Ánh đèn đường chập chờn sáng lên, con đường này ngày xưa cô vẫn hay đi mỗi khi đi học về, nghĩ lại thời thanh xuân đó, cô rất hạnh phúc. Người con trai đi bên cạnh cô, cũng chính là mối tình đầu của cô những năm tháng cắp sách tới trường đó, thật là một khoảng trời hồi ức.
“Người ta nói, mối tình đầu sẽ luôn là mối tình đẹp nhất, nhưng mối tình cuối cùng mới là mối tình bất diệt.”
Cô nghẹn ngào nhìn anh, anh trông có vẻ rất ưu tư, vừa nãy còn uống rất nhiều rượu, còn đòi cô cùng anh phải đi bộ trên con đường này, nhằm mục đích bắt cô nhớ lại những khoảng thời gian hạnh phúc đó.
– Tiểu Yên, em còn nhớ không? Năm đó em vào trường, anh đã thật sự bị chinh phục bởi nụ cười của em, ánh mắt của em, giọng nói của em và cái cách em…gọi anh là tiền bối. Anh thực sự rất vui vì khoảng thời gian hai ta bên nhau, nếu ngày đó anh không đi du học thì có lẽ…có lẽ…
Anh ta ngập ngừng, men rượu đang ngày một thôi thúc, làm lí trí dần mờ đi, những lời lẽ vô cùng thật lòng.
Anh đẹp trai, anh học giỏi, anh được nhiều người ngưỡng mộ theo đuổi, anh là niềm tự hào của cả trường nhưng mà cuối cùng anh vẫn chỉ là…một gã si tình không hơn không kém.
– Anh say rồi. Để em gọi taxi đưa anh về.
Dương Lâm loạng choạng từng bước đi, có vẻ là uống rất nhiều. Cô dìu hắn đến một ngã ba để bắt xe đưa hắn về, say thế này thì làm sao có thể lái xe được.
– Anh không say. Yên Yên, anh thực sự rất yêu em, đến khi nào em mới chịu hiểu đây…
Anh ta dồn mạnh cô vào sát vách tường, hai bàn tay to lớn nắm chặt bả vai cô, khiến cô đau đớn mà la lên.
– Anh đang làm em đau đó.
Ánh mắt anh ta nổi lên một tia giận dữ.
– Tại sao…tại sao…em không chịu yêu anh hả, Yên Yên.
– Anh điên rồi, mau buông em ra!
Không khí vô cùng căng thẳng, anh ta say rồi, bị con ma men điều khiển nên không ý thức được hành động mà mình đang làm.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, người gọi không ai khác chính là Trần Phong.
( Havana, oh na na, half of my heart is in havanana~…)
– Anh Phong, cứu em với!
Cô vội vàng hét lớn vào trong điện thoại, chiếc điện thoại bị Dương Lâm giựt lấy rồi phi thẳng ra ngoài đường, nát tan tành.
Chỉ còn lại tiếng…
Tút Tút Tút…
Cô hoảng sợ né tránh anh ta, anh ta hung bạo bóp chiếc cằm nhỏ của cô.
– Tiểu Yên, anh yêu em, tại sao em lại đi yêu hắn chứ! Không phải em cũng có tình cảm với anh mà, đúng không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Em hãy tránh xa tên đó ra và về với anh đi, được không?
Những câu hỏi dồn dập khiến cô cảm thấy hoảng loạn hơn, cô rất sợ, sợ anh ta sẽ điên lên.
Người con trai hiền dịu năm nào đâu mất rồi, sao bây giờ lại biến thành một người không biết trái phải thế này, anh đâu có hung bạo như vậy đâu.
Hai hàng lệ khẽ rơi, những giọt nước mắt chạm vào tay hắn, khiến hắn vô cùng đau lòng.
– Anh xin lỗi, anh không cố ý, anh chỉ là…chỉ là quá yêu em thôi. Em phải hiểu cho anh chứ.
Dương Lâm nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt kia đi, ánh mắt trở nên nhu hiền.
– Em xin lỗi nhưng người em yêu không phải là anh, anh nên chấp nhận sự thật này đi.
Cô mạnh mẽ đẩy anh ra nhưng vô dụng, ánh mắt giận dữ nhìn anh, cô càng làm vậy, lòng hắn càng đau hơn.
– Tại sao chứ? Anh cũng yêu em mà! Có khi tình yêu của anh còn nhiều hơn của hắn…
Anh điên lên, cầm vai cô lắc mạnh khiến cô bị chấn động.
– Buông em ra, anh điên rồi…Mau buông ra ra!
Cô cố dùng sức nhưng không được, anh ta càng ngày càng tức điên hơn, trán nổi những vết đen, ánh mắt như dã thú nhìn cô.
Đôi môi mạnh bạo khóa môi cô lại, nụ hôn đó thực sự rất khó chịu, nó làm cô không thể thở được vậy! Đầu óc cô cứ quay cuồng, bàn tay dùng lực đẩy hắn ra.
Làm ơn cứu tôi! Anh Phong làm ơn đến cứu em!
Làm ơn đi mà!
Anh Phong, em sắp…chết mất…
– Ưm ~ Mau buông ra!
– Em mãi mãi chỉ là của tôi, của tôi thôi, nghe không?
Đôi môi không ngừng lưu luyến môi cô, nhưng nụ hôn này không ngọt ngào chút nào, rất đau, rất cay, rất hung hăng.
Trái tim hắn như bị quỷ dữ tha rồi, hắn thà biến thành quỷ cũng không để cô ở bên người khác, cô mãi mãi chỉ là của hắn, mãi mãi là như vậy…
—- Hết chap 31 —-
Này! Cậu kia! Đọc chùa vô sinh đấy biết không? ><
Ấn sao vàng đi và đừng quên follow tớ nha <3