Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Ơi! Động Phòng Nào!

Chương 38: End

Tác giả: Thanh Hoài

Hôm nay tiết trời cũng khá đẹp, ông trời cũng rất chiều lòng người, nắng nhè nhẹ hòa cùng gió xuân mơn man, cảnh sắc làm xao động tâm hồn của nhiều người.

Quán cà phê “Cat and Soul”, hội tụ những chú mèo vô cùng cute bị chủ cũ bỏ rơi, con nào con nấy đều rất ú, bởi vì trong quán này chúng chẳng phải làm việc gì cả, chỉ nằm im hoặc chơi đùa với những cuộn len để làm thực khách hài lòng, chưa dừng lại ở đó, điều khiến những vi khách tới đây đều vô cùng thích thú đó là những bài hát cổ điển mang âm hưởng thập niên 80, nghe rất du dương, êm tai tạo cảm giác đầy lãng mạn.

– Anh xin lỗi em, Yên Yên.

Đối diện cô là Dương Lâm, vị tiền bối mà cô vô cùng ngưỡng mộ, cũng là mối tình đầu của cô. Anh ta hôm nay trông có vẻ rất xanh xao, có thể từ cái lúc anh cưỡng hôn cô, làm hắn thấy tội lỗi.

– Anh không cần phải xin lỗi, em hiểu mà, hôm đó anh say nên không thể tự chủ được bản thân. Cũng nhờ anh, em mới biết lúc em khó khăn, tuyệt vọng nhất em sẽ cần ai ở bên cạnh và che chở cho em.

Cô hạnh phúc chia sẻ, ngày đó nếu anh không cưỡng hôn cô thì cô cũng không thể nhận ra được tình cảm của mình dành cho Phong là lớn cỡ nào, chuyện này có cái lợi và cũng có cái hại.

– Yên Yên…liệu em có thể cho anh cơ hội lần nữa được không?

Dương Lâm ủ rũ, đôi mày hơi co lại, ánh mắt ân hận nhìn Yên Yên.

– Đời người đừng vì một mục tiêu mà quá cố sức, ta nên biết mình ở đâu, nên dừng ở đâu thì hợp lí và giới hạn của mình là gì… thì đó chính là mục tiêu của ta. Cũng như anh, là một người đàn ông tốt, gia cảnh rất giàu có, lại rất nhiều người hâm mộ theo đuổi…hà cớ gì cứ phải yêu mỗi mình em, anh làm vậy em càng thấy áy náy, tội lỗi… Em hi vọng anh đừng vì một người như em mà làm khổ sở chính bản thân mình nữa…

Cô hơi ngập ngừng, giải thích cho hắn hiểu. Làn gió khẽ luồn qua tóc cô, mái tóc dài trôi bồng bềnh trong gió, ánh nắng khẽ chạm vào làn da trắng mịn, gương mặt thiên sứ khẽ khuyên nhủ lòng hắn.

Hắn im lặng một hồi, ánh mắt có vẻ sắp buông bỏ, bàn tay cũng thả lỏng hơn, một nụ cười chan chứa nở trên môi.

– Yên Yên, cảm ơn em…vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh…

Cô mỉm cười hạnh phúc.

– Thật vui vì anh đã hiểu ra.

Cô móc trong chiếc túi ra một tấm thiệp cưới, tấm thiệp màu trắng trang trí khá tinh xảo với các họa tiết là hoa hồng và hoa oải hương, chính giữa thiệp là hình Trần Phong và Yên Yên đang hạnh phúc nắm tay, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy tấm thiệp trên bàn đến trước mặt Dương Lâm.

– Em hi vọng anh sẽ đến chúc phúc cho bọn em!

Ánh mắt năm nào giờ đã không còn chỉ nghiêng về một mình anh nữa rồi, nên tập cách từ bỏ nó ngay từ bây giờ đi là vừa, phải không?

Yên Yên, em vẫn rất đẹp, đẹp đến hoa phải ghen, liễu phải hờn, khiến lòng anh vô cùng nhộn nhịp mà bâng khuâng nhớ về em, rồi cả tiếng nói mà em gọi anh là tiền bối, rồi cả nụ cười xinh như hoa, bây giờ em… đã là vợ người ta…

Chúc em hạnh phúc, người tình không bao giờ chạm tới của anh…

Nhà hàng hoàng gia King and Queen.

Nhà hàng nổi tiếng này tọa lạc ở trung tâm thành phố, xung quanh nhà hàng đều được bao phủ bởi những lớp kính trong suốt, cách âm rất tốt, mặc dù ở giữa thành phố nhưng rất yên tĩnh, không một tiếng đàn nào có thể lọt vào trong. Nhà hàng rộng với kiểu kiến trúc theo nước Pháp ngày xưa, các ánh đèn, nền nhà, hay các bức tranh treo tường đều là cổ vật của các vị napoleon hay vua louis ngày xưa đã từng dùng qua. Bước thêm một tí bạn sẽ cảm nhận được mùi hoa oải hương thơm ngào ngạt, loài hoa đặc trưng của kinh đô ánh sáng Paris.

Ngày hôm nay, khách mời được đến đây chủ yếu là những người thân trong gia đình, bạn bè và những vị khách làm ăn, số lượng khách cũng khá giới hạn, an ninh bảo vệ cũng khá chặt chẽ.

Hoa được dùng trong lễ cưới được đích thân hắn chuyển bằng máy bay tư nhân, các loài hoa này bao gồm oải hương đủ màu nhập từ Pháp, hoa tulip nhập từ Hà Lan, hoa hồng nhập từ Mĩ, hoa lưu ly, hoa loa kèn…v…v…được trồng và chăm sóc bởi những người thợ khéo léo và đầy tinh tế, tất cả chỉ để phục vụ cho bữa tiệc cưới đầy trang trọng này.

Yên Yên hôm nay rất xinh đẹp trong chiếc váy cưới do nhà thiết kế nổi tiếng L.k tự tay làm, mái tóc được tết gọn gàng, cài vào một ít hoa hoa cúc dại và một bông hoa bằng lăng tím cài bên tóc trông càng rạo rực lòng người hơn.

– Con dâu, con đừng quá căng thẳng.

Ngọc Lan bước vào, hôm nay bà rất vui, trên người khoác một bộ váy đỏ rực trông rất quý phái, sang trọng.

– Đúng đó, thả lỏng đi.

Xuân Ý hôm nay cũng là vị khách đặc biệt được mời đến.

– Con cảm thấy rất run, con muốn gặp tiểu Hàn được không?

Ngọc Lan khẽ lắc đầu.

– Thằng bé đang được ba nó ẵm khoe với mọi người rồi, sắp đến giờ rồi, con chuẩn bị đi.

Cô hơi sợ, gật đầu, rồi nhìn vào trong gương, cố lấy hơi để giữ bình tĩnh. Ngọc Lan cũng bước ra ngoài để đón khách.

Tiểu Hàn tên thật Trần Hàn, là tiểu bảo bối của Phong và Yên Yên, vì cô quyết định sinh cục cưng ra trước rồi mới làm đám cưới cho nên đám cưới mới bị hoãn cho đến bây giờ.

Khung cảnh lễ đường thật trang nghiêm, vị mục sư đứng nghiêm chỉnh ở đó, phía trước là chàng trai đã yêu cô 10 năm, anh hôm nay khoác lên mình bộ vest màu trắng đầy lịch thiệp với bông hồng nhỏ được cài ở áo, hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi, được cùng cô danh chính ngôn thuận mà nên duyên vợ chồng.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, mọi người đều đồng loạt đứng dậy, ánh mắt đổ xô háo hức về cô dâu xinh đẹp.

Cánh cửa mở ra, Yên Yên cùng ông Đỗ bước vào. Mọi người đều nồng nhiệt vỗ tay, ai cũng háo hức, mong chờ vị cô dâu xinh đẹp với chú rể điển trai kia.

– Ba ơi, con hơi run, chân con sắp không trụ nổi rồi.

Cô thì thầm nhỏ, ông Đỗ thấy vậy liền mỉm cười, bàn tay nhăn nheo vỗ nhẹ vào cánh tay cô.

– Người con yêu đang chờ con ở phía trước kìa.

Ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo cô, dù là ở đâu hay 10 năm trước, hắn đã chờ lúc cô 15 tuổi đến khi 25 tuổi, hắn từ 20 mà giờ đã thành 30, cũng không thể gọi là tình yêu bất diệt nhưng cũng đủ khiến người yêu nhau cảm thấy đó là điều hạnh phúc đơn giản nhỏ bé, chỉ cần trong tim có nhau thì bao nhiêu năm vẫn có thể chờ được, phải không?

Cô nhẹ nhàng bước tới hắn, bàn tay to lớn giơ ra để nắm tay cô, ông Đỗ mỉm cười rồi giao tay con gái cho vị con rể.

– Ta giao đứa con gái bé bỏng này cho con, hãy chăm sóc nó tốt, đừng khiến nó tổn thương.

Người cha già đến lúc con gái đi lấy chồng rồi, mới hiểu cảm giác của một người cha là thế nào, chứng kiến con mình sinh ra, lớn lên rồi đến lúc phải giao nó cho một người đàn ông khác, khiến tâm trạng không hết lo âu.

– Xin cha hãy yên tâm, con nguyện dùng cả đời này để chăm sóc, yêu thương và chở che cho cô ấy.

Ánh mắt kiên định, cùng lời nói chắc chắn khiến ông yên tâm phần nào, ông mỉm cười rồi quay về chỗ ngồi với mẹ của cô.

Vị mục sư bắt đầu đọc lời tuyên hệ.

– Trần Phong, con có nguyện cả đời này ở bên cạnh cô Yên Yên đây đến suốt cuộc đời, dù cô ấy có bệnh tật hay giàu nghèo,…con có đồng ý không?

– Dạ, con đồng ý…

– Yên Yên, con có nguyện cả đời này ở bên cạnh anh Trần Phong đây đến suốt cuộc đời, dù anh ấy có bệnh tật hay giàu nghèo,…con có đồng ý không?

– Vâng, con đồng ý.

– Các con có thể trao nhẫn.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay cô lên, bàn tay thon thả thật xứng đôi vừa lứa với chiếc nhẫn, đây là chiếc nhẫn thứ 3 mà hắn mua rồi. Cô cũng khẽ đeo vào tay hắn chiếc nhẫn còn lại, nhịp tim họ dường như đồng đều với nhau, tình yêu họ cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.

– Ta tuyên bố các con đã là vợ chồng!

Vị mục sư tuyên bố, cả khán trường vỗ tay nồng nhiệt. Hắn nhếch môi cười rồi mạnh mẽ bế cô lên.

Hắn cầm bó hoa ném thẳng đến chỗ các quý cô đang đứng, cô bất ngờ bị giựt hoa liền tức giận hét vào mặt hắn.

Hắn sải bước nhanh ra khỏi lễ đường, mọi người cũng hét vang hô hò theo, từng cánh hoa hồng rải bước theo hắn, hắn thực sự không chờ nổi giây phút nào nữa rồi.

– A! Anh làm gì vậy!

Cô hét toáng lên, đôi tay ôm chặt hắn, hắn mỉm cười rồi khẽ chạm môi cô.

– Vợ ơi! Động phòng thôi!

—- END—-

Bình luận