Sáng hôm sau, tôi dậy lúc 6h. Tôi biết điều đó nghe hơi thảm, nhưng tôi thấy phấn khích như một đứa trẻ trong ngày lễ Giáng sinh (thực sự mà nói thì như chính tôi trong ngày lễ Giáng sinh vậy.)
Tôi nằm trên giường, tự nhủ mình phải người lớn hơn, thoải mái và đừng nghĩ về nó nữa – nhưng tôi không thể cưỡng lại được. Đầu óc tôi tràn ngập hình ảnh những chồng báo trên các sạp báo toàn quốc. Những tờ The Daily World được giao trên bậc cửa mỗi ngôi nhà vào sáng nay, mọi người đều sắp đọc báo, ngái ngủ, băn khoăn không biết có những tin gì.
Và họ sắp được thấy điều gì?
Họ sẽ thấy tên tôi! Rebecca Bloomwood được đăng bài trên tờ The Daily World. Dòng chữ đầu bài viết của một tờ báo phát hành toàn quốc lần đầu tiên sẽ ghi tên tôi “Rebecca Bloomwood”. Điều đó chẳng hay sao? “Của Rebecca Bloomwood.”
Tôi biết bài báo đã được in, vì Eric Foreman đã điện cho tôi chiều qua và bảo tôi là tổng biên tập rất hài long. Và họ cho đăng nó trên trang màu – nên bức ảnh chụp Janice và Martin chắc chắn sẽ có đầy đủ màu sắc. Chất lượng sẽ tốt đây. Tôi thật không thể tin nổi. The Daily World.
Trong khi tôi vẫn đang nằm, tôi chợt nghĩ, đã có cả chồng những tờ The Daily World tại các sạp báo quanh đây. Cả một chồng những tờ báo mới nguyên, chưa hề mở. Và các quầy báo thường mở cửa lúc… mấy giờ nhỉ? Sáu giờ, tôi có vẻ đã nhớ ra. Và bây giờ là 6h05’. Vì thế theo lý thuyết thì tôi đã có thể đi ra ngoài mua một tờ ngay nếu tôi muốn. Tôi chỉ cần ngồi dậy, xỏ tạm quần áo, đi bộ xuống quầy báo và mua một tờ.
Dĩ nhiên là tôi sẽ không làm thế. Tôi đâu có tuyệt vọng đến nỗi phải lao tới ngay khi cửa hàng mở, chỉ để nhìn thấy tên mình. Ý tôi là, bạn nghĩ tôi là ai vậy? Không, điều tôi sẽ làm là thong dong thêm một lát – có lẽ tầm 11h hoặc trưa – mua báo và ngó qua hờ hững rồi sau đó lại đi từ từ về nhà. Tôi có khi cũng chẳng thèm mua thêm tờ nữa. Ý tôi là, trước đó tên tôi cũng đã được đăng rồi đấy chứ. Vụ này cũng chẳng thấm tháp gì. Chẳng cần thiết phải hát hò hay nhảy nhót vì nó.
Tôi định xoay người và ngủ tiếp. tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại tỉnh ngủ sớm như vậy. Chắc là tại mấy con chim hay gì đó. Ừm… nhắm mắt lại, cho cái gối phồng lên, nghĩ về những thứ khác… Tôi tự hỏi tôi sẽ ăn gì cho bữa sáng khi tôi tỉnh lại nhỉ?
Nhưng mà tôi chưa bao giờ thấy tên mình trên tờ The Daily World, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi chưa bao giờ được thấy tên mình trên một tờ báo toàn quốc.
Điều này đang giết tôi. Tôi không thể đợi lâu hơn được nữa, tôi phải xem nó thế nào mới được.
Tôi ran gay khỏi giường, mặc thêm quần áo, và nhón chân đi xuống cầu thang. Khi đóng cửa lại, tôi có cảm giác y như cô gái trong bài hát của Beatles khi bỏ nhà ra đi. Không khí bên ngoài thật dễ chịu, trong lành và con đường hoàn toàn yên lặng. Ôi, dậy sớm thật là tuyệt. Thế quái nào mà tôi lại không thường xuyên thức dậy lúc 6h nhỉ. Tôi nên làm việc này hằng ngày. Một cuộc đi bộ cho thêm khoẻ khoắn trước bữa sáng, giống như mọi người vẫn thường làm ở New York. Đốt cháy hàng đống calo và sau đó về nhà ăn sáng và nạp lại năng lượng với yến mạch và nước cam ép tươi. Tuyệt vời. Đây sẽ là chế độ ăn mới của tôi.
Nhưng khi tôi tới khu phố mua sắm, tôi lại thấy hơi run, không cố ý nhưng tôi đi chậm dần lại như đi đưa đám. Có lẽ tôi sẽ chỉ mua cho mình một thanh Mars Bar rồi lại về nhà. Hoặc một thanh Mint Aero nếu họ có.
Tôi từ từ mở cửa và nhăn nhó khi nghe tiếng rầm! Tôi thực sự không muốn mọi người chú ý sáng nay. Lỡ như ai đó đằng sau quầy thu tiền đã đọc bài báo của tôi và nghĩ nó thật nhảm nhí. Thật là tổn thọ quá. Lẽ ra tôi không nên trở thành nhà báo. Tôi nên là chuyên gia làm đẹp, như tôi mong muốn. Có khi vẫn chưa muộn đâu. Tôi sẽ học lại nghề và mở một cửa hàng của riêng mình…
“Chào cháu Becky!”
Tôi nhìn quanh và ngớ mặt ra vì ngạc nhiên. Martin Webster đang đứng ở quầy thu tiền, tay cầm một tờ The Daily World. “Chú tình cờ thức giấc,” ông ngượng ngùng giải thích, “Và nghĩ rằng chú nên xuống phố xem…”
“Vâng,” tôi nói. “Ừm… cháu cũng vậy.” Tôi nhún vai tỏ vẻ hờ hững. “Vì đằng nào cháu cũng thức…”
Tôi dán mắt vào tờ báo và bụng tôi cồn cào. Tôi sắp chết vì sợ đây. Xin hãy giết tôi ngay đi.
“Thế… nó thế nào ạ?” Tôi hỏi với giọng như bị nghẹt thở.
“À”, Martin nhìn chằm chằm vào trang báo như thể rất khó nói. “Bài báo hoành tráng quá!” Ông giở trang báo ra trước mặt để tôi xem, và tôi gần như bổ nhào. Đó là bức ảnh in màu của Martin và Janice, đang nhìn chòng chọc vào chiếc máy ảnh trông rất đau khổ, dưới dòng tít “ĐÔI VỢ CHỒNG BỊ FLAGSTAFF LIFE LỪA GẠT.”
Tay run run, tôi lấy tờ báo từ Martin. Mắt tôi đảo lướt trang báo tới cột chữ đầu tiên… Và đây rồi… Và đây rồi “Của Rebecca Bloomwood.” Đó là tên tôi! Đó là tôi!
Có tiếng người mở cửa đi vào, cả 2 chú cháu cùng nhìn ra. Và kia là, tôi ngạc nhiên quá đi mất, bố tôi.
“Ôi”, ông nói và ho một tiếng đầy ngượng ngùng. “Mẹ con muốn bố mua một tờ, mà đằng nào bố cũng tỉnh rồi…”
“Tôi cũng thế,” Martin nói luôn.
“Con cũng vậy,” tôi nói.
“Ờ,” bố tôi hỏi. “Thế bài có được đăng không con?”
“Có ạ,” tôi nói. “Nó có trong báo đấy ạ.” Tôi lật trang báo ra để bố xem.
“Chúa ơi,” bố tôi thốt lên. “Hoành tráng đấy chứ, phải không?”
“Ảnh rất đẹp, cháu có thấy thế không?” Martin hào hứng nói. “Nó làm nổi hẳn lên mấy bong hoa trên tấm rèm.”
“Vâng, ảnh rất đẹp.” Tôi đồng tình.
Tôi không định hạ thấp mình bằng việc hỏi ông ấy nghĩ gì về bài báo. Nếu ông muốn khen bài viết của tôi, thì ông sẽ tự nói. Nếu không cũng chẳng sao. Vấn đề ở chỗ tôi rất tự hào về nó.
“Và tôi thấy Janice trông rất đẹp,” Martin nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào bức ảnh.
“Rất đẹp.” bố tôi đồng ý. “Dù trông có hơi buồn.”
“Anh thấy không, những nhà chuyên nghiệp này, họ biết làm thế nào để lấy cảnh sao cho đẹp”, Martin nói. “Ánh nắng chiếu vào ngay đây, vào bà ấy.”
“Thế còn bài viết của cháu thì sao?” Tôi rên rỉ đầy vẻ đáng thương. “Chú thích chứ ạ?”
“À hay lắm,” Martin nói. “Xin lỗi cháu, Becky. CHú lẽ ra nên nói về nó trước! Chú vẫn chưa đọc hết nhưng có vẻ nó phản ánh rất chân thực. Nó khiến chú như trở thành một người hùng vậy.” Ông nhăn trán. “Mặc dù chú chưa bao giờ chiến đấu ở Falklands, cháu biết đấy.”
“À vâng,” tôi đáp ngay. “Thực sự nó cũng không mấy quan trọng.”
“Thế con đã viết tất cả chỗ đó trong ngày hôm qua sao?” Bố tôi hỏi. “Bằng cái máy đánh chữ của bố.” Ông tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Vâng,” tôi nói đầy tự hào. “nó rất được, đúng không ạ? Bố đã nhìn thấy dòng chữ đầu tiên chưa ạ? ‘Của Rebecca Bloomwood’ đấy.”
“Janice sẽ giật mình cho mà xem,” Martin nói. “Tôi sẽ mua 2 tờ.”
“Tôi sẽ mua 3,” bố tôi nói. “Bà con sẽ thích lắm đấy.”
“Còn con sẽ mua một,” tôi nói. “Hoặc 2, có thể.” Tôi lôi một nắm tiền xu ra và vứt chúng lên quay thanh toán.
“6 tờ?” người thu tiền nói. “Cô chắc chứ?”
“Tôi cần chúng cho hồ sơ của tôi,” tôi nói. Mặt hơi ửng đỏ.
Khi tôi về tới nhà, mẹ tôi và Janice đã đứng đợi ở cửa, nóng long để được xem báo.
“Tóc tôi!” Janice rên rỉ ngay khi nhìn thấy bức ảnh. “Trông thật khủng khiếp, họ đã làm gì với nó thế này?”
“Không, nó không hề xấu đâu cưng à,” Martin phản đối. “Trông em đẹp lắm.”
“Mấy tấm rèm cửa nhà chị nhìn rất đẹp, Janice à.” Mẹ tôi nói rồi nhìn ngang qua vai bà.
“Đúng là chúng rất đẹp, phãi không?” Martin háo hức nói. “Tôi đã bảo mà.”
Tôi xin chịu thua. Tôi có một gia đình kiểu gì thế này, quan tâm đến mấy cái rèm cửa hơn là nghề làm báo tài chính danh giá. Dù sao, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi bị dòng chữ đầu bài báo mê hoặc mất rồi “Của Rebecca Bloomwood.” “Của Rebecca Bloomwood.”
Sau khi mọi người ngắm nghía bài báo xong, mẹ tôi mời Janice và Martin vào nhà ăn bữa sáng còn bố tôi đi pha vài tách cà phê. Không khí trong nhà như một ngày hội hơn là một sự kiện và mọi người cười không ngậm được mồm vào. Tôi không nghĩ là ai đó trong số chúng tôi có thể tin rằng Janice và Martin được lên tờ The Daily World. (Và tôi, dĩ nhiên. “Của Rebecca Bloomwood.”)
Lúc 10h, tôi chuồn đi và gọi cho Eric Foreman. Cũng là lẽ thường thôi, bạn biết đấy. Để báo cho anh ta là tôi đã đọc.
“Rất tuyệt đúng không?” Anh ta hoan hỉ nói. “Biên tập viên muốn theo loạt bài này, nên nếu cô có xảy ra câu chuyện nào tương tự thì gọi tôi nhé. Tôi thích văn phong của cô. Rất phù hợp với The Daily World.”
“Tốt quá,” tôi nói đầy vẻ hãnh diện.
“À nhân tiện đây,” anh ta nói thêm. “Cô cho tôi biết thông tin tài khoản của cô luôn.”
Tôi chột dạ, tại sao Eric Foreman lai muốn biết thông tin tài khoản của tôi? Khỉ thật, chả lẽ anh ta định kiểm tra xem tài chính của tôi có ổn không à? Anh ta định kiểm tra tài khoản của tôi chắc?
“Dạo này mọi dao dịch đều thực hiện bằng chuyển khoản,” Anh tôi nói. “400 bảng được chứ nhỉ?”
Gì cơ? Anh ta gì cơ…
Ôi Chúa ơi, anh ta định trả nhuận bút cho tôi. Nhưng mà dĩ nhiên anh ta phải làm thế rồi. Đó là chuyện đương nhiên.
“Được thôi,” tôi bảo. “Không vấn đề gì, tôi sẽ chỉ, à… đưa anh số tài khoản thôi đúng không nỉ?”
400 bảng! Tôi sửng sốt khi tìm sổ séc. Quá đột ngột. Tôi thật không thể tin nổi.
“Tốt rồi.” Eric Foreman nói trong khi ghi lại số tài khoản. “Tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản cho cô.” Sao đó anh ta ngừng lời. “Nói tôi nghe, cô có thích viết về những mảng chung không? Những câu chuyện ăn khách chẳng hạn?”
Tôi có thích không ư? Anh ta đang đùa à?
“Chắc chắn rồi,” tôi nói. Không tỏ ra quá sốc. “Thực tế thì… có lẽ tôi thích mảng đó hơn mảng tài chính.”
“Được thôi,” anh ta nói. “Vậy thì tôi sẽ chú ý đến những đề tài phù hợp với cô. Như tôi đã nói đấy, tôi nghĩ cô có văn phong rất hợp với chúng tôi.”
“Hay quá,” tôi nói. “Cám ơn anh.”
Tôi đặt máy xuống, cười toét miệng. Tôi có văn phong hợp với tờ The Daily World. Ha!
Điện thoại lại reo, nhấc ống nghe lên, băn khoăn không biết liệu có phải Eric Foreman đề nghị tôi viết vài bài nữa không.
“Xin chào, Rebecca Bloomwood xin nghe,” tôi nói, giọng rất thạo việc.
“Rebecca,” giọng cộc lốc của Luke Brandon vang lên – và tim tôi như ngừng đập. “Cô làm ơn nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra thế?”
Khỉ thật.
Hắn có vẻ rất tức giận. Trong một chốc, tôi như bị tê liệt. Họng tôi khô rát, tay đẫm mồ hôi quanh cái ống nghe. Ôi Chúa ơi. Tôi phải nói gì đây? Tôi phải nói gì với hắn đây?
Nhưng mà khoan đã. Tôi có làm gì sai đâu.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì,” tôi nói cố kéo dài thời gian. Bình tĩnh nào, tôi tự nhủ. Bình tĩnh và cứng rắn lên.
“Cái nỗ lực phô trương của cô trên tờ The Daily World,” hắn gắt lên. “Cái câu chuyện phiến diện, lệch lạc, toàn là bôi nhọ của cô.”
Trong thoáng choc tôi bị sốc tới mức không nói được gì. Khoe khoang ư? Bôi nhọ ư?
“Nó không hề phô trương!” cuối cùng thì tôi cũng lắp bắp được. “Đó là một bài viết tốt. Và nó hoàn toàn không hề bôi nhọ ai hết. Tôi có thể chứng minh tất cả những điều tôi viết.”
“Tôi nghĩ kiếm ra cái mặt trái của câu chuyện là cả một sự phiền phức đấy nhỉ,” hắn cắn cảu. “Tôi nghĩ là cô mải mê viết đống chán ngắt, đầy hoa mỹ của cô nên không thể lien lạc với Flagstaff Life, yêu cầu một bản thường thuật các sự kiện. Cô thà viết được một câu chuyện hay ho còn hơn làm hỏng nó bằng một cái nhìn toàn cảnh.”
“Tôi đã cố để có được thông tin từ phía bên kia đấy chứ!” Tôi hét lên tức giận. “Tôi đã gọi cho công ty PR của anh hôm qua và bảo họ tôi đang viết bài báo này!”
Tiếp đó là sự thinh lặng.
“Cô đã nói chuyện với ai?” Luke hỏi.
“Alicia,” tôi trả lời. “Tôi đã hỏi rất rõ cô ta về chính sách của Flagstaff Life trong việc thay đổi quỹ, và cô ta bảo sẽ gọi lại cho tôi. Tôi đã nói là đang rất gấp.”
Luke khó chịu thở dài. “Cô làm cái quái gì vậy, nói chuyện với Alicia? Flagstaff Life là khách hàng của tôi, không phải của cô ta.”
“Tôi biết! Tôi đã bảo cô ta như thế! Nhưng cô ta nói anh rất bận và cô ta có thể giải quyết cho tôi.”
“Thế cô có bảo với cô ta là cô đang viết cho The Daily World không?”
“Không,” tôi nói mặt đỏ bừng. “Tôi không nói rõ đang viết cho báo nào. Nhưng tôi sẽ nói nếu cô ta hỏi. Cô ta còn không thèm bận tâm. Cô ta cho rằng tôi không thể làm thứ gì quan trọng.” Không còn biết mình là ai nữa, tôi gân cổ lên. “Cô ta đã lầm to rồi. Tất cả các người lầm to rồi. Giờ thì anh sẽ bắt đầu biết tôn trọng tất cả mọi người, chứ không chỉ với những người mà anh cho là quan trọng.”
Tôi ngừng sững lại, thở hổn hểnh, và sau đó là sự im lặng đến điếng người.
“Rebecca,” cuối cùng thì Luke cũng lên tiếng, “nếu chuyện này là vì những gì xảy ra giữa chúng ta hôm đó – nếu chuyện này chỉ là một sự trả thù nhỏ nhen…”
Tôi sắp tức lộn ruột lên mất.
“Anh đừng lăng mạ tôi!” tôi hét lên. “Đừng cố biến chuyện này trở thành việc riêng! Chuyện này là về 2 người vô tôi đã bị một trong những khách hàng lớn của anh lừa gạt, ngoài ra không còn gì khác. Tôi chỉ nói sự thực, nếu không có cơ hội để trả lời, thì anh nên trách sự thiếu năg lực của công ty mình. Tôi là dân chuyên nghiệp, tôi đã cho các anh mọi cơ hội để nói. Mọi cơ hội. Và nếu anh không biết tận dụng thì đó không phải là lỗi của tôi.”
Và, không để cho hắn nói thêm lời nào, tôi dập phăng điện thoại.
Tôi vào bếp, hết sức bang hoàng. Nghĩ về chuyện tôi đã từng thích Luke Brandon. Về chuyện tôi đã chào hắn ở quán. về chuyện tôi đã để hắn cho tôi vay 20 bảng. Hắn chỉ là một kẻ kiêu căng, luôn cho mình la trung tâm, một kẻ theo chủ nghĩa sô-vanh.
“Điện thoại kìa!” Mẹ tôi nói. “Mẹ nghe nhé?”
Có thể lại là hắn lắm chứ? Gọi lại để xin lỗi. Hừ, hắn đừng hòng nghĩ rằng tôi là người dễ dàng bị thuyết phục. Tôi sẽ kiên quyết bảo vệ từng lời tôi nói. Và tôi sẽ nói với hắn như thế. Thực tế thì tôi sẽ nói thêm rằng…
“Của con đấy, Becky,” mẹ tôi nói.
“Vâng,” tôi thờ ơ nói và đi về phía chiếc điện thoại. Tôi không hề vội vã, tôi không hề hoảng sợ. Tôi cảm thấy hoàn toàn tự chủ.
“Xin chào?” tôi nói.
“Rebecca? Eric Foreman đây.”
“A vâng!” tôi ngạc nhiên nói. “Chào anh!”
“Có vài thong tin về bài viết của cô đây.”
“À vâng?” tôi đáp, cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng tôi đang thực sự bồn chồn. Biết đâu Luke Brandon đã nói chuyện với anh ta thì sao?
Ôi khỉ thật, tôi đã kiểm tra hết mọi sự việc rồi, đúng không nhỉ?
“Tôi vừa mới gặp bên Morning Coffee qua điện thoại,” anh ta nói. “Cô biết đấy, chương trình trên tivi ấy mà? Rory và Emma. Họ rất quan tâm tới câu chuyện của cô đấy.”
“Sao cơ?” tôi hỏi ngớ ngẩn.
“Họ đang làm một xêri mới về lĩnh vực tài chính, ‘Kiểm soát đồng tiền của bạn’. Họ thường mời vài chuyên gia tài chính hàng tuần, khuyên mọi người xem làm thế nào để kiểm soát được tiền của họ.” Eric Foreman hạ giọng. “Nói thực là họ đang hết chuyện để nói. Họ đã làm về sự thế chấp, thẻ cửa hàng, tiền trợ cấp, tất cả những thứ thong thường rồi…”
“Vâng,” tôi nói, cố tỏ ra tập trung. Nhưng khi dần hiểu ra câu chuyện, tôi sững sờ. Rory và Emma đã đọc bài báo của tôi ư? Đúng là Rory và Emma chứ? Tôi bỗng tưởng tượng ra cảnh họ đang cùng cầm một tờ báo, tranh nhau đọc một quan điểm thú vị.
Nhưng dĩ nhiên, tôi thật ngu ngốc, phải không? Mỗi người họ sẽ có một tờ chứ.
“Thế nên, dù sao đi nữa, họ muốn cô tham dự chương trình vào sáng mai,” Eric Foreman nói. “Nói về vụ lừa đảo này, để cảnh báo mọi người phải cẩn thận. Cô có thấy hứng thú vụ này không? Nếu không, tôi hoàn toàn có thể nói với họ cô đang rất bận.”
“không!” tôi trả lời ngay. “Không, hãy bảo họ tôi…” Tôi nuốt ực. “Tôi quan tâm.”
Đặt điện thoại xuống, tôi thấy lòng ngất ngây. Tôi sắp được lên truyền hình.
NGÂN HÀNG HELSINKI
Toà nhà Helsinki
124 phố Lombard
London EC2D 9YF
Rebecca Bloomwood
Nhờ William Green Recruitment chuyển hộ
39 Quảng trường Farringdon
London EC4 7TD
27 tháng 3 năm 2000
Cô Rebecca Bloomwood thân mến:
Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan
Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan “The Daily World”
Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan
Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan
Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan
Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan
Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan Tiếng Phần Lan
Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan
Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan
Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan
Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan
Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan
Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan Thêm Tiếng Phần Lan
Tạm biệt Tiếng Phần Lan
Jan Virtannen