KHI CHÚNG TÔI ĐI DỌC HÀNG LANG tới trường quay, cả Luke và tôi chẳng ai nói câu nào. Tôi liếc nhìn hắn lúc rẽ – vẻ mặt hắn trông còn lạnh lùng hơn cả khi trước.
Thế thì được thôi. Tôi tôi cũng có thể tỏ ra cứng rắn và lạnh lùng. Tôi hất cằm nhìn một cách dứt khoát, bắt đầu sải chân dài hơn, bắt chước Alexis Carrington trong Dynasty.
“Thế, hai người đã biết nhau chưa?” Zelda hỏi khi đi giữa hai chúng tôi.
“Chúng tôi có biết, cũng tình cờ thôi,” Luke trả lời cụt lủn.
“Trong một vụ kinh doanh,” tôi nói cụt lủn không kém. “Luke luôn cố gắng giới thiệu vài sản phẩm tài chính nào đó. Và tôi luôn cố để tránh những cuộc gọi của anh ta.”
Zelda cười tán thưởng và tôi thấy mắt Luke ánh lên sự tức giận. Nhưng tôi thực sự chẳng quan tâm. Tôi không quan tâm hắn tức giận như thế nào. Thực tế, hắn càng tức tôi càng thấy vui.
“Thế – Luke, chắc hẳn anh không vui vẻ về bài báo của Rebecca trên tờ The Dily World,” Zelda nói.
“Tôi không hài lòng,” Luke nói. “Về bất cứ phần nào trong bài báo đó,” hắn hạ giọng nói thêm vào.
Thế có nghĩa là thế nào? Tôi quay sang và thật ngạc nhiên khi hắn nhìn tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc. Gần như xin lỗi vậy. Hừm. Lại một trò đối ngoại cũ rích đây mà. Làm cho đối thủ mủi lòng, sau đó tấn công để hạ gục đối thủ. Nhưng tôi không bị lừa đâu.
“Anh ta gọi cho tôi để phàn nàn,” tôi nói vui với Zelda. “Không chịu được sự thật phải không Luke? Không chịu được những điều thực chất đằng sau vẻ hào nhoáng của trò quảng cáo phải không?”
Hắn im lặng và tôi lại liếc nhìn hắn. Bây giờ trông hắn thực sự rất tức giận, trong giây phút sợ hãi tôi đã nghĩ rằng hắn có thể sắp đánh tôi. Mặt sầm lại, hắn nói với giọng lạnh lùng băng giá, “Hãy chỉ đi đến cái trường quay chết tiệt đó, giải quyết chuyện này, được chứ?”
Zelda nhướng lông mày với tôi và tôi cười toe toét đáp lại. Phải thế mới đúng chứ.
“Được rồi,” Zelda nói khi chúng tôi đến chỗ hai cánh cửa đẩy. “Đến nơi rồi. Hãy nói nhỏ khi ta nhé.”
Cô ta mở cửa và dẫn chúng tôi vào, trong phút chốc những cử chỉ đầy dứt khoát của tôi không còn nữa. Toàn thân tôi thấy run sợ, như Laura Dern trong Công viên kỷ Juras khi lần đầu trông thấy những con khủng long. Bởi vì cảm giác đó giống hệt ở đây, trong cuộc sống đời thực này. Trường quay trục tiếp của Morning Coffee. Với chiếc ghế sofa, những cía cây và mọi thứ, tất cả đều bóng loáng lên nhờ những chiếc đèn sáng nhất mà tôi từng thấy trong đời.
Chuyện này thực không có thật. Đã hàng bao nhiêu lần tôi ngồi trong này xem tivi? Còn bây giờ tôi thực sự sắp trở thành một phần trong đó rồi.
“Chúng ta còn ít phút trước khi quảng cáo giữa giừ,” Zelda dẫn chúng tôi băng qua sàn, qua một đống dây cáp đan xen lẫn nhau. “Rory và Emma vẫn đang ở với Elisabeth trong trường quay.”
Cô ta chỉ chỗ cho chúng tôi ngồi về hai phía đối diện của chiếc bàn cà phê, tôi thaanjtrongj ngồi xuống. Chiếc ghế sofa cứng hơn tôi nghĩ, và có phần… khác hẳn. Mọi thứ đều khác. Những cái cây trông có vẻ to hơn trên màn ảnh, còn chiếc bàn uống cà phê lại nhỏ hơn. Chúa ơi, chuyện này thật lạ. Những chiếc đèn chiếu thẳng vào mặt khiến tôi chả nhìn thấy gì, và tô không chắc làm thế nào để có thể ngồi được. Một cô gái bước đến luồn một chiếc dây micro dưới áo tôi và gim nó vào ve áo. Tôi lúng túng dơ tay lên hất tóc về sau, và lập tức Zelda vội bước đến.
“Cố đừng cử động nhều, được không, Rebecca?” Cô ta nói. “Chúng tôi không muốn nghe thấy một tràng những tiếng lạo xạo.”
“Được,” tôi nói. “Xin lỗi.”
Tự nhiên giọng tôi như có vấn đề. Tôi thấy như đang có một miếng bông tắc ở cổ họng. Tôi liếc nhìn chiếc máy quay gần đó khi thấy nó đang tập trung về phía tôi.
“Được rồi, Rebecca,” Zelda nhanh chóng tiến đến chỗ tôi, “một nguyên tắc vàng nữa là – không nhìn vào máy quay được chứ? Cứ tỏ ra thật tự nhiên!”
“Được,” tôi nói giọng khàn khàn.
Tôi tỏ ra tự nhiên. Đơn giản ấy mà.
“Ba mươi giây nữa là đến bản tin,” cô ta nhìn đồng hồ. “Mọi thứ đều ổn chứ, Luke?”
“Ổn,” Luke lạnh lùng nói. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế sofa như thể đã ngồi ở đó cả đời. Rất tiêu biểu.
Tôi loay hoay trên ghế, lo lắng kéo lại vạt váy, và vuốt thẳng áo khác ngoài. Người ta luôn nói rằng truyền hình sẽ làm bạn tăng lên cả chục cân, nghĩa là chân tôi trông sẽ rất to. Có lẽ tôi nên vắt chân theo kiểu khác. Hay là không vắt chân nhỉ? Nhưng có khi như thế trông chúng còn to hơn.
“Xin chào!”một giọng the thé từ bên kia phòng thu hình vọng sang, trước khi tôi có thể ra quyết định. Đó là Emma March bằng xương bằng thịt. Cô ta đang mặc một bộ vest màu hồng và đang bước vội về phía ghế sofa, đi ngay sau đó là Rory, trông cằm anh ta thậm chí còn vuông hơn bình thường. Chúa ơi, cảm giác thật là kỳ lạ khi nhìn thấy những người nổi tiếng ở khoảng cách gần như thế này. Trông họ cứ như không thật thế nào ấy.
“Xin chào!” Emma vui vẻ nói, ngồi lên chiếc ghế. “Vậy anh chị làm trong lĩnh vực tài chính, đúng không? Trời, tôi muốn đi vệ sinh quá” Cô ta nhăn mặt vì ánh đèn. “Phần này diễn ra trong bao lâu hả Zelda?”
“Xin chào!” Rory nói và bắt tay tôi. “Roberta.”
“Rebecca chứ!” Emma vừa nói vừa đưa mắt nhìn tôi vẻ thông cảm. “Phải nói thật là anh ta hết thuốc chữa rồi.” Cô ta cựa quậy trên sofa. “Trời, tôi thực sự phải đi đây.”
“Bây giờ thì muộn rồi,” Rory nói.
“Nhưng chẳng phải cứ nhịn thì không tốt cho sức khỏe sao?” Emma cau mày lo lắng. “Có lần mình nhận được một cuộc điện thoại xin tư vấn về vụ này, đúng không nhỉ? Cô gái kỳ quặc đã gọi điện đó chỉ đi vệ sinh mỗi ngày một lần, và bác sỹ James nói là… ông ấy nói gì nhỉ?”
“Tôi không biết,” Rory vui vẻ nói. “Tôi chẳng bao giờ nhớ những cuộc gọi như vậy. Bây giờ tôi muốn nhắc chị, Rebecca” anh ta quay sang phía tôi, “tôi chẳng thể nào theo được mấy thứ tài chính này. Quá cao siêu với tôi.” Anh ta cười tít với tôi và tôi mỉm cười đáp lại.
“Mười giây nữa,” Zelda gọi từ phía đặt máy quay và bỗng tôi thấy run. Qua loa phóng thanh, tôi có thể nghe thấy nhạc dạo của chương trình Morning Coffe, báo hiệu đã kết thúc phần quảng cáo giữa giờ.
“Ai sẽ bắt đầu đây?” Emma hỏi, liếc nhìn vào chiếc máy phóng đại chữ. “Ôi, tôi.”
Và bắt đàu rồi. Tôi ngập chìm trong nỗi sợ hãi. Tôi không biết nên nhìn vào đâu nữa, không biết khi nào nên nói. Chân tôi đnag run lên còn tay thì siết chặt trong lòng. Ánh sáng làm lóa mắt tôi; chiếc máy quay bên trái đang hướng về phía tôi, nhưng tôi phải cố lờ nó đi.
“Chào mừng quý vị đã quay trở lại!” Emma hướng về phía màn hình. “Bây giờ bạn sẽ thích cái nào hơn? Một chiếc đồng hồ quả lắc hay £20.000?”
Cái gì? Tôi thực sự sốc. Đó là câu hỏi chủa tôi. Đó là những gì tôi định nói.
“Câu trả lời đã quá rõ ràng, phải không?” Emma tiếp tục. “Tất cả chúng ta đều thích £20.000 hơn.”
“Chắc chắn rồi!” Rory xen vào với một nụ cười tươi.
“Nhưng gần đây, khi một vài nhà đầu tư của Flagstaff nhận được thư mời họ chuyển khoản tiết kiệm,” Emma nói, cô ta bông nhiên nghiêm mặt, “họ đã không nhận ra rằng nếu họ làm vậy, họ sẽ mất đi một khoản tiền trời cho trị giá £20.000. Rebecca Bloomwood là một phóng viên đã khám phá ra chuyện này – Rebecca, cô có nghĩ rằng chiêu lừa đảo này đã cũ rồi không?”
Bỗng nhiên tất cả mọi người đều nhìn tôi, đợi câu trả lời. Chiếc máy quay chĩa về phía tôi, cả trường quay im lặng.
Hai phẩy năm triệu người, tất cả đang xem ở nhà.
Tôi không thở nổi.
“Cô có nghĩ rằng các nhà đầu tư cần phải cẩn thận?” Emma gợi ý.
“Vâng,” tôi nói với giọng lạnh lùng và đầy chung chung. “Vâng, tôi nghĩ chúng ta nên cẩn thận.”
“Luke Brandon, anh đại diện cho bên Flagstaff Life,” Emma quay sang. “Anh có nghĩ…”
Chết tiệt, tôi đau khổ nghĩ. Thật bất công. Bất công. Giọng tôi làm sao thế này, vì Chúa? Chuyện gì xảy ra với những câu trả lời đã được chuẩn bị của tôi thế không biết?
Bây giờ, tôi thậm chí còn không nghe được câu trả lời của Luke. Cố lên nào, Rebecca. Tập trung vào.
“Những gì các banj phải nhớ,” Luke nói trôi chảy, “là không ai có quyền được hưởng một khoản trời cho. Đây không phải là một vụ lừa đảo!” Hắn cười với Emma. “Đươn giản chỉ là một vài nhà đầu tu tiền thì ít mà lại quá tham lam. Họ tin rằng đã bỏ lỡ một cơ hội – nên họ cố tình thêu dệt nên chuyện không tốt về công ty. Trong khi ấy, có hàng nghìn người được lợi từ Flagstaff Life.”
Gì cơ. Hắn đang nói gì cơ?
“Tôi hiểu,” Emma gật đầu nói. “Thế, Luke, anh có đồng ý rằng…”
“Khoan đã!” Tôi ngắt lời. “Hãy… Hãy khoan đã. Anh Brandon, có phải anh vừa bảo các nhà đầu tư là qúa tham lam?”
“Không phải tất cả,” Luke nói, “Mà là một vài thôi, đúng vậy.”
Tôi nhìn hắn đầy hoài nghi, tôi thấy mình như bị kiến lửa đốt vì giận dữ. Hình ảnh của Janice và Martin xuất hiện trong đầu tôi – những người tốt bụng nhất, ít tham lam nhất trên đời này – và trong phút chốc tôi thực sự rất tức giận. Tôi không thể nói gì.
“Thực sự, đa số những nhà đầu tư của Flagstaff Life đã xem bản thống kê sổ sách trong vòng năm năm qua,” Luke tiếp tục nói với Emma, cô ta gật đầu vẻ hiểu biết. “Và đó là những gì họ cần phải biết.Một sự đầu tư chất lượng cao. Không phải là những khoản trời cho nhất thời. Sau cùng, Flagstaff Life được thành lập với mục đích cung cấp…”
“Xin lỗi nếu tôi sai, Luke” tôi cắt ngang, cố nói thật bình tĩnh. “Xin lỗi nếu tôi nói sai – nhưng tôi tin rằng – nhưng tôi tin rằng Flagstaff Life được thành lập với mục đích là một công ty chung của nhiều người đúng không? Vì lợi ích chung của tất cả các thành viên trong đó. Không phải để làm loiwcj cho một số người mà làm mất đi lợi ích của những người khác.”
“Chính xác,” Luke trả lời không thèm chớp mắt. “Nhưng không cho phép mỗi nhà đầu tư có quyền hưởng £20.000 từ trên trời rơi xuống đúng không?”
“Có thể không,” tôi nói, coa giọng hơn một tí. “Nhưng chắc chắn nó cho phép họ tin rằng sẽ không bị lừa bởi chính công ty mà họ đã gửi tiền trong vòng muwoif lăm năm đúng không? Janice và Martin Webster đã tin tưởng Flagstaff Life. Họ đã tin vào lời khuyên họ nhận được. Hãy nhìn xem sự tin tưởng đó đã khiến họ như thế nào?”
“Đầu tư là một trò may rủi,” Luke ôn tồn nói “Đôi khi bạn thắng…”
“Đó không phải là may rủi!” tôi phát khóc vì tức giận. “Dĩ nhiên không phải là may rủi! Có phải anh đang định nói rằng đó hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi họ được khuyên thay đổi quỹ hai tuần trước khi có thông báo về khoản tiền trời cho đó, đúng không?”
“Khách hàng của tôi chỉ đơn giản đưa ra những lời đề nghị sẵn có mà họ tin rằng sẽ tăng thêm giá trị cho danh mục đầu tư của khách hàng của họ” Luke cười gượng. “Họ đã đản bảo với tôi là họ chỉ muốn làm lợi cho khách hàng mà thôi. Họ đã đảm bảo với tôi là…”
“Vậy thì anh đang nói là khách hàng của anh thiếu năng lực phải không?” Tôi hỏi vặn lại. “Anh nói là họ có những mục đích tốt – nhưng lại làm hỏng mọi thứ?”
Cặp mắt của Luke ánh lên sự tức giận còn tôi lại thấy vui mừng.
“Tôi không thấy là…”
“Đúng, chúng ta có thể tranh luận cả ngày cũng được!” Emma nói, hơi nhúc nhích trên ghế. “Nhưng hãy chuyển qua một chút về…”
“Thôi nào, Luke,” tôi cắt ngang lời Emma. “Thôi nào,. Anh không thể có cả hai được.” Tôi ngả người về phía trước, đánh dấu lên bàn tay. “Hoặc là Flagstaff Life yếu kém, hoặc đâng cố khỏi phải mất tiền. Dù là cái nào, họ đều sai cả. Gia đình Webster là những người khách trung thành và phải được hưởng số tiền ấy. Theo tôi, Flagstaff Life đã cố tình khuyến khích họ rút khỏi quỹ lợi tức để ngăn họ nhận được khoản tiền kia. Ý tôi là, đã quá rõ ràng, đúng không?”
Tôi nhìn quanh tìm kiếm sự đồng tình và thấy Rory đang ngây người nhìn tôi.
“Tất cả điều này đều có vẻ quá chuyên môn đối với tôi,” anh ta cười nói. “Hơi khó hiểu.”
“Thôi được, để tôi giải thích theo một cách khác.” Tôi nói nhanh. “Hãy…” Tôi nhắm mắt lại lấy cảm hứng. “Hãy… giả sử là tôi đang ở trong cửa hàng bán quần áo, tôi vừa chọn được một chiếc áo khoác cashmere đẹp tuyệt hiệu Nicole Farhi. Được chứ?”
“Được rồi,” Rory thận trọng nói.
“Tôi rất thích Nicole Farhi!” Emma hào hứng nói. “Đồ len rất đẹp.”
“Chính xác,” tôi nói. “Vậy hãy tưởng tượng khi tôi đứng ở quầy thu tiền, chuẩn bị thanh toán, thì một người bán hàng tiến đến và nói với tôi, ‘Tại sao chị lại không mua chiếc áo kia thay vì chiếc này? Nó có chất lượng tốt hơn – và tôi sẽ tặng thêm cho chị một lọ nước hoa.’ Tôi không có lý do gì để nghi ngờ người bán hàng, nên tôi nghĩ, Tuyệt vời, và mua ngay chiếc áo kia.”
“Đúng rồi,” Rory gật đầu nói. “Đến đây thì tôi hiểu.”
“Nhưng khi tôi ra khỏi đó,” tôi từ từ nói, “tôi phát hiện ra cái áo đó không phải là cửa hiệu Nicole Farhi và cũng không phải là đồ cashmere thật. Tôi quay trở lại – nhưng cửa hiệu không cho đổi lại.”
“Chị đã bị lừa!” Rory kêu lên, như thể anh ta vừa phát hiện ra trọng lực vậy.
“Chính xác,” tôi nói. “Tôi đã bị lừa. Vấn đề là hàng nghìn khách hàng của Flagstaff Life cũng thế. Họ bị thuyết phục rút khỏi sự lụa chọn đầu tư đầy tiên của mình, sang một quỹ khác khiến họ mất đi £20.000.” Tôi sắp xếp lại các ý. “Có thể Flagstaff Life không vi phạm pháp luật. Có thể họ không vi phạm nguyên tắc nào. Nhưng vẫn có công lý của con người trên thế giới này, và họ không chỉ vi phạm, mà còn hủy hoại nó.Những khách hàng kia xứng đáng nhận được khoản tiền đó. Họ là những khách hàng trung thành, lâu năm và xứng đáng được vậy. Nếu anh là người trung thực, Luke Brandon, anh biết là họ xứng đáng có nó.”
Tôi hoàn thành một mạch bài diễn thuyết của mình và nhìn Luke. Hắn đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu – dù không định, trong tôi ngập tràn nỗi sợ. Tôi nuốt ực, và cố không nhìn hắn – nhưng chẳng hiểu sao đầu tôi không nhúc nhích được. Như thể mắt chúng tôi bị keo dính vào nhau vậy.
“Luke?” Emma nói. “Anh có ý kiến gì về quan điểm của Renecca không?”
Luke không trả lời. Hắn đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nhìn lại, thấy tim tôi đang nhảy lên nhảy xuống như một con thỏ.
“Luke?” Emma sốt sắng hỏi lại. “Anh có…”
“Vâng,” Luke nói. “Tôi có. Rebecca…” Hắn lắc đầu, như cười với chính mình, sau đó lại nhìn tôi. “Rebecca, cô đúng.”
Đột nhiên có một sự im lặng điếng người trong trường quay.
Tôi há hốc miệng, không thể nói gì.
Tôi liếc nhìn thấy Rory và Emma đan nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu.
“Xin lỗi, Luke,” Emma nói. “Có phải ý anh là…”
“Cô ấy nói đúng,” Luke nhún vai. “Rebecca nói hoàn toàn đúng.” Hắn với lấy ly nước, ngả lưng trên chiếc ghế sofa, nhấp một ngụm. “Nếu cô muốn biết ý kiến thàng thật của tôi thì những khách hàng đó xứng đáng có được khoản tiền ấy. Tôi thực sự muốn họ nhận được nó.”
Hắn nhìn tôi, mang cái vẻ mặt xin lỗi như lúc ở hành lang ấy. Chuyện này không thể xảy ra được. Luke đang đồng ý với tôi. Sao hắn có thể đồng ý với tôi được?
“Tôi hiểu rồi,” Emma nói, nghe như vừa bị xúc phạm. “Thế là anh đã thay đổi quan điểm, đúng không?”
Luke im lặng, nhìn vào ly nước đầy vẻ suy tư. Rồi hắn nhìn lên, nói “Công ty tôi được Flagstaff Life thuê để duy trì dang tiếng cho họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cá nhân tôi đồng ý với tất cả những việc họ làm – hoặc thậm chí là biết những việc đó.” Hắn ngừng lại. “Nói thật, tôi không hề biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi tôi đọc được bài báo của Rebecca trên tờ The Daily World. Nhân tiện đây, đó là một bài báo điều tra hay đấy.” Hắn thêm vào, và gật đầu với tôi. “Xin chúc mừng.”
Tôi bất lực nhìn lại hắn, thậm chí còn không thể lắp bắp nổi câu “Cảm ơn.” Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy ngại ngùng như thế. Tôi muốn dừng lại, đưa tay lên ôm đầu và suy nghĩ thật cẩn thận về chuyện này – nhưng tôi không thể. Tôi đang ở trên truyền hình trực tiếp. Tôi đang được 2,5 triệu người trên cả nước theo dõi.
Tôi hi vọng chân tôi nhìn ổn.
“Nếu tôi là khách hàng của Flagstaff Life, mà chuyện này xảy ra thì tôi cũng rất tức giận,” Luke tiếp tục nói. “Có một nguyên tắc đó là lòng trung thành với khách hàng. Có một nguyên tắc nữa là sự trung thực. Tôi hi vọng bất kỳ khách hàng nào mà tôi đại diện cho họ trước công chúng, cũng sẽ tuân theo hai nguyên tắc này.”
“Tôi hiểu rồi,” Emma nói và hướng mặt về máy quay. “Vậy đây, quả là một sự thay đổi hoàn toàn! Luke Brandon, tới đây để đại diện cho phía Flagstaff Life, giờ đã thừa nhận những gì họ đã làm là sai. Anh có thêm lời bình luận nào nữa không, Luke?”
“Thành thật mà nói,” Luke cười gượng nói. “Tôi không chắc là tôi có còn đại diện cho Flagstaff Life sau vụ này nữa không.”
“Ồ.” Rory nói, ngả người về phía trước tỏ vẻ am tường. “Và anh có thể cho chúng tôi biết tại sao không?”
“Ồ, thật là, Rory!” Emma mất bình tĩnh nói. Cô ta trợn mắt và Luke khịt mũi cười.
Và tự nhiên tất cả mọi người đều cười, và tôi cũng cười, có phần quá đà. Tôi bắt gặp ánh mắt của Luke và thấy ngực mình nhói lên, rồi tôi quay đi ngay.
“Phải rồi,” Emma bất ngờ nói, quay người lại và cười vào máy quay. “Đó là những ý kiến từ các chuyên gia tài chính – sau giờ nghỉ, sẽ là sự quay trở lại của những mẫu quần lót được ưa chuộng nhất trên sàn diễn…”
“… và kem làm tan mỡ – liệu chúng có thực sự hiệu quả?” Rory thêm vào.
“Sau đó là những vị khách mời đặc biệt của chúng ta – Heaven Sent 7 – hát trực tiếp tại trường quay.”
Nhạc nền vang lên từ mấy cái loa, cả Emma và Rory đều đứng dậy.
“Cuộc tranh luận rất tuyệt,” Emma vội nói. “Xin lỗi, tôi buồn đi vệ sinh chết được.”
“Một cuộc nói chuyện rất hay.” Rory nói đầy vẻ nghiêm túc. “Không hiểu một từ nào – nhưng là một chương trình rất tuyệt.” Anh ta vỗ lưng Luke, giơ tay chào tôi, sau đó rời khỏi chỗ ghi hình.
Thế là hết. Chỉ còn tôi và Luke, ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, ánh đèn sáng vẫn ánh lên trong mắt chúng tôi với chiếc micro gắn trên ve áo. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
Có phải tất cả chỉ vừa mới xảy ra?
“Rồi,” rốt cuộc tôi cũng hắng giọng lên tiếng.
“Rồi,” Luke nhắc lại, nhoẻn một nụ cười. “Làm tốt lắm.”
“Cảm ơn,” tôi lúng túng không biết nói gì nữa.
Tôi tự hỏi, liệu giờ hắn có gặp rắc rối lớn không? Nếu công kích một trong những khách hàng của bạn trên truyền hình trực tiếp là một cách quảng cáo tương tự như kiểu giấu quần áo đối với khách hàng.
Nếu hắn thực sự thay đổi quyết định vì bài báo của tôi. Vì tôi.
Nhưng tôi không thể hỏi như vậy được. Đúng không?
Sự im lặng ngày càng bao trùm, cuối cùng tôi hít một hơi thật sâu.
“Có phải anh…”
“Tôi đã…”
Cả hai chúng tôi đều cùng nói một lúc.
“Không,” tôi đỏ mặt. “Anh nói trước đi. Ý của tôi… không… anh nói đi.”
“Được rồi,” Luke nhún vai. “Tôi đang định hỏi xem liệu cô có muốn đi ăn tối nay không?”
Ý hắn là gì vậy, ăn tối ư? Có phải hắn định…
“Để bàn về việc kinh doanh,” hắn nói tiếp. “Tôi thích ý tưởng của cô về việc khuyến khích lòng tin trong suốt đợt bán hàng tháng Giêng.”
Cái gì của tôi cơ?
Ý tưởng nào nhỉ? Hắn đang nói gì…
Ôi Chúa ơi, cái đó. Hắn nghiêm túc đấy chứ. Đó chỉ là một trong những khoảng khắc ngớ ngẩn, to mồm, chẳng nghĩ ngợi gì của tôi mà thôi.
“Tôi nghĩ nó có thể là một sự khích lệ rất tốt cho từng khách hàng đặc biệt của chúng tôi,” hắn nói. “Tôi đang băn khăn không biết liệu cô có muốn làm cố vấn của dự án này không. Tất nhiên là trên cơ sở làm tự do.”
Cố vấn. Làm tự do. Dự án.
Không thể tin được. Hắn đang rất nghiêm túc.
“Ồ,” tôi nuốt nước bọt rồi nói, thấy thất vọng mà không sao giải thích được. “Ồ, tôi hiểu. Xem nào, tôi… tôi nghĩ là tối nay tôi rảnh.”
“Tốt,” Luke nói. “Chúng ta sẽ đến Ritz nhé?”
“Nếu anh muốn,” tôi nói rất tự nhiên, cứ như thể tôi suốt ngày đến đó vậy.
“Tốt,” Luke lại nói, và đôi mắt ánh lên nụ cười. “Tôi mong đợi nó đấy.”
Ôi Chúa ơi. Tôi thực sự kinh hoàng, trước khi tôi có thể ngăn mình lại, tôi nghe thấy chính mình cố tình hỏi. “Thế Sacha thì sao? Cô ấy không có kế hoạch gì với anh tối nay sao?”
Dù nói rất bé, tôi thấy mình đỏ hết cả mặt. Ôi, khỉ thật. Chết tiệt! Tôi hỏi thế để làm gì cơ chứ?
Sự im lặng kéo dài ngoằng ngoẵng làm tôi muốn lẩn đến đâu đó và chết quách cho rồi.
“Sacha đã bỏ đi hai tuần trước,” cuối cùng thì Luke cũng lên tiếng và tôi rất bất ngờ.
“Ôi,” tôi thỏ thẻ nói. “Trời ơi!”
“Không nói gì – cô ta đã gói gém đồ đạc vào chiếc vali da dê rồi bỏ đi.” Luke nhìn sang. “Tuy nhiên, mọi việc có thể đã tệ hơn ấy chứ.” Hắn lạnh lùng nhún vai. “Ít ra thì tôi cũng không phải mua một chiếc túi đựng.”
Ôi Chúa ơi, giờ tôi sắp chết cười đây. Tôi không được cười. Không được.
“Tôi thực sự lấy làm tiếc,” cuối cùng tôi cũng nói được.
“Còn tôi thì không,” Luke nhìn tôi đầy vẻ nghiêm túc, và nụ cười trong lòng tôi tắt ngóm. Tôi nhìn hắn đầy lo lắng và thấy mặt nóng ran.
“Rebecca! Luke!”
Chúng tôi ngoảnh đầu lại thấy Zelda đang đi đến chỗ thu hình, trên tay cầm một tập hồ sơ.
“Tuyệt vời!” cô ta thốt lên. “Đúng như những gì chúng tôi mong đợi. Luke, anh rất tuyệt. Và Rebecca…” Cô ta bước đến ngồi cạnh tôi và vỗ nhẹ vào vai tôi. “Cô quả là tuyệt vời, chúng tôi đang nghĩ – liệu cô có muốn làm một chuyên gia tư vấn trả lời qua điện thoại của chương trình này không?”
“Gì cơ?” Tôi nhìn cô ta trân trối. “Nhưng… nhưng tôi không thể! Tôi không phải là một chuyên gia về lĩnh vực nào hết.”
“Ha-ha-ha, rất tuyệt!” Zelda cười tán thưởng. “Điều đáng quý ở chị, Rebecca, đó là chịc ó khả năng giao tiếp rất khéo léo. Chúng tôi thấy được chị còn là một chuyên gia tư vấn tài chính bên cạnh là một cô gái thân thiện. Rất nhiều tri thức nhưng dễ dàng tiếp cận. Uyên bác nhưng rất thực tế. Những chuyên gia về tài chính thực sự muốn được nói chuyện với chị. Anh nghĩ sao, Luke?”
“Tôi nghĩ Rebecca sẽ làm rất tốt công việc đó,” Luke nói. “Tôi không thể nghĩ ai giỏi hơn. Tôi cũng nghĩ là tốt hơn hết tôi nên tránh đường cho các cô.” Hắn đứng dậy và cười với tôi. “Gặp cô sau, Rebecca. Tạm biệt, Zelda.”
Tôi ngây người ra nhìn hắn bước qua mặt sàn dây cáp đến chỗ cửa ra vào, có phần mong hắn quay lại nhìn.
“Được rồi,” Zelda nói, và nắm tay tôi. “Hãy xem cô thể hiện nào.”