Một cơn gió thổi qua.
Gió mang về sát khí thê lương!
Tiểu Linh Ngư rụt cổ, kêu lên:
– Gió lớn quá! Đáng lẽ tôi phải mặc hai chiếc áo!
Yến Nam Thiên cau mày:
– Chẳng lẽ ngươi chịu không nổi?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
– Đại thúc yên trí. Tôi không đến nỗi giống các công tử sang giàu, da non thịt nhão đâu!
Yến Nam Thiên trầm lặng giây lâu, rồi từ từ thốt:
– Một người luyện nội công đúng mức, dù không thể nói là nóng và lạnh không xâm nhiễm, song cũng không thể sợ nóng sợ lạnh như người thường.
Tiểu Linh Ngư đáp:
– Phải!
Yến Nam Thiên tiếp:
– Võ công của ngươi, gồm các tinh hoa võ thuật do những bậc kỳ tài phối hợp sáng chế, hơn nữa lúc thiếu thời ngươi lại được Vạn đại thúc bồi bổ căn cơ, không để cho công phu của ngươi rẽ sang đường tà. Những yếu tố kết hợp trên mình ngươi cho nên ta yên tâm để cho ngươi quyết đấu với Hoa Vô Khuyết.
Tiểu Linh Ngư đáp:
– Phải!
Yến Nam Thiên tiếp:
– Công lực của ngươi làm sao, ta không được biết, ngươi thông minh, có nhiều hạnh ngộ, điều mà ta sợ nhất là tánh tình của ngươi bay bổng quá, tâm tư sôi động quá, do đó không luyện thuần thục công phu.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
– Làm việc gì khác thì tôi leo nheo lốc chốc, hai ý ba lòng, chứ luyện võ thì rất chuyên chú.
Yến Nam Thiên gật đầu:
– Ta chỉ mong được như vậy!
Bỗng lão hỏi:
– Ngươi sắp giao thủ với Hoa Vô Khuyết, vậy ngươi có biết võ công của hắn như thế nào chăng?
Tiểu Linh Ngư suy nghĩ một chút:
– Di Hoa Cung Chủ thanh danh lớn như vậy, hẳn là võ học của họ phải siêu huyền, riêng công phu Di Hoa Tiếp Ngọc của họ làm cho khách giang hồ nhức đầu từng chặp.
Chàng cười khẩy mấy tiếng, rồi tiếp:
– Cũng may, tôi đã biết cái bí quyết của môn võ công lợi hại đó!
Yến Nam Thiên chính sắc mặt, thốt:
– Di Hoa Tiếp Ngọc là một trong số rất nhiều môn võ công của Di Hoa Cung, mà võ công của Di Hoa Cung biến hóa vô cùng, tuy trầm tịnh nhưng rất thâm ảo. Huống chi, ta nhận thấy, Hoa Vô Khuyết tuy bên ngoài không biểu lộ sự thông minh như ngươi, song bên trong thì hắn cũng không ngu xuẩn hơn ngươi đâu. Võ công của ngươi, rộng mà phức tạp, võ công của hắn tinh và thâm ảo, lúc động thủ với hắn, ngươi không nên so chiêu, đo thức, trước hết phải làm sao cho hắn tiêu hao công lực mấy phần.
Tiểu Linh Ngư đáp:
– Tôi biết. Căn cơ của hắn vững chắc hơn căn cơ của tôi. Đánh với hắn, tôi không có nhiều hy vọng thắng, song tôi chiếm tiện nghi nhiều hơn hắn.
Yến Nam Thiên nghiêm giọng:
– Về võ học, không hề có tiện nghi nào khả dĩ chiếm được. Nếu ngươi tưởng có tiện nghi hơn đối phương là ngươi bại trước rồi đó.
Tiểu Linh Ngư giật mình:
– Phải, bất quá võ công của hắn cao thấp như thế nào, tôi đều biết rõ, còn võ công của tôi, hắn không hiểu mảy may bởi từ trước đến nay, giao đấu với người, tôi không hề biểu lộ võ thuật chân thực của tôi.
Yến Nam Thiên thoáng lộ niềm vui, gật đầu thốt:
– Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng là vậy đó!
Tiểu Linh Ngư bỗng cười, hỏi:
– Còn một điều này tôi muốn đại thúc cho biết…
Yến Nam Thiên bảo:
– Ngươi cứ nói!
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
– Nếu đánh với Yêu Nguyệt Cung Chủ, lão nhân gia có cái cơ tất thắng chăng?
Yến Nam Thiên nhìn ra đám mây trắng xa xa đang trôi lơ lững, lâu lắm mới điểm một nụ cười kiên quyết.
Lão không đáp, Tiểu Linh Ngư không cần đáp, hòa với lão chàng cũng điểm một nụ cười.
Vạn Xuân Lưu đứng cạnh đó, từ lâu không nói gì, bây giờ lão vụt hỏi:
– Thời giờ sắp đến, ngươi chuẩn bị kỹ chưa?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
– Tôi còn một việc muốn hỏi lão bá!
Vạn Xuân Lưu cười, thốt:
– Những điều ta biết, kể ra còn ít hơn những cái hiểu biết của ngươi! Chỉ sợ ngươi hỏi mà ta không đáp được thôi.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Những việc này nhất định là lão bá biết.
Tiểu Linh Ngư cẩn thận lấy trong mình ra một cái chén, hỏi:
– Trong chén này, còn ướt chút rượu, tôi hoài nghi rượu có độc, mà lại là một thứ độc không màu sắc, không hơi hám, lão bá xem có độc chăng?
Vạn Xuân Lưu cầm chén rượu, lấy ngón tay quét vào đó đưa lên mũi ngửi, rồi thè lưỡi thốt:
– Trong rượu…
Bỗng Tiểu Linh Ngư khoát tay chận lại:
– Vô luận có độc hay không độc, lão bá khoan nói cho tôi biết.
Vạn Xuân Lưu cau mày:
– Tại sao?
Tiểu Linh Ngư thở:
– Chỉ vì, nếu rượu có độc là tôi phải giận. Rượu không có độc, là tôi mừng, mừng nhưng lại bứt rứt, xốn xang. Tôi sợ phân tâm với những ý niệm đó. Vậy lão bá chờ khi cuộc chiến kết thúc, sẽ nói cho tôi biết.
Vạn Xuân Lưu lấy làm lạ, nhưng chỉ gật đầu, thốt:
– Được! Ngươi có những hành động lạ đời, ta không đoán nổi.
Tiểu Linh Ngư quên một điều là nếu chàng bại, thì làm sao nghe Vạn Xuân Lưu nói được. Vĩnh viễn chàng mang niềm thắc mắc xuống tuyền đài.
oo Đám Mộ Dung và các đấng trượng phu quan sát tình huống của Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư.
Họ không khỏi lấy làm lạ.
Mộ Dung Song thốt:
– Các ngươi thấy không? Tiểu Linh Ngư và Yến Nam Thiên thì nói chuyện mãi không rời, còn Hoa Vô Khuyết và Di Hoa Cung Chủ lại nín lặng, chỉ lấy mắt nhìn nhau, một thì trừng trợn, một thì lấm lét.
Mộ Dung San San nối lời:
– Đúng vậy, xem ra Di Hoa Cung Chủ không quan tâm đến cuộc chiến của Hoa Vô Khuyết, hắn thắng hay bại, tợ hồ như không quan hệ gì đến bà! Thầy trò sao mà một điểm tình nghĩa cũng không có.
Nam Cung Liễu thở dài:
– Có lẽ bà ta cho rằng Hoa Vô Khuyết phải thắng, nên chẳng cần lo.
Mộ Dung San San bĩu môi:
– Theo tôi thấy thì chưa chắc! Tuy cơ trí và võ công của Hoa Vô Khuyết khá lắm, song Tiểu Linh Ngư chẳng phải là con người dễ trêu, luận về ứng biến đánh nhau, bất cứ ai cũng khó hơn hắn!
Mộ Dung Song gật đầu:
– Phải! Võ công thì Hoa Vô Khuyết trội hơn Tiểu Linh Ngư. Nhưng cao thủ đấu với nhau, dù có công lực cao cũng chẳng ích lợi gì bao nhiêu, vấn đề quan trọng là tùy cơ ứng biến, dành cái tiên cơ, chế ngự địch.
Tần Kiếm thốt:
– Cứ theo tôi hiểu, võ học của Tiểu Linh Ngư cực rộng, tựa hồ kiêm cả sở đắc của nhiều danh gia, trong trận chiến này, ít nhất hắn cũng có đến sáu phần thắng!
Mộ Dung San San đáp:
– Tôi xem không phải chỉ có sáu phần mà thôi đâu!
Họ không có mảy may chút hảo cảm đối với Hoa Vô Khuyết, họ chỉ muốn cho Tiểu Linh Ngư thắng.
Nhưng, bên kia, Cuồng Sư Thiết Chiến có ý nghĩ tương phản.
Tiên Nữ Sử hỏi:
– Ngươi nghĩ, con rể của ngươi có thể thủ thắng chăng?
Thiết Chiến gật đầu:
– Mười phần!
Tiên Nữ Sử cười lớn:
– Đừng có quá quả quyết! Ta xem Tiểu Linh Ngư không phải là tay dễ đối phó đâu. Hà huống, có Yến Nam Thiên ở sau lưng hắn, chủ trì cho hắn.
Thiết Chiến hừ một tiếng:
– Vô ích! Chẳng lẽ Yến Nam Thiên nhảy ra đánh thay cho hắn? Dù hắn có thông minh đến đâu cho nữa, đã là đồ đệ của Đồ Kiều Kiều, Lý Đại Chủy, thì cái học của hắn cũng chỉ có hạn thôi!
Tiên Nữ Sử chớp mắt:
– A? Vậy mà ta cứ tưởng hắn là đồ đệ của Yến Nam Thiên! Nếu sớm biết võ công của hắn do bọn ác nhân bằng hữu của ngươi truyền thọ thì ta chắc không buồn lê xác đi xem cuộc chiến này rồi!
Chợt, Yến Nam Thiên đứng lên, thốt:
– Thì giờ đã đến! Ngươi đi đi thôi!
Lão thốt với Tiểu Linh Ngư song âm thinh vang như tiếng hồng chung, chấn dội vùng đồi núi.
oo Hoa Vô Khuyết đứng lên, nhìn hướng về Di Hoa Cung Chủ, nghiêng mình – Sư phó còn điều chi phân phó?
Di Hoa Cung Chủ đáp:
– Không còn gì cả. Ngươi đi đi. Ta biết, ngươi không thể làm cho ta thất vọng.
Giọng bà hơi khích động.
Phút giây chờ đợi suốt thời gian dài, cuối cùng rồi cũng đến.
Và lần này, vô luận thế nào, Yêu Nguyệt Cung Chủ cũng không để cho cuộc chiến dở dang, phải đình hoãn như bao nhiêu lần trước.
Như vậy, nhất định phải có người ngã gục, không Hoa Vô Khuyết thì Tiểu Linh Ngư, hay ngược lại.
Dĩ nhiên, lòng bà vừa phấn khởi mà cũng vừa khẩn trương. Trên đời, không ai hiểu nổi bà đang phấn khởi và khẩn trương, cả hai cùng lên cao độ.
Trừ một người, người đó là Lân Tinh Cung Chủ!
Gương mặt bà trắng nhợt hơn lúc bình thường. Hoa Vô Khuyết nhìn bà, bà tránh ánh mắt của hắn, bà sợ cầm lòng không được, lại nói ra sự bí mật hai mươi năm trước.
Bà vốn không cảm tình, không nhận cảm tình, nhưng hai hôm nay, bà nhận thấy mình biến đổi nhiều.
Chỉ vì trong sơn động, bà đã trải qua bao nhiêu sự việc mà bình sanh bà chưa hề biết đến.
Nằm mộng, bà cũng không tưởng nỗi chỉ trong một ngày mà bao nhiêu sự việc xảy dồn trên con người bà!
Bình sanh, bà chưa biết cái tư vị của một con người đối diện với cái chết. Bình sanh bà chưa hề biết sợ.
Bình sanh bà chưa hề biết nương tựa vào ai, mà cũng không sanh lòng cảm kích ai.
Bà không hề biết cái đói, bà không hề biết uống rượu.
Bà không tưởng là có một ngày nào đó, phải ngã vào vòng tay của nam nhân, cho nam nhân ôm ấp.
Những cái đó, bà không hề biết, suốt mấy mươi năm qua.
Rồi bỗng một hôm, tất cả đều dồn đến với bà. Mỗi sự việc đều ghi đậm ấn tượng nơi tâm tư, bà càng cố quên, ấn tượng càng đậm.
Hai hôm nay, cứ nhớ đến Tiểu Linh Ngư là lòng bà xao xuyến lên liền.
Tiểu Linh Ngư đối với bà rất tốt.
Còn bà, bà đối xử với chàng như thế nào? Cái kế hoạch ác độc, tàn khốc đó, do bà nghĩ ra! Và mọi việc cũng an bày!
Mạng vận bi thảm của Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư, chỉ cần bà nói ra một câu thôi, chỉ một câu thôi, là hoàn toàn cải biến!
Nhưng bà không nói được! Bà không dám nói!
oo Tiểu Linh Ngư cung kính hành lễ trước Yến Nam Thiên và Vạn Xuân Lưu, rồi bước ra.
Hoa Vô Khuyết đang đợi chàng.
Chàng không vội vã, trước hết, bước về phía Hiên Viên Tam Quang, cười hỏi:
– Hai hôm nay, có phát tài không?
Hiên Viên Tam Quang mãi mê nhìn chàng, chờ chàng đến. Khi chàng đến gần, đôi mắt của y đỏ lên, lòng y chua xót, y không nói được tiếng nào.
Một lúc sau, y gượng cười, đáp:
– Hôm nay không vốn, làm sao khai sòng mà phát tài với không phát? Tay đã ngứa ngáy quá chừng!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
– Bây giờ, ngươi muốn gây một canh chăng?
Hiên Viên Tam Quang trố mắt:
– Bây giờ?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
– Ta cá, trên mình ta có một vật thúi. Ngươi tin hay không?
Hiên Viên Tam Quang không dằn lòng được, bật cười lớn:
– Trên mình ngươi, làm sao có con vật thúi?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Ngươi không tin, thì cứ bắt!
Hiên Viên Tam Quang hỏi:
– Cá cái gì?
Tiểu Linh Ngư đáp:
– Cá một con vật thôi!
Hiên Viên Tam Quang chớp mắt:
– Nếu ta thua, chẳng lẽ ta đi tìm một con vật thúi trao cho ngươi? Để làm bạn với con vật trên mình ngươi?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
– Không phải vậy đâu!
Hiên Viên Tam Quang hỏi:
– Chứ như thế nào?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Nếu trên mình ta, không có con vật thúi, ngươi đi tìm một con, cho ta nuôi trên mình. Nếu có, thì ta trao cho ngươi, ngươi nuôi nó trên mình của ngươi!
Hiên Viên Tam Quang cười lớn:
– Nuôi mèo, nuôi chó, ta còn thấy có người nuôi, chứ nuôi một con vật thúi trên mình, thì lạ quá! Nuôi nó để cho nó ngày ngày cắn mà sanh ngứa ngáy à?
Con vật thúi đây, là con rệp!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
– Ngươi không dám bắt cá?
Hiên Viên Tam Quang ngẩng cao mặt:
– Tuổi đời của ta là năm mươi tám, suốt năm mươi tám năm qua, ta chưa hề không dám bắt cá!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
– Vậy là ngươi nhận chơi?
Hiên Viên Tam Quang gật đầu gấp:
– Chịu chơi liền!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
– Khá đó, ta nhận thua!
Hiên Viên Tam Quang bật cười ha hả:
– Ta biết mà! Ngươi lừa ta, chứ làm gì có rệp trên người? Ta không mắc lừa đâu!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Ngươi ăn canh bạc này, vậy hãy đi tìm gấp một con rệp, giao cho ta. Phải là rệp sống mới được. Không gặp ta để trao nó, ngươi cứ nuôi nó cho mập mạp mà chờ ta nhé!
Rồi chàng bỏ đi.
Hiên Viên Tam Quang nhìn theo chàng, chợt hiểu, lộ vẻ buồn, lẩm nhẩm:
– Hắn nghĩ là phải chết trong cuộc chiến này, nên chơi một canh bạc cuối cùng với ta! Một canh bạc lưu niệm!
oo Tiểu Linh Ngư đi đến chỗ đám Mộ Dung đứng.
Chàng cười, chào:
– Các vị mạnh giỏi chứ?
Trần Phụng Siêu vòng tay:
– Đa tạ! Nhờ phước trời, bọn này được bình an!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
– Thực ra, câu hỏi đó, tại hạ không cần nêu ra. Các vị có hiền nội trợ như vậy, thì làm sao mà không mạnh giỏi!
Mộ Dung Song cất tiếng:
– Đa tạ quá khen!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
– Tại hạ cơ hồ khả dĩ trở thành thân thích của các vị. Rất tiếc tại hạ kém diễm phúc!
Mộ Dung Song tựa hồ thở dài, u buồn đáp:
– Phải nói chính là Cửu muội không… Nàng bỏ dở câu nói, bởi đoạn cuối khó nói vô cùng.
Tiểu Linh Ngư vỗ nhẹ tay lên đầu vai Cố Nhân Ngọc, cười hỏi:
– Mấy lúc sau này, bình an chứ?
Cố Nhân Ngọc thoáng đỏ mặt:
– Như thường!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Các hạ có phúc khí không nhỏ! Tại hạ thành thật khen ngợi đấy! Nghiêm cách mà nói, đáng lẽ các hạ là cha ghẻ, là dượng của tại hạ mới phải.
Cố Nhân Ngọc giật mình:
– Cha ghẻ, dượng?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
– Phải!
Chàng quay qua Tiểu Tiên Nữ, tiếp:
– Cô nương còn nhớ chứ, lần đầu tiên gặp phải tại hạ, cô nương bắt tại hạ phải gọi là mẹ ghẻ, là cô, là dì.
Tiểu Tiên Nữ đỏ mặt, ấp úng:
– Ta… ta quên mất!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
– Nhưng tại hạ thì lại nhớ rất rõ ràng, bởi vì tại hạ gọi sai, nên bị bạt tay ba lượt!
Những cái bạt tay khá mạnh!
Tiểu Tiên Nữ ấp úng luôn:
– Ạ? Có việc đó sao?
Làm gì nàng không nhớ? Nàng còn nhớ những chi tiết sau đó nữa kia! Nhớ rất rõ ràng!
Nàng nhớ, Tiểu Linh Ngư có trả lại nàng ba cái bạt tay đó, chàng còn nói:
“Ta biết, vĩnh viễn ngươi không quên ta nổi!” Chỉ vì một nữ nhân khó quên được nam nhân nào đánh họ đầu tiên trong đời, cũng như họ khó quên được mối tình đầu tiên trong đời! Điều mà nàng nhớ rõ hơn hết, cái “bạt tay” thứ hai của chàng. Chàng nói:
“Ngươi đánh ta bằng tay, ta dùng môi đánh ngươi, nhất định là môi phải nhẹ hơn tay!” Rồi chàng nâng cằm nàng lên, áp môi vào má nàng.
Vĩnh viễn, nàng không quên cái “bạt tay” đáng hận đó, và nụ cười nối tiếp.
Nàng cũng không quên hôm đó, Tiểu Linh Ngư có hát một đoản khúc, hát rằng:
“Tiểu Tiên Nữ, rên hi hi Mũi rỏ nước, lệ tràn mi Tiểu Linh Ngư cười hi hi!” Nhớ lại lời ca, nàng run người! Run vì giận? Hay xúc động vì yêu?
Bây giờ thì nàng không còn là Tiểu Tiên Nữ nữa, nàng đã là Cố phu nhân rồi.
Mà Tiểu Linh Ngư thì vẫn là Tiểu Linh Ngư như ngày nào!
Và chàng vẫn giữ nụ cười khả hận, khả ái như thởi nào.
Nàng chỉ sợ chàng tiết lộ tất cả mọi việc ngày trước.
Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm:
– Nữ nhân thường nhớ dai hơn nam nhân nhiều, có lẽ tại hạ nhớ nhầm, có thể là hôm đó, người đánh tại hạ chẳng phải là cô nương, mà là một con heo nái, một con cọp cái!
Tiểu Tiên Nữ ngứa răng ngay, muốn cắn chàng mấy miếng!
Song, nhớ lại thân phận hiện tại, nàng cúi đầu.
oo Thiết Tâm Nam sợ Tiểu Linh Ngư đến với nàng. Nàng nghĩ, nếu chàng đến thì nàng phải làm sao?
Nàng sợ Tiểu Linh Ngư thố lộ sự tình ngày trước, đầy đủ bi thương lẫn êm dịu, những sự tình đáng hận mà cũng đáng yêu.
Nàng đâu cần Tiểu Linh Ngư nhắc lại, bởi nàng còn nhớ rõ ràng. Nhất là cái hôm Tiểu Linh Ngư lục soát trong mình nàng.
Nhớ đến điều đó, mặt nàng đỏ, tim đập bình bình, cơ hồ thoát khỏi lồng ngực.
Hiện tại thì thân phận của nàng đã đổi khác, tất cả những việc đó đều thuộc vào quá khứ, nàng phát thệ không bao giờ đề cập đến nữa.
Cũng may, Tiểu Linh Ngư không đến với nàng, chàng cũng không nhìn sang nàng nửa mắt.
Nàng cúi đầu, chẳng rõ an tâm hay thất vọng?
Thiết Chiến luôn luôn dậm chân, thốt:
– Tiểu quỷ đó còn định giở trò gì nữa? Tại sao Di Hoa Cung Chủ không hối thúc hắn xuất thủ ngay?
Tiểu Nữ Sử lắc đầu:
– Ngươi không hiểu cái đạo lý đó à?
Thiết Chiến trầm giọng:
– Đạo lý gì?
Tiểu Nữ Sử thở ra:
– Di Hoa Cung Chủ biết là hắn không giở trò gì cả. Hắn đang nhận diện từng người, để nói câu vĩnh biệt. Do đó, bà không hối thúc.
Cuối cùng, Tiểu Linh Ngư bước thẳng về phía Hoa Vô Khuyết.
Nhìn Tiểu Linh Ngư vĩnh biệt từng người, Hoa Vô Khuyết thấy trong lòng chua xót vô cùng.
Chỉ vì có một mình hắn biết chắc là Tiểu Linh Ngư không chết mà thôi.
Hắn đã đáp ứng với Thiết Tâm Nam rồi, thì bằng mọi cách, hắn phải giữ lời đáp ứng.
Hắn quyết hy sinh!
Hắn quyết giành cái chết trong cuộc chiến này, nhưng hắn không vĩnh biệt ai cả.
Bởi, hắn đâu có đối tượng để mà nói lời vĩnh biệt?
Trừ Thiết Tâm Nam!
Tuy nhiên, làm sao nói được vài lời với nàng trong lúc này?
Lời không thốt được, ánh mắt thay lời.
Thiết Tâm Nam nghe con tim tan rã từng mảnh, từng mảnh.
oo Cuộc chiến bắt đầu!
Tô Anh nằm dựa cội cây, suy tư về việc đã qua lâu, việc vừa qua, việc xảy tới.
Nàng nhìn mây trắng nhẹ trôi, tự ví mình như mây vô định hướng.
Nàng không theo dõi cuộc đấu.
Theo dõi làm gì nữa, khi nàng đinh ninh là Tiểu Linh Ngư sẽ chết dưới tay Hoa Vô Khuyết?
Nàng không thể mục kích cảnh tượng đó.
Nhưng nào phải chỉ có mỗi mình nàng không thể chứng kiến cảnh thảm thê.
Bởi có tiếng khóc của ai từ phía sau thân cây vọng đến.
Âm thinh của Thiết Tâm Nam mà!
Tố Anh tự hỏi:
– Sao Thiết Tâm Nam phải đến đây? Tại sao nàng phải bi thương?
Tố Anh đứng lên, đi vòng ra phía sau.
Thấy Tố Anh, Thiết Tâm Nam giật mình, kêu lên:
– Cô nương ở đây?
Tố Anh Chụp tay nàng, thốt:
– Hắn … chết rồi?
Thiết Tâm Nam gật đầu, rồi khóc thảm thiết.
Tố Anh thấy trời đất quay cuồng, toàn thân như rã rời từng bộ phận.
Nhưng nàng không ngã xuống, nàng khóc rống lên, họa với tiếng khóc Thiết Tâm Nam.
Khóc một lúc, cả hai cùng ngồi xuống, lại khóc tiếp. Lâu lắm, Thiết Tâm Nam chợt hỏi:
– Tại sao cô nương khóc? Tiểu Linh Ngư có chết đâu!
Tố Anh sững sờ, ngưng khóc, hỏi:
– Tiểu Linh Ngư không chết, chẳng lẽ Hoa Vô Khuyết… Thiết Tâm Nam gật đầu:
– Ừ!
Rồi nàng khóc trở lại.
Tố Anh mừng. Bỗng nàng cao giọng thốt:
– Ta không tin! Tiểu Linh Ngư không làm sao hạ được Hoa Vô Khuyết đâu Thiết Tâm Nam đáp:
– Hắn không giết Hoa Vô Khuyết! Chính Hoa Vô Khuyết tự sát!
Tố Anh kêu lên:
– Hắn tự sát? Tại sao?
Thiết Tâm Nam cắn môi rướm máu, rung rung giọng tiếp:
– Chỉ vì … tôi yêu cầu hắn đừng giết Tiểu Linh Ngư, đáp ứng với tôi là hắn chỉ cầm chắc cái chết thôi… Tố Anh mở to đôi mắt, nhìn nàng như một người xa lạ, một quái vật.
Lâu lắm, nàng buông từng tiếng:
– Đã biết Hoa Vô Khuyết chỉ còn có chết mà thôi, ngươi hà tất phải yêu cầu hắn đừng giết Tiểu Linh Ngư?
Thiết Tâm Nam như bị kinh phong, cứng quai hàm.
Tố Anh tiếp:
– Hoa Vô Khuyết đã biết phải là vậy, mà cũng cho ngươi van cầu để rồi đáp ứng, thế là nghĩa làm sao?
Thiết Tâm Nam bỗng sáng mắt lên:
– Hắn là người vĩ đại nhất thế gian!
Tô Anh hừ một tiếng:
– Ngươi vì Tiểu Linh Ngư, mà không tiếc một con người vĩ đại?
Thiết Tâm Nam ấp úng:
– Tôi … tôi Tố Anh thở dài:
– Không ngờ tình cảm ngươi dành cho Tiểu Linh Ngư thâm hậu đến thế!
Thiết Tâm Nam vụt cãi:
– Nhưng người chân thành được tôi yêu chẳng phải là Tiểu Linh Ngư!
Tố Anh hỏi:
– Vậy là Hoa Vô Khuyết?
Thiết Tâm Nam bật cười:
– Phải! Tôi yêu hắn! Vĩnh viễn cô nương không biết được tôi yêu hắn như thế nào! Không một ai hiểu được!
Tô Anh cau mày:
– Song ngươi lại muốn cho hắn chết?
Thiết Tâm Nam càng khóc lớn:
– Phải! Bởi vì tôi quyết tâm!