Hôm đó là ngày rằm tháng tám, khi trên mặt đất xảy ra những chuyện kỳ dị, những chuyện thường không thể có được. Trên không lơ lửng vầng trăng tròn vành vạnh, vàng tươi.
Người thợ săn Lan-fou cắp thúng đi lên núi cao để lượm phân heo rừng. Sau một hồi cực nhọc, anh tới đỉnh núi và nhìn về phía bên kia. Phía thung lũng mọi khi mờ tối, âm u, bây giờ làm anh giật mình, nín thở. Trước mặt anh, gần như cỏ thể với tới, cả thung lũng tràn ngập ánh trăng vàng. Lan-fou bấu vào tay mình. Thật đó là ánh trăng hoặc giả là một biển đầy tiền vàng – anh không thể thật sự tin nổi.
“Nhưng tiền đâu ra? Ai ném tiền đó như vậy ?”. Lan-fou nhìn quanh, tự hỏi. Lúc đó bỗng có vật gì cử động trên mặt biển vàng. Nhìn kỹ hơn, Lan-fou thấy một chiếc thuyền đi về phía mình và trên thuyền – Lan-fou giụi mắt – trên thuyền, đúng, không phải là mơ, trên thuyền đang tiến thẳng về phía anh có một phu nhân trẻ đẹp.
Ta là bà tiên mặt trăng – bà nói giọng ngọt ngào. Ta đã chờ anh. Anh tới vừa đúng lúc. Đêm nay, những kho báu vật của đất được mở ra, và người nào tới thung lũng này đều được nhận phần của mình. Nói xong, phu nhân cho Lan -fou ba đồng tiền vàng.
Lan-fou cám ơn và vui vẻ trở về. Nhưng vừa đi được vài bước, anh bỗng có ý nghĩ : “Một biển tiền đầy như thế ! Đáng lẽ mình có thể xin bà cho mình thêm chút đỉnh ?”. Thế là anh quay lại, tới chỗ bà tiên vẫn còn chèo chiếc thuyền vàng trên biển tiền.
Thưa phu nhân tôi nghèo lắm – Lan-fou nói. Xin phu nhân cho tôi ba đồng nữa.
Bà tiên mỉm cười, thò tay xuống biển và cho Lan-fou ba đồng tiền sáng rực.
Anh thợ săn vồn vã cám ơn và trở về nhà. Anh vừa đi dọc bờ biển rực ánh vàng vừa suy nghĩ : “Sáu đồng tiền là nghĩa lý gì, trong khi ở đây có cả ngàn, cả vạn. Mình không trở lại xin bà tiên nữa, mình sẽ hốt đầy thúng ngay ở đây. Rốt cục, mình có thể sống thảnh thơi không phải lo nghĩ tới ngày mai”.
Đi tới một tấm ván bắc qua một dòng suối làm cầu, anh chợt nghĩ: “Nhưng một thúng tiền thì có nghĩa gì ? Nếu mình đem về nhà một đống lớn? Ừ ? Nhưng mình không được mất thì giờ với chiếc thúng này”. Nghĩ sao làm vậy: anh vất thúng xuống suối, chạy nhanh hết sức về nhà.
Anh lấy một cái gùi lớn, trở lên núi. “Nhưng chỉ một gùi thì làm gì? anh nghĩ. Bỏ lại chừng đó tiền thì tiếc quá. Bảo vợ mình đem theo một cái gùi nữa thì tốt hơn”.
Thức dậy mau lên! Anh gọi vợ mà hai mắt sáng rực. Lan-fou chạy lên núi như một thằng điên, để tới biển tiền vàng, vợ anh theo sau. Tới chiếc cầu bắc qua suối, anh tự bảo: “Hai gùi cũng chẳng bao nhiêu. Tốt hơn nên gọi cha vợ và mẹ vợ mình tiếp sức để lấy cả một xe”. Anh vội vã quay lại, vợ anh vẫn theo sau. Họ đi gọi cha mẹ vợ anh giúp một tay. Bốn người hộc tốc lên núi. Họ chạy gần đứt hơi, gần tới đỉnh núi, nhưng biển tiền vàng còn ở phía bên kia. Nhưng, chuyện gì vậy ? Trăng có vẻ mờ…trăng mờ, đỉnh núi nhuộm một màu hồng nhợt nhạt, rồi những tia sáng đỏ của mặt trời đang mọc lên tỏa rạng khắp nơi. Lan-fou đứng lặng, nhìn thung lung, sững sờ không nói được một lời. Biển tiền vàng đã biến mất.
Tiền đâu ? Vợ anh quát hỏi.
Tiền của mày đâu ! Cha mẹ vợ anh thét.
Nó đã biến mất – Lan-fou thì thào.
Biển tiền đã biến mất thật rồi, không bao giờ trở lại nữa. Anh kể lại cho họ nghe anh đã nhận của bà tiên ba đồng tiền vàng rồi ba đồng nữa ra sao, anh đã hốt đầy một thúng và vất xuống suối như thế nào.
Lòng đầy hy vọng, họ hấp tấp trở lại cây cầu nhỏ. Nước cuồn cuộn chảy dưới suối, nhưng chỉ có đá cuội, không thấy vết tích chiếc thúng đâu.
Tiếc cái thúng quá – Lan – fou nói. Bây giờ tôi phải đan một chiếc khác