Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Cái Bóng Cười

Chương 19: Kho báu

Tác giả: Alfred Hitchcock

– Harris, không được động đậy! cảnh sát trưởng Reynolds ra lệnh. Bắt giữ người này và lục soát hắn! Tên đồng loã thứ nhì đâu?

Một cảnh sát xuất hiện từ bóng tối, đẩy Carson ra phía trước.

– Thưa sếp, hắn đây!

Trong khi bị lục soát, Harris liên tục mỉm cười. Một viên cảnh sát lấy được cái túi khá đầy, anh ta đưa cho cảnh sát trưởng để xem trong túi có gì. Ông huýt sáo khẽ, rồi ông nhìn tên tội phạm vẫn đang mỉm cười.

– Harris à, túi này đầy vàng. Nói cách khác, anh đã tìm ra kho báu, tốt nhất anh nên chỉ cho chúng tôi chỗ giấu kho báu. Chúng tôi đã hỏi thông tin về anh.

– Thế á? Harris chế giễu đáp. Tôi nghi lắm. Tất nhiên là mấy tên da đỏ bẩn thỉu kia đã kể cho ông về tôi. Nhưng chẳng lẽ ông lại tin chúng?…

– Tôi cũng đã nói chuyện với cảnh sát úc, Reynolds tuyên bố.

Lần này Harris tái mặt.

– Úc à?… Nhưng làm sao các anh biết..?

– Hanibal, cháu kể đi. Ông này…

Trước khi cảnh sát trưởng kịp kết thúc câu nói, một con chim khổng lồ chợt sà xuống đậu lên đầu ông Harris. Nó to cỡ bằng con quạ, có cái mỏ lớn màu vàng và đen, cái mào nâu hình răng cưa, ức và bụng màu trắng, đuôi và cánh khía nhiều. Trên cái thân đồ sộ có cái đầu khá lớn so với kích thước của nó.

– Cái… cái..gì vậy? Peter cà lăm khi thấy con vật kì lạ xuất hiện.

Trước khi có ai kịp trả lời, con chim há to mỏ, rồi phá lên tiếng cười man rợ, tiếng cười quỷ quái như lấp đầy vực hẻm.

– Tiếng cười! Peter kêu. Đó là tiếng con chim!

– Trước mặt cậu là một con kookaburra, Hanibal không hề ngạc nhiên giải thích, thường hay được gọi là chim trả Châu Úc. Đó chính là con vật mà mình không nhớ tên được, một con chim có tiếng cười gần giống người.

Hanibal lấy cái đèn pin rọi vào người Harris. Với con chim đậu trên đầu, tên bất lương tạo thành hình cái bóng gù cao lớn, có cái đầu giống chim và luôn cử động.

– Đấy là cái bóng cười của chúng ta! Hanibal thông báo. Ông Harris và con vật nuôi kookaburra… mà chỉ có ở Úc mới có loại chim này.

Ông Harris đồng tình, rồi nhún vai.

– Vậy chính Hanibal đã vạch mặt tôi hả? Tôi đã lo chuyện này, tại con chim này. Nên tôi có thử xua đuổi nó đi vì tôi không nỡ giết chết nó. Nhưng nó lại tìm về với tôi, nó cứ ở trong khu đất và phá lên cười không đúng lúc chút nào.

– Không phải mình con chim làm anh bại lộ, Harris à. Hanibal đã phát hiện là anh ăn bánh mì kẹp thịt. Sự vô tâm đã làm anh thất bại.

– Hanibal đúng là một thám tử giỏi, đáng lẽ tôi phải dè chừng Hanibal nhiều hơn! Tuy nhiên tôi chưa chịu thua đâu. Tôi chắc rằng mọi người muốn gặp lại Bob và mấy cậu bé da đỏ bình yên phải không?

– Harris, anh không nên làm cho tình thế thêm trầm trọng! Reynolds rằn giọng.

– Còn anh, dường như anh ảo tưởng nhiều quá đấy! Tôi không hề có ý định để bị bắt. Tôi đã dự phòng tất cả rồi.

Rồi Harris cười xảo trá.

– Ta hãy nói chuyện thẳng thắn. Trong cái túi anh cầm trong tay có vàng. Không nhiều như tôi mong đợi nhưng cũng tạm đủ. Tôi sẽ thương lượng. Vậy tôi yêu cầu số vàng đó, không hơn và sự tự do của tôi. Tôi biếu anh hai thằng Carson và Sanders, như vậy anh sẽ có thành tích là bắt giữ hai người.

– Đồ đểu! Sanders tức giận định lao vào bóp cổ sếp.

Hai cảnh sát kéo hắn lại. Harris lại phá lên cười xảo trá.

– Kìa, kìa Sanders! Xét tình hình hiện tại thì mạnh ai nấy lo cho mình chứ! Ta đang đề nghị một cuộc giao kèo với cảnh sát: tự do và số vàng này để đổi lấy bọn nhóc và phần còn lại của kho báu Chumash!

– Chúng tôi không chấp nhận giao kèo nào hết! cảnh sát trưởng tuyên bố. Chúng tôi sẽ tự tìm ra mấy cậu bé.

– Anh lầm rồi! Tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch phòng tình huống xấu nhất. Anh sẽ không thể tìm ra mấy cậu bé trừ khi tôi chỉ chỗ cho anh.

– Harris, tôi ảnh cáo anh…

– Không! Harris cắt ngang bằng một giọng sắt đá. Chính tôi cảnh cáo anh. Trừ phi anh trả lại vàng và tự do cho tôi, còn không anh sẽ không bao giờ trông thấy bọn nhóc nữa. Chúng không thể tự giải thoát cho mình, chúng cũng không thể kêu cứu. Chúng không có nước và thức ăn. Nếu anh để cho tôi đi cùng với cái túi này thì ngay khi đến nơi, tôi sẽ gọi điện về cho anh thông báo chỗ mấy thằng bé. Nếu không, chúng sẽ chết!

– Anh sẽ không dám để chúng chết, như vậy anh sẽ là tội phạm giết người!

Harris mỉm cười.

– Đúng, có thể tôi không cố tâm làm kẻ giết người, nhưng anh đâu có biết chắc phải không?

Tiếng cười của Harris vang lên trong đêm, tiếng con kookaburra của hắn vang theo, tạo thành một sự ồn ào điếc tai ở đáy vực hẻm.

Ông Andy nhìn cảnh sát trưởng bằng ánh mắt cầu khẩn. Harris mỉm cười đắc thắng.

Đột nhiên, Hanibal phát biểu.

– Tên khốn kiếp này lầm to! Hanibal lạnh lùng tuyên bố. Chú cảnh sát trưởng, cháu nghĩ chú có thể lựa chọn! Cháu nghĩ mình đã đoán ra Bob và mấy cậu bé kia đang ở đâu!

Harris hướng cặp mắt lạnh như đá sang nhìn Hanibal, Reynolds cũng nhìn cậu hoài nghi. Trái lại, ông Andy thốt lên một tiếng kêu đầy hi vọng.

– Ở đâu?

– Trên kia! Hanibal chỉ ngọn núi cao đồ sộ trước mặt. Lời nói cuối cùng của Đại Não là:” Kho báu nằm trong con mắt của trời, nơi không một người đàn ông nào có thể tìm thấy được.”. Ông có ý định bí mật khi nói” không một người đàn ông nào..”. Nhưng ông hoàn toàn nói rất rõ rằng “kho báu nằm trong con mắt của trời”. Ông không nói đến mặt trời, mặt trăng hay bất cứ cái gì cụ thể khác giống con mắt. Ông muốn nói đến con mắt thật sự. Con mắt nằm trên kia, trên núi! Con mắt của Đầu Da Đỏ!

Mọi ánh nhìn chuyển sang các đỉnh núi cao. Nổi bật trên bầu trời sáng trăng là một cái đầu to tướng bằng đá thô, có khuôn mặt, mũi, mồm và hai con mắt.

– Mắt trái như bị ấn sâu vào hốc mắt. Hanibal nói tiếp. Có lẽ ở đó có cái gờ đá, là cửa vào một hang, nơi dân Chumash đã cất giấu kho báu. Chắc là ông Harris đã leo lên đó, rồi khi thấy ánh đèn pha, ông đẩy các bạn vào trong hang, lấy đá bịt lỗ và các bạn bị nhốt trong đó.

– Bộ cậu tưởng trong thời gian ngắn như thế, tôi leo lên đó kịp à? Harris nói khẽ.

– Phải, Hanibal trả lời. Nhất là với sự trợ giúp của các cậu bé Yaquali. Mà cảnh sát Úc cho biết ông đã từng trộm khách sạn. Những tên trộm khách sạn ít nhiều cũng có khiếu leo trèo, nhào lộn.

– Mà giả sử bọn trẻ ở trên đó thì cậu có thể làm gì được?

– Natches và Nanika cũng có thể leo lên trên đó!

– Chắc chắn chúng tôi làm được, dễ lắm! Natches gật đầu mạnh mẽ.

– Chẳng lẽ các anh tin vào lời tầm phào của thằng nhóc con này? Harris quay sang nói với người lớn xung quanh. Tôi nói trước, nếu các anh nghe theo nó mà nó nhầm thì cuộc giao kèo không còn giá trị! Các người hãy nhận lời đề nghị của tôi ngay bây giờ, tôi sẽ không đề nghị lại lần nữa đâu!

Cảnh sát im lặng. Tất cả nhìn ông Andy và hai người anh của Victorio. Ông Andy phát biểu đầu tiên:

– Tôi tin vào trực giác của Hanibal, ông tuyên bố.

Hai người da đỏ chấp thuận ý kiến này bằng cách gật đầu.

– Được, cảnh sát trưởng Reynolds tuyên bố. Vậy Natches và Nanika hãy leo lên kia kiểm tra xem lời nói của Hanibal có đúng không. Nhưng hai anh có thể làm gì được khi các cậu bé bị trói? Phải nhớ rằng lỗ vào hang có thể quá chật hẹp để người lớn lọt vào!

– Cháu thấy nếu như vậy thì Harris cũng không thể vào hang để trói các bạn được, trừ khi ông ép buộc một bạn trói các bạn lại, rồi ông trói nốt bạn đó và đẩy vào hang, sau đó bịt cửa hang lại. Thật là phức tạp! Mà cũng không kịp thời gian, còn phải xét chuyện lối vào chật hẹp. Có lẽ cháu cũng phải lên trên đó, phòng khi có chuyện gì khó, thì cháu sẽ chui vào hang…

– Cháu hả Hanibal? cảnh sát trưởng thốt lên và nhìn hình dáng tròn trịa của Hanibal.

Natches còn nói thêm một cách thẳng thừng.

– Xin lỗi, Hanibal không thể được. Quá mập!

Thám tử trưởng đỏ mặt, nhưng vui vẻ chấp nhận điều hiểm nhiên.

– Để Peter đi thay cháu!

– Si! Peter to khoẻ, cao lớn, nhưng không nặng, Peter có thể vào được lỗ trong đá.

Peter chấp nhận, nhưng không phấn khởi chút nào.

– Được! Nếu không có cách nào khác…

Đứng dưới đáy vực hẻm, mọi người nhìn thấy bộ ba leo lên thành vách đá, y như sâu bọ bò trên tường. Họ tiến lên nhanh nhẹn và chắc chắn. Mọi người đoán rằng nếu không có Peter, hai anh chàng Yaquali sẽ leo núi dễ dàng như đi dạo ngoài phố.

Cuối cùng mọi người thấy bộ ba đến gờ đá, là mép dưới của con mắt. Cả ba dừng lại một hồi rồi biến vào trong.

– Thành công rồi! Reynolds nhẹ nhõm kêu.

– Thưa chú, có Natches và Nanika thì không có gì phải sợ hết! Hanibal nhận xét.

Bây giờ cả ba đang ở trong con mắt của trời. Sau khi lên hết gờ đá, Peter và hai người Yaquali nhìn thấy có một tảng đá to chắn ngay con mắt. Phía trước, có đống vàng nhỏ và một thanh sắt.

– Hanibal đoán đúng! Peter kêu. Chỗ giấu kho báu chính là ở đây. Chắc chắn Harris đã dùng thanh này để lăn khối đá chặn cửa hang. Natches ơi, anh giúp tôi một tay nào.

Dùng đòn bẩy, cả hai dịch chuyển khối đá. Ngay phía sau, có một khe rất hẹp đâm sâu vào lòng núi. Người vai to lưng rộng như Natches và Nanika không thể nào qua lọt. Peter cầm lấy đèn pin.

– Anh hãy cột dây vào cổ chân tôi, nếu tôi kéo dây mạnh thì đó là tín hiệu, anh hãy kéo tôi lên thật nhanh.

Peter len vào khe. Cậu tiến tới, nhưng hơi khó. Rồi chẳng bao lâu, Peter cảm thấy một khoảng trống rộng hơn đang mở ra, rồi cảm giác có một luồng khí mát. Peter cố tiến nhanh hơn nhưng không thành.

Peter cố giãy giụa nhưng chỉ tiến chậm thêm. Thậm chí cuối cùng Peter buộc phải dừng lại: cậu quá to và không thể vào thêm nữa. Cùng lúc đó Peter nghe thấy một tiếng động nhỏ, Peter hoảng sợ, bật đèn pin trong tay, một hình bóng cầm hòn gạch định đập vào đầu cậu.

– Bob! Peter la lên.

– Peter! Bob đáp, nét mặt mừng rỡ. Trời ơi, gặp cậu mình vui quá! Mình đang cố nói với mấy cậu bé da đỏ là các cậu sẽ đến cứu. Nhưng hoài công, chúng không hiểu gì hết!

Bob cười, hơi căng thẳng.

– Cậu bị mắc kẹt trong đường hầm này trông buồn cười quá! Chính mình cũng khó khăn lắm mới chui qua lọt.

Peter dịch chuyển chùm đèn sáng và nhận thấy chỉ còn vài centimét nữa là đầu cậu lọt hẳn vào hang. Rồi phía Bob Peter nhìn thấy bốn cậu bé da nâu mỉm cười với mình.

– Cậu nhìn xa hơn một chút đi! Bob nói.

Peter làm theo, lần này đèn rọi sáng đáy hang. Trước mắt Peter là đống vàng bạc châu báu óng ánh muôn màu. Có đủ loại đồ trang sức, những viên đá quí, vàng bạc… Thật là kì diệu!

– Kho báu Chumash! Peter khẽ kêu. Rốt cuộc tụi mình đã tìm ra kho báu.

Bình luận