Du Tử Nha giải thích:
– Vì công phu đó quá mãnh liệt, nên khi luyện được sáu bảy phần rồi người ta hủy bỏ, để bắt đầu luyện lại từ sơ khởi.
Tiểu Nữ Sử mỉm cười rồi tiếp:
– Cũng như người ta ăn hạt đào lại nuốt cả vỏ, kết quả, bị nghẹn mà chết. Người ngoài cứ đinh ninh ai ăn hạt đào là phải chết. Họ có biết đâu hạt đào ăn rất ngon, có điều ăn no phải bốc cái vỏ bên ngoài.
Nễ Thập Bát phụ họa:
– Cái đó gọi là muốn dùng cái bén, trước hết phải hủy bỏ cái nhọn!
Du Tử Nha tiếp:
– Bỏ đi một lần, sau luyện lại, Giá Y Thần Công mất đi cái nhọn, cái gai góc khía cạnh của nó, nhưng oai lực vẫn tăng tiến. Người luyện sang lần thứ hai, tất hiểu rõ tánh năng của chân lực, nhờ thế mà phát xuất được oai lực toàn diện, lại còn thu hay phát tùy tâm, tùy ý vận dụng dễ dàng.
Tiểu Nữ Sử mỉm cười:
– Cũng như một con người nuôi con chó dữ, con chó đó tuân lời dạy bảo, còn trở lại cắn người nuôi. Người nuôi trước hết phải đánh nó đến dở sống dở chết, sau đó chó mới phục người. Người bảo nó đi Đông, nó đi Đông, bảo nó đi Tây, nó đi Tây. Không bao giờ dám loạn hướng.
Nễ Thập Bát phụ họa:
– Cái đó gọi là sắt không rèn không thành thép, ngọc không mài không thành vật!
Mọi người hiểu rồi cùng cười tươi.
Du Tử Nha tiếp:
– Có điều này hơi khó, luyện qua sáu bảy thành phải trải qua nhiều năm công phu.
Như vậy, có ai chịu bỏ công phu để bắt đầu làm lại?
Tiểu Nữ Sử tiếp:
– Cho nên, muốn luyện tập công phu đó, tất phải thừa dũng khí, thừa nghị lực.
Thiếu hai yếu tố đó thì đừng hòng làm chuyện vô ích.
Bây giờ, Quỷ Đồng Tử mới thở dài, thốt:
– Xem đó, đủ biết Yến Nam Thiên là bậc xuất thế kỳ tài. Cũng may bọn ta chưa tìm lão so tài, giả như liều lỉnh mà hành động theo hiếu thắng, chắc chắn phải chuốc khổ.
Thực ra, họ chỉ biết một mà không biết hai.
Lúc luyện Giá Y Thần Công, Yến Nam Thiên không có hủy bỏ để bắt đầu luyện lại.
Tánh khí quật cường, lão quyết làm cho được cái gì mà người đời không ai làm nổi.
Lão muốn chinh phục Giá Y Thần Công chứ không hủy bỏ.
Ngờ đâu lão chưa luyện xong, có việc phải vào Ác Nhân Cốc, bị bọn Đồ Kiều Kiều thiết kế bắn lão. Bắt lão xong, họ hiệp lực nhau, hành hạ lão đủ vành, thành ra cái công phu đó bị bỏ luôn.
Bọn Đồ Kiều Kiều tưởng là đã phế hủy vũ công của lão, không ngờ giúp lão thành công hơn.
Công phu đó tuy bị bọn Thập Đại Ác Nhân phá hủy, song vẫn còn cái căn trong người lão. Khi tái luyện lại, sẵn có căn cơ, lão không phải mất nhiều năm tháng như lần đầu có thể bảo việc làm giảm nửa phần khó nhọc, mà kết quả lại gia tăng hơn nhiều.
Cũng như một cái cây, tiều phu chặt tận gốc, lần hồi từ nơi rễ, mọc lên cây khác, mạnh hơn, nhanh hơn.
Nếu không như vậy dù Yến Nam Thiên không chết lão cũng chỉ là một phế nhân, khi nào khôi phục công lực hoàn toàn nổi, nói chi đến việc tiến bộ vượt bực hơn trước?
Mộ Dung San San tặt lưỡi, tỏ niềm cảm khái.
Một lúc lâu, nàng hỏi:
– Nhưng tại sao các tiền bối biết Yến đại hiệp có luyện Giá Y Thần Công?
Du Tử Nha hỏi lại:
– Cô nương cùng người giao thủ, tất phải ngưng tụ nội lực toàn thân, trong lúc đó, chân ấn xuống đất, tất có lưu lại dấu vết. Phải vậy không?
Mộ Dung San San gật đầu:
– Phải!
Du Tử Nha tiếp:
– Nhưng chỗ đứng của Yến Nam Thiên chẳng có một dấu vết nào cả. Như vậy chẳng lẽ Yến Nam Thiên lại kém cô nương?
Mộ Dung San San mĩm cười:
– Nếu Yến đại hiệp kém tôi, thì đã bị Di Hoa Cung chủ diệt trừ gấp rồi!
Du Tử Nha gật đầu:
– Đúng như vậy! Cho nên, sự kiện đó chứng tỏ công lực của Yến Nam Thiên thu hay phát tùy tâm, lúc không vận dụng đến nó, thì nó chẳng mảy mai phát tiết ra ngoài.
Thành ra mặt đất không ghi dấu vết.
Tiểu Nữ Sử tiếp:
– Chỉ vì công lực của lão và người kết thành nhất thể, bất cứ ngoại lực nào cũng không dao động nổi, cho nên dù Di Hoa Cung chủ có Minh Ngọc Thần Công cũng vô phương sử dụng đối với lão.
Mộ Dung San San thở dài:
– Nghe các tiền bối giảng giải, tôi như kẻ mù được trời ban cho ánh sáng!
Nễ Thập Bát điềm nhiên:
– Cái đó gọi là cùng ông đàm đạo một đêm bằng đọc sách mười năm dài.
oo Bỗng Tiểu Man gọi to:
– Cố công tử! Lại đây gấp! Có người đang chờ công tử suýt điên được đấy!
Mọi người ngẩng mặt lên, quả thấy Cố Nhân Ngọc đang bước vội về phía họ.
Tiểu Tiên Nữ trừng mắt nhìn sang Tiểu Man, nhưng lại điểm một nụ cười, không giận mà cũng không thẹn. Bất chấp lộ biểu tâm tình, nàng bước tới nghinh đón liền.
Nàng dậm chân trách:
– Ngươi đi đến nơi nào thế, sao không bảo qua một tiếng cho người ta biết?
Cố Nhân Ngọc thoáng đỏ mặt lẩm nhẩm:
– Tiểu đệ… tiểu đệ đi làm một việc hộ Tiểu Linh Ngư!
Tiểu Tiên Nữ hừ một tiếng:
– Hắn có việc gì tốt lành đó mà nhờ người ta làm hộ! Chỉ sợ ngươi bị hắn lừa thôi!
Cố Nhân Ngọc tiếp:
– Cha con Giang Biệt Hạc định quán thông nhau, lừa Yến Nam Thiên mắc mưu, nên cố ý không nhìn nhau, làm như hai kẻ xa lạ, cho Giang Ngọc Lang thừa cơ hội giải nạn Giang Biệt Hạc, sau đó sẽ tìm cách hãm hại Yến đại hiệp.
Tiểu Tiên Nữ căm hận:
– Ta biết mà! Cha con Giang Biệt Hạc chẳng phải là cái quái gì, chẳng đáng giá một đồng tiền cả!
Cố Nhân Ngọc tiếp:
– Nhưng từ sau lần lâm nạn tại Ác Nhân Cốc, Yến đại hiệp luôn luôn đề cao cảnh giác đối với mọi người cũng như sự việc. Do đó đại hiệp dùng thủ pháp lợi hại phá hủy vũ công của cha con họ, rồi an trí họ một nơi kín đáo, chờ tìm được Tiểu Linh Ngư, để hắn tự tay báo cừu cho song thân!
Tiểu Tiên Nữ vỗ tay reo lên:
– Không ngờ hai cha con họ cũng có ngày như thế! Thật là một sự thích thú nhất trần đời!
Cố Nhân Ngọc thở dài:
– Nhưng nếu không có Tiểu Linh Ngư, vĩnh viễn chẳng ai biết cha con họ là những kẻ tiểu nhân, gian ác!
Tiểu Tiên Nữ gật đầu:
– Đúng lắm! Trong đời hắn, hắn làm việc đó là hay nhất! Nhưng hắn bảo ngươi giúp hắn làm sao?
Cố Nhân Ngọc đáp:
– Hắn bảo tiểu đệ đi phóng thích cha con Giang Biệt Hạc.
Tiểu Tiên Nữ kinh hãi:
– Phải! Chẳng những phóng thích họ, tiểu đệ còn phải an bày cho họ có một chỗ dung thân, bởi hiện tại họ đã thành phế nhân rồi, họ không đủ sức mưu sinh nữa.
Hắn thở dài, rồi tiếp:
– Huống chi, là người của giới giang hồ, họ không tránh khỏi tình cừu ân oán, nếu kẻ thù biết là vũ công của họ đã mất, thì không còn e ngại gì mà không tìm gặp họ để thanh toán nợ nần. Do đó, họ không dám về quê cũ. Tiểu Linh Ngư nhờ tiểu đệ đưa họ về Cơ Gia Trang, cho họ làm những tên giữ vườn, họ không lo đói rách nữa, mà cũng không lo sợ ai tìm họ báo thù.
Tiểu Tiêu Nữ kinh ngạc:
– Giang Biệt Hạc đã hãm hại phụ mẫu hắn, chẳng những hắn không báo thù, lại còn sợ người ta báo oán cha con họ thế là sao chứ. Hắn có âm mưu gì?
Cố Nhân Ngọc đáp:
– Tiểu Linh Ngư cho rằng hình phạt đó đủ lắm rồi. Hắn không muốn có việc oan oan tương báo, lấy máu trả nợ máu. Trên giang hồ, bởi người ta bị tư tưởng đó chi phối, nên từ xưa đến nay đã có bao nhiêu thảm cảnh xảy ra, vì cái ngu xuẩn của thế nhân.
Hắn quyết tâm vượt qua thói thông thường.
Tiểu Tiên Nữ hừ một tiếng:
– Người ta cho rằng phụ thù bất cộng đái thiên, hắn không báo phục, chẳng lẽ đó là một cách xử sự cao minh?
Cố Nhân Ngọc thốt:
– Hắn không chấp nhận giải quyết giết người mới hẳn là báo thù, hơn nữa, hắn không thể xuống tay đối với hai người vô dụng. Có thể người ta chỉ trích tư tưởng của hắn, song hắn cho rằng khi lương tâm của hắn không thẹn với hành vi, là hắn vui rồi, dư luận đối với hắn thế nào, hắn không quan tâm.
Tiểu Tiên Nữ bĩu môi:
– Ngươi cũng cho…
Cố Nhân Ngọc chính sắc:
– Tiểu đệ cho rằng hắn làm vậy là rất phải. Hai tiếng cừu hận từ ngàn xưa đến nay đã hại không biết bao nhiêu người rồi! Mỗi ngày trên giang hồ số người ngã gục vì hai tiếng đó, không phải ít! Nếu ai ai cũng đồng tư tưởng với Tiểu Linh Ngư, thì đệ tin chắc nhân gian là một cõi thiên đàng.
Hắn nhìn Tiểu Tiên Nữ dịu giọng tiếp:
– Trời sanh ra con người, đâu phải để con người thù hận nhau rồi tàn sát lẫn nhau?
Tiểu Tiên Nữ hỏi:
– Thế tại sao hắn không tự tay phóng thích cha con họ Giang mà lại nhờ ngươi?
Cố Nhân Ngọc giải thích:
– Hắn sợ Yến đại hiệp không tán đồng lối giải quyết đó, nên tạm thời giấu Yến đại hiệp.
Tiểu Tiên Nữ xì một tiếng:
– Thì ra vẫn dùng thủ đoạn! Hắn chuyên lừa dối người!
Cố Nhân Ngọc thốt:
– Cho vậy cũng được. Đúng là thường thường hắn dùng thủ đoạn để lừa người, nhưng cái tâm của hắn vẫn thiện lương. Tiểu đệ nghĩ phàm minh trí thì không ai cho rằng thủ đoạn đáng trách!
Tiểu Tiên Nữ sững sờ một phút, nhếch nụ cười khổ, thốt:
– Hắn thật là một người kỳ quái, ta không làm sao có một nhận định rõ rệt về hắn, nên không hiểu được hắn tốt hay bại hoại!
Du Tử Nha cười, cất tiếng:
– Tuy ta chưa gặp hắn lần nào, không biết hắn tốt hay xấu, nhưng nếu người trên giang hồ giống hắn, thì bọn ta bất tất phải ly khai trung thổ, mai danh ẩn tích trên hoang đảo ở vùng hải ngoại mù xa!
Hiên Viên Tam Quang vỗ tay:
– Một điểm không sai! Nếu hắn là người bại hoại, trên giang hồ có thêm vài kẻ bại hoại như hắn nữa, thì tại hạ tình nguyện không sờ đến xúc xắc!
Mộ Dung San San mỉm cười:
– Đâu có được! Chị em tôi định sau này sẽ chơi một canh bạc với các hạ kia mà!
Hiên Viên Tam Quang đáp:
– Tại hạ chỉ nói, chừa xúc xắc, chứ không nói chừa bài cửu!
Mọi người cùng cười.
Chỉ có Hoa Vô Khuyết không cười. Tâm tình của hắn càng lúc càng trầm trọng.
Hắn cảm thấy thương hại Tiểu Linh Ngư hơn bao giờ hết. Nếu chết được để cho chàng sống, hắn không ngần ngại chút nào. Hắn có biết đâu, hắn chết rồi, Tiểu Linh Ngư sẽ còn bi thảm hơn!
Bởi, không có ai tự tay giết chết anh em mình mà an tâm sống được!
Mạng vận của họ đã trù định như vậy, họ phải có một kết cuộc bi thảm! Không thể cải biến!
oo Trong cơn hỗn loạn, không ai để ý đến ai, thành ra bọn Đồ Kiều Kiều, Cáp Cáp Nhi, Lý Đại Chủy, Âm Cửu U, Đổ Sát, Bạch Khai Tâm chuồn lúc nào không ai biết.
Cả Bạch phu nhân cũng bám sát Bạch Khai Tâm.
Họ Ở lại đó làm sao được, khi biết Yến Nam Thiên còn ở lại trong vùng nhiều ngày?
Nửa bên mặt của Bạch Khai Tâm còn sưng vù, miệng méo xệch qua một bên, máu thỉnh thoảng rỉ ra dọc hai bên mép.
Cái tát của Đổ Sát khá mạnh.
Lý Đại Chủy lẩm nhẩm:
– Thực ra bọn ta nên mục kích trận chiến giữa Yến Nam Thiên và Di Hoa Cung Chủ! Bỏ qua cuộc giao đấu này là mất đi cơ hội ngàn năm một thuở! Cũng như bảy con nhện thành tinh mất cái dịp, đáng tiếc ăn thịt Đường Tăng!
Bạch Khai Tâm bợ miệng cho bớt đau, bật cười khanh khách:
– Thế thì trở lại, chờ mà xem! Ta tưởng chưa muộn đâu!
Cố cười, cố nói cho tỏa tánh châm chích thiên hạ dù tay bợ miệng, y vẫn nghe đau, đau đến độ mồ hôi đỏ ra út trán, cũng cố chịu đau mà cười mà nói!
Lý Đại Chủy không lưu ý đế y, lẩm nhẩm tiếp:
– Theo ta thấy, Yến Nam Thiên nhất định không là đối thủ của Di Hoa Cung Chủ.
Một lẽ, lão ta đã bỏ luyện tập trong một thời gian dài, không chắc gì lão còn lợi hại như ngày trước. Hà huống, lão một người ta hai, đôi tay không thể nào chống cự nổi một cặp. Chưa đánh nhau lão đã mất tiện nghi rồi!
Bạch Khai Tâm cười lạnh:
– Hai đánh một? Hắc hắc! Ngươi tưởng ai cũng mặt dày mày dạn như ngươi à?
Phàm là hảo hán giang hồ, không ai lấy số đông lấn hiếp số nhỏ cả!
Lý Đại Chủy nhảy dựng lên hét:
– Ngươi còn nói thêm một tiếng nữa, ta đánh luôn nửa bên mặt kia đấy. Ngươi có tin ta dám làm không nào?
Đổ Sát lạnh lùng:
– Đáng lẽ vừa rồi ta cho hắn một tát nữa, cho đồng đều!
Bạch Khai Tâm nín lặng, chẳng dám hó hé.
Bạch phu nhân thấp giọng hỏi:
– Ngươi biết tại sao người ta khinh khi ngươi không?
Bạch Khai Tâm căm hận:
– Bởi vì ta gặp ngươi là cái thứ sao chổi tai hại!
Bạch phu nhân không giận, trái lại còn cười tiếp:
– Tại vì người ta ai ai cũng có bạn bè tiếp trợ cả, còn ngươi thì cô độc, lẻ loi, hai tay không chống nổi bốn tay là vậy đó. Ngươi đã biết cái đạo lý như thế, sao không tìm bạn bè giúp đỡ?
Bạch Khai Tâm sáng mắt lên.
Lập tức, y nắm tay Bạch phu nhân, lôi bà ta về một góc xa xa.
Lúc đó cả bọn đã vào vùng đá loạn rồi.
– Nhờ ngươi đề tỉnh ta mới nhớ đến một người, người này có thể giúp đỡ ta đắc lực lắm!
Bạch phu nhân mỉm cười:
– Bây giờ ngươi không còn cho ta là một sao chổi nữa chứ?
Bạch Khai Tâm lắc đầu:
– Hết rồi! Hết rồi! Ta xem cái tướng ngươi, giúp chồng ăn nên làm ra!
Bạch phu nhân cười mắng:
– Khéo nịnh không! Hãy cho ta biết người đó là ai.
Bạch Khai Tâm từ từ thốt:
– Bây giờ Lý Đại Chủy và Đổ Sát đứng về một cánh rồi. Mà Đổ Sát là tay đáng sợ hơn hết!
Bạch phu nhân đáp:
– Cái đó, ta hiểu!
Bạch Khai Tâm tiếp:
– Ta vốn có thể kéo Cáp Cáp Nhi về với ta, nhưng lão đó sớm đấu tối đánh, tin không nổi. Biết đâu, lão cũng dám bán đứng ta!
Bạch phu nhân hỏi:
– Còn Đồ Kiều Kiều?
Bạch Khai Tâm lắc đầu:
– Con người âm chẳng ra âm, dương chẳng ra dương đó, không dùng được đâu!
Ngoài mặt thì mụ ta rất tốt đối với ta, song bình sanh mụ sợ nhất Đổ Sát, nếu bảo mụ đối đầu với Đổ Sát, đánh chết mụ cũng từ chối.
Bạch phu nhân cười nhẹ:
– Biết đâu bên trong mụ không quán thông cới Đổ Sát?
Bạch Khai Tâm cười hì hì:
– Con mẹ nó, không sai chút nào! Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có Âm Cửu U mà thôi. Thêm ngươi vào nữa, là mình có ba tay rồi. Như vậy tạm đủ!
Bạch phu nhân chớp mắt:
– Ngươi thuyết phục nổi Âm Cửu U?
Bạch Khai Tâm đáp:
– Nếu là trước kia, thì không có cách. Bây giờ lại khác, ta tin là được!
Bạch phu nhân hỏi:
– Thế sao ngươi chưa đi tìm lão ngay?
Bạch Khai Tâm đáp:
– Không cần đi tìm lão! Tự nhiên rồi lão cũng tìm ta.
Bạch Khai Tâm tiếp luôn:
– Bình sanh, lão thích âm thầm theo dõi việc riêng tư của người khác, nhất là việc vợ chồng người ta ân ái với nhau. Bởi tự lão không làm được, nên sanh tánh nhìn trộm cho đỡ thèm khát.
Bạch phu nhân cười khúc khích:
– Ngươi muốn ta cùng ngươi bày trò khỉ tại đây, ngay bây giờ?
Bạch Khai Tâm ôm bà ta, cười đáp:
– Ngươi nói con mẹ nó trúng quá! Chỉ cần chúng ta khởi sự, không lâu lắm, lão sẽ có mặt quanh đây!
Bạch phu nhân cười tít:
– Có người ở bên cạnh nhìn trộm ta không chịu đâu!
Bạch Khai Tâm cười mắng:
– Bộ tịch mãi! Ngươi tưởng ta không hiểu ngươi sao? Có người nhìn trộm ngươi càng cao hứng nữa đấy!
Y ôm mạnh bà ta giục:
– Vào cuộc nhé!
Bạch phu nhân cắn vào vành tai Bạch Khai Tâm vừa thở hỗn hển vừa thốt:
– Quỷ! Quỷ!
Một lúc sau, Bạch Khai Tâm vụt cười gọi:
– Âm Cửu U! ngươi muốn xem, cứ chường mặt mà xem, xem cho khoái mắt! Tội gì phải lén lút!
Quả nhiên, Âm Cửu U nấp đâu đó, bật cười khanh khách, đáp:
– Ngươi có phước quá! Vớ được một bà sành điệu ghê vậy đó! Mà ngươi cũng già dặn quá chừng!
Bạch phu nhân vừa thở vừa cười hỏi:
– Ngươi có muốn thí nghiệm chăng?
Âm Cửu U cười vang:
– Bất tất! Bất tất! Xem cũng đủ rồi, cần gì phải làm.
Bạch Khai Tâm thốt:
– Thế thì thừa dịp này xem bằng thích, nếu rủi Yến Nam Thiên đến bất ngờ, ngươi sẽ chết với thèm khát vĩnh viễn!
Âm Cửu U nghe nhắc đến Yến Nam Thiên, vụt biến sắc lạnh lùng hỏi:
– Cho nên bây giờ ngươi muốn hưởng lạc thú cho mãn nguyện, phải không?
Bạch Khai Tâm lắc đầu:
– Ta có làm gì đâu mà phải sợ Yến Nam Thiên? Chỉ có ngươi mới đáng lo…
Y cười, mượn cái cười ngưng ở chỗ đó!
Âm Cửu U biến sắc mặt xanh dờn.
Một lúc lâu, bỗng lão bật cười, hỏi:
– Ngươi cho rằng ta sợ? Biết đâu giờ phút này, Yến Nam Thiên đã chẳng chết dưới tay Di Hoa Cung Chủ? Ta sợ cái gì chứ?
Bạch Khai Tâm cười lớn hơn:
– Phải lắm! Phải lắm! Thực ra, ngươi chẳng cần phải sợ! Vũ công của Yến Nam Thiên vốn con mẹ nó chẳng xứng đáng một đồng tiền, nếu mà lão ta động thủ với Di Hoa Cung Chủ thì cầm như lão vĩnh biệt cõi đời là cái chắc.
Âm Cửu U thốt:
– Tuy vũ công của Yến Nam Thiên cũng có hạng thật, song Di Hoa Cung Chủ…
Bạch Khai Tâm chận lời:
– Các ngươi chỉ biết Yến Nam Thiên bỏ dở luyện tập vũ công nhiều năm, nhưng lại quên nghĩ đến cái việc rất có thể là trong thời gian đó, lão ta có luyện một loại công phu cực kỳ lợi hại! Ngươi thử tưởng xem, nếu không vậy thì khi nào lão dám trở lại giang hồ, đi tìm Di Hoa Cung Chủ? Chẳng lẽ lão chán sống? Hay thích chết nơi tay hai bà ấy?
Âm Cửu U sửng sốt.
Bạch Khai Tâm tiếp luôn:
– Hà huống, Di Hoa Cung Chủ đã chịu nổi đói khát mấy hôm liền trong sơn động?
Dù cho họ là sắt, đá thành hình không chịu nổi! Bây giờ, có cái ăn, cái sống, song đâu phải một sớm một chiều họ trở lại bình thường? Trong tình trạng đó, nếu họ động thủ với Yến Nam Thiên, thì cái hậu quả như thế nào, ta không nói chắc ngươi hiểu.
Y lắc đầu, thở dài, tiếp:
– Hung đa kiết tiểu là cái chắc!
Âm Cửu U vẫn còn ngây người như trước. Lâu lắm, lão hỏi:
– Cho dù lão không chết, thì có sao cho ta đâu? Đối đầu với lão, ta không dám thật, song ta cũng biết trốn, biết tránh như ai. Phải vậy không?
Bạch Khai Tâm mỉm cười:
– Từ lâu rồi, ta chưa nghe nói có người thoát khỏi tay lão, nếu lão quyết tìm người đó! Hà huống, một con người sống đến tuổi năm mươi rồi, mà phải nơm nớp lo sợ ngày đêm, ăn không tròn bữa, ngủ chẳng thành giấc, nay trốn chỗ này, mai ẩn chỗ kia, con người đó đáng thương hại quá? Sống như vậy còn thú vị sao?
Âm Cửu U cắn răng căm hận:
– Ngươi nói những điều đó với ta là có ý tứ gì?
Bạch Khai Tâm điềm nhiên:
– Ta chẳng có ý tứ chi đâu. Bất quá, ta muốn giúp đỡ ngươi phần nào, cho Yến Nam Thiên đừng tìm ngươi vậy thôi!
Âm Cửu U động tâm liền. Lão hỏi:
– Ngươi có cách?
Bạch Khai Tâm mỉm cười:
– Nếu ta có cách, ta nói với ngươi làm chi!
Âm Cửu U chụp tay Bạch Khai Tâm gấp, hỏi:
– Nói nhanh đi! Cách gì?
Bạch Khai Tâm nhắm mắt dưỡng thần một lúc, đoạn từ từ thốt:
– Cứ theo ta biết, thì người hạ thủ đối với Yến Nam Thiên, không phải là ngươi!
Âm Cửu U hấp tấp đáp:
– Đúng đó! Chủ ý, do Lý Đại Chủy, còn Đồ Kiều Kiều thì giả chết…
Bạch Khai Tâm vỗ tay:
– Ta biết vậy! Chỉ có hai người đó là tội phạm chân chánh! Nếu Yến Nam Thiên thấy rằng hai người đó chết rồi, thì lão phải nguôi cơn giận, lão không tìm ai khác mà báo thù nữa.
Âm Cửu U chớp mắt:
– Ý của ngươi có phải bảo ta giết chết hai người đó chăng?
Bạch Khai Tâm lắc đầu:
– Một mình ngươi mong gì làm nổi việc đó? Nhưng nếu có vợ chồng ta phụ lực, rồi sắp đặt một diệu kế nữa, thì mới có hy vọng hạ được bọn ấy.
Âm Cửu U trầm ngàm một lúc, lạnh lùng thốt:
– Ta tưởng các ngươi muốn làm như vậy là tạo thế lực, chứ không thực sự vì ta!
Bạch Khai Tâm gật đầu:
– Ngươi nói đúng! Ít nhất, ta cũng có vì ta mới mạo hiểm giúp ngươi chứ! Chẳng lẽ ta thừa công sức đi làm cái việc nguy thì có, lợi thì không? Ta đâu có phải là ông già của ngươi!
Âm Cửu U bật cười, lẩm nhẩm:
– Ta xem hai kẻ đó sống đến tuần tuổi này là đủ lắm rồi. Họ chết vừa! Chúng ta đưa họ về âm phủ, chẳng phải là một việc làm không tốt!
Bạch Khai Tâm cả mừng:
– Con mẹ nó! Ngươi cuối cùng cũng hiểu! Ta nghĩ, ta tìm người không lầm!
Âm Cửu U cũng cười vang:
– Con mẹ nó! Mắt của ta chưa mù mà!
Bỗng Bạch Khai Tâm trầm gương mặt than:
– Có điều, hiện tại nếu chúng ta hạ thủ, đành là Cáp Cáp Nhi đứng ngoài vòng, không theo ai bỏ ai, song với lão Đổ Sát kia, chắc chắn là lão ta không để yên cho mình hành động đâu. Nếu mà lão thích gánh vác việc vào người thì bọn ta sẽ bị phiền phức không ít.
Âm Cửu U:
– Ngươi muốn giết luôn Đổ lão đại?
Bạch Khai Tâm điểm một nụ cười:
– Cái đó gọi là, một không làm, hai không thôi!
Âm Cửu U cười lạnh:
– Đem lực lượng ba chúng ta, chọi lại ba người đó, dù cho con lợn mập đó đứng ngoài vòng đi nữa, thì cũng vẫn là có nhiều hy vọng đưa xác cho họ làm thịt!
Bạch Khai Tâm thở dài:
– Ngươi thật là chẳng có học vấn chút nào cả! Một điểm binh pháp cũng không thông!
– Âm Cửu U suy tư một lúc, đôi mắt chợp sáng, hỏi:
– Có phải là… có phải là…
Bạch Khai Tâm tiếp luôn:
– Thừa kỳ bất bị, công kỳ nhược điểm! Rồi tỉa dần, tỉa dần…
Âm Cửu U hỏi:
– Nhưng nhược điểm của Đổ lão đại là cái gì?
Bạch Khai Tâm đáp:
– Nhược điểm của lão, là tự cho mình phi thường, tự cho sinh tài, hay tỏ ra cái khí thái hùng anh, cho nên tốt hơn hết là chúng ta dùng nữ nhân đối phó với lão. Bởi, lão có thành kiến xem nữ nhân là yếu đuối, vô tích sự…
Bạch phu nhân bật cười:
– Nam nhân nào cho rằng nữ nhân yếu đuối, nam nhân đó chắc chờ dịp chuốc khổ!
oo Cáp Cáp Nhi, Đồ Kiều Kiều, Đổ Sát và Lý Đại Chủy dừng chân lại ở phía trước, nghỉ mệt.
Họ thấy địa phương đó u nhã, thanh tịnh, rất thích hợp với họ trong lúc này.
Họ hiểu, bắt đầu từ hôm nay, họ phải chạy trốn, trốn ngày trốn đêm, trốn mãi mãi. Trước khi đi trốn trường kỳ, họ cần lấy chủ ý.
Nhưng hiện tại, chẳng ai có chủ ý gì cả.
Một lúc lâu, Đồ Kiều Kiều cất tiếng trước:
– Các ngươi xem, Yến Nam Thiên có thể chết nơi tay Di Hoa Cung Chủ chăng?
Lý Đại Chủy đáp:
– Ta thấy, lão phải hung đa kiết tiểu.
Đổ Sát lạnh lùng:
– Theo ta thì vị tất như vậy! Vũ công có Yến Nam Thiên ta biết rõ hơn ai hết.
Lão nhìn xuống bàn tay, mắt lộ vẻ thê lương.
Đồ Kiều Kiều thốt:
– Nếu Yến Nam Thiên không chết, thì hắn sẽ không buông tha chúng ta. Chúng ta phải chạy trốn đến phương trời nào? Chẳng lẽ lại trở về Ác Nhân Cốc?
Họ thừa hiểu, vào Ác Nhân Cốc, có thể trốn tránh kẻ nào khác, chứ không trốn tránh được Yến Nam Thiên.
Nhưng, trừ Ác Nhân Cốc ra, họ có còn nơi nào nữa đâu.
Trong nhất thời, bà là người lắm lời lời nhất, cũng phải nín lặng.
Một lúc sau, Lý Đại Chủy lẩm nhẩm:
– Tiểu tử Tổn Nhân Bất Lợi đi đâu chứ? Chẳng lẽ hắn đang thực hiện chủ ý hại người?
Đổ Sát vẫn lạnh lùng:
– Chỉ sợ hắn không cái lớn như vậy đâu!
Đồ Kiều Kiều muốn nói gì đó, bỗng Bạch phu nhân loạng choạng cố chạy tới, mặt đầy ngấn lệ, hoảng hốt nhìn đông tây, rồi đến trước mặt Đổ Sát, gào lên:
– Đổ đại ca!… Cứu tôi! Đại ca ơi!
Đổ Sát cau mày:
– Cứu ngươi. Việc gì thế?
Bạch phu nhân vừa khóc vừa kể lể:
– Tôi với hắn vừa thành thân chưa tròn một ngày, hắn định bỏ tôi, hắn còn muốn giết tôi nữa! Đổ đại ca ơi! Tôi cơ khổ linh đinh, không nơi nương tựa, trăm sự chỉ nhờ đại ca ác chủ! Tôi biết đại ca rất công minh, chánh trực!
Quả nhiên, Đổ Sát nổi giận hét:
– Hắn đã thành thân với ngươi, sao còn giở cái thói đó?
Lý Đại Chủy chen vào:
– Dù cho hắn có chán chê ngươi bất quá hắn thôi ngươi, đuổi ngươi đi sao lại đòi giết ngươi? Ta đã biết hắn không có lương tâm mà.
Bạch phu nhân như mát lòng hết sức, cười liên hồi, rồi thốt:
– Tôi biết, chỉ có Đổ đại ca là đáng mặt anh hùng, tuyệt nhiên không thể làm ngơ khi thấy nữ nhân tay yếu chân mềm bị nam nhân hiếp đáp!
Bà đã ngã ngất xuống đất, bây giờ bà cố gắng đứng lên, xem ra khó nhọc lắm.
Đổ Sát cau mày:
– Ngươi thọ thương?
Bạch phu nhân thở dài, lộ vẻ ảm đạm:
– Hắn đánh tôi, khắp mình ê ẩm. Đổ đại ca xem đây!
Bà vụt cởi áo ra, bày những vết đỏ bầm.
Đổ Sát lập tức nhắm mắt lại, thốt:
– Ta không cần xem! Ngươi mặc áo lại, rồi đưa ta đi.
Bỗng, lão nghe lạnh ở ngực.
Một thanh đao bén cắm phập vào đó.
Lão hét lên một tiếng điên cuồng, cánh tay cụt văng ra, chiếc móc câu bay đi.
Đắc thủ rồi Bạch phu nhân lăn đi mấy vòng, xa ngoài bốn trượng, đúng lúc chiếc móc câu bay qua, gió lạnh tạt vào ngực làm bà rợn mình, giải áo ngực đứt ngang.
Biến hóa đột ngột quá, Lý Đại Chủy, Đồ Kiều Kiều, Cáp Cáp Nhi không tưởng mụ ta to gan thế, dám hạ độc thủ với Đổ Sát.
Đổ Sát hoành tay rút thanh đao nơi ngực ra, máu tươi bắn theo thành vòi. Lão muốn nhảy tới, song lực khí theo máu vọt ra, tiêu tan hết.
Hai bàn tay đã từng đẫm máu người, bây giờ đẫm máu chính lão.
Lý Đại Chủy, Đồ Kiều Kiều, lướt tới, dìu lão, lão xô vẹt cả hai người ra, rồi ngẩng mặt lên không, thở dài, thốt:
– Ta, anh hùng một đời, không ngờ ngày nay lại chết nơi tay dâm phụ vô sỉ!
Đồ Kiều Kiều nghiến răng, rít lên:
– Đổ lão đại! Ngươi yên trí, mụ ấy không sống được với bọn này đâu.
Đổ Sát gật gù:
– Được! Được lắm!
Rồi lão cười thảm thiết:
– Nếu biết thế này, ta thà chết nơi tay Yến Nam Thiên! Bởi Yến Nam Thiên là đại anh hùng!…
Thốt đến đó, lão ngã xuống.
Bạch phu nhân định chạy, đang lăn tròn, bà vụt đứng lên.
Lý Đại Chủy hét:
– Ngươi còn muốn trốn nữa sao?
Một người cười hăng hắc, thốt:
– Đừng lo! Mụ ta không chạy thoát đâu!
Âm Cửu U từ phía sau một mô đá hiện ra, lướt lên, chận đầu Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân không nói năng gì cả, vung tay đánh luôn ra ba chưởng vào mặt Âm Cửu U.
Nhưng, Âm Cửu U chỉ vươn nhẹ cánh tay ra, bàn tay của lão chụp cứng cổ tay của Bạch phu nhân, đồng thời bật cười khanh khách thốt:
– Nếu mà hôm nay ta để cho ngươi chạy thoát, thì cái danh Thập Đại Ác Nhân chẳng hóa ra tầm thường lắm sao?
Bạch phu nhân nghiến răng, rít lên:
– Ta hết chịu nổi sự khinh miệt của bọn Ác Nhân các ngươi cứ giết ta đi! Dù sao thì ta cũng đã làm được một việc hả dạ!
Âm Cửu U cười lạnh:
– Giết người à? Còn gì dễ hơn việc đó.
Lão quay đầu hướng Lý Đại Chủy, điểm nụ cười tiếp:
– Nghe nói thịt người sống ăn rất ngon, ta hôm nay tặng ngươi một thứ ăn hợp khẩu đó! Chuẩn bị mà thẻo từng miếng đi!
Lý Đại Chủy cười ghê rợn:
– Ta không thẻo mụ đúng một ngàn tám trăm miếng thịt, ta không phải họ Lý nữa.
Bạch phu nhân cười vang:
– Ta cứ tưởng ngươi quyết báo thù cho Đổ Sát, thì ra ngươi muốn thưởng thức thịt tươi của ta! Lại đây, con trai! Lại mà cắn vú mẹ! Nếu mẹ nhăn mặt, là không phải mẹ sanh ra con ra đâu!
Đồ Kiều Kiều lạnh lùng:
– Nữ nhân đó chẳng khi nào có to gan thế! Nhất định do Bạch Khai Tâm chủ sự.
– Ta cần gì ai chủ sự! Cho các ngươi biết, Bạch Khai Tâm đã xuống âm phủ từ lâu, chờ đón lão Đổ Sát đó! Các ngươi có xót thương đồng bạn, thì cứ đi tìm xác hắn, mà mai hẳn đi!
Đồ Kiều Kiều chớp mắt:
– Khoan động thủ lão Lý! Chờ ta xem sự thể ra sao!
Lý Đại Chủy đáp:
– Ngươi yên trí! Ta bảo đảm mụ ấy không chết trước khi ngươi trở lại.
Y nhặt thanh đao do Đổ Sát rút ra, bỏ bên cạnh, cầm lên rồi từ bước một đến Bạch phu nhân.
Cáp Cáp Nhi nhìn Lý Đại Chủy rồi nhìn Đồ Kiều Kiều lúc đó đã ra ngoài mười trượng, cười ha hả thốt:
– Chắc lúc chết, cái mặt của Bạch Khai Tâm trông buồn cười lắm. Ta muốn xem mặt của hắn như thế nào!
oo Lý Đại Chủy chưa đến gần, Bạch phu nhân hét lên:
– Buông ta. Âm Cửu U! Ngươi muốn giết ta cứ giết đi, đừng để cho con dã thú ăn thịt người đó chạm vào mình ta. Ngươi mà giao ta cho hắn, là ngươi không phải con người.
Âm Cửu U cười hì:
– Ta đâu phải là con người! Ai nói rằng ta là người chứ? Ta là quỷ mà, thì sợ gì không phải là người?
Lý Đại Chủy thốt:
– Thì ra, ngươi cũng biết sợ nữa sao? Để thưởng công ngươi đã giết Bạch Khai Tâm, ta bớt cho một trăm đao đó. Ta chỉ thẻo một ngàn bảy trăm miếng thịt thôi! Cái số đó, nhất định không thiếu một!
Bạch phu nhân:
– Tên súc sanh. Ngươi…
Lý Đại Chủy đã đến gần.
Hét lên một tiếng, Âm Cửu U buông Bạch phu nhân, rồi cả hai vung song chưởng tấn công hai bên hông Lý Đại Chủy.
Lý Đại Chủy dù có giỏi cách mấy cũng không tránh kịp bốn chưởng đó.
Y ngã xuống liền.
Bạch phu nhân bước đến gần Lý Đại Chủy.
Lý Đại Chủy chưa chết, vừa rên vừa hỏi:
– Các ngươi còn mang ta đi đâu nữa? Sao không giết luôn đi?
Bạch phu nhân dịu giọng:
– Ngươi muốn thẻo thịt ta đúng một ngàn bảy trăm miếng thì ta nỡ nào giết ngay ngươi, không cho ngươi mãn nguyện.
Bà cúi xuống, kề miệng sát tai Lý Đại Chủy, thì thầm mấy câu.
Lý Đại Chủy chợt sáng mắt lên.
Lúc đó, Âm Cửu U đang chấp tay sau lưng, đứng quay lưng về phía Lý Đại Chủy, dáng ung dung, như người thỏa mãn.
Bên này, Đồ Kiều Kiều xốc Lý Đại Chủy đứng dậy, bất thình lình y tung bổng mình lên không, vọt tới, chụp xuống đầu Âm Cửu U.
Bị tấn công bất ngờ, Âm Cửu U ngã xuống, Lý Đại Chủy ngã theo đè lên trên, hai tay bám nơi cổ Âm Cửu U, siết mạnh.
Âm Cửu U chỉ ặc ặc mấy tiếng, Lý Đại Chủy vặn tréo tay, đầu Âm Cửu U dứt ra, máu vọt từ cổ thành vòi.
Nửa phần người của Âm Cửu U biến thành quỷ, nhập với nửa quỷ kia.
Vĩnh viễn, lão biến thành con quỷ trọn vẹn!
Nhìn hai bàn tay đẫm máu, Lý Đại Chủy bật cười cuồng dại.
Bạch phu nhân hỏi:
– Lý đại gia! Tôi giúp đại gia báo cừu, đại gia có cảm kích tôi không?
Lý Đại Chủy ngưng cười hỏi lại:
– Ngươi muốn sao?
Bạch phu nhân thốt:
– Nói thế chứ, vô luận Lý đại gia có cảm kích hay không cảm kích, tôi cũng giúp đại gia một việc!
Lý Đại Chủy khoát tay:
– Ta van ngươi! Đừng giúp chi ta nữa! Một lần cũng đủ khổ cho ta rồi. Ta không chịu đựng nổi nữa đâu.
Bạch phu nhân mỉm cười:
– Cái sự này, ta không thể không giúp ngươi! Thập Đại Ác Nhân các ngươi đối với ta tốt quá mà, ta phải làm một cái gì, báo đáp ân nghĩa của các ngươi mới được chứ!
Bà vừa cười, vừa thốt dứt câu liền tung chân phóng ngọn cước vào mình Lý Đại Chủy.
Lý Đại Chủy hôn mê liền.
oo Bạch Khai Tâm quả nhiên đã chết.
Lúc sống, y là con người khó thương, lúc chết thần sắc của y đáng ghét lạ!
Y như con chuột lông vàng, bị người ta cột giây treo trên tàng cây!
Đồ Kiều Kiều thở dài, lẩm nhẩm:
– Ta biết sớm, hắn không làm sao có mộtcái chết tốt được! Tuy nhiên, ta không ngờ hắn chết cách thảm thiết như thế này! Chúng ta đoạt vợ người cho hắn, không ngờ lại làm hại hắn!
Ở phía sao, Cáp Cáp Nhi bỗng kêu lên:
– Cẩn thận đấy! Biết đâu tiểu tử đó chẳng giả chết.
Lão không kêu lên còn khá, lão kêu rồi, Đồ Kiều Kiều quay đầu nhìn lão.
Chỉ một giây phân tâm đó thôi cũng đủ hại bà.
Bạch Khai Tâm đã dùng hai tay chụp quanh cổ bà.
Cáp Cáp Nhi sửng sốt, chết đứng tại chỗ.
Bạch Khai Tâm cười lạnh, thốt:
– Đồ Kiều Kiều! Thật sự thì giữa ta và ngươi không có mối hiềm khích nào cả. Ta vốn không có ý giết ngươi, cái này là do chủ ý của Âm Cửu U, ngươi có thành quỷ rồi, thì cứ tìm hắn mà báo thù. Ngàn vạn lần đừng có tìm ta nhé.
Đồ Kiều Kiều trợn trừng mắt, chẳng những không nói được, mà cũng không còn nghe gì được nữa.
Bạch Khai Tâm từ trên cây nhảy xuống, nhìn Cáp Cáp Nhi cười thốt:
– Ngươi thấy rằng ta giả chết không khéo bằng Đồ Kiều Kiều, phải không! Suốt đời mụ, mụ cứ bày trò giả chết để hại người. Mụ có ngờ đâu chính mụ lại chết thật nơi tay một kẻ chết giả!
Cáp Cáp Nhi thở dài:
– Thiên đạo tuần hoàn, quả nhiên có sự báo ứng, và báo ứng không sai một điểm nhỏ! Sau này, có đầu thai lên làm người, ta nhất định không dám hại người!
Bạch Khai Tâm cười vang:
– Cáp Cáp Nhi! Chẳng lẽ ngươi muốn cải tà qui chánh? Nhóm Thập Đại Ác Nhân ngày nay chỉ sợ còn thừa lại có ba người, trong đó chỉ có ngươi đáng mặt đại biểu!
Cáp Cáp Nhi tợ hồ mừng hết lớn, rung rung giọng hỏi:
– Ngươi… ngươi bằng lòng buông tha cho ta?
Bạch Khai Tâm ngẩng mặt, chắp tay sau lưng đáp:
– Có thể, song ta cần suy nghĩ lại!
Cáp Cáp Nhi nhăn nhó mặt:
– Van cầu ngươi! Đừng suy nghĩ gì cả! Ngươi buông tha cho ta, là cầm như cha mẹ ta sanh ta một lần nữa, từ nay về sau, ngươi bảo gì, ta làm nấy, quyết không dám cải! Ngươi bảo bò, ta cũng bò!
Bạch Khai Tâm cười hì một tiếng:
– Vậy thì ngươi bò cho ta xem!
Cáp Cáp Nhi nhào xuống đấp bò liền.
Bạch Khai Tâm vỗ tay, cười lớn:
– Các người lại đây xem! Ở đây có con rùa to con!
Cáp Cáp Nhi vừa bò, vừa cười thốt:
– Rùa bò dưới đất, cho Bạch đại gia xem vỗ tay, cho Bạch phu nhân cười…
Bạch phu nhân quả nhiên cười.
Bạch Khai Tâm nheo mắt hỏi:
– Đại công cáo thành chứ?
Bạch phu nhân cười duyên:
– Cái đó hẳn rồi!
Bạch Khai Tâm lại hỏi:
– Còn Âm Cửu U?