Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Cái Bóng Cười

Chương 16: Ngõ cụt

Tác giả: Alfred Hitchcock

Cảnh sát trưởng Reynolds đang ngồi ở bàn làm việc khi Hanibal và Warrington bước vào. Hanibal hươ miếng giấy gói bánh mì kẹp thịt.

– Thưa chú, ông Harris là một kẻ giả danh! Hanibal nhanh nhẹn thông báo. Và ông ấy đang âm mưu chiếm đoạt kho báu Chumash. Cháu đã nhìn thấy ông ấy phóng xe thật nhanh ra khỏi trụ sở Hội. Cháu chắc chắn ông ấy đang bắt giữ Bob và Peter!

– Cháu đưa chú xem nào!

Cảnh sát trưởng xem xét các vết bẩn trên miếng giấy.

– Vậy là con người này không ăn chay. Hội chỉ là cái cớ. Rất đúng với điều chú đã phát hiện…

– Chú đã phát hiện à? Hanibal mở tròn mắt.

– Phải cháu ạ! Ông Reynolds trả lời với một ánh mắt đầy tinh nghịch. Ở Rocky đâu chỉ có mình bọn cháu là thám tử. Chú đã liên lạc với cảnh sát úc và ở đó người ta chưa bao giờ nghe nói đến Ted Sandow. Ngược lại, người ta biết rất nhiều về một tên Albert Harris. Cháu đã rất tinh ý!

– Chú đã biết được gì về ông ta thưa chú? Hanibal vồn vã hỏi.

Ông Reynolds đứng dậy.

– Chú sẽ nói trên đường đi. Ta không được để mất thời gian. Không thấy những người da nâu đâu hết nhưng chú nghĩ tìm được ông Harris thì cũng sẽ gặp được chúng. Chú vừa mới gọi điện thoại cho ông Andy, hai chú cháu ta sẽ qua rước ông Andy. Rất tiếc chú không báo tin được cho ba của Peter, ông ấy không có ở nhà.

– Bây giờ ta đi đâu hả chú?

– Đến khu nhà Sandow, chú tin chắc là cháu đã đoán đúng hướng. Tại đó, có lẽ ta sẽ tìm ra bọn cướp.

– Thưa chú, hay ta dùng xe Rolls Royce? Ông Harris chưa biết chiếc xe này, chứ nếu thấy xe cảnh sát đến, ông ta sẽ chạy trốn mất.

– Sáng kiến rất hay, lính của chú sẽ chạy theo từ xa.

Cảnh sát trưởng ra hiệu cho bốn người dùng xe công chạy theo chiếc Rolls nhưng không được chạy theo quá sát. Rồi đích thân ông leo lên chiếc xe mạ vàng tuyệt đẹp, ngồi cạnh Hanibal. Warrington chở hai chú cháu đến nhà Bob. Ông Andy đã chờ sẵn trước cửa, chạy ra leo lên xe ngay.

– Có mới không sếp? Ông Andy lo lắng hỏi. Anh có biết con trai tôi và Peter đang ở đâu không?

– Chưa, nhưng chúng tôi sắp tìm ra rồi, anh đừng lo.

– Bây giờ xin anh thông tin cho tôi đi, tôi biết rất ít về những sự kiện này.

Cảnh sát trưởng thuật lại nhanh chóng cuộc phưu lưu của Ba Thám Tử trẻ.

– Ông Andy à, các cháu làm việc rất tốt! Ông có thể tự hào về các cháu. Nếu không có các cháu thì bà Sandow và Ted, cháu bà, có thể bị nguy hiểm mà chúng tôi không kịp can thiệp. Ba chàng trai này hành động rất thông minh. Vạch mặt ông Harris là việc rất khó vì ông ta đã qua mắt được nhiều người, vậy mà các cháu đã thành công.

– Tên Harris đó thật ra là ai vậy?

– Một tên trộm, một kẻ giả danh, đúng như các cháu đã phát hiện, ông Reynolds trả lời khi chiếc Warrington quẹo vào nhà Sandow. Tôi vừa mới gọi điện sang Úc và cảnh sát ở bên đó đang truy nã hắn. Harris phạm tội lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản nhân dân, và nhiều tội khác nữa. Hắn cũng thường xuyên đóng vai chủ tịch một cái hội nào đó do hắn tưởng tượng ra và lừa mọi người. Nghe nói hắn cũng bị truy nã ở Mêhicô, nơi hắn thực hiện nhiều vụ lừa đảo, với cái cớ là giúp đỡ người Da Đỏ nghèo khó.

– Ở Mêhicô hả chú? Hắn đã đến đó từ bao giờ?

– Nhiều lần, lần cuối cùng cách đây khoảng một tháng. Theo cảnh sát Úc, tên này mới sang Californie cũng gần đây thôi.

– Chắc là từ lúc hắn biết về kho báu Chumash… và về bà Sandow. Hanibal nói.

– Có lẽ hắn đọc báo biết tin về cái chết của Mark Sandow, ông Reynolds giải thích, nên hắn mới nảy ra cái ý liên lạc với Ted Sandow.

Xe chạy đến toà nhà, Warrington lái nhanh và khéo, không chạy chậm lại. Xe cảnh sát theo khá xạ Cuối cùng, Warrington nhẹ nhàng đỗ xe trước cửa ngôi nhà kiểu Tây Ban Nha.

Tất cả nhảy xuống xe. Cảnh sát trưởng vui mừng vì tiếng động cơ của xe Rolls rất nhẹ, không gây báo động cho ai hết, ông ra hiệu cho mọi người bước theo ông. Biệt thự tối om. Không có dấu hiệu gì của sự sống.

– Nhà có vẻ không có ai, cảnh sat trưởng thật vọng nói.

– Có thể ta sẽ tìm thấy dấu vết gì bên trong, Hanibal gợi ý.

– Đúng, ta vào đi, có thể Bob và Peter bị nhốt bên trong! Ông Andy nói.

Reynolds gật đầu, người của ông bỏ xe đậu ở xa và đi theo nhóm nhỏ. Reynolds ra lệnh cho họ bao vây quanh khu nhà. Còn chính ông cùng ông Andy, Hanibal và Warrington đẩy cánh cửa đang mở, bước vào nhà…

Đúng như đã nghĩ, nhà không có ai hết. Mọi người hoài công lục soát các căn phòng ở tầng trệt, Hanibal cắn môi để không để lộ nét mặt lo lắng.

Chẳng lẽ mọi người đã dến trễ! Chẳng lẽ Harris đã kịp bắt cóc tất cả những ai cản trở mưu đồ của hắn, để làm con tin, cho đến khi hắn lấy được kho báu Chumash?

Đột nhiên, chú Warrington điềm tĩnh thông báo.

– Thưa các ngài, hình như tôi nghe thấy tiếng động…

Mọi người lắng tai nghe, đâu đó trong căn nhà có những tiếng động nhỏ vang lên.

– Đùng! Đùng! Đùng!

– Phía trên, đằng sau nhà! Reynolds nói.

Tay cầm súng, cảnh sát trưởng lao lên trên, mọi người chạy theo sau. Ở cuối hành lang, mọi người lại nghe thấy tiếng động mạnh mẽ hơn.

– Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

– Trông đây! Ông Andy chỉ vào một cánh cửa.

Cửa bị khoá. Cảnh sát trưởng ra lệnh cho mọi người tránh xa. Ông lấy sức lao thật mạnh vào cánh cửa. Gỗ kêu răng rắc, nhưng không vỡ. Cảnh sát trưởng làm lại một lần nữa. Lần này cửa mở ra. Súng chĩa ra đằng trước, ông Reynolds bước vào phòng.

– Góc này! ông Andy nhìn qua vai cảnh sát kêu lớn.

Một cái gì đó giống như xác ướp Ai Cập, đang nằm trên sàn nhà, trong một góc tối om của căn phòng. Và “cái gì đó” đang dùng hết sức đập vào tường. Đó là Ted Sandow, bị trói và nhét giẻ vào miệng. Mọi người vội vàng giải thoát cho Ted. Ted la lên:

– Bà Sarah! Hãy lo cho bà!

Người đàn bà mảnh khảnh đang bị trói chặt trên ghế, và cũng bị nhét giẻ vào miệng. Warrington cởi trói cho bà. Bà mở to mắt nhìn mọi người, lộ rõ cú sốc mà bà vừa trải qua.

– Chuyện gì… chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Bà nói chuyện không rõ ràng, nhưng dần dần bà lấy lại bình tĩnh.

– Tôi nhớ là ông Harris đã đến nhà tôi ngồi uống trà. Thậm chí..chính ông ta đã rót trà cho tôi… Rồi tôi tỉnh dậy trên cái ghế này! Trời ơi!… Tôi chưa bao giờ sợ như thế! Còn Ted đáng thương nằm trên sàn.

Bà đứng dậy, chạy đến và ôm cháu vào lòng. Ted mỉm cười với bà rồi quay sang Hanibal.

– Sau khi rời ông Harris và bạn ở thư viện, tôi đã đi tìm bà. Nhưng khi quay lại, ông Harris và bạn không còn đó nữa. Đến cuối giờ chiều ông ấy mới quay lại. Một lúc, ông ấy bảo tôi là có một cái gì đó cho tôi xem… một cái gì đó liên quan đến cái bùa. Tất nhiên là tôi không nghi ngờ gì cả và đi theo. Có lẽ ông ta đánh tôi bất ngờ vì tôi không biết gì hết, chỉ biết là như rơi xuống vực thẳm. Khi tỉnh lại thì tôi bị trói chặt như khúc chả, tôi không tài nào cởi trói được.

– Bây giờ thì toàn bộ mưu mô của hắn quá dễ hiểu, Hanibal tuyên bố. Harris nói với em rằng anh đã biến mất, chỉ với mục đích tập trung hoài nghi vào anh, thực ra anh không hề biến mất.

Đến lượt cảnh sát trưởng phát biểu.

– Harris cũng viện cớ Bob và Peter gặp nguy hiểm để vọt đến trụ sở Hội và vô hiệu hoá hai cậu này. Bởi vì Hanibal đã tiết lộ cho hắn là hai bạn đang ở đó để theo dõi.

– Cháu xin chú, Hanibal rên rỉ. Chú đừng nhắc lại lỗi của cháu. Vậy mà cháu đã tin tưởng tên này và kể cho hắn nghe tất cả. Ôi! Hắn đã khéo xoay xở để gạt chúng ta khỏi đường đi của hắn.

– Tôi nghĩ hắn dự định chiếm lấy kho báu vào chính tối hôm nay, Ted nói. Phần lỗi tại tôi. Hắn đã moi được mọi thông tin có thể có từ tôi. Và cũng giống như Hanibal tôi đã tin tưởng hắn. Chính hắn nảy ra sáng kiến treo giải thưởng cho ba bạn ấy và cũng chính hắn nói nhỏ với tôi liên lạc với ba bạn về chuyện bán đống đồ cũ của bà Sandow. Tôi chỉ là con rối trong tay hắn.

Bà Sandow cố gắng an ủi cháu.

– Ted à, cháu cũng đừng tự trách mình làm gì. Hắn đã lừa được bà, cháu, cũng như lừa được mọi người. Thậm chí bà đã cho hắn tiền để gây quỹ thành lập hội. Hắn đã đưa bà xem những lời khen ngợi cùng chữ kí của bao nhiêu người ăn chay có tiếng tăm.

– Chắc chắn là thư giả! Cảnh sát trưởng cắt ngang. Tên này thật quỷ quyệt!

– Ta phải tìm ra hắn, Hanibal nhắc. Anh Ted ơi, hắn có nhắc gì về những người da nâu hay những “chú lùn không đầu” không?

– Không, tôi không biết.

Hanibal nhíu mày.

– Em tin chắc là những tù nhân không đầu ấy có thể cho ta lời giải về toàn bộ sự bí ẩn này. Chắc chắn một trong số họ đã lấy cắp cái bùa để ném qua tường cùng bức thông điệp ghi bên trong. Có lẽ những người bất hạnh đó là người da đỏ Yaquali. Chỉ còn phải hiểu tại sao Harris cần đến họ.

Ông Andy không giữ nổi bình tĩnh nữa.

– Ta đang đứng đây bàn về người da đỏ và cái bùa, mọi người có nghĩ là ta nên tìm Bob và Peter trước không?

– Khổ là ta sẽ không tìm ra được hai cháu khi chưa gặp được Harris, cảnh sát trưởng nói.

Rõ ràng chính ông Reynolds cũng không biết phải làm gì. Hanibal đang véo môi, đột nhiên quay lại nói chuyện với bà Sandow.

– Thưa bà Sarah, có phải là một lần em trai của bà đã nói về kho báu Chumash trước mặt bà không ạ?

– Không có đâu Hanibal, Mark còn rất trẻ khi bị buộc phải rời khỏi nước này. Thật tội nghiệp cậu ấy!

– Nhưng ông Mark đã nói gì với bà về hai cái bùa?

– Không nói gì hết. Khoảng một thời gian ngắn trước khi ra đi, cậu ấy trao cho bà hai cái bùa và nói rõ là chúng không còn giúp gì cho cậu ấy được nữa. Mark còn nói thêm là mình đã “giết chết con gà”. Bà luôn tự hỏi không hiểu ý cậu ấy muốn nói gì?

– Có lẽ cháu đoán ra được. Có thể ông Harris muốn nói là mình đã giết chết con gà đẻ trứng vàng. Ông đã gây nên cái chết cho người đàn ông biết về kho báu. Mấy cái bùa không phải là chỉ dẫn về kho báu mà chỉ là bằng chứng về sự tồn tại của kho báu trên mảnh đất nhà Sandow.

– Nói cách khác Mark Sandow không tự mình biết bí mật, cảnh sát trưởng kết luận. Còn con người có thể biết thì đã chết, nhưng dường như tên Harris lại biết.

– Cháu nghĩ hắn đã giải được câu nói của Đại Não. Có thể hắn được những người da nâu thông tin. Bây giờ chính chúng ta phải thử làm sáng tỏ vụ bí ẩn.

Bình luận