Thiết Bình Cô đáp:
– Tôi hiểu rồi.
Tô Anh mỉm cười:
– Thế là tốt! Cô nương cứ y theo cách tôi vừa nói đó mà làm, hắn không thể không tìm cô nương mà van lơn, cầu khẩn! Nếu hắn đến, thì cô nương mặc tình mà trách mắng cho hả tức!
Thiết Bình Cô thở dài:
– Nhưng hiện tại, tôi… tôi…
Tô Anh chận lời:
– Hiện tại, cô nương “đơn độc”, ”nghèo nàn” không nơi nương tựa? Cho nên cô nương sợ? Phải vậy chăng?
Thiết Bình Cô gật đầu
Tô Anh điểm một nụ cười nói:
– Cô nương đừng quên là mình rất đẹp, ai trông thấy cũng phải mê mẩn tâm thần. Cô nương lại còn thanh xuân, tất cả những cái đó là một kho tàng vô giá của nữ nhân. Trên đời có bao nhiêu nam nhân, tất cả đều sẵn sàng dâng hiến quả tim cho cô nương. Vô luận đi đến đâu, cô nương vẫn có thể ngẩng cao mặt.
Thiết Bình Cô ngẩng mặt cười nhẹ thốt:
– Đa tạ cô nương!…
Nàng quay qua Tiểu Linh Ngư một thoáng, tợ hồ muốn nói chi đó, nhưng lại không nói. Rồi nàng bước đi không quay đầu lại.
Tiểu Linh Ngư bỗng vỗ tay, cất cao giọng:
– Ta không ngờ ngươi giỏi quá, biết rõ ruột gan của nam nhân như trong lòng bàn tay! Ta tưởng, ngươi nên mở trường dạy cái khoa xét đoán nam nhân, chắc là có khối đệ tử thụ giáo! Cam đoan trong ba năm, ngươi sẽ phát tài to!
Tô Anh cười nhẹ:
– Ngươi yên trí! Làm gì thì làm ta cũng không dùng phương pháp đó đối phó với ngươi đâu!
Tiểu Linh Ngư bỉu môi:
– Dù cho ngươi có đối phó với ta bằng phương pháp đó, cũng vô ích thôi! Ngươi có thể dan díu với hàng trăm nam nhân một lượt, ta vẫn thản nhiên như thường! Ta không hề nổi giận đâu!
Tô Anh hỏi:
– Hiện nay, ta không dan díu với ai, sao ngươi lại giận?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
– Giận ngươi? Công đâu ta làm cái việc đó? Ngươi lừa cho hai người đó đi rồi, còn ngươi, sao chưa đi ra?
Tô Anh hừ trả:
– Đi? Tại sao ta phải đi? Ở đây sướng chán, ta dại gì bỏ đi nơi khác?
Tiểu Linh Ngư rên rỉ:
– Ta van ngươi! Hãy đi đi cho ta nhờ! Ta bực lắm! Ta không muốn thấy ai trong lúc này! Ngươi ở lại, chắc ta điên mất!
Tô Anh điềm nhiên:
– Nếu trông thấy ta, ngươi phát điên thì còn chờ gì nữa mà không đi ra đi?
Tiểu Linh Ngư sững sờ. Qua một lúc chàng phá lên cười, thốt:
– Hay! Ta phục ngươi! Bình sanh, ta chưa hề gặp một kẻ nào chọc tức ta nổi. Bây giờ, ta có đối thủ rồi!
Tô Anh không màng đến chàng, cứ thong thả thu nhặt những thức ăn còn thừa lại, vừa cho vào bao, vừa tự thốt:
– Nơi đây ẩm thấp quá, đồ vật nầy nếu không được cất giấu kĩ lưỡng, trong mấy hôm chỉ sợ hỏng mất.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
– Dù cho thức ăn có sanh độc, không có quan hệ gì đến ngươi. Chẳng nhẽ ngươi định mang mang tất cả theo ngươi ra ngoài kia?
Tô Anh làm như không nghe chàng nói gì. Nàng cứ thu dọn, vừa làm vừa thốt với mình:
– Mấy món nầy còn ăn được trong mấy hôm nữa. Mình giữ cho nó đừng sanh độc để mà ăn!
Tiểu Linh Ngư kêu lên
– Ăn trong mấy hôm nữa? Chẳng lẽ ngươi định ở lại đây mấy hôm nữa?
Đến lúc đó Tô Anh mới quay đầu lại, rồi cười, lại cười lớn, hỏi:
– Ngươi cho rằng Di Hoa Cung Chủ có thể tìm gặp ngay Hoa Vô Khuyết mà đưa đến đây liền cho ngươi à?
Tiểu Linh Ngư trừng mắt nhìn nàng. Một lúc lâu, chàng nhảy vụt đến trước mặt nàng, hỏi:
– Hay là ngươi giấu Hoa Vô Khuyết ở một nơi nào đó, phải không?
Tô Anh bĩu môi:
– Hắn có phải là con cái gì của ta, mà ta có thể tùy tiện dấu hắn?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
– Nhưng nhất định là ngươi biết hắn hiện tại ở đâu, Phải vậy không?
Tô Anh hừ trả:
– Làm sao biết được hắn ở nơi nào?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Ngươi biết Giang Ngọc Lang lừa ta, thì nhất định là ngươi có gặp Hoa Vô Khuyết.
Tô Anh ngồi xuống, xếp bằng tròn, nhìn lên Tiểu Linh Ngư, ung dung đáp:
– Phải! Đích xác là ta có gặp hắn. Ta biết hắn đi tới nơi nào nữa. Nhưng hiện tại, ta không thể nói cho ngươi biết được.
Tiểu Linh Ngư hét:
– Tại sao? Tại sao ngươi không thể cho ta biết?
Tô Anh tiếp:
– Tại vì ta sợ ngươi phát cáu!
Tiểu Linh Ngư gắt:
– Tại sao ta phát cáu?
Tô Anh hỏi:
– Nếu ta nói, ngươi không nổi cáu lên, phải không?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
– Đương nhiên!
Tô Anh lại hỏi:
– Nếu ngươi nổi cáu thì sao?
Tiểu Linh Ngư cao giọng:
– Nếu ta nổi cáu, thì ta không phải là con người!
Tô Anh lắc đầu:
– Thề như vậy không được!
Tiểu Linh Ngư dậm chân:
– Tại sao không được?
Tô Anh đáp:
– Làm sao ngươi không là con người được? Chẳng lẽ ngươi biến thành thú vật?
Tiểu Linh Ngư bực tức:
– Được rồi! Ta xin thề lại. Nếu ta nổi cáu, thì ngươi bảo ta làm gì, ta sẽ làm theo như ý ngươi muốn.
Tô Anh bĩu môi:
– Lời nói của ngươi đáng tin hay không?
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
– Ta chẳng hề thất ngôn với cái thứ tiểu liễu đầu như ngươi đâu!
Tô Anh mỉm cười:
– Tốt! Bây giờ ta cho ngươi biết đây! Hoa Vô Khuyết đi tìm Thiết Tâm Nam.
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
– Hắn đi tìm Thiết Tâm Nam? Hắn có biết Thiết Tâm Nam ở đâu đâu mà đi tìm?
Tô Anh tiếp:
– Ta chỉ cho hắn biết.
Tiểu Linh Ngư kinh hãi thật sự!
– Ngươi cho hắn biết à? Làm sao ngươi biết được Thiết Tâm Nam ở đâu cơ chứ? Làm sao ngươi quen nàng chứ?
Tô Anh cười nhẹ.
– Ta với nàng kết làm thơ muội, thế ngươi không biết điều đó sao?
Tiểu Linh Ngư há hốc miệng, chẳng nói được tiếng nào.
Tô Anh tiếp:
– Có phải là lâu lắm rồi, ngươi không gặp Thiết Tâm Nam?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
– Ừ!
Tô Anh lại hỏi:
– Chắc ngươi cũng không biết luôn là trong hai tháng nay, Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam không rời xa nhau nửa bước?
Tiểu Linh Ngư hét lên:
– Chúng hiệp chung với nhau? Ta không tin!
Tô Anh thản nhiên tiếp:
– Ngươi không tin thì thôi! Cứ coi như là ta nói dối với ngươi vậy!
Nàng quay mình, đưa lưng về phía Tiểu Linh Ngư không nói gì nữa.
Tiểu Linh Ngư đi vòng quanh mô đá, đến trước mặt nàng cười thốt:
– Bây giờ, ta tin rồi. Việc như vậy, đương nhiên là ngươi không bịa đặt đâu. Bất quá, ta thấy kỳ quái vậy thôi.
Tô Anh đáp:
– Trong thiên hạ thiếu chi điều kỳ quái!
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
– Nếu họ hiệp chung với nhau, thì cũng là một sự tốt. Ta vốn có ý lo sợ cho nàng ta từ lâu, hiện tại thì ta yên tâm rồi. Ta biết, Hoa Vô Khuyết luôn luôn cư xử đẹp với nàng!
Tô Anh chớp mắt:
– Ngươi không giận?
Tiểu Linh Ngư cười vang:
– Giận? Tại sao ta phải giận?
Tô Anh cúi đầu ánh mắt nàng loé sang hơn trước, nàng hỏi:
– Tại sao ngươi không hỏi ta, Thiết Tâm Nam ở đâu?
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
– Không có lý ngươi đem nộp nàng cho con chuột già?
Tô Anh buông từng tiếng:
– Nàng hiện đang ở trong hang con chuột già đó!
Tiểu Linh Ngư ngưng cười ngay. Rồi chàng tung mình cao ba trượng, đáp xuống trước mặt nàng hét lên:
– Tại sao ngươi đưa nàng đến đó?
Tô Anh không nao núng:
– Nàng với ta là thơ muội, ở đó nàng sẽ được an toàn nhất, không một ai dám khinh khi nàng!
Tiểu Linh Ngư nổi giận:
– Nhưng Hoa Vô Khuyết đến đó tìm nàng, con chuột già sẽ không để yên cho hắn. Ngươi… chẳng phải là ngươi hại hắn đó sao? Ngươi.. ta… ta…
Chàng quá giận, không nói được hết ý. Chàng chụp tay nàng, quát:
– Hôm nay, nếu ta không trừng trị ngươi thì ta không còn xứng đáng với họ nữa.
Tô Anh mỉm cười:
– Ngươi đã hứa là không giận mà! Ngươi tự hào là nam tử hán, là đại trượng phu, không hề thất hứa với thứ tiểu liễu đầu như ta mà!
Tiểu Linh Ngư sững sờ, lại nhảy cao ba trượng.
Tô Anh dịu giọng:
– Thực ra ngươi không cần phải quýnh quáng lên như vậy. Hoa Vô Khuyết không chết đâu. Hà huống, hắn quyết tâm giết ngươi, thì hắn đâu phải là bằng hữu của ngươi. Nếu hắn không đến đây, ngươi có lợi hơn chứ!
Tiểu Linh Ngư kêu khổ:
Ngươi tưởng rằng làm như thế đó là ngươi giúp giúp ta phải không? Ngươi cho rằng hắn chết là ta vui thìch lắm phải không? Cho ngươi biết, nếu thực sự hắn bị Ngụy Vô Nha sát hại thì ta…
Bỗng từ bên trên, có người hỏi vọng xuống:
– Tiểu Linh Ngư! Ngươi ở đâu? Ngươi có nghe ta gọi chăng?
Âm thanh của Hoa Vô Khuyết. Tiểu Linh Ngư và Tô Anh cùng giật mình. Hoa Vô Khuyết còn sống! Và hắn đã đến đây! Hắn đến quá nhanh!
Tô Anh nắm chặt tay Tiểu Linh Ngư, rung rung giọng:
– Ta van cầu ngươi! Đừng lên tiếng!…
Nàng chưa dứt câu, Tiểu Linh Ngư cất tiếng oang oang:
– Hoa Vô Khuyết! Ta ở dưới này đây!
Hoa Vô Khuyết hỏi:
– Ngươi có sao chăng?
Tiểu Linh Ngư đáp:
– Bình yên! Bình yên lắm! Ngươi cứ quăng giây xuống, ta sẽ theo giây đi lên!
Một lúc lâu sau, Hoa Vô Khuyết thò đầu ra miệng hố, vẻ vui thích hiện nơi gương mặt, hoà lẫn với vẻ thiết tha.
Tiểu Linh Ngư cười vang:
– Hai tháng không gặp nhau! Chúng ta vẫn y như cũ, không ai thay đổi gì cả!
Hoa Vô Khuyết thòng xuống một đường giây dài cười thốt:
– Lên nhanh đi, ta không nhìn thấy ngươi, bên dưới tối quá! Ta nóng nảy gặp ngươi đây!
Tô Anh hết sức lấy làm lạ về thái độ của hai người. Họ cười nói với nhau như vậy, thì còn ai tin là trong chốc lát nữa, họ sẽ đánh nhau thí mạng! Họ là hai kẻ tử đối đầu sao? Thực tình nàng không làm sao hiểu nổi!
Tiểu Linh Ngư chụp giây vừa đu mình, lại nhảy xuống sừng sộ:
– Tô tiểu liễu đầu! Ngươi không lên à?
Tô Anh cúi đầu:
– Ngươi cứ lên một mình! Ta không muốn trông cái cảnh ngươi bị kẻ khác giết chết!
Tiểu Linh Ngư hét:
– Ngươi không muốn trông, ta lại muốn ngươi chứng kiến. Ngươi không muốn lên, ta buộc ngươi phải lên! Thử xem ngươi phản kháng ta được chăng!
Tô Anh lùi lại:
– Ngươi!… Ngươi dám…
Bên ngoài, vờ giận, bên trong nàng cao hứng lắm. Bởi nàng nhìn thấy, bàn tay nàng gần quả tim của Tiểu Linh Ngư rồi. Không lâu lắm, nàng sẽ nắm quả tim đó, cứng trong lòng bàn tay!
Một tay ôm Tô Anh, đèo bên hông, tay kia nắm đường giây, Tiểu Linh Ngư dùng hai chân kẹp đường giây, từ từ nhích mình lên.
Hoa Vô Khuyết hiện rõ thân mình nơi miệng hố. Hắn xuôi tay đứng đó, bên cạnh có Yêu Nguyệt Cung Chủ. Bà vẫn lạnh lùng như thuở nào. Đối với Hoa Vô Khuyết, chẳng những bà là sư phó, mà còn là cha, là mẹ nữa, bà nuôi hắn, dạy dỗ hắn từ lúc hắn sơ sanh. Song qua mười mấy năm dài, hắn không hề bắt gặp bà cười dù chỉ một lần thôi. Trước mặt bà hắn không còn một điểm nhỏ tự do, hắn hoàn toàn thụ động, như một người máy. Bởi hắn rất mực tôn kính bà, mà hắn cũng quá sợ bà.
Bây giờ Tiểu Linh Ngư mới thấy mặt bà, gương mặt thật của bà. Bà đã vứt bỏ chiếc mặt nạ ghê gớm bằng đồng sanh, nhưng gương mặt thật của bà quá đỗi lạnh lùng, trông còn đáng sợ hơn mặt giả.
Đừng ai mong phát hiện một biểu lộ nào của bản tính nơi gương mặt đó! Dù cho núi đổ, trời long trước mắt, bà cũng chẳng nao núng! Tuy nhiên, bà rất đẹp, đẹp không còn nữ nhân nào đẹp hơn! Đẹp đến gây khủng khiếp với kẻ đối diện bà. Một vẻ đẹp thần thánh chỉ để chiêm ngưỡng chứ không thể gần.
Tiểu Linh Ngư không tưởng nổi con ngươi có cái oai danh chấn động khắp sông hồ suốt ba mươi năm dài, lại còn trẻ tuổi như vậy. Mà chàng không tưởng luôn một con người xinh đẹp tuyệt vời đó lại đáng sợ đến độ không ai dám nhìn thẳng vào mặt! Chợt trông thấy bà, Tiểu Linh Ngư lạnh xương sống ngay, mường tượng trong đêm vắng bỗng thấy một bóng u linh xinh đẹp! Chàng sững sờ đến độ không trông thấy Thiết Tâm Nam bên cạnh bà!
Thiết Tâm Nam xúc động run người. Chàng vừa lên khỏi miệng hố, nàng chạy bay đến chàng liền. Nhưng chạy được mấy bước, nàng khựng lại, đôi chân như tê cứng, không còn nhích động được! Chẳng phải Tiểu Linh Ngư có mang Tô Anh bên mình mà là vì nàng nhớ đến Hoa Vô Khuyết đang có mặt. Không nhẽ thấy Tiểu Linh Ngư rồi, nàng bỏ rơi Hoa Vô Khuyết ngay?
Nàng khựng lại, ở khoảng giữa Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư, tự hỏi nên tiến tới hay lùi lại. Nàng hận mình sinh ra làm chi ở cái thế gian này, cái thế gian có cả Hoa Vô Khuyết, có cả Tiểu Linh Ngư.
Đến lúc đó, Tiểu Linh Ngư mới phát hiện ra nàng, chàng cười gọi:
– A! Ngươi! Lâu quá rồi, không gặp ngươi! Ngươi mạnh giỏi chứ?
Thiết Tâm Nam hoàn toàn không nghe chàng nói gì! Bỗng nàng quay mình, cắm đầu chạy đến một gốc cây, gôc cây đó cũng ở khoảng giữa Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô khuyết.
Tô Anh thì nàng cứ nhìn Tiểu Linh Ngư, nàng nhận thấy Tiểu Linh Ngư cười, song nụ cười của chàng cứng đờ!
Rồi nàng nhìn sang Hoa Vô Khuyết. Hắn cúi đầu không hề ngẩng lên từ lúc Tiểu Linh Ngư ra khỏi hố. Tô Anh bất giác than thầm. Sự tình giữa ba người đó phức tạp quá, trừ cái việc thở dài, nàng còn làm gì được cho người này hay người kia!
Bây giờ dù muốn hay dù không, nàng cũng đã bị du vào cuộc rồi, mà cuộc diện càng lúc càng diễn tiến hãi hùng, ít nhất viễn cảnh là thế! Mường tượng có một bàn tay thần bí nắm đầu dây mà giật! Không khéo rồi cả bốn ngươi đó lại tiếp nhận một kết cuộc bi thảm.
Đôi mắt của Yêu Nguyệt Cung Chủ, sánh với đao còn bén hơn, sánh với băng giá còn lạnh hơn. Trước sau bà trừng mắt nhìn Tiểu Linh Ngư, bà nhìn chàng cực kỳ chăm chú. Cuối cùng, Tiểu Linh Ngư cũng trừng mắt nhìn trả lại bà. Rồi chàng cười nhẹ thốt:
– Những món ngươi đưa xuống hố cho ta ăn được lắm, rất tiếc thiếu tiêu mà ta thì thích ăn cay! Lần sau có mời ta ăn, ngươi đừng quên chuẩn bị tiêu nhiều nhiều nhé!
Yêu Nguyệt Cung Chủ vẫn lạnh lùng.
Hoa Vô Khuyết kinh hãi, vụt ngẩng đầu lên, hắn không tưởng là trên trần thế có người dám nói như vậy với sư phó hắn.
Yêu Nguyệt Cung Chủ từ từ thốt:
– Tốt lắm! Lần này thì ngươi thủ tín! Hai ngươi thủ tín!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
– Chứ ta thất tín lần nào? Nói thật đấy, đối với bất cứ ai, dù cho ta thất tín cũng chẳng sao! Riêng đối với Hoa Vô Khuyết, nhất định là ta phải giữ lời!
Yêu Nguyệt Cung Chủ tiếp:
– Hiện tại, ta khoan hạn cho ngươi ba giờ. Trong ba giờ đó, ngươi có thể vận công, dưỡng thần, tụ khí. Nhưng ngươi không được ly khai chốn này!
Tiểu Linh Ngư vỗ tay cười lớn:
– Quả nhiên Di Hoa Cung CHủ có tư cách đáng phục! Một điểm nhỏ cũng không giành tiện nghi với đối phương! Biết ta lao nhọc mấy hôm nay, nên chấp thuận cho ta dưỡng sức!
Yêu Nguyệt Cung Chủ quay mình:
– Vô Khuyết! Đi theo ta!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
– Ta có thể nói mấy câu với Hoa Vô Khuyết chăng?
Yêu Nguyệt Cung CHủ không hề nhìn lại, lạnh lùng đáp:
– Không!
Tiểu Linh Ngư cao giọng:
– Tại sao không? Chẳng nhẽ ngươi sợ ta tiết lộ với hắn, ngươi là Đồng Tiên Sanh?
Lúc đó Hoa Vô Khuyết cũng quay mình theo Di Hoa Cung CHủ và cũng không nhìn lại. Tuy nhiên, Tiểu Linh Ngư nhận thấy toàn thân hắn rung chuyển mạnh. Tiểu Linh Ngư mỉm cười! Chàng đã đạt được một mục tiêu trong nhiều mục tiêu dự định!
Di Hoa Cung Chủ đi đến gốc cây cuối, cách khá xa mới quay mình lại. Mường tượng bà nói gì đó với Hoa Vô Khuyết, nhưng Hoa Vô Khuyết vẫn đưa lưng về phía Tiểu Linh Ngư. Cho nên Tiểu Linh Ngư không rõ thần sắc của hắn lúc đó như thế nào, mà chàng cũng chẳng nghe được hai thầy trò họ nói với nhau nhưng gì.
Chàng thở dài, lẩm nhẩm:
– Một nữ nhân tuổi gần năm mươi rồi mà không có ma nào rước về làm vợ, dù không có tật cũng sanh tật. Nêu bà ấy giống người bình thường thì thật là một sự kỳ quái!
Tô Anh dịu giọng:
– Ba giờ không lâu lắm đâu, ngươi hãy nghỉ ngơi một lúc đi!
Lúc đó ngày vừa lên, thái dương bắt đầu le lói. Tô Anh gom lá rụng lại, chất thành một chiếc nệm bên cội cây, kéo Tiểu Linh Ngư đến đó, bắt chàng ngồi xuống. Nàng có cái vẻ một người vợ săn sóc chồng.
Thiết Tâm Nam đứng riêng bên một cội cây, lệ châu lã chã. Bỗng nàng thấy nàng là con người thừa trên cõi đời này! Trước đó, nàng không chạy đến Tiểu Linh Ngư, thì bây giờ nàng không thể chạy đến. Trước đó, nàng không lui về Hoa Vô Khuyết, thì bây giờ lại càng không thể lui. Không đến, không lui, là phải đứng đó, đứng đó lại càng cho sự thừa hiện lộ rõ rệt!
Nàng không đến, không lui, đương nhiên Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư cũng không tìm nàng.
Di Hoa Cung CHủ đã phân rẽ Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư, nàng là kẻ thứ ba lại chịu ảnh hưởng nặng hơn hai thiếu niên trong cuộc! Nàng nhận ra, hiện tại, không có gì tốt hơn cho nàng bằng lặng lẽ ly khai nơi này, đi càng xa càng tốt. Có đi như vậy, khi nàng ở xa rồi, vô luận việc gì xảy ra tại đây nàng không hay biết. Không hay biết thì không thương tâm! Bởi đời nàng chỉ có hai người than cận, hai người đó sắp đánh nhau trí mạng, bất cứ người nào chết nàng cũng thương tâm. Mà biết đâu kẻ sống sót lại không chết sau đó! Thà đi xa, lánh thấy sự thật vô cùng thê thảm cho nàng! Nhưng, nghĩ như vậy, nàng đành long nào bỏ đi? Bỏ đi là vô tình, là thiếu can đảm tiếp nhận một kết cục thê thảm! Bản tính của nàng vốn quật cường kia mà! Nàng rất ghét rơi lệ, song trong tình cảnh này, nàng không muốn khóc, lệ vẫn trào ra.
Gió rít vi vút, lá rơi xào xạt. Nàng cúi mình nhặt một chiếc lá rơi, rồi ngồi luôn xuống không muốn đứng lên nữa. Nàng nhìn những hạt lệ rơi đọng trên lá, trên đá, lá theo gió cuốn bay, mang theo hạt lệ bi thương của nàng…
Nằm trên nệm lá, Tiểu Linh Ngư nhắm mắt. Người ta khẩn trương, đau khổ, chàng thì nằm khểnh, mắt lim dim, chân vắt chữ ngũ, nhịp đều đều miệng lại rỉ rả ca bài sơn dã. Mường tượng nơi đây chỉ có mỗi một mình chàng, dù có việc gì sắp xảy ra, việc đó không lien quan gì đến chàng.
Tô Anh đứng một bên, cúi đầu nhìn chàng, lâu lắm, nàng thở dài hỏi:
– Ngươi thấy Thiết Tâm Nam chứ?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên đáp:
– Chứ ngươi không thấy ta gọi nàng vừa rồi đó sao?
Tô Anh hừ nhẹ:
– Gọi như vậy mà xong à?
Tiểu Linh Ngư xì một tiếng:
– Không xong thì làm sao nữa? Thế ngươi muốn ta phải cúi đầu, vòng tay xá dài
à?
Tô Anh cắn môi, tiếp:
– Nàng đáng thương quá! Ngươi nên bước lại đó, an ủi nàng mấy câu.
Tiểu Linh Ngư vụt mở bừng mắt, nhìn Tô Anh trừng trừng gắt:
– Tại sao ta phải an ủi nàng? Tại sao ta phải đến đó? Chứ nàng bước lại đây không được sao?
Tô Anh thở dài:
– Nàng gặp cảnh khó….
Tiểu Linh Ngư chặn lại:
– Khó cái gì? Chứ ta không gặp khó à? Hà huống cái khó của nàng là tự nàng chuốc lấy, ai bảo nàng không bước tới? Có ai đóng đinh nàng đâu?
Tô Anh nín lặng một phút:
– Có phải ngươi ghen không?
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
– Bằng vào đâu ngươi dám nói là ta ghen? Nếu ta ghen như các ngươi, chỉ sợ cái ghen tưong lai của ta hiện tại lớn hơn Tây Hồ nữa đấy!
Tô Anh thở dài:
– Ngươi không chịu đến với nàng, thì ta đến!
Tiểu Linh Ngư chận:
– Hãy khoan!
Tô Anh hỏi:
– Việc gì?
Tiểu Linh Ngư đáp:
– Có kẻ thấy người ta nhóp nhép miệng, biết ngay người đó nói gì.
Tô Anh gật đầu:
– Đúng vậy! Cái đó gọi là đọc chữ môi, như thư sinh đọc chữ giấy, Người không thấu đáo chỗ ảo diệu đó, cứ cho là một công phu, và gọi công phu đó là truyền âm nhập mật.
Tiểu Linh Ngư hỏi:
– Ngươi có biết đọc chữ môi chăng?
Tô Anh lắc đầu:
– Không!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
– Nếu bây giờ mà ta biết được Di Hoa Cung Chủ đang nói gì, thì hay biết mấy!
Tô Anh thốt:
– Không nghe được thì ngươi cứ tưởng tượng, hiện tại chắc bà ta đang cho Hoa Vô Khuyết biết, phải làm cách nào để giết ngươi chứ gì!
Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một lúc:
– Lúc ta còn ở dưới hố, thì Hoa Vô Khuyết còn cười nói với ta. Nhưng, ta lên bên trên rồi, thì hắn lại làm lơ với ta! Cả đến nhìn ta, hắn cũng không ngó!
Tô Anh trầm giọng:
– Tự nhiên là Di Hoa Cung Chủ cấm đoán hắn, bà ấy sợ các ngươi nói chuyện với nhau, không khéo oan gia lại biến thành bằng hữu mất!
Tiểu Linh Ngư cau mày:
– Chẳng lẽ Hoa Vô Khuyết không có một điểm chủ ý nào cả?!?
Tô Anh tiếp:
– Nếu ngươi sống trong Di Hoa Cung thì dù ngươi có bao nhiêu chủ ý, những chủ ý đó cũng phải tiêu tan hết.
Tiểu Linh Ngư cười khổ:
– Xem ra, sánh với Di Hoa Cung, Ác Nhân Cốc còn dễ thở hơn nhiều! Trong Ác Nhân Cốc, ít nhất cũng có con người, còn lại Di Hoa Cung, chỉ có quỷ thôi! Một bầy quỷ sống với một lũ chết chưa chôn!
Tô Anh mỉm cười, tiếp:
– Thôi, ngươi nghỉ đi! Ta đến với Thiết Tâm Nam một chút!
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
– Tại sao ngươi nhất đinh phải đến với nàng? Ta đang khổ đây, ngươi lại bỏ ta mà đi à?
Tô Anh chớp mắt:
– Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nàng và Hoa Vô Khuyết làm cách nào thoát ly hang chuột già?
Hạt lệ trên chiếc lá đã khô rồi, xong dòng lệ trong mắt của Thiết Tâm Nam chưa cạn. Thấy Tô Anh bước tới từ từ, nàng cắn răng, cố lấp mạch sầu, không muốn cho Tô Anh biết là nàng khóc.
Tô Anh tới gần, Thiết Tâm Nam không ngẩng đầu lên. Một ngọn gió quét qua, ngắt chiếc lá khô lìa cành, lá rơi, đáp xuống mớ tóc Thiết Tâm Nam. Tô Anh nhặt lá, thấp giọng hỏi:
– Hiền muội giận ngu thơ?
Câu hỏi đó không thong minh gì, nhưng nàng hỏi, vì nàng không muốn nói gì khác.
Thiết Tâm Nam không đáp, bởi nàng không biết phải đáp như thế nào. Lâu lắm Thiết Tâm Nam mới đứng thẳng lên, rồi từ từ thốt:
– Tiểu muội biết, thế nào thơ thơ cũng cho rằng tiểu muội giận thơ thơ. Giận thơ thơ là vì thơ thơ là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư, lại không cho tiểu muội biết sự liên hệ đó. Giận thơ thơ là vì thơ thơ biết Tiểu Linh Ngư ở nơi này mà lại chỉ cho tiểu muội đi tìm nơi khác!
– Thực tình, hiền muội có giận ngu thơ chăng?
Thiết Tâm Nam ngẩng mặt lên không, nhếch nụ cười thảm.
– Nếu là ba năm trước, thì tôi có thể giận thơ thơ. Nhưng hiện tại… hiện tại thì tôi đã biết rồi. Phàm con người làm một việc gì, chẳng phải nhất thiết do tâm muốn làm, ai ai cũng không tự kiềm chế nổi trào dâng bồng bột bên trong, và ác liệt hơn hết là trên địa hạt tình yêu. Chính trên địa hạt này, hầu hết con người đều mất tự chủ!
Tô Anh ướt mắt:
– Nhưng ngu thơ….
Thiết Tâm Nam tiếp luôn:
– Thơ thơ không cần phải xốn xang khó chịu. Nếu tôi sớm biết thơ thơ là tình địch, thì không đời nào tôi nói sự thật của lòng!
Tô Anh thở dài, nắm tay Thiết Tâm Nam, điểm một nụ cười, thốt:
– Ngu thơ không ngờ hiền muội ôn nhu như vậy. Hiện tại, ngu thơ muốn hiền muội hung dữ, giảo hoạt, có như thế ngu thơ mới đỡ khổ hơn!
Thiết Tâm Nam nhìn Tô Anh một lúc:
– Tuy nhiên, vô luận thế nàongu thơ cũng không vì tôi mà buông rơi Tiểu Linh Ngư, phải không?
Câu hỏi đó, cũng không thông minh nốt. Nàng không hiểu tại sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Tô Anh nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Phải! Ngu thơ không thể vì hiền muội, buông rơi hắn được! Chỉ vì, nếu buông rơi hắn, là ngu thơ tạo cái khó cho hiền muội, phải vậy không?
Thiết Tâm Nam cúi đầu. Mỗi lời nói của Tô Anh là một mũi kim, châm chích con tim nàng. Nàng không lời đáp lại. Chiếc là trong tay nàng, nàng vò nát từ lâu. Nàng cất giọng trầm buồn, thốt:
– Thực ra, tôi không nên nói với thơ thơ những lời đó, bởi có thể là Tiểu Linh Ngư vốn không màng gì đến tôi, và có lẽ trên đời này, chỉ có thơ thơ là xứng với hắn!
Tô Anh lắc đầu:
– Hiền muội lầm!
Thiết Tâm Nam cau mày:
– Tôi lầm?
Tô Anh tiếp:
– Tiểu Linh Ngư không hề quên hiền muội. Nếu thật sự hắn không tha thiết với hiền muội, thì hắn đã đến đây rồi!
Thiết Tâm Nam sững sờ, ấp úng:
– Tại sao,… tại sao thơ thơ… cho tôi biết điều đó? Tại sao thơ thơ không để cho lòng tôi chết luôn?
Tô Anh cười thảm:
– Có thể vì ngu thơ hiểu rõ hắn, cho nên thà để cho hắn hận ngu thơ sau nầy. Ngu thơ muốn để cho hắn tuỳ ý chọn lựa. Nếu hắn yêu hiền muội, ngu thơ có giết hiền muội cũng chẳng ích gì.
Thiết Tâm Nam cúi thấp đầu hơn. Nàng nghiền ngẫm câu nói của Tô Anh, xong nghe long chua xót quá. Chỉ vì, tâm tình của nàng càng lúc càng mâu thuẫn, càng lúc càng phức tạp. Rồi nàng tự hỏi thầm:
– Tiểu Linh Ngư chọn ta, ta có hạnh phúc chăng?
Dĩ nhiên, câu hỏi đó không có giải đáp rồi! Nàng làm sao biết được là sẽ vui sướng bên cạnh Tiểu Linh Ngư, hay buồn khổ?
Tô Anh mỉm cười, tiếp:
– Hiền muội có gặp nghĩa phụ ngu thơ chăng? Nghĩa phụ ngu thơ có đáng sợ chăng?
Thiết Tâm Nam lắc đầu:
– Không gặp.