Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Mắt Lửa

Chương 14

Tác giả: Alfred Hitchcock

MỘT BẤT NGỜ THÚ VỊ

Hannibal vẫn bị trói trên ghế và đang suy nghĩ dữ dội. Trong mọi quyển truyện mà cậu đã đọc được, khi bị trói, người ta luôn có cách để thoát khỏi dây buộc. Lúc nào cũng có một con dao cũ bỏ quên đâu gần đó, cho phép tù nhân cứa đứt dây. Nếu không có dao, thì nhân vật chính cũng tìm thấy một miếng thủy tinh thật bén. Hoặc nhân vật chính châm được cái bật quẹt lửa hay một que diêm. Tóm lại nhân vật chính luôn thoát ra khỏi tình thế khó xử.

Rất tiếc! Hannibal không có cách nào để tự giải thoát cho mình. Tất nhiên là có con dao của chính Hannibal… nhưng nó nằm ngoài tầm tay, trên bờ cửa sổ. Nhưng cả nếu như lấy được dao, Hannibal cũng không tài nào mở nó ra nổi. Mà cả nếu như mở dao ra được, Hannibal cũng không dùng được, vì bị trói quá chặt. Thật đáng tiếc!

Nhưng Hannibal vẫn tiếp tục nặn óc. Hannibal không sợ bị chết đói, vì người ta sẽ đến cứu sớm thôi, nhưng lúc đó thì quá trễ để hành động.

Ở dưới hầm, cách đó không xa. Hannibal nghe thấy tiếng động yếu. Chắc là Peter và Gus đang lao vào cửa, thử làm sập cửa. Đột nhiên, những tiếng động tương tự vang lên, nhưng gần hơn nhiều. Hannibal hiểu rằng bây giờ hai bạn đang tấn công cửa hầm lớn… và có lẽ đó là cánh cửa trước mắt Hannibal, dẫn từ nhà bếp, nơi Hannibal đang ở, vào hầm chứa nồi sưởi dầu mazut. Hannibal la lên:

– Mình đang ở đây! Gần cánh cửa mà các cậu đang làm lung lay. Các cậu có nghe không?

– Nghe rõ lắm, giọng Peter trả lời. Nhưng cánh cửa này còn kiên cố hơn cánh cửa kia nữa. Gus và mình chỉ bị đau vai, chứ không được gì hơn. Mà ở đây tối lắm.

– Kiên nhẫn đi, Peter à. Mình đang suy nghĩ để tìm cách giải thoát cho tất cả chúng ta khỏi nơi này.

– Được rồi, sếp ơi. Mình tin tưởng cậu. Nhưng cậu hãy tìm ra giải pháp nhanh lên đi. Dường như cái hầm này nhiều chuột lắm.

Hannibal cắn môi. Sự nóng lòng làm cho Hannibal ngọ ngoạy trên ghế. Cái ghế kêu rít lên một cách khủng khiếp như để phản đối sức nặng đè lên nó.

Hannibal cố gắng tìm nguồn cảm hứng bằng cách nhìn ra cửa sổ. Hannibal có thể nhìn thấy thời giờ trôi qua, y như đang xem đồng hồ. Đỉnh núi nhọn cao và mỏng dựng sững ở phía tây vực hẻm đang chiếu bóng xuống bãi cỏ. Cái bóng đó cứ kéo dài ra dần dần, khi mặt trời lặn về phía tây.

Hannibal thở dài và một lần nữa, gồng các cơ bắp lên để thử độ chắc của dây trói. Dây vẫn cột rất chặt. Nhưng cái ghế kêu rắc thêm một tiếng nữa.

Đột nhiên, giống như có tia sáng bắn lên trong đầu thám tử trưởng. Hannibal nhớ ra là, có một ngày, cậu đã ngồi trên một cái ghế mục nát và ghế đã bể vụn dưới trọng lượng của cậu. Phải chi cái ghế này cũng được như thế…

Ngay lập tức, Hannibal bắt đầu đu đưa từ trước ra sau, thật mạnh. Phần tựa của ghế kêu mạnh hơn nữa. Dường như nẹp ghế lỏng ra một chút. Nhưng vẫn còn chắc. Khi đó, Hannibal không do dự nữa. Không sợ bị thương. Hannibal tự ngã xuống đất, trên hông. Cái té của Hannibal có hậu quả ngay tức thì: một chân ghế gãy đi và chân phải của cậu được tự do. Hannibal dùng chân mới được thả ra để chống và đứng dậy, sau đó cậu lại thả mình ngã xuống đất một lần nữa. Rồi Hannibal tự lăn trên chính mình và tỳ hết sức trên phần tựa của cái ghế. Lần này phần tựa ghế gãy ra một chút. Hannibal kéo cánh tay trái ra được. Cuối cùng, cậu nỗ lực thêm để kéo luôn cánh tay phải ra.

Tất nhiên là tác động tác này gây nên nhiều tiếng ồn. Giọng nói lo lắng của Peter vang lên từ phía sau cửa hầm.

– Babal ơi! Chuyện gì xảy ra thế? Cậu đang đánh nhau với ai vậy?

– Mình đang vật lộn với một cái ghế điên, Hannibal hổn hển trả lời. Chờ một chút! Dường như mình sắp thắng rồi…

Hannibal giằng co thêm hai phút nữa, kéo, đẩy, đá. Bây giờ, cái ghế bị vỡ ra làm nhiều mảnh. Phần tựa ghế nằm một bên, chân ghế nằm bên kia. Hannibal xoay xở để với tới cửa sổ. Hannibal cực nhọc lấy được con dao, mở ra, cắt sợi dây cột cánh tay phải. Thêm một phút nữa, rồi Hannibal có thể đứng dậy và tự tháo gỡ mấy mảnh ghế ra.

Cuối cùng, Hannibal được tự do và thích thú vươn vai.

– Ổn cả, thám tử phó à! Khi đó Hannibal hét thật to lên. Mình đến giải cứu cho các cậu đây!

Hannibal ra đến cửa hầm, kéo khóa ra. Peter và Gus chạy ào vào bếp. Ánh sáng khiến hai bạn phải nheo mắt.

– Trời ơi! Hannibal ơi! Peter kêu. Được gặp lại cậu, mình vui quá. Cậu làm thế nào để tự giải thoát ra được vậy?

– Mình hoạt động chất xám – Hannibal trả lời bằng một giọng khiêm tốn giả vờ. Bây giờ, chúng ta nên chuồn thật nhanh. Mình không nghĩ rằng Joe và đồng bọn sẽ quay lại, nhưng biết đâu. Chúng ta phải quay về Thiên Đường Đồ Cổ ngay. Bob đã tìm ra bức tượng bán thân của Octave rồi…

– Sao! Tuyệt vậy! Peter la lên.

– Ít nhất đây cũng là một tin vui! Gus vui mừng thở dài.

– … nhưng băng Ria Đen đã lấy mất của Bob – Hannibal nói hết- Đi! Mình sẽ kể chi tiết cho các cậu trên đường đạp về nhà…

Ba bạn lao ra khỏi nhà, lấy xe đạp. Vài phút sau, ba bạn đạp thật nhanh trên đường đi. Như đã hứa, Hannibal kể lại cho hai bạn nghe chuyện đã xảy ra trong khi hai bạn bị nhốt dưới hầm. Thế là hai bạn được biết Bob đã lấy được Octave như thế nào, rồi sau đó đã bị lấy cắp mất như thế nào.

Peter tỏ ra hết sức buồn rầu.

– Nghĩ rằng bọn mình đã có được trong tay cái bức tượng mắc dịch kia, vậy mà nó lại thoát mất lần thứ nhì! Không thể tưởng tượng nổi! Chắc là tượng bị phù phép!

– Hy vọng đó không phải là do lời nguyền rủa dính liền với Con Mắt Lửa! Gus buồn bã nói.

– Nếu quả thật là cái nhìn xúi quẩy, Hannibal trả lời, thì đến phiên băng Ria Đen bị xui!… Có chuyện làm mình suy nghĩ… Tên cướp tên Victor! Trông hắn hoàn toàn mạnh khỏe! Nhưng nếu thật là Ba Chấm có đấu kiếm với hắn, thì tình trạng hắn phải khá tồi tệ. Lạ thật…

– Đúng, dĩ nhiên là lạ, Peter thừa nhận. Còn mình, điều làm mình băn khoăn là Octave. Bọn mình phải nhanh chóng thử tìm cách lấy lại Octave. Xui quá, Gus à! E rằng gia tài của cậu bị mất luôn rồi.

Trên đường đi, xe cộ lưu thông còn nhiều hơn thường lệ. Ba bạn mất rất nhiều thời gian mới về được đến kho bãi đồ linh tinh. Khi về đến, mặt trời đã lặn mất và cái đói cấu xé ba bạn vì từ sáng cả ba chưa ăn gì.

Ba bạn vượt qua cổng và nhìn thấy Bob, Hans và Konrad ngoài sân. Hai anh chàng tóc vàng đang bận chất hàng ở cuối sân. Xe tải nhẹ đậu gần văn phòng. Bob, rõ ràng là đầu óc lơ đãng bận nghĩ đến chuyện khác, đang cho lớp sơn chống rỉ vào một cấu kiện bằng sắt rèn đã cạo rỉ.

– Trông Bob tuyệt vọng quá, Peter thì thầm. Cậu ấy bị sốc do mất Octave.

– Tất cả chúng ta đều bị sốc, Hannibal đáp. Ôi! Để mình thử làm cho không khí bớt căng thẳng. Chúng ta sẽ lừa Bob, các cậu sẽ thấy! Để mình làm…

Ba bạn bước xuống xe. Khi thấy bạn, Bob cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.

– Chào! Bob nói với một giọng chán nản. Mình bắt đầu lo, không hiểu các cậu biến đâu mất hết.

– Bọn mình đến nhà ông Horatio August, Hannibal vừa giải thích vừa cất xe. Nhưng bọn mình không thấy dấu vết Con Mắt Lửa đâu hết. Phần cậu có tin gì mới không?

– Thì… Bob bắt đầu nói, cảm thấy khó chịu với ý nghĩ sẽ làm cho các bạn thất vọng. Thì…

– Không cần nói, Hannibal cắt ngang. Xem nào, để mình đoán… Bob ơi, cậu hãy nhìn thẳng vào mắt mình! Tốt! Đừng chớp mắt. Cậu hãy để cho mình tự đọc trong mắt cậu điều mà cậu ngại không muốn nói cho bọn mình biết…

Tuy không muốn nhưng vẫn thấy buồn cười, Peter và Gus chăm chú theo dõi màn kịch nhỏ của thám tử trưởng. Cặp mắt của Hannibal trịnh trọng nhìn sâu vào mắt của Bob. Rồi Babal dùng hai tay ôm đầu y như đang suy nghĩ dữ dội.

– Rồi! Hannibal thông báo. Mình thấy… có một cú điện thoại… đúng rồi… cú điện thoại của một “bạn ma”. Bức tượng bán thân của Octave đã được phát hiện. Khi đó, cậu đã đi lấy nó, Bob à… cùng anh Hans… trong chiếc xe tải nhẹ. Các cậu đã đi đến… xem nào… phải rồi… đến Hollywood! Bob ơi, cậu hãy nói mình có lầm không!

– Cậu không lầm! Bob chưng hửng la lên. Mọi việc đã xảy ra đúng như vậy! Mắt Bob gần như muốn lồi ra. Bob đã chứng kiến Hannibal thực hiện những suy luận đáng kinh ngạc, nhưng thành tích tức thời này đúng là vượt khỏi sức tưởng tượng.

– Khoan đã, Hannibal nói tiếp. Để mình tập trung thêm nữa… A! Mình thấy phần tiếp theo rồi. Cậu đã bước vào một ngôi nhà… một biệt thự. Anh Hans theo cậu vào trong nhà. Anh Hans khiêng một bức tượng trong tay… bức tượng mà cậu định đổi lấy Octave, nếu cần. Sau đó, anh Hans bước ra, cầm hai bức tượng. Vậy là cậu đã lấy được tượng Octave. Anh Hans mang Octave ra xe. Đến đó, anh Hans cho tượng vào một cái thùng carton lớn, nhét giấy báo xung quanh, rồi gói cẩn thận bằng giấy gói… Rồi anh Hans trở vào biệt thự tìm cậu. Khi đó, cả hai cùng bước ra. Hai anh em leo lên xe, rồi về đây. Cuối cùng, khi đến nơi, cậu và anh Hans phát hiện ra rằng cái thùng chứa tượng Octave đã biến mất một cách bí ẩn… như thể nó đã bốc hơi trong không khí. Đúng không?

– Đúng… đúng… hoàn toàn chính xác, Bob nói khẽ, không dám tin vào tai mình. Tượng đã biến mất, mà mình không hiểu gì hết. Nó không thể nào rơi dọc đường, vì cửa sau đóng chặt… đúng là một bí ẩn.

Đúng lúc đó, anh Hans tiến lại, tay ôm một bức tượng bán thân.

– Bob ơi, còn bức tượng còn lại trong xe, anh để đâu đây? Hans hỏi.

– Ôi! Anh cứ bỏ xuống băng kia đi. Bob thờ ơ nói.

Rồi quay sang Hannibal, Bob nói tiếp:

– Đó là Francis Bacon. Mình mang theo hờ để đổi lại Octave, nếu người mua chịu. Nhưng cô ấy thích mình trả tiền lại hơn.

Hans ngoan ngoãn ra băng đặt bức tượng xuống, rồi bỏ đi.

Bức tượng bán thân đứng đó, mặt quay vào tường. Mà Peter biết rằng thím Mathilda thích mọi thứ phải được sắp xếp một cách hoàn hảo. Theo bản năng, Peter thò tay ra xoay mặt tượng thạch cao lại.

Trong khi đó, Bob hỏi Hannibal dồn dập.

– Babal ơi! Làm sao cậu biết được… về chuyện Octave ấy?

Bob bị một tiếng hét của Peter ngắt lời.

– Babal! Bob! Gus! Nhìn kìa!

Peter chỉ ngón tay vào bức tượng bán thân… Dòng chữ cho biết rõ tên nhân vật, mà chính nhân vật này cũng rất đặc biệt!

– Octave! Đó là Octave! Gus thốt lên. Vậy là cuối cùng Octave không rơi vào tay bọn Ria Đen!

Bob hiểu ngay chuyện đã xảy ra.

– Anh Hans đã gói Francis Bacon! Bob đã hiểu ra. Anh Hans đã gói nhầm tượng. Vậy là Francis Bacon đã biến mất. Khi thấy thùng carton bay mất, mình không thèm nhìn bức tượng còn lại. Vậy mà đó lại chính là Octave, mình cứ rầu rĩ vì mất Octave, trong khi Octave đang nằm trong chiếc xe, cách mình có mấy bước!

Tất cả cùng nhau nhìn ra phía sau lưng, như lo sợ Ba Chấm hay băng Ria Đen sắp ló mặt. Nhưng không có, mọi thứ đều bình yên. Không có ai hết.

Hannibal, hơi bị bất ngờ bởi chuyến biến đột ngột này, bình tĩnh lại trước.

– Không được mất thời gian, Hannibal quyết định. Ta hãy vào xưởng, nhanh lên! Ta hãy xem tên này có gì trong sọ! Rồi sau đó… ta sẽ giấu Con Mắt Lửa ở một nơi mà không ai nghĩ đến. Chúng ta không được mạo hiểm nữa!

Peter, to khỏe nhất trong đám, khiêng vị hoàng đế đến xưởng sửa chữa vặt của Hannibal. Peter đặt tượng xuống đất. Hannibal cầm lấy cái búa và cái đục. Giây phút thật là long trọng.

– Nhìn nhé, Hannibal nói trước khi hành động. Dường như trước đây, có ai đục cái lỗ trên đỉnh đầu. Chắc là có một vật được giấu vào đó, rồi người ta đã bịt kín lại. Dấu vết rất khó thấy, đây các cậu thấy không?… Mình bảo đảm viên rubi nằm trong đó.

– Đừng nói nữa, hành động đi! Peter nóng lòng khuyên. Một cú vào đầu, rồi bọn mình sẽ biết!

Hannibal kê lưỡi đục lên đầu Octave và đập một cú thật mạnh. Bức tượng bán thân nứt ra làm đôi.

Một cái hộp nhỏ bằng gỗ, tròn, bắn ra khỏi chỗ giấu, lăn xuống dưới đất. Peter lao đến lượm cái hộp lên. Rồi, tim đập thình thịch. Peter đưa hộp cho sếp.

– Babal ơi, cậu mổ ra nhanh lên đi! Cuối cùng cũng tìm thấy. Bọn mình sẽ được ngắm nhìn viên rubi đã ngủ yên giấc trong đó năm mươi năm nay!… Sao, cậu chần chừ gì nữa? Bộ cậu sợ lời nguyền rủa nhảy vào mặt hả?

– Không phải, thám tử trưởng nghiêm trang nói. Nhưng mình cảm thấy cái hộp này quá nhẹ để có thể chứa một viên đá… thôi…

Hannibal mở hộp ra. Bốn cặp mắt nhìn vào bên trong. Nhưng không có viên rubi nào hết. Chỉ có một mẩu giấy cuộn lại.

Hannibal mở ra từ từ. Halmibal đọc lớn tiếng những từ viết trên giấy :

“Cháu hãy đào thật sâu. Thời gian là thiết yếu”.

Bình luận