Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Thập Ác

Chương 86 – Lợi Mờ Lương Tri

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

Người đó đáp:
– Đến nơi rồi, ngươi sẽ hiểu.
Tiểu Linh Ngư vụt dừng chân:
– Ngươi đừng tưởng cứu ta rồi, muốn dẫn ta đi đâu cũng được, và ta sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi! Ta đã nói, không khi nào ta mang ơn ngươi, nếu bây giờ ngươi không nói rõ cho ta biết, thì xin lỗi nhé, đường ngươi ngươi đi, đường ta ta bước.
Người đó quay đầu, điểm một nụ cười.
Nụ cười thứ nhất từ lúc song phương tiếp xúc nhau.
Rồi y thốt:
– Thảo nào mà thiên hạ chẳng kháo với nhau là ngươi khó chơi lắm! Bây giờ ta mới có dịp nhận định, quả đúng như lời truyền thuyết!
Y vụt nín lặng, ngưng luôn cười, sau một phút, thấp giọng tiếp:
– Đề phòng! Có người đến đó nhé. Có thể là Ngụy Vô Nha đó!
Tiểu Linh Ngư giật mình:
– Ai đâu?
Người đó nắm tay chàng cười lạnh, tiếp:
– Người đó ở đây!
Tiểu Linh Ngư lại giật mình, cảm thấy nửa phần thân thể tê dại.
Thì ra, người đó nắm đúng mạch môn của chàng, năm ngón tay móc cứng như năm móc câu. Tiểu Linh Ngư vô phương vẫy thoát.
Chàng nổi giận, hét:
– Ngươi làm gì thế?
Người đó chẳng nói năng gì, đưa tay tả điểm thêm vào mấy huyệt đạo trên người chàng.
Tiểu Linh Ngư càng giận hơn:
– Ngươi điên rồi phải không? Đã cứu ta rồi lại ám toán ta, thế là nghĩa gì chứ?
Người đó hừ một tiếng:
– Ngươi không nghĩ ra à?
Tiểu Linh Ngư cũng hứ một tiếng:
– Nếu nghĩ ra, ta còn hỏi ngươi làm gì?
Người đó lại cười lạnh:
– Bởi ngươi không tưởng nổi, nên ta mới thành công, ngươi nghĩ được rồi thì ta mong gì hạ thủ?
Y vừa thốt, vừa lấy một sợi giây, cột quanh mình Tiểu Linh Ngư, treo chàng ta nơi tàng cây.
Tiểu Linh Ngư vừa kinh hãi, vừa nổi giận:
– Ngươi điên phải không? Ngươi làm cái gì thế?
Người đó không buồn nhìn thoáng qua Tiểu Linh Ngư, vỗ hai tay vào nhau, kêu chách chách, rồi quay mình, ung dung bước đi.
Y cứu Tiểu Linh Ngư, đưa chàng ra khỏi sơn động, dẫn đến đây, trói chàng treo lên cây, rồi bỏ đi.
Thế là nghĩa lý gì?
Nếu muốn hại Tiểu Linh Ngư, thì y còn cứu chàng làm gì? Đã cứu chàng rồi, lại đưa lên đây, treo lên, như vậy là nghĩa gì? Thù hận chi chàng mà làm thế?
Nếu có thù hận, nếu muốn tự tay giết Tiểu Linh Ngư, thì cứ hạ thủ, sao lại treo chàng lên cây làm chi?
Tiểu Linh Ngư nổi giận, mắng liền miệng:
– Điên! Hắn điên mất rồi! Ta xui quá, gặp toàn những kẻ điên!
Trong khi đó, Tô Anh rời sơn động, đi tìm chàng.
Bỗng, nàng nghe chàng mắng lên oang oang, nàng hết sức mừng rở. Vô luận như thế nào, chàng vẫn còn sống và chàng cũng còn ở quanh quẩn đâu đó, như vậy là đủ cho nàng rồi.
Nàng tiến nhanh về hướng đó.
Nhưng, một âm thinh lạnh lùng từ trong bóng tối vọng ra:
– Hắn ở đây, tìm đâu xa!
Tiếp theo câu nói, một bóng người xuất hiện.
Người đó gầy ốm đến lòi xương, vận áo bố, đội mão cao, đôi xương gò má nhô lên quá cao, suýt che mất đôi mắt, mũi dài và cong quắm lại như mỏ chim ưng.
Một con người vừa lạnh vừa cao ngạo không tưởng nổi.
Tô Anh không giật mình, không biến sắt, điềm nhiên thốt:
– Thì ra, chính ngươi!
Người đó hừ một tiếng.
Tô Anh hỏi:
– Vừa rồi, chính ngươi giết Ngụy Thập Bát?
Người đó gật đầu:
– Phải!
Tô Anh mỉm cười:
– Ta nhận thấy thủ pháp giết người, biết là ngươi, nhưng ta không tưởng nỗi tại sao ngươi…
Người đó chặn lời:
– Ngươi không tưởng nỗi tại sao ta đến đó?
Tô Anh thở dài:
– Đúng vậy! Từ cái lúc ngươi bất hòa với sư phó ngươi, đến độ đồ đệ trở mặt với sư phó, tính đến nay, thắm thoát có hơn bốn năm rồi… Bốn năm ba tháng! Ta không hề biết được một tin tức nào về ngươi!
Người đó ngẩng mặt nhìn trời, thở ra:
– Ngươi vẫn còn nhớ đến ta?
Tô Anh cúi đầu:
– Làm sao ta quên được ngươi? Lúc nào ngươi cũng đối tốt với ta…
Người đó đột nhiên phẫn nộ:
– Ai nói là ta đối tốt với ngươi? Bình sanh, ta chưa hề đối tốt với bất cứ ai dưới gầm trời nầy!
Tô Anh cất giọng u buồn:
– Vô luận cái miệng ngươi nói như thế nào, ta thừa hiểu cái tâm của ngươi ra sao!
Nếu không vì ta, thì khi nào ngươi lại trở mặt với cái lão già ấy? Khi nào ngươi rủ ống tay áo mà bỏ đi?
Người đó cười lạnh:
– Ngươi tưởng ta ghen với lão ấy nên bỏ đi à?
Tô Anh cau mày:
– Chẳng lẽ không phải vậy?
Người đó lại nổi giận:
– Bất quá, ta không chịu đựng nổi lão ấy thôi. Ngươi biết chứ, ta làm cho lão biết bao nhiêu việc? Nhưng lão vẫn cứ bạc đãi ta, xem ta như trâu, như ngựa, lão có nhìn nhận ta là đồ đệ đâu? Lão cho ta là một tên nô lệ, không hơn không kém.
Tô Anh lộ vẽ buồn:
– Trừ việc đó ra, còn nguyên nhân nào khác chăng?
Người đó hớp một hơi dài không khí, cao giọng tiếp:
– Còn! Ngươi nói phải! Ta vì ngươi! Ta khó chịu mà trông thấy một con người già như lão, sắp chui vào lòng đất, mà còn… còn… xem ngươi như một vật tiêu khiển, đã thế lại sanh tâm đố kỵ tất cả, ai nhìn thoáng qua ngươi là lão phát điên lên…
Tô Anh trầm lặng một lúc:
– Nhưng bây giờ thì ngươi trở lại rồi!
Người đó cười lạnh:
– Ta muốn đến, cứ đến, ta muốn đi, cứ đi, ai làm gì được ta!
Tô Anh gật đầu:
– Phải! Đến cái lão già ấy mà còn không biết rõ ngươi lợi hại như thế nào. Tuy nhiên sau khi ngươi đi rồi lão thường nói là bình sanh lão thu nhận rất nhiều đệ tử, song cái sở đắc chân truyền của lão thì chỉ có mỗi một mình ngươi được lão truyền thọ cho mà thôi.
Người đó lạnh lùng:
– Ngươi tưởng cái công phu của ta là do lão đào tạo nên à? Hừ! Ngụy Vô Nha là một tay tự tư, tự lợi, khắc nghiệt thành tánh, đố kỵ quen đời, điều đó thì người khắp trong thiên hạ còn ai chẳng biết? Lão thu nhận đồ đệ, chẳng qua chỉ để có một người cho lão sai khiến mà khỏi phải xuất tiền mướn thuê vậy thôi, chứ có tình có nghĩa gì đâu mà hòng trông mong lão truyền dạy vũ công. Như ta, lão chỉ bảo qua loa mấy chiêu thức thông thường, rồi kể ơn nghĩa mà buộc ta phải hy sanh cho lão.
Tô Anh trố mắt:
– Thế thì công phu của ngươi…
Người đó lạnh lùng:
– Ta học lóm, học lén, ta rình xem lão tập luyện mà học.
Tô Anh thở dài:
– Thật vậy, lão ta đối xử với đồ đệ rất tệ! Cho nên, ngươi trở mặt với lão rồi, chẳng một ai cho rằng ngươi có lỗi. Nhưng…
Dừng lại một chút, nàng hỏi:
– Ngươi trở lại đây, có mục đích gi?
Người đó đáp:
– Ta trở lại, chỉ để nhìn qua khung cảnh cũ một chút vậy thôi.
Tô Anh nhóng một câu:
– Nhìn gì thì nhìn, chắc chắn là ngươi không nhìn lão ấy rồi!
Người đó hừ một tiếng.
Tô Anh chớp mắt, cười nhẹ:
– Nhưng ít ra, ngươi cũng có nghĩ là nhìn thoáng qua ta một tý chứ?
Người đó trừng mắt nhìn nàng một lúc, rồi gằn từng tiếng:
– Phải! Trước kia thì ta rất thích ngươi, song hiện tại thì…
Tô Anh dịu giọng:
– Hiện tại, ngươi không còn thích nữa?
Người đó cao giọng:
– Hiện tại, ta đã biết, ngươi là một kẻ vô tình, vô nghĩa. Vô luận là ai đối xử tốt với ngươi như thế nào, ngươi cũng chẳng để tâm, ngươi không bao giờ cảm kích!
Tô Anh cúi đầu, tỏ cái vẽ nhu thuận vô tưởng, hỏi:
– Con người của ta như vậy thật sao?
Người đó đáp:
– Đương nhiên là như vậy! Cái lão già kia, đối với tất cả mọi người, đều khắc bạc, song riêng đối với ngươi thì lão ta hết sức tốt, chính ngươi cũng thấy điều đó chứ!
Tô Anh đáp:
– Tự nhiên ta biết, và chẳng lẽ ta không cảm kích lão ấy sao? Ta có làm điều chi, tỏ ra ta phụ bạc lão đâu? Nếu ta muốn phụ bạc lão, thì ta còn ở đây làm gì?
Người đó cười mỉa:
– Ngươi thừa thông minh để biết là không thể bỏ đi đâu. Thì ngươi còn đi đâu làm chi nữa cho phí công?
Tô Anh mỉm cười:
– Ngươi cho rằng ta không thể tự mình bảo vệ lấy mình?
Người đó bỉu môi:
– Ngươi tưởng rằng ngươi tự bảo vệ nổi? Ngươi tưởng mọi người đều ngán sợ ngươi?
Tô Anh trầm gương mặt:
– Nhưng, chỗ nơi ta ở, từ lâu lắm rồi, chẳng một ai dám bén mảng đến!
Người đó phì cười:
– Sở dĩ thế, là vì ai ai cũng biết ngươi có gốc bự, hay nói một cách khác, ngươi là lẽ sống của lão ta, chạm vào ngươi là chạm vào lẽ sống của lão, người ta sợ lão chứ đâu sợ ngươi? Nếu không có lão che chở bên ngoài, thì cái chỗ ngươi ở đã bị dẫm nát từ nhiều năm qua rồi đó!
Tô Anh trầm ngâm một lúc.
Sau cùng, nàng cười nhạt, thốt:
– Thì ra, ngươi gián tiếp, tiếp trợ lão ấy, bằng cách tán dương oai khí của lão ta!
Có thể ngươi cũng đóng vai trò biện hộ cho lão, để đòi hỏi ta một sự tri ân cụ thể!
Được! Ngươi cứ tìm lão, tường thuật những gì ngươi thấy, vẽ vời, thêm bớt tùy ngươi.
Người đó mỉm cười:
– Không đâu, ta không bao giờ tìm lão mà mách việc này việc nọ của ngươi!
Ngươi cứ yên trí.
Tô Anh cười nhẹ:
– Ta biết, khi nào ngươi hèn hạ như Ngụy Thập Bát đâu? Chứ nếu như vậy thì ngươi có giết hắn làm gì?
Người đó hứ một tiếng.
Tô Anh tiếp:
– Song, ngươi giết hắn, cũng là vì ta. Ngươi không thể nào chịu được trước thái độ khinh miệt của hắn dành cho ta! Điều đó chứng tỏ là ngươi vẫn còn tốt với ta như thuở nào.
Người đó bật cười lớn.
Tô Anh chớp mắt, tiếp luôn:
– Ngươi cười chi?
Người đó ngưng cười, buông từng tiếng một:
– Nói thực với ngươi, đối với ngươi, cái lòng của ta đã chết từ lâu lắm rồi. Vô luận ngươi thích ai, làm tình làm ái với ai, ta cũng chẳng hề để tâm mà oán hận, mà căm thù. Ta cũng không học cái thói đê hèn của bọn vô sĩ làm cái việc mách thót việc riêng tư của người nầy với người nọ.
Tô Anh nhìn y.
Một nam nhân tuyên bố không còn màng đến một nữ nhân nữa, thì dù sao nữ nhân đó cũng xốn xang ít nhiều.
Lâu lắm, Tô Anh hỏi:
– Thế tại sao, ngươi cướp đoạt cái người ta thích, mang đi nơi khác?
Người đó cười lạnh:
– Rồi ngươi sẽ biết nguyên nhân. Ta bảo đảm không lâu đâu. Bây giờ, ngươi có muốn đến gặp hắn chăng?
Tô Anh hỏi lại:
– Ngươi nghĩ, ta muốn hay không muốn?
Người đó gật đầu:
– Được. Ngươi đi theo ta.
Thấy Tô Anh cùng đi với người vận áo bố, mà cả hai có vẽ quen biết với nhau, Tiểu Linh Ngư hết sức kinh ngạc.
Nhưng, chàng giận Tô Anh, hét vang lên:
– Gã điên đó là cái quái gì, sao ngươi lại quen biết hắn?
Phần Tô Anh cũng kinh ngạc khi trông thấy Tiểu Linh Ngư bị trót treo nơi tàng cây, song nàng dấu sự kinh ngạc đó, chỉ thở dài, nhếch nụ cười khổ hỏi:
– Hỡi kẻ thông minh nhất hạng trong thiên hạ kia ơi, làm sao mà ra nông nổi đó?
Cái thông minh đã giã biệt ngươi mà phiêu phưởng tận phương trời xa rồi phải không?
Tiểu Linh Ngư nổi giận:
– Chỉ vì ta không tưởng cái gã đó là một kẻ điên, mà kẻ điên thì hành động ngoài lý trí, ta làm sao lấy lý trí suy đoán những việc hắn làm?
Tô Anh gật đầu:
– Thì ra, tại vì ngươi không biết y là ai?
Tiểu Linh Ngư xì lớn:
– Nếu biết, ta còn hỏi ngươi làm gì chứ?
Tô Anh đáp:
– Y là một đệ tử của Ngụy Vô Nha, vũ công cao hơn tất cả các đệ tử khác, trên giang hồ, ai nghe nói đến cái danh hiệu Vô Thường Sách Mạng Ngụy Ma Y, là rợn mình liền, toàn thể hào kiệt trong vũ lâm đều ngán y, thì tự nhiên là ngươi cũng chẳng thoát ra ngoài công lệ đó, ngươi phải bị y lừa là hợp lý lắm rồi!
Tiểu Linh Ngư giật mình:
Một phút sau, chàng thở dài, thốt:
– Nếu mà hắn đúng là đồ đệ của Ngụy Vô Nha, thì thật là ta gặp quỷ rõ ràng!
Ngụy Ma Y lạnh lùng:
– Đã gặp quỷ rồi, thì ngươi làm sao?
Tiểu Linh Ngư nhìn Ngụy Ma Y, nheo nheo mắt, nhăn nhăn mặt, như con khỉ sắp sửa diễn trò trong phường hát dạo bán thuốc, đáp:
– Ta chẳng làm sao cả, bất quá ta còn chừa một cái rắm đây, nếu ngươi muốn thưởng thức, thì ta cho ra liền!
Chàng bị treo dộng đầu xuống đất, đầu cách mặt đất khá xa. Một gương mặt lộn ngược đã khó trông lắm rồi, chàng nhăn nhăn, nheo nheo, thì càng khó trông hơn nữa.
Ai thấy gương mặt chàng lúc nầy, chẳng hiểu là nên cười nôn hay nên sợ hãi.
Tô Anh thì còn biết sợ cái gì nữa? Cho nên, nàng cười khúc khích, chẳng rõ nàng cười vì gương mặt của Tiểu Linh Ngư, hay cười vì câu nói chọc tức Ngụy Ma Y.
Dĩ nhiên, Ngụy Ma Y phải tức uất. Nhưng, nhìn gương mặt khôi hài của chàng, y muốn cười luôn, y cố gượng nín cười, quay mặt về Tô Anh, trừng mắt:
– Ngươi thích được con người như thế đó à?
Nếu đổi lại là một nữ nhân nào khác trong trường hợp của Tô Anh, thì dù có thích Tiểu Linh Ngư đến đâu đi nữa, cũng chẳng thú thật, nhưng Tô Anh không hề cúi đầu, trái lại nàng còn ngẩng cao mặt một chút, đáp gọn:
– Được chứ!
Ngụy Ma Y cười lạnh:
– Ta cứ tưởng là ngươi nhìn cao, nhìn xa, nào ngờ ngươi lại chọn một kẻ điên, một ngốc tử!
Tô Anh điểm một nụ cười hết sức tự nhiên, đáp:
– Ngươi cho rằng hắn điên, hắn là một ngốc tử? Còn ta thì cho rằng hắn là một tay can đảm, cái dũng khí của hắn thật phi thường, ta có thể xem hắn là một bậc đại anh hùng.
Ngụy Ma Y bật cười cuồng dại:
– Đại anh hùng! Ha ha! Xí!….
Tô Anh không hề dao động:
– Ta hỏi ngươi, giả như ngươi bị ai đó treo cao trên tàng cây, ngươi có thể trầm tỉnh như hắn chăng? Ngươi có thể cười vang chăng?
Ngụy Ma Y hiểu rõ là y chẳng bao giờ trầm trụ khí uất như Tiểu Linh Ngư nổi.
Như vậy, là y thua Tiểu Linh Ngư rồi! Như vậy là Tô Anh nói đúng rồi!
Mà, nếu Tô Anh nói đúng, thì chẳng hóa ra Tiểu Linh Ngư không nhiều thì ít, có cái bản sắc anh hùng sao?
Y nổi giận, hét:
– Ngươi bị tiểu tử mê hoặc rồi! Cho nên bất cứ trò điên gì của hắn, ngươi cũng cho là có giá trị tuyệt đối!
Tô Anh cười nhẹ:
– Thực sự thì hắn là một tay khá lắm đó nhé, chứ nếu không thì… làm sao ta bị hắn mê hoặc được?
Không ngời nàng lại thú nhận một sự như vậy!
Người ta bị kẻ khác mê hoặc, tất phải hổ thẹn chứ? Càng hổ thẹn hơn nữa khi kẻ bị mê hoặc lại là một nữ nhân từng tự hào là thông minh.
Thế mà ngàng thản nhiên thú nhận!
Ngụy Ma Y giật mình, trừng mắt nhìn nàng một phút rồi hừ một tiếng:
– Những lời như thế, ngươi cũng nói được à?
Tô Anh bỉu môi:
– Tại sao ta không nói được những tiếng lòng của ta? Nói ra những tiếng lòng, đâu phải là một điều sỉ nhục? Thử hỏi ngươi, cái tâm thì mê tít người nào đó, nhưng cái miệng lại chối quanh, chối quẩn, thì còn là con người được chăng? Chính những kẻ tự dối lòng mới đáng bỉ, kẻ đó phải hổ thẹn!
Gương mặt của Ngụy Ma Y vốn vàng vàng, bây giờ thì hồng hồng lên, rồi y cười lạnh, thốt:
– Ngươi thích hắn, chứ vị tất hắn thích ngươi?
Tô Anh lắc đầu:
– Cần chi điều đó? Ta chỉ biết là ta thích hắn, như vậy đủ lắm rồi! Vô luận hắn có thái độ như thế nào đối với ta, cũng chẳng quan hệ! Ngươi không phải bận tâm lo nghĩ cho ta!
Ngụy Ma Y trầm giọng:
– Hừ! Ngươi…
Y muốn buông một câu thật mai mỉa, châm chích nàng, cho nàng phải nao núng, phải bứt rứt, xốn xang.
Nhưng y chỉ hừ một tiếng, rồi bỏ dở, chẳng làm sao nói hết cái ý.
Tô Anh lại cười:
– Hà huống, giả như bây giờ hắn không thích ta, ta vẫn có cách làm cho hắn phải thích ta như thường.
Tiểu Linh Ngư bật cười lớn:
– Hay! Nói nghe hay quá! Hiện tại thì ta thích ngươi rồi đó, rất thích vậy đó!
Ngụy Ma Y, từ mặt vàng, biến sang đỏ, bây giờ lại chuyển qua trắng, trắng pha xanh, dần dần màu xanh pha đen.
Y cao giọng:
– Nếu vậy hắn chết đi, chắc ngươi đau lòng lắm? Phải không?
Tô Anh mỉm cười:
– Ta đã biết trước ngươi sẽ đem hắn ra mà uy hiếp ta. Vậy ngươi nên đi thẳng vào vấn đề! Quanh co rồi cũng trở lại cái điểm chánh thôi! Thế ngươi muốn gì? Chẳng lẽ cái điều ngươi muốn đó, khó nói ra lắm sao?
Ngụy Ma Y nhìn đôi mắt xanh xanh, trong như nước ao thu, rồi bộ ngực tuy không nở nang lắm, song rất đều, so với vóc hình mảnh khảnh của nàng. Bộ ngực đó phập phồng, phập phồng, hai gò bồng đảo nhấp nhô, nhấp nhô.
Y nghe con tim y cũng nhảy theo nhịp độ nhấp nhô đó.
Cổ họng nóng làm môi khô, y đưa lưỡi liếm quanh vành môi, mấp máy đôi môi một chút, mới ấp úng được mấy tiếng:
– Ta… ta muốn… ngươi…
Bỗng, y hét lên một tiếng lớn, quay nhanh mình, vung tay đấm vào ngực y bảy tám đấm, y tự đấm thình thịch nhưng không hề ngảnh lại nhìn Tô Anh. Rồi y hét lên:
– Ta chỉ muốn nghe ngươi nói lại cái sự bí mật mà ngươi đã ghi nhận hôm qua đó!
Thì ra, ý đắn đo.
Giữa sắc đẹp và điều bí mật, y chọn một! Sắc đẹp quyến rũ quá, y suýt ngã vì sắc đẹp, nên tự trách, quay mình, tự đấm, không dám nhìn nữa, sợ nhìn là mất can đảm, không giữ được sự chọn lựa.
Y chọn điều bí mật mà nàng đã ghi nhận trong ngày vừa qua!
Tô Anh hỏi:
– Ngươi đã gặp Bạch Sơn Quân?
Ngụy Ma Y buông gọn:
– Ừ!
Tô Anh mỉm cười:
– Thực ra, cái điều ngươi muốn là ta đây, ngươi muốn chiếm ta, ta sẵn sàng dâng hiến cho ngươi. Song, ngươi thiếu can đảm, chính đó là một cái hận lớn lao cho ngươi và ngươi sẽ hối tiếc mãi mãi. Cơ hội bằng vàng, cơ hội đến tầm tay ngươi, ngươi lại gạt phăng ra ngoài.
Ngụy Ma Y rống lên như thú dữ bị thương, quay mình lại chụp tay xuống đầu vai nàng.
Mười ngón tay bám chặc nơi hai đầu vai, như mười móc sắc.
Y rung rung giọng, rung vì giận, vì tức mà cũng vì hận, vì hối:
– Ngươi… Tiểu liễu đầu… Tiểu tiện tỳ… Ngươi… ngươi… ngươi…
Tô Anh không hề biến đổi thần sắc, cười hì hì:
– Ta biết ngươi đang hối tiếc đó! Ngươi đang hận ngươi tại sao vừa rồi ngươi thiếu can đảm nói lên cái điều mong muốn! Nhưng, ngươi thiếu can đảm, ngươi hối, ngươi hận, rồi ngươi tiếc, tất cả đều là việc của ngươi, ta có liên quan mảy may nào, mà ngươi vồ ta để nhả cái tức?
Ngụy Ma Y rít lên:
– Ai muốn cái thứ ti tiện như ngươi? Nữ nhân như ngươi thì chỉ có đem chặt làm trăm ngàn khúc, quăng cho chó ăn, chứ ai thích nổi?
Y muốn nói nhiều hơn, song nói chẳng thành lời nữa.
Nói không được, y vung tay, tát mạnh vào mặt Tô Anh. Y nghĩ, dù sao thì Tô Anh cũng phải né.
Có lẽ y đánh dọa, chứ làm gì y đánh thật?
Ngờ đâu, Tô Anh không hề né tránh, trái lại nàng còn nghênh nghênh mặt, hứng cái tát đó.
Nàng lại còn thốt:
– Ngươi muốn đánh? Cứ đánh! Song ta hỏi ngươi nhẫn tâm hạ thủ sao?
Ánh sao vàng nhạt xuyên tàng cây rơi xuống, đọng nơi gương mặt nàng. Ánh sao tuy mờ nhưng soi rõ đôi mắt đẹp của nàng, thay vì mở to, lại khép hờ.
Rồi đôi môi cũng nhếch thành nụ hoa hàm tiếu.
Ngần ấy vẽ cũng đủ làm say lòng người, huống hồ đối tượng cũng là tay hiếu sắc, từ lâu khắc ghi hình ảnh của nàng trong tâm khảm?
Nàng nghênh mặt hứng cái tát, nhưng những vẽ đó là những chiêu cự độc, thừa hóa giải cái tát bàn tay của Ngụy Ma Y bay ra, đến nửa chừng, dừng hẳn lại, dừng là phải họ xuống liền.
Tô Anh chờm tới, hất mặt cao hơn một chút giục:
– Đánh đi! Đánh đi chứ! Sao lại dừng tay?
Ngụy Ma Y rung người bần bật.
Y hận không thể chồm tới mà chụp cái thân ngà ngọc đó, mà siết mạnh vào lòng.
Ịã hận như vậy, lại còn can đảm nào mà dang tay dập liểu vùi hoa, cho hương tan, ngọc nát?
Trên gương mặt vàng vàng của y, mồ hôi đổ ra thành hạt to, mồ hôi rơi xuống độp độp.
Tiểu Linh Ngư nhìn cảnh tượng đó, vừa tức mà cũng vừa buồn cười.
Chàng hết nhìn Ngụy Ma Y rồi nhìn Tô Anh. Chẳng rõ từ lúc nào, Tô Anh đã tròng vào ngón tay một cái phao.
Vì chàng bị treo dộng đầu xuống đất, nên trông thấy rõ ràng, cái phao rất nhỏ, nhờ nó chớp chớp dưới ánh sao nên chàng mới lưu ý.
Cái phao đó, có gai nhọn, gai dĩ nhiên phải nhỏ, độ bằng đầu mũi kim.
Chàng thấy môi nàng mấp máy, chẳng biết nàng nói gì, bàn tay có cái phao đó, vươn sang Ngụy Ma Y, mó vào cổ y.
Nếu cái phao đó chạm làn da, nếu làn da bị trầy một vệt nhỏ thôi, thì Ngụy Ma Y cầm như táng mạng!
Lúc ấy con tim của hắn đập mạnh, hơi thở dập dồn, đôi mắt đỏ rực.
Y làm sao tưởng nổi là tử thần đã vươn bàn tay lông lá chực bóp cổ y?
Chiếc phao tay đó, chẳng là bàn tay lông lá của tử thần thì là gì?
Cái phao cách cần cổ Ngụy Ma Y độ nửa tấc.
Tiểu Linh Ngư hét lớn:
– Đề phòng bàn tay nàng! Có độc châm đấy!
Ngụy Ma Y gầm lên, vung tay đánh bay Tô Anh trở lại, nàng dập người vào một thân cây.
Nàng trừng mắt nhìn Tiểu Linh Ngư, kêu lên thất thanh:
– Ngươi điên rồi phải không?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
– Ai bảo rằng ta điên? Tâm trí ta vẫn sáng suốt như thường!
Tô Anh dậm chân thình thịch:
– Thế tại sao… tại sao…
Tiểu Linh Ngư chận lời:
– Ngươi kỳ quái phải không? Ngươi không hiểu tại sao ta cứu hắn phải không?
Tô Anh cắn môi, không nói nữa.
Ngụy Ma Y vừa kinh hãi, vừa phẫn uất, nhưng y cũng hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu tại sao Tiểu Linh Ngư lại cứu y.
Y trừng mắt nhìn chàng, không nói một tiếng nào.
Tiểu Linh Ngư vẫn cười hì hì, tiếp:
– Ta cứu hắn, là vì ta muốn nghe ngươi nói ra cái sự bí mật đó.
Tô Anh cao giọng:
– Ngươi… ngươi nói cái gì?
Tiểu Linh Ngư vẫn còn cười:
– Cái vị nhân huynh đó, yêu ngươi, yêu đến thấu xương thấu cốt, nhưng có cơ hội rồi, lại không thừa cơ hội đó, mà chỉ đòi ngươi tiết lộ bí mật kia, như vậy là cái sự bí mật của ngươi hẳn là quan trọng lắm! Người ta còn dám hy sinh tánh mạng vì tình nhân, mà hắn dám hy sinh ái tình để đánh đổi điều bí mật đó, thiết tưởng sự bí mật của ngươi cũng đáng được nghe lắm chứ!
Ngụy Ma Y gật đầu:
– Đúng ghê!
Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:
– Còn ngươi, thà rằng ngươi bố thí xương thịt ngươi cho hắn, hắn muốn hưởng dụng cách nào tùy hắn chứ không chịu tiết lộ bí mật, chính ngươi còn xem cái sự bí mật đó quý hơn thân thể của ngươi. Do đó, ta nghĩ là sự bí mật của ngươi có cái giá trị phi thường vậy!
Tô Anh cắn môi, rồi dậm chân, rồi mắng:
– Ngươi đúng là một ngốc tử! Chẳng lẽ ngươi không biết ý tứ của ta?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
– Tự nhiên là ta biết. Nhưng, ngươi thử nghĩ, khi hắn phát giác ra đã trúng độc rồi, thì liệu hắn có để yên cho ngươi chăng?
Tô Anh đáp:
– Hắn làm gì dám giết ta? Hắn giết ta, thì vĩnh viễn cái sự bí mật đó sẽ mai một.
Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:
– Hắn không dám giết ngươi, song hắn lại muốn biết sự bí mật đó, hắn sẽ áp dụng mọi biện pháp bức ngươi khai khẩu, mà ngươi thì cứ bưng kín miệng bình, sự kiện đó chứng tỏ điều bí mật rất hệ trọng. Cho nên ta muốn nghe và trong cuộc tranh chấp nầy, biết đâu cuối cùng phần bại sẽ về hắn hay về ngươi?
Tô Anh hừ một tiếng:
– Nhưng nếu ta…
Tiểu Linh Ngư chặn lại:
– Ta muốn nghe, nên phải cứu hắn, để cho hắn bức ngươi nói. Ngươi không thể không nói. Nếu hắn bị ngươi giết, thì sự bí mật đó vĩnh viễn nằm yên nơi tâm não của ngươi. Ta dù có chẻ cái óc của ngươi mà tìm, vị tất tìm thấy?
Tô Anh lại dậm chân:
– Ngươi không thấy là ta đã cứu ngươi rồi, cứu ngươi là cái việc trọng đại, mà ta còn làm được, thì cái tiết lộ bí mật đó, có nghĩa gì đâu? Ta có thể nói cho ngươi biết mà?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
– Hai việc hoàn toàn khác nhau! Ngươi thấy ta sắp chết nên khẩn cấp lên, mới đem cái việc bí mật tiết lộ ra để cứu ta, đại khái ngươi có thể làm điều đó, riêng rẽ với Ngụy Ma Y, mà ta không được dự thính. Rồi khi ta được cứu xuống đất, ngươi lại dùng sự bí mật đó làm mồi câu nhử ta, cầm chân ta lại đây, chờ nghe ngươi nói. Ta biết ngươi sợ ta bỏ đi. Ta muốn nghe, phải ở lại, ở đến vô hạn định, ở đến cuối cuộc đời, chưa chắc ta nghe được!
Chàng cười lớn, tiếp nối:
– Nói thật với ngươi, sau khi ta cứu ngươi rồi, không biết chừng ta đi ngay, và như vậy thì vĩnh viễn ta không nghe được cái điều bí mật của ngươi. Ta làm sao yên tâm được với sự ẩn ức đó? Suốt đời, ta phải thắc mắc đó, Tô Anh ơi!
Đến Ngụy Ma Y cũng phải sững sờ, dở cười dở khóc!
Thì ra, y làm hại chàng, y cho rằng đắc thế lắm, ngờ đâu chàng không sợ mà trái lại càng mừng!
Mừng vì được dịp dự thính một cuộc tiết lộ có hứng thứ!
Ngụy Ma Y còn sững sờ, hà huống Tô Anh? Nàng tức uất đến có thể vỡ bụng mà chết.
Nàng hét lên:
– Cái điều bí mật đó, quan trọng như vậy, thì khi ngươi dự thính rồi, chắc gì hắn buông tha ngươi? Tự xưng là thiên hạ đệ nhất thông minh nhân, sao ngươi mù mờ cái đạo lý đó?
Tiểu Linh Ngư cười vang:
– Sớm mai nghe cái đạo rõ ràng, chiều lại có chết cũng vui, con người hiếu học, chỉ biết tìm hiểu mà không cần quan tâm đến mạng số đoản trường, ngươi biết lẽ đó chăng? Ta nghe được điều bí mật đó, có chết cũng chẳng sao! Ta chấp nhận đánh đổi với tánh mạng của ta mà!
Tô Anh sững sốt.
Lâu lắm, nàng mới nhếch nụ cười khổ, thốt:
– Trên đời nầy, lại có một người như ngươi, thật là điều ta không tưởng nổi. Nếu không chính mắt trông thấy, thì dù có ai nói cho ta biết, ta cũng không tin được!
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
– Ta đã nói rồi mà, gặp ta là khổ, kẻ nào gặp ta, kẻ đó cầm như đến lúc đen lắm đó! Bây giờ thì ngươi hãy nói cái sự bí mật ra đi, lẹ lẹ đi, ngươi dần dà hắn sẽ giết ngươi đấy. Và y sẽ giết ta trước đó, sau mới giết ngươi!
Chàng trở lại giúp địch, giục nàng nói gấp. Chàng sợ địch không giết chàng.
Gián tiếp giúp địch, là mong muốn được chết sớm, bởi muốn chết sớm nên giục Tô Anh.
Gián tiếp thức tỉnh địch là đừng bao giờ quên giết chàng!
Ngụy Ma Y lập tức quát:
– Phải đó, nếu ngươi còn toan giở trò gì để lừa đảo thì ta giết hắn ngay.
Tô Anh nhìn Tiểu Linh Ngư, rồi hướng mắt sang Ngụy Ma Y, một phút sau, nàng bật cười khanh khách:
– Thú vị ghê! Thú vị vô cùng! Trong thiên hạ lại có người như vậy, mà cũng có việc như vậy! Bổn ý của ta, là chẳng khi nào tiết lộ bí mật đó, dù với bất kỳ ai, song ta vì ngươi…
Tiểu Linh Ngư chận lời:
– Vì ta mà ngươi bằng lòng nói?
Tô Anh cười nhẹ:
– Đời kém thú vị quá, nếu ta để cho ngươi chết, thì đời càng tẻ nhạt hơn, dù sao thì có ngươi giữa cỏi đời nầy, thiên hạ còn thỉnh thoảng có vui!
Tiểu Linh Ngư cười ha hả:
– Chí lý! Chí lý! Người như ta, thì không thể chết, không nên để chết. Vậy ngươi nói gấp đi!
Tô Anh nhìn qua Ngụy Ma Y, trầm gương mặt xuống, từ từ buông từng tiếng:
– Thực ra, dù ta có tiết lộ bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc với ngươi, ngươi nghe rồi, cũng chẳng thu hoạch một ích lợi nào. Bởi, ngươi không thể học tập được. Mà ngươi cũng chẳng tìm được cách hóa giải…
Ngụy Ma Y chưa kịp đáp, Tiểu Linh Ngư biến sắc, kêu lên thất thanh:
– Ngươi nói cái gì? Bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc?
Tô Anh gật đầu:
– Phải! Di Hoa Tiếp Ngọc là một bí mật lớn lao trong vũ học, sư đồ họ vì cái bí mật đó mà suốt hai mươi năm dài, ăn không biết ngon…
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
– Ngươi biết được bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc?
Tô Anh mỉm cười:
– Tự nhiên! Nhưng, trừ Di Hoa Cung ra, trong thiên hạ chỉ có mỗi một mình ta biết mà thôi! Duy nhất một mình ta!
Ngụy Ma Y cố gắng lắm vẫn không nén được tâm tư sôi động, hấp tấp giục:
– Ngươi cứ nói ra, học được hay không, hoặc tìm được cách hóa giải hay không điều đó ngươi chẳng cần biết đến, bởi nó không liên quan gì đến ngươi cả.
Tô Anh gật gù:
– Được rồi! Ngươi nghe đây.
Nàng toan thốt tiếp, Tiểu Linh Ngư đã la lên:
– Thiên linh linh, địa linh linh, thiên hoàng đại đế hạ thánh chỉ. Quan Âm bồ tát rảy nước cam lồ, Diêm Vương sai quỷ sứ đòi hồn, Long Vương bảo binh tôm tướng cá nổi sóng. Trời đất ơi, có ai cứu tôi không?
Chàng hét la, Tô Anh nói gì, bị tiếng hét la của chàng át cả. Ngụy Ma Y không nghe được tiếng nào rõ ràng.
Y nổi giận, bướt tới quát:
– Ngươi điên rồi phải không?
Tiểu Linh Ngư quay mặt về y, nhăn nhó như khỉ, cười hình hịch, đáp:
– Ta đâu có điên, có điều cái sự bí mật đó, ta không muốn nghe thôi!
Tô Anh sững sờ.
Ngụy Ma Y nhảy lên choi choi, như dẫm phải than hồng, rồi y quát tháo ầm ầm, gầm lên như hổ rống:
– Rõ ràng là ngươi dám đòi đổi mạng để nghe kia, mà ngươi đã nói là nghe được bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc rồi, có chết cũng vui, sao bây giờ ngươi đổi ý, không muốn nghe?
Tiểu Linh Ngư vẫn cười hình hịch:
– Có bao giờ ta đề cập đến Di Hoa Tiếp Ngọc đâu? Ta chỉ nói là bí mật của nàng thôi! Tất cả mọi bí mật, ta đều muốn nghe, trừ bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc. Từ thuở lên ba tuổi, ta có nghe nói rồi, bây giờ nghe lại, chán lắm!
Ngụy Ma Y kinh ngạc.
Di Hoa Tiếp Ngọc là một bí mật trọng đại, ngoài Di Hoa Cung ra, trên đời nào có ai biết được? Nếu tất cả mọi người đều biết, thì nó đâu còn là bí mật nữa?
Và Di Hoa Cung đâu còn là thánh địa của vũ lâm nữa?
Thế thì làm sao Tiểu Linh Ngư đã nghe nói đến từ lúc lên ba? Ai nói với chàng?
Nó là một sự phổ thông sao, mà mọi người đều biết như ca dao, như tục ngữ?
Lạ chưa?
Y trố mắt, hỏi:
– Ngươi… ngươi biết?
Tiểu Linh Ngư xì một tiếng:
– Chẳng những ta giết, ta lại còn biết tinh tế hơn Tô Anh nữa kìa! Ngươi có muốn ta nói lên một vài đoạn cho ngươi nghe chăng?
Ngụy Ma Y vừa sợ hãi, vừa mừng rỡ, song y khoát tay, bảo:
– Khỏi! Vẫn có người nói ngươi nói ra làm gì nữa?
Tiểu Linh Ngư lại xì một tiếng:
– Cái bí mật mà Tô Anh sẽ nói ra cho ngươi nghe đó, dù ngươi có tập luyện hằng trăm năm, vị tất có kết quả. Thì, ngươi nghe làm gì, khi ngươi không hy vọng sống được năm mươi năm?
Tô Anh bật cười sằn sặc:
– Ngươi nói đúng!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Nhưng, nếu cái bí mật đó do ta nói ra, thì không đầy ba hôm, ngươi sẽ luyện thành. Bởi ta biết cách luyện tắt!
Ngụy Ma Y động tâm ngay.
Y thốt:
– Nếu ngươi nói đúng sự thật, thì ta…
Tiểu Linh Ngư chính sắc:
– Ta không cần ngươi cảm kích ta. Nếu ngươi tốt bụng thì phóng thích ta là đủ rồi.
Ngụy Ma Y đáp gấp:
– Phải! Phải! Phải! Tại hạ nhất định…
Y dùng đến hai tiếng tại hạ, điều nầy chứng tỏ là y dao động mạnh trước tiết lộ của Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư chặn lời:
– Được! Được! Ngươi muốn nghe, cứ ngoáy lỗ tai mà nghe cho kỹ, vừa nghe vừa tập luyện cho nhuần mà lại khỏi mất thì giờ.
Ngụy Ma Y vâng liền miệng:
– Vâng! Vâng! Vâng!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Cái bí quyết luyện tập môn công phu Di Hoa Tiếp Ngọc như thế này. Bước thứ nhất, là lấy tay làm chân, tay chỏi xuống đất, chân dỏng lên trời, đảo lộn tư thế đứng, rồi đầu nghênh ra, chân cũng dang ra, nín thở.
Ngụy Ma Y cau mày:
– Công phu gì mà kỳ quái thế?
Tiểu Linh Ngư chính sắc mặt:
– Ngươi phải biết, môn công Di Hoa Tiếp Ngọc cực kỳ ảo diệu, bất bứ về điểm nào cũng đảo ngược cái lý thông thường, thì tư thế luyện công cũng phải theo nguyên tắc đó.
Ngụy Ma Y lẩm nhẩm:
– Nhưng…
Tiểu Linh Ngư trầm giọng:
– Ngươi không muốn tập luyện thì thôi vậy!
Ngụy Ma Y hoài nghi thật, song cái ý muốn luyện tập Di Hoa Tiếp Ngọc quá mạnh, dù học được mà phải hy sanh bất cứ cái gì, y cũng chẳng tiếc.
Từ lâu y trông chờ một cơ hội, thi bây giờ, cơ hội đó đến rồi, chẳng lẽ y bỏ qua?
Tô Anh đứng bên ngoài, xa xa không nói gì, chỉ chăm chú nhìn xem song phương làm sao.
Cuối cùng, Ngụy Ma Y làm y theo lời Tiểu Linh Ngư, ngược đầu xuống đất, chồng chân lên trời, rồi đôi chân dang ra, đầu bẻ lên, ngang song song mặt đất.
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên nhìn y làm, mặt chẳng biến đổi sắc, môi chẳng nhếch cười.
Chàng bảo:
– Cong đầu gối một chút, đầu cất cao hơn nữa!
Chàng bảo làm sao, Ngụy Ma Y làm theo như vậy.
Rồi y hỏi:
– Được chưa?
Tiểu Linh Ngư đáp:
– Tạm được đi. Trong lúc đầu, làm sao ngươi theo đúng quy tắc được chứ!
Chàng nín luôn, không nói gì tiếp theo.
Ngụy Ma Y cứ giữ cái thế kỳ quái đó. Một lúc lâu, chịu không nổi, y hỏi:
– Bây giờ làm sao nữa?
Tiểu Linh Ngư trầm giọng:
– Muốn có một ngón nghề làm kinh khiếp mọi người, thi phải khổ công tập luyện, một điểm nhỏ nhẫn nại, ngươi cũng chẳng có, thì còn mong gì tạo tựu nổi một tử công phu?
Bỗng, Ngụy Ma Y lộn người, đứng lên, trừng mắt nhìn Tiểu Linh Ngư, hét:
– Nếu ngươi định lừa ta, thì ta…
Y bỏ hai tiếng các hạ, không dùng tại hạ, mà lại xưng ta, gọi ngươi!
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
– Lừa ngươi! Tại sao ta lừa ngươi chứ? Ngươi biết chứ, nếu ta không am tường cái điều bí mật đó, thì hiện tại làm gì ta bỏ qua cơ hội nghe ngóng? Thử hỏi, trên đời nầy, có ai không thích biết sự bí mật của Di Hoa Tiếp Ngọc chăng? Có kẻ nào ngu ngốc đến độ, người ta sắp nói cho nghe mà lại không chịu nghe chăng? Ta nghĩ, dù lạy sói trán, sói đầu, chưa chắc gì được nghe đấy!
Ngụy Ma Y vẫn nhìn chàng trừng trừng.
Cuối cùng, y lại dộng ngược đầu xuống đất, chông chân lên trời, làm y như trước.
Y chờ, chờ mãi mà Tiểu Linh Ngư cũng chẳng nói gì.
Nội lực của Ngụy Ma Y rất thâm hậu, nhưng cái tư thế đó là một tư thế chết người, dù cho ai có vũ công cao hơn y gấp trăm, ngàn lần, cũng không chịu nổi, huống hồ là y?
Một lúc lâu mồ hôi đổ ra ướt cả đầu, cả mặt y.
Y hỏi:
– Làm như vầy, phải mất bao lâu thời gian nữa?
Tiểu Linh Ngư thốt:
– Được rồi, chân khí của ngươi đã đến ngực rồi, bước đầu kể như hoàn hảo đó.
Bước thứ hai nối tiếp. Nhưng, trước khi tập sang bước thứ hai, ngươi phải địt một tiếng.
Ngụy Ma Y nổi giận:
– Ngươi muốn ta địt?
Tiểu Linh Ngư nghiêm sắt mặt:
– Phải! Ta muốn cho ngươi địt!
Ngụy Ma Y càng nổi giận hơn:
– Có cái thứ vũ công gì trước khi luyện tập lại phải địt? Ta xem ngươi sắp địt đến nơi thì có!
Y tức, y giận, song cứ giữ cái tư thế đảo lộn đó, đầu dộng đất, chân chỏi trời, chân dang dang khuỳnh khuỳnh, gối co co, đầu ngang ngang.
Y sợ, nếu đứng lên thì bao nhiêu công trình phải bỏ phí.
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên thốt:
– Ngươi phải biết, địt là phát tiết cái hơi dơ dáy, nặng nề trong người, sở dĩ ta bảo ngươi địt, là để cho ngươi khu trừ trược khí trong cơ thể, trược khí ra hết rồi, ngươi sẽ luyện công phu.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky