Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Quyển 2 – Chương 6

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Cô gái đó đẹp u uất, đẹp tựa một luồng sáng sắc lạnh hắt ra từ địa ngục.

Dường như chỉ sau một đêm!

Bộ sưu tập mới nhất “Ôm” do thương hiệu thời trang may sẵn dưới trướng tập đoàn Tạ thị liên kết với thương hiệu thời trang nữ cao cấp MK được tung ra thị trường, đã bán rất chạy tại các cửa hang đại lý độc quyền, các quầy hàng tại những khu trung tâm mua sắm lớn! Chị em lũ lượt kéo vào, tranh nhau mua sản phẩm của bộ sưu tập này, đơn đặt hàng được đưa đến xưởng may không ngớt, tất cả các cửa hiệu đều cháy hàng, các xưởng may làm việc liên tục không quản ngày đêm vừa cho ra lò một lô hàng mới, chưa kịp treo lên giá đã lại một lần nữa thông báo cháy hàng!

Trong tủ đồ của mỗi một phụ nữ đều phải có một bộ “Ôm”!

Điều này đã trở thành tiếng nói chung của tất cả phụ nữ đương đại!

Bộ sưu tập “Ôm” thân thiện, đã lựa chọn phong cách váy quấn vô cùng sáng tạo. Kiểu váy này không có phần thắt lưng cố định, mà dùng thân váy quấn qua eo, để lộ những đường cong duyên dáng và thỏa đáng nhất.

Vô cùng thướt tha.

Vô cùng phong tình.

Khiến gần như tất cả những cô gái mặc thử đều trầm trồ, xuýt xoa, rồi không cưỡng lại được, mua hết bộ này đến bộ khác. Kiểu dáng chiếc váy này được lấy cảm hứng từ Wrap dress của DVF. Cùng là một kiểu dáng nhưng lại khác nhau về màu sắc, hoa văn và chi tiết. Có kiểu quý phái tiểu thư, có kiểu theo phong cách nhạc Rock đang thịnh hành, cũng có kiểu công sở vô cùng đơn giản, thanh lịch. Nhưng kiểu nào cũng rất đẹp và khiến người khác say mê không rời.

Vì bộ sưu tập “Ôm” quá thịnh hành nên thị trường cũng xuất hiện rất nhiều hàng nhái, đều là những kiểu váy giống như váy quấn, đầy rẫy trong các cửa hiệu thời trang hàng hiệu. Tuy cùng một kiểu dáng, nhưng chỉ có của MK đưa ra mới đẹp và thịnh hành nhất, tuy nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng khi mặc lên nguồi có thể thấy rõ sự khác biệt một trời một vực.

Nghe nói đó là do nhà thiết kế cao cấp nhất của MK.

Nhà thiết kế thiên tài xinh đẹp, bí ẩn.

Diệp Anh.

Tự tay thiết kế!

Tự tay chế tác.

Đương nhiên là độc nhất vô nhị, không thể mô phỏng và sao chép!

Bật ti vi, lật giở những cuốn tạp chí thời trang lớn, nhà thiết kế cao cấp nhất của MK – Diệp Anh, sớm đã trở thành nhân vật mới được yêu quý, nổi nhất làng thời trang hiện nay. Thiết kế của cô được nhà thiết kế thời trang quốc tế Veka hết mực lăng xê. Lễ phục của cô giúp Phan Đình Đình trở thành mỹ nhân mặc đẹp nhất trong lễ trao giải Quả cầu vàng. Thương hiệu thời trang nữ đặt may cao cấp MK của cô được giới thượng lưu đổ xô đến đặt hàng! Bộ sưu tập “Ôm” là tác phẩm thiết kế dành cho đại chúng, tạo nên một trào lưu siêu nổi!

Thân thế, lai lịch của cô còn là một ẩn số. Gương mặt lạnh như băng tuyết lại quyến rũ, bí ẩn. Đôi mắt u sầu như nước hồ sâu thẳm, như sương mờ mịt mùng trong cơn mưa, lạnh đến thấu xương, sâu không thấy đáy, nhưng lại đẹp đến nao lòng. Nhà thiết kế thiên tài Diệp Anh.

Từ những minh tinh, tiểu thư đài các, phu nhân danh giá đến người dân bình thường, đều bị cô mê hoặc. Các triển lãm thời trang lớn cũng tới tấp mời cô. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, mọi người dường như đã lãng quên có một nhà thiết kế mang tên Sâm Minh Mỹ, còn danh tiếng của nhà thiết kế thiên tài – Diệp Anh lại nổi như cồn!

“Bộp!”

Trong cửa hiệu độc quyền JUNGLE, nhìn bộ sưu tập đồ nữ trang “Ôm” vừa mới được treo lên đầy một dãy, nhìn gương mặt phấn khích của nhân viên trong cửa hiệu, Sâm Minh Mỹ tức giận đến mức lôi hết tất cả những bộ trang phục đó xuống, vứt mạnh xuống nền nhà, phẫn nộ:

“Ai cho phép các cô treo những thứ rác rưởi này trong cửa hiệu của tôi?!”

Nhân viên cửa hàng đang vui vẻ bỗng như bị giội một gáo nước lạnh, sợ hãi đến mức không dám cất lời. Người phụ trách cửa hiệu bước lên, bất an, bối rối nói:

“Sâm tiểu thư, bộ sưu tập ‘Ôm’ thuộc tập đoàn Tạ thị của chúng ta, tất cả những cửa hiệu dưới trướng Tạ thị đều có thể bày bán. Sau khi bán hết lô hàng ‘Ôm’ lần trước, khó khăn lắm chúng tôi mới đặt được lô hàng lần này…”

“Đây là JUNGLE!”

Sâm Minh Mỹ phẫn nộ muốn nổ tung lồng ngực, tức đến độ run rẩy:

“Chứ không phải là những nhãn hiệu hỗn tạp, không thời thượng của tập đoàn Tạ thị! Các cô bày những thứ rác rưởi này ở đây khiến khách hàng của chúng ta sẽ coi JUNGLE như thứ hàng hạ cấp, ai còn mua đồ của JUNGLE nữa chứ!”

Các nhân viên bối rối nhìn nhau.

Nhưng nhìn Sâm Minh Mỹ phẫn nộ như vậy, không ai dám giải thích, lần trước chính vì nhờ có bộ sưu tập ‘Ôm’, khách hàng mới ùn ùn kéo đến, khiến doanh thu bán hàng của JUNGLE cũng cao hơn thường ngày rất nhiều.

“Ném hết những thứ này vào thùng rác cho tôi!”

Giật phắt tờ áp phích “Hàng mới về” của bộ sưu tập ‘Ôm’ khỏi tủ trưng bày, Sâm Minh Mỹ quay người liền nhìn thấy trên màn hình tinh thể lỏng lớn trong cửa hiệu đang phát những hình ảnh buổi trình diễn catwalk của bộ sưu tập ‘Ôm’! Những cô người mẫu cao gầy, tiết tấu âm nhạc uyển chuyển, ánh đèn chuyển động mờ ảo, giới phóng viên truyền thông điên cuồng chụp ảnh, người cuối cùng bước lên sàn catwalk chính là Diệp Anh!

Một chiếc váy ‘Ôm’ dáng dài may riêng.

Hoa tiết hoa đen trắng, rõ rang là gam màu trầm, nhưng lại bừng sáng vô cùng, gần như rực rỡ đến độ thách thức, làm nổi bật gương mặt băng giá, lạnh nhạt của Diệp Anh, vừa lạnh lại vừa nóng, như băng với lửa.

Trong chiếc váy dài nổi bật đó.

Vóc dáng Diệp Anh yểu điệu, thướt tha như ma quỷ.

Máy quay lướt một vòng.

Sâm Minh Mỹ đau đớn vỡ vụn phát hiện cả Việt Xán và Việt Tuyên đều ngồi phía dưới, hai người đều đang nhìn Diệp Anh trên sàn diễn.

“Tắt ngay đi!”

Ném mạnh tấm áp phích trong tay trúng vào gương mặt Diệp Anh trên màn hình, Sâm Minh Mỹ nắm chặt hai tay, không kiềm chế được cảm xúc, giận dữ hét lên với các nhân viên trong cửa hiệu.

“Sau này ai còn dám treo đồ do người đàn bà kia thiết kế trong cửa hiệu này thì cút ngay cho tôi.”

***

Bờ biển đêm.

Không trăng không sao, từng ngọn sóng nhô lên rồi hạ xuống, như hàng ngàn chú ngựa phi kiêu hùng. Trên bãi cát bên bờ biển phủ đầy vỏ ốc bị sóng biển cuốn dạt vào, vỡ tan sắc nhọn, Sâm Minh Mỹ thẫn thờ ngồi trên một mỏm đá, bàn chân trần bị vỏ sò cứa vào rỉ máu.

Nhấc chai rượu lên.

Cô ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Nồng độ rượu mạnh tới mức khiến cô sặc sụa, cô lấy mu bàn tay quệt nước mắt.

Một tiếng sau.

Trên mỏm đá tối đen, Sâm Minh Mỹ bật khóc nức nở.

Hai tiếng sau, đã khóc cạn nước mắt, Sâm Minh Mỹ ngồi thất thần, mở một chai rượu khác, tiếp tục uống.

Bãi cát tăm tối, một bóng đen chầm chậm tiến đến sau lưng Sâm Minh Mỹ. “Cô quả thật khó tìm đấy.” Nghe giọng nói trầm khàn, Sâm Minh Mỹ sững người, đôi mắt ánh lên ngọn lửa vui mừng, nhưng khi quay đầu nhìn, ngọn lửa trong mắt lập tức tắt ngóm. “…Là cô.” Đầu óc mơ mơ màng màng, Sâm Minh Mỹ buồn bã tiếp tục nhìn ra biển.

“Ngoài tôi ra còn có người khác nhớ tới cô sao?” Toàn thân mặc đồ đen, mái tóc ngắn, Thái Na mỉa mai nhìn năm chai rượu đã uống cạn bên cạnh Sâm Minh Mỹ, nói: “Tửu lượng không tồi.”

“Ha ha!” Sâm Minh Mỹ cười điên loạn, lại ngửa cổ tu một ngụm lớn, “…Chút rượu này có là gì, thêm năm chai nữa tôi cũng không sợ”.

“Gọi tôi ra đây làm gì?” Thái Na mất kiên nhẫn: “Nếu như gọi tôi đến để xem cô uống rượu thì không được đâu, còn mấy em vẫn đang đợi tôi ở quán bar”.

“Ha, ha!”

Sâm Minh Mỹ liêu xiêu đứng lên, nhào vào người Thái Na, lả lơi cười nói: “Tôi…tôi gọi cô ra đây… cô đáng lẽ nên vui mừng mới đúng… không phải cô luôn…ha ha”.

Thái Na đẩy cô ra, dò xét cô một cách đầy hồ nghi:

“Cô bị cái gì kích động sao?”

“Ha, ha, ha, ha!” Sâm Minh Mỹ cười rất vui vẻ, áp sát vào người Thái Na, “Thái Na, cô chỉ cần nói một câu thôi…Cô có muốn tôi không…Tôi… không còn… không còn gì nữa… không còn ai yêu tôi… Không có ai cần tôi… Thái Na, ha, ha, ha, ha… Cô cũng không muốn tôi nữa rồi, đúng không … con người thật là đê tiện… dù là một miếng xương chó, chỉ cần có người tranh giành… thì cũng thành một viên ngọc… không có người tranh…thì…”.

“Tôi đương nhiên muốn cô.”

Trên bãi cát u tối, Thái Na nhướng mày, ôm lấy vai Sâm Minh Mỹ, ngón tay ấm áp vuốt ve gương mặt cô đầy mờ ám: “Yên tâm, cho dù cô là một miếng xương chó, thì tôi cũng thích ăn thịt cô. Nói đi, cô muốn tôi làm gì?”

***

Liêu Tu và Quỳnh An phát hiện tâm trạng Sâm Minh Mỹ vốn không ổn định đến mức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng đột nhiên lại bình tĩnh trở lại. Cô lại đến công ty làm việc như bình thường, tham gia các cuộc họp hội đồng quản trị như bình thường, vẫn đến kiểm tra cửa hiệu Sâm vắng tanh vắng ngắt như bình thường, thậm chí trong cuộc họp hội đồng quản trị lần trước, khi Tạ Hoa Lăng đề nghị thu hồi Sâm do kết quả kinh doanh quá kém, phản ứng của Sâm Minh Mỹ cũng rất bình thản.

“Cuộc thi lớn này…”

Trong phòng làm việc, nhìn tờ fax về điều lệ cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, Quỳnh An do dự hỏi ý kiến Liêu Tu:

“…Có nên nói cho Sâm tiểu thư biết không? E rằng lần này Diệp tiểu thư chắc chắn sẽ tham gia, lỡ như…”

Liêu Tu hiểu tại sao Quỳnh An do dự.

Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói:

“Dù chúng ta không nói cho Sâm tiểu thư thì cô ấy chắc chắn vẫn sẽ biết thôi. Để Sâm tiểu thư tự quyết định vậy.”

Trong văn phòng làm việc của Sâm Minh Mỹ.

Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ hoa đào xinh đẹp.

Một bản điều lệ cuộc thi nằm lặng lẽ ở đó, Sâm Minh Mỹ mặt không cảm xúc, nhìn nó hồi lâu.

Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á.

Nhằm tìm kiếm nhà thiết kế mới tài năng châu Á, nâng cao vị thế của thời trang châu Á trong làng thời trang quốc tế, ba nước Trung, Nhật, Hàn đã phối hợp tổ chức cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này. Cuộc thi sẽ thông qua hai vòng lựa chọn và bình bầu, cuối cùng chọn ra nhà thiết kế mới tài năng nhất. Trong tuần lễ thời trang xuân hè của Pháp, nhà thiết kế mới tài năng này sẽ có một show thời trang mang thương hiệu cá nhân được tổ chức tại cung điện hoàng gia Pháp.

Đây là điều mà tất cả các nhà thiết kế đều mơ tưởng ngày đêm.

Với danh nghĩa là nhà thiết kế mới tài năng nhất châu Á, tham dự tuần lễ thời trang Pháp được tất cả giới thời trang thế giới quan tâm, và tổ chức một show thời trang mang thương hiệu cá nhân tại cung điện hoàng gia Pháp xa hoa lộng lẫy nhất.

Sâm Minh Mỹ cười nhạt.

Vò nát bản thảo điều lệ cuộc thi trong tay, hận một nỗi không thể bốp vụn ra, Sâm Minh Mỹ vô cùng căm phẫn, nếu cha còn sống, bất luận thế nào cô cũng sẽ tham gia cuộc thi này!

Nhưng bây giờ…

Con bé Diệp Anh đó…

Cô nắm chặt tay đầy căm hận!

“Cộc! Cộc!”

Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.

“Đi ra!”

Sâm Minh Mỹ lạnh lùng hét lên.

Người bên ngoài cửa hình như không nghe thấy tiếng hét của Sâm Minh Mỹ, cứ vặn nắm cửa, ánh sáng chói lòa như vầng mặt trời diễm lệ giữa hạ khiến Sâm Minh Mỹ vô thức nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, người đàn ông đẹp đẽ hoang dại, khóe môi cười mà như không xuất hiện trước mắt cô.

Việt Xán.

Không ngờ lại là Việt Xán.

Trong lòng Sâm Minh Mỹ phút chốc vừa giận vừa chua chát, cảm xúc hỗn độn. Đã hơn một tháng kể từ cái đêm ở Hollywood, đêm mà cô mượn rượu đập cửa phòng nơi anh và Diệp Anh ở riêng với nhau, xông vào khóc lóc, mắng chửi anh.

Ban đầu là cô cố tình chiến tranh lạnh với anh.

Chờ anh đến nhận lỗi, xin lỗi cô, bảo đảm với cô, thề với cô rằng giữa anh và Diệp Anh không có bất cứ quan hệ gì.Tuy nhiên cô lạnh lùng với anh, anh không những không đến dỗ dành, mà ngược lại đến một câu xuống nước với cô cũng không có. Anh như thể đã lãng quên cô khiến cô khắc khoải. Cuối cùng, cô không chịu được cố ý tạo cho anh cơ hội, chỉ cần anh cúi đầu trước, cô sẽ tha thức cho anh. Nhưng anh cũng không làm thế. Dường như anh đang cố tình lạnh lùng với cô. Dù là trong cuộc họp hội đồng quản trị, ánh mắt anh cũng chưa từng dừng lại ở cô một giây một phút nào.

“Xán…”

Vô thức đứng lên khỏi bàn làm việc, lồng ngực Sâm Minh Mỹ thắt lại, chua xót. Cô đã chẳng còn gì nữa rồi, cha qua đời, Việt Tuyên và Diệp Anh đính hôn, giờ chỉ còn lại Việt Xán, nếu anh cũng không còn để ý đến cô nữa, không còn bận tâm đến cô nữa…

“Xán…” Sâm Minh Mỹ nước mắt vòng quanh, gương mặt nhợt nhạt, toàn thân run rẩy.

“Minh Mỹ.” Không còn ý cười trên khóe môi, Việt Xán dang hai tay về phía cô. Sâm Minh Mỹ không kìm nổi òa khóc, chạy lại, bổ nhào vào lòng anh, sụt sịt: “Xán!Cha em… Cha em, ông đã…”

“Anh biết hết rồi.” Vỗ về cô đang nấc lên vì khóc, giọng Việt Xán trầm ấm: “Đừng quá đau lòng”.

Nghe được những lời an ủi của anh, Sâm Minh Mỹ nhẹ lòng, nhưng rồi lại tủi thân, ôm chặt lấy anh, òa khóc nức nở!

Đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha màu cam, Việt Xán đặt vào tay cô hộp khăn giấy. Khóc một hồi lâu, Sâm Minh Mỹ mới dần bình tĩnh lại, mắt mũi đều sưng đỏ lên. Cô dùng khăn giấy lau những giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt, giọng nghẹn ngào, dò xét:

“Anh đến tìm em có việc gì vậy?”

Việt Xán thở dài:

“Chỉ là đến thăm em thôi.”

Nước mắt lại tuôn dài, Sâm Minh Mỹ tủi thân:

“Nói dối! Hơn một tháng nay, anh không hề đả động gì đến em, không phải anh đã bị con bé Diệp Anh đó dụ dỗ rồi sao?”

Việt Xán nhếch môi cười mà như không: “Em nghĩ vậy sao?”

“Lẽ nào không phải thế?”, Sâm Minh Mỹ cắn môi, trong lòng run rẩy.

“Tốt lắm”, Việt Xán lười biếng dang hai cánh tay trên thành ghế sô pha, “Nếu em đã nghĩ như vậy, chắn hẳn Diệp Anh cũng sẽ nghĩ vậy.”

“Ý anh là…”, Sâm Minh Mỹ nín thở.

“Minh Mỹ, nếu không vì em, anh sao có thể hi sinh như vậy chứ?”

Nụ cười sáng ngời mà ngang tàng, Việt Xán nhướng mày nói, “Bây giờ, cô ta nghĩ rằng anh đã là người bên phe cô ta, không đề phòng anh như trước kia nữa”.

“Xán!” Không dám tin những điều mình vừa nghe thấy, Sâm Minh Mỹ mở to mắt: “Là để lừa gạt cô ta, khiến cô ta lơ là cảnh giác, anh mới cố ý tránh mặt em, cố tình tiếp cận cô ta sao?”

“Chứ sao!” Việt Xán cười nhạt: “Chẳng lẽ tất cả đàn ông trên đời này đều giống như Việt Tuyên, yêu cô ta, si mê cô ta, phục tùng cô ta sao?”

“Xán!”, mất đi rồi nay lại có lại được, Sâm Minh Mỹ vô cùng vui sướng, trái tim tuyệt vọng đã lại lóe lên niềm hi vọng vô hạn, cô run rẩy ôm chặt Việt Xán: “Em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh, anh đừng giận em nhé…”.

Việt Xán vỗ về cô.

Phòng làm việc ấm áp, chứa chan tình cảm.

“Thế…”, hồi lâu sau, trong vòng tay Việt Xán, Sâm Minh Mỹ ngẩng đầu hỏi, “bây giờ cô ta đang nghĩ gì? Có kế hoạch gì?”

Việt Xán châm điếu thuốc, nói: “Cô ta chuẩn bị tham dự cuộc thi thời trang cao cấp châu Á”

Sâm Minh Mỹ cắn chặt môi, nắm chặt bàn tay: “Thật không?”

“Ừm.” nhả một vòng khói thuốc, Việt Xán cười, “Hình như cô ta cho rằng, cô ta chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân trong cuộc thi lần này, sẽ được tổ chức show diễn thời trang cá nhân tại tuần lễ thời trang xuân hè tại Pháp”

“…” Sâm Minh Mỹ căm hận đến độ đau buốt chân răng. “Em sẽ không để cô ta toại nguyện đâu!” Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Sâm Minh Mỹ căm hận nói: “Cô ta chắc chắn sẽ không giành được giải quán quân! Cô ta cho rằng mình đang ở trên mây thì em lại phải kéo cô ta xuống, khiến cô ta phải lăn lộn trong bùn lầy!”

“Hử”, Việt Xán nhướn mày, hỏi: “Em định làm như thế nào?”

Sâm Minh Mỹ chau mày nghĩ ngợi. Do dự tranh đấu giây lát, cô nghiến răng, hạ quyết tâm: “Em cũng tham gia cuộc thi này!”

Mẩu thuốc lập lòe trên tayViệt Xán, ánh mắt phức tạp: “Minh Mỹ, nếu như lần này em lại thua cô ta thì sao?”

Sắc mặt Sâm Minh Mỹ bỗng nhợt đi rồi lập tức hồng hào trở lại, nói: “Vậy nên, ngay cả tư cách tham gia cuộc thi, em cũng không để cô ta có được!”

***

Tại cuộc họp hội đồng quản trị ngày hôm sau, Sâm Minh Mỹ trong bộ váy ren mỏng, dáng dài, màu trắng sữa nho nhã, tuyên bố sẽ tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á tranh giải quán quân. Các cổ đông quay ra bàn tán, sau đó, không hẹn mà gặp, ánh mắt họ đều hướng về phía Diệp Anh đang ngồi cạnh Việt Tuyên.

“Thật trùng hợp.” Ngón tay lật giở bản điều lệ cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, ánh mắt Diệp Anh sâu thẳm, cười nói: “Sâm tiểu thư, tôi cũng như cô, cũng định tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này”.

Quả nhiên là vậy. Câu nói này không hẹn mà gặp, đồng loạt hiện lên trong đầu các cổ đông. Còn về tư cách tham gia, cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này có quy định cụ thể. Nhằm hạn chế số lượng nhà thiết kế của các tập đoàn lớn, tạo cơ hội cho các nhà thiết kế mới tài năng của các doanh nghiệp nhỏ và các thương hiệu độc lập, mỗi một tập đoàn chỉ có thể đề cử một nhà thiết kế tham dự cuộc thi. Với tư cách là chủ tịch tập đoàn quản trị, nét mặt Việt Tuyên điềm đạm. Còn Việt Xán đang dựa lưng vào ghế da, dường như rất hứng thú chứng kiến cuộc cạnh tranh giữa hai người.

“Diệp tiểu thư”, Sâm Minh Mỹ mỉm cười nói, “Cho phép tôi được nhắc nhở cô rằng, tôi là giám đốc điều hành bộ phận thiết kế, là cấp trên của cô. Tập đoàn Tạ thị sẽ lựa chọn ai tham gia cuộc thi lần này là do tôi quyết định chứ không phải cô”.

Diệp Anh mỉm cười nói:

“Nhà thiết kế tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á đại diện cho tập đoàn Tạ thị chứ không chỉ đại diện cho một bộ phận thiết kế. Sâm tiểu thư, thương hiệu Sâm của cô hình như không có sức ảnh hưởng lớn, tình hình kinh doanh cũng không tốt, so với MK, thì MK thích hợp đại diện cho tập đoàn Tạ thị tham gia cuộc thi lần này hơn.”

Tức giận tới mức âm thầm nắm chặt các ngón tay, nhưng nụ cười trên môi Sâm Minh Mỹ vẫn nho nhã:

“Diệp tiểu thư nói không sai. Tạm thời trước mắt, tầm ảnh hưởng của Sâm có kém hơn MK một chút nhưng tôi không định tham gia cuộc thi bằng thương hiệu Sâm.”

Diệp Anh không hiểu.

Việt Tuyên cũng ngước mắt nhìn về phía Sâm Minh Mỹ.

“Tôi sẽ đại diện thương hiệu JUNGLE tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này!”

Đưa mắt nhìn khắp lượt tất cả các cổ đông có mặt trong cuộc họp, Sâm Minh Mỹ cao ngạo, trịnh trọng tuyên bố:

“JUNGLE là thương hiệu thời trang đỉnh cao, rực rỡ nhất toàn châu Á, do nhà thiết kế kì tài – Mạc Côn sáng lập nên, được cha tôi – Sâm Lạc Lãng kế thừa, cũng có chỗ đứng nhất định trong số những thương hiệu thời thượng đỉnh cao toàn cầu!”

“So với một MK nhỏ bé”, vẫn giữ dáng vẻ nho nhã, Sâm Minh Mỹ nhìn Diệp Anh đang chau mày một cách thách thức, “JUNGLE có tư cách đại diện cho tập đoàn Tạ thị không, Diệp tiểu thư?”

Diệp Anh lặng lẽ mỉm cười, đáp:

“JUNGLE đương nhiên là thương hiệu đình đám, nhưng đã có lịch sử hơn hai mươi năm rồi, mà cuộc thi lần này lại mời những nhà thiết kế mới tài năng.”

“JUNGLE là thương hiệu có nền tảng, còn tôi vừa đúng là nhà thiết kế mới tài năng”, Sâm Minh Mỹ mỉm cười, “Không biết các vị còn có ý kiến gì không?”

***

“Ha, ha!”

Trong nhà hàng Quảng Đông trên đỉnh núi, ngoài cửa sổ, sao trời chi chít, nhà nhà đã lên đèn, Sâm Minh Mỹ nâng ly rượu vang, những bức bối tích tụ trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng vơi đi hơn nửa, đắc ý nói:

“Cô ta tưởng rằng một MK nhỏ nhoi thì cao siêu lắm sao? Ếch ngồi đáy giếng! So với JUNGLE, cô ta chả là gì cả! Bây giờ, đến tư cách tham gia cuộc thi cô ta cũng không có, để xem cô ta lấy gì ra mà tranh với em!”

Chậm rãi lắc lắc ly rượu trong tay, Việt Xán đăm chiêu:

“Không đơn giản vậy đâu.”

Sâm Minh Mỹ cắn môi:

“Nếu không cô ta còn có thể làm gì được nữa chứ?”

Đôi mắt ánh lên tia phức tạp, Việt Xán cười, nói:

“Chúc mừng em.”

Bên ngoài cửa sổ.

Những phiến lá tường vi nhuốm mình trong ánh sáng bàng bạc của hàng ngàn vì sao trong màn đêm.

Đọc xong bức email trong điện thoại, màn hình trở nên tối om, quay về với trạng thái khóa bằng mật mã, Diệp Anh nhếch mép cười nhạt.

***

Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á.

Khi tin tức tập đoàn Tạ thị quyết định cử người thừa kế mới nhất của JUNGLE – Sâm Minh Mỹ tham gia cuộc thi được truyền đi, khi các nhân vật trong làng thời trang đều thở dài tiếc nuối cho Diệp Anh vì cô mất đi tư cách tham dự cuộc thi, thì lại có một thông tin khác càng làm cho người ta kinh ngạc hơn cũng được truyền đến…

Diệp Anh sẽ đại diện cho tập đoàn Khổng thị tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này!

“Chuyện này là sao?”

Sau khi biết tin, Tạ Hoa Lăng nổi giận đùng đùng, cho gọi Diệp Anh vào văn phòng phó chủ tịch chất vấn:

“Đại diện cho tập đoàn Khổng thị tham gia cuộc thi? Cô có quan hệ gì với nhà họ Khổng? Cô là vợ chưa cưới của Việt Tuyên, là nhà thiết kế thời của tập đoàn Tạ thị chúng ta, MK cũng thuộc về tập đoàn Tạ thị, vậy mà cô lại đại diện cho Khổng thị tham gia cuộc thi? Đầu óc cô có vấn đề không đấy!”

“…”

Diệp Anh im lặng không nói.

“Lập tức đi làm rõ chuyện này cho tôi! Nói với mọi người thông tin đó là giả! Ngay bây giờ!” Tạ Hoa Lăng đập bàn bôm bốp, hét lên đầy tức tối. Bà càng ngày càng phát hiện ra Diệp Anh đứng trước mặt bà bây giờ hoàn toàn không giống với những tưởng tượng ban đầu của bà. Trước kia Diệp Anh kính cẩn, nhu mì, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, song Diệp Anh bây giờ cho dù chẳng nói chẳng rằng, chẳng làm gì, cũng có một khí thế khiến bà sợ hãi.

Tạ Hoa Lăng rất ghét cảm giác này!

“Mẹ.”

Ngồi trên xe lăn trong phòng của Tạ Hoa Lăng, Việt Tuyên giải thích:

“Là con đã đồng ý cho Diệp Anh đại diện Khổng thị tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này. Dự án thời trang cao cấp của Khổng thị vẫn chưa được triển khai. Mọi người cũng đều biết MK là thương hiệu dưới trướng của Tạ thị, như vậy có thể khiến JUNGLE và MK cùng lúc tham gia cuộc thi này, cơ hội đoạt giải quán quân càng lớn.”

Tạ Hoa Lăng lắng nghe một cách đầy ngờ vực.

Dự án thời trang nữ cao cấp của nhà họ Khổng do Khổng Diễn Đình phụ trách. Thằng nhóc này với mấy anh em trong nhà bất chấp thủ đoạn đấu đá lẫn nhau, cậu ta là một nhân vật không bao giờ chịu thua thiệt, sao lại dễ dàng giúp Tạ thị như vậy?

“Con à, con đừng để người đàn bà này lừa gạt!”

Tạ Hoa Lăng trừng mắt nhìn Diệp Anh, lại nhẹ nhàng nói với Việt Tuyên: “Khổng Diễn Đình đâu phải là loại người dễ nói chuyện như vậy? Không chừng Diệp Anh với cậu ta có gì đó… không rõ ràng.”

“Mẹ!” Giọng Việt Tuyên lạnh lùng.

Nhìn con trai ngồi trên xe lăn, nhớ đến chuyện con mình năm lần bảy lượt bênh vực Diệp Anh, Tạ Hoa Lăng vô cùng bực bội trong lòng, lại nghĩ đến con từng bị Sâm Minh Mỹ phản bội, sức khỏe vốn không tốt nên bà đã nhịn hết lần này đến lần khác, cố nuốt cục tức vào trong. “Diệp Anh, cô tự biết phải làm gì rồi đấy!” Vứt lại câu này, Tạ Hoa Lăng tức tối đuổi cô ra khỏi văn phòng.

“Tuyên, cảm ơn anh.” Đẩy xe lăn đưa Việt Tuyên về văn phòng anh, ánh mắt có chút phức tạp, Diệp Anh nắm nhẹ tay anh, nói:

“Em nhất định phải tham gia cuộc thi lớn lần này. Về phần Khổng Diễn Đình…”, cô do dự một lát, “…Em và anh ta có một vài thỏa thuận, chỉ là hợp tác về vấn đề công việc thôi. Em xin lỗi, đáng lẽ em nên nói với anh sớm hơn.”

“Thông qua Khổng thị tham gia cuộc thi, điều này rất quan trọng với em, đúng không?”, Việt Tuyên nhìn cô chăm chú.

“Vâng”, cô gật đầu.

“Em quyết định rồi chứ?”

“Vâng.”

“Nếu như em chỉ muốn đoạt giải quán quân, tổ chức show thời trang trong hoàng cung nước Pháp”, việc hợp tác với Khổng Diễn Đình cô giấu anh từ đầu tới cuối nhưng Việt Tuyên vẫn nhẹ nhàng nói, “có lẽ anh có thể giúp em, để em đại diện cho Tạ thị tham gia cuộc thi chứ không phải JUNGLE”.

“Không!”

Diệp Anh vội vàng nói:

“Như thế này là tốt lắm rồi!”

Có lẽ ý thức được giọng nói của mình có chút vội vã, Diệp Anh cười trừ, nụ cười ấm áp tỏa sáng:

“JUNGLE là thương hiệu có tầm ảnh hưởng, được cạnh tranh với nó là điều rất vinh hạnh. Hơn nữa, em luôn mong so tài một cách công bằng với Sâm Minh Mỹ, ai bảo cô ta đã từng suýt nữa có được anh cơ chứ?”

Cô ngẩng đầu cười như một cô gái nhỏ đang nũng nịu, Việt Tuyên đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt trắng ngần của cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, nói:

“Chỉ cần em vui là được.”

***

Giai đoạn đăng kí tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á đã kết thúc.

Danh sách tham dự cuộc thi được công bố hết sức bắt mắt. Danh sách bao gồm hầu hết những nhà thiết kế mới ưu tú đến từ các quốc gia châu Á. Toàn bộ những nhà thiết kế tài năng mà vài năm gần đây tương đối có vị thế trong làng thời trang thế giới của Nhật Bản và Hàn Quốc cũng đăng kí tham gia. Khả năng họ đoạt giải quán quân được đánh giá là cao nhất.

Có điều vòng một của cuộc thi được tổ chức riêng tại từng quốc gia, sau khi chọn ra nhà thiết kế mới ưu tú nhất của mỗi nước, mới tiến hàng cuộc cạnh trang giữa các nước ở vòng hai.

“Đây, tất cả đều ở đây.”

Tại quán bar, mơ màng như người say rượu, ánh sáng mờ ảo, Thái Na vứt một túi hồ sơ lên mặt bàn, tiền tay mò một chai bia, uống ừng ực. Ánh mắt Sâm Minh Mỹ bừng sáng, lập tức cầm túi hồ sơ lên, mở ra. Nội dung trong đó không nhiều, chỉ có vài trang giấy mỏng manh, cô căng thẳng nhìn từng dòng chữ.

“Thế nào?Đủ không?”

Những ngón tay lẳng lơ đặt lên vai Sâm Minh Mỹ, Thái Na mơn trớn làn da cô, thì thầm bên tai cô, phả ra đầy hôi rượu: “Nếu không đủ, tôi có thể…”. Thái Na hiểm độc nói thầm vài câu, Sâm Minh Mỹ ngớ người, sau đó ánh mắt sáng lên, cố chịu đựng sự thân mật của Thái Na, rồi để tập tài liệu vào túi xách, cầm ly cocktail trên bàn lên, cụng với chai bia trong tay Thái Na, khẽ cười nói:

“Cái này cũng đủ để làm cô ta chết rồi.” Nếu như, con Diệp Anh đó chết không đủ thì điều mà Thái Na vừa nói cũng có thể khiến cô ta chết thêm lần nữa!

“Cô định lúc nào dùng đến nó?”

Trong tiếng nhạc inh ỏi, một mỹ nữ yểu điệu sán vào lòng Thái Na, hứng thú của Thái Na với Sâm Minh Mỹ lập tức giảm dần, Sâm Minh Mỹ khẽ thở phào, cố gắng kín đáo nhích xa Thái Na một chút, đáp:

“Cô ta cũng tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, cái này tôi cứ giữ lại đã, đợi lúc nào cần thiết nhất…” Sâm Minh Mỹ nheo mắt.

“Ha”, ôm mỹ nữ trong lòng, Thái Na cất tiếng cười lớn, “Minh Mỹ, tôi quả thật là không nhìn nhầm cô! Bề ngoài, cô là một tiểu thư chuẩn mực, đài các, phong thái hào phóng, nhưng trong lòng vừa độc ác, vừa tàn nhẫn. Được lắm! Rất thú vị!”

Nghe thế, trong lòng Sâm Minh Mỹ không vui, nhưng bây giờ là lúc cần dùng đến Thái Na, nên vẫn chưa đến lúc lật mặt.

“Chậc! Chậc!” Thái Na sát lại gần, đỡ cằm Sâm Minh Mỹ, nâng mặt cô lên, “Nói cô tàn nhẫn, độc ác, cô không vui đúng không? Đang nghĩ sau này xử lý tôi thế nào đúng không? Cũng không nghĩ lại xem, dựa vào cô có đủ sức xử lý tôi không? Sớm từ bỏ suy nghĩ này đi, tôi có thể bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến!” Nói rồi, Thái Na hất mạnh tay, Sâm Minh Mỹ đau đớn hét lên một tiếng.

Cô gái xinh đẹp trong vòng tay Thái Na cười ngô nghê.

“Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn tờ giấy, câu nói này dành cho cô đấy!” Sâm Minh Mỹ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, Thái Na mỉa mai: “Tôi khuyên cô, sau này phải ngoan ngoãn, những toan tính hẹp hòi của cô nên cất đi đừng dùng nữa! Cô chính là một miếng xương của tôi thôi, tôi thích ăn thì ăn, thích ném thì ném! Cô tưởng rằng tôi thích cô sao? Thích cái bộ dạng kệch cớm, lúc nào cũng ra vẻ của cô sao?”

Cô gái xinh đẹp trong vòng tayThái Na lại tiếp tục cười ngô nghê.

“Cô…”

Sâm Minh Mỹ vừa sợ vừa giận, trong mắt cô, Thái Na chính là một con chó, chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt…

“Hừ”, Thái Na lạnh lùng cười, nói, “Hứng thú của tôi đối với cô còn kém xa hứng thú của tôi dàng cho Diệp Anh.”

“…”

Sâm Minh Mỹ sửng sốt.

“Diệp Anh…”

Nói ra cái tên này, Thái Na liếm môi, trong ánh sáng lờ mờ tại quán bar, ngón tay cô nắm chặt, kêu răng rắc, cô gái xinh đẹp trong vòng tay cô đau nhưng không dám kêu, “Tôi chưa bao giờ gặp người đàn bà nào như cô ấy, lạnh lùng đến vậy, tàn nhẫn đến vậy, nhưng cũng lại xinh đẹp đến vậy”, như thể chìm vào hồi ức, gương mặt Thái Na có chút cuồng nhiệt hung ác, “Lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã muốn cắn nát cô ấy, nuốt từng miếng từng miếng vào bụng…”

Trong trại cải tạo tăm tối.

Mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen láy, gương mặt trắng nhợt vì mất máu, vết thương trên trán đỏ tươi, người thiếu nữ đẹp u uất, tựa một luồng sáng sắc lạnh hắt lên từ địa ngục, đẹp đến nỗi khiến trái tim Thái Na run lên từng hồi.

Trước đây cô không thích đàn bà.

Nhưng khi cô dúi đầu cô gái đó, đập mạnh vào tường, máu chảy ra ròng ròng từ mái tóc, đôi mắt sâu như hố băng, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt đó… Cô điên cuồng vì người con gái đó mất rồi. Cô tự tay đánh đập, ép người con gái đó quỳ xuống trước mình. Cô phải rút từng chiếc xương ngạo mạn trên người cô ấy, cô muốn cô ấy chỉ có thể dựa dẫm vào mình mà sống… Buổi tối đen tối nhất đó, cô cho người buộc chặt chân tay cô gái, khi cô ấy run rẩy, liều mình vùng vẫy, cô chích lên vùng eo trắng muốt của cô ấy một hình xăm ma mị.

Tuy ánh sáng trong bar mờ mờ ảo ảo, nhưng nét mặt đầy yêu hận đan xen, thay đổi phức tạp vẫn rõ mồn một. Sâm Minh Mỹ nhìn mà kinh hãi: “Cô muốn có được cô ta?”

Uống cạn lon bia, Thái Na đẩy cô gái xinh đẹp trong lòng ra, ánh mắt độc địa, nói:

“Tôi không thể đoạt được cô ta. Tôi chỉ muốn hủy hoại cô ta.” Trong lòng Sâm Minh Mỹ bình tĩnh lại, cô mỉm cười, nhìn những thanh niên nam nữ đang mặc sức nhảy nhót, trút hết sự nồng nhiệt trong người trên sàn nhảy, nói: “Đợi sau khi tất cả kết thúc, tôi sẽ giao cô ta cho cô.”

“Cô đừng có khinh địch nữa.”

Thái Na lạnh lùng cười, nói:

“Trước đây cô đã thua cô ta mấy lần rồi, cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, cô giành được tư cách đại diện cho tập đoàn Tạ thị tham gia, thì cô ta cũng giành được xuất tham dự từ tập đoàn Khổng thị trong nháy mắt. Về trình độ thiết kế thời trang, tuy tôi không hiểu nhưng tôi cũng biết, cô căn bản không phải là đối thủ của cô ta! Cô định thắng cô ta như thế nào?”

Sâm Minh Mỹ phẫn nộ trong lòng, nhưng vẫn cố kìm nén, mỉm cười nói: “Mấy lần trước chẳng qua là cô ta gặp may thôi, cuộc thi lần này, tôi sẽ dốc hết thực lực của mình.”

Cô hi vọng mình có thể đường đường chính chính đánh bại Diệp Anh! Cha cô là Sâm Lạc Lãng đại sư, nhà thiết kế lẫy lừng trong làng thời trang quốc tế, Diệp Anh chẳng qua chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng xoàng ở nước ngoài, không thể nào bì được với tài năng và kinh nghiệm của cô! Hơn nữa, nếu…Cô cũng không ngại dùng một số thủ đoạn khác. Từ cổ chí kim, vị anh hùng nào cũng thế cả. Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn tỏa sáng trên sàn đấu, được muôn người chú ý, nhiều khi, thủ đoạn là điều cần thiết.

Ngày bé, “công chúa nhỏ” từng làm cô ganh ghét đố kỵ vô cùng đó, “công chúa nhỏ” như được sống trong tòa lâu đài mộng mơ, được cha mẹ yêu chiều, bạn bè vây quanh đó, “công chúa nhỏ” được cho là xinh đẹp và tài năng không ai sánh bằng đó, cũng bị cô giẫm đạp đấy thôi. Khi tòa lâu đài bị cướp sạch, tất cả những thứ “công chúa nhỏ” yêu quý đều biến mất, mất mát của “công chúa nhỏ” khiến cô vô cùng thích thú.

“Công chúa nhỏ” chán nản, chuyển từ “lâu đài” về sống ở nhà cô. Cô chỉ cần đến hiệu thuốc mua một ít thuốc ngủ, cho vào cơm là có thể triệt để giẫm đạp “công chúa nhỏ” xuống tận địa ngục! Tất cả thực ra đều rất dễ dàng. 99% thời gian, cô đều lương thiện, hòa nhã, chỉ cần 1% thời gian còn lại, dùng một chút thủ đoạn đặc biệt là được.

Sâm Minh Mỹ mỉm cười. Trước đây cô quả thực quá lương thiện, chỉ có điều bây giờ Diệp Anh dồn ép đến mức không thể không phản kích.

***

Giao những việc khác của mình cho cấp dưới làm, nghiệp vụ thường ngày của JUNGLE cũng nhờ Việt Xán thay mặt giải quyết, Sâm Minh Mỹ dồn toàn tâm toàn lực và thời gian cho cuộc thi thời trang cao cấp châu Á. Cô quên ăn quên ngủ tìm ý tưởng cho bản thiết kế, nghe ý kiến đóng góp của Liêu Tu và Quỳnh An, lấy những bản thiết kế cũ của cha ra xem lại, thậm chí cũng không để ý đến việc hẹn hò với Việt Xán. Mấy tuần trở lại đây, mỗi ngày cô chỉ nghỉ ngơi vài tiếng, dốc hết tâm can hy vọng sẽ tìm ra phương án thiết kế khiến người xem phải có cảm giác mới mẻ, một phương án thiết kế giúp cô đứng đầu cuộc thi.

Trái ngược với Sâm Minh Mỹ.

Diệp Anh lại tỏ ra thoải mái hơn cả ngày thường.

Mỗi ngày, cô đều về nhà sớm, cùng Việt Tuyên ăn tối. Tạ lão thái gia đã quay về Thụy Sĩ. Tuy tâm trạng Tạ Hoa Lăng khi ăn cơm lúc mưa lúc nắng, Việt Xán thỉnh thoảng về nhà ăn cơm cũng thường im lặng một cách kì quái, nhưng tâm trạng Diệp Anh lại luôn thoải máu, vui vẻ, khiến Việt Tuyên cũng vui theo, ăn được nhiều hơn.

Những buổi hẹn hò giữa cô và Việt Tuyên ngày càng nhiều.

Bầu trời đêm ngoại ô.

Triễn lãm tranh mới nhất của nhân vật nổi tiếng.

Khu nghỉ dưỡng với suối nước nóng, phong cảnh hữu tình.

Rạp chiếu phim với những bộ phim điện ảnh mới nhất.

Buổi tối, sau khi xem xong Đặc vụ áo đen 3. Một chiếc Bentley đen, to rộng, chầm chậm đi theo bóng hai người trên đường.

“Hiệu ứng 3D tốt quá”, dưới một dãy đèn đường, Diệp Anh đang đẩy xe lăn cho Việt Tuyên, gió đêm mát lạnh, hai người vừa tản bộ vừa nói chuyện vui vẻ, “Trước đây em cứ nghĩ hiệu ứng 3D làm hoa mắt, không dễ chịu chút nào, nhưng hôm nay thấy rất tốt!”

“Ừm, rất rõ nét.”

Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên vẫn ôm nửa hộp bỏng ngô cô ăn còn thừa.

“Nhưng em vẫn thích The Avengers hơn, cảnh giao đấu rất hấp dẫn”, Diệp Anh hào hứng, “Nếu có thời gian, chúng mình xem hết mấy bộ Hulk, Iron Man được không?”

“Được.”

Việt Tuyên cười đáp.

“Anh có mệt không? Có cần lên xe không?”

Diệp Anh dừng lại, kéo tấm chăn mỏng đang đắp trên đầu gối anh lên một chút. Cô hơi lo lắng, không biết bộ phim kéo dài gần hai tiếng đồng hồ có khiến anh mệt không. “Anh không mệt, chúng mình đi thêm một lúc nữa đi.” Ánh sao lấp lánh, ánh đèn dịu nhẹ, đây là con phố nhộn nhịp, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng nhỏ, người đi đường tấp nập, Việt Tuyên thấy rất nhiều người đang vây quanh một gian hàng ký họa. Họa sĩ là một người đàn ông trung niên tóc dài đến vai, đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ khá phóng khoáng, cây bút trong tay đang ‘soạt, soạt’ vẽ đôi tình nhân trước mặt.

Trên gương mặt đôi tình nhân hiện nét cười ngọt ngào.

Những người đứng xem tò mò nhìn bức ký họa dần dần hiện lên hoàn chỉnh trên trang giấy.

Diệp Anh đẩy xe lăn của Việt Tuyên lại gần, hứng thú đứng xem.

“Vẽ giỏi quá!”

“Giống quá!”

Đám đông đứng xem trầm trồ khen ngợi, họa sĩ đưa cho đôi tình nhân xem bức ký họa, đôi tình nhân vui vẻ ngắm nhìn một hồi, trả tiền rồi đi. Một đôi tình nhân khác cũng hào hứng ngồi xuống trước mặt họa sỹ. Diệp Anh cười, đẩy xe lăn của Việt Tuyên đi.

“Ông ấy vẽ không đẹp bằng em.” Trong gió đêm, Việt Tuyên nói, ánh mắt xa xăm, nghĩ lại cảnh tượng cô chặn anh lại trên đường phố Paris. “Đương nhiên rồi, còn kém xa em ấy chứ, ông ấy vẽ khuôn mặt đầu bị méo.” Giúp tài xế đẩy xe lăn của Việt Tuyên vào trong xe Bentley, Diệp Anh liếc Việt Tuyên một cái, biết anh đang nghĩ gì, bèn nũng nịu nói: “Nhưng mà lúc đó anh lại nói những lời trái với lương tâm mình rằng em vẽ không đẹp.”

Việt Tuyên cười, nhớ lại: “Lúc đó, em đột nhiên xuất hiện, chặn trước mặt anh. Dáng vẻ em như thể một nữ hoàng, vừa mạnh mẽ, vừa tự tin, dường như trên thế giới này em là người ưu tú nhất, như thể em sẽ ăn thịt anh vậy. Anh đương nhiên phải làm cho em bớt khí thế đi một chút!”

“Hóa ra là vậy!” Diệp Anh chợt hiểu ra, thảo nào bức tranh cô rất tự tin là mình vẽ đẹp đó lại không được anh tán thưởng. Ánh mắt long lanh, ươn ướt, cô cười, nói: “Bây giờ xem ra anh nói chẳng sai chút nào đúng không? Em đã ăn thịt anh rồi!”

Chiếc xe Bentley đen êm ả chạy trên đường về nhà họ Tạ. Việt Tuyên cười đến mức ho sặc sụa. Diệp Anh vỗ nhẹ lưng anh, rồi rót cho anh ly nước. Anh từ từ uống hết, kiềm chế cơn ho trong lồng ngực, nói: “Em không cần chuẩn bị tác phẩm tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á sao?”

“Cần chứ”, đón lấy ly nước từ tay anh, Diệp Anh đáp: “Vậy nên mấy ngày gần đây em mới dính lấy anh để lấy cảm hứng từ anh đó!”

Việt Tuyên cười.

“Cảm hứng không phải cứ đóng cửa ngồi trong phòng là có được”, Diệp Anh ngả vào vai anh, “Chỉ cần tâm trạng tốt, một nhành cây ngọn cỏ, một bộ phim, một bữa ăn tối đều có thể mang lại cảm hứng kì diệu”.

“Bây giờ em đã có cảm hứng rồi đúng không?”

“Đúng vậy” Bên ngoài xe, sắc đêm vằng vặc, Diệp Anh cười nói với Việt Tuyên: “Hơn nữa, cảm hứng này lại do chính anh mang đến cho em”.

Bình luận