Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vĩnh Biệt Tugumi

Chương 5: Bởi tại đêm

Tác giả: Banana Yoshimoto

Thỉnh thoảng có những đêm lạ lùng.

Đó là những đêm dường như có thể cùng 1 lúc nhìn thấy tất cả mọi thứ, như thể kô gian hơi dịch chuyển. Vì kô thể ngủ được nên tôi cứ nghe suốt tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đứng và lặng nhìn ánh trăng chiếu lên trần nhà ngự trị màn đêm giống như lúc tôi còn nhỏ. Đêm là vĩnh cửu. Dường như ngày xưa đêm dài dằng dặc hơn. Có mùi gì đó thoảng nhẹ. Có lẽ vì rất thoang thoảng nên tôi cảm thấy nó có vị ngọt; phải chăng là mùi của chia ly.

Tôi có những kỉ niệm kô thể nào quên trong những đêm như thế.

Khi tôi học năm cuối cấp 1; tôi; Tugumi và Yoko say me như bị bỏ bùa 1 chương trình TV. Đó là câu chuyện mạo hiểm kể về 1 người anh hùng tìm và cứu người em gái; ngay cả Tugumi; kẻ thường kô bị lôi kéo bởi những trò “đánh lưà trẻ con” như thế mà cũng cùng xem với chúng tôi mà kô bỏ buổi nào. Thật kì lạ; ấn tượng về chương trình TV đến bây giờ là 1 lớp sương bụi mờ mờ; chỉ có hình bóng của niềm háo hức khi đó còn hiện lại. Chỉ có độ sáng của căn phòng xem TV; mùi vị nước calpis ( 1 loại đồ uống có chứa sữa; đc lên men sau khi đã loại bỏ các chất béo trong sữa và cho thêm đường; hương liệu) uống khi đó và làn gió dìu dịu từ chiếc quạt máy vẫn còn hiện lên sống động. Tuần nào cũng vậy; cứ như thế; chúng tôi đã mong ngóng chương trình đó nhưng vào 1 tối; chúng tôi đã xem xong số cuối cùng.

Trong lúc ăn tối; kô ai nói gì. Khi dì Masako vừa cười vừa nói: “Cái chương trình các con thích ý; hôm nay hết rồi nhỉ” thì Tugumi; cái đứa luôn ở tuổi chống đối; vặc lại: “Cứ lảm nhà lảm nhảm.” Tôi và Yoko khi đó đang thất vọng; cho dù kô còn ở tuổi dậy thì chống đối nhưng kô hiểu sao ngay lúc đó cũng có tâm trạng giống như Tugumi. Chúng tôi đã say mê chương trình đó đến như thế đấy.

Trong đêm; 1 mình trong chăn; tâm hồn bé con của tôi ngập tràn nỗi buồn đau như thể mình đã phải chia tay 1 cái gì đó. 1 mình nhìn chằm chằm lên trần nhà; cuộn mình trong cảm giác tiếp xúc với chiếc khăn trải giường cứng sột soạt. Đó là hạt mầm đầu tiên của sự chia ly. Nếu so sánh với những lần chia ly nặng nề mà tôi sẽ biết trong những năm sau này; nó có 1 lằn ranh lấp lánh; là chồi non của sự ly biệt. Kô ngủ được; chẳng hiểu sao tôi đi ra hành lang.

Trong hành lang tối đen yên lặng; tiếng chiếc đồng hồ đứng vang lên với 1 âm thanh lớn mà đến bây giờ vẫn kô chút thay đổi. Màu trắng của cánh cửa kéo bằng giấy nổi lên trong màn đêm lờ mờ kô rõ ràng; tôi thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Tôi nhớ lại những cảnh trong chương trình tv mà tôi say mê đến mức quên hết tất cả những thứ khác. Trong đem rất yên lặng; kô thể lui lại; tôi đi chân trần xuống thang từng chút 1. Rồi tôi ra sân để hít thở kô khí bên ngoài. Sân tràn ngập ánh trăng; cây cối nín thở đổ bóng im lìm.

– Maria!

Đột nhiên; Yoko gọi. Kô hiểu tại sao tôi kô thấy ngạc nhiên chút nào. Yoko trong bộ quần áo pajama đang đứng trong sân. Dưới ánh trăng mờ ảo; Yoko thì thầm.

– Quả nhiên; cậu kô ngủ được à?

– Ừ. – tôi thấp giọng trả lời.

– Mình cũng thế.- Yoko nói.Yoko với mái tóc dài; vẫn cúi gập người; tay vẫn vít những sợi tua cuốn của cây hoa bìm bìm.

– Mình đi dạo chút nhé.

– Nếu bị phát hiện thì sẽ bị mắng đấy. Yoko lén ra đây à?- tôi nói.

– Ừ; kô sao đâu.

Khi mở cửa; cạh cửa gỗ kêu kít 1 tiếng; ngay lập tức có cảm giác trong đêm tối mùi của biển trở nên nồng hơn.

– Cuối cùng thì cũng có thể nói to được rồi.

– Ừ; đêm dễ chịu nhỉ!

1 đứa thì mặc pajama; 1 đứa thì mặc yukata. Tôi xỏ chân trần vào xăng đan đi bộ ra phía biển. Trăng ở tít trên cao. Dọc con đường hướng lên đèo; những con đường đánh cá nằm yên như đã bị mục ruỗng. Kô phải thị trấn như mọi khi. Chúng tôi có cảm giác kì lạ; như thể mình đang đến 1 nơi hoàn toàn khác với ngày thường. Yoko đột nhiên nói.

– A; mình tình cờ gặp cô em gái thật rồi.

Vừa nghĩ phải chăng dó là sự tiếp ục chơi trò trong chương trình TV thì tôi cũng phát hiện ra điều đó. Ở rìa của con đường cạnh biển; Tugumi cũng đang cúi xuống ngắm biển.

– Các ngươi đấy à.

Tugumi nói với vẻ bí mật bất thường như thể chuyện đương nhiên. Như là nó ở đây để đợi chúng tôi. Rồi nó đứng bật dậy xoay lưng lại với màn đêm.

– Tugumi đi chân đất à?

Yoko nói và cởi phăng đôi tất của mình đưa cho Tugumi. Tugumi đáp ừ hữ rồi cầm ở tay; hờ hững xỏ ngay vào bàn chân gầy guộc của mình và bắt đầu bước đi dưới ánh trăng.

– Chúng ta đi 1 vòng quanh cảng rồi về nhé.

Yoko nói.

– Hay đấy; thế thì bọn mình mua Cocacola uống rồi quay lại nhé.- tôi đáp.

Ngay lập tức Tugumi nói.

– Bọn mày; nếu cứ tự ý như thế thì…

– Thì sao; Tugumi sẽ làm gì?- Toi hỏi.

Tugumi kô nhìn tôi; rành rọt nói.

– Tao đi bộ.

– Đến tận đâu?

– Đến bãi biển phía bên kia; leo qua núi.

– Kô nguy hiểm sao?- Yoko nói.- Nhưng mà chị cũng muốn thử 1 chút.

Con đường núi kô 1 bóng người tối đen như trong hang động. Ánh trăng lờ mờ trên vách đá cao và bước chân cũng mơ hồ. Trong khung cảnh đó; tôi và Yoko nắm tay nhau; đi như thể lần mò. Tugumi đi ngang với chúng tôi; 1 mình bước phăm phăm. Tôi vẫn nhớ dáng đi đó rất vững chãi; kô có vẻ gì là đang đi bộ trong màn đêm. Màn đêm đáng sợ.

Mặc dù ban đầu vì chương trình TV đã hết nên buồn mà ra ngoài đi dạo nhưng lúc này; chúng tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó; hồi hộp đi bộ trên ngọn đèo đêm với những lùm cây lay động xào xạc trong gió. Khi bước nhanh xuống dốc; làng chài giữa đêm khuya hiện ra và ngay lập tức; chúng tôi nhìn thấy biển.

Trên bãi biển lổn nhổn đá; các quán bán đồ ăn nhẹ với phòng thay quần áo đóng chặt cửa; đứng cạnh nhau lờ mờ như những hồn ma. Lá cờ phía ngoài biển rung phần phật cùng với tiếng sóng. Cơn gió lạnh làm buốt đôi gò má nóng bừng . cả 3 đứa mua Cocacola. Tiếng máy bán hàng tự động vang lên trong đêm như làm kinh động bờ biển tối om. Biển đen ngòmđangrung rung trước mắt. Ánh đèn phía thị trấn của chúng tôi chập chờn sáng le lói xa xa.

– Này; chỗ này như thế giới bên kia.

Tugumi nói. Chúng tôi gật đầu ừ ừ.

Cuối cùng; chúng tôi đi bộ và quay lại con đường núi; mệt rã rời. Về đến nhà Yamamoto; 3 đứa chúc nhau ngủ ngon; ai về phòng người nấy và ngủ say như chết.

Sự mệt mỏi đến vào sáng ngày hôm sau. Rất mệt mỏi nên tôi và Yoko trong bữa ăn sáng đều kô mở miệng. Vừa cố căng đôi mắt buồn ngủ; chúng tôi vừa yên lặng ăn sáng. Cả 2 đều như là những người khác hẳn với cái đêm hôm trước khỏe mạnh dị thường. Tugumi vẫn chưa ngủ dậy.

Tôi biết.

Tối hôm đó; Tugumi đã nhặt 1 hòn cuội trắng trên bờ biển và đặt nó vào góc giá sách cho đến tận bây giờ. Tôi kô biết tối hôm đó tâm trạng của Tugumi như thế nào. Tôi cũng kô hiểu trong hòn cuội đó ẩn chứa tâm trạng gì. Hay có lẽ ngoài những gì tôi nghĩ; đó chỉ là 1 sự tình cờ. Nhưng ; mỗi khi sắp quên rằng Tugumi là 1 con người sống thì tôi lại nhớ tất cả các chi tiết về câu chuyện hòn cuội đó cùng chuyện Tugumi bé bỏng đi chân đất ra ngoài và đòi đi bộ trong tối hôm đó; rồi bỗng dưng tôi buồn và bình tĩnh trở lại.

Kô hiểu sao tôi lại nhớ câu chuyện hồi đó. Bỗng nhiên tôi nhìn đồng hồ; đã gần 2 giờ. Suy nghĩ vào những đêm mất ngủ có chút gì đó buồn cười. Những ý nghĩ lang thang trong màn đêm; làm nổi lên biết bao nhiêu là kết luận giống như những bọt nước. Chẳng hiểu từ lúc nào; từ chuyện đêm ấy; tôi chợt nghĩ đến chuyện mình lớn lên; rồi kô sống ở mảnh đất này nữa và đang theo học tại 1 trường ĐH ở Tokyo. Thật kì lạ. Kiểu như bàn tay của chính mình khi bị ném vào đêm tối sẽ trông như 1 vật khác lạ.

Đúng lúc đó; cánh cửa bằng giấy bị kéo mạnh ra.

– Dậy đi; này!

Tugumi gọi. Quá ngạc nhiên; tôi kô thể ngăn được sự bang hoàng. Sau 1 lúc cuối cùng tôi nói.

– Cái gì thế.

Tugumi sùng sục chui vào phòng; nằm lăn lên gối.

– Kô ngủ được.

Ở cạnh phòng của Tugumi; những việc thế này đến giờ chưa từng xảy ra có lẽ đã là 1 điều may mắn. Tôi lúng túng ngồi dậy; khó chịu hỏi.

– Việc này kô phải do tao đấy chứ?

– Này; đừng nói thế; tao nghĩ đó cũng là 1 cái duyên nào đó; mà chơi cái gì đi.

Tugumi cười. Chỉ những lúc như thế Tugumi mới cư xử với mọi người 1 cách mềm mỏng. Cùng 1 lúc, tôi nhớ lại những khi bị Tugumi đánh thức dậy, khi bị nó giẫm vào chân tay lúc đang ngủ, hay khi bản thân nó kô thích mang đồ đến trường (vì nặng, chỉ có thế thôi) nhưng lại tự ý lấy quyển từ điển của tôi trong ngăn bàn vào giờ tập thể dục. Cái cảm giác phi lý đột ngột quay lại như 1 đoạn phim hồi tưởng khiến tôi ngạc nhiên. Đúng thế, tôi đã quên hết cả rồi. Mối quan hệ với Tugumi hoàn toàn kô chỉ có sự thú vị.

– Tao buồn ngủ.

Tôi nói. Tôi muốn thử chống đối như hồi xưa 1 chút. Tuy nhiên, Tugumi chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến chuyện của người khác.

– Này này, hôm nay ấy, giống lắm đấy.- Tugumi nói bằng đôi mắt phấn khích.

– Cái gì?

– Này nhé, giống khi chúng mình đi đến thị trấn bên cạnh như 3 đứa ngốc ý. Có thấy giống bây giờ kô. Thời tiết này, cũng là 1 đêm kô ngủ được này. Yoko hình như ngủ khò khò, nó thiếu nhạy cảm mà!

– Còn tao, sắp ngủ rồi đấy!

– Ở cạnh mà chán lắm!

– Thì đúng thế.

Tôi thở dài và thấy tâm trạng mình khá hơn. Thật kì lạ. Trong 1 đêm, như có thần giao cách cảm, tôi và Tugumi đã cùng suy nghĩ về những chuyện giống nhau. Thi thoảng đêm lại sử dụng những xảo thuật nho nhỏ như thế. Có cảm giác kô khí chậm rãi đi theo màn đêm và kết hợp với nhau ở 1 nơi xa xôi như 1 ngôi sao rơi bụp xuống tay , đánh thức ta dậy. Chúng tôi đã mơ những giấc mơ giống nhau. Tất cả mọi việc xảy xa trong 1 đêm, là tâm trạng chỉ trong 1 đêm mà thôi. Đến sáng hôm sau; những việc đã xảy ra trở nên mơ hồ, lẫn vào trong ánh sáng. Và những đêm như thế rất dài. Dài như kô hề có điểm kết thúc, vẫn sáng lấp lánh như viên đá quý.

– Này, đi dạo nhé!- tôi nói.

– …Mỏi lắm.- Tugumi đáp.

– Thế mày muốn làm gì?

– Những việc như thế, mỗi đứa suy nghĩ riêng rẽ đi.

– Mày suy nghĩ xong thì goi tao dậy.

– … Được đấy. Này, mày lấy đồ uống trong tủ lạnh rồi ra bục phơi quần áo đi. Tao chỉ chịu được ở mức ấy thôi.

Tugumi nói. Tôi đứng dậy, đi về phía tủ lạnh. Vì đang ở phòng dành cho khách nên tủ lạnh có rất nhiều đồ uống. Tôi lấy bia và ném cho Tugumi chai nước cam. Tugumi kô được uống đồ có cồn, nếu uống nó sẽ nôn ngay nên chẳng ai cho nó uống cả. Chúng tôi nín thở đi bộ qua hành lang như hồi trước, khẽ mở cửa đi ra sân phơi. Nơi này vào ban ngày, những chiếc khăn mặt giăng phấp phới như trong quảng cáo bột giặt thì nay buổi tối chỉ còn toàn những chiếc gậy trống kô. Giữa những chiếc gậy lớn phơi quần áo ấy những ngôi sao hiện lên.

Sân phơi hướng về phía núi, bóng cây cối của ngọn núi nặng nề hiện ra ngay trước mắt. Tôi uống bia. Mát đến tận đáy ngực. Cái mát dường như tăng lên trong đêm. Tugumi cũng uống nước cam, lầm rầm.

– Đồ uống khi uống bên ngoài vào buổi tối kô hiểu sao lại ngon đến thế?

– Tugumi hay coi trọng những việc như thế này nhỉ.- Tôi nói.

– Ừ nhỉ.- Tugumi đáp ngay mà chẳng hỏi lí do.

Ý tôi kô phải chuyện cảm xúc. Đó là vấn đề của sự nhạy cảm. Sau chút im lặng như chìm trong suy nghĩ, tugumi nói.

– Dù cho tao là kiểu người cảm thấy khó chịu với cái lá cuối cùng và sẽ bứt nó đi thì tao vẫn luôn nhớ vẻ đẹp đó, cái chuyện đó.

Tôi hơi ngạc nhiên nói.

– Này, tại sao dạo này mày nói chuyện có vẻ người thế!

– Chắc là vì sắp chết.- Tugumi cười.

Kô phải, bởi tại đêm nay.

Trong buổi tối kô khí trong vắt như thế này, con người ta mới nói những chuyện ở trong lòng. Kô hề nghĩ suy, mở rộng tấm lòng, nói chuyện với người bên cạnh như thể nói với những vì sao lấp lánh nơi xa. Trong tệp tin “ buổi tối mùa hè” trong đầu tôi, có biết bao từ phim âm bản về những buổi tối như thế này. Tối nay có lẽ sẽ được đóng lại ở chỗ nào đó rất gần với buổi tối mà 3 đứa cứ đi bộ mãi ngày còn nhỏ. Hễ nghĩ rằng miễn là còn sống, 1 lúc nào đó có thể lại cảm nhận buổi tối như thế này thì ta sẽ có những hi vọng vào tương lai. Một đêm đẹp như vậy. Mùi của gió trong veo, dường như hơi thở của núi và hơi thở của biển trong suốt đang từ từ lơ lửng bay khắp thị trấn. Cho dù có thể sẽ kô có lần thứ 2 nhưng vào 1 mùa hè nào đó, biết đâu tôi sẽ vô tình gặp 1 buổi tối như tối nay, tôi nghĩ và nếu thế thì thật tuyệt vời.

Uống nước xong, Tugumi khẽ lẩm bẩm và đứng bật dậy, đi đến lan can nhìn xuống đường.

– Chẳng có ai cả.- Tugumi nói.

– Ừ, cái nhà đằng kia là gì thế?- Tôi hỏi. Tôi nhìn thấy ở phía chân núi 1 tòa nhà lớn phía trên vẫn còn lộ ra chút cốt sắt nên để ý. Nó nổi bật trên những dãy phố đang chìm trong màn đêm.

– Cái đó hả, cái đó là khách sạn đấy.- Tugumi quay đầu lại nói.

– To thế à, chắc sắp xong?

– Ừ, nhà tao đóng cửa nhà nghỉ có lẽ cũng là vì nó. Dù nói thế nào cũng được nhưng kể ra cũng là vấn đề sống còn. Mà thôi, bố tao có thể làm cái việc mà ông ấy muốn làm, thế kô tốt sao? Rồi nếu khách sạn mini kinh doanh đình trệ thì cả nhà 4 người xương trắng mất thôi, buồn lắm. Chắc tự tử trong núi mất!

– Kô sao đâu, hàng năm tao sẽ đến. Nếu khi nào làm đám cưới tao cũng sẽ tổ chức ở đấy.

– Nếu có thời gian kể lể những ước mơ chán phèo ấy thì thử dẫn mấy đứa sinh viên nữ đến đây xem, vùng này hoàn toàn chẳng có đứa nào như thế cả.

– Có Yoko đấy thôi.

– Kô, mấy đứa mồm mép hơn ấy. Tao chỉ mới thấy trên TV thôi. Tao muốn tận mắt thấy để còn trêu chọc chúng nó tí!

Giậm chiếc xăng đan kêu lẹp bẹp, Tugumi nói. Đó thực sự là khía cạnh đáng buồn của Tugumi, lớn lên mà ngoài việc đi đến bệnh viện thì hầu như chưa từng ra khỏi thị trấn.

– Đến Tokyo chơi đi.- Tôi đứng dậy, đi đến cạnh Tugumi, nhìn xuống phía dưới và nói. Tôi nhìn thấy con phố hẹp đang đổ bóng tĩnh lặng.

– Ừ, mà thế nào nhỉ, “Heidi, thiếu nữ vùng Alps?” À, tao có cảm giác đã trở thành cô bạn có đôi chân bị tật của Heidi rồi đấy.

Tugumi cười khúc khích.

– Hôm nay nhắc nhiều đến các danh tác cổ điển nhỉ.- tôi cũng cười.

Khi đó, chúng tôi nhìn thấy 1 con chó quen quen nặng nề chạy trên con đường ngay trước nhà nghỉ. Tôi hét lên.

– Này, chuyện hôm nay…này, Kennosuke…à phải kô, cái con chó mình thấy lúc trước ấy.

Tugumi nhoài người ra khỏi lan can rồi nói: “là Kengoro” rồi hét lên vang khắp con đường trong đêm: “Kengoro.” Phía xa, con Pochi choàng tỉnh dậy, rung xích loảng xoảng. Tôi rất ngạc nhiên và đã lâu lắm mới nhìn thấy 1 Tugumi bột phát như thế.

Có lẽ suy nghĩ đó đã đến với Kengoro nhỏ bé.

Nó vội vã quay lại con đường đêm. Rồi nó ngơ ngác nhìn quẩn nhìn quanh xem được gọi từ đâu. Thấy kì lạ, tôi vừa cười vừa gọi Kengoro. Lần này, có vẻ nó đã thấy chúng tôi nên ngước mắt rồi sủa inh ỏi. “Ai đấy?” Tôi nghĩ nó đang hỏi.

Đột nhiên, dưới ánh đèn đường, cậu con trai mà chúng tôi gặp lần trước xuất hiện như bước vào trong vùng sáng của ánh đèn. So với lần trước, trông cậu ta cháy nắng hơn, chiếc áo phông đen như lẫn vào trong đêm.

– A, bọn cậu đấy à?

– Tugumi, quá tốt còn gì. Có thể gặp lại rồi.- Tôi nói nhỏ.

– Ừ, tao biết rồi.

Tugumi nói rồi nhìn xuống dưới nói to.

– Này, tên là gì thế?

Cậu con trai nhẹ nhàng ôm con Kengoro lên, ngẩng nhìn chúng tôi rồi nói.

– Tớ là Kyoichi. Còn bọn cậu?

– Tớ là Tugumi. Đây là Maria. Này, cậu ở đâu thế?

– Nhà tớ kô phải ở thị trấn này, ở đằng kia.- Cậu chỉ về phía núi.- Cái khách sạn sắp xong đằng kia sẽ là nhà tớ đấy.

– Cái gì, cậu là con trai bà giúp việc à?- Tugumi cười. Khuôn mặt rạng rỡ khiến tôi có cảm giác như thể màn đêm được chiếu sáng.

– Nhầm rôi. Tớ là con chủ khách sạn. Bố mẹ tớ thích chỗ này nên đã quyết định sống ở đây. Trường ĐH chưa tớ ỏ thành phố M, nên tớ cũng sống ở đây và cứ đi đi về về.

Buổi tối làm mọi người nhanh chóng thân thiện. Cậu ta có nụ cười rất cởi mở.

– Tối nào cậu cũng đi dạo trong đêm à?- Tôi hỏi

– Kô, chẳng hiểu sao tối nay kô ngủ được nên tớ lôi con chó đang ngủ dậy và ra ngoài đi dạo.- Cậu ta cười.

Giữa 3 người chúng tôi tràn ngập cảm giác vui vẻ rằng chúng tôi sẽ là những người bạn của nhau vì những người như thế này hiểu ngay. Nếu nói chuyện 1 chút, ngay lập tức mọi người sẽ có niềm tin giống nhau. Đó là cuộc gặp gỡ với người bạn sẽ gắn bó lâu dài.

– này, cậu ấy, Kyoichi.- Tugumi nói, mắt mở to như thể lồi ra ngoài. – Mình đã muốn gặp cậu suốt đấy. Có thể gặp lại chứ.

Tôi hết sức kinh ngạc nhưng hình như đối phương còn kinh ngạc hơn, sau khi im lặng 1 lúc.

– … Ừ. Tớ sẽ ở đây suốt mùa hè. Lúc nào tớ cũng dắt kengoro đi lang thang, hiện tớ đang trọ ở nhà Nakahama. Địa điểm, cậu biết chứ?

– Biết.

– Hãy đến thăm tớ bất cứ lúc nào. Họ của tớ là Takeuchi.

– Hiểu rồi.- Tugumi gật đầu.

– Thế nhé!

– Chúc ngủ ngon!

Tâm trạng căng thẳng của Tugumi làm màn đêm căng ra nhưng khi Kyoichi khuất bóng trong con đường tối thì nó chợt chùng hẳn xuống. Cuộc gặp gỡ kỳ lạ. Chợt đến rồi đi.

– Tugumi, mày thực sự để ý đến cậu ta à?- Trong màn đêm ngày càng tối dần và sâu thẳm, tôi cười.

– Bây giờ là vậy.- Tugumi thở dài nói.

– Tugumi, kô bình thường rồi. Có để ý kô?

– Cái gì?

– Tugumi, nói chuyện với cậu ta vói cách nói chuyện giống hệt như mọi khi.

Tôi đã để ý suốt nhưng kô nói gì. Tugumi lúc nào trước mặt con trai cũng quay về làm 1 cô tiểu thư nhưng lúc nãy, tôi thấy thực sự thú vị đến phấn khích với 1 Tugumi bỗ bã thường ngày.

– à.- Tugumi thôt lên

– Có chuyện gì à?

– Tao hoàn toàn kô để ý. Chết rồi, tao lơ là việc đó rồi. Ôi, ôi.- Tugumi nói.

– Cái đó, cái đó… Thú vị đấy.- Tôi nói

Cứ mặc gió đêm thổi tới, cau mày và nhìn về phía trước, Tugumi nói:

– Mà thôi. Có lẽ bởi tại đêm.

Thỉnh thoảng có những đêm lạ lùng.

Đó là những đêm dường như có thể cùng 1 lúc nhìn thấy tất cả mọi thứ, như thể kô gian hơi dịch chuyển. Vì kô thể ngủ được nên tôi cứ nghe suốt tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đứng và lặng nhìn ánh trăng chiếu lên trần nhà ngự trị màn đêm giống như lúc tôi còn nhỏ. Đêm là vĩnh cửu. Dường như ngày xưa đêm dài dằng dặc hơn. Có mùi gì đó thoảng nhẹ. Có lẽ vì rất thoang thoảng nên tôi cảm thấy nó có vị ngọt; phải chăng là mùi của chia ly.

Tôi có những kỉ niệm kô thể nào quên trong những đêm như thế.

Khi tôi học năm cuối cấp 1; tôi; Tugumi và Yoko say me như bị bỏ bùa 1 chương trình TV. Đó là câu chuyện mạo hiểm kể về 1 người anh hùng tìm và cứu người em gái; ngay cả Tugumi; kẻ thường kô bị lôi kéo bởi những trò “đánh lưà trẻ con” như thế mà cũng cùng xem với chúng tôi mà kô bỏ buổi nào. Thật kì lạ; ấn tượng về chương trình TV đến bây giờ là 1 lớp sương bụi mờ mờ; chỉ có hình bóng của niềm háo hức khi đó còn hiện lại. Chỉ có độ sáng của căn phòng xem TV; mùi vị nước calpis ( 1 loại đồ uống có chứa sữa; đc lên men sau khi đã loại bỏ các chất béo trong sữa và cho thêm đường; hương liệu) uống khi đó và làn gió dìu dịu từ chiếc quạt máy vẫn còn hiện lên sống động. Tuần nào cũng vậy; cứ như thế; chúng tôi đã mong ngóng chương trình đó nhưng vào 1 tối; chúng tôi đã xem xong số cuối cùng.

Trong lúc ăn tối; kô ai nói gì. Khi dì Masako vừa cười vừa nói: “Cái chương trình các con thích ý; hôm nay hết rồi nhỉ” thì Tugumi; cái đứa luôn ở tuổi chống đối; vặc lại: “Cứ lảm nhà lảm nhảm.” Tôi và Yoko khi đó đang thất vọng; cho dù kô còn ở tuổi dậy thì chống đối nhưng kô hiểu sao ngay lúc đó cũng có tâm trạng giống như Tugumi. Chúng tôi đã say mê chương trình đó đến như thế đấy.

Trong đêm; 1 mình trong chăn; tâm hồn bé con của tôi ngập tràn nỗi buồn đau như thể mình đã phải chia tay 1 cái gì đó. 1 mình nhìn chằm chằm lên trần nhà; cuộn mình trong cảm giác tiếp xúc với chiếc khăn trải giường cứng sột soạt. Đó là hạt mầm đầu tiên của sự chia ly. Nếu so sánh với những lần chia ly nặng nề mà tôi sẽ biết trong những năm sau này; nó có 1 lằn ranh lấp lánh; là chồi non của sự ly biệt. Kô ngủ được; chẳng hiểu sao tôi đi ra hành lang.

Trong hành lang tối đen yên lặng; tiếng chiếc đồng hồ đứng vang lên với 1 âm thanh lớn mà đến bây giờ vẫn kô chút thay đổi. Màu trắng của cánh cửa kéo bằng giấy nổi lên trong màn đêm lờ mờ kô rõ ràng; tôi thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Tôi nhớ lại những cảnh trong chương trình tv mà tôi say mê đến mức quên hết tất cả những thứ khác. Trong đem rất yên lặng; kô thể lui lại; tôi đi chân trần xuống thang từng chút 1. Rồi tôi ra sân để hít thở kô khí bên ngoài. Sân tràn ngập ánh trăng; cây cối nín thở đổ bóng im lìm.

– Maria!

Đột nhiên; Yoko gọi. Kô hiểu tại sao tôi kô thấy ngạc nhiên chút nào. Yoko trong bộ quần áo pajama đang đứng trong sân. Dưới ánh trăng mờ ảo; Yoko thì thầm.

– Quả nhiên; cậu kô ngủ được à?

– Ừ. – tôi thấp giọng trả lời.

– Mình cũng thế.- Yoko nói.Yoko với mái tóc dài; vẫn cúi gập người; tay vẫn vít những sợi tua cuốn của cây hoa bìm bìm.

– Mình đi dạo chút nhé.

– Nếu bị phát hiện thì sẽ bị mắng đấy. Yoko lén ra đây à?- tôi nói.

– Ừ; kô sao đâu.

Khi mở cửa; cạh cửa gỗ kêu kít 1 tiếng; ngay lập tức có cảm giác trong đêm tối mùi của biển trở nên nồng hơn.

– Cuối cùng thì cũng có thể nói to được rồi.

– Ừ; đêm dễ chịu nhỉ!

1 đứa thì mặc pajama; 1 đứa thì mặc yukata. Tôi xỏ chân trần vào xăng đan đi bộ ra phía biển. Trăng ở tít trên cao. Dọc con đường hướng lên đèo; những con đường đánh cá nằm yên như đã bị mục ruỗng. Kô phải thị trấn như mọi khi. Chúng tôi có cảm giác kì lạ; như thể mình đang đến 1 nơi hoàn toàn khác với ngày thường. Yoko đột nhiên nói.

– A; mình tình cờ gặp cô em gái thật rồi.

Vừa nghĩ phải chăng dó là sự tiếp ục chơi trò trong chương trình TV thì tôi cũng phát hiện ra điều đó. Ở rìa của con đường cạnh biển; Tugumi cũng đang cúi xuống ngắm biển.

– Các ngươi đấy à.

Tugumi nói với vẻ bí mật bất thường như thể chuyện đương nhiên. Như là nó ở đây để đợi chúng tôi. Rồi nó đứng bật dậy xoay lưng lại với màn đêm.

– Tugumi đi chân đất à?

Yoko nói và cởi phăng đôi tất của mình đưa cho Tugumi. Tugumi đáp ừ hữ rồi cầm ở tay; hờ hững xỏ ngay vào bàn chân gầy guộc của mình và bắt đầu bước đi dưới ánh trăng.

– Chúng ta đi 1 vòng quanh cảng rồi về nhé.

Yoko nói.

– Hay đấy; thế thì bọn mình mua Cocacola uống rồi quay lại nhé.- tôi đáp.

Ngay lập tức Tugumi nói.

– Bọn mày; nếu cứ tự ý như thế thì…

– Thì sao; Tugumi sẽ làm gì?- Toi hỏi.

Tugumi kô nhìn tôi; rành rọt nói.

– Tao đi bộ.

– Đến tận đâu?

– Đến bãi biển phía bên kia; leo qua núi.

– Kô nguy hiểm sao?- Yoko nói.- Nhưng mà chị cũng muốn thử 1 chút.

Con đường núi kô 1 bóng người tối đen như trong hang động. Ánh trăng lờ mờ trên vách đá cao và bước chân cũng mơ hồ. Trong khung cảnh đó; tôi và Yoko nắm tay nhau; đi như thể lần mò. Tugumi đi ngang với chúng tôi; 1 mình bước phăm phăm. Tôi vẫn nhớ dáng đi đó rất vững chãi; kô có vẻ gì là đang đi bộ trong màn đêm. Màn đêm đáng sợ.

Mặc dù ban đầu vì chương trình TV đã hết nên buồn mà ra ngoài đi dạo nhưng lúc này; chúng tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó; hồi hộp đi bộ trên ngọn đèo đêm với những lùm cây lay động xào xạc trong gió. Khi bước nhanh xuống dốc; làng chài giữa đêm khuya hiện ra và ngay lập tức; chúng tôi nhìn thấy biển.

Trên bãi biển lổn nhổn đá; các quán bán đồ ăn nhẹ với phòng thay quần áo đóng chặt cửa; đứng cạnh nhau lờ mờ như những hồn ma. Lá cờ phía ngoài biển rung phần phật cùng với tiếng sóng. Cơn gió lạnh làm buốt đôi gò má nóng bừng . cả 3 đứa mua Cocacola. Tiếng máy bán hàng tự động vang lên trong đêm như làm kinh động bờ biển tối om. Biển đen ngòmđangrung rung trước mắt. Ánh đèn phía thị trấn của chúng tôi chập chờn sáng le lói xa xa.

– Này; chỗ này như thế giới bên kia.

Tugumi nói. Chúng tôi gật đầu ừ ừ.

Cuối cùng; chúng tôi đi bộ và quay lại con đường núi; mệt rã rời. Về đến nhà Yamamoto; 3 đứa chúc nhau ngủ ngon; ai về phòng người nấy và ngủ say như chết.

Sự mệt mỏi đến vào sáng ngày hôm sau. Rất mệt mỏi nên tôi và Yoko trong bữa ăn sáng đều kô mở miệng. Vừa cố căng đôi mắt buồn ngủ; chúng tôi vừa yên lặng ăn sáng. Cả 2 đều như là những người khác hẳn với cái đêm hôm trước khỏe mạnh dị thường. Tugumi vẫn chưa ngủ dậy.

Tôi biết.

Tối hôm đó; Tugumi đã nhặt 1 hòn cuội trắng trên bờ biển và đặt nó vào góc giá sách cho đến tận bây giờ. Tôi kô biết tối hôm đó tâm trạng của Tugumi như thế nào. Tôi cũng kô hiểu trong hòn cuội đó ẩn chứa tâm trạng gì. Hay có lẽ ngoài những gì tôi nghĩ; đó chỉ là 1 sự tình cờ. Nhưng ; mỗi khi sắp quên rằng Tugumi là 1 con người sống thì tôi lại nhớ tất cả các chi tiết về câu chuyện hòn cuội đó cùng chuyện Tugumi bé bỏng đi chân đất ra ngoài và đòi đi bộ trong tối hôm đó; rồi bỗng dưng tôi buồn và bình tĩnh trở lại.

Kô hiểu sao tôi lại nhớ câu chuyện hồi đó. Bỗng nhiên tôi nhìn đồng hồ; đã gần 2 giờ. Suy nghĩ vào những đêm mất ngủ có chút gì đó buồn cười. Những ý nghĩ lang thang trong màn đêm; làm nổi lên biết bao nhiêu là kết luận giống như những bọt nước. Chẳng hiểu từ lúc nào; từ chuyện đêm ấy; tôi chợt nghĩ đến chuyện mình lớn lên; rồi kô sống ở mảnh đất này nữa và đang theo học tại 1 trường ĐH ở Tokyo. Thật kì lạ. Kiểu như bàn tay của chính mình khi bị ném vào đêm tối sẽ trông như 1 vật khác lạ.

Đúng lúc đó; cánh cửa bằng giấy bị kéo mạnh ra.

– Dậy đi; này!

Tugumi gọi. Quá ngạc nhiên; tôi kô thể ngăn được sự bang hoàng. Sau 1 lúc cuối cùng tôi nói.

– Cái gì thế.

Tugumi sùng sục chui vào phòng; nằm lăn lên gối.

– Kô ngủ được.

Ở cạnh phòng của Tugumi; những việc thế này đến giờ chưa từng xảy ra có lẽ đã là 1 điều may mắn. Tôi lúng túng ngồi dậy; khó chịu hỏi.

– Việc này kô phải do tao đấy chứ?

– Này; đừng nói thế; tao nghĩ đó cũng là 1 cái duyên nào đó; mà chơi cái gì đi.

Tugumi cười. Chỉ những lúc như thế Tugumi mới cư xử với mọi người 1 cách mềm mỏng. Cùng 1 lúc, tôi nhớ lại những khi bị Tugumi đánh thức dậy, khi bị nó giẫm vào chân tay lúc đang ngủ, hay khi bản thân nó kô thích mang đồ đến trường (vì nặng, chỉ có thế thôi) nhưng lại tự ý lấy quyển từ điển của tôi trong ngăn bàn vào giờ tập thể dục. Cái cảm giác phi lý đột ngột quay lại như 1 đoạn phim hồi tưởng khiến tôi ngạc nhiên. Đúng thế, tôi đã quên hết cả rồi. Mối quan hệ với Tugumi hoàn toàn kô chỉ có sự thú vị.

– Tao buồn ngủ.

Tôi nói. Tôi muốn thử chống đối như hồi xưa 1 chút. Tuy nhiên, Tugumi chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến chuyện của người khác.

– Này này, hôm nay ấy, giống lắm đấy.- Tugumi nói bằng đôi mắt phấn khích.

– Cái gì?

– Này nhé, giống khi chúng mình đi đến thị trấn bên cạnh như 3 đứa ngốc ý. Có thấy giống bây giờ kô. Thời tiết này, cũng là 1 đêm kô ngủ được này. Yoko hình như ngủ khò khò, nó thiếu nhạy cảm mà!

– Còn tao, sắp ngủ rồi đấy!

– Ở cạnh mà chán lắm!

– Thì đúng thế.

Tôi thở dài và thấy tâm trạng mình khá hơn. Thật kì lạ. Trong 1 đêm, như có thần giao cách cảm, tôi và Tugumi đã cùng suy nghĩ về những chuyện giống nhau. Thi thoảng đêm lại sử dụng những xảo thuật nho nhỏ như thế. Có cảm giác kô khí chậm rãi đi theo màn đêm và kết hợp với nhau ở 1 nơi xa xôi như 1 ngôi sao rơi bụp xuống tay , đánh thức ta dậy. Chúng tôi đã mơ những giấc mơ giống nhau. Tất cả mọi việc xảy xa trong 1 đêm, là tâm trạng chỉ trong 1 đêm mà thôi. Đến sáng hôm sau; những việc đã xảy ra trở nên mơ hồ, lẫn vào trong ánh sáng. Và những đêm như thế rất dài. Dài như kô hề có điểm kết thúc, vẫn sáng lấp lánh như viên đá quý.

– Này, đi dạo nhé!- tôi nói.

– …Mỏi lắm.- Tugumi đáp.

– Thế mày muốn làm gì?

– Những việc như thế, mỗi đứa suy nghĩ riêng rẽ đi.

– Mày suy nghĩ xong thì goi tao dậy.

– … Được đấy. Này, mày lấy đồ uống trong tủ lạnh rồi ra bục phơi quần áo đi. Tao chỉ chịu được ở mức ấy thôi.

Tugumi nói. Tôi đứng dậy, đi về phía tủ lạnh. Vì đang ở phòng dành cho khách nên tủ lạnh có rất nhiều đồ uống. Tôi lấy bia và ném cho Tugumi chai nước cam. Tugumi kô được uống đồ có cồn, nếu uống nó sẽ nôn ngay nên chẳng ai cho nó uống cả. Chúng tôi nín thở đi bộ qua hành lang như hồi trước, khẽ mở cửa đi ra sân phơi. Nơi này vào ban ngày, những chiếc khăn mặt giăng phấp phới như trong quảng cáo bột giặt thì nay buổi tối chỉ còn toàn những chiếc gậy trống kô. Giữa những chiếc gậy lớn phơi quần áo ấy những ngôi sao hiện lên.

Sân phơi hướng về phía núi, bóng cây cối của ngọn núi nặng nề hiện ra ngay trước mắt. Tôi uống bia. Mát đến tận đáy ngực. Cái mát dường như tăng lên trong đêm. Tugumi cũng uống nước cam, lầm rầm.

– Đồ uống khi uống bên ngoài vào buổi tối kô hiểu sao lại ngon đến thế?

– Tugumi hay coi trọng những việc như thế này nhỉ.- Tôi nói.

– Ừ nhỉ.- Tugumi đáp ngay mà chẳng hỏi lí do.

Ý tôi kô phải chuyện cảm xúc. Đó là vấn đề của sự nhạy cảm. Sau chút im lặng như chìm trong suy nghĩ, tugumi nói.

– Dù cho tao là kiểu người cảm thấy khó chịu với cái lá cuối cùng và sẽ bứt nó đi thì tao vẫn luôn nhớ vẻ đẹp đó, cái chuyện đó.

Tôi hơi ngạc nhiên nói.

– Này, tại sao dạo này mày nói chuyện có vẻ người thế!

– Chắc là vì sắp chết.- Tugumi cười.

Kô phải, bởi tại đêm nay.

Trong buổi tối kô khí trong vắt như thế này, con người ta mới nói những chuyện ở trong lòng. Kô hề nghĩ suy, mở rộng tấm lòng, nói chuyện với người bên cạnh như thể nói với những vì sao lấp lánh nơi xa. Trong tệp tin “ buổi tối mùa hè” trong đầu tôi, có biết bao từ phim âm bản về những buổi tối như thế này. Tối nay có lẽ sẽ được đóng lại ở chỗ nào đó rất gần với buổi tối mà 3 đứa cứ đi bộ mãi ngày còn nhỏ. Hễ nghĩ rằng miễn là còn sống, 1 lúc nào đó có thể lại cảm nhận buổi tối như thế này thì ta sẽ có những hi vọng vào tương lai. Một đêm đẹp như vậy. Mùi của gió trong veo, dường như hơi thở của núi và hơi thở của biển trong suốt đang từ từ lơ lửng bay khắp thị trấn. Cho dù có thể sẽ kô có lần thứ 2 nhưng vào 1 mùa hè nào đó, biết đâu tôi sẽ vô tình gặp 1 buổi tối như tối nay, tôi nghĩ và nếu thế thì thật tuyệt vời.

Uống nước xong, Tugumi khẽ lẩm bẩm và đứng bật dậy, đi đến lan can nhìn xuống đường.

– Chẳng có ai cả.- Tugumi nói.

– Ừ, cái nhà đằng kia là gì thế?- Tôi hỏi. Tôi nhìn thấy ở phía chân núi 1 tòa nhà lớn phía trên vẫn còn lộ ra chút cốt sắt nên để ý. Nó nổi bật trên những dãy phố đang chìm trong màn đêm.

– Cái đó hả, cái đó là khách sạn đấy.- Tugumi quay đầu lại nói.

– To thế à, chắc sắp xong?

– Ừ, nhà tao đóng cửa nhà nghỉ có lẽ cũng là vì nó. Dù nói thế nào cũng được nhưng kể ra cũng là vấn đề sống còn. Mà thôi, bố tao có thể làm cái việc mà ông ấy muốn làm, thế kô tốt sao? Rồi nếu khách sạn mini kinh doanh đình trệ thì cả nhà 4 người xương trắng mất thôi, buồn lắm. Chắc tự tử trong núi mất!

– Kô sao đâu, hàng năm tao sẽ đến. Nếu khi nào làm đám cưới tao cũng sẽ tổ chức ở đấy.

– Nếu có thời gian kể lể những ước mơ chán phèo ấy thì thử dẫn mấy đứa sinh viên nữ đến đây xem, vùng này hoàn toàn chẳng có đứa nào như thế cả.

– Có Yoko đấy thôi.

– Kô, mấy đứa mồm mép hơn ấy. Tao chỉ mới thấy trên TV thôi. Tao muốn tận mắt thấy để còn trêu chọc chúng nó tí!

Giậm chiếc xăng đan kêu lẹp bẹp, Tugumi nói. Đó thực sự là khía cạnh đáng buồn của Tugumi, lớn lên mà ngoài việc đi đến bệnh viện thì hầu như chưa từng ra khỏi thị trấn.

– Đến Tokyo chơi đi.- Tôi đứng dậy, đi đến cạnh Tugumi, nhìn xuống phía dưới và nói. Tôi nhìn thấy con phố hẹp đang đổ bóng tĩnh lặng.

– Ừ, mà thế nào nhỉ, “Heidi, thiếu nữ vùng Alps?” À, tao có cảm giác đã trở thành cô bạn có đôi chân bị tật của Heidi rồi đấy.

Tugumi cười khúc khích.

– Hôm nay nhắc nhiều đến các danh tác cổ điển nhỉ.- tôi cũng cười.

Khi đó, chúng tôi nhìn thấy 1 con chó quen quen nặng nề chạy trên con đường ngay trước nhà nghỉ. Tôi hét lên.

– Này, chuyện hôm nay…này, Kennosuke…à phải kô, cái con chó mình thấy lúc trước ấy.

Tugumi nhoài người ra khỏi lan can rồi nói: “là Kengoro” rồi hét lên vang khắp con đường trong đêm: “Kengoro.” Phía xa, con Pochi choàng tỉnh dậy, rung xích loảng xoảng. Tôi rất ngạc nhiên và đã lâu lắm mới nhìn thấy 1 Tugumi bột phát như thế.

Có lẽ suy nghĩ đó đã đến với Kengoro nhỏ bé.

Nó vội vã quay lại con đường đêm. Rồi nó ngơ ngác nhìn quẩn nhìn quanh xem được gọi từ đâu. Thấy kì lạ, tôi vừa cười vừa gọi Kengoro. Lần này, có vẻ nó đã thấy chúng tôi nên ngước mắt rồi sủa inh ỏi. “Ai đấy?” Tôi nghĩ nó đang hỏi.

Đột nhiên, dưới ánh đèn đường, cậu con trai mà chúng tôi gặp lần trước xuất hiện như bước vào trong vùng sáng của ánh đèn. So với lần trước, trông cậu ta cháy nắng hơn, chiếc áo phông đen như lẫn vào trong đêm.

– A, bọn cậu đấy à?

– Tugumi, quá tốt còn gì. Có thể gặp lại rồi.- Tôi nói nhỏ.

– Ừ, tao biết rồi.

Tugumi nói rồi nhìn xuống dưới nói to.

– Này, tên là gì thế?

Cậu con trai nhẹ nhàng ôm con Kengoro lên, ngẩng nhìn chúng tôi rồi nói.

– Tớ là Kyoichi. Còn bọn cậu?

– Tớ là Tugumi. Đây là Maria. Này, cậu ở đâu thế?

– Nhà tớ kô phải ở thị trấn này, ở đằng kia.- Cậu chỉ về phía núi.- Cái khách sạn sắp xong đằng kia sẽ là nhà tớ đấy.

– Cái gì, cậu là con trai bà giúp việc à?- Tugumi cười. Khuôn mặt rạng rỡ khiến tôi có cảm giác như thể màn đêm được chiếu sáng.

– Nhầm rôi. Tớ là con chủ khách sạn. Bố mẹ tớ thích chỗ này nên đã quyết định sống ở đây. Trường ĐH chưa tớ ỏ thành phố M, nên tớ cũng sống ở đây và cứ đi đi về về.

Buổi tối làm mọi người nhanh chóng thân thiện. Cậu ta có nụ cười rất cởi mở.

– Tối nào cậu cũng đi dạo trong đêm à?- Tôi hỏi

– Kô, chẳng hiểu sao tối nay kô ngủ được nên tớ lôi con chó đang ngủ dậy và ra ngoài đi dạo.- Cậu ta cười.

Giữa 3 người chúng tôi tràn ngập cảm giác vui vẻ rằng chúng tôi sẽ là những người bạn của nhau vì những người như thế này hiểu ngay. Nếu nói chuyện 1 chút, ngay lập tức mọi người sẽ có niềm tin giống nhau. Đó là cuộc gặp gỡ với người bạn sẽ gắn bó lâu dài.

– này, cậu ấy, Kyoichi.- Tugumi nói, mắt mở to như thể lồi ra ngoài. – Mình đã muốn gặp cậu suốt đấy. Có thể gặp lại chứ.

Tôi hết sức kinh ngạc nhưng hình như đối phương còn kinh ngạc hơn, sau khi im lặng 1 lúc.

– … Ừ. Tớ sẽ ở đây suốt mùa hè. Lúc nào tớ cũng dắt kengoro đi lang thang, hiện tớ đang trọ ở nhà Nakahama. Địa điểm, cậu biết chứ?

– Biết.

– Hãy đến thăm tớ bất cứ lúc nào. Họ của tớ là Takeuchi.

– Hiểu rồi.- Tugumi gật đầu.

– Thế nhé!

– Chúc ngủ ngon!

Tâm trạng căng thẳng của Tugumi làm màn đêm căng ra nhưng khi Kyoichi khuất bóng trong con đường tối thì nó chợt chùng hẳn xuống. Cuộc gặp gỡ kỳ lạ. Chợt đến rồi đi.

– Tugumi, mày thực sự để ý đến cậu ta à?- Trong màn đêm ngày càng tối dần và sâu thẳm, tôi cười.

– Bây giờ là vậy.- Tugumi thở dài nói.

– Tugumi, kô bình thường rồi. Có để ý kô?

– Cái gì?

– Tugumi, nói chuyện với cậu ta vói cách nói chuyện giống hệt như mọi khi.

Tôi đã để ý suốt nhưng kô nói gì. Tugumi lúc nào trước mặt con trai cũng quay về làm 1 cô tiểu thư nhưng lúc nãy, tôi thấy thực sự thú vị đến phấn khích với 1 Tugumi bỗ bã thường ngày.

– à.- Tugumi thôt lên

– Có chuyện gì à?

– Tao hoàn toàn kô để ý. Chết rồi, tao lơ là việc đó rồi. Ôi, ôi.- Tugumi nói.

– Cái đó, cái đó… Thú vị đấy.- Tôi nói

Cứ mặc gió đêm thổi tới, cau mày và nhìn về phía trước, Tugumi nói:

– Mà thôi. Có lẽ bởi tại đêm.

Bình luận