Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Mắt Lửa

Chương 15

Tác giả: Alfred Hitchcock

Ý NGHĨA CỦA BỨC THÔNG ĐIỆP

Hannibal buồn rầu nhìn miếng giấy. Hannibal đã rất hy vọng tìm ra Con Mắt Lửa! Ngoài ra, Hannibal rất ghét nghĩ sai…

Peter thắc mắc hỏi:

– Ủa, bức thông điệp thứ hai này rất giống bức thông điệp đầu tiên! Vậy nghĩa là sao?

Peter rất tức giận. Thám tử trưởng lập lại:

– “Cháu hãy đào thật sâu. Thời gian là thiết yếu”! Thật ra, chúng ta đã đào sâu vụ bí ẩn, thậm chí có thể nói chúng ta đã bới tung nó lên! Mình nghĩ ông August chỉ dùng mấy bức tượng bán thân đánh lạc hướng những kẻ nghe phong phanh về bức di chúc kỳ lạ của ông. Nhưng ông tin rằng chính cậu sẽ hiểu bức thông điệp, Gus à.

– Rất tiếc! Gus trả lời. Mình hoàn toàn không hiểu gì hết. Có thể ông Horatio tưởng ba mình sẽ theo mình trong chuyến săn lùng kho báu này. Nhưng ba không đi được. Gia đình mình không đủ tiền để đi cả hai. Mà ba còn bận công việc ở Anh.

– Nghe đây, Hannibal nói. Chúng ta sẽ đọc bản chính của bức thông điệp từ đầu đến đuôi. Gus ơi, đưa cho mình đi!

Gus lấy tờ giấy trong túi, đưa cho thám tử trưởng. Hannibal mở ra đọc lớn tiếng:

Gởi Auguste August, cháu của ông!

AUGUSTUS NOMEN TUUM EST, ET AUGUSTUS FAMA TUA, ET IN AUGUSTO FORTUNA TUA. Cháu đừng để cho một núi khó khăn cản đường cháu; bóng của sự ra đời của cháu vừa đánh dấu một sự khởi đầu và một sự kết thúc.

Cháu hãy đào thật sâu! Ý nghĩa những lời của ông chỉ dành riêng cho cháu. Ông không dám nói rõ hơn, sợ kẻ khác tìm ra cái mà chỉ mình cháu phải tìm thấy. Cái đó là của ông, ông đã trả giá để có được nó; ông sở hữu nó và ông chưa phải chịu sự nguyền rủa của nó.

Dù sao, năm mươi năm đã trôi qua, và sau một nửa thế kỷ, lời nguyền rủa này phải chấm dứt. Tuy nhiên, vật đó không thể bị cưỡng đoạt và cũng không thể bị lấy cắp. Vật đó phải được mua, được cho hoặc được tìm thấy. Nếu không, lời nguyền rủa sẽ lại có hiệu lực.

Cháu hãy chú ý. Thời gian là thiết yếu.

Cùng với gia tài này, ông gởi cháu lòng thương yêu ông dành cho cháu.

HORATIO AUGUST

– Mình không hiểu gì hơn so với trước khi đọc lại! Peter thở dài.

– Mình thú nhận là mình cũng không hiểu gì hơn! Gus thở dài. Ông mình bảo rằng gia tài nằm trong Auguste. Nhưng nếu Auguste này không phải một trong mấy bức tượng, thì đó có thể là gì? Mình hiểu là trong tiếng Mỹ hay tiếng Anh, August đều có nghĩa là tháng tám. Mà bây giờ đang là tháng tám và sinh nhật mình rơi đúng vào ngày mai. Mình sinh ra ngày sáu tháng tám, lúc hai giờ rưỡi chiều. Nhưng làm thế nào gia tài mình lại có thể nằm trong tháng tám.

Hannibal béo môi dưới, đó là dấu hiệu suy nghĩ rãt mãnh liệt. Nhưng rất tiếc! Đầu óc cậu đang chạy không. Hannibal thở dài thật kêu.

– Mong sao đêm nằm mình sẽ suy nghĩ ra, Hannibal tuyên bố. Trước khi chia tay, ta hãy xem xét các mảnh tượng Octave.

Peter đưa cho Hannibal hai mảnh. Hannibal nghiên cứu thật kỹ.

– Đúng. Hannibal nói sau khi xem thật lâu lỗ hỗng trên đỉnh đầu vị hoàng đế. Dường như ông August đã đào một cái lỗ, rồi sau đó ông dùng thạch cao mới lấp kín lại. Các cậu có biết mình nghĩ sao không? Ông August đào lỗ để lấy Con Mắt Lửa ra, và chuyển sang một chỗ giấu khác chắc ăn hơn. Có lẽ ông cho rằng dùng bức tượng bán thân bằng thạch cao làm két sắt là không bảo đảm lắm.

Bob, Peter và Gus im lặng. Không còn gì để nói thêm vào những gì Hannibal vừa mới nói.

– Và bây giờ – thám tử trưởng quyết định, mình nghĩ rằng chúng ta không còn gì để làm ngoài việc đi ăn rồi đi ngủ. Mình đói gần chết rồi. Hy vọng ngày mai, chúng ta sẽ có những sáng kiến mới.

Khi về tới nhà, Bob ra bàn ngồi và tiến hành viết thành giấy trắng mực đen các sự kiện trong ngày. Bob đang tường thuật đến đoạn Hannibal, Peter và Gus đến nhà ông Horatio August quá cố, thì đột nhiên Bob nghĩ rằng cái tên “Vực hẻm Mặt Đồng Hồ” là khá kỳ lạ. Dĩ nhiên là có những tên còn kỳ cục hơn nữa. Nhưng dù sao…

– Ba ơi ba! Bob hỏi lớn tiếng. Ba có biết một chỗ có tên là Vực Hẻm Mặt Đồng Hồ, ở phía bắc Hollywood không ba? Con thấy tên này kỳ lạ quá.

Ông Andy ngẩng đầu lên khỏi quyển sách.

– Vực Hẻm Mặt Đồng Hồ hả? Ông lập lại. Có… hình như ba biết chỗ nào rồi. Đó là một khe lũng rất hẹp, khá hẻo lánh, rất khó đến. Xưa kia, người ta gọi là Vực hẻm Đồng Hồ Mặt Trời bởi vì, khi nhìn từ một góc độ nào đó, có một đỉnh núi trong vùng trông rất giống kim đồng hồ mặt trời. Con thấy đó, không có gì bí ẩn cả. Nhưng cái tên “Vực hẻm Đồng Hồ Mặt Trời” hơi dài. Nên khi dùng, người ta rút ngắn lại. Ngày nay, người ta nói “Vực hẻm Mặt Đồng Hồ”.

Bob cảm ơn ba đã giải thích. Sau khi ăn tối, trước khi lên ngủ, Bob ghi chép cho xong. Rồi Bob tự hỏi không biết có nên tiết lộ ngay cho Hannibal điều mà ba vừa mới nói hay không. Dường như đây cũng không có gì quan trọng, nhưng có thể Hannibal sẽ nghĩ ngược lại… Nên Bob gọi điện thoại cho thám tử trưởng. Ở đầu dây bên kia, sau khi lắng nghe, Hannibal im lặng một hồi. Rồi Bob nghe Hannibal nuốt nước bọt.

– Bob à, cuối cùng Hannibal nói bằng một giọng run lên vì xúc động, mình đã hiểu rồi. Đó chính là cái chỉ dẫn cần thiết để hướng chúng ta đi đúng đường. Hay quá!

– Chỉ dẫn nào? Bob hỏi, không hiểu bạn mình đã rút ra được điều gì từ một thông tin mỏng manh như thế. Chỉ dẫn gì?

– Chỉ dẫn mà mình đang cần, mình đã nói rồi. Này Bob ơi, ngày mai cậu phải đến thư viện làm việc, đúng không? Vậy thì cậu hãy có mặt ở đây lúc một giờ trưa nhé! Mọi thứ sẽ sẵn sàng!

– Sẵn sàng để làm gì? Bob hơi sửng sốt hỏi thêm.

Nhưng Hannibal đã gác máy xuống. Bob đi lấy những tờ giấy ghi chép đọc lại. Bob càng khó hiểu hơn. Nếu trong những gì Bob vừa mới nói với thám tử trưởng có một ẩn ý nào đó, thì Bob không hề biết đó là gì !

Cuối cùng, Bob đi ngủ. Nhưng cậu rất khó chợp mắt. Các sự kiện trong ngày diễn ra trong đầu Bob y như một cuốn phim trên màn ảnh. Biết bao nhiêu là biến cố, và tất cả lại đưa đến một bức thông điệp ngắn gọn giấu trong đầu của Octave! Còn Vực hẻm Mặt Đồng Hồ…

Cuối cùng Bob cũng thiếp đi. Sáng ngày hôm sau ở thư viện, Bob gần như làm việc một cách máy móc. Đầu óc Bob không tài nào tập trung vào công việc. Suy nghĩ của Bob luôn quay về Hannibal. Sếp đã tìm ra gì nhỉ? Bob không nghĩ ra nổi.

Bob chỉ được biết khi đến cuộc hẹn một giờ ở Thiên Đường Đồ Cổ, sau khi ăn trưa xong. Bob thấy Hannibal, Peter và Gus đang chờ. Chiếc xe tải nhẹ đã sẵn sàng khởi hành. Hans và Konrad đang ngồi trên yên trước. Ở phía sau, có những đống bao túi dùng làm ghế ngồi cho bốn bạn. Bob để ý thấy ở đó còn có cuốc và xẻng. Hannibal có mang theo máy chụp hình.

– Nhưng bọn mình đi đâu? Bob hỏi trong khi xe đang chạy qua cổng.

– Đó là điều mà mình cũng rất muốn biết. Peter nói. Sao hôm nay cậu bí ẩn thế, hả Babal? Sao cậu không giải thích kế hoạch cho bọn mình nghe? Dù sao, bọn mình cũng cộng tác với cậu mà!

Hannibal mỉm cười. Trông cậu khá hài lòng về chính mình.

– Chúng ta sẽ kiểm tra bức thông điệp từ thế giới bên kia của ông Horatio August. Hannibal tuyên bố. Anh Hans và anh Konrad có mặt để cho an toàn. Mình nghĩ có hai anh chàng khổng lồ này bảo vệ, sẽ không có ai dám tấn công bọn mình.

– Thôi, thôi! Peter càu nhàu. Nói dài dòng đủ rồi. Cậu hãy nói cậu nghĩ gì đi.

– Thì Bob đã cung cấp cho mình một chỉ dẫn rất quý báu khi cho mình biết rằng xưa kia Vực hẻm Mặt Đồng Hồ có tên là Vực hẻm Đồng Hồ Mặt Trời. Đáng lẽ mình phải nghĩ ra. Chính hôm qua, khi bị cột trên cái ghế trong nhà bếp của ông Horatio August, mình đã có thể nhìn thấy cái bóng của đỉnh núi di chuyển trên bãi cỏ y như kim đồng hồ mặt trời.

Ba bạn mở to mắt lắng nghe, Hannibal nói tiếp:

– Gus à, ông cậu nghĩ rằng cậu sẽ đoán ra ý ông. Cậu đã biết ông rất quan tâm đến những cách thức để đo thời gian. Ông nghĩ ba cậu và cậu sẽ liên hệ tên của vực hẻm nơi ông ở với bức thông điệp. Ông tin chắc bác và cậu sẽ đoán ra ý nghĩa, trong khi người ngoài, không biết gì về sở thích của ông, sẽ không hiểu gì hết.

– Nhưng… mình vẫn không hiểu gì hết. Gus thú nhận,

– Khoan đã ! Bob hồ hởi kêu lên. Mình đoán ra rồi! Vực hẻm Đồng Hồ Mặt Trời!… Cái bóng của đồng hồ mặt trời tự nhiên này chiếu trên bãi cỏ chỉ cho ta biết chỗ viên rubi được chôn giấu và chỗ Gus phải đào để tìm thấy. Đó là lời giải, đúng không Babal?

– Phải. Cậu đã nghĩ đúng.

– Nhưng bãi cỏ mênh mông, Peter nhận xét. Làm sao tìm ra đúng chỗ?

– Ở đây một lần nữa, Hannibal trả lời, chỉ cần làm theo hướng dẫn của bức thông điệp. Ta hãy đọc lại… Gus ơi, cậu làm ơn đưa cho mình tờ giấy.

Hannibal mở tờ giấy ra, đọc mấy đoạn, trong khi xe vẫn chạy nhanh trên đường. “AUGUSTUS NOMEN TUUM EST, ET AUGUSTUS FAMA TUA, ET IN AUGUSTO FORTUNA TUA”. Đó là để làm cho Gus chú ý đến cái từ Augustus, mà một người lạ chỉ thấy khó hiểu. Sau đó, bức thông điệp nói: “Cháu đừng để cho một núi khó khăn cản đường cháu; bóng của sự ra đời của cháu vừa đánh dấu một sự khởi đầu và một sự kết thúc”.

– Phải. Rồi sao nữa? Peter hỏi.

– Câu này rất có nghĩa. Ông của Gus tưởng rằng người thừa kế mình sẽ hiểu rằng núi chính là đỉnh núi lớn của Vực hẻm Mặt Đồng Hồ, và hiểu rằng “bóng của sự ra đời” chính là cái bóng của đỉnh núi thời kỳ ra đời, tức là ngày sáu tháng tám, hai giờ rưỡi chiều. Đồng ý không Gus?

– Phải… mình bắt đầu hiểu rõ hơn. Hannibal ơi. Augustus, tháng tám… núi… thời kỳ mình ra đời… Tất cả những điều này rất có nghĩa khi ta biết vấn đề liên quan đến mặt đồng hồ mặt trời vĩ đại.

– Phần còn lại của bức thông điệp cũng rất rõ. Hannibal tuyên bố. Câu “Hãy đào thật sâu!” hết sức rõ ràng. Phần lớn nội dung chỉ là độn thêm để đánh lạc hướng những kẻ ngoài cuộc tò mò. Tuy nhiên, câu “Thời gian là thiết yếu” có hai nghĩa. Thứ nhất là phải nhanh chóng tìm ra viên rubi. Thứ nhì, là – và ở đây ta cũng trở lại đồng hồ mặt trời – Ngày giờ chính xác rất quan trọng.

Peter thốt lên một tiếng.

– Hai giờ rưỡi chiều, chính ngày hôm nay! Bọn mình chỉ còn có một tiếng nữa!

– Một tiếng là đủ rồi, thám tử trưởng khẳng định. Chỉ còn hai cây số là ta đến nơi!

Peter nhìn con đường. Đường vắng vẻ. Không có xe nào theo cả.

– Hy vọng bọn mình không bị kẻ thù theo dõi, thám tử phó nói khẽ.

– Nhất là hôm nay chúng ta đi đúng hướng… Hannibal nói, rất hài lòng. Có anh Hans và anh Konrad bảo vệ, chắc chắn chúng ta sẽ đến đích.

Xe tải nhẹ rời khỏi đường lớn để rẽ vào con đường nhỏ Vực hẻm Mặt Đồng Hồ. Cả hai bên, có những ngọn dốc đứng nhô cao. Nhưng chẳng bao lâu, con đường mở rộng ra, dẫn đến bãi cỏ, ngay giữa là ngôi nhà của ông Horatio August quá cố. Hans tắt máy và quay sang Hannibal.

– Làm gì nữa hả Babal? Hans hỏi. Khó mà có thể nói chỗ này vắng vẻ dược! Thậm chí có thể nói chỗ này quá đông người!

Bốn cậu đứng dậy nhìn và bàng hoàng… Bãi cỏ đầy nhóc những goòng, chưa kể một chiếc xe ủi và một máy trục kiểu xe xúc.

Đúng lúc đó, hai hàm của xe xúc há ra, đầy đe dọa, ngay phía trên nhà của ông Horatio August. Một phần nóc và phần trên của vách tường đã biến mất. Xe xúc cắn vào ngôi nhà, nuốt một miếng khổng lồ rồi nhả những mảnh vụn vào một chiếc goòng nằm ở dưới. Trong thời gian đó, xe ủi đang san bằng nền đất sau nhà, làm tiêu tan cây cối và những gì còn lại của một khu vườn trang trí.

– Đội đập nhà! Peter thốt lên. Ông Wiggins đã báo trước cho bọn mình rằng ngôi nhà sẽ bị đập phá để xây những ngôi biệt thự nhỏ!

– Và họ đang ủi vào đất để san bằng! Bob buồn rầu nhận xét. Biết đâu, có khi họ đã đào Con Mắt Lửa lên rồi!

– Mình không nghĩ thế, Gus nói. Nhìn kìa! Bóng của đỉnh núi nằm phía bên này, trên bãi cỏ. Mà đội đập phá chưa đi qua đó.

Mọt chiếc xe tải có goòng đang chạy về hướng nhóm bạn.

– Đi chỗ khác! Tài xế kêu. Để cho tôi chạy. Chúng tôi có lịch trình rất chính xác để thực hiện công việc và chúng tôi phải làm việc nhanh.

Hans vội vàng đậu chiếc xe tải nhẹ sang một bên. Xe kia đã chạy vào con đường. Nhưng một chiếc goòng khác đã có mặt dưới chiếc máy xúc, máy xúc đang tiếp tục phá nhà.

– Anh Hans ơi! Hannibal ra lệnh. Anh hãy lái xe đưa bọn em ra khoảng trống kia. Anh sẽ dừng xe tại đó. Nếu có ai hỏi gì, thì em sẽ trả lời.

– Hiểu rồi, Babal ơi! Hans trả lời.

Hans khởi động xe tải nhẹ trở lại và chạy xe ra cách đó hai trăm mét, đến một chỗ mà rõ ràng không thể làm phiền ai hết. Bốn cậu bước xuống xe và nhìn những gì còn lại của ngôi biệt thự của ông Horatio August quá cố.

Lúc đó, một người đàn ông thấp và lực lưỡng, mặc bộ complê nhung, đầu đội mũ bảo hộ lao động, bước qua bãi cỏ để đến chỗ nhóm bạn.

– Bọn nhóc làm gì ở đây vậy? Ông hỏi một cách bất nhã. Công trường này cấm không cho dân chúng vào.

Bob và Peter không biết trả lời ra sao, nhưng Hannibal không dễ bị hù dọa.

– Chú của cháu đã mua một phần đồ gỗ của ngôi nhà này, Hannibal tuyên bố. Chú của cháu phái cháu đến đây xem có còn gì bán nữa không.

– Ngôi nhà hoàn toàn trống không, người đàn ông đội mũ khẳng định. Thậm chí một khúc củi cũng không còn. Các cháu có thể về!

– Tụi cháu muốn xem một chút, Hannibal trả lời. Bạn cháu đây – Hannibal chỉ Gus – mới từ Anh quốc qua. Bạn ấy chưa bao giờ thấy xí nghiệp đập phá nhà của Mỹ làm việc như thế nào. Bạn ấy rất quan tâm đến công trường của chú.

– Tôi ra lệnh các cậu hãy cút đi ngay, người đàn ông càu nhàu. Đây không phải là rạp xiếc… Lỡ có đứa nào bị thương thì sao. Chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm. Chỉ có công nhân mới có bảo hiểm.

Hannibal liếc nhìn đồng hồ thật nhanh. Đồng hồ chỉ hai giờ mười lăm.

– Dạ phải, Hannibal nói. Nhưng tụi cháu xin ở lại chỉ mười lăm phút thôi. Tụi cháu sẽ không làm phiền các chú.

Nhưng người đàn ông, dường như là đốc công, rõ ràng là không dễ chịu.

– Thôi! Không nói nữa! Ông nói sẵng giọng. Tất cả cút khỏi đây ngay!

Bốn bạn không thể không nhìn hình bóng của đỉnh núi đang trải dài ra trên bãi cỏ. Trong vòng mươi lăm phút nữa, mũi nhọn của hình bóng sẽ chỉ chỗ giấu Con Mắt Lửa.

– Dạ được, thưa chú, Hannibal nói, tụi cháu sẽ đi. Chắc là chú sẽ cho phép cháu chụp hình ngôi nhà. Chỉ mất một phút thôi.

Không chờ trả lời, Hannibal hướng máy ảnh về mũi nhọn của cái bóng trên bãi cỏ. Hannibal vừa bước đi, vừa giả bộ chỉnh máy ảnh. Ông đốc công vừa mở miệng định phát ra một lời cấm đoán nữa, rồi dường như ông nghĩ lại và quyết định tiết kiệm nước bọt. Hannibal dừng lại cách cái bóng hình mũi tên khoảng một mét, quay mặt đối diện với ngôi nhà, rồi chụp hình. Sau đó, Hannibal đặt máy ảnh xuống bãi cỏ và cột dây giày lại. Xong, Hannibal chạy nhanh trở về với nhóm bạn.

Hans khởi động máy xe rồi lên đường về nhà. Peter thở dài:

– Khổ thật! Peter nói. Bị cái ông mập này đuổi đi đúng lúc sắp lấy lại được gia tài của Gus! Ngày mai, xe ủi sẽ đào bới bãi cỏ mất. Tiêu rồi!

– Chưa! Hannibal kiên quyết trả lời. Tối nay, chúng ta sẽ trở lại công trường.

– Trong bóng tối à? Bob kêu. Nhưng làm thế nào tìm ra đúng chỗ nếu trời tối thui? Đỉnh núi sẽ không có bóng núi nữa.

– Ta sẽ nhờ đại bàng tìm ra đúng chỗ, Hannibal nói bằng một giọng đầy bí ẩn.

Sau lời nói khó hiểu này, Hannibal ngậm miệng lại không chịu nói thêm gì nữa hết.

Bình luận