Chân Peter dài hơn chân Hannibal nhiều, nhưng nhiều lần cậu xém bị Hannibal bỏ xạ
Bỗng nhiên, tim Peter muốn rụng ra khỏi lồng ngực: cậu vừa mới nghe thấy tiếng đuổi theo.
– Bước… bước chạy… sau ta, – cậu nói, đứt hơi.
Hannibal vẫn chạy, lắc đầu trả lời:
– Tiếng vang… bước chân bọn mình… dội trên tường…
Peter không đồng ý với ý kiến này : cái tiếng mà cậu nghe không giống tiếng vang? cũng không giống tiếng người chạy. Nhưng vì ngay sau khi hai cậu chạy qua khỏi bức tường, im lặng trở lại, một lần nữa đành phải công nhận rằng Hannibal có lý.
Tiếng vang…
Nhưng chắc chắn? không phải tiếng vang gây nên nỗi hoảng hốt không nén được chiếm lấy hai bạn trong căn phòng hình tròn ở lâu đài kinh hoàng: không có nghi ngờ gì về chuyện này.
Hannibal và Peter chạy chậm lại để vòng qua những khối đá to sụt lở biến lối đi thành con đường mòn. Nhưng chạy chậm lại không có nghĩa là? dừng lại. Hai cậu thám tử vẫn đang chạy.
Sau khúc quẹo, khối lâu đài đen tối biến mất. Tuốt ở dưới thung lũng, những ánh đèn lấp lánh của? Los Angeles xuất hiện. Và gần hơn nhiều, cách đó ít hơn một trăm mét, chiếc Rolls với Warrington ở tay lái đang chờ đợi.
Peter và Hannibal, an tâm khi nhìn thấy chiếc xe, chỉ còn chạy lon ton, khi bỗng nhiên phía sau lưng, một tiếng thét kéo dài vang lên. Thậm chí trong tiếng thét ấy còn có tiếng òng ọc, y như tiếng người thét lên… à, không được đâu, không nên nghĩ đến những chi tiết rùng rợn, Peter thầm nghĩ.
Lại tăng tốc nữa, hai cậu đến được chiếc xe, những bộ trang trí vàng của xe ánh đỏ lên dưới ánh sao. Không ai bận tâm để biết ai mở cửa xe. Peter ngồi sụp xuống yên sau,Hannibal cạnh cậu.
– Warrington ơi!- thám tử trưởng la lên. Chở chúng tôi về nhà.
– Được thưa cậu Hannibal – Tài xế đáp, vẫn phớt tỉnh ăng lê.
Động cơ kêu vù vù, rồi xe chạy nhanh trên con đường, qua hết khúc quẹo này đến chỗ quẹo khác.
– Chuyện gì thế ? Bob hỏi, trong khi hai bạn cố thở đều lại, ngồi ngả trên nệm da – Ai la như thế ?
– Mình không biết – Hannibal đáp.
– Còn mình thì không muốn biết – Peter nói thêm. Nếu có ai biết, thì hy vọng người ấy đừng nói cho mình.
– Hai cậu đã gặp con Ma xanh hả ? – Bob hỏi.
Hannibal gật đầu.
– Bọn mình không gặp gì cả. Nhưng dù sao bọn mình đã? bị một trận sợ hết hồn? hết vía. Sợ xém mất luôn cả lý trí!
Không thể mất được nữa – Peter can thiệp vào, chúng ta đã bị mất rồi.
– Vậy là lâu đài có ma, đúng không? – Bob la lên. Tất cả những gì người ta kể là sự thật à?
– Mình- Peter nói, mình nghĩ lâu đài là trụ sở Công đoàn của các loại ma liên kết với nhau.
Từ lúc xe Rolls chạy nhanh,Peter thở dễ dàng hơn.
– Cậu cứ tin chắc rằng đây là một nơi mà? bọn mình sẽ không bao giờ đặt chân trở lại, phải không hả Babal?
Peter quay sang sếp mình, sếp đang dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái kẹp chặt môi dưới và có vẻ suy ngẫm? sâu sắc.
– ê Babal ơi! Bọn mình sẽ không bao giờ đặt chân trở lại đó nữa nhé? – Peter nói lại, hy vọng nhiều hơn là tin chắc.
Khi xe dừng lại trước hiệu đồ cũ của gia đình Jones, Hannibal cám ơn Warrngton :
– Tôi sẽ điện toại đến công ty khi nào cần xe nữa, cậu nói thêm.
– Lần sau ta sẽ may mắn hơn cậu Hannibal ạ – chú tài xế trả lời. Tôi có thể mạn phép nói rõ là tôi đã rất thích cuộc đi chơi này? Tôi chỉ thường chở các bà già? và các ông chủ ngân hàng giàu có, những chuyến đi này mang lại sự phong phú trong công việc nhàm chán của tôi.
Hannibal và hai bạn bước vào Thiên đường Đồ Cổ. Chú Titus và thím Mathilda Jones đang ở nhà, qua cửa sổ căn nhà chú thím ở, có thể nhìn thấy chú thím đang xem tivi.
– Chúng ta về sớm hơn là mình tưởng – Peter đáp, mặt vẫn còn hơi xanh.
Hannibal cũng không được hồng hào lắm, nhưng cậu không thấy lý do gì phải nói nhiều về cơn hoảng hốt của mình.
– Peter ạ-? Hannibal nghiêm khắc nói. Mình hy vọng là cậu đã thâu băng lại tiếng thét mà chúng ta đã nghe. Chúng ta sẽ nghe lại và cố gắng nhận dạng nó.
– Sao – Peter gầm lên. Cậu dám hy vọng là mình đã thâu? lại tiếng thét à? Này! Lúc nãy mình đang chạy chứ? không phải đang thâu. Có thể cậu không để ý thấy?
– Mình đã chỉ thị là mọi tiếng động đặc biệt là phải được thâu lại – sếp nói thêm. Tuy nhiên do tình huống, mình không khiển trách cậu.
Lần này, 3 cậu đi qua “Tiện nghi số 3” là cánh cửa thuận tiện nhất để vào “Bộ chỉ huy”. Đó là 1 cánh cửa lớn bằng gỗ sồi, có khung, dường như chỉ tựa vào đống đá xây tường.
Hannibal rút 1 chiếc chìa khoá lớn bị rỉ từ 1 cái hộp sắt vụn, nơi không ai nghị tìm chìa khoá trong đó, mở cửa ra, và bước vào cùng 2 bạn.
Sau khi đi qua 1 cái nồi hơi to tướng xuất xứ từ cái máy hơi nước, và sau khi chịu khó cong người làm 2 để trở ra, 3 bạn chui vào cái lỗ thông hơi tròn và vào được bộ chỉ huy.
Hannibal bật đèn lên và ngồi sau bàn làm việc của mình.
– Bây giờ – Hannibal nói – ta hãy xem xét thật kỹ những gì đã xảy ra. Peter ơi, ai đã khiến cậu rời lâu đài 1 cách hấp tấp như thế?
– Không có ai cả – Peter trả lời. Mình bỏ đi, bởi vì mình muốn bỏ đi. 1 cách hấp tấp, bởi vì mình đang rất vội.
– Mình sẽ đặt câu hỏi kiểu khác. Ai đã làm cho cậu muốn bỏ đi?
– Hừm… trước tiên, trong phòng Tiếng Vang, mình bắt đầu cảm thấy lo sợ. 1 tí thôi. Rồi sau đó càng lúc càng căng thẳng hơn. Bỗng nhiên sự căng thẳng biến thành nỗi hốt hoảng và mình buộc phải vắt giò lên cổ chạy.
– Kinh nghiệm của cậu, Hannibal vừa nói vừa kẹp chặt môi dưới, giống với mình từng điểm 1. Lo sợ. Căng thẳng. Hoảng hốt. Tuy nhiên, nếu nói về hiện tượng tự nhiên, thì đã có gì nào? Vài tiếng vang, 1 luồng gió lạnh ngắt…
– Cậu quên cái bức tranh đã nhìn mình bằng con mắt sống.
– Mình nghĩ là ảo giác. Sự việc là chúng ta không nghe thấy gì có thể khiến ta phải sợ, mà ta vẫn sợ. Tại sao?
– Thế nào cậu hỏi tại sao? Bất kỳ ngôi nhà cũ kỹ nào cũng đã là khá đáng sợ rồi. Mà ngôi nhà này, thì 1 tiểu đội mà cũng phải sợ nó.
– Phải chăng đây là câu trả lời? Có thể – Hannibal nói. Chúng ta chỉ còn việc quay trở lại Lâu Đài Kinh Hoàng và ta…
Đúng lúc đó, điện thoại reng.
Ba cậu há miệng nhìn điện thoại.
Đây là lần đầu tiên điện thoại này reng. Hannibal đã cho lắp điện thoại cách đây chưa đầy 1 tuần, khi cậu quyết định thành lập nhóm. Cậu dự định trả tiền điện thoại bằng số tiền kiếm được khi sửa chữa ít đồ dùng cũ cho chú mình. Số điện thoại đã được Công ty điện thoại đăng ký và cấp cho Hannibal, nhưng, tất nhiên, nó chưa được đăng trong danh bạ. Không 1 ai, ngoại trừ 3 cậu, biết số điện thoại. Thế mà điện thoại lại reng!
– Phải trả lời… – Peter nói khẽ và nuốt nước bọt khó khăn.
– Chính là việc mình định làm.
Hannibal nhấc máy.
– Alô! – Cậu nói – Alô!…
Cậu cầm ống nghe sát cạnh 1 cái micro nối liền với cái loa, cả micro và loa lấy từ cái radoi cũ và cho phép 2 trợ lý nghe được cuộc nói chuyện điện thoại. Nhưng hiện thì 3 bạn chỉ nghe tiếng vù vù kỳ lạ, rất xa xôi.
– Alô! – Hannibal nói lại.
Không ai trả lời. Cậu gác máy lại.
– Chắc là lộn số… – cậu nói. Mình đang nói là…
Chuông điện thoại reng lần nữa.
Hannibal cầm lấy ống nghe 1 cách căng thẳng đến nỗi xém làm rớt máy.
– Alô!
Lại tiếng vù vù, nghe rất xa, dường như bị cô lập giữa những khoảng không gian vô tận. Sau đó có 1 giọng run lên không rõ ràng, như giọng nói của 1 kẻ chưa phát âm từ hàng thế kỷ nay và nay đang cố nói 1 cái gì đó.
– Hãy…
Sau khi cố gắng khủng khiếp, 1 nỗi cố gắng vượt mọi trí tưởng tượng, giọng nói xong:
… từ bỏ…
Giọng nói tắt hẳn sau khi thở hổn hển kéo dài và chỉ còn tiếng kêu vù vù kỳ lạ như lúc đầu.
– Từ bỏ cái gì? – Hannibal hỏi.
Điện thoại không thể trả lời được. Nó chỉ có thể kêu vù vù.
Hannibal gác máy lại. 1 hồi lâu, không đứa nào nói cả. Cuối cùng Peter đứng dậy:
– Mình phải đi về – cậu tuyên bố. Mình vừa mới nhớ lại là mình có việc ở nhà.
– Mình cũng thế, – Bob nói. Mình đi với cậu.
– Chắc chắn thím Mathilda có việc nhờ mình, Hannibal la lên rồi cũng đứng dậy. Cả 3 vội vàng rời khỏi bộ chỉ huy đến nỗi chen nhau ra cửa.
Có lẽ giọng nói qua điện thoại chưa nói hết câu. Nhưng không có nghi ngờ gì về cái mà người – hay vật – ấy định nói:
” Hãy từ bỏ Lâu Đài Kinh Hoàng”.