửa bước vào. Chúa ơi, sống rồi, sống rồi! Hơi ấm, ánh sáng. Tôi thuộc về nơi này. Đây là nơi trú ngụ tự nhiên của tôi.
Trừ việc thậm chí khi tiến thẳng tới quầy áo phông, tôi cũng không vui như mình tưởng tượng. Tôi nhìn qua các giá hàng, cố vời lại những niềm vui hứng thú thường thấy mỗi khi tự thưởng cho mình cái gì đó – nhưng không hiểu vì sao hôm nay cứ thấy trống rỗng. Tuy vậy tôi vẫn chọn được chiếc áo chui đầu có hình ngôi sao bạc ở giữa, tự nhủ rằng mình sẽ thấy vui ngay bây giờ thôi. Rồi tôi ngó thấy một dãy váy dài. Mình cũng có thể có một chiếc chứ nhỉ?
Khi chạm vào một chiếc áo ngủ màu trắng xinh xắn, tôi nghe thấy tiếng nho nhỏ trong đầu, như tiếng đài phát thanh vặn bé. Đừng có làm thế. Mày đang nợ nần chồng chất đấy. Đừng có làm thế. Mày đang nợ nần chồng chất đấy.
Nhưng nói thật là bây giờ còn quan trọng gì nữa? Muộn rồi, chả thay đổi được gì nữa. Nợ thì chũng đã nợ rồi; có nợ nữa thì cũng thế thôi. Cơ hồ cáu kỉnh, tôi lôi chiếc váy trên giá xuống, vắt lên tay. Rồi tôi với tay lấy một đôi dép tông rất hợp. Chẳng ích gì nếu mua cái này ma không mua thêm cả cái kia.
Quầy thanh toán đã ngay bên trái, nhưng tôi phớt lờ đi. Tôi đã xong đâu. Tôi đi thẳng ra cấu thang lên khu đồ gia dụng. Cũng phải mua một cái chăn lông ngỗng mới. Màu trắng đi, cho hợp với cái váy mới. Và một đôi gối ôm nữa.
Mỗi khi tôi thêm cái gì vào chồng đồ mới chọn, tôi lại thấy một tia sung sướng trượt qua, như pháo hoa vậy. và trong chốc lát, mọi thứ thật ổn. Nhưng rồi, dần dần, những tia sáng lung linh kia vụt biến mất, và tôi bị bỏ lại giữa bóng đêm tăm tối lạnh lẽo. Vậy là tôi lại nhìn quanh quất tìm cái gì đó nữa. Một cây nến thơm khổng lồ. Một lọ keo tắm Jo Malone. Một túi đồ được dệt thủ công. Cứ mỗi khi lấy thêm cái gì, tôi lại thấy sáng loé lên, rồi lại đen ngòm. Nhưng sau mỗi lần ánh sáng cứ trở nên ngắn dần ngắn dần. Sao niềm vui sướng không ở lại? Sao tôi không thấy vui hơn?
“Em có thể giúp được gì không ạ?” một giọng nói cất lên làm gián đoạn những suy nghĩ của tôi. Một cô nhân viên trẻ, mặc đồng phục Octagon với áo sơmi trắng và quần lanh, tới nhìn đống đồ trên sàn. “Chị có muốn em giữ những thứ đồ này trong lúc chị chọn tiếp không ạ?”
“Ồ” tôi ngơ ngác nói, và nhìn xuống đống đồ đã tích lại từ nãy. Giờ đã thực sự nhiều rồi. “Không, đừng lo, tôi sẽ… tôi sẽ thanh toán hết mà.”
Bằng cách nào đó, 2 người chúng tôi đã khuân hết đống đồ qua sàn gỗ sồi tới quầy thanh toán làm bằng đá granite sành điệu ở giữa, và cô nhân viên bắt đầu quét mã hàng mọi thứ đồ. Cái gối ôm được giảm giá, vậy mà tôi đã không phát hiện ra, và trong lúc cô nhân viên kiểm tra giá chính xác, một dòng người bắt đầu nối vào sau tôi.
“Tất cả 370,56 bảng” cuối cùng cô ta cũng nói, và mỉm cười với tôi. “Chị muốn thanh toán bằng cách nào ạ?”
“Ừm… bằng thẻ thấu chi.” Tôi đáp, và lục tìm ví. Khi cô nhân viên còn đang tất bật thì tôi đưa mắt nhìn đống đồ và băn khoăn không hiểu mình sẽ đem về nhà thế nào đây.
Nhưng ngay lập tức ý nghĩ đó biến luôn. Tôi không muốn nghĩ tới chuyện nhà cửa nữa. tôi không muốn nghĩ đến Suze, đến Tarquin, đến đêm qua, hay bất cứ gì trong số đó.
“Xin lỗi” giọng cô nhân viên vẻ hối lỗi. “nhưng thẻ của chị có vấn đề. Thẻ không cho phép chi cho những thứ này.” Cô ấy đưa lại cho tôi. “Chị có gì khác không ạ?”
“Ồ” tôi nói, hơi bối rối. “À có… đây… thẻ VISA.”
Thật ngượng biết bao. Mà không hiểu thẻ của mình bị làm sao cơ chứ? Trông vẫn bình thường mà. Mình sẽ gọi đến ngân hàng hỏi vậy.
Ngân hàng. Cuộc gặp ngày mai, với Derek Smeath. Chúa ơi. Nhanh lên nào, nghĩ về cái gì khác đi. Nhìn xuống sàn. Liếc quanh cửa hiệu nào. Có một hàng dài người đợi đằng sau, và tôi đã nghe thấy những tiếng ho và đằng hắng. Mọi người đang đợi mình. Khi tôi gặp ánh mắt của người đàn bà đứng đằng sau, tôi cười ngượng ngịu.
“Không được rồi” cô nhân viên nói. “Cái này cũng không được nữa.”
“Gì cơ?” tôi điếng người vì sốc. Làm sao mà thẻ VISA của tôi lại không dung được nữa? Đây là thẻ VISA của tôi mà, có Chúa mới biết. Được chấp nhận trên toàn thế giới. Chuyện gì đang xảy ra thế? Nó chẳng có nghĩa gì cả, nó chẳng có…
Nhưng rồi họng tôi nghẹn lại, và một sự buốt già khủng khiếp bắt đầu bao trùm lấy tôi. Tất cả những lá thư đó. Những lá thư tôi đã nhét vào ngăn kéo bàn trang điểm. Chắc chắn họ không thể…
Không. Họ không thể làm thế.
Tim tôi bắt đầu đập hoảng loạn. Tôi biết rằng mấy vụ thanh toán hoá đơn thì cũng không cần lo cho lắm – Nhưng tôi cần thẻ VISA. Tôi cần lắm. Họ không thể huỷ nó như thế này được.
“Còn nhiều người đang đợi đấy ạ” cô gái nói và chỉ tay về phía hàng người. “Vậy nên nếu chị không thể thanh toán…”
“Tất nhiên tôi có thể thanh toán chứ” tôi nói cứng. Tay run run tôi quờ quạng tìm trong ví và rồi cũng mò ra được tấm thẻ thanh toán Octagon bạc của tôi. Nó bị vùi dưới bao thứ khác, vậy chứng tỏ đã lâu rồi tôi không dùng nữa. “Đây” tôi nói. “Tôi trả hết bằng thẻ này.”
“Tốt thôi” cô nhân viên nói cộc lốc, và vớ lấy chiếc thẻ.
CHỉ đến khi chúng tôi im lặng đợi thẻ xác nhận thì tôi mới bắt đầu băn khoăn không hiểu mình đã dung hết tài khoản Octagon chưa. trước họ có gửi cho mình một lá thư chết tiệt nào đấy đúng không nhỉ? Về vấn đề gì đó như kiểu khoản thanh toán còn thiếu. Nhưng mình chắc là cũng đã trả nó từ đời tám hoánh nào rồi. Hoặc ít ra là một phần. Đúng không nhì? Mình chắc là mình…
“Tôi phải gọi nhanh một cuộc” cô nhân viên nói, nhìn chăm chăm vào máy thanh toán. Cô vớ lấy cái điện thoại cạnh quầy.
“Xin chào…” cô ấy nói. “vâng, nếu tôi có thể cung cấp một số tài khoản…”
Sau lưng tôi, mọi người đã bắt đầu thở dài thành tiếng. Tôi cò thể cảm thấy mặt mình đang nóng dần nóng dần lên. Tôi chẳng dám nhìn quanh nữa, cũng chẳng dám cử động gì luôn.
“Tôi biết rồi” cuối cùng cô nhân viên nói, rồi đặt máy. Cô ta nhìn lên – và với cái vẻ trên mặt cô ta, tôi thấy bụng dạ mình lộn hết cả lên. Nét mặt không còn có vẻ hối lỗi hay nhã nhặn gì nữa. rõ rệt biểu hiện không thiện chí gì.
“Phòng dịch vụ tài chính của chúng tôi muốn chị gọi ngay cho họ” cô ấy nói cộc lốc. “Tôi sẽ cho chị số.”
“À, vâng” tôi nói, cố tỏ ra bình thản. Cứ như thể đấy chỉ là một yêu cầu rất bình thường. “Được thôi, tôi sẽ gọi. Cảm ơn cô.” Tôi đưa tay đợi lấy lại thẻ. Giờ tôi không còn thấy thú vị gì với việc mua sắm nữa. Tôi chỉ muốn thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Tôi xin lỗi, tôi e rằng tài khoản của chị đã bị khoá” cô nhân viên nói mà không hề hạ giọng. “Tôi sẽ phải tịch thu thẻ của chị.”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm mà không thể tin nổi, thấy mặt mình râm ran vì sốc. Phía sau tôi bắt đầu có những tiếng xôn xao khoái trá khi mọi người nghe thấy điều này và bắt đầu huých nhau.
“Vậy nên, trừ khi chị có phương tiện thanh toán nào khác…” cô ta thêm vào, liếc nhìn màn hình trên quầy thanh toán. Cái áo ngủ của mình. Cái chăn lông ngỗng của mình. Cái nến thơm của mình. Một đống đồ to đùng, đập vào mắt. Những món đồ tôi không cần đến. Những món đồ tôi không thể thanh toán. Đột nhiên tất cả những cảnh này làm tôi phát ốm.
Tôi điếng người lắc đầu thật mạnh. Tôi cảm thấy như thể mình bị bắt quả tang trong lúc đang ăn trộm vậy.
“Elsa” cô nhân viên gọi. “Cậu có thể giải quyết chuyện này không? Có khách hàng không thể thanh toán.” Cô ta chỉ về phía những túi đồ, rồi một người khác chuyển chúng ra khỏi quầy thanh toán, mặt cô ta hiện lên vẻ lạnh lùng cố ý.
“Người tiếp theo ạ.”
Người đàn bà đằng sau tôi nhích lên phía trước, tránh ánh mắt ngượng ngùng của tôi, và tôi chầm chậm quay đi. Cả đời tôi chưa bao giờ thấy bẽ mặt đến thế. Cả tầng nhà như đang nhìn tôi – tất cả khách hàng, tất cả nhân viên bán hàng, tất cả đều đang thầm thì huých nhau. Có thấy gì không? Có thấy gì vừa xảy ra không?
Loạng choạng tôi bước đi, chẳng nhìn dọc cũng chẳng ngó ngang. Đây là một cơn ác mộng. Mình phải ra khỏi đây ngay, càng nhanh càng tốt. Mình phải thoát khỏi cửa hiệu này ngay, ra phố và đi…
Đi đâu? Về nhà chắc.
Nhưng tôi không thể quay về nhà đối mặt với Suze được. Cô ấy quá tốt với tôi còn tôi đã cư xử thế nào chứ? Cô ấy không hề mảy may biết rằng tôi tồi tệ thế nào. Nếu về nhà, tôi sẽ lại phải nghe cô ấy nhắc lại rằng Tarquin ngọt ngào ra sao. Hay tệ hơn, có thể còn phải chạm mặt anh ta nữa. Chúa ơi. Cái ý nghĩ ấy làm tôi phát ốm.
Tôi sẽ phải làm gì đây? Tôi sẽ phải đi đâu đây?
LẢo đảo tôi đi dọc vỉa hè, xa hẳn những cửa hiệu trông như đang chế giễu. mình có thể làm gì? Mình có thể đi đâu được đây? Tôi thấy trống rỗng, đầu gần như choáng váng vì hoảng loạn.
Tôi dừng lại ở một góc phố, chờ đèn chuyển, thất thần nhìn những chiếc áo len cashmere phía tay trái. Và đột nhiên, tôi thấy những giọt nước mắt giải toả nỗi buồn bắt đầu lăn. Có một nơi tôi có thể đến. Tôi có thể về bất cứ lúc nào.