Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Cái Bóng Cười

Chương 13: Hanibal có trực cảm

Tác giả: Alfred Hitchcock

Sau khi ông Harris bỏ đi hấp tấp. Hanibal tích cực chất hàng lên xe cho chú Titus để kết thúc sớm công việc. Chú Titus chỉ có thể khen ngợi sự tích cực của cháu mình chứ không thể hiểu nguyên nhân sâu sa. Thật vậy, thám tử trưởng đang suy nghĩ đến sự lo lắng của ông Harris đối với Bob và Peter. Đúng là hai cậu đủ lớn để cảnh giác. Nhưng làm sao biết được! Hai bạn vẫn có thể gặp nguy hiểm. Hanibal nóng lòng muốn liên lạc cùng cảnh sát trưởng Reynolds.

Khi hàng đã chất lên xe xong, Hanibal nhảy vào cabin chờ xe khởi hành, bà Sandow bước ra khỏi biệt thự để nói chuyện với chú Titus.

– Ông Jones à, bà hỏi không giấu giếm sự tò mò, ông sẽ làm gì với cái mớ lộn xộn này vậy?

– Bà đừng lo, tôi sẽ bán được có lời. Bây giờ bà tính tiền cho tôi đi nhé!

– Trời! Tôi rất muốn có Ted ở đây, tôi hoàn toàn không có ý niệm gì về giá cả đồ đạc cả. Mà các cháu của ông đã kết bạn với Ted, tôi nghĩ tôi nên biếu không cho ông đống đồ này, hơn nữa ba cháu còn giúp tôi tìm lại pho tượng.

– Pho tượng à?

Chú Titus có vẻ thắc mắc, Hanibal nín thở, chú Titus vẫn không thích cho ba cậu tiến hành những vụ điều tra. Nhưng lần này, chú quá vui mừng vì những gì chú mang về được nên chú cũng không quan tâm lắm đến câu hỏi vừa rồi. Chú Titus trả lời đơn giản:

– Thật ra ba cháu có khiếu tìm ra các đồ vật thất lạc. Bây giờ ta hãy bàn về số tiền tôi phải trả cho bà.

Hanibal rất nôn nóng muốn ra về, cậu liên tục cắn môi. Cuối cùng chú Titus cũng thanh toán xong, và chiếc xe tải lăn bánh ra khỏi lãnh địa nhà Sandow về lên đường Rocky. Theo thói quen, Konrad lái nhanh, chỉ một chốc lát là xe về tới Thiên Đường Đồ Cổ. Hanibal nhảy xuống đất, chạy vào bộ tham mưu, Bob và Peter không ở đó. Hanibal nhanh chóng kiểm trả máy nhắn tin, không có mẩu tin nào. Càng lo lắng hơn, Hanibal nhớ lại lời dặn của ông Harris và rời khỏi sào huyệt qua Cửa Đỏ.

Cũng may là đồn cảnh sát không xa kho bãi lắm, Hanibal xin gặp cảnh sát trưởng Reynolds. Mọi người đều biết tiếng của ba thám tử trẻ nên Hanibal được mời vào ngay.

– Sao hả trợ lí? Chú có thể giúp gì đây? cảnh sát trưởng Reynolds mỉm cười hỏi.

Ông vừa nói vừa ra hiệu cho Hanibal ngồi xuống.

– Thưa chú, tụi cháu đang có một vụ, Hanibal nhanh nhẹn giải thích, và cháu nghĩ đã đến lúc cần chú can thiệp.

– Được, cháu hãy trình bày sự việc đi.

– Thời gian rất gấp thưa chú, phải hành động nhanh. Ông Harris nói rằng…

– Hanibal bình tĩnh nào! Cháu hãy kể từ đầu, đó là cách thức duy nhất để có bản báo cáo hoàn chỉnh.

– Vâng, thưa chú, Hanibal miễn cưỡng thừa nhận.

Thế là Hanibal bắt đầu kể lại mọi chuyện từ hôm Peter và Bob tìm được cái bùa. Cậu cố gắng kể thật nhanh.

– Cái gì? Ông Reynolds ngắt lời. Một cái bóng cười à? Chắc là Peter và Bob giàu trí tưởng tượng quá thôi, cháu không nghĩ thế sao?

– Dạ không thưa chú! Tối hôm qua chính cháu đã nghe thấy nó, thật là khủng khiếp… và khá kì lạ. Cái bóng cao lớn, và không gù lắm. Đúng là Peter và Bob đã trông thấy gần hơn cháu. Hai bạn nói cái bóng có cái đầu nhỏ và cái mũi khoằm, nó liên tục nhìn khắp mọi phía. Rồi trong khi chạy, Peter và cháu có trông thấy một chiếc xe hòm chạy đến, có bốn chú lùn không đầu bước ra khỏi đó.

Cảnh sát trưởng xém mắc nghẹn:

– Chú lùn không đầu?

– Thật ra cũng không hẳn vậy thưa chú. Trông chúng như không có đầu, nhưng theo cháu có lẽ chúng bị trùm đầu trong bao tải để không biết mình bị dẫn đi đâu. Kẻ lái xe tải và cái bóng cười đã nhốt chúng trong cái chòi săn trong rừng, nhưng bây giờ chúng không còn đó nữa.

– Cháu nghĩ là một trong những người lùn bị giam kia đã kêu cứu và ném bức tượng ra ngoài à?

– Dạ phải thưa chú, có lẽ người đó đã lấy được cái bùa. Đến lúc bị bắt lại, người đó đã gửi vào cái bùa một bức thông điệp kêu cứu hi vọng ai đó nhặt được.

– Trong cái ngăn mật à? Quá tưởng tượng đấy Hanibal!

– Cháu tin chắc đó là một mưu toan tuyệt vọng. Có thể tù nhân có bạn bè đang lảng vảng gần khu nhà, nhưng những người bạn này lại không có mặt tại vị trí tối đó và chính tụi cháu đã nhặt được pho tượng Người Da Đỏ mỉm cười. Sau đó hai người đàn ông da nâu đã tấn công tụi cháu để lấy lại cái bùa, có lẽ họ hoàn toàn không biết đến bức thông điệp.

– Cháu nói về người đàn ông da nâu à? Ông Reynolds ngắt lời. Những người đàn ông da nâu nào thế?

– A, vâng thưa chú, cháu đã quên nhắc đến nhữmg người đàn ông da nâu. Cháu phải trình bày mọi chuyện theo thứ tự thời gian.

Thế là Hanibal mô tả hai gã đã rượt đuổi theo các Thám tử và đã tấn công ông Harris.

– Ồ những tên này à? Nếu chúng có liên quan đến chuyện này thì chú sẵn sàng tin vào cái bóng cười và những người lùn không đầu của cháu hơn. Chính cảnh sát cũng đang truy nã những người này vì đã tấn công ông Harris. Nào Hanibal! Theo chú. Chúng ta sẽ đến gặp ông chủ tịch Hội Ăn Chay ngay.

Cảnh sát trưởng ra lệnh cho hai người dưới quyền theo mình và cả bốn leo lên xe chạy ngay. Khi vừa quẹo vào góc đường Las Palmas, Hanibal thấy ngay chiếc xe của ông Harris đậu trước trụ sở Hội.

– Chắc là có ông Harris, Hanibal nói. Xe của ông ấy đây.

Thật vậy, đích thân ông Harris ra mở cửa, trước khi mọi người kịp gõ cửa. Ông lo lắng hỏi Hanibal, dường như ông không thấy những người còn lại:

– Bob và Peter đâu rồi? Tôi cứ tưởng là sẽ gặp hai cậu ấy ở đây.

– Cháu cũng tưởng là sẽ gặp lại hai bạn ở đây, Hanibal đáp. Chú có gặp anh Ted chưa ạ?

– Chưa, dường như tôi thấy xe của Ted gần kho bãi của chú cậu. Nhưng nếu đúng là Ted thì cậu ta đã nhanh chóng bỏ đi để tránh gặp tôi. Tôi đã cố chạy theo nhưng không được, nên tôi lại đến đây luôn cho kịp.

Ông Harris như vừa nhận thấy sự có mặt của cảnh sát và thắc mắc nhìn họ. Hanibal vội vàng giới thiệu:

– Thưa chú Harris, đây là chú Reynolds, cảnh sát trưởng. Chú ấy sẽ giúp chúng ta.

– Anh cảnh sát thật tử tế quá, chịu khó đến đây gặp tôi, ông Harris thẳng thắn tuyên bố. Đúng là sẽ rất cần anh giúp đỡ. Chúng tôi đang gặp phải nhiều vấn đề khó khăn. Khi hai kẻ kia tấn công tôi trong hội nghị, tôi nghĩ đó là những kẻ thần kinh ghét ăn chay. Anh biết không ở đời có những loại người cuồng tín như thế. Nhưng sau khi nghe những gì cậu những gì cậu Hanibal kể, tôi lại tự hỏi không biết đằng sau chuyện tấn công còn có ẩn giấu điều gì quan trọng hơn hay không?

– Ý anh nói đến cái bóng cười và những tù nhân không đầu phải không? ông Reynolds hỏi.

– Theo tôi, các bạn trẻ đã hơi nói quá về chủ đề này. Thậm chí các cậu còn không mô tả lại được tiếng cười đó. Tuy nhiên, tôi nghĩ có một âm mưu mù quáng nào đó liên quan đến những bức tượng nhỏ bằng vàng của bà Sandow.

Cảnh sát trưởng im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói:

– Dù sao, kho báu Chumash cũng là một truyền thuyết địa phương, nó có thể có thật. Và rất có thể có nhiều người chấp nhận mạo hiểm để tìm được nó.

– Có thể, ông Harris thừa nhận. Nhưng hiện tôi không quan tâm đến kho báu, tôi đang lo cho Bob và Peter. Theo Hanibal, đáng lẽ hai bạn trẻ kia phải có mặt ở đây.

– Chúng ta nên thám hiểm ngôi nhà, cảnh sát trưởng quyết định, phòng trường hợp hai cậu có thể ghé qua lúc anh chưa về đến nơi.

Nhóm người bước vào. Ông Harris và Hanibal kiểm tra tầng trệt. Sau khi tìm kiếm không có kết quả gì, Hanibal có vẻ buồn phiền.

– Chắc chắn hai bạn cháu phải ở đâu đây, Hanibal nhấn mạnh.

Ông Harris nhíu mày.

– Hay hai cậu đã nhìn thấy những người da nâu và đi theo chúng, ông Harris nói.

– Rất có thể! cảnh sát trưởng càu nhàu.

– Nếu thật sự như vậy, hai bạn đã báo cho cháu biết rồi, Hanibal cam đoan.

– Có thể là không kịp báo, Hanibal à! Ông Harris nói.

– Đúng, ông Reynolds đồng tình. Có thể không có thời gian. Cũng vậy thôi, tôi không thích chuyện hai cậu rình theo bọn người da nâu tí nào.

Hanibal không bị thuyết phục tí nào. Trong thâm tâm, cậu thừa nhận là có thể hai bạn đã nhìn thấy và đi theo bọn người da nâu để biết chỗ trốn của chúng.

Dù sao, trong trường hợp đó, chính Hanibal cũng làm vậy.

– Ta phải đi tìm hai cậu bé này, cảnh sát trưởng quyết định.

– Làm ngay, không nên để mất thời gian! ông Harris nói thêm. Nhưng anh cảnh sát trưởng ơi, trước khi anh đi, tôi muốn giao cho anh cái bùa thứ nhì, để cất ở chỗ an toàn. Tôi không muốn giữ nó ở đây nữa.

Chủ tịch hội ăn chay mời khách vào phòng làm việc. Ông ra chỗ két sắt, lấy một cái hộp nhỏ ra đặt trên bàn, nơi có phần thừa của một bữa ăn nhanh.

– Xin lỗi, bừa bộn quá, ông Harris vừa nói vừa hươ tay quét hộp carton và thức ăn thừa vào sọt rác. Khi các anh bấm chuông, tôi đang ăn nhanh.

Ông mở cái hộp nhỏ ra. Cảnh sát và Hanibal cái bùa thứ nhì, cũng là hình một người Da Đỏ mỉm cười. Cảnh sát trưởng cầm lấy, xem xét thật kĩ, gật đầu như để nói tượng không có gì đặc biệt lắm, và đưa cho Hanibal.

Thám tử trưởng mở ngăn mật ra: trống không.

– Không có bức thông điệp nào trong tượng này, Hanibal tuyên bố.

– Vậy có lẽ, hai kẻ đáng gờm kia đi tìm bức tượng vì bản thân bức tượng, các anh có nghĩ thế không? ông Harris nói. Tôi sẽ thấy an tâm hơn nếu cảnh sát cất giữ pho tượng. Sẽ không ai có thể lấy cắp nữa, và chúng ta có thể tập trung tìm kiếm bọn người kia và những ý đồ đen tối của chúng.

– Nếu liên lạc được với Bob và Peter, ông Reynolds nói, có lẽ ta sẽ biết được điều gì thêm về những người đàn ông da nâu. Đi thôi, Hanibal ơi, ta sẽ bắt đầu tìm kiếm ngay.

– Nếu biết được điều gì đó, nhớ báo cho tôi biết nhé, ông Harris nói với giọng nài nỉ. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cậu bé Ted Sandow, ông nghiêm trang nói. Hi vọng cậu ta sẽ giải thích về thái độ vừa qua.

Khi ra đến đường, cảnh sát trưởng và người của ông vội vàng bước ra xe. Hanibal đi theo sau, chậm hơn. ánh mắt lanh lợi của thám tử đang rà soát xung quanh: con đường nóng bỏng, những căn nhà… Đột nhiên Hanibal dùng tay chỉ một lối đi bên đường.

– Chú Reynolds ơi, nhìn xe, cháu nhìn thấy một cái gì đó, dấn bánh xe đạp!

Hanibal chạy băng qua đường. Ông Reynolds cũng chạy theo.

– Bob và Peter có qua chỗ này, thưa chú! Cháu biết một khuyết điểm ở bánh xe Bob, chắc là hai cậu đã núp ở đây để theo dõi trụ sở Hội. Đây nữa nè, một bằng chứng khác!

Hanibal chỉ một đống viên sỏi hình côn.

– Peter luôn chất sỏi như thế này.

– Nếu vậy chắc hai bạn đã nhìn thấy một ai đó và đi theo. Xe đạp không còn ở đây nữa.

Hanibal nhanh chóng kiểm soát đường hẻm.

– Thưa chú, cháu không biết, nếu vậy thì hai bạn đã báo tin rồi. Tụi cháu luôn có phấn máu trong túi, để viết lại làm tín hiệu trên đường.

– Có thể là không kịp. Chú sẽ đăng thông báo tìm kiếm… nhưng hãy khoan báo động cho phụ huynh.

– Dạ đúng thưa chú! Có thể hai bạn đã về Thiên Đường Đồ Cổ rồi!

– Hy vọng thế, cháu à. Trong khi chờ đợi, ta không có thông tin gì nhiều để tiến hành điều tra. Tất nhiên là phải tóm được hai người đàn ông da nâu đó. Nhưng trong khi chờ, chú muốn biết thêm về cái bóng cười.

– Thưa chú, đó là một con người cao lớn, ít nhất ta cũng biết được như thế. Ngược lại hai gã đàn ông thì béo và lùn, còn anh Ted Sandow thì béo và cao.

– Nhưng cháu phải biết giọng của Ted chứ. Nếu đúng cậu là cái bóng cười thì cháu có nhận ra giọng không?

– Hừm, thật ra cái tiếng cười đó không gợi cho cháu một giọng quen thuộc nào hết.

– Theo cách mô tả của cháu thì thậm chí không giống giọng nào hết.

– Đúng rồi, Hanibal thốt lên. Không phải giọng nào hết! ít nhất là không giống giọng người nào hết. Cháu nhớ đến một câu chuyện của Edgar Allan Poẹ Không ai hiểu tiếng nói của kẻ giết người… chỉ vì kẻ đó là một con khỉ! Tuy nhiên… có một cái gì đó… một cái gì đó… dường như ở úc có tiếng cười như thế…

– Hanibal, cháu nói gì vậy? Cảnh sát trưởng chưng hửng hỏi.

Hanibal béo môi gần chảy máu. Hanibal đang dò lại trí nhớ một cách tuyệt vọng.

– Cháu… cháu không biết chính xác, nhưng cháu nghĩ tiếng cười này có liên quan đến một con thú ở Úc. Anh Ted Sandow có giọng phát âm đặc biệt. Anh ấy nói mình là người Anh nhưng có thể anh ấy nói láo. Có thể anh ấy chỉ là một tên bịp bợm đến từ Úc.

– Sẵn nói về các giọng nói, cháu nghĩ sao về giọng Harris, ông ta cũng có một giọng khá đặc biệt!

Ánh sáng loé lên trong mắt Hanibal.

– Chú ơi, chú có nghĩ rằng ông Harris là người Úc không? Theo cháu, giọng chú ấy dứt khoát không phải là giọng người Anh rồi!

– Mọi thứ có vẻ lạ quá. Để cho chắc ăn, chú sẽ thử liên lạc với cảnh sát Úc và xin thông tin về Ted Sandow và ông Harris. Chú sẽ gửi nhận dạng chi tiết của hai người này đến đó.

Mọi người quay về đồn cảnh sát và ông Reynolds bắt tay vào việc ngay.

Ông Reynolds bắt đầu gửi thông báo truy tìm Bob và Peter, trong ít lâu, toàn thể cảnh sát địa phương sẽ cố tìm ra hai cậu bé. Rồi ông đánh điện sang Úc. Hanibal vội vàng quay về Thiên Đường Đồ Cổ. Trái với hi vọng thầm kín của mình, Hanibal không tìm thấy ai trong xe lán hết. Vô cùng lo lắng, Hanibal ngồi phịch xuống ghế và buồn rầu nhìn cái điện thoại. Rồi, trấn tĩnh lại: cậu không thể ngồi đó mà không làm gì. Cần phải hành động.

Bằng cách trở lại trụ sở Hội Ăn Chay, có thể Hanibal sẽ tìm ra một chỉ dẫn mà trước đó không ai để ý đến. Và Hanibal nhấc máy điện thoại gọi đến hãng thuê xe nơi chú Warrington làm việc.

Nếu tìm thấy dấu vết Bob và Peter, có thể Hanibal sẽ cần di chuyển nhanh. Chiếc Rolls sẽ có ích!

Bình luận