Bà Lệ Thuỷ dậy thật sớm và dặn Hai Sương:
– Bữa nay tao có khách, tụi bay lo đi chợ làm thức ăn đãi khách. Hai Sương hỏi lại:
– Khách bao nhiêu người thưa bà?
– Khoảng bốn năm người!
– Dạ, là đàn ông hay đàn bà, khách chỉ ăn cơm hay khách nhậu ạ? Bà Lệ Thuỷ bảo:
– Khách toàn đàn ông. Mày mua cho tao một nửa con chó. Hai Sương sửng sốt:
– Bà… bà nói mua con gì?
– Mua thịt chó! Mày kêu xe đi xuống Trại Mát. Ở đó có bán thịt chó làm sẵn, mua về và chỉ làm đúng một món nướng cho tao thôi.
Hai Sương xanh mặt:
– Con… con đâu có biết làm thịt chó. Con cũng không quen mùi nữa…
– Không quen rồi se quen. Đem về đây rồi tao sẽ chỉ cho cách làm.
Trước thái độ kỳ lạ của bà chủ, Hai Sương thấy hơi kỳ lạ. Bà ta ở nước ngoài về mà sao lại bảo nấu món thịt chó đãi khách?
– Mày ngạc nhiên vì tao bảo làm món thịt chó hả?
Không ngờ bà ta hiểu thấu tâm trạng mình, nên Hai Sương hơi lúng túng:
– Dạ… con chỉ lo món thịt chó hơi lạ, xưa nay đâu nghe ai đãi khách… Bà Lệ Thuỷ bỗng phá lên cười:
– Người ta không đãi mà mình đãi mới hay! Vả lại những người này phải đãi họ thịt chó họ mới thích.
Hai Sương biết tính chủ, càng nói thì bà càng bảo lưu ý của mình, nên chị ta vừa lấy xe máy ta mà vẫn còn thắc mắc, nhưng vẫn đi mua. Khi chạy xe tới Trại Mát, vùng ngoại ô của thành phố Đà Lạt thì Hai Sương mới càng lúng túng hơn, bởi nhìn quanh chẳng thấy nơi nào bày bán thịt chó. Mà hỏi thăm thì Hai Sương lại không dám, bởi ai đời một phụ nữ lại đi tìm mua thịt chó?
Còn đang hoang mang, bỗng có người hỏi từ bên ngoài đường:
– Có phải cô kiếm mua thịt chó không? Hai Sương giật mình:
– Dạ… dạ phải. Nhưng sao anh lại biết? Người đàn ông trung niên cười cười:
– Thấy cô ngơ ngác thế kia thì biết ngay mà! Nhưng nói cho vui thôi, chứ đã có người dặn rồi, cô cứ lấy thịt mà mang về, khỏi phải trả tiền.
Hai Sương càng ngạc nhiên hơn:
– Có phải bà chủ tôi dặn không? Người đàn ông lắc đầu:
– Cô không cần biết. Hãy mang về đi.
Ông ta vừa nói vừa đưa cho Sương một cái túi nhựa và dặn:
– Đem về nhà hãy mở ra, và chỉ cần làm theo hướng dẫn ghi trong giấy là sẽ có món ngon ngay.
Hai Sương xách cái giỏ mà tay run run. Từ nào đến giờ cô có biết thịt chó nó ra làm sao, cứ tưởng tượng nguyên con chó mới làm thịt nằm trong giỏ là Sương đã muốn nôn ói rồi.
Chị ta gồng mình cầm lấy và cắm đầu đạp xe như bay trở về nhà.
Vừa tới cổng nhà đã thấy thấp thoáng mấy người khách lạ đứng trong sân. Bà Lệ Thuỷ nhìn ra giục:
– Mau đem vào đi, còn chần chừ gì nữa.
Rồi bà quay sang một người khách trẻ và bảo:
– Đã có cậu này rồi thì mày giao món chịt đó cho cậu ấy làm.
Nói xong, bà ta lại hướng về người đàn ông có tuổi đang đứng quay mặt vào trong và nói:
– Món ăn này mình ăn ngay tại sân thích hơn anh!
Người đàn ông quay lại, thì ra ông ta là Ba Minh. Nghe hỏi, ông ta miễn cưỡng đáp:
– Ừ cũng được. Mình vừa ăn vừa nói chuyện! Tốt nhất là chị không nên để
cho mấy người làm ở ngoài này…
– Anh yên tâm, sẽ chỉ có đám mình thôi. Nào, mời cùng ngồi quanh bàn đá này, trong lúc cậu gì đó mang gói thịt tới đây, ta bày lên bàn rồi đưa bếp lò ra sau.
Tên đàn em của Ba Minh đặt chiếc giỏ lên bàn, vừa đình mở ra thì đã bị bà Lệ Thuỷ ngăn lại:
– Không, vinh dự này phải để cho anh Ba chứ! Ba Minh cười rất gượng:
– Ai cũng được mà, đâu hề gì.
Ông ta nói thế nhưng vẫn đưa tay mở dây cột giỏ ra. Gói khá lớn lại cột hai ký, nên phải mất gần nửa phút ông ta mới mở bung được lớp bọc bên ngoài. Vừa nhìn thấy vật bên trong thì Ba Minh đã kêu thét lên:
– Trời ơi!
Trước mặt ông ta và mọi người là một chiếc đầu lâu người, chứ không phải con chó. Mà cũng không phải cái đầu lâu bình thường, bởi tuy đã nằm rời thân thể, nhưng đôi mắt của cái đầu ấy vẫn còn chớp mắt như người sống!
Bọn thủ hạ của hắn do đứng bên ngoài nên nhanh chân chạy đi, còn Ba Minh thì cứng đờ một chỗ! Tuy nhiên, cũng chỉ chạy được mấy bước rồi chẳng hiểu bị gì mà đều đứng khựng lại như bị chôn chân xuống đất!
Bà Lệ Thuỷ bỗng dưng phá lên cười:
– Lũ giết người mà cũng biết sợ xác chết sao?
Nghe giọng bà là lạ, Ba Minh nhìn sững và lắp bắp hỏi:
– Chị Thuỷ, có phải là chị không?
Bà Lệ Thuỷ vẫn giọng cười khác thường:
– Nếu không phải thì là ai? Trước tiên, anh hãy nhìn vào cái đầu lâu kia xem là ai cái đã!
Ba Minh nhìn xuống lần nữa và lần này còn thét lên kinh hoàng hơn lần trước:
– Ly Ly!
Rõ ràng cái đầu của bà Ly Ly đang nhìn ông với đôi dòng lệ đang tuôn trào hai bên khoé mắt! Ba Minh vồ lấy và ôm đầu lâu vào lòng, vừa khi ấy cỏ một tiếng rú lạ thường cất lên từ đầu lâu ấy, và… Ba Minh bật ngửa ra, buông rơi chiếc đầu lâu lăn lông lốc dưới đất.
Bọn đàn em hắn nhìn rõ mọi diễn biến, cả bọn chúng đều líu cả lưỡi, muốn kêu lên mà cũng không làm sao mở miệng được. Cho dến khi bà Lệ Thuỷ vụt đứng lên, tiến về phía chúng và cất tiếng hỏi:
– Đứa nào làm hư thắng xe của Hoàng Lộc?
Vừa hỏi, bà vừa chỉ thẳng vào một tên gọi là Hùng Sùi:
– Chính mày phải không?
Tên này vừa mở miệng định chối thì bỗng hắn thét lên đau đớn. Nhìn lại thì
đã thấy miệng hắn đầy máu, một phần lưỡi của hắn đã rơi xuống đất!
Những tên còn lại kinh hoảng nhưng cũng đành đứng như bị trời trồng, cho
đến khi bà Lệ Thuỷ hỏi tiếp:
– Thằng nào bỏ thuốc mê vào ly nước cho vợ Hoàng Lộc uống? Bốp! Chát!
Vừa hỏi xong thì bà giương thẳng tay tát vào hai bên má thằng đàn em tên Năm Gà:
– Chính mày chứ còn ai vào đây!
Lại một cái lưỡi nữa rơi ra cùng lúc với tiếng kêu thảm thiết của tên nọ!
Đến lượt Ba Mình. Nãy giờ ông ta đã thất kinh hồn vía, vừa run vừa muốn chạy trốn, nhưng cũng là lúc bị gọi tên:
– Tụi nó chỉ là tay sai, được chủ sai đâu thì làm đó! Còn ông, ai đã sai bảo ông? Ông lý giải là do sợ con gái mình không lấy người chồng giàu phải không?
Cho nên ông bằng mọi giá phải loại đối thủ của mình. Hành động đó của ông đã khiến cho người phụ nữ trót yêu ông mà cả đời phải hy sinh, chịu tật nguyền do ông cho uống nhầm thuốc phá thai, rồi vì ông mà bà ta phải chịu cảnh xa chồng, do người đàn ông kia không thể nào chịu nổi cảnh vợ mình mê một tay trùm xã hội đen như ông. Bây giờ bà ấy đã chết, bởi biết ông gây ra tội ác tày trời. Ông còn muốn gì nữa? Còn đứa con gái ông sắp về nước phải không?
Ba Minh gào lên, van lơn:
– Đừng, xin đừng hại tới con tôi. Mọi tội lỗi là do tôi, con gái tôi không biết gì hết, nó cũng không muốn làm theo tội ác của tôi đâu!
Ông ta vừa cử động tay chân được thì cũng là lúc cái đầu lâu của bà Ly Ly tự nhiên lăn đến dưới chân. Thuận tay, ông ta cúi xuống ôm lấy và nức nở khóc.
Nhưng lạ lùng thay, bỗng nhiên ông ta phát tru lên một tiếng thật dài, thật kinh khủng, rồi phóng mình xuống đất! Lúc đó Hai Sương và vài người nữa trong nhà nghe tiếng gào thét bên ngoài đã chạy ra nhìn, và sửng sốt khi nhìn thấy Ba Minh vừa nhảy xuống đất đã biến thành một con chó mực to tướng.
Hai Sương là người xách chiếc giỏ thịt chó về cho nên chị ta càng thêm kinh hãi khi nhìn thấy hiện đó. Chị líu cả lưỡi:
– Ông… ông ta…
Khi ấy bà Lệ Thuỷ quay lại và nói to cho người nhà nghe:
– Kẻ ác nhân này đã đền tội rồi đó, vậy bà chủ của mấy người cũng được tha từ nay. Và hãy nói với bà ta không được đối xử với con dâu mình như vậy nữa!
Nói dứt lời thì như cái bóng, hình hài bà ta thành sương khói biến mất… Sáu Xinh đứng bên cạnh nói với Sương:
– Bà ra coi, sao bà chủ mình biến đi đâu? Hai Sương thất thần:
– Kỳ quá…
Chợt chị ta nhớ ra, bảo:
– Hồi nãy nghe bà ấy nói gì không? Tại sao bà ta nói là đã tha cho bà chủ mình rồi? Vậy bà ta là ai?
Họ chẳng hẹn mà cùng chạy vào nhà, gõ cửa phòng bà Lệ Thuỷ:
– Bà chủ ơi!
Họ gọi đến khàn cả cổ mà vẫn chẳng có tiếng trả lời, mà bên trong lúc ấy hình như có âm thanh ú ớ.
Hai Sương nói:
– Mình tông đại cửa vào thôi, biết đâu bà chủ bị nạn gì đó!
Họ tung được cửa thì vừa kịp nhìn thấy bà Lệ Thuỷ ngã lăn xuống sàn nhà.
– Bà chủ!
Họ vực bà dậy thì vừa lúc bà Lệ Thuỷ tỉnh lại, sợ hãi hỏi:
– Nó đâu rồi? Hai Xinh hỏi:
– Bà chủ hỏi ai?
– Nó… vợ thằng Lộc…
Sau khi hoàn hồn lại, bà kể:
– Tao đang ngủ trong này chợt thấy có ai đè lên thân thể, rồi cổ tao như bị chặn ngang, không nói hay kêu la gì được. Mà cả chuyện ngồi dậy cũng không thể.
Hai Sương ngơ ngác:
– Vậy người nãy giờ ở ngoài sân tiếp khách là ai? Rồi hồi sáng này có phải bà sai con đi mua thịt chó không?
Bà Lệ Thuỷ tròn mắt kinh ngạc:
– Tao bảo mua thịt chó làm gì? Mà từ sáng tới giờ tao có ra khỏi phòng đâu, tao bị ai đó đè cứng trên giường này như tụi bay thấy đó!
Mọi người như từ trên trời rơi xuống, nhất là Hai Sương, chị ta ngẩn người một lúc rồi tự hỏi:
– Phải chăng là… mợ Hai? Sáu Xinh nghe vậy liền hỏi:
– Oan hồn cô Mỹ Dung hả?
Hai Sương như người mất hồn:
– Oan hồn! Đúng là oan hồn!