– Đứng im, đứng im – người đàn ông vừa thì thầm, vừa bước tới. Nếu 2 cậu muốn sống, thì hãy đứng im.
Thật ra cũng không cần phải dặn Peter đứng yên, nếu như cậu có muốn, cậu cũng không thể động đậy được.
Bỗng nhiên cây gươm ngắn sà xuống giữa Peter và Hannibal, đập xuống đất ngay chân 2 cậu.
– Trật rồi! – người đàn ông có sẹo la lên, rõ ràng ông rất thất vọng.
Sau đó ông tháo mắt kính râm ra. Cặp mắt ông màu xanh và ánh mắt có vẻ thân thiện. Ông chớp mắt với 1 vẻ không có gì là đe dọa cả.
– Có con rắn trong cỏ, các cậu ạ, ngay phía sau các cậu. Do trong vùng có rắn đuôi chuông, tôi muốn thủ tiêu nó. Nhưng tôi đã vội quá.
Ông lau trán bằng 1 cái khăn tộng lớn có ô vuông đỏ và trắng.
– Tôi đang cắt bụi cây – Ông tuyên bố. Hễ có ít bụi cỏ hơi khô là dễ gây nên hỏa hoạn lắm. Nhưng hươ dao nóng quá. Các cậu có muốn uống chút nước chanh không?
Ông vẫn thì thầm bằng cái giọng khàn khàn, nhưng 2 cậu quen rồi. Có lẽ dây thanh của ông Rex đã bị hư hỏng trong tai nạn, gâya nên cái sẹo.
Kẻ Thì Thầm dẫn khách vào nhà. Trong 1 căn phòng mở ra hiên, có những chiếc ghế bành xung quanh cái bàn trên đó có cái bình đầy chất lỏng có đá. Phía bên kia hiên là mấy lồng chim lớn, nơi két vẫn gây ồn ào.
– Tôi nuôi két. Việc này giúp tôi kiếm sống – Ông Rex vừa giải thích vừa rót đầy 3 ly nước chanh.
Ông đưa cho 2 cậu 2 ly, rồi xin lỗi và ra ngoài 1 lúc.
Hannibal uống hớp nước chanh.
– Cậu nghĩ gì về ông Rex? – Hannibal hỏi.
– Mình thấy ông ấy cũng dễ thương đấy chứ, – Peter trả lời. Tất nhiên phải tập làm quen với giọng nói của ông ấy.
– Phải… chắc chắn là ông ấy rất tử tế. Nhưng không biết tại sao ông ấy nói với bọn mình là ông ấy đang cắt bụi cỏ? Tay và cánh tay ông ấy hoàn toàn sạch sẽ. Đáng lẽ ông ấy phải có cọng cỏ khô, mẫu vỏ cây lẫn vào lông tay, nếu thật sự Ông ấy đã chặt cây.
– Chẳng lẽ ông ấy lại bịa đặt ra câu chuyện để đi kể cho 2 thằng nhóc mà ông ấy chưa bao giờ gặp?
Hannibal lắc đầu.
– Mình không biết. Nếu ông làm thợ chẻ củi cả buổi chiều, thì làm thế nào cậu giải thích được là trên bàn ông ấy có bình nước chanh, có nước đá chưa bắt đầu tan nữa ?
– Ối ! Chắc là có cách trả lời đơn giản thôi.
– Mọi câu trả lời đều đơn giản, một khi ta đã tìm ra.
Ông Rex bước vào phòng trở lại. Ông đã thay áo sơ mi ngắn tay bằng một áo sơ mi thể thao và có quấn khăn choàng quanh cổ.
– Nhiều người không thích nhìn thấy vết sẹo của tôi- Ông thì thầm, nên tôi che nó lại khi tiếp khách. Đây là kỹ niệm về một vụ hiểu lầm mà tôi bị dính đến ở Mã Lai, cách đây lâu lắm rồi. à, mà các cậu hãy nói, tại sao các cậu lại đến thăm tôi ?
Hannibal lại chìa một tấm danh thiếp ra.
– A ! Ba cậu thám tử trẻ ! ông Rex nói. Có thể biết các cậu đang điều tra cái gì không ?
Thám tử trưởng giải thích là cậu định hỏi ông Rex vài thông tin về Stephen Terrill, người đàn ông có sẹo lấy mắt kính râm mà ông đã bỏ ở góc bàn đặt lên mũi trở lại.
– Tôi không chịu được ánh sáng ban ngày – Ông thì thầm. Tôi chỉ nhìn rõ ban đêm. Vậu có thể cho tôi biết tại sao cậu quan tâm đến người bạn thân đáng thương của tôi không ?
– Chúng cháu đang tự hỏi xem ông Terrill có phải là người có khả năng trở thành, sau khi chết, một thần linh hằn thù ám ảnh ngôi nhà cũ của mình để không cho những người khác đến ở – Hannibal trả lời.
Đằng sau kính màu, ánh nhìn ông Rex dường như trở nên chăm chú hơn, sắc sảo hơn.
– Câu hỏi rất hay, bạn của Stephen Terrill nói. Trước tiên, các cậu phải biết rằng, tuy đóng vai quái vật, hải tặc, quỷ hút máu và ma chó sói, nhưng thật ra Stephen là người rất hiền lành. Cho nên ông ấy cần đến tôi. Ông ấy không bao giờ đủ can đảm để thảo luận với người tạ Tôi làm ông bầu cho ông ấy. Các cậu hãy nhìn.
Ông lấy trên bàn 1 tấm hình lớn có khung. 2 cậu xem xét cẩn thận. Trên hình thấy 2 người đàn ông đang bắt tay nhau qua khung cửa. 1 trong 2 người là Kẻ Thì Thầm. Người kia có vẻ thấp hơn và trẻ hơn. Rõ ràng tấm hình này là bản chính của tấm hình mà 2 cậu đã biết rồi.
2 cậu đọc lời đề tặng: “Tặng người bạn thân J.R.Stephen”.
– Tôi lo mọi công việc cho ông ấy, ông Rex nói tiếp. Tôi biết cách bắt người ta phải nghe tôi. Người ta không thích bắt bẻ tôi. Như vậy Stephen có thể hoàn toàn chuyên tâm vào nghề. Ông ấy coi công việc của mình là quan trọng hơn hết. Ông ấy thích gây cảm xúc mạnh cho khán giả. Khi bộ phim cuối cùng gây nên sự vui cười của toàn thể khán giả, ông đã đau lòng vô cùng. Ông rất ghét bị người ta chế giễu. Tôi nghĩ chắc là các cháu hiểu điều này chứ.
– Dạ phải, thưa chú, Hannibal nói. Cháu hiểu hoàn toàn điều đó. Cháu không thích người ta chế giễu cháu.
– Mấy tuần liền, sau khi bộ phim ra, ông Rex nói tiếp. Stephen không chịu ra ngoài. Ông đuổi các gia nhân. Chính tôi phải đi chợ. Tuy nhiên các bài báo vẫn cứ đến: người ta bò lăn ra cười khắp những nơi có chiếu bộ phim. Cuối cùng Stephen nhờ tôi thu hồi tất cả những bản phim khác còn lại. Tôi làm thế, và các cậu hãy tin tôi, tôi làm như vậy đã tốn rất nhiều tiền. Tôi mang đến cho ông ấy và đồng thời tôi buộc phải thông báo cho ông ấy biết ngân hàng đang cầm cố lâu đài ông ấy, đe dọa lấy luôn lây đài. Thật ra, các chủ ngân hàng là những tên trộm bợm, và họ đòi nhiều tiền hơn là số tiền chúng tôi thiếu. Nhưng chúng tôi không còn tiền gì hết.
– Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng. Chúng tôi đang đứng trong phòng lớn của lâu đài. Stephen nhìn? tôi bằng ánh mắt nảy lửa: “Chúng sẽ không bắt tôi đi được! – Stephen la lên. Dù chuyện gì xảy ra với thân thể tôi đi nữa, linh hồn của tôi sẽ không bao giờ rời ngôi nhà này”.
Giọng nói thì thầm nín đi. Cặp kính đen giống như đôi mắt của 1 con vật kỳ lạ nào đó… Peter phấn chấn lên:
– Nghe chú kể, có thể tưởng là ông ấy thật sự định vào làm việc cùng các bóng ma.
– Phải – Hannibal công nhận – Tuy nhiên, ông Rex ạ, chú nói bản chất của ông Stephen Terrill hiền lành. Chẳng lẽ ông ấy đã trở thành 1 hồn linh ác tâm có khả năng làm cho bất kỳ ai bước vào lâu đài khiếp sợ?
– ý kiến bắt bẻ của cậu là có lý, cậu ạ – Ông Rex trả lời. Nhưng cậu biết không, cái thế lực vô hình làm khiếp sợ khách đến không nhất thiết là hồn linh người bạn đáng thương của tôi. Nó có thể là của những hồn linh khác, ác tâm hơn nhiều, đang ở lâu đài. ít nhất, tôi cũng nghi ngờ như thế.
– Những hồn linh khác, ác tâm hơn… ? Peter nói lại.
– Phải. Thật ra, có 2 khả năng. Chắc các cậu đều biết là người ta đã tìm thấy xe của Stephen Terrill dưới chân vách đá phải không?
2 cậu ra hiệu là đúng.
– Và chắc các cậu cũng có nghe nói về bức thông điệp mà ông ấy đã để lại nói rằng lâu đài sẽ mãi mãi bị nguyền rủa chứ?
2 cậu lại gật đầu, không rời mắt khỏi Jonathan Rex.
– Cảnh sát tưởng rằng bạn tôi đã cố tình lao xe xuống chân vách đá, – người đàn ông có sẹo nói tiếp. Tôi cũng nghĩ thế. Tôi đã không gặp lại bạn tôi từ lúc có cuộc đối thoại mà tôi vừa mới kể cho các cậu. Ông ấy đã đuổi tôi đi sau khi bắt tôi hứa là không bao giờ được đặt chân trở lại lâu đài. Tôi không biết suy nghĩ của ông ấy như thế nào lúc ông ấy viết bức thông điệp kia. Các cậu hãy nhớ rằng, khi còn sống, công việc của ông ấy là làm cho mọi người sợ, mà bây giờ chính những người này lại chê cười ông ấy. Các cậu không nghĩ rằng ông ấy có thể có ý muốn tiếp tục làm cho mọi người sợ, chỉ để dạy cho họ hiểu rằng không được biến ông ấy thành trò cười?
Dường như người đàn ông chìm vào ngẫm nghĩ, và Hannibal kéo ông ra khỏi dòng suy ngĩ khi nói:
– Thưa chú, chú đã nói đến 2 khả năng. Và nói đến những hồn linh khác nhau, ác tâm hơn.
– Tất nhiên. Khi Stephen xây lâu đài, ông đã cho chở đến từ khắp mọi nơi trên thế giới những vật liệu lấy từ các kiến trúc đươc coi là có ma.
– Nhật Bản đã cung cấp cho ông ấy sườn của 1 ngôi đền bị trận động đất chôn vùi 1 nữa, cùng với cả 1 gia đình quý tộc Nhật. Anh Quốc thì cung cấp toàn bộ bức tường của 1 lâu đài, nơi 1 thiếu nữ đã thà chịu treo cổ hơn là phải lấy 1 người đàn ông do bố cô chọn. Vìng Rhin thì là những viên đá của 1 lầu đài trong đó có hầm giam kín, nơi 1 nhạc sĩ điên đã bị nhốt nhiều năm liền vì đã sáng tác 1 thứ âm nhạc mà lãnh chúa không ưa thích. Sau khi nhạc sĩ chết, âm nhạc gây nên hình phạt đó được nghe thấy từ phòng nhạc của lầu pháo đài, mặc dù được khoá lại…
– Úi chà! Peter la lên. Nếu bây giờ những ngừơi này đang đi dạo trong Lâu Đài Kinh Hoàng thì hèn gì mình cảm thấy khó ở trong đó.
– Mọi chuyện đều có thể có, Jonathan Rex trả lời. Điều tôi biết, là chính những kẻ lang thang cũng tránh đến vùng xung quanh lâu đài. Mỗi tháng 1 lần, tôi đến đó để xem tình trạng ngôi nhà của người bạn đáng thương. Tật nhiên là tôi ở bên ngoài, nhưng tôi chưa bao giờ thấy dấu hiệu là có người.
Hannibal gật đầu. Nhận xét của ông Rex phù hợp với nhận xét của riêng cậu. Còn cáo giác kẻ đã gây nên vụ đá sụp lở, thì bây giờ không phải lúc.
– Báo chí còn nói đến Ma Xanh chơi đàn orguẻ – cậu hỏi thêm.
– Riêng tôi chua bao giờ thấy Ma Xanh. Tuy nhiên tôi có nhớ là ít thời gian trước khi chết, Stephen có nói với tôi về 1 tiếng nhạc bí ẩn xuất phát từ cây đàn orgue để trong phòng chiếu. Thậm chí ông còn khóa cửa lại và tháo gỡ bộ phận điện cung cấp khí cho đàn orguẹ Nhưng âm thanh vẫn không dứt. Nhưng chỉ cần Stephen bước vào phòng là không nghe thấy gì nữa hết.
Peter nuốt nước bọt khó khăn. Ông Rex tháo mắt kính ra và chớp mắt.
– Tôi không dám bảo đảm với các cậu rằng Lâu Đài Kinh Hoàng bị ám ảnh bởi con ma của người bạn đáng thương của tôi hay bởi ma của bất kỳ người nào khác – Ông thì thầm. Nhưng tôi có thể nói rằng nếu cho tôi 10 ngàn đôla để bước qua ngưỡng cửa và qua đêm ở đó, tôi sẽ từ chối.