Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Quyển 1 – Chương 2

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày Hai mươi sáu tháng Hai.

Đêm đã khuya, bên ngoài cửa sổ bóng tối bao trùm vạn vật, mưa rơi lất phất.

Trong phòng rất tối.

Chỉ bật một ngọn đèn bàn.

Gió đêm mang theo làn mưa thổi tung rèm cửa, khiến bản vẽ vừa hoàn thành để trên bàn chốc chốc lại lật qua lật lại. Là một phác họa màu, hình ảnh một cô gái trẻ lạnh lùng và kiêu sa như hiện ra chỉ bằng vài nét cọ. Chiếc váy đỏ sẫm, các đường nét vô cùng đơn giản, chỉ có phần vai với chùm nét vạch hơi cứng giống như tạo hình trong kiến trúc, cơ hồ khiến cả bức họa như hằn lên một vẻ dữ dội.

Chỉ có chiếc túi da đã cũ dựa vào cửa sổ.

Không có ai ngồi trước bàn.

Lưỡi kéo sắc nhọn, nhẹ lia từng nhát, các mẩu tin trên những số báo mới nhất được cắt gọn gàng rơi xuống, sau đó được phân loại cẩn thận dán vào cuốn sổ. Trên giường có khoảng bảy, tám cuốn sổ dán báo như vậy đang xếp chồng lên nhau, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên đó và lôi ra một cuốn dày nhất.

Trên màn hình ti vi, hình ảnh liên tục thay đổi.

Là một show trình diễn thời trang được tổ chức tại Milan, những người mẫu xinh đẹp trong các bộ trang phục cực kỳ ấn tượng đang bước đi trên bục hình chữ T. Ánh sáng loang loáng thay đổi kỳ ảo, cảnh trí huy hoàng rạng rỡ, ngồi bên dưới là vô số minh tinh, người mẫu và những nhân vật nổi tiếng. Ánh đèn flash sáng chói như một biển sao, âm nhạc tuyệt vời, rộn rã, hình ảnh và ánh sáng chao đảo, lộng lẫy, huyền ảo như trong mộng.

Lại lật một trang.

Cuốn sổ dày đó chứa đựng mọi nội dung liên quan đến một chàng trai trẻ. Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, ngón tay bỗng dừng lại trên một trang, là ảnh chụp chàng trai tại một buổi dạ tiệc.

Bức ảnh.

Chàng trai trẻ mỉm cười nâng ly với một cô gái xinh đẹp, thanh tao như đóa bách hợp dưới ánh trăng. Thân hình cao lớn của anh lơ đãng tỳ vào bệ cửa sổ, bên ngoài là khu vườn tường vi rất lớn đang nở rộ, tưởng như có thể ngửi thấy hương thơm của đêm. Do đứng lẩn khuất trong bóng tối, nên không nhìn rõ vẻ mặt mà chỉ thấy anh hơi cúi đầu, lắng nghe cô gái nói, còn cô gái ngước lên nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, êm dịu như ánh sao.

Ngón tay trầm tư dừng lại rất lâu ở trang ảnh đó.

Đặt cuốn sổ dán báo xuống.

Lại lấy ra một cuốn mỏng nhất trong mấy quyển còn lại, chỉ có hai trang, ánh mắt một lần nữa lướt trên mấy dòng chữ thưa thớt.

Đó vẫn là mẩu tin trên báo có liên quan đến chàng trai.

Trong nội dung ít ỏi đó, ngoài tên anh ta, hầu như không có thêm bất cứ thông tin nào khác.

Nhưng…

Ngón tay vẫn dừng lại rất lâu trên mảnh báo ấy.

“Mặc dù cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu đang hoành hành dữ dội, nhưng tập đoàn Tạ thị với nền tảng vững chắc và thực lực hùng hậu, đã nhân cơ hội ra sức mở rộng kinh doanh. Cổ phiếu của tập đoàn trên thị trường chứng khoán trong nước và New York cũng tăng liên tiếp trong mười lăm ngày qua. Theo thông tin mới nhất thì giá mỗi cổ phiếu trong nước đang ở mức một trăm tám mươi nhân dân tệ khi kết thúc phiên giao dịch.” Chương trình thời trang trên ti vi không biết kết thúc từ khi nào, đã chuyển sang chuyên mục thông tin tài chính.

Đặt cuốn sổ xuống.

Nhìn lên màn hình ti vi.

“Hôm nay tập đoàn Công thương nghiệp Tạ thị sẽ chính thức ký kết mua lại thương hiệu thời trang cao cấp hàng đầu thế giới Brila và LC. Sau khi mua lại, tập đoàn Tạ thị không chỉ tiếp tục củng cố ngôi vị số một châu Á, mà thực lực tổng thể của tập đoàn cũng sẽ lọt vào tốp ba tập đoàn đứng đầu thế giới.”

Trên màn hình ti vi là cảnh một tòa nhà năm mươi tầng, mang kiến trúc đặc thù của thành phố cùng logo nổi bật với hàng chữ nổi màu da cam “Tập đoàn Công thương nghiệp Tạ thị”, một đám phóng viên chen chúc vây kín phía trước toà nhà.

Phóng viên tay cầm micro nói trước ống kính:

“Tập đoàn Tạ thị tuyên bố, bước phát triển trọng tâm tiếp theo là biến thương hiệu của mình thành thương hiệu hàng đầu thế giới, có khả năng tạo ra trào lưu thời trang quốc tế chứ không phải chạy theo các hãng thời trang châu Âu…”

Mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một lớn.

Suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng cô đứng dậy, đi đến bàn làm việc.

Gió thổi tung rèm cửa, nước mưa hắt vào phòng. Một ánh chớp trắng lóa xẹt qua, tia sét xé toạc bầu trời đêm, khiến trong phòng sáng như ban ngày, chiếu sáng cả vầng trán cô gái cùng vết sẹo dài nơi mép tóc hằn lên rõ rệt. Từng loạt tiếng sấm nổ “đùng đùng” vang lên, nhưng cô vẫn ngồi bất động, dưới ánh đèn âm thầm, bóng cô trải dài, nghiêng nghiêng lập lờ trên mặt đất.

Cầm bút lên.

Cô ký vào góc dưới bên phải bản phác thảo hai chữ:

“Diệp Anh.”

Tròn sáu năm, bị giam giữ ở nơi cách biệt với thế giới bên ngoài.

Cô không muốn chờ đợi thêm nữa.

Vặn nhỏ đèn bàn, rồi đặt gấp một vé máy bay đi Paris. Nước mưa hắt vào khiến căn phòng càng ẩm ướt và lạnh lẽo.

Ngày mùng Hai tháng Ba.

Cô đến Paris.

Tràn ngập thành phố này là bầu không khí tươi sáng và lãng mạn, dù từ lúc xuống máy bay đến giờ, mưa không tạnh, nhưng không khí vẫn luôn ngập mùi nước hoa. Sau khi mua một chiếc ô lớn, cô đặt giá vẽ trước cửa khách sạn Bốn Mùa, rồi từng nét, từng nét cọ đưa khách sạn trong mưa vào bức tranh.

Khách sạn Bốn Mùa tại Paris.

Cô đã xem giới thiệu trên tạp chí, nó được bình chọn là khách sạn sang trọng nhất thế giới, nhưng ngoài cảm giác cổ kính lâu đời thì hầu như nó không có điểm gì nổi bật. Cô vừa nghĩ vẩn vơ vừa chú ý tới một chiếc xe hơi sang trọng đang lướt đến, dừng bánh trước tiền sảnh khách sạn.

Đúng là khách sạn sang trọng nhất thế giới.

Xe hơi ra vào đều là của những hãng nổi tiếng.

Khách ra vào cũng phong thái khác thường, toàn những nhân vật thượng lưu giàu có.

Gần một giờ trưa, cuối cùng cô cũng đợi được thứ cô đang mong chờ.

Từ trong mưa, một chiếc Lincoln Limousine màu đen lao đến, từ từ dừng lại trước đại sảnh. Giám đốc khách sạn đích thân ra đón, và nhiều nhân vật trong giới thượng lưu có vẻ cũng đã đến từ lâu, đang đợi trong đại sảnh. Người gác cửa cung kính mở cửa xe.

Từ xa.

Nhìn qua cạnh trên của giá vẽ, cô chỉ có thể thấy lưng người đó.

Trong màn sương như khói, người đó mặc chiếc áo khoác len màu đen, cổ quàng khăn màu xám, trông có vẻ hơi gầy, nhưng dáng cao, khí chất trầm lạnh như một nét cọ trong tranh thủy mặc, linh hoạt và mạnh mẽ.

Một người đàn ông trung niên có lẽ là quản gia đứng phía sau người đó.

Cô muốn nhìn lâu hơn nữa.

Nhưng người đó đã được đám người vây quanh đưa vào khách sạn.

Ngày mùng Năm tháng Ba.

Cô đã tiếp cận được anh.

Mấy ngày qua, trời lúc mưa lúc tạnh, còn hôm nay trời đã tạnh hẳn, mặt trời cũng ló dạng. Chập tối, cô nhìn thấy người đàn ông trẻ đó một mình từ khách sạn đi ra, anh ngồi xe lăn đi trên đường phố ngập màu hoàng hôn.

Đây là cơ hội cô gần anh nhất.

Những lần trước, anh thường lên xe ngay từ cửa khách sạn, đến khi trở về lại ngồi xe đến tận cửa lớn. Cô để ý thấy xe của anh không phải là chiếc Lincoln Limousine hôm trước nữa, mà là một chiếc Bentley màu đen vừa dài vừa rộng và có đường lên xuống dành cho xe lăn.

Rõ ràng, sức khoẻ của anh rất xấu.

Ngoài những dịp quan trọng ra thì anh thường đi lại bằng xe lăn điện. Còn hai ngày vừa rồi, trời mưa rả rích không ngừng, không khí lạnh buốt, cô cũng có thể nhận ra sắc mặt ngày càng xanh xao của anh. Hầu như mỗi khi anh ra khỏi đại sảnh khách sạn, cô đều nghe thấy từng trận ho gằn nhẹ nhàng nhưng dai dẳng.

Lúc này.

Chính thời điểm mà anh từ đường phố ngập ánh hoàng hôn quay về khách sạn.

Cô vội nhặt mấy thứ bên cạnh giá vẽ, rồi chạy đến, chặn xe lăn của anh, trong ánh hoàng hôn mỏng manh, cô như quỳ trước xe của anh mỉm cười, chìa tay và nói:

“Hi, xin chào, tôi là Diệp Anh.”

Ngồi trên xe lăn là chàng trai khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, mặc chiếc áo da lạc đà màu đen, quàng chiếc khăn chất liệu tơ tằm kẻ ô nhỏ đen trắng, quấn cao quá cằm, trên đùi phủ một tấm mền dày.

Có vẻ ít khi giao tiếp với người ngoài, nên nét mặt anh trầm lạnh xa cách, tĩnh lặng vời vợi, nhưng cả khuôn mặt lại như tỏa sáng, toát ra khí chất vô cùng cuốn hút, giống như mùi hương dành dành độc đáo mà thanh khiết.

Xe lăn dừng lại.

Ngẩng đầu, anh lướt nhìn cô.

Bàn tay chìa ra bẽ bàng không được đón nhận, nhưng nụ cười của Diệp Anh vẫn ngọt ngào, như không mấy bận tâm. Cô đưa tập tranh trong tay cho anh, nói:

“Đây là những bản vẽ của tôi, anh có muốn xem một chút không?”

Trong chiếc túi giấy màu da cam, có khoảng hai mươi bản vẽ phác thảo, là những bức vẽ cô dành riêng cho anh.

Anh không nhận.

“Nếu cô muốn làm nhà thiết kế”, ngồi trên xe lăn, nét mặt anh ta rất bình lặng, “… có thể gửi thiết kế đến bộ phận nhân sự của tập đoàn”. Đây là lần đầu tiên cô được nghe giọng nói của anh, một giọng nói vô cùng dễ nghe, trầm hơn một chút so với tưởng tượng của cô, nhưng không hề có cảm giác yếu đuối.

“Nhưng, tôi không muốn đi lên từ vị trí thấp nhất”, cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười vẫn ngọt ngào, đôi mắt đen lóe sáng như hạt mưa trong đêm mờ tối, “Tôi hy vọng anh sẽ thích”.

Anh dường như không hứng thú nói chuyện với cô thêm nữa, bèn di chuyển xe lăn vòng qua cô.

“Vậy, ít nhất có thể xem những bức tranh tôi vẽ anh không?”, cô chặn anh lại, nắm lấy tay vịn xe lăn, lần này anh khó có thể từ chối. Cô đặt mấy phác họa lên đầu gối anh, nhìn anh mỉm cười đầy hy vọng.

Trán anh nhăn lại.

Những ngón tay xanh xao cuối cùng cũng cầm tập phác họa.

Các bức vẽ đều có anh, là cảnh trong mưa anh mặc áo khoác nỉ màu đen đi vào khách sạn, màn đêm đang buông xuống, anh ngồi trên xe lăn như đang dùng tay che miệng ho. Cô đặt bức họa đó lên trên cùng, là một bản phác thảo đen trắng, anh ngồi trên xe lăn như chìm trong ánh hoàng hôn rực đỏ, chói chang đến nhức mắt, nhưng lại tỏa ra khí chất lành lạnh dị thường.

“Anh biết không? Anh rất đẹp.”

Quỳ một đầu gối xuống trước xe lăn, Diệp Anh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen trong sáng như hạt mưa long lanh trong đêm, còn nụ cười của vô cùng ngọt ngào nhưng lại không giống thần sắc nơi đáy mắt.

Thì ra anh ta đẹp đến thế.

Trong những mẩu báo cô thu thập được, không hề có bức ảnh chụp chính diện anh ta, duy chỉ có một bức chụp khuôn mặt nhìn nghiêng hơi tối do bị bóng người khác che khuất tại một show trình diễn thời trang. Lúc này, khi quan sát ở khoảng cách gần, cô có thể cảm nhận được vẻ lãnh đạm và xa cách của anh, cơ hồ anh là người cấm dục, nhưng gương mặt rất mực thanh tú tuyệt đẹp, đôi môi hơi nhạt, ánh mắt bị hàng mi che phủ, những ngón tay thanh thoát, vẻ đẹp hơi chút xanh xao, khiến cô không thể không say mê ngắm nhìn.

“Nhưng tại sao anh lại ngồi xe lăn? Sức khoẻ không tốt ư?”

Ánh mắt hướng vào tấm mền trên đầu gối anh, giọng nói nhẹ nhàng của cô ẩn chút tiếc nuối. Anh dường như không nghe thấy, dửng dưng xem hết mấy bức họa, rồi trả lại cho cô.

“Anh có thích chúng không?”

Nhìn hai người giống như bạn cũ, cô vẫn quỳ một gối xuống trước mặt anh, thấp hơn một chút, ngẩng đầu hỏi vẻ lo lắng.

“Vẽ quá vội.”

Đó là câu trả lời của anh.

“Vậy, anh có thích không?”

Cô căng thẳng nhìn anh, hỏi lại lần nữa.

“Cô không được đào tạo chuyên về hội họa”, điều khiển chiếc xe lăn vòng qua cô, anh nhẹ nhàng nói rồi cầm những bức tranh đặt trở lại bên giá vẽ.

“Nếu không thích, anh có thể nói thẳng với tôi”, cô mỉm cười lãnh đạm, “Phải chăng được đào tạo chuyên nghiệp là tiêu chuẩn để đánh giá một bức tranh?”.

Anh khởi động xe lăn chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút!”, cô gọi anh từ phía sau.

Anh từ từ quay người.

Trong ánh hoàng hôn, cô nói vẻ bực bội:

“Tôi ở đây chờ đợi anh cũng đã mấy ngày rồi, vậy mà anh lại thờ ơ với tôi như vậy.”

Ngừng một lát, lấy bình tĩnh, cô lại mỉm cười, nói:

“Thôi được, hy vọng anh có thể tiếp tục cho tôi cơ hội, để anh dần dần thích tôi.”

Những ngày sau đó, mỗi buổi sáng, cô đều đem bức vẽ mới nhất của mình đến trước khách sạn Bốn Mùa, nhờ nhân viên phục vụ chuyển đến người đàn ông trẻ lịch lãm ngồi xe lăn đó.

Cô không biết liệu anh có xem.

Có thể những bức vẽ đó không được chuyển đến tay anh, có thể tất cả đã bị quản gia của anh ném vào sọt rác.

Nhưng, đó là tất cả cơ hội của cô.

Đêm khuya.

Trên sân thượng của khách sạn.

Đầu gối vẫn phủ tấm mền mỏng, không khí mát mẻ, Việt Tuyên ngồi trầm ngâm, ngẩng nhìn vài ngôi sao lác đác trên bầu trời.

Anh nhìn rất lâu lên bầu trời tối như mực đó.

Khuôn mặt xanh xao của anh vẫn mang vẻ đẹp thanh tú êm đềm, đáy mắt trống rỗng tựa như không còn một chút sức sống nào, cảm giác tất thảy đều hư vô, không gì có thể thu hút sự chú ý của anh.

“Nhị thiếu gia, là điện thoại của thiếu gia.”

Quản gia cung kính cầm chiếc điện thoại đang rung đến bên cạnh.

Việt Tuyên vẫn yên lặng nhìn như bị thôi miên vào bầu trời đêm.

Lão quản gia hiểu ý, bèn đặt điện thoại lên chiếc bàn tròn bên cạnh rồi lẳng lặng lui ra. Chiếc điện thoại rung lên từng hồi, sau đó yên một lúc rồi lại bắt đầu rung như có người đang liên tiếp gọi đến.

Việt Tuyên khẽ cau mày.

Cúi nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, cuối cùng anh cũng cầm lên, vừa ấn nút đã thấy một giọng nói phấn khởi:

“Nhị thiếu gia?”

Là Tạ Bình.

Việt Tuyên nhắm mắt, những việc muốn lãng quên lại đang ùa về trong tâm trí. Ngực đã thấm lạnh, anh đưa bàn xanh xao che miệng và bắt đầu ho nhẹ.

“Nhị thiếu gia, thiếu gia đừng ở lại Paris nữa!”, giọng Tạ Bình đầy lo âu, “Nếu thiếu gia nhất định muốn ở lại Paris, ít nhất cũng để cho tôi hoặc Tạ Phố ở bên cạnh chứ. Gần đây, chỗ Đại thiếu gia bắt đầu có những tin đồn…”.

Gió đêm lạnh buốt.

Từ sân thượng, Việt Tuyên nhìn ra xa, thấy trên quảng trường trước khách sạn, chiếc giá vẽ đơn độc vẫn dựng đó. Dưới ánh đèn mờ, cô gái lạ kia đang ngồi sau giá vẽ, hì hục say sưa vẽ thứ gì đó.

“… Sâm tiểu thư cũng đang tìm thiếu gia…”, Tạ Bình hơi do dự, cân nhắc cẩn thận rồi nói tiếp, “Hay là thiếu gia thử nghe tiểu thư giải thích xem sao…”.

“Tất cả các người đều phải ở bên Mỹ, không ai được phép đến đây, mọi việc do Đại thiếu gia quyết định”, Việt Tuyên cau mày, lạnh nhạt nói, “Cứ thế đi, tôi cần nghỉ ngơi”.

Tắt điện thoại.

Màn đêm trở lại yên tĩnh.

Việt Tuyên nhắm mắt ho một thôi dài, nỗi mệt mỏi,

Ngày mùng Chín tháng Ba.

Cơ hội của cô cuối cùng cũng đến.

Hôm đó trời mưa như trút nước.

Rõ ràng là đang chiều, vậy mà trận mưa xối xả khiến bầu trời tối sập như đêm. Chiếc ô trên tay cô bị gió thổi chao đảo, hoàn toàn không thể chống chọi được sức mạnh của gió mưa, khiến cả người bị ngấm nước mưa ướt sũng, run lên cầm cập vì lạnh. Nhưng điều khiến cô sợ nhất là những bức vẽ và hộp đồ nghề cô ôm trong tay cũng đã bị ướt.

Chết tiệt.

Cô bị ướt cũng không sao.

Nhưng hộp đồ nghề và bức vẽ đang ôm khư khư trong tay này là tài sản quý báu nhất của cô.

Vậy nên đúng lúc chiếc xe Bentley màu đen dài rộng từ khách sạn Bốn Mùa lướt ra, cô gắng hết sức níu giữ chiếc ô, trong cơn mưa xối xả, ôm chặt bức tranh và hộp dụng cụ vẽ, lao đến trước mui xe, hét to:

“Dừng lại!”

Chiếc Bentley phanh gấp, qua lớp kính có thể trông thấy người lái xe quay đầu về phía sau như hỏi ý kiến. Còn cô cũng vòng đến cửa xe, gõ mạnh vào cửa kính mà hét lên với người ngồi trong:

“Làm ơn cho tôi vào trú mưa, tôi không có nơi nào để đi!”

Vài phút trôi qua.

Cánh cửa xe trước mặt bật mở.

Trong tiếng mưa xen lẫn tiếng sấm sét ầm ì, anh ngồi trên xe lăn, khuôn mặt xanh xao, đang ho khù khụ.

Không chần chừ một giây, cô ôm giá vẽ, giấy và hộp đồ nghề bước lên xe, rồi chợt nhận ra, chiếc xe được thiết kế rất đặc biệt. Không những có thể cố định hai bánh xe lăn, mà không gian bên trong cũng vô cùng rộng rãi. Ngoài chiếc xe lăn, còn có ba chiếc ghế bọc nhung màu xanh rất thư thái giống như ghế sofa.

Cô vừa đóng cửa xe, vừa nói:

“Cảm ơn.”

Những thứ cô ôm trong tay ngấm đầy nước, làm tấm thảm nhung màu xanh trong xe bị ướt một mảng lớn, cô vội vàng sắp xếp tất cả món đồ nghề vào góc xe, nói vẻ áy náy:

“Xin lỗi.”

Thấy anh nhắm mắt, hai tay đặt trên tay vịn xe lăn, không để ý đến cô. Diệp Anh thoáng do dự, rồi lấy trong tập tranh một bức vẽ hơi ẩm, chìa trước mặt anh.

“Anh xem, đây là bức vẽ tôi vừa hoàn thành.”

Trong tranh, anh ngồi lặng lẽ trên sân thượng khách sạn, bầu trời đêm trên đầu lác đác vài ngôi sao, những ánh sao đang tỏa ánh sáng lên người anh.

Không khí đầy mùi nhựa thông.

Chân mày anh khẽ nhíu.

Vừa ngả đầu lên thành xe lăn, anh lại bắt đầu ho. Mới đầu chỉ là húng hắng mấy tiếng nhè nhẹ, sau đó càng lúc càng lớn, rồi từng cơn, từng cơn dồn dập khiến khuôn mặt xanh xao của anh trở nên đỏ bừng.

“Anh sao vậy?”

Cô đưa tay định giúp anh, nhưng ngay lập tức cánh tay của người bên cạnh giơ ra ngăn lại.

“Thưa cô, xin cô đừng lại gần Nhị thiếu gia.”

Sau khi chặn cô lại, quản gia lấy một tấm chăn đắp lên người anh. Nhìn anh ho càng lúc càng dữ dội, hơi thở cũng bắt đầu nặng nhọc, khò khè, quản gia ngồi bên, lấy ra bình xịt, lo lắng hỏi:

“Nhị thiếu gia, có dùng thuốc không?”

Anh nhắm mắt, xua xua tay, sau cơn ho tiếng nói như bị nghẹn lại, ngực phập phồng. Mười mấy phút sau, cuối cùng cơn ho cũng dịu xuống.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả như trút nước.

Chiếc Bentley một mình trên đường, lướt êm ru trong mưa.

Ngồi trong xe, anh có vẻ đã khá hơn một chút, chỉ có khuôn mặt vẫn xanh xao, đôi mắt vẫn khép chặt. Diệp Anh để ý thấy anh mặc một bộ lễ phục màu đen được cắt khéo léo, chất liệu cao cấp nổi tiếng, bên trong là áo sơ mi màu ngọc trai trắng ngà, cà vạt đen, càng làm nổi bật sắc mặt trắng xanh của anh, nhưng cũng toát lên vẻ đẹp khác thường.

Giống như vị quý tộc ẩn cư trong lâu đài.

Vườn tường vi trong đêm, từng mảng, từng mảng lớn đỏ tươi nở rộ, không có ánh trăng sao, chỉ có làn da trắng nhợt nhạt là thứ ánh sáng duy nhất.

Dáng vẻ nghiêm lạnh vô cùng.

Nhưng lại như tỏa ra ánh sáng.

Có lẽ do sắc hồng hai bên má chưa phai, có lẽ do ngực anh vẫn phập phồng thở gấp, cũng có lẽ do đôi tay xanh gầy của anh kiên cường nắm chặt thành xe lăn.

“Nhị thiếu gia, tình trạng sức khoẻ của thiếu gia không được tốt, bữa tiệc tối nay có nhất thiết phải tham gia không?”, quản gia lo ngại nói.

Anh nhắm mắt lắc đầu.

“Nhị thiếu gia…”, quản gia lại do dự, “Hay để tôi đẩy xe đưa thiếu gia đi, nếu thấy khó chịu, có thể lập tức…”.

“Không cần.”

Anh cau mày, khẽ ho vài tiếng, rồi từ từ mở mắt.

Tập tranh trên tay cô bị ngấm ít nước mưa, khiến màu xanh trên đó chỗ đậm chỗ nhạt. Ở góc bên phải phía trên bức vẽ, in hình một đóa tường vi nhỏ, màu sáng bạc, giống đóa hoa đang nở trong đêm.

“Anh bị hen phải không?”

Nghe tiếng ho có tiếng rít nhẹ, yếu ớt, Diệp Anh thầm nghĩ, hay là cứ hỏi thẳng.

Không khí trong xe đột nhiên ngưng lại, quản gia đăm đăm nhìn cô với ánh mắt lạ lùng. Ngồi trên xe lăn, anh mím chặt môi, ánh mắt di chuyển từ tập tranh lên mặt cô.

“Thời tiết như thế này, rất không thích hợp với người hen ra ngoài. Vì thế bữa tiệc anh tham gia, nhất định là rất quan trọng.” Cơ hồ không nhận ra hiệu ứng câu nói lúc trước của mình, cô vừa lấy bức tranh đặt trở lại giá vẽ, vừa nói: “Nếu là bữa tiệc quan trọng mà ngồi trên xe lăn cùng với quản gia đi vào thì không thích hợp cho lắm”.

Mưa lớn táp vào cửa kính.

Đôi tròng đen sâu thẳm, nụ cười như ánh trăng, cô nói với anh:

“Hay là, để tôi đưa anh đi.”

Lão quản gia không dám tin vào tai mình, ngạc nhiên nhìn cô, thấy cô vẫn mỉm cười rạng rỡ, dường như đề nghị được nêu ra rất tự nhiên, hợp lý. Ông lại nhìn Việt Tuyên, thấy anh cũng im lặng nhìn cô.

Xưa nay ông luôn không hiểu Nhị thiếu gia thật sự nghĩ gì, lần này cũng vậy.

Ít nhất ông cho rằng, Nhị thiếu gia không bao giờ đồng ý để một cô gái lạ tham dự bữa tiệc này. Nhị thiếu gia im lặng, không trả lời.

“Mẹ tôi trước đây cũng bị hen, tôi đã chăm sóc bà nhiều năm, lúc nào bà cũng mang theo Sanbutamol, còn anh?”

“Thuốc của Nhị thiếu gia cũng là Sanbutamol”, nhìn Nhị thiếu gia vẫn im lặng, lão quản gia lấy ra lọ thuốc xịt, đưa cho cô, nói: “Nhị thiếu gia không được phép uống rượu và ăn hải sản”.

“Vâng, tôi biết.”

Chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng trên lọ thuốc, cô cẩn thận đóng nắp hộp, suy nghĩ giây lát, nhìn anh như cười như không, hỏi:

“Vậy, tôi cũng gọi anh là ‘Nhị thiếu gia’ nhé?”

“Tạ Việt Tuyên.”

“Chào anh, Việt Tuyên”, cô cười dịu dàng, chìa bàn tay về phía anh, nhắc lại lần nữa, “Em là Diệp Anh”.

Anh không để ý bàn tay cô chìa ra, mà mắt lướt qua người cô. Bắt gặp ánh mắt của anh, cô cúi đầu, phát hiện mình mặc quần dài vải bông, quàng chiếc khăn dày, lại bị ngấm nước mưa ướt hết, hoàn toàn không thể dự tiệc với trang phục như vậy.

Mưa càng lúc càng to hơn.

Chiếc Bentley dừng ở cổng Galeries Lagayette.

Đây là trung tâm mua sắm nổi tiếng củaParis.

Trong cửa hàng thời trang cao cấp Janin thoảng mùi nước hoa tao nhã và quyến rũ, người bán hàng – một phụ nữ tóc vàng, mắt xanh cầm ra tất cả các kiểu dáng mới nhất, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn chọn một bộ váy lễ phục màu xám bạc đưa cho cô.

Kiểu dáng rất đơn giản.

Chất liệu cao cấp.

Phần trên hoàn toàn hở vai, lộ ra chiếc hõm cổ tuyệt mỹ, phần thân dài ôm sát hiện lên những đường cong nuột nà quyến rũ, dường như phảng phất mùi hương kín đáo của cơ thể. Nhưng cô không có nữ trang, nên phần cổ có vẻ trống trải.

“Có thể cho tôi bông hoa này không?”

Trong bình hoa thủy tinh của cửa hiệu, có cắm mấy nhành bách hợp, hương thơm thanh dịu và nhẹ nhàng. Diệp Anh dùng tiếng Pháp hỏi người bán hàng, người đó liền rút một nhành bách hợp trắng muốt ân cần đưa cho cô.

Đứng trước gương.

Cô xõa mái tóc.

Mái tóc dài đen mướt lóng lánh như dải lụa satanh, lóe ra một đường sáng trên không khiến các nhân viên ngây người, nhìn không chớp mắt. Nhành bách hợp trắng muốt quấn lỏng, ôm gọn mái tóc đen óng của cô, buông lơi xuống bờ vai, giống như nữ thần mùa Xuân trong buổi sớm tinh sương, đẹp tinh khôi, thanh thoát lung linh hơn mọi đồ trang sức đắt tiền nhất trên đời.

“Đẹp không?”

Cô mỉm cười, nhìn sang bên.

“Đi thôi.”

Việt Tuyên nhẹ nhàng nói rồi lái chiếc xe lăn về phía lối ra.

Vẫn không thích sao…

Diệp Anh nheo mắt, ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa bách hợp, đứng trước gương nhìn kỹ mình trong bộ váy mới. Lúc Việt Tuyên vừa ra khỏi cửa, cô nói với nhân viên bán hàng:

“Làm ơn cho tôi mượn chiếc kéo và kim chỉ.”

Chiếc Bentley màu đen lướt êm ru trong cơn mưa nặng hạt.

Dùng khăn quàng che đôi chân trần, Diệp Anh gấp bộ lễ phục đặt lên đùi, nhanh nhẹn dùng kéo, kim chỉ sửa lại chiếc váy. Lão quản gia bồn chồn nhìn Việt Tuyên, thấy anh dường như không mảy may sốt ruột mà ngồi trên chiếc xe lăn tư lự nhìn cơn mưa như trút bên ngoài.

Chiếc Bentley từ từ dừng bánh trước cửa đại sảnh khách sạn trong ánh đèn huy hoàng rạng rỡ.

Nhân viên khách sạn cung kính mở cửa xe.

Cánh tay trắng xanh xao cố dùng sức, Việt Tuyên định đứng lên khỏi xe lăn, đôi tay mát lạnh của cô đã giữ lấy khuỷu tay anh.

“Cẩn thận.”

Diệp Anh ra khỏi chiếc Bentley, sau đó cúi xuống thận trọng đỡ Việt Tuyên ra, động tác mau lẹ thành thạo giống như đã phục vụ anh nhiều năm. Đôi mắt đen thẳm, long lanh, mỉm cười với anh, nhành bách hợp trắng muốt lẫn trong suối tóc, lặng lẽ tỏa hương.

Phòng tiệc sáng rực, lộng lẫy.

Những chùm đèn pha lê cực lớn lóng lánh, huy hoàng.

Bộ đồ ăn bằng bạc cao cấp phát quang lóng lánh, đĩa sứ trắng muốt, ánh sáng nóng ấm lóa mắt, các món ăn trang trí đủ sắc màu, tinh vi cầu kỳ. Đội ngũ nam nhân viên phục vụ ai nấy đều khôi ngô, mặt mày rạng rỡ đi lại trong phòng, quan khách mặc trang phục sang trọng, tay cầm ly vang đỏ, khe khẽ nói cười.

Phía trước phòng tiệc có một chiếc bục cao, ở đó có đặt micro bằng bạc, bên trên là tấm biển mang dòng chữ “Lễ kỷ niệm Brila tròn sáu mươi năm” được viền bằng hoa tươi.

Đây là bữa tiệc thượng lưu của giới thời trang Paris.

Theo sau Việt Tuyên, Diệp Anh dè dặt đưa mắt nhìn từng vị khách đi đến chào anh, rất nhiều người trong số họ là những nhà thiết kế lớn, nổi tiếng. Một số người cô từng thấy qua các bài phỏng vấn trên tạp chí thời trang, có thể nhận ra họ, còn một số khác cô phải lắng nghe câu chuyện họ trao đổi với Việt Tuyên mới có thể đoán ra họ là ai.

Giống như lúc này, là một quý bà vận chiếc váy lụa tơ tằm hoa chìm màu đen trắng.

Thân hình đầy đặn, mái tóc xoăn màu nâu, mắt xanh lơ, đuôi mắt có những vết chân chim, bà ta thì thầm nói chuyện với Việt Tuyên, bất giác cười to, ánh mắt trong sáng và quyến rũ, toàn thân toát lên vẻ đẹp hoài cổ lãng mạn.

Đó chính là nữ hoàng Veka.

Nữ hoàng Veka là một huyền thoại thời trang quốc tế, mới hai mươi ba tuổi bà đã một tay sáng lập vương quốc Veka và trong vòng hơn bốn mươi năm, vương quốc Veka luôn giữ vị trí hàng đầu trong những thương hiệu thời trang sang trọng nhất thế giới.

“Tạ, lần đầu tiên tôi thấy cậu đi cùng một cô gái đến dự tiệc, vị này là…?”

Nghe thấy nữ hoàng Veka nhắc tới mình, Diệp Anh gật đầu mỉm cười với bà. Việt Tuyên nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô, bằng giọng vô cùng êm ái nói với phu nhân Veka:

“Cô ấy…”

“Tạ…!”

Cô thấy một người đàn ông trung niên vừa bước vào phòng tiệc đã tiến thẳng đến bên Việt Tuyên, người nặng nề ôm lấy anh như một con gấu. Người đàn ông có vẻ là người Mỹ, thân hình cao to, béo mập, trên mặt có những vệt đỏ, dấu hiệu thường xuyên tắm nắng. Ông ta vừa vui vẻ vỗ vai chào Việt Tuyên, vừa tò mò nhìn cô từ đầu tới chân, sau đó mỉm cười nói:

“Chúa ơi, thật khó tin, Tạ cũng có người yêu!”

Cô nhìn Việt Tuyên.

Việt Tuyên không nhìn cô, chỉ lặng lẽ vòng khuỷu tay phải, chìa về phía cô. Cô ngẩn người, vội khoác tay anh như phản xạ.

Vừa khoác tay anh.

Cô đã cảm thấy vô số ánh mắt trong phòng tiệc nhìn vào cánh tay cô, hàm ý của mỗi ánh mắt đó không giống nhau. Nữ hoàng Veka phe phẩy chiếc quạt thơm trong tay, khẽ mỉm cười, còn người đàn ông Mỹ lúc đầu hơi ngẩn ra, sau đó cười ha hả, nói:

“Tạ, chẳng lẽ anh định chưa đánh đã chuồn?”

Chưa đánh đã chuồn…

Suy nghĩ ý nghĩa câu nói này, trong đầu Diệp Anh lập tức soát lại toàn bộ tư liệu cô đã thu thập, đột nhiên một ánh mắt sắc chiếu vào cô.

“Vị tiểu thư này, bộ váy trên người cô, từ đâu mà có?”

Một người đàn ông tóc bạc đi đến trước mặt cô, ông ta có vẻ là người Đức, khoảng ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc bạc được chải hất về sau gáy một cách công phu, đôi mắt xám, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn cô.

Diệp Anh nhíu mày.

Mỉm cười nói: “Có gì không ổn sao ạ?”.

“James, ông hồ đồ rồi, chiếc váy này do chính ông thiết kế, chẳng phải kiểu đầm dạ hội mới nhất do Janin tung ra mùa này sao! Cô gái này mặc rất đẹp, lần sau nên thuyết phục cô ấy làm người mẫu cho ông”, người đàn ông Mỹ cười nói.

“Xin hỏi, chiếc đầm này có phải là cô mua ở Janin không?”, người đàn ông Đức – James chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới, sắc mặt không vui.

“Phải”, Diệp Anh trả lời.

“Vậy là cô không vừa ý, nên mới sửa như thế này?”, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống phần chân váy. Phần đó vốn là một đường viền mềm mại buông thõng theo cơ thể, giờ bị sửa thành hình nụ hoa, tạo cảm giác mạnh mẽ, cứng rắn.

Cô lại nhìn Việt Tuyên.

Khuôn mặt anh vẫn thản nhiên, không có bất kỳ biểu cảm nào.

“Tôi cảm thấy như thế này đẹp hơn”, cô mỉm cười trả lời.

“Không hiểu gì! Như thế này hoàn toàn làm mất phong cách của Janin, là coi thường Janin!”, James giận dữ.

“Nhưng đó là phong cách của tôi.”

Cô mỉm cười thản nhiên, dường như đó chỉ là vấn đề nhỏ không đáng kể, chỉ có sở thích của cô mới là quan trọng.

“Thời trang là để phục vụ khách hàng, chứ không phải yêu cầu khách hàng phối hợp thiết kế thời trang, không phải sao?”, cô cười, nói tiếp: “Bất luận thế nào, đây cũng là một chiếc váy rất đẹp, tôi rất ngưỡng mộ thiết kế của ngài”.

“Quả thực rất đẹp.”

Nữ hoàng Veka phe phẩy chiếc quạt, mỉm cười nói:

“James, rất lâu về trước, tôi từng nói với ông, ông quá coi thường phụ nữ, trang phục thiết kế thường quá mềm mại, đáng yêu và thiếu sự mạnh mẽ. Ông xem, chiếc váy này sau khi sửa lại, kiểu dáng đẹp hơn rất nhiều, trong vẻ đẹp mềm mại lại có nét cứng cáp và sức mạnh vươn lên, còn để lộ đôi chân rất đẹp của cô gái. Tất nhiên, dùng hoa bách hợp làm trang sức cũng là một điểm nhấn, cô gái này sử dụng phụ trang kết hợp hết sức độc đáo.”

Sắc mặt James đột ngột thay đổi.

Mặt rắn đanh, sau khi gật đầu chào nữ hoàng Veka và Việt Tuyên, ông ta lách qua đám đông, đi đến phía khác của phòng tiệc.

“Đừng để ý, James là người bảo thủ”, nữ hoàng Veka nháy mắt, rồi giơ tay vuốt ve đường chân váy của cô, nói giọng ôn hòa: “Nếu có cơ hội, có thể giới thiệu người thiết kế thời trang của cô cho tôi không, chiếc váy này sửa lại rất đẹp”.

“Cảm ơn bà, chiếc váy này do tôi tự sửa, tôi tên là Diệp Anh.”

Diệp Anh chìa tay ra.

“Ồ?”, nữ hoàng Veka gập chiếc quạt trong tay, khẽ liếc Việt Tuyên, đoạn bắt tay cô, “Diệp, rất hân hạnh được làm quen với cô”.

Ánh đèn tối dần.

Một luồng ánh sáng trắng chiếu lên bục cao trên sân khấu.

Việt Tuyên với bộ lễ phục màu đen đứng trong luồng ánh sáng trắng đó, vẻ trang nghiêm, khí chất trầm lạnh, dù sắc mặt có phần nhợt nhạt, nhưng giọng nói trầm ấm, âm sắc rõ ràng, mang một vẻ xa gần có chừng mực, khiến toàn thể quan khách trong phòng đều im lặng lắng nghe bài phát biểu của anh.

Brila là thương hiệu cao cấp hàng đầu thế giới có lịch sử sáu mươi năm, được tập đoàn Tạ thị châu Á mua lại, đã tạo được ảnh hưởng lớn trong ngành công nghiệp thời trang quốc tế. Lễ kỷ niệm tròn sáu mươi năm thành lập lần này cũng là lần đầu tiên Tạ thị công khai xuất hiện tạiPariskể từ khi tiếp quản Brila.

Ban đầu trong giới làm ăn có tin đồn, bữa tiệc chiêu đãi sẽ do Đại công tử của tập đoàn Tạ thị đích thân chủ trì.

Chưa từng nghĩ đó lại là Nhị công tử.

Chiếc micro bạc đế cao.

Chàng trai trẻ trầm lạnh khác thường.

Trong ánh sáng trắng chói mắt, dáng tao nhã lãnh đạm mà kiêu hãnh, ánh mắt tĩnh lặng như nước giếng sâu, vừa khiến người ta khao khát tiếp cận, lại xa vời như ngăn sông cách núi.

Trong khi phát biểu, Việt Tuyên khẽ ho một tiếng.

Diệp Anh ngay tức khắc nhìn lên.

Dường như anh không có gì bất thường, chỉ có màu môi tái hơn một chút, tiếp tục lấy lại vẻ điềm tĩnh để hoàn thành bài phát biểu. Cô rất khâm phục anh, thực ra trước khi phát biểu, cô đã nhận ra tình hình sức khoẻ của Nhị thiếu gia họ Tạ này rất xấu, anh di chuyển mỗi lúc thêm nặng nề, những cơn ho trong lồng ngực càng lúc càng khó kiểm soát.

Phòng tiệc tràn ngập tiếng vỗ tay.

Việt Tuyên đi xuống bục.

Cô bước tới đón anh, vừa khoác tay anh, liền cảm thấy dường như cơ thể anh đang toát mồ hôi lạnh, bất chợt khiến cô rùng mình. Tim giật thót, cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh đã tái nhợt, trán ướt, dâm dấp mồ hôi.

Cô lấy chiếc khăn tay trong túi xách.

Lúc đưa khăn, ngón tay cô vô tình chạm vào lòng bàn tay anh, cũng ướt đầm mồ hôi và lạnh ngắt, như bị ngâm trong nước giếng giữa đêm đông.

Tiếp theo là phát biểu của Tổng giám đốc thương hiệu Brila.

Đứng bên cạnh bục, Diệp Anh mỉm cười khoác cánh tay Việt Tuyên, âm thầm dùng sức lực để đỡ anh. Dù anh đã cố kiềm chế để không phát ra tiếng ho, nhưng cô vẫn nhận ra cơ thể anh mỗi lúc thêm lạnh, hơi thở cũng gấp gáp hơn.

“Có cần ra ngoài một lát không?”

Cảm thấy ánh mắt xung quanh đang đổ dồn lại, cô khẽ hỏi.

“Không cần.”

Anh lấy khăn che miệng ho nhẹ mấy tiếng, bình tĩnh nói.

Sau khi kết thúc bài phát biểu của nữ hoàng Veka với tư cách là một khách mời đặc biệt, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng – Richard chơi đàn piano, mùi rượu vang tràn ngập trong không khí, khắp phòng tiệc các vị khách đã ngà ngà say, cười nói tán chuyện râm ran, từ chủ đề thời trang mới nhất, đến chuyện bếp núc vặt vãnh của giới làm ăn, không thiếu chuyện gì.

Việt Tuyên đương nhiên là tâm điểm của bữa tiệc.

Liên tục có khách đến chào hỏi anh, theo phép lịch sự, hầu như mỗi vị khách đều nâng ly chúc mừng, còn anh cũng không thể từ chối. Mặc dù mỗi lần chỉ nhấp một chút, nhưng tích tiểu thành đại, cô để ý thấy anh đã uống đến ba ly.

“Em không muốn anh uống nhiều rượu như vậy”, nắm chặt cánh tay anh, má Diệp Anh đỏ bừng, nụ cười ngọt lịm, đồng tử nhỏ xíu lung linh như ánh sao, cô hơi say dựa vào người anh, ghé sát tai anh, giọng nhẹ nhàng dịu dàng nhưng cũng đủ lớn để mấy vị khách xung quanh có thể nghe thấy, “Thời gian còn lại của anh tối nay, là thuộc về em…”.

Hầu hết khách mời đều là người Pháp.

Người Pháp vốn tự nhiên và lãng mạn, những cảnh như vậy chẳng có gì lạ, vậy là họ nhìn nhau cười ha hả, không hề phật ý, trái lại càng cảm thấy thân thiện đối với chàng trai trẻ phương Đông trầm lạnh này.

Sau đó, Diệp Anh uống đỡ tất cả rượu cho anh.

Liên tục nhận, liên tục uống.

Dứt khoát kéo anh khỏi bàn tiệc.

Mưa vẫn rơi.

Ra khỏi phòng tiệc, một cơn gió lạnh thốc tới, hơi rượu trong cơ thể ngà ngà say đột nhiên bay hết, Diệp Anh rùng mình, bất giác Việt Tuyên bước chậm lại, sau đó cô nghe thấy tiếng ho dữ dội của anh. Ho như trời long đất lở, ho đến không thở được, má đỏ lựng, tiếng ho như xé rách lồng ngực, ho rũ rượi như sắp bật máu.

“Nhị thiếu gia!”

Chiếc Bentley màu đen dừng lại, lão quản gia từ trong xe vội lao đến đỡ anh. Người gác cửa cũng bối rối không biết làm thế nào, chạy lại hỏi có cần gọi xe cấp cứu hay không, Việt Tuyên xua tay, cố gắng vịn vào cánh tay cô và quản gia bước lên xe.

Lái xe hoảng hốt khởi động chiếc Bentley màu đen.

Nằm trên chiếc ghế rộng trong xe, sau trận ho dữ dội, cơn ho của Việt Tuyên vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, rồi lại một trận kịch phát, anh bất ngờ mở mắt, giữ chặt thành ghế, không thở được, tiếng ho bật ra từng tràng như muốn xé toang lồng ngực!

“Nhị thiếu gia, thuốc đây!”

Quản gia hoảng sợ lấy ra lọ thuốc xịt, nhưng toàn thân Việt Tuyên đã cứng đờ, gần như chỉ hít vào mà không thở ra được, sắc mặt tím dần, hàm răng nghiến chặt, không thể xịt thuốc vào được.

“Để tôi.”

Diệp Anh cau mày, giật lọ thuốc xịt trong tay quản gia, tay trái giữ hàm Việt Tuyên, dùng lực bóp thật mạnh, miệng anh tức thì há ra.

“Hít vào!”

Cô hét lớn, tay phải nhét đầu bình thuốc xịt vào miệng anh, đẩy sâu vào cổ họng, xịt liên tiếp, cô lại hét:

“Hít vào!”

Cứ thế mấy lần, thuốc đã vào trong cổ, cơn ngạt dần dần được đẩy lùi, mặc dù vẫn còn tiếng rít khò khè, nhưng không còn nguy hiểm nữa.

Cô thở phào.

Quỳ một chân trước mặt Việt Tuyên, cô dang tay ôm anh, để đầu anh gục vào vai cô, hai tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh. Ngày trước, mỗi khi mẹ phát bệnh, cô làm thế này có thể khiến cho bà hồi phục nhanh hơn.

Một lát sau, anh đẩy cô ra.

Hơi thở dần dần đều hơn, anh yếu ớt nhìn màn đêm bên ngoài, cơn mưa thưa dần, quản gia không nói gì, lặng lẽ đắp tấm mền lên đùi anh.

Chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại trước cửa đại sảnh khách sạn Bốn Mùa.

Do dự một chút.

Thấy anh không có ý đuổi cô, trong khi bên ngoài trời vẫn tiếp tục mưa, cô liền chai mặt, cầm dụng cụ vẽ, đi theo sau xe lăn của anh cùng vào khách sạn.

Ồ! Khách sạn Bốn Mùa Paris quả không hổ danh là một trong những khách sạn cao cấp, sang trọng nhất thế giới.

Khác với vẻ đơn giản, cổ kính bên ngoài, vừa bước vào đại sảnh, cô lập tức lóa mắt vì ánh sáng. Bên trong rộng thênh thang, vô cùng tráng lệ, lộng lẫy mà tao nhã, cổ kính mà trang nghiêm nhưng vẫn vô cùng lãng mạn, giống như bước vào cung điện trong mơ. Nếu không phải đang đi theo Nhị thiếu gia, cô thực rất muốn lấy máy ảnh bấm thỏa thích, tất cả đều quá tuyệt vời, ngay cả những bức họa trên tường hai hành lang, hay pho tượng ở một góc đại sảnh.

Căn Việt Tuyên ở là phòng tổng thống.

Cô vốn đã nghĩ đến điều đó.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy căn phòng tổng thống, cô vẫn bàng hoàng sững người.

Thu xếp mọi thứ trong phòng xong xuôi, lão quản gia lặng lẽ lui ra. Sau khi ngắm nghía tán thưởng nội thất căn phòng sang trọng đó, cô ngoái đầu nhìn thấy Nhị thiếu gia đang ngồi trên chiếc đi văng lớn, lơ đãng nhìn cô.

“Căn phòng tuyệt quá, em có thể chụp ảnh không?”

Không nghe thấy câu trả lời của anh, coi như anh đã đồng ý, cô lôi chiếc máy ảnh trong túi ra, hướng vào mỗi góc và mỗi vật dụng cô thích. Xoẹt! Xoẹt! Ấn lia lịa. Tiếc là máy ảnh này chỉ là máy thẻ thông thường, màu sắc ảnh chụp kém xa so với cảnh thật.

Di chuyển ống kính.

Trong ống ngắm, trên màn hình tinh thể lỏng, sự pha trộn của ánh sáng, bộ đi văng cổ hoa lệ bọc nhung lụa vàng thêu hoa dày đặc, màu trầm tuyệt đẹp. Cánh hoa nổi tinh sảo, sống động như thật, như âm thầm tỏa hương, nhưng lại có hơi hướng của mục nát và hoang phế, vốn trái ngược với khí chất thanh cao vời vợi của vị chủ nhân, nhưng cơ hồ lại tạo nên một chỉnh thể hoàn mỹ.

Ánh mắt anh thờ ơ.

Đột nhiên cô rất muốn hướng vào anh chụp nhanh một kiểu, để xem liệu anh có còn thờ ơ nữa hay không. Nhưng rồi cuối cùng cô từ bỏ ý định, ngoan ngoãn ngồi đối diện với anh.

“Tại sao em có cảm giác”, cô ngồi xuống đi văng, cười nói: “Anh giống như một người sắp chết, hoặc là đã từng chết một lần vậy?”.

Anh dửng dưng nhìn cô.

“Đúng, chính là ánh mắt đó, ngay cả khi em nói khiếm nhã như vậy, dường như nó cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Là do sức khoẻ của anh chăng? Do bệnh hen quá nặng, sống quá khổ sở, nên anh không muốn sống nữa chăng?”, cố ý khiêu khích, thấy anh không mảy may phản ứng, cô thở dài, cúi đầu mân mê chiếc máy ảnh, xem lại những bức hình vừa chụp, “Anh xem, căn phòng sao mà đẹp thế, chỉ cần giơ máy chụp đại một kiểu cũng đẹp thế này”.

Xích lại gần, cô đưa máy ảnh cho anh xem.

Nhấn nút di chuyển từng bức ảnh.

Mỗi tấm đều đẹp như tĩnh vật trong tranh sơn mài.

“Tuyệt quá, thế giới có biết bao người suốt cuộc đời cũng không được bước chân vào khách sạn như thế, vào trong căn phòng hoa lệ thế này, nếu anh không biết trân trọng thì thật đáng tiếc”, nhìn anh, cô lắc đầu, “Hơn nữa, anh lại đẹp trai như vậy”.

Ngồi trên đi văng, cô hơi vươn về phía trước, ngón tay khẽ chạm vào mặt anh.

“Anh biết không? Anh thật sự rất đẹp.”

Ngón tay từ lông mày, nhẹ nhàng trượt xuống má, cô xuýt xoa nói: “Em cảm thấy, nếu cứ nhìn anh thế này, có lẽ em sẽ yêu anh mất…”.

Anh cau mày.

Hơi né về sau.

“A, cuối cùng cũng có phản ứng rồi”, cô bật cười. Điểm sáng nhỏ xíu trong đồng tử lấp lánh, cô nhướn người xích lại gần anh hơn, giọng ngọt như mật: “Đột nhiên em rất tò mò, nếu em hôn anh, anh sẽ thế nào nhỉ? Liệu có phải vẫn lạnh lùng, thờ ơ như thế?”.

Nói rồi, cô từ từ nhích đến môi anh.

Thật chậm thật chậm.

Chỉ cần anh với tay là có thể đẩy cô ra.

Môi anh nhợt nhạt và lạnh ngắt, mang hơi lạnh của đêm. Thật ra cô chỉ muốn khuấy động khiến trái tim hờ hững của anh trở nên nổi giận, muốn trêu đùa anh một chút, dù làm anh tức giận, còn hơn nhìn anh dửng dưng với tất cả như thế này. Nhưng, càng nhích lại gần, luồng khí lạnh như băng trên cơ thể anh cơ hồ càng mãnh liệt, hơn nữa, môi anh dường như kiên định lạnh lẽo đến mức như chưa từng nhuốm dục vọng.

Sự lạnh lùng kiên định đó khiến mắt cô nheo lại.

Cô hôn anh.

Hôn rất mạnh.

Lặp đi lặp lại, cô hôn thật mạnh lên môi anh, hơi thở nóng dần, gấp dần, vòng tay ra sau, nhẹ nhàng ôm gáy anh, rồi lại hôn thật mạnh, cơ hồ muốn hít hết hơi lạnh trên đôi môi ấy, cứ thế hôn mãi, rất lâu, cuối cùng cô thở dài.

“Xin lỗi.”

Cô buông anh ra, có một chút thất vọng.

Mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng cô cũng thừa nhận thất bại của mình. Thực ra, nhìn anh ở khoảng cách gần như thế, đôi mắt anh vẫn trong như nước suối đầu nguồn, không gợn sóng. Dường như nụ hôn ấy không có bất kì tác động nào đến anh, trái lại nó phản chiếu vẻ bẽ bàng trong mắt cô.

Một trận ho.

Vẻ mệt mỏi, giọng trầm khàn, anh nói:

“Hình như trước đây tôi từng gặp cô rồi.”

Vẫn dựa vào vai anh, cô khẽ nhướn mày, nụ cười như hoa mùa Xuân, ánh mắt như thấm hương thơm của hoa, nói: “Em cũng vậy, em đã gặp anh rất nhiều trong giấc mơ, chỉ có điều, trong mơ hình dáng anh không rõ thế này, chỉ có đôi mắt rõ ràng nhất, trong sáng và phẳng lặng, giống hệt bây giờ”.

“Vậy, chúng ta có duyên định mệnh, phải không? Hay là chúng ta có duyên nợ từ kiếp trước, kiếp này nhất định phải gặp nhau?”, cô cười khúc khích, ngẩng đầu, trông như đóa hoa tường vi bừng nở, “Thực ra, em không nên nản lòng mới phải, xét cho cùng, vừa rồi anh đã cho phép em hôn anh rồi đấy thôi”.

Ánh mắt lướt chầm chậm khắp gương mặt đang mỉm cười của cô, Việt Tuyên nhắm mắt một cách mệt mỏi, nói:

“Rốt cuộc cô thực sự muốn gì?”

Bình luận