Một sa di Phật giáo đang cầu nguyện trong chùa. Trong Ngôi chùa bằng gỗ này có bốn bức tượng thiên nữ và một tượng thành hoàng. Thình lình, sa di nghe tiếng chân đi tới. Ông ngẩng đầu lên và thấy một bóng người. Người đó đi gần bên nhưng không thấy sa di, ông ta lại gần tượng thành hoàng, vừa khom mình rất thấp vừa thì thầm:
Thưa thần thành hoàng, xin cho tôi thành công vụ ngày mai. Tôi muốn cuỗm túi tiền vàng của người hàng xóm. Nếu ngài giúp tôi, tôi hứa sẽ thưởng ngài. Tôi sẽ đem cho ngài món ngài rất thích, một con vịt quay và nửa con heo quay.
Tiếng thì thầm chấm dứt và sa di thấy bóng người lặng lẽ và rón rén ra khỏi chùa.
Tối hôm sau, khi sa di đốt hương trong chùa, một người đàn ông lạ vào chùa. Ông ta ôm nửa con heo quay và cầm một con vịt quay. Ông ta đặt hai món lễ vật trước tượng thành hoàng, vái rồi đi ra.
Sa di tới gần tượng, thấy tượng thành hoàng hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
“Thì ra ngươi cũng thế -sai tự nhủ – ngươi làm ra vẻ trong sạch, nhưng ngươi để người ta đem vịt quay, heo quay tới cho mình. Một món bổng lộc như vậy, suốt đời ta chưa bao giờ thấy!”.
Sau một lúc suy nghĩ, sa di bình tĩnh lại, trở về phòng riêng, lấy một tờ giấy, một cây bút lông, nắn nót viết một lá đơn khiếu nại thành hoàng.
Rồi ông mang đơn trình vị tăng trưởng. Tăng trưởng kêu:
Ối dào! Chỉ là chuyện hình thức ấy mà! Ta không muốn can thiệp đâu. Sao, khiếu nại một vị thần, trong khi chúng ta chung đụng hàng ngày với ông! Tốt hơn hết vẫn là dàn xếp ổn thỏa. Rồi vị tăng trưởng xé lá đơn, đốt bỏ các mảnh vụn.
Giấy cháy với ngọn lửa sáng. Những mảnh giấy vụn nhăn nhúm đã cháy thành than bay lên, lên cao mãi cho tới trời ngay dưới chân Ngọc hoàng.
Vậy ra còn ai đó viết cho ta ư? Ngọc hoàng tò mò tự hỏi. Người thu nhặt tất cả những mẩu giấy vụn đã cháy đen, sắp xếp lại thành lá đơn.
Nhưng nét mặt nhân từ của người bỗng sa sầm trong phút chốc. Càng đọc, nét mặt người càng u ám. Ông tự bảo:
Những kẻ thay mặt ta ở trần gian thành tín thật! Không bao giờ có thể giám sát họ đầy đủ. Thử nghĩ coi, một con vịt quay và nửa con heo quay! Có lẽ ta cũng vui bòng thưởng thức.
Dầu sao đi nữa, đó cũng không phải là trọng tội, nhưng ta không thể tha thứ. Phải có trật tự, phải có kỷ luật. Ta không thể chịu nổi tình trạng hỗn loạn cũng như thỏi trộm cắp đó. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ cho người ta chế nhạo trời.
Thế nên Ngọc hoàng gởi xuống trần gian một thứ bệnh ngoại ban rất lạ. Đồng thời người cũng làm cho người ta biết rằng bệnh này có thể chữa lành bằng cách bôi lên chỗ đau một chút đất của bức tượng thần thành hoàng. Chính vì thế cửa chùa không lúc nào khép đóng vì người ta tới lui nườm nượp.
Người bệnh nối tiếp nhau lấy một chút đất của tượng thần. Họ cúi lạy rất sâu và nhanh nhẹn làm đủ cách, cào, nạo, bẻ một chút đất, đem về làm thuốc cao. Chẳng bao lâu, vị thần thành hoàng chỉ còn là kỷ niệm.
Dân chúng thì tán tụng Ngọc hoàng vì người biết cách chữa lành rất khéo một con bệnh ghê tởm.