“Biết gì chưa? Đạt suýt chút nữa thì mất mạng, may mà được trí giả cứu đấy.” “Ừ, có nghe rồi, trí giả lợi hại thật, bộ lạc chúng ta đúng là có phúc.” Cả Bộ lạc hôm nay đều nói về đề tài này, Lam Nguyệt đã nghe qua, nhưng cô không quan tâm, vẫn tiếp tục kiểm tra bài tập của mấy bạn nhỏ.
“ Đạt sao lại bị thương thế, Mộc Sa?” Trát Nhĩ ở bên kia bắt đầu hỏi han.
“Không biết nữa, lúc bọn tôi đang kiểm tra các hố bẫy thì Đạt nói đi lên phía trước xem xét, mãi lâu sau không thấy trở về, mọi người đi lên phía trước tìm hắn, thấy hắn đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, máu chảy rất nhanh, mọi người bèn thay phiên nhau khiêng hắn chạy về đây.” Mộc Sa và những người khác trong nhóm đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lam Nguyệt vừa kiểm tra bài tập vừa nói: “May mà các cậu chạy nhanh, chậm chút nữa anh ta sẽ mất mạng vì mất quá nhiều máu, tôi cũng không cứu nổi.” Rồi lại nói tiếp: “Đừng nghĩ nữa, đợi Đạt tỉnh lại thì biết thôi.”
Mọi người gật đầu, đồng thời lau mồ hôi, chỉ chậm chút nữa thôi, Đạt đã chết rồi. Lam Nguyệt biết rõ vết thương của Đạt không phải do dã thú cắn, bởi vì trên đó không có dấu răng, mà cũng không nhìn ra nguyên nhân gây thương tổn là gì. Từ mùa tuyết đến giờ Bộ lạc không có người nào chết, không ngờ cách cái chết lại gần đến vậy, nghĩ đến sau mùa tuyết trong bộ lạc lại có thêm mấy người phụ nữ mang thai, mặc dù giờ nhìn chưa rõ bụng, nhưng Lam Nguyệt vẫn không khỏi lo lắng, đó cũng là lí do mà hôm nay cô nhắc tới chuyện dạy đỡ đẻ.
Thời điểm làm xong cơm tối, cậu nhóc Tiểu Thạch sau khi hoàn thành công việc của mình thì đi tới đây, báo cáo với Lam Nguyệt những việc đã làm. Lam Nguyệt gật gật đầu. Tiểu Thạch đưa bao kim cho Lam Nguyệt, Lam Nguyệt nói: “Cái này là làm cho cậu, cậu hãy nghĩ lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình tôi khâu vết thương như thế nào, sau đó tìm ít da thú để luyện tập, sợi chỉ thì đừng có rút từ miếng vải tôi đưa cho cậu, mà lấy loại sợi gai mảnh chút ấy, mảnh vải kia cứ giữ lại, khi nào cần cứu người mới dùng, thứ kia nếu dùng hết thì sẽ không kiếm được nữa, nếu có đồ có thể thay thế được thì tôi sẽ lại đưa cho cậu.”
“Tiểu Thạch, chăm chỉ theo học sư phụ đi nhé, sau này đều dựa vào thầy thuốc cậu cứu người cả đấy.” Mọi người trong Bộ lạc ở một bên nói vào.
“Nhãi ranh, nếu không học hành tử tế, cha sẽ không để yên cho mày đâu.” Già Lưu cảnh cáo.
“Sư phụ, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập.” Hôm nay Tiểu Thạch đã bị hành động giành giật lại mạng sống của Lam Nguyệt làm cho chấn động, lần nữa ý thức được trọng trách của bản thân nặng đến dường nào, cũng biết những thứ mà Lam Nguyệt dạy cho hắn quan trọng đến mức nào.
Đến tối thì Đạt tỉnh lại, cả đám người vây quanh hang núi nhỏ, Lam Nguyệt xua tay đuổi bọn họ về, nhiều người quá sẽ không tốt cho việc nghỉ ngơi của Đạt. Chỉ còn Tiểu Thạch, Trát Nhĩ và Mộc Sa ở lại, Lam Nguyệt bảo Tiểu Thạch kiểm tra xung quanh vết thương xem có bị sưng tấy hay không, nếu có thì phải đắp cỏ cầm máu lên ngay. Đạt uống một bát canh rau lớn, Lam Nguyệt không dám cho hắn ăn thức ăn có dầu mỡ, đợi ngày mai vết thương ổn định rồi tính sau. Đạt chậm rãi kể lại quá trình mình bị thương.
Đạt nói với Mộc Sa là muốn đi lên phía trước xem xét. Đạt vốn là một thợ săn lão luyện, tất nhiên rất quen thuộc với rừng rậm Lạc Vụ. Hắn chạy vào giữa rừng Lạc Vụ mới dừng lại, sau khi săn được hai con cừu đen, đang định quay về, trong rừng rậm lại truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt. Đạt liền núp vào một chỗ, chỉ một lát sau, liền nhìn thấy một cô bé chạy tới, cô bé này vừa đến tuổi trưởng thành. Với kinh nghiệm đi săn nhiều năm của mình, Đạt biết đằng sau còn có người.
Quả nhiên, phía sau lập tức có một tên đàn ông đuổi tới, tên này rất xấu, cả người bẩn thỉu bốc mùi, miệng la hét đứng lại ngay, chạy nữa sẽ đến địa bàn của người khác. Đạt bèn đi theo. Tên đàn ông xấu xí này bắt được cô bé, liền xé váy da thú, hắn đang định cưỡng bức cô bé giao phối thì Đạt xông ra. Đạt bị thương trong lúc đánh nhau, nhưng cũng giết chết tên kia. Còn cô bé thì khi bọn họ đánh nhau đã chạy mất. Thấy máu chảy ra trên đùi, Đạt liều mạng chạy về chỗ bọn Mộc Sa, đến khi trông thấy bóng dáng bọn họ thì hắn ngã xuống.
Lam nghe Đạt nói xong, sau khi sắp xếp lại một phần ngôn ngữ trong đầu, lại trầm tư một lúc lâu, sau đó mới dặn dò Ni chú ý đến tình trạng thân nhiệt của Đạt, rồi dẫn đầu đi ra khỏi hang, Trát Nhĩ và Mộc Sa đi theo phía sau, Tiểu Thạch theo sau cùng, chào tạm biệt sư phụ rồi đi về.
“Lam, người kia có khi là từ nơi cư trú ở phía bên kia rừng Lạc Vụ, liệu có gì nguy hiểm không?” Mộc Sa hỏi Lam Nguyệt, Trát Nhĩ cũng nhìn Lam Nguyệt.
“Không có chuyện gì đâu, thứ nhất: Đạt đã giết chết người kia, thứ hai: Người kia chắc chắn sẽ thành thức ăn cho dã thú trong rừng rậm, thứ ba: Cô bé kia có lẽ là bị người ta cướp, thứ tư: Nơi cư trú bên kia cách bộ lạc chúng ta rất xa.” Lam Nguyệt giải thích trực tiếp cho bọn họ, tránh cho bọn họ cứ rối rắm mãi.
Ngày hôm sau, nghe Tiểu Thạch nói Đạt đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, Lam Nguyệt yên tâm giao toàn bộ phần việc còn lại cho đồ đệ, chạy tới chỗ Hoắc Lý xem việc đẽo gỗ đến đâu rồi. Trát Nhĩ thì dẫn người đi vào rừng Mông Tạp, hai ngày nay bọn họ không sắp xếp người đi rừng Lạc Vụ. Đến xế chiều, Lam Nguyệt nhìn thấy Hoắc Lý từ bên chỗ chặt cây dẫn một cô bé tới. Lam Nguyệt rất bất bình, đây rõ ràng là ngược đãi trẻ em, có thể khẳng định cô bé kia chính là cô bé được Đạt cứu. Bất kỳ người lạ nào xuất hiện quanh Bộ lạc đều sẽ bị phát hiện.
Tô dẫn cô bé kia đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó dẫn đến hang núi của Ni, lát sau cô bé đi ra ngoài thì trông có vẻ như đã khóc. Tính Bát Quái(tò mò, nhiều chuyện)của Lam Nguyệt trỗi dậy, bèn bảo Hoắc Lý đi tìm hiểu, chỉ một lát sau, cậu nhóc Hoắc Lý chạy về kể lại một câu chuyện.
Cô bé kia tên là Nhã, 14 tuổi, đúng như Lam Nguyệt sở liệu, là bị cướp đi, chính là tên đàn ông bị Đạt giết chết kia. Người nhà cô bé đã chết, những người khác trong nơi cư trú thì không biết, một cô gái khác trong nơi cư trú bị bắt cùng với cô đã bị người ta mang đến nơi nào không biết, lúc theo chân bọn họ trở về đến nửa đường thì cô bé chạy trốn, bị tên đàn ông xấu xí kia liên tục đuổi theo, thiếu chút nữa bị…, sau đó thì được Đạt cứu.
Cô bé sợ quá, không đợi bọn hắn đánh nhau xong đã bỏ chạy, chạy đến chỗ nhà xí của Lam Nguyệt ở phía sau núi đá thì tìm một lùm cỏ trốn một đêm, không dám lộ diện, sợ bị bắt, đến hôm nay thì đói quá, đi ra ngoài tìm đồ ăn, mới bị Hoắc Lý bắt được. Cô bé vừa đến chỗ Đạt nói cảm ơn, Đạt nói không cần, lúc đó là hắn nghĩ đến con gái Tiểu Ny của mình nên mới ra tay giúp đỡ.
Trong lúc ăn cơm tối, Lam Nguyệt nhìn Nhã ngồi ăn cơm bên cạnh Hoắc Lý, vẫn là một dáng vẻ nhút nhát rụt rè, không khỏi nhướng mày: Nhóc con Hoắc Lý kia, chắc chắn vẫn chưa kể toàn bộ câu chuyện.
Hoắc Lý thấy Lam Nguyệt liếc mắt nhìn mình, vô ý thức lùi lại, Nhã cũng di chuyển theo, Lam Nguyệt cười: Nhóc con Hoắc Lý, bị coi như gà mẹ rồi.
Hoắc Lý thấy ánh mắt Lam Nguyệt càng ngày càng kỳ lạ, ôm đầu, lẩn vào một góc, phía sau lập tức có một cái đuôi nhỏ đi theo.
“Lam Lam, sao em cứ nhìn Hoắc Lý vậy? Nhìn tôi này…” Trát Nhĩ lên tiếng giành lại sự chú ý của Lam Nguyệt. Lam Nguyệt thu hồi tầm mắt, hỏi Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ, sao không có ai thích anh vậy?”
“Lam Lam thích tôi là được rồi.” Đã giành lại được sự chú ý, Trát Nhĩ thỏa mãn ôm Lam Nguyệt, Lam Nguyệt nói: “Đúng vậy, tôi tinh mắt lắm đấy.” Mộc Sa bên cạnh suýt chút nữa bị nghẹn “Lam đặc biệt thật, ha ha.”
“Biết gì chưa? Đạt suýt chút nữa thì mất mạng, may mà được trí giả cứu đấy.” “Ừ, có nghe rồi, trí giả lợi hại thật, bộ lạc chúng ta đúng là có phúc.” Cả Bộ lạc hôm nay đều nói về đề tài này, Lam Nguyệt đã nghe qua, nhưng cô không quan tâm, vẫn tiếp tục kiểm tra bài tập của mấy bạn nhỏ.
“ Đạt sao lại bị thương thế, Mộc Sa?” Trát Nhĩ ở bên kia bắt đầu hỏi han.
“Không biết nữa, lúc bọn tôi đang kiểm tra các hố bẫy thì Đạt nói đi lên phía trước xem xét, mãi lâu sau không thấy trở về, mọi người đi lên phía trước tìm hắn, thấy hắn đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, máu chảy rất nhanh, mọi người bèn thay phiên nhau khiêng hắn chạy về đây.” Mộc Sa và những người khác trong nhóm đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lam Nguyệt vừa kiểm tra bài tập vừa nói: “May mà các cậu chạy nhanh, chậm chút nữa anh ta sẽ mất mạng vì mất quá nhiều máu, tôi cũng không cứu nổi.” Rồi lại nói tiếp: “Đừng nghĩ nữa, đợi Đạt tỉnh lại thì biết thôi.”
Mọi người gật đầu, đồng thời lau mồ hôi, chỉ chậm chút nữa thôi, Đạt đã chết rồi. Lam Nguyệt biết rõ vết thương của Đạt không phải do dã thú cắn, bởi vì trên đó không có dấu răng, mà cũng không nhìn ra nguyên nhân gây thương tổn là gì. Từ mùa tuyết đến giờ Bộ lạc không có người nào chết, không ngờ cách cái chết lại gần đến vậy, nghĩ đến sau mùa tuyết trong bộ lạc lại có thêm mấy người phụ nữ mang thai, mặc dù giờ nhìn chưa rõ bụng, nhưng Lam Nguyệt vẫn không khỏi lo lắng, đó cũng là lí do mà hôm nay cô nhắc tới chuyện dạy đỡ đẻ.
Thời điểm làm xong cơm tối, cậu nhóc Tiểu Thạch sau khi hoàn thành công việc của mình thì đi tới đây, báo cáo với Lam Nguyệt những việc đã làm. Lam Nguyệt gật gật đầu. Tiểu Thạch đưa bao kim cho Lam Nguyệt, Lam Nguyệt nói: “Cái này là làm cho cậu, cậu hãy nghĩ lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình tôi khâu vết thương như thế nào, sau đó tìm ít da thú để luyện tập, sợi chỉ thì đừng có rút từ miếng vải tôi đưa cho cậu, mà lấy loại sợi gai mảnh chút ấy, mảnh vải kia cứ giữ lại, khi nào cần cứu người mới dùng, thứ kia nếu dùng hết thì sẽ không kiếm được nữa, nếu có đồ có thể thay thế được thì tôi sẽ lại đưa cho cậu.”
“Tiểu Thạch, chăm chỉ theo học sư phụ đi nhé, sau này đều dựa vào thầy thuốc cậu cứu người cả đấy.” Mọi người trong Bộ lạc ở một bên nói vào.
“Nhãi ranh, nếu không học hành tử tế, cha sẽ không để yên cho mày đâu.” Già Lưu cảnh cáo.
“Sư phụ, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập.” Hôm nay Tiểu Thạch đã bị hành động giành giật lại mạng sống của Lam Nguyệt làm cho chấn động, lần nữa ý thức được trọng trách của bản thân nặng đến dường nào, cũng biết những thứ mà Lam Nguyệt dạy cho hắn quan trọng đến mức nào.
Đến tối thì Đạt tỉnh lại, cả đám người vây quanh hang núi nhỏ, Lam Nguyệt xua tay đuổi bọn họ về, nhiều người quá sẽ không tốt cho việc nghỉ ngơi của Đạt. Chỉ còn Tiểu Thạch, Trát Nhĩ và Mộc Sa ở lại, Lam Nguyệt bảo Tiểu Thạch kiểm tra xung quanh vết thương xem có bị sưng tấy hay không, nếu có thì phải đắp cỏ cầm máu lên ngay. Đạt uống một bát canh rau lớn, Lam Nguyệt không dám cho hắn ăn thức ăn có dầu mỡ, đợi ngày mai vết thương ổn định rồi tính sau. Đạt chậm rãi kể lại quá trình mình bị thương.
Đạt nói với Mộc Sa là muốn đi lên phía trước xem xét. Đạt vốn là một thợ săn lão luyện, tất nhiên rất quen thuộc với rừng rậm Lạc Vụ. Hắn chạy vào giữa rừng Lạc Vụ mới dừng lại, sau khi săn được hai con cừu đen, đang định quay về, trong rừng rậm lại truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt. Đạt liền núp vào một chỗ, chỉ một lát sau, liền nhìn thấy một cô bé chạy tới, cô bé này vừa đến tuổi trưởng thành. Với kinh nghiệm đi săn nhiều năm của mình, Đạt biết đằng sau còn có người.
Quả nhiên, phía sau lập tức có một tên đàn ông đuổi tới, tên này rất xấu, cả người bẩn thỉu bốc mùi, miệng la hét đứng lại ngay, chạy nữa sẽ đến địa bàn của người khác. Đạt bèn đi theo. Tên đàn ông xấu xí này bắt được cô bé, liền xé váy da thú, hắn đang định cưỡng bức cô bé giao phối thì Đạt xông ra. Đạt bị thương trong lúc đánh nhau, nhưng cũng giết chết tên kia. Còn cô bé thì khi bọn họ đánh nhau đã chạy mất. Thấy máu chảy ra trên đùi, Đạt liều mạng chạy về chỗ bọn Mộc Sa, đến khi trông thấy bóng dáng bọn họ thì hắn ngã xuống.
Lam nghe Đạt nói xong, sau khi sắp xếp lại một phần ngôn ngữ trong đầu, lại trầm tư một lúc lâu, sau đó mới dặn dò Ni chú ý đến tình trạng thân nhiệt của Đạt, rồi dẫn đầu đi ra khỏi hang, Trát Nhĩ và Mộc Sa đi theo phía sau, Tiểu Thạch theo sau cùng, chào tạm biệt sư phụ rồi đi về.
“Lam, người kia có khi là từ nơi cư trú ở phía bên kia rừng Lạc Vụ, liệu có gì nguy hiểm không?” Mộc Sa hỏi Lam Nguyệt, Trát Nhĩ cũng nhìn Lam Nguyệt.
“Không có chuyện gì đâu, thứ nhất: Đạt đã giết chết người kia, thứ hai: Người kia chắc chắn sẽ thành thức ăn cho dã thú trong rừng rậm, thứ ba: Cô bé kia có lẽ là bị người ta cướp, thứ tư: Nơi cư trú bên kia cách bộ lạc chúng ta rất xa.” Lam Nguyệt giải thích trực tiếp cho bọn họ, tránh cho bọn họ cứ rối rắm mãi.
Ngày hôm sau, nghe Tiểu Thạch nói Đạt đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, Lam Nguyệt yên tâm giao toàn bộ phần việc còn lại cho đồ đệ, chạy tới chỗ Hoắc Lý xem việc đẽo gỗ đến đâu rồi. Trát Nhĩ thì dẫn người đi vào rừng Mông Tạp, hai ngày nay bọn họ không sắp xếp người đi rừng Lạc Vụ. Đến xế chiều, Lam Nguyệt nhìn thấy Hoắc Lý từ bên chỗ chặt cây dẫn một cô bé tới. Lam Nguyệt rất bất bình, đây rõ ràng là ngược đãi trẻ em, có thể khẳng định cô bé kia chính là cô bé được Đạt cứu. Bất kỳ người lạ nào xuất hiện quanh Bộ lạc đều sẽ bị phát hiện.
Tô dẫn cô bé kia đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó dẫn đến hang núi của Ni, lát sau cô bé đi ra ngoài thì trông có vẻ như đã khóc. Tính Bát Quái(tò mò, nhiều chuyện)của Lam Nguyệt trỗi dậy, bèn bảo Hoắc Lý đi tìm hiểu, chỉ một lát sau, cậu nhóc Hoắc Lý chạy về kể lại một câu chuyện.
Cô bé kia tên là Nhã, 14 tuổi, đúng như Lam Nguyệt sở liệu, là bị cướp đi, chính là tên đàn ông bị Đạt giết chết kia. Người nhà cô bé đã chết, những người khác trong nơi cư trú thì không biết, một cô gái khác trong nơi cư trú bị bắt cùng với cô đã bị người ta mang đến nơi nào không biết, lúc theo chân bọn họ trở về đến nửa đường thì cô bé chạy trốn, bị tên đàn ông xấu xí kia liên tục đuổi theo, thiếu chút nữa bị…, sau đó thì được Đạt cứu.
Cô bé sợ quá, không đợi bọn hắn đánh nhau xong đã bỏ chạy, chạy đến chỗ nhà xí của Lam Nguyệt ở phía sau núi đá thì tìm một lùm cỏ trốn một đêm, không dám lộ diện, sợ bị bắt, đến hôm nay thì đói quá, đi ra ngoài tìm đồ ăn, mới bị Hoắc Lý bắt được. Cô bé vừa đến chỗ Đạt nói cảm ơn, Đạt nói không cần, lúc đó là hắn nghĩ đến con gái Tiểu Ny của mình nên mới ra tay giúp đỡ.
Trong lúc ăn cơm tối, Lam Nguyệt nhìn Nhã ngồi ăn cơm bên cạnh Hoắc Lý, vẫn là một dáng vẻ nhút nhát rụt rè, không khỏi nhướng mày: Nhóc con Hoắc Lý kia, chắc chắn vẫn chưa kể toàn bộ câu chuyện.
Hoắc Lý thấy Lam Nguyệt liếc mắt nhìn mình, vô ý thức lùi lại, Nhã cũng di chuyển theo, Lam Nguyệt cười: Nhóc con Hoắc Lý, bị coi như gà mẹ rồi.
Hoắc Lý thấy ánh mắt Lam Nguyệt càng ngày càng kỳ lạ, ôm đầu, lẩn vào một góc, phía sau lập tức có một cái đuôi nhỏ đi theo.
“Lam Lam, sao em cứ nhìn Hoắc Lý vậy? Nhìn tôi này…” Trát Nhĩ lên tiếng giành lại sự chú ý của Lam Nguyệt. Lam Nguyệt thu hồi tầm mắt, hỏi Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ, sao không có ai thích anh vậy?”
“Lam Lam thích tôi là được rồi.” Đã giành lại được sự chú ý, Trát Nhĩ thỏa mãn ôm Lam Nguyệt, Lam Nguyệt nói: “Đúng vậy, tôi tinh mắt lắm đấy.” Mộc Sa bên cạnh suýt chút nữa bị nghẹn “Lam đặc biệt thật, ha ha.”