Ba Minh đứng ngồi không yên khi liên tục hai ngày rồi chuông điện thoại nhà ông cứ reo rồi lại tắt ngay khi có người nhấc ống nghe lên.
Ông ta bực mình lắm nên đã ba lần đích thân nhấc máy lên và chửi vào đó những lời nặng nề nhất!
Và sáng hôm nay cũng thế. Khi ông vừa thay đồ xong định đi thì chuông reo. Vừa cầm máy lên ông đã chửi xối xả:
– Đồ mất lịch sự, đồ…
Lời ông ta chưa dứt thì đầu dây bên kia đã có giọng nữ trong trẻo cất lên:
– Làm gì hung hăng dữ vậy ông trùm côn đồ!
Từ nào đến giờ chưa có ai dám ăn nói xấc xược như vậy với ông, nên Ba Minh gay gắt ngay:
– Ai vậy? Bộ…
– Muốn giết tôi sao? Giống như giết người ở đèo Bảo Lộc hả? Ba Minh thót tim. Giọng ông không còn tự nhiển:
– Ai… ai nói đó?
– Cần gì biết là ai khi ông chưa trả lời tôi? Có phải ông định giết tôi như giết vợ chồng Hoàng Lộc không?
Ba Minh dập ngay ống nghe xuống, mặt ông tái xanh! Chuông điện thoại lại reo. Không dám nhấc máy, nên chuông reo có đến gần một phút, cuối cùng ông ta nhanh tay ấn nút cúp cuộc điện đàm và thở phào!
Nhưng lạ lùng sao, tiếng nói trong điện thoại vẫn vang lên:
– Biết sợ rồi sao ông Minh. Tôi tưởng người dám làm mọi chuyện tày trời như ông thì đâu có sợ ai, dẫu là hồn ma báo oán chăng nữa!
Người của Ba Minh phát lạnh và run, điều mà suốt cuộc đời làm giang hồ của hắn chưa bao giờ xảy ra!
Ông ta có muốn kiềm chế lại cũng không được, cái lạnh lạ lùng xuất phát từ trong ruột gan mà ra, cho nên càng cố gắng kiềm chế thì ông la càng run lập cập và suýt nữa thì hai hàm răng đã chạm vào nhau.
– Thế nào, bây giờ ông chịu nói chuyện với tôi chưa, ông Minh? Ba Minh như con gà mắc mưa, run giọng hỏi:
– Cô là ai?
– Hồn ma. Ông từng nghe nói về oan hồn chưa?
– Cô… tôi đâu có làm gì…
Giọng trong điện thoại bắt đầu sắc lạnh hơn:
– Không làm gì, chỉ giết người rồi ném xác người ta xuống vực sâu thôi, phải không?
– Tôi… tôi..
Ông ta thật sự bị suy sụp:
– Tôi xin cô…
– Ô kìa, trùm côn đồ, giết người như ngoé mà bây giờ hèn thế sao! Vậy lúc ông đích thân xả thắng xe của Hoàng Lộc, để khi đổ đèo thì mất thắng, ông có sợ không?
– Tôi… tôi…
Ông ta chỉ lặp lại mấy lần như vậy chứ không nói được câu nào khác. Giọng trong điện thoại vẫn vang lên:
– Rồi ai tráo lọ đầu gió của Lộc, để khi vợ anh ta hít vào thì bị hôn mê hả?
– Tôi… tôi…
– Mục đích chính của tội ác đó là gì? Do dược trả tiền công cao hay lý do nào khác, hãy tự nói đi, ông Minh. Đừng để tôi ra tay!
Ba Minh vừa run rẩy vừa cố bò lết ra tận cửa ra vào. Đến khi đứng lên được thì ông thoắt chạy như điên ra chiếc xe hơi nhà đang đậu sẵn. Khi xe ra tới đường rồi ông mới thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì ông cũng đã thoát được cái giọng nói chết người đó!
Ông ta có cuộc hẹn làm ăn với mấy khách hàng tại một địa điểm ở trung tâm thành phố và đáng lẽ khi rồ ga ông phải tới đó ngay, nhưng chẳng hiểu sao hướng xe của ông ta lại đi về khu vực ngoại ô.
Gần nửa giờ sau, Ba Minh cho xe rẽ vào một ngôi nhà bề thế nằm sâu trong một hoa viên sực nức mùi hoa kiểng. Đón anh là một phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn, bà ta đã tự lăn xe ra tận bậc tam cấp khi thấy xe của Ba Minh đi vào.
Ba Minh bước xuống xe và âu yếm với người đó bằng cách bế bà ta trên tay,
đưa vào phòng khách, vừa cất giọng trìu mến:
– Đã nói rồi, Ly Ly không được tự lăn xe ra ngoài đó, lở ngã xuống bậc tam cấp thì sao?
Người có tên là Ly Ly nũng nịu:
– Thì đã có anh đỡ, lo gì!
– Đâu phải lúc nào anh cũng có mặt ở đây để đỡ. Mà anh còn đang có nhiều việc phiền lòng đây…
Ly Ly tuy đã có tuổi, nhưng là một phụ nữ đẹp, có sức quyến rũ không thua gì con gái trẻ. Người ta nói người phụ nữ khuyết tật luôn có sức quyến rũ, hấp dẫn tiềm tàng mà khó có người đàn bà Iành lặn nào có được… Bởi vậy Ba Minh, một tay giang hồ khét tiếng, dưới trướng có không biết bao nhiêu em út trẻ đẹp, lại đi mê bà ta như điếu đổ, trong khi bà ta còn có chồng con và Ba Minh thì đang sống cùng hai bà vợ trẻ khác!
Giọng Ly Ly như mật ngọt:
– Bộ bị hai cái gông kia cột chặt sao mà mặt mày bí xị, hốc hác vậy cưng?
– Cột đâu mà cột, mà có cột thì làm sao giữ nổi thằng Ba Minh này?
Cuộc chuyện trò tình tứ giữa họ bị cắt ngang bởi chuông điện thoại reo vang. Đã bị tiếng chuông điện thoại hành hạ suốt hai hôm nay, nên vừa nghe chuông leo Ba Minh đã nói liền:
– Đừng nghe! Ly Ly cau mày:
– Sao lại đừng nghe? Em đang chờ điện thoại của Lan Hương từ Pháp gọi về mà.
– Nhưng…
Ba Minh không tiện nói ra ý của mình nên không cản nữa, để cho Ly Ly nhấc máy lên. Chẳng biết bà ta nghe ai nói gì trong điện thoại mà nhìn sững Ba Minh vừa quay ra hỏi:
– Ai mà biết anh ở đây? Ba Minh hốt hoảng:
– Nói là anh vừa đi ra ngoài.
Nhưng giọng trong điện thoại đã vang lên giống y như lúc Ba Minh ở nhà mình:
– Sao vậy ông Ba Minh! Ông nghĩ là chạy trốn sang đây rồi có thể thoát được sao? Mà liệu ông thoát thì cô con gái cưng của ông và bà Ly Ly đây ở bên Pháp có thoát được chăng?
Câu nói này chẳng riêng Ba Minh sợ tái mặt, mà Ly Ly cũng rúng động. Bà run giọng hỏi:
– Cô là ai mà biết con gái chúng tôi?
Giọng người kia phá lên cười sắc như dao và sau tràng cười là một loạt âm thanh gầm rú nghe rợn người:
– Vừa nghe nói đến tên con gái mình thì đã lo sốt vó, trong khi đó thì lại đi giết con gái người khác không gớm tay!
Bà Ly Ly không còn giữ bình tĩnh được nữa, và điều khiển chiếc xe lăn thật nhanh, tiến sát tới bên điện thoại và chụp ống nghe lên, giọng bà run run:
– Cô… cô nói gì về con gái tôi? Nó… nó đâu có làm gì nó chỉ biết đi học thôi mà…
– Vậy con gái người ta thì sao, nó cũng chỉ biết sống vui và đi lấy chồng, có
được hạnh phúc thôi, có làm gì ai đâu mà ông chồng của bà giết hại nó?
– Cô nói… ông ấy giết ai?
– Muốn biết giết ai thì bà hỏi người đàn ông bên cạnh bà đi!
Đến lúc này thì Ba Minh không còn giữ bí mật nữa, ông ta nói ra điều mà ngay cả người tình yêu dấu của mình ông cũng định giấu:
– Chỉ vì anh không muốn con gái mình bị chị Lệ Thuỷ bỏ rơi. Từ lâu anh đã muốn thằng Hoàng Lộc là con rể nhà mình. Chính em cũng muốn điều đó, bởi giữa em và chị Lệ Thuỷ từng hứa hẹn là sẽ làm sui gia với nhau mà…
Bà Ly Ly trợn tròn đôi mắt:
– Nót vậy con dâu chị Lệ Thuỷ chết là do anh?
Ba Minh nín thinh, chỉ có giọng trong điện thoại là vang lên:
– Chẳng những giết người con dâu vô tội kia, mà ông ta còn định giết luôn Hoàng Lộc nữa!
Không tin đó là sự thật, bà Ly Ly tròn mắt nhìn Ba Minh khiến ông ta lúng túng, run rẩy:
– Tôi… tôi… không có ý giết thằng Lộc. Hôm đó, tôi đã cho người phá cái chốt cửa bên tay lái, định hễ chiếc xe vừa sắp lao xuống vực thì bằng phản ứng tự nhiên, Hoàng Lộc sẽ tung cửa xe ra để thoát thân và chỉ ngã trên bờ vực, chứ đâu có ngờ. Nhưng cuối cùng Hoàng Lộc cũng đâu có chết!
– Trời ơi, anh Minh!
Bà Ly Ly thét lên rồi ngã chúi người về phía trước, toàn thân run lên bần bật. Có lẽ cơn đau tim của bà đang bộc phát.
Ba Minh hoảng hốt:
– Ly Ly, em sao vậy? Giọng kia lại vang lên:
– Ông lại phạm thêm một tội ác nữa rồi!
Sau câu nói đó thì giọng ấy im bặt… Chỉ có tiếng nấc của Ba Minh:
– Em ơi, anh chỉ muốn giành lại tình yêu cho con gái mình thôi. Chỉ còn một tháng nữa thì nó đã về nước, nó cần có một tấm chồng như con trai chị Lệ Thuỷ, có như vậy thì ngôi nhà này và những tài sản khác nữa của tụi mình mới không bị ngân hàng tịch biên để trả nó cho công ty bất động sản mà hiện nay thằng Hoàng Lộc đang làm giám đốc! Tôi chỉ muốn giữ hạnh phúc cho mẹ con em thôi mà…
Lời ông ta càng nói thì người bà Ly Ly càng co giật dữ dội hơn. Đến khi chợt nhớ ra thì Ba Minh mới bế xốc bà ta lên, chạy bay vào phòng riêng để cứu chữa.
Nhưng hình như đã quá trễ…