Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Mắt Lửa

Chương 4

Tác giả: Alfred Hitchcock

CỨU

– Cứu! Giọng nói lặp lại, thật yếu. Tôi không thở được nữa!

– Đằng kia! Peter chỉ vào cái tủ có cánh cửa hiện lên bên tường đối diện, giữa hai hàng kệ. Tủ này có chốt ngoài, loại tự động khóa cửa tủ lại khi đẩy. Peter xoay chốt. Cánh cửa mở ra.

Khi đó, bốn cậu nhìn thấy một người đàn ông nhỏ ngồi dưới đất, dưới đáy tủ. Ông đang thở hổn hển. Kính của ông bị tuột ra khỏi mũi, và còn treo tòn teng bên tai phải. Nút cà vạt thì bị lệch lên cao. Mái tóc trắng dựng thẳng bù xù trên đầu ông.

– Rất cám ơn! Các cháu đã nghe thấy tiếng chú! Người đàn ông đáng thương nói nhỏ. Các cháu làm ơn giúp chú ngồi dậy nhé?

Bob và Peter giúp ông đứng dậy. Hannibal dựng cái ghế lên, nét mặt cậu thể hiện vẻ hết sức ngạc nhiên.

– Rất lạ! Cậu nói thật khẽ.

Ông Wiggins được dẫn trở về bàn làm việc. Ông ngồi sụp xuống ghế và thở dài. Bàn tay run rẩy của ông sửa lại nút cà vạt và đeo kính lên.

– Các cháu đến thật là đúng lúc, ông nói. Thêm một chút nữa là chú bị nghẹt thở mất trong cái tủ kia.

Rồi ông nhìn khách, chớp mắt:

– À mà các cháu là ai vậy? Ông hỏi. Trông các cháu còn quá trẻ để làm thân chủ.

– Thưa chú, cháu tên là Auguste August, – cậu bé Anh trả lời. Cháu có hẹn với chú hôm nay.

– A! Phải, luật sư gật đầu. Còn các cháu kia là bạn hả?

– Xin phép chú cho tụi cháu tự giới thiệu – Hannibal vừa nói vừa rút ra khỏi túi một tấm danh thiếp và đưa cho luật sư. Ông đọc:

BA THÁM TỬ TRẺ

Điều tra các loại???

Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES

Thám tử phó: PETER CRENTCH

Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY

– Các cháu là thám tử à? Ông hỏi ngạc nhiên.

– Phải, Gus giải thích. Các bạn sẽ giúp cháu làm rõ câu đố trong bức thông điệp bí ẩn mà ông Horatio gởi cho cháu.

– Ồ! Tôi hiểu!

Mí mắt luật sư chớp chớp. Rồi ông cúi xuống tấm danh thiếp đế nghiên cứu tỉ mỉ.

– Miếng carton này khá ra vẻ đấy, anh bạn trẻ à – ông nói với Hannibal. Nhưng chú có thể hỏi ba dấu chấm hỏi biểu thị cái gì không?

– Những dấu chấm hỏi này, Hannibal trả lời, là biểu tượng của những điều chưa biết, của những vấn đề chưa có câu giải đáp và của những vụ bí ẩn chưa được làm rõ. Mà mục đích của tụi cháu chính là làm sáng tỏ tất cả những bí ẩn xuất hiện trên đường đi của chúng cháu. Thành ra cuối cùng, dấu chấm hỏi cũng là biểu tượng của Ba Thám Tử Trẻ!

– Chú hiểu! Chú hiểu! Luật sư khẽ lập đi lập lại. Chương trình của các cháu có vẻ hơi tham vọng. Nhưng, chú thích gặp những chàng thanh niên tự tin vào chính mình và tự tin vào tài năng của mình… À, mà quên mất! Chú sắp quên chú là nạn nhân của một vụ cướp!

Ông Wiggins nhảy phốc dậy rồi nhìn xung quanh. Ánh nhìn ông gặp phải tập hồ sơ mở toang.

– Tài liệu mật! Ông la lên. Tên khốn kiếp đã lục lạo trong đó! Không biết nó có lấy gì không?… Ồ, còn tập hồ sơ kia trên bàn chú… Chú đâu có bỏ ở đó!

Ông đọc những tờ rải trên bàn làm việc.

– Đây là hồ sơ của ông cháu, ông luật sư giải thích hơi hổn hển. Chú làm luật sư cho ông Horatio August được gần hai chục năm rồi. Tất cả những giấy tờ có liên quan đến việc của ông nằm trong hộp này. Không hiểu ai có thể quan tâm đến… Bức thông điệp! Bức thông điệp! Mất rồi!

Ông ngơ ngác nói với Gus.

– Gã đàn ông tấn công chú đã lấy bản sao bức thông điệp của ông cháu. Chính chú cũng không quan tâm nhiều đến nội dung văn bản đó, nhưng trái lại, dường như ông của cháu coi như việc này là rất nghiêm túc. Cho nên, chú có chép lại, phòng trường hợp bản gốc bị mất. Tất nhiên là chú tưởng tờ giấy hết sức an toàn trong tập hồ sơ này. Vậy là chú lầm! Người ta đã lấy cắp của chú mất rồi!

– Xin phép chú, Hannibal lịch sự ngắt lời, chú có thể kể cho tụi cháu nghe chuyện đã xảy ra với chú không ạ?

Ông luật sư cất tập giấy tờ vào tủ hồ sơ gần tường, rồi khóa lại. Sau đó ông ngồi xuống bắt đầu kể lại.

Ông đang ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu giấy tờ, thì cửa đột ngột mở ra. Khi ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng trung bình, có bộ ria đen và đeo mắt kính dày. Trước khi ông Wiggins kịp mở miệng, kẻ lạ thò tay ra búng mắt kiếng ông rơi xuống khỏi mũi. Luật sư không thể tự vệ được nữa! Ông không thấy đường! Kẻ tấn công tóm lấy ông, kéo ra khỏi ghế, lôi qua phòng bên, nhốt vào tủ có khóa tự động. Khi hoàn hồn, ông Wiggins vừa giộng cửa vừa kêu cứu. Nhưng, ông hiểu ra rằng vị khách không mời mà đến đã đi. Một lần nữa, ông lại vật lộn với cánh cửa và kêu cứu. Sau đó, ông hiểu ra rằng khi giãy dụa như vậy, ông chỉ làm phí không khí mà thôi.

– Khi đó, chú ngồi xuống đất – ông kể, và chú chờ đợi hy vọng có người sẽ đến cứu. Chú biết rồi sẽ đến lúc hết khí để thở. Cũng may là các cháu đã đến!

– Chú bị tấn công vào lúc mấy giờ ạ? Hannibal hỏi.

– Chú cũng không biết nữa, ông Wiggins trả lời. Xem nào để chú tính…

Ông Wiggins nhìn đồng hồ đeo tay.

– Bây giờ là…

Ông dừng lại và thốt lên một tiếng. Kim đồng hồ dừng ở 9 giờ 17, trong khi bây giờ gần 11 giờ.

– Có nghĩa là kẻ đó đã có được khoảng hai tiếng để chạy trốn. Hannibal nhận xét. Bây giờ hắn có thể ở bất cứ nơi nào. Chú có để ý thấy gì đặc biệt về kẻ đó không ạ? Một chi tiết có thể giúp tụi cháu tìm lại dấu vết hắn hoặc nhận dạng hắn?

– Rất tiếc. Hắn đến bất ngờ quá. Chú chỉ kịp nhìn thấy bộ ria, cặp kính và ánh nhìn sáng lên kỳ lạ sau kính.

– Bản mô tả này không giúp được gì nhiều! Peter thở dài.

– Rất tiếc là không, Hannibal nói thêm. Chú có bị lấy cắp gì khác không ạ?

Luật sư nhìn quanh phòng.

– Dường như, ông nói, kẻ đó đi thẳng đến tập hồ sơ. Rồi sau khi hắn tìm thấy cái hắn cần, hắn đã chuồn ngay.

– Hừm… Hannibal kêu. Có nghĩa là hắn biết chính xác hắn muốn gì. Tất nhiên là hắn dễ dàng tìm ra hồ sơ của ông Horatio August, bởi vì chú xếp hồ sơ theo thứ tự ABC Nhưng có điều làm cháu thắc mắc. Làm thế nào hắn biết được bức thông điệp?

Mi mắt ông Wiggins lại chớp chớp.

– Chú cũng không hiểu nữa, ông nói.

– Khi thân chủ của chú viết bức thông điệp kỳ lạ này, có phải là chỉ có một mình chú có mặt ở đó không ạ?

Ông Wiggins lắc đầu.

– Không. Ở đó còn có một cặp vợ chồng gia nhân. Một ông già và vợ ông. Họ ở đó từ mấy năm rồi. Họ tên là Jackson. Bà ấy dọn dẹp, làm vệ sinh trong nhà. Ông già thì cắt cỏ và chăm lo vườn tược. Khi chủ nhà mất, cả hai ông bà đi San Francisco… Nói lại về cái ngày mà ông August viết bức thư này… Thì ông bà Jackson cung có mặt tại đó, ra vào phòng liên tục. Có thể có người nghe thân chủ của chú nói rằng bức thông điệp hết sức quan trọng và chú phải gửi cho cháu của ông ngay sau khi ông mất.

– Trong trường hợp đó, Peter gợi ý, có thể họ đã nói cho một người khác. Kẻ đó đã đoán có thể chú sẽ làm một bản sao bức thông điệp. Sau đó, kẻ đó đến đây lấy cắp tờ giấy.

– Ai cũng nghĩ ông August có giấu một kho báu đâu đó – Luật sư tuyên bố. Một ai đó nghe nói về bức thông điệp bí mật rất có thể nghĩ rằng tờ giấy chỉ chỗ lấy kho báu. Thật ra, lúc mất, ông August rất nghèo. Nhà của ông bị cầm cố, chủ nhân mới sắp nhận ngôi nhà. Thậm chí chú đã phải bán đấu giá bộ đồ gỗ trong nhà để thanh toán vài món nợ mà ông chưa trả xong.

– Tuy nhiên, Gus nói, bức thông điệp nói rằng ông để lại cho cháu một vật quý giá mà ông đã giấu đi… vật đó dường như lại nguy hiểm nữa.

– Đúng, ông Wiggins đồng tình và lấy mắt kính ra chùi. Chính chú cũng nhận ra rằng ông ấy có một bí mật không muốn nói cho chú. Đôi khi ông ấy lại nói với chú: “Anh Henry à, có những chuyện trong quá khứ của tôi tốt hơn hết là anh không nên biết. Trong đó có chuyện tên thật của tôi, tên tôi không phải là Harry Weston. Và cả chuyện… ôi, nhưng nói tiếp để làm gì! Xin anh chỉ nhớ cho một điều: nếu một ngày nào đó, anh gặp một người đàn ông da ngăm đen, có ba chấm đen xăm trên trán, lảng vảng gần đây, thì có nghĩa là sắp có chuyện ẩu đả!” Phải, thật ra, ông Weston… ý tôi nói ông August là một con người khá kỳ quặc. Kỳ quặc, nhưng rất dễ thương. Tất nhiên là chú không bao giờ tìm cách phát hiện bất cứ bí mật nào của ông ấy.

– Xin chú cho cháu hỏi! Hannibal kích động lên nói. Có phải là lúc còn sống, ông August tự xưng là ông Weston không ạ?

– Phải. Toàn bộ thời gian ông ấy sống ở đây, tại Hollywood, ông ấy được biết với tên là Harry Weston. Chỉ đến lúc cuối, khi ông biết ông sắp chết, ông mới tiết lộ tên thật, đồng thời cho biết tên và địa chỉ của cháu trai ông.

Hannibal nhìn sang bộ hồ sơ gần tường, thấy mở lúc vào. Hồ sơ có nhãn là A-C!

– Xin lỗi chú Wiggins – Thám tử trưởng nói, nhưng cháu để ý chú đặt tập hồ sơ trong ngăn ghi chữ A. Chắc là chú xếp theo tên “August”. Như vậy có nghĩa là có lẽ khi chú biết tên thật của thân chủ, đồng thời là bạn của chú, thì chú chuyển giấy tờ hồ sơ Weston vào một hồ sơ mới tên August phải không ạ?

– Phải, dĩ nhiên. Trong nghề chúng tôi, phải luôn thật tỉ mỉ.

– Vậy thì người đàn ông tấn công chú, đáng lẽ phải tìm hồ sơ tên Weston chứ?

– Đúng… ông Wiggins thắc mắc nói. Trừ phi ông bà Jackson nghe chú nói tên thật của thân chủ… Nhưng… nhớ ra rồi!… Chú có cái này cho các cháu xem.

Ông mở hồ sơ ghi chữ A lấy một mẩu giấy ra,. Đó là bài báo.

– Bài báo này – Luật sư giải thích, được cắt ra từ một tờ báo Los Angeles. Một nhà báo đã nghi ngờ có một bí mật trong đời ông Weston. Nhà báo đó đến quấy chú. Anh ta hỏi tới tấp… Nên, vì ông August đã mất, chú không thấy phiền gì khi tiết lộ tên thật của ông ấy, cũng như ít chuyện chú biết về cuộc đời ông ấy. Tất cả nằm ở đây, in giấy trắng mực đen, cho nên bất cứ ai đều có thể biết tin này được. Phần tiếp theo dễ hiểu ra thôi.

Hannibal cầm lấy tờ giấy. Tất cả xúm lại để đọc bài báo. Tựa đề như sau:

“Cái chết của một nhân vật bí ẩn trong một ngôi nhà hoang vắng, dưới đáy Vực hẻm Mặt Đồng Hồ”.

Hannibal đọc qua bài báo nhanh chóng. Bài này nói rằng ông Horatio August, được biết nhiều hơn với cái tên Harry Weston, đã đến Hollywood ở cách đây hai mươi năm, sau khi sống một thời gian dài ở Ấn Độ. Dường như lúc đó, ông có một gia tài rất lớn, được tích lũy trong thời trai trẻ đầy sóng gió của ông, có lẽ trong những cuộc buôn bán ở vùng Ấn Độ Dương.

Ông đã mua một ngôi nhà lớn, trong Vực hẻm Mặt Đồng Hồ, ở vùng cao hẻo lánh, phía bắc Hollywood. Ông đã sống tại đó, khá lặng lẽ, cùng một cặp vợ chồng gia nhân. Ông không kết bạn với ai hết, chỉ giải trí bằng cách sưu tập những chiếc đồng hồ cổ và sách cổ, nhất là những tác phẩm bằng tiếng la tinh. Ông cũng sưu tập các tác phẩm của Ngài Arthur Conan Doyle, gần như tất cả những ấn bản mà ông tìm được. Thời xưa, khi còn nhỏ, ông đã từng gặp được tác giả danh tiếng truyện trinh thám và hết sức khâm phục nhân vật chính, cũng không kém lừng danh, Sherlock Holmes.

Vậy là Horatio August đã sống suốt quãng đời còn lại dưới cái tên giả Harry Weston. Ông đã mất sau khi bệnh một thời gian ngắn: ông không chịu vào bệnh viện. Thật vậy, một trong những ước vọng của ông là được chết trên giường mình. Định mệnh làm cho ông được toại nguyện.

Nhân vật kỳ lạ này là một người đàn ông cao lớn, có mái tóc trắng dày. Ông không bao giờ cho phép người ta chụp hình ông. Những người bà con duy nhất của ông mà người ta biết sống ở Anh Quốc. Khi ông chết, bác sĩ ký giấy chứng tử đã phát hiện trên thân thể ông nhiều vết sẹo, chứng cứ của những vết thương cũ: có lẽ là những cú dao đâm thời phiêu lưu lúc trẻ.

Người ta không biết gì khác về quá khứ bí ẩn của ông.

– Trời đất! Peter thốt lên. Đúng là một nhân vật kỳ bí!

– Cú dao đâm! Gus lập lại. Chắc là thời thanh niên của ông đầy sóng gió! Không biết ông có buôn lậu không nữa!

Bob tin tưởng nói:

– Rõ ràng là ông trốn tránh một ai đó! Lúc ban đầu, dường như ông lẩn trốn tại chính Ấn Độ. Sau đó, ông sợ bị phát hiện và sang Mỹ để trốn ở cuối Vực hẻm Mặt Đồng Hồ. Có thể ông tự nhủ rằng Hollywood và Los Angeles đầy dẫy những người kỳ quặc, nên ông sẽ không bị để ý.

– Dù sao – Hannibal tuyên bố, ông đã bình yên chết đi trên giường mình. Nhưng nếu tham vọng của ông là như thế, thì gần như chắc chắn ông sợ những hành động bạo lực từ phía một ai đó… và, như chính chúng ta có thể nghĩ, là từ phía một nhân vật nước da sậm có xăm hình ba chấm trên trán.

– Khoan đã! Gus đột nhiên hào hứng la lên… Mình vừa nhớ ra… một chuyện xảy ra cách đây khoảng một chục năm, khi mình còn nhỏ…

Gus nhíu mày lại để cố gắng tập trung trí nhớ.

– Một tối, khi mình đã vào giường ngủ… Ba mình nói chuyện với một ai đó… Một hồi sau, ba mình nói lớn tiếng. Mình nghe được lời ba. Ba nói: “Tôi nói lại với anh là tôi không biết chú tôi ở đâu. Theo tôi biết, ông chú này đã chết từ lâu rồi. Nhưng nếu chú còn sống, tôi không thể nào cho anh biết chú tôi sống ở đâu. Cả nếu anh cho tôi một triệu bảng Anh, tôi cũng không tài nào cung cấp thông tin cho anh!”

Nghe vậy, mình tỉnh dậy hẳn. Mình ra khỏi giường và bước ra thềm cửa. Từ trên cao, mình nhìn xuống được phòng khách ở tầng trệt. Mình thấy ba và một người ngoại quốc đứng ngay chính giữa phòng khách. Người ngoại quốc thì thầm một cái gì đó mà mình không hiểu. Ba mình trả lời: “Tôi tin là điều này hết sức quan trọng đối với anh, nhưng tôi biết làm sao đây? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến Con Mắt Lửa. Và tôi không có tin gì của ông chú tôi từ mấy thế kỷ nay. Bây giờ, xin anh đừng nói nữa. Mời anh ra về!”

Ba mình nói rất dứt khoát. Khi đó, người ngoại quốc cúi chào ba mình. Sau đó, ông ta ra lấy nón và găng tay. Đột nhiên, ông ta ông ta ngước mắt lên và nhìn thấy mình. Nhưng ông làm như không thấy và cúi chào một lần nữa. Ba mình chưa bao giờ nói về chuyến viếng thăm của người đàn ông này trước mặt mình. Phần mình, mình không dám hỏi, vì mình biết ba sẽ mắng mình nếu biết mình ra khỏi giường để nghe. Tuy nhiên…

Gus hạ thấp giọng xuống, y như sắp tiết lộ một điều hết sức hệ trọng.

– Người đối thoại với ba mình là một người đàn ông có màu da sậm… và có xăm hình ba chấm đó là gì. Chỉ ngày hôm sau mình mới hiểu ra đó là hình xăm!

– Bắt đầu rõ hơn một chút rồi! Bob kêu lên. Gã đàn ông ấy… Ba chấm, muốn biết xem ông của cậu đang trốn ở đâu, Gus à!

– Có lẽ vì vậy mà ông Horatio không bao giờ báo tin cho gia đình mình! Gus thở dài. Ông không muốn để lộ bí mật chỗ trốn!

– Con Mắt Lửa! Hannibal nói khẽ. Chú Wiggins ơi… ông Horatio có bao giờ đề cập đến Con Mắt Lửa trước mặt chú không ạ?

– Không, anh bạn trẻ à. Chú quen biết ông Horatio hai mươi năm nay và chưa bao giờ nghe ông nói đến. Tất cả những gì chú biết, về ông bạn bí ẩn được ghi lại trong bài báo mà cháu mới đọc. Bây giờ, chú hối hận là chú đã cung cấp những thông tin này cho báo chí. Nhưng lúc đó, chú thấy những thông tin đó vô hại… Chú phải nói thêm một điều nữa… Lúc cuối cùng, ông Horatio luôn luôn ở trạng thái cảnh giác. Dường như ông cứ nơm nớp lo sợ mình bị kẻ thù bao vây. Ông trở nên đa nghi hơn bao giờ hết. Phải… thậm chí ông nghi ngờ chính chú đây nữa kìa! Nên chú sẽ hoàn toàn không ngạc nhiên nếu ông Horatio đã giấu một vật có giá, không cho kẻ thù lấy được, cuối cùng ông gởi bức thông điệp này cho anh bạn trẻ Auguste August đây để cho cậu ấy tìm lại được kho báu.

– Cháu hiểu – Hannibal đăm chiêu nói khẽ- Tụi cháu đến để hỏi chú về thân chủ của chú. Mà tất cả những gì chú có thể cho tụi cháu biết, tụi cháu đã đọc trong bài báo này rồi. Có lẽ tụi cháu sẽ tiếp tục cuộc điều tra bằng cách ghé qua ngôi nhà ở Vực hẻm Mặt Đồng Hồ. Có thể tại chỗ tụi cháu sẽ tìm thấy một chỉ dẫn đáng quan tâm nào đó.

– Chú không hiểu các cháu có thể tìm thấy gì ở đó, ông Wiggins vừa gật đầu vừa nói. Bây giờ, ngôi nhà hoàn toàn vắng vẻ. Với tư cách là người được giao quyền thi hành di chúc của ông Horatio, chú đã bán bộ đồ gỗ và sách của ông để thanh toán nợ, như chú dã giải thích lúc nãy. Ba bốn ngày nữa, người có quyền cầm cố ngôi nhà sẽ đến đập nhà. Người đó dự tính xây những căn biệt thự hiện đại trên khu đất đó.

– Không sao, Hannibal vẫn nói. Tụi cháu rất muốn tham quan ngôi nhà đó.

– Nếu cháu muốn, ông Wiggins trả lời, chú có thể cho phép… và thậm chí giao cho cháu chìa khóa nhà. Tuy nhiên, chú xin nói lại, chú không hiểu cháu hy vọng tìm thấy gì trong một ngôi nhà trống không. Có thế còn có một vài quyển sách… ít nhất là hôm qua vẫn còn. Và tất nhiên là mấy bức tượng… hay đúng hơn là mấy bức tượng bán thân. Mấy cái đầu bằng thạch cao, của những danh nhân. À! Chú nhớ rồi! Không, các cháu sẽ không thấy những bức tượng bán thân ấy nữa! Chú đã bán hết cả lô tượng cho người mua bán đồ cũ với giá vài đôla…

Bức tượng bán thân! Hannibal giật nảy mình, y như mới bị con ong đâm phía sau mông. Tượng bán thân bằng thạch cao từ một ngôi nhà cũ! Ủa! Chắc là những bức tượng mà chú Titus đã mua hôm qua: César, Washington, Lincoln…

– Thưa chú Wiggins – Hannnibal nhanh nhẹn nói, bây giờ xin phép chú tụi cháu phải đi ngay. Cám ơn chú đã cung cấp thông tin cho tụi cháu. Dường như cháu bắt đầu hiểu bức thông điệp rồi. Xin lỗi chú. Tụi cháu vội lắm ạ!

Nói xong, Hannibal xoay gót ra cửa. Không hiểu gì, Peter, Bob và Gus đi theo bạn ra ngoài. Chiếc xe Rolls Royce đang chờ: Chú Warrington đang trân trọng đánh bóng các bộ phận trang trí mạ vàng của xe.

– Chú Warrington ơi! Hannibal ra lệnh khi cả bọn chui vào xe. Xin chú nhanh lên, về nhà! Tụi cháu vội lắm.

– Vâng, thưa cậu Jones! Bác tài mẫu mực đáp.

Chú Warrington chạy nhanh ra con đường ven biển với tốc đó nhanh nhất được phép.

– Trời ơi, Hannibal, cậu bị làm sao vậy? Peter nói. Trông cậu hối hả y như có lửa đang cháy ở đâu không bằng.

– Lửa là không chính xác – Halmibal nói với một giọng đầy bí ẩn. Đúng ra là Con Mắt Lửa!

– Mình không hiểu – Peter nhíu mày lầm bầm. Ý cậu nói sao?

Nhưng Bob tưởng mình đã hiểu.

– Babal! Bob la lên, cậu đã thật sự khám phá ra vụ bí ẩn của bức thông điệp hả? Đúng không?

Hannibal gật đầu, cố gắng làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng không thành công.

Gus há miệng nhìn Hanllibal.

– Làm sao được! Gus thốt lên. Cậu nghĩ cậu đã thật sự giải ra bài toán à?

– Mình không nghĩ – Thám tử trưởng nói. Mình đã tìm ra được lời giải trong việc ông của cậu khâm phục những câu chuyện mà Sherlock Holmes là nhân vật chính… và cả trong những bức tượng bán thân bằng thạch cao mà chú Wiggins đã nêu.

– Mình vẫn chưa hiểu, Peter thú nhận. Sherlock Holmes… những bức tượng bán thân bằng thạch cao… mình không thấy mối quan hệ giữa chúng và bức thông điệp.

– Mình sẽ giải thích chi tiết cho các cậu sau – Hannibal tuyên bố. Tạm thời, các cậu hãy nhớ lại vài từ của câu tiếng la tinh trong bức thông điệp từ thế giới bên kia… Những từ báo cho Gus biết rằng gia tài của Gus nằm “IN AUGUSTO”, tức trong Auguste!

Peter tròn mắt:

– Thì sao? Peter không hiểu nổi.

– Thì sao? Gus hỏi theo.

Chỉ có mình Bob dường như như hiểu ý nghĩ của Hannibal, hay đúng hơn là theo được dòng suy nghĩ của Hannibal.

– Mấy bức tượng bán thân của các danh nhân – Bob kích động nói khẽ. Washington, Lincoln và nhưng người khác… Peter à, cần suy nghĩ đi! Một trong những cái đầu đó là của Auguste xứ Ba Lan!

– Và gia tài ngươi nằm vào Auguste! Hay đúng hơn nằm trong Auguste! Gus la lên và nhảy trên ghế vì vui mừng. Augustus! Auguste! Hannibal, vậy cậu nghĩ là kho báu do ông mình để lại được giấu trong một bức tượng bán thân hình Auguste xứ Ba Lan hả?

– Mình gần như chắc chắn! Hannibal khẳng định. Tất cả khớp với nhau một cách tuyệt vời. Cậu hãy nhớ lại những điều chú Wiggins tiết lộ cho chúng ta lúc nãy. Ông của cậu, ông Horatio August, thích giải trí bằng cách đọc tiểu thuyết có Sherlock Holmes là nhân vật chính. Một trong các cuộc phiêu lưu của nhà thám tử lừng danh có tựa đề là Sáu Napoléon. Nói về một vật giấu bên trong bức tượng bán thân của Napoléon. Có thể câu chuyện này làm cho ông August nảy ra ý giấu Con Mắt Lửa ở một chỗ mà không ai nghĩ đến… tức là trong một bức tượng bán thân bằng thạch cao không có giá trị. Ông đã chọn tượng Auguste bởi vì tên trùng với tên ông và cũng trùng với tên cậu, Gus à! Ông tin chắc rằng ba cậu và cậu sẽ nghĩ ra ngay!

– Hy vọng cậu đã đoán đúng, Hannibal à! Gus hăng hái nói.

– Một chút nữa sẽ biết – Thám tử trưởng tin tưởng nói. Tất nhiên là chúng ta sẽ phải bắt đầu bằng cách mua bức tượng bán thân đó và trả cho thím Mathilda năm đôla. Sau đó, chúng ta sẽ có quyền đập cái đầu của Auguste thân mến ra!

Xe chưa dừng lại hẳn, bốn bạn ào xuống và lao đến văn phòng.

Bỗng Hannibal đứng lại đột ngột đến nỗi ba bạn còn lại vấp vào Hannibal. Cả bốn mất thăng bằng và té nhào xuống đất.

Khi ngồi dậy, Peter và Bob hiểu ra điều gì đã kìm hãm sự nhiệt tình của Hannibal…

Trên cái bàn, nơi sáng nay mười ba bức tượng thạch cao vẫn còn xếp hàng nay chỉ còn có năm.

Và năm tượng đó là: Washington, Franklin, Lincoln, Francis Bacon và Jules César.

Tượng Auguste xứ Ba Lan đã biến mất!

Bình luận