Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Lâu Đài Kinh Hoàng

Chương 2: Một cuộc gặp nhiều hậu quả

Tác giả: Alfred Hitchcock

Rất sớm trước giờ chiếc Rolls-Roys đến Thiên Đường Buôn Bán Đồ Cổ, Peter và Hannibal đã đứng trước cổng chính. Hai cậu mặc bộ đồ ngày chủ nhật , áo sơmi trắng, cà vạt, chải đầu cẩn thận. Hai cậu thật sự sáng loáng!

Tuy nhiên, khi chiếc ô tô dừng lại sát bên cạnh, ánh chói lọi của chiếc xe làm phai mờ đi ánh chói lọi của 2 cậu.

Đó là 1 chiếc Rolls-Roys kiểu xưa, có đèn pha to đùng như cặp trống, capô dài vô tận, thân xe hình trống cái. Nhưng trên thùng xe đen bóng như chiếc gương, óng ánh những bộ phụ tùng sang trọng, mà tất cả, kể cả thanh bảo hiểm đều mạ vàng.

– Thế này, Peter khâm phục nói khẽ, là xe dành cho người trăm tuổi tỉ phú, hoặc cho tỉ phú trăm tuổi.

– Xe Rolls là xe đắt tiền nhất được sản xuất hàng loạt, trên khắp thế giới. – Hannibal nói rõ. Chiếc này trước kia là của 1 tù trưởng ả Rập thích xa hoa. Bây giờ thì xe được dùng chủ yếu để quảng cáo.

Tài xế nhảy phóc ra khỏi chỗ ngồi. Đó là 1 người cao lớn, gầy nhưng khoẻ mạnh, có gương mặt dài với nét mặt nhu nhược. Tay cầm mũ kết, ông nói với Hannibal Jones.

– Có lẽ cậu là ông Hannibal – Ông ta nói. Tôi là Warrington, tài xế.

– Ơ ơ… dạ cháu hân hạnh được làm quen với chú, thưa ông Warrington. Chú cứ gọi cháu là Hannibal.

Chú tài ra vẻ thấy chướng tai.

– Trái lại, tôi buộc phải xin phép cậu chỉ gọi tôi là Warrington. Thông lệ là thế. Phía tôi, tôi phải nói chuyện với những người chủ hết sức kính trọng. Đó cũng là thông lệ. Bởi vì có thể nói rằng cậu hiện là ông chủ của tôi…

– Thôi, thôi, được rồi Warrington ạ – Hannibal nói. Nếu là thông lệ thì cứ làm thế.

– Cám ơn cậu. Chiếc xe và chính tôi sẽ thuộc quyền sử dụng của cậu trong vòng 30 ngày.

– 30 ngày 24 tiếng. Thể lệ cuộc thi qui định thế.

– Tất nhiên, thưa cậu – Warrington vừa nói vừa mở cửa sau. Xin mời cậu lên xe.

– Cám ơn Warrington. Nhưng chú biết không, cháu và bạn cháu có thể tự mình mở cửa lấy.

– Nếu cậu không phiền, tôi thích không để mất thói quen.

– Cháu nghĩ, Hannibal nói tiếp, chú sẽ thấy bọn cháu không trịnh trọng như những người mà chú đã chở trước đây. Và có thể, có những ngày bọn cháu yêu cầu chú chở đến những nơi kỳ cục. Đây là lời giải thích.

Hannibal chìa cho chú tài 1 danh thiếp làm việc. Warrington chăm chú đọc.

– Tôi hiểu, – chú tài tuyên bố. Tôi có thể mạn phép nói thêm là tôi rất lấy làm thích được chở những người trẻ tuổi và có tính phiêu lưu? Phần lớn khách hàng của tôi không đáp ứng những đặc điểm ấy. Bây giờ thì tôi phải chở cậu đi đâu?

Peter và Hannibal nhìn nhau: rõ ràng, 2 cậu thích chú tài này.

– Đến trường quay phim Worlds, ở Hollywood, – Hannibal trả lời. Cháu muốn gặp ông Hitchcock. Cháu… cháu đã điện thoại cho ông ấy hôm qua.

– Được, thưa cậu Hannibal. Tôi xin nói thêm là xe này có điện thoại, và tủ lạnh có thức uống, cả 2 để cậu dùng.

– Cám ơn, Hannibal nói rất trang nghiêm.

Cậu mở cái túi nhỏ phía bên phải và lấy chiếc máy điện thoại mạ vàng ra. Không có mặt quay số: chỉ có 1 nút.

– Ta bấm nút rồi xin tổng đài, Hannibal giải thích cho Peter. Nhưng bây giờ thì e rằng ta không có số để gọi.

Cậu nuối tiếc bỏ máy điện thoại lại vào chỗ cũ và ngã lưng vào ghế nệm da.

– Babal ơi, – Peter nói khẽ, cậu biết rất rõ là các trường quay phim đầu có tường bao quanh, tường thì có cổng sắt, cổng sắt thì có bảo vệ, còn bảo vệ thì có 1 nhiệm vụ: không để những kẻ như bọn mình vào.

– Mình đã nghĩ ra 1 chiến thuật, Hannibal đáp. Hy vọng chiến thuật sẽ có hiệu quả.

Chiếc Rolls đang chạy dọc theo 1 bức tường có đá hoa cường giả trang trí và phía trên có đề: Trường quay World. Cổng sắt đang mở và tài xế không hề do dự cho xe chạy vào lối đi. Nhưng đúng vậy, có bảo vệ, và hắn la lên:

– Dừng lại! Các người đi đâu vậy?

Warrington thắng lại.

– Đến chổ ông Hitchcock.

– Anh có giấy thông hành không?

– Chúng tôi không biết là cần phải có giấy thông hành. Cậu chủ đây đã nói chuyện với ông Hitchcock qua điện thoại.

Điều này đúng sự thật. Nếu ông Hitchcock không trả lời, thì có hề gì?

– Hừ! Bảo vệ nói và gãi đầu.

Hannibal kéo kính xuống và thò đầu ra ngoài:

– Sao thế, hả ông bạn, – cậu nói bằng giọng Anh quốc lịch sự nhất, tại sao lại bắt tôi phải chờ?

Peter nín thở, Hannibal thổi phình cặp má đã khá to lên và, nhìn lé xuống mũi, cậu đã tạo cho mình khuôn mặt theo kiểu Hitchcock! giống nhau lạ lùng.

– Ờ ơ… nhân viên bảo vệ lúng túng. Tôi phải biết ai đến gặp ông chủ chứ.

Hannibal khinh bỉ nhìn hắn.

– Có lẽ – Cậu nói, tôi phải gọi điện cho chú tôi.

Rồi cầm lấy máy điện thoại mạ vàng, cậu ấn nút và xin số. Số điện thoại của chú cậu, tức là ông chú ở Thiên Đường Buôn Bán Đồ Cổ.

– Thôi, thôi, đi đi – bảo vệ nói. Tôi sẽ gọi lên văn phòng để báo các anh đang đến.

– Cám ơn ông bạn. Đi thôi, Warrington ạ.

Chiếc Rolls dừng trước 1 ngôi nhà gỗ rộng, hiên khá lớn có đề tên Alfred Hitchcock.

– Chú chờ bọn cháu nhé, Warrington – Hannibal ra lệnh? trong khi chú tài xế mở cửa cho cậu. Cháu không biết sẽ đi bao lâu.

– Dạ dược, thưa cậu.

Hannibal, cùng Peter, bước vào phòng tiếp tân có máy lạnh. Một cô thư ký tóc vàng, ngồi sau bàn làm việc, đang gát ống nghe điện thoại? lại. thoạt nhìn, Peter không nhận ra Henrietta Larson, nay đã lớn và ăn mặc? màu mè. Nhưng khi cô đặt hai nắm tay lên hông và mở miệng nói,Peter nhận thấy là dù sao,ít nhất về tính tình, thì cô không thay đổi.

– Các cậu đây rồi, đồ vô lại ! Cô thét lên. ủa Hannibal? jones ! Mập thù lù. Khoan đã. Cậu sẽ xem cảnh sát trường quay sẽ nói gì với cậu.

Cô đang đưa tay về phía máy điện thoại.

– Chờ một chút- Hannibal nói.

– Không được cãi ! Cậu đạ lén vào đây bằng cách tự? xưng là cháu ông Hitchcock, rồi cậu…

– Không đúng- Peter xen vào. Chính ông bảo vê…

– Còn cậu, đừng có xía vào chuyện của người khác- Henritta ngắt lời. Hannibal là tên quậy phá công cộng và đã đến lúc nó phải câm họng vì thói ba hoa khoác lác.

Một lần nữa, cô đưa tay về phía điện thoại.

– Thường không nên hành động vội vã, cô Larson ạ – Hannibal vừa nhận xét bằng giọng nói Anh lịch sự, vừa thổi phình má lên và nhìn lé xuống mũi. Tôi tin chắc là ông Hitchcock sẽ chú ý đến tôi, nếu thấy tôi.

Giống nhau đến nỗi cô Larson bỏ ống nghe xuống như bị giật.

– Cậu… cậu… cô nói cà lăm.

Rồi c6 nói tiếp bằng 1 giọng hung dữ:

– Phải, tôi tin chắc ông Hitchcock sẽ chú ý đến 2 cậu, khi ông nhìn thấy 2 cậu.

– Cô Larson ơi…

Một giọng nói vang lên phía sau lưng, 2 cậu quay lại. Chính ông Hitchcock đang đứng ngay khung cửa.

– Chuyện gì thế? Tôi gọi cô, cô không trả lời, – vĩ nhân nói.

– Chuyện gì hả, thưa ông Hitchcock? chuyện là cậu này muốn cho ông xem 1 thứ mà chắc chắn sẽ làm ông quan tâm.

– Rất tiếc. Hôm nay tôi không có thời gian gặp bất kỳ ai. Cô cho khách về.

– Dạ thưa ông Hitchcock, tôi tin chắc ông cần phải nhìn thấy cái đó.

Peter hoàn toàn không thích giọng nói của Henrietta, nhưng ông Hitchcock nhún vai.

– Được, Các cậu đi theo tôi.

Ông bước sang văn phòng của mình và ngồi sau 1 cái bàn làm việc rộng.

– Chuyện gì vậy? Tôi chỉ có thể dành cho các cậu 5 phút thôi.

– Đây là cái cháu mong được cho bác xem, thưa bác. Hannibal trịnh trọng nói và đưa cho vĩ nhân danh thiếp của Ba thám tử trẻ.

– Hừm! – Ông Hitchcock nói khi xem danh thiếp – Thám tư, phải. Tôi có thể hỏi 3 dấu chấm hỏi này dùng để làm gì? Có phải 3 dấu chấm hỏi nói lên là các cậu nghi ngờ vào khả năng của chính mình?

– Hoàn toàn không phải, thưa bác. 3 dấu chấm hỏi tượng trưng cho những điều bí ẩn mà chúng cháu dự định làm sáng tỏ và có thể nói chúng là bảng hiệu của bọn cháu. Công chúng sẽ tự hỏi 3 dấu chấm hỏi có ý nghĩa gì và như thế sự tồn tại của chúng cháu sẽ được khắc vào trí nhớ mọi người.

– Tôi hiểu. Các cậu theo chủ nghĩa quảng cáo.

– Mọi vụ làm ăn trong sạch đều cần đến quảng cáo trong sạch – Hannibal nhận xét.

– Rất đúng. Nhưng 2 cậu chưa nói với tôi 2 cậu đến đây để làm gì.

– Chúng cháu muốn tìm cho bác 1 ngôi nhà có ma.

Alfred Hitchcock kéo đôi mày lên cao.

– Các cậu muốn tôi làm gì với 1 ngôi nhà có ma?

– Theo thông tin mà chúng cháu có, bác đang tìm 1 ngôi nhà có ma thật sự cho bộ phim sắp tới của bác. Ba thám tử trẻ muốn được giúp bác trong việc tìm kiếm

Ông Hitchcock cười sẵn:

– 2 hãng thuê nhà hiện nay đang làm việc về vụ này. Một ở Salem, và ở Boston; 1 ở Charleston và Mew Orleans. Thế nào 2 hãng cũng tìm ra cho tôi 1 cái gì đó, các cậu không nghĩ thế sao?

– Nhưng nếu chúng cháu tìm được cho bác 1 ngôi nhà có ma tại Californie, gần đây, dù sao cũng tiện hơn cho bác.

– Rất tiếc, cậu ạ. Tôi không cần đến các cậu.

– Thưa ông Hitchcock, chúng cháu sẽ không yêu cầu bác trả tiền. Để trả công cho chúng cháu, chỉ cần bác nhận viết lời giới thiệu cho quyển sách tường thuật lại những cuộc phiêu lưu của chúng cháu, sẽ do bố của hội viên của chúng cháu là Bob Andy viết lại. Ông Andy là nhà báo…

Alfred Hitchcock nhìn đồng hồ.

– Nhất định là không có chuyện đó. Các cậu hãy bước ra và gọi cô Larson đến cho tôi.

– Dạ, thưa bác.

Vẻ mặt ủ rũ, Hannibal bước ra cửa, Peter đi theo sau, cũng không kém ủ rũ. Vụ Hitchcock kết thúc bằng 1 thất bại thảm hại.

– Các cậu chờ 1 lát.

– Dạ, thưa bác.

Hannibal và Peter quay lại. Vĩ nhân nhíu mày nhìn 2 cậu.

– Tôi đang tự hỏi 2 cậu có hoàn toàn thành thật với tôi không. Cô Larson bảo tôi là cái 2 cậu muốn cho tôi xem rất là quan trọng đối với tôi. Chắc chắn không phải là danh thiếp của 2 cậu…

– Thưa bác, thế này, Hannibal rất bối rối giải thích. Cháu khá có tài bắt chước và cô Larson nghĩ bác sẽ thích xem cháu bắt chước Alfred Hitchcock lúc trẻ.

– Bắt chước tôi ấy à?

Giọng của nhà sản xuất phim đổi tông. Giọng nói lớn lên, đầy đe dọa.

– ý cậu nói sao?

– Như vậy đây, thưa bác.

Hai má phình to, cặp mắt lé, vẻ mặt hỗn xược, giọng nói Anh, Hannibal lại biến dạng 1 lần nữa:

– Thưa bác, cháu nghĩ có thể có ngày bác sẽ quan tâm đến việc làm bộ phim về tiểu sử của chính bác và có thể, để quay cảnh thời thơ ấu, khi ấy bác sẽ cần…

– Cậu hãy ngưng ngay cái màn diễn khó chịu ấy! – Ông Hitchcock gầm lên.

Như có phép lạ, Hannibal trở lại với nhân cách của chính cậu.

– Bác thấy giống chứ, phải không ạ? Cậu hỏi.

– Hoàn toàn không giống chút nào! Trước kia tôi là 1 chàng trai mảnh khảnh thanh nhã. Hoàn toàn không có gì giống với cái màn châm biếm thô lỗ mà cậu vừa mới làm!

– Vậy thì cháu phải tiếp tục tập dợt thêm, Hannibal thở dài. Mấy bạn cháu thấy như vậy là khá lắm rồi.

– Tôi cấm tuyệt đối không được diễn lại cái màn bắt chước buồn cười ấy nữa. Nếu cậu hứa với tôi là không bao giờ làm nữa, kể cả trước công chúng và ở nhà riêng, tôi sẽ chịu tất cả.

– Bác chịu để cho chúng cháu tìm cho bác 1 ngôi nhà có ma phải không ạ?

– Phải.

– Và bác sẽ viết lời tựa cho sách tường thuật lại những cuộc phiêu lưu của bọn cháu phải không ạ?

– Phải, phải ngàn lần. Bây giờ các cậu hãy rời khỏi phòng trước khi tôi mất hết chút bình tĩnh còn lại. Một lời cuối. Tôi thông báo cho các cậu biết là tôi hoàn toàn không thích cái kiểu của các cậu. Nhất là cậu, anh bạn trẻ ạ – Ông Hitchcock nói với Hannibal – tuổi cậu như thế mà cậu quá tinh ranh.Vừa kịp ấp úng vài tiếng cám ơn, Hannibal và Peter trở ra xe theo nhịp chạy đua.

Alfred Hitchcock ở lại 1 mình, rầu rĩ và suy tư.

Bình luận
× sticky