Tên Chương: Mục trở về
Chớp mắt bộ lạc Mông Tạp đã bước vào cuối thu đầu đông, gió bấc bắt đầu thổi nhẹ, tuy không lớn nhưng đã mang theo hơi lạnh. Người trong bộ lạc đều biết sắp sửa bước vào mùa tuyết rồi, Lam Nguyệt tổ chức người đi thu hoạch toàn bộ lương thực.
Hạt kê thu hoạch được rất nhiều, trừ giữ lại làm giống, lượng kê còn lại có thể đủ cho người bộ lạc ăn trong cả mùa tuyết. Lam Nguyêt giữ lại rất nhiều hạt giống, định đợi đến vụ gieo trồng mùa xuân sang năm sẽ tăng thêm diện tích trồng kê, cố gắng để có thể có đủ gạo kê để ăn cả năm, kết hợp với con mồi cùng những thứ khác, hoàn toàn giải quyết được vấn đề lương thực của bộ lạc. Củ chuột đã nhiều hơn, cây củ chuột không cần chăm sóc vẫn sinh trưởng tốt, Lam Nguyệt thu hoạch toàn bộ củ chuột cất đi, để dành làm thức ăn cho vật nuôi.
Toàn bộ thân cây kê đã được Hoắc Lí gặt đi để phủ lên nóc phòng. Trên khu đất giờ bỏ trống, Lam Nguyệt dùng để gieo các giống rau, mặc dù sẽ bị tuyết làm sinh trưởng chậm lại, nhưng nói chung là vẫn có thể mọc được, hơn nữa toàn bộ đều là rau, cũng đủ để ăn trong mùa đông. Cải thìa và cải trắng vẫn tiếp tục sinh trưởng trong mùa đông, hơn nữa giờ đất trồng đã màu mỡ hơn rất nhiều, cỏ dại mọc lẫn trong đó, đợi dài ra là có thể cắt đem đi cho vật nuôi ăn. Trong khu trồng trọt còn trồng một loại rau mà Tiểu Thạch mới phát hiện ra, loại rau này có răng cưa mềm, ăn cũng rất giòn, Tiểu Thạch bèn nhổ toàn bộ chỗ rau răng cưa phát hiện được mang về trồng. Lam Nguyệt dặn Ô Lệ nhớ giữ lại hạt giống của cây rau răng cưa.
Ổ cho vật nuôi được phủ thêm cỏ khô, chuồng nuôi cũng được gia cố thêm, đầu xuân năm sau phải chuyển khu chăn nuôi đi rồi, Lam Nguyệt dặn bọn họ không mở rộng chuồng nuôi nữa. Cừu đen sau một lần cạo lông, giờ lông đã mọc dài ra bao trùm dày đặc, từ xa nhìn lại có thể nhìn lấy mõm dài và cặp sừng dài nhọn.
Thu gom được nhiều nhất là da lông của thỏ tai ngắn, giống thỏ này với chuột núi năng lực sinh sản rất mạnh, con mồi bọn Trát Nhĩ săn được từ đầu năm đến giờ cũng chủ yếu là thỏ, tất nhiên là bao gồm cả chuột núi nữa. Băt đầu vào cuối thu, cả đám thỏ lớn nhỏ đều trở nên lười biếng, đi kiếm ăn rất ít, mùa đông năm ngoái Lam Nguyết nhìn thấy rất ít thỏ, đại khái loài động vật này cũng đi ngủ đông rồi, nói thế nào thì giống thỏ này cũng khác so với thỏ ở hiện đại.
Gà rừng đã được thuần hoá thành gà nhà, những chú gà con ấp nở vào mùa hè giờ đều đã thành gà choai rồi, trên người lông tơ mọc rất dày, bên ngoài phủ một lớp lông vũ ngắn củn, vẫn thường xuyên trốn dưới cánh gà mẹ. Gà con ấp nở trong mùa hè chết rất nhiều, Lam Nguyệt biết gà rừng mặc dù đẻ rất nhiều trứng nhưng số lượng gà con nở ra có thể sống được không nhiều, nhưng số lượng như vậy cũng rất khả quan rồi.
Nhóm phụ nữ trong bộ lạc gom toàn bộ da thỏ và lông cừu đen lại để chuẩn bị may quần áo mùa đông cùng chăn đệm các kiểu, tất cả đều là học từ chỗ Lam Nguyệt. Lam Nguyệt còn lấy da thỏ để làm mũ lông da thỏ cho Ô Lệ, hai ngày sau khi Ô Lệ đội mũ xuất hiện trước mặt nhóm bạn nhỏ trong bộ lạc, đám phụ nữ trong bộ lạc đều chạy hết đến chỗ Lam Nguyệt để học.
Nhìn Ô Lệ đáng yêu dưới chiếc mũ lông thỏ, Lam Nguyệt bèn làm thêm cho cô bé đôi dày da thỏ, mặt trên còn gắn một thêm một nhúm lông thỏ làm quả bông, lại thêm bộ quần áo da thỏ mà Tô may cho, Ô Lệ liền biến thành một cô thỏ đáng yêu. Mấy cậu choai mới lớn trong bộ lạc cứ lẽo đẽo theo sau Ô Lệ, hại Khôn phải tức giận đuổi người, Tô thì phàn nàn nói Lam Nguyệt cưng chiều Ô Lệ quá.
“Lam nha đầu, làm từ từ thôi, để cha làm cùng, không vội, đừng để bản thân mệt mỏi.” Già Sơn thấy Lam Nguyệt lại đang may quần áo trẻ sơ sinh, khuyên cô đừng làm cháu nội ông mệt mỏi. Lam Nguyệt gật gật đầu, già Sơn cũng biết chút may vá, là học được lúc rảnh, miễn cưỡng cũng may được chút ít. Trát Nhĩ ở ngoài bưng canh gà nấu nấm vào, lấy món đồ trong tay Lam Nguyệt đi, đưa canh gà cho cô, trưa rồi, Lam Lam phải ăn cơm.
“Đưa người đi rồi?” Lam Nguyệt vừa uống vừa hỏi Trát Nhĩ.
“Ừ, lấy muối xong thì về, nói bộ lạc Mộc của Mộc Sa giờ đã hơn sáu trăm người, vấn đề lương thực vẫn chưa được giải quyết.” Trát Nhĩ nói xong, còn vuốt nhẹ cái bụng đã hơi nhô lên của Lam Nguyệt.
“Không có đủ thức ăn, tập hợp nhiều người như vậy để làm gì? Thằng bé Mộc Sa này thật là, giờ ta thật sự không nhận ra nó rồi.” Già Sơn cũng biết chuyện Lam Nguyệt cài gián điệp, lão sẽ không để lộ chuyện này.
“Cha, nếu không đủ người cậu ta sẽ không thể quay lại cướp của chúng ta.” Lam Nguyệt nói rõ mục đích của MộcSa.
“Lam Lam, hắn có nhiều người hơn nữa tôi cũng không sợ, hắn đừng mong cướp được em từ tay tôi.” Trát Nhĩ nói, Lam Nguyệt vỗ vỗ hắn, ha ha, cô sẽ không để Mộc Sa có cơ hội cướp cô lần nữa.
“Bất kể như thế nào, lần này nếu Mộc Sa quay lại thật, bắt giam nó lại thôi, đừng giết nó, haizzz… ” Già Sơn đăm chiêu, Lam Nguyệt gật đầu tỏ ý hiểu, Trát Nhĩ không lên tiếng.
“Trí giả, thủ lĩnh, Mục … Mục … trở về rồi.” Người tuần tra chạy tới.
“Đến đâu rồi?” Trát Nhĩ đi ra ngoài đón, “Đến bờ sông rồi.” Tiếng người tuần tra cùng tiếng Trát Nhĩ xa dần.
“Trí giả, em về rồi.” Chỉ một lát sau, tiếng Mục đã vang lên ở cửa, Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn bộ dáng nhếch nhác của Mục, đến miệng cũng không nhìn thấy đâu cả, bèn bảo hắn đi rửa mặt rồi lại tới.
“Trí giả, Mục trở về rồi sao?” Thanh Mộc chạy tới, Lam Nguyệt nói đi rửa mặt rồi, Thanh Mộc lại chạy ra ngoài.
Lam Nguyệt chuẩn bị xong cơm canh, Mục cũng đã tắm rửa sạch sẽ cùng Thanh Mộc đi tới. Lam Nguyệt bảo hắn ăn cơm trước đã rồi nói chuyện, Mục xì xụp húp bát cháo gạo kê, ăn thịt nướng trứng muối, vừa ăn vừa nói: “Vẫn là cơm nhà ngon nhất
“Ăn ngon sao còn chạy lung tung khắp nơi, nhóc con!” Già Sơn lườm hắn, Mục cười hì hì.
“Mục, còn nhớ tôi không?” Cách Mạn cùng Thạch chạy tới, nhìn thấy Mục nói ra, Mục kinh ngạc: “Ơ, cô có phải là cô bé biết săn thú kia không?” Cách Mạn gật đầu, kể cho Mục nghe những chuyện phát sinh sau khi hắn rời đi. Những người khác trong bộ lạc cũng nghe tin Mục đã về, đều chạy tới nói chuyện với Mục, thoáng cái đã làm cho phòng khách nhà Lam Nguyệt trở nên chật ních, ngoài hiên với ngoài sân cũng đứng đầy người.
“Thằng nhóc này giờ mới biết đường về à? Tôi vẫn đang chờ cậu đến tỷ thí đây, ai biết cậu lại chạy mất tăm, đến tận gần mùa tuyết mới về.” Một cánh tay chụp lên bả vai Mục, Mục gật đầu nói nhất định sẽ tỷ thí.
“Mục, ta là Phong, lúc trước nhờ có cậu, bọn ta mới đến bộ lạc Mông Tạp đấy, giờ cuộc sống của bọn ta rất tốt.” Già Phong rẽ đám người ra đi vào, Mục xấu hổ nói với già Phong là hắn có giúp được gì đâu.
“Hừ, nếu đã về rồi, nợ nần của chúng ta phải tính toán rồi.” Lam Nguyệt hừ lạnh, còn thì Mục mờ mịt.
“Mục, nghe nói cậu đi khắp nơi rêu rao chuyện trí giả, Lam Lam giờ được tôn như là thiên thần rồi, cậu tự mà lo liệu đi.” Trát Nhĩ cười nhìn về phía Mục, hắn đang nén giận, nếu cứ tiếp tục như vậy, số người tỏ tình với Lam Lam sẽ ngày càng tăng chóng mặt.
“Ặc … Trí giả … em …” Mục biết lớn chuyện rồi, hắn đã quên mất Lam Nguyệt không thích trở thành tâm điểm chú ý.