Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Viễn Cổ Hành

Chương 52: Bước đầu văn minh bộ lạc

Tác giả: Thi Lạc
Chọn tập

Đông đi xuân tới, xung quanh bộ lạc Mông Tạp bắt đầu nhú lên những mầm xanh, băng trong sông đã tan, nước sông chảy róc rách, ngẫu nhiên thấy vài động vật đang cúi đầu uống nước, trông thấy có người đến gần thì lập tức quay người chạy trốn, rừng rậm xa xa cũng đã phủ lên mình một tầng màu xanh mơn mởn. Trên bãi đất trống, bọn trẻ trong bộ lạc vui sướng chạy nhảy, nô đùa.

Đội săn bắn tay cầm giáo gỗ, thắt lưng đeo đao xương, ống trúc và túi da thú được treo bên cạnh, vẫy vẫy tay với những người phụ nữ đứng ở cửa hang động rồi đi về hướng rừng rậm. Băng trong ao nước trên khu đất trống cũng đã tan, mực nước giảm xuống một nửa, người trong bộ lạc đổ thêm nước vào để mực nước trở lại vị trí ban đầu, sau đó bắt thêm nhiều cá ném vào.

Lam Nguyệt hai chân như nhũn ra trừng mắt nhìn người đàn ông đang bận rộn trước mắt: Vì cái khỉ gì mà cô chỉ nằm yên thôi mà lại mệt đến không đứng dậy được, ngược lại, cái người hoạt động cả đêm kia tinh thần lại vô cùng sảng khoái.

Hôm nay Trát Nhĩ không đi săn, dậy thật sớm để nấu canh, còn nấu nước lau người cho Lam Nguyệt. Hắn cũng biết mình đã làm cho Lam Nguyệt mệt mỏi, sau khi dỗ Lam Nguyệt uống canh xong thì lau người sạch sẽ cho cô, rồi lấy quần áo mặc cho cô, xong xuôi thì bế cô ra cửa, vào lấy thảm và chăn ra phơi nắng. Lam Nguyệt đứng ở cửa hang súc miệng rửa mặt, nhìn anh chàng rất ra dáng chồng đảm kia, quyêt định tha thứ cho hắn.

“Sư phụ, em đi tìm thảo dược cầm máu với thảo dược trị sốt đây, đến tối mới về.” Cậu thanh niên Tiểu Thạch đi tới, báo cáo lịch trình hôm nay của mình cho Lam Nguyệt, Lam Nguyệt đưa cho cậu một miếng da thú có hình vẽ bằng than củi rồi nói: “Trông thấy loại cỏ nào giống như thế này, nếm thử xem có vị hăng không, nếu có thì mang về”. Tiểu Thạch đi theo cô học xử lý vết thương và cách dùng thảo dược được một thời gian, vô cùng nghiêm túc, sau lại phát hiện những cái này cực kỳ quan trọng, liền hoàn toàn tập trung vào sự nghiệp thảo dược. Già Lưu thường nhìn Lam Nguyệt bằng vẻ vui mừng, rồi lại quay sang giáo huấn Tiểu Thạch phải học cho tốt vào.

Lam Nguyệt bắt đầu dạy cách xưng hô trong bộ lạc, dạy bọn trẻ gọi hai già là ông, nói cho chúng biết ý nghĩa của từ “cha”, dạy mọi người cách xưng anh chị em. Việc này không được thành công cho lắm, mọi người vẫn gọi thẳng tên, tuy nhiên khi nói với người khác thì vẫn biết nói đây là em trai của tôi, cũng coi như có khả năng phân biệt họ hàng rồi. Dạy bề dưới gọi bên trên là chú, hiệu quả càng kém, vẫn gọi tên tập thể.

Cái từ sư phụ này chỉ có mình Tiểu Thạch gọi, Lam Nguyệt nói với người trong Bộ lạc từ này là chỉ người truyền dạy lại văn hóa kỹ thuật, nhưng mọi người đều không hiểu, chỉ biết là Tiểu Thạch theo trí giả học làm thầy thuốc, gọi sư phụ so với gọi trí giả thì thân thiết hơn. Những từ xưng hô khác như cậu, bố, bác, dì, v.v thì Lam Nguyệt không dạy, cô cảm thấy đây là từ xưng hô của thời sau.

Sau khi bảo Tiểu Thạch đi, Lam Nguyệt lại đi đến chỗ Hoắc Lí. Cô phải đi xem ngôi nhà gỗ mà mấy hôm trước cô vẽ cho Hoắc Lí nghiên cứu như thế nào rồi. Trát Nhĩ thì dẫn người đi chặt cây, phải chuẩn bị đủ vật liệu mới có thể xây cất.

“Trí giả đến đấy à?” Hoắc Lí thấy Lam Nguyệt liền chào hỏi, Lam Nguyệt khoát khoát tay, chẳng buồn uốn nắn cách gọi của bọn họ. Hiện tại trong bộ lạc ngoại trừ cả nhà Tô, hai già và Mộc Sa và đám phụ nữ ra, những người khác đều gọi cô là trí giả.

“Có chỗ nào khó khăn không?” Lam Nguyệt ngồi trên ghế dài, nhìn mấy chiếc giường đã làm xong, haiz, để trong hang động không được, đợi khi nào xây nhà xong thì chuyển đến vậy. Cậu nhóc Hoắc Lý này khéo tay thật đấy, thanh nẹp phía dưới vừa vặn cố định ván giường lại.

“Em thấy phía dưới thì nên dùng đá, đào rãnh thoát nước là có thể giải quyết được rồi, lớp đá lót cao một chút, trí giả, gỗ vào mùa lát rất dễ bị nước mưa làm mục nát.” Hoắc Lí nói ra đáp án mà cậu đã suy nghĩ mấy ngày qua.

“Ừ, phía dưới lót đá, bên trên dùng gỗ nữa là ổn, thế còn nóc nhà?” Lam Nguyệt gật đầu đồng ý, mùa xuân mưa nhiều, dùng gỗ quả thực không tốt bằng đá, dùng gỗ từ sàn nhà trở lên là được rồi.

“Nóc nhà em cũng đã nghĩ kỹ rồi, dùng đại thụ để chống, lợp một lớp ván gỗ, bên trên lại phủ thêm những bó rơm rạ, như vậy vừa kiên cố lại không dễ bị mưa dột”. Hoắc Lí nói tiếp.

“Ừm, rơm rạ dùng bùn loãng trát vào, đợi khi nào khô thì hãy phủ lên, như vậy sẽ không bị dột nữa”. Lam Nguyệt đã sớm nghĩ xong, Hoắc Lý nghe xong, hiểu ra “Trí giả thông minh thật đất”.

“Bớt vuốt mông ngựa đi, bắt đầu xây dựng thôi.” Hoắc Lí không hiểu cái gì là vuốt mông ngựa, nhưng hiểu được ý phải lập tức khởi công, lấy lại mảnh da thú mà Lam Nguyệt vẽ, đi ra ngoài tập hợp người, Lam Nguyệt cũng đi theo ra.

Lam Nguyệt dựng nhà gỗ trên một bãi đất trống cách ao nước không xa, vị trí này rất thuận tiện, đằng sau có thể đi nhà xí, phía trước có thể đi đến ao lấy nước. Một đám đàn ông bắt đầu đào cuốc tại vị trí Lam Nguyệt vẽ, sau khi đào xong thì bỏ đá vào để làm móng, đây là kiến thức cơ bản nhất, Lam Nguyệt tất nhiên phải biết.

Hoắc Lí ở bên cạnh chỉ huy bổ, đẽo tấm ván gỗ. Sau khi đắp móng xong, Lam Nguyệt chỉ huy bọn họ lấy đá lót nền phòng, những chỗ có khe hở thì dùng bùn trộn nước thành bùn loãng đổ vào, kê cao đến bắp chân Lam Nguyệt thì dừng lại, mặt trên sẽ dùng bùn loãng để san bằng, đợi cho khô, làm xong thì tiếp tục dựng bốn cọc gỗ ở bốn phía, các cọc gỗ đã được Hoắc Lí đã dùng sợi gai để đo chiều dài cho đều, sau đó đào rãnh thoát nước nhỏ ở phía trước, dẫn thẳng đến ao nước.

Xây nền nhà xong thì trời đã tối, đội săn thú cũng đã về tới nơi. Lam Nguyệt bảo mọi người đi ăn cơm, còn phải đợi cho bùn loãng khô, bên chỗ Hoắc Lý đã chuẩn bị ván gỗ xong, trong chốc lát chắc chắn không thể dựng tiếp được. Trát Nhĩ đi theo đằng sau Lam Nguyệt, nói chuyện với bọn Mộc Sa về tình hình săn bắn ngày hôm nay. Sau khi già Sơn và già Lưu phân chia con mồi xong, mọi người lần lượt đi ăn cơm.

Lợi Á đi về phía Mộc Sa, tiếp tục thể hiện sự nhiệt tình của mình. Bé mập Ô Lệ ngồi bên cạnh Lam Nguyệt học chữ, cầm sợi dây thắt nút học đếm, Tô cùng những người phụ nữ khác thì bận rộn phân chia thức ăn. Trát Nhĩ tiếp tục nói chuyện với bọn Mộc Sa, Khôn và Mục. Lúc Tô cầm thức ăn qua thì Lam Nguyệt ngừng kiểm tra bài của Ô Lệ, nhìn Mộc Sa bên cạnh rồi đảo sang Lợi Á, cười với vẻ hả hê, lại bị Mộc Sa âm u trừng mắt nhìn, liền vùi đầu uống canh. Trát Nhĩ ở bên cạnh vừa xé thịt vừa chọn những miếng thịt mềm đút cho Lam Nguyệt ăn.

“Lam nha đầu, định khi nào chọn thủ lĩnh?” Già Sơn và già Lưu đi tới: “Bọn ta đã già rồi, chọn thủ lĩnh sớm một chút để bọn ta còn có thời gian chăm mấy đứa nhỏ.” Già Sơn nói xong lại dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm bụng Lam Nguyệt .

“Sau khi xây nhà xong thì dựng một đài đá ở phía dưới hang động rồi bắt đầu tiến hành, mọi người không cần hỏi đài đá là gì, đến lúc đó cháu sẽ nói cho.” Lam Nguyệt nói cho hai già nghe về thời gian mà mình đã định xong.

“Sư phụ, em về rồi đây.” Hai già đang định nói tiếp, cậu nhóc Tiểu Thạch đã trở về, bỏ mấy chiếc túi da thú trống không giắt ở bên người xuống: “Không tìm thấy loại thảo dược mà sư phụ nói, lần sau em sẽ đi xa hơn để tìm xem.”

“Ừ, bảo thêm người nữa đi cùng, rửa tay ăn cơm đi, ngày mai lại đi tìm tiếp.” Lam Nguyệt không ngẩng đầu lên, trực tiếp dặn bảo.

“Cha, con đói.” Cậu nhóc Tiểu Thạch đã rửa tay xong, “Ta đã có để lại thịt mà anh thích ăn đấy, đi ăn đi.” Già Lưu thấy con trai vất vả, không dạy dỗ như mọi lần, lại còn chạy đi bưng canh cho Tiểu Thạch. Già Sơn nhìn già Lưu, trong mắt có sự hâm mộ.

Đột nhiên, Lam Nguyệt ngẩm đầu nhìn già Sơn, nói: “Cha Sơn, khi nào xây nhà xong thì đến ở cùng bọn con, bọn con có để cho người một phòng.”

Trát Nhĩ giật mình, bọn Mộc Sa và Khôn đều nhìn sang, xung quanh đột nhiên im bặt, mãi một lúc sau già Sơn vành mắt đã đỏ lên mới nói: “Được, được, được, con ngoan, cha sẽ qua đó ở.”

“Cái lão già này thật là, đừng khóc, bọn nhỏ có lòng như vậy, đây là chuyện tốt mà.” Già Lưu đi qua an ủi ông bạn già, Tô cũng ở bên cạnh khuyên nhủ, bé con Ô Lệ thì nói: “Ông ơi, cho ông trứng này, ông đừng khóc nữa.”

“Lam Lam, cám ơn em.” Trát Nhĩ xúc động ôm Lam Nguyệt, không biết nên nói gì cho phải. Lam Nguyệt nở nụ cười, không nói gì.

Đông đi xuân tới, xung quanh bộ lạc Mông Tạp bắt đầu nhú lên những mầm xanh, băng trong sông đã tan, nước sông chảy róc rách, ngẫu nhiên thấy vài động vật đang cúi đầu uống nước, trông thấy có người đến gần thì lập tức quay người chạy trốn, rừng rậm xa xa cũng đã phủ lên mình một tầng màu xanh mơn mởn. Trên bãi đất trống, bọn trẻ trong bộ lạc vui sướng chạy nhảy, nô đùa.

Đội săn bắn tay cầm giáo gỗ, thắt lưng đeo đao xương, ống trúc và túi da thú được treo bên cạnh, vẫy vẫy tay với những người phụ nữ đứng ở cửa hang động rồi đi về hướng rừng rậm. Băng trong ao nước trên khu đất trống cũng đã tan, mực nước giảm xuống một nửa, người trong bộ lạc đổ thêm nước vào để mực nước trở lại vị trí ban đầu, sau đó bắt thêm nhiều cá ném vào.

Lam Nguyệt hai chân như nhũn ra trừng mắt nhìn người đàn ông đang bận rộn trước mắt: Vì cái khỉ gì mà cô chỉ nằm yên thôi mà lại mệt đến không đứng dậy được, ngược lại, cái người hoạt động cả đêm kia tinh thần lại vô cùng sảng khoái.

Hôm nay Trát Nhĩ không đi săn, dậy thật sớm để nấu canh, còn nấu nước lau người cho Lam Nguyệt. Hắn cũng biết mình đã làm cho Lam Nguyệt mệt mỏi, sau khi dỗ Lam Nguyệt uống canh xong thì lau người sạch sẽ cho cô, rồi lấy quần áo mặc cho cô, xong xuôi thì bế cô ra cửa, vào lấy thảm và chăn ra phơi nắng. Lam Nguyệt đứng ở cửa hang súc miệng rửa mặt, nhìn anh chàng rất ra dáng chồng đảm kia, quyêt định tha thứ cho hắn.

“Sư phụ, em đi tìm thảo dược cầm máu với thảo dược trị sốt đây, đến tối mới về.” Cậu thanh niên Tiểu Thạch đi tới, báo cáo lịch trình hôm nay của mình cho Lam Nguyệt, Lam Nguyệt đưa cho cậu một miếng da thú có hình vẽ bằng than củi rồi nói: “Trông thấy loại cỏ nào giống như thế này, nếm thử xem có vị hăng không, nếu có thì mang về”. Tiểu Thạch đi theo cô học xử lý vết thương và cách dùng thảo dược được một thời gian, vô cùng nghiêm túc, sau lại phát hiện những cái này cực kỳ quan trọng, liền hoàn toàn tập trung vào sự nghiệp thảo dược. Già Lưu thường nhìn Lam Nguyệt bằng vẻ vui mừng, rồi lại quay sang giáo huấn Tiểu Thạch phải học cho tốt vào.

Lam Nguyệt bắt đầu dạy cách xưng hô trong bộ lạc, dạy bọn trẻ gọi hai già là ông, nói cho chúng biết ý nghĩa của từ “cha”, dạy mọi người cách xưng anh chị em. Việc này không được thành công cho lắm, mọi người vẫn gọi thẳng tên, tuy nhiên khi nói với người khác thì vẫn biết nói đây là em trai của tôi, cũng coi như có khả năng phân biệt họ hàng rồi. Dạy bề dưới gọi bên trên là chú, hiệu quả càng kém, vẫn gọi tên tập thể.

Cái từ sư phụ này chỉ có mình Tiểu Thạch gọi, Lam Nguyệt nói với người trong Bộ lạc từ này là chỉ người truyền dạy lại văn hóa kỹ thuật, nhưng mọi người đều không hiểu, chỉ biết là Tiểu Thạch theo trí giả học làm thầy thuốc, gọi sư phụ so với gọi trí giả thì thân thiết hơn. Những từ xưng hô khác như cậu, bố, bác, dì, v.v thì Lam Nguyệt không dạy, cô cảm thấy đây là từ xưng hô của thời sau.

Sau khi bảo Tiểu Thạch đi, Lam Nguyệt lại đi đến chỗ Hoắc Lí. Cô phải đi xem ngôi nhà gỗ mà mấy hôm trước cô vẽ cho Hoắc Lí nghiên cứu như thế nào rồi. Trát Nhĩ thì dẫn người đi chặt cây, phải chuẩn bị đủ vật liệu mới có thể xây cất.

“Trí giả đến đấy à?” Hoắc Lí thấy Lam Nguyệt liền chào hỏi, Lam Nguyệt khoát khoát tay, chẳng buồn uốn nắn cách gọi của bọn họ. Hiện tại trong bộ lạc ngoại trừ cả nhà Tô, hai già và Mộc Sa và đám phụ nữ ra, những người khác đều gọi cô là trí giả.

“Có chỗ nào khó khăn không?” Lam Nguyệt ngồi trên ghế dài, nhìn mấy chiếc giường đã làm xong, haiz, để trong hang động không được, đợi khi nào xây nhà xong thì chuyển đến vậy. Cậu nhóc Hoắc Lý này khéo tay thật đấy, thanh nẹp phía dưới vừa vặn cố định ván giường lại.

“Em thấy phía dưới thì nên dùng đá, đào rãnh thoát nước là có thể giải quyết được rồi, lớp đá lót cao một chút, trí giả, gỗ vào mùa lát rất dễ bị nước mưa làm mục nát.” Hoắc Lí nói ra đáp án mà cậu đã suy nghĩ mấy ngày qua.

“Ừ, phía dưới lót đá, bên trên dùng gỗ nữa là ổn, thế còn nóc nhà?” Lam Nguyệt gật đầu đồng ý, mùa xuân mưa nhiều, dùng gỗ quả thực không tốt bằng đá, dùng gỗ từ sàn nhà trở lên là được rồi.

“Nóc nhà em cũng đã nghĩ kỹ rồi, dùng đại thụ để chống, lợp một lớp ván gỗ, bên trên lại phủ thêm những bó rơm rạ, như vậy vừa kiên cố lại không dễ bị mưa dột”. Hoắc Lí nói tiếp.

“Ừm, rơm rạ dùng bùn loãng trát vào, đợi khi nào khô thì hãy phủ lên, như vậy sẽ không bị dột nữa”. Lam Nguyệt đã sớm nghĩ xong, Hoắc Lý nghe xong, hiểu ra “Trí giả thông minh thật đất”.

“Bớt vuốt mông ngựa đi, bắt đầu xây dựng thôi.” Hoắc Lí không hiểu cái gì là vuốt mông ngựa, nhưng hiểu được ý phải lập tức khởi công, lấy lại mảnh da thú mà Lam Nguyệt vẽ, đi ra ngoài tập hợp người, Lam Nguyệt cũng đi theo ra.

Lam Nguyệt dựng nhà gỗ trên một bãi đất trống cách ao nước không xa, vị trí này rất thuận tiện, đằng sau có thể đi nhà xí, phía trước có thể đi đến ao lấy nước. Một đám đàn ông bắt đầu đào cuốc tại vị trí Lam Nguyệt vẽ, sau khi đào xong thì bỏ đá vào để làm móng, đây là kiến thức cơ bản nhất, Lam Nguyệt tất nhiên phải biết.

Hoắc Lí ở bên cạnh chỉ huy bổ, đẽo tấm ván gỗ. Sau khi đắp móng xong, Lam Nguyệt chỉ huy bọn họ lấy đá lót nền phòng, những chỗ có khe hở thì dùng bùn trộn nước thành bùn loãng đổ vào, kê cao đến bắp chân Lam Nguyệt thì dừng lại, mặt trên sẽ dùng bùn loãng để san bằng, đợi cho khô, làm xong thì tiếp tục dựng bốn cọc gỗ ở bốn phía, các cọc gỗ đã được Hoắc Lí đã dùng sợi gai để đo chiều dài cho đều, sau đó đào rãnh thoát nước nhỏ ở phía trước, dẫn thẳng đến ao nước.

Xây nền nhà xong thì trời đã tối, đội săn thú cũng đã về tới nơi. Lam Nguyệt bảo mọi người đi ăn cơm, còn phải đợi cho bùn loãng khô, bên chỗ Hoắc Lý đã chuẩn bị ván gỗ xong, trong chốc lát chắc chắn không thể dựng tiếp được. Trát Nhĩ đi theo đằng sau Lam Nguyệt, nói chuyện với bọn Mộc Sa về tình hình săn bắn ngày hôm nay. Sau khi già Sơn và già Lưu phân chia con mồi xong, mọi người lần lượt đi ăn cơm.

Lợi Á đi về phía Mộc Sa, tiếp tục thể hiện sự nhiệt tình của mình. Bé mập Ô Lệ ngồi bên cạnh Lam Nguyệt học chữ, cầm sợi dây thắt nút học đếm, Tô cùng những người phụ nữ khác thì bận rộn phân chia thức ăn. Trát Nhĩ tiếp tục nói chuyện với bọn Mộc Sa, Khôn và Mục. Lúc Tô cầm thức ăn qua thì Lam Nguyệt ngừng kiểm tra bài của Ô Lệ, nhìn Mộc Sa bên cạnh rồi đảo sang Lợi Á, cười với vẻ hả hê, lại bị Mộc Sa âm u trừng mắt nhìn, liền vùi đầu uống canh. Trát Nhĩ ở bên cạnh vừa xé thịt vừa chọn những miếng thịt mềm đút cho Lam Nguyệt ăn.

“Lam nha đầu, định khi nào chọn thủ lĩnh?” Già Sơn và già Lưu đi tới: “Bọn ta đã già rồi, chọn thủ lĩnh sớm một chút để bọn ta còn có thời gian chăm mấy đứa nhỏ.” Già Sơn nói xong lại dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm bụng Lam Nguyệt .

“Sau khi xây nhà xong thì dựng một đài đá ở phía dưới hang động rồi bắt đầu tiến hành, mọi người không cần hỏi đài đá là gì, đến lúc đó cháu sẽ nói cho.” Lam Nguyệt nói cho hai già nghe về thời gian mà mình đã định xong.

“Sư phụ, em về rồi đây.” Hai già đang định nói tiếp, cậu nhóc Tiểu Thạch đã trở về, bỏ mấy chiếc túi da thú trống không giắt ở bên người xuống: “Không tìm thấy loại thảo dược mà sư phụ nói, lần sau em sẽ đi xa hơn để tìm xem.”

“Ừ, bảo thêm người nữa đi cùng, rửa tay ăn cơm đi, ngày mai lại đi tìm tiếp.” Lam Nguyệt không ngẩng đầu lên, trực tiếp dặn bảo.

“Cha, con đói.” Cậu nhóc Tiểu Thạch đã rửa tay xong, “Ta đã có để lại thịt mà anh thích ăn đấy, đi ăn đi.” Già Lưu thấy con trai vất vả, không dạy dỗ như mọi lần, lại còn chạy đi bưng canh cho Tiểu Thạch. Già Sơn nhìn già Lưu, trong mắt có sự hâm mộ.

Đột nhiên, Lam Nguyệt ngẩm đầu nhìn già Sơn, nói: “Cha Sơn, khi nào xây nhà xong thì đến ở cùng bọn con, bọn con có để cho người một phòng.”

Trát Nhĩ giật mình, bọn Mộc Sa và Khôn đều nhìn sang, xung quanh đột nhiên im bặt, mãi một lúc sau già Sơn vành mắt đã đỏ lên mới nói: “Được, được, được, con ngoan, cha sẽ qua đó ở.”

“Cái lão già này thật là, đừng khóc, bọn nhỏ có lòng như vậy, đây là chuyện tốt mà.” Già Lưu đi qua an ủi ông bạn già, Tô cũng ở bên cạnh khuyên nhủ, bé con Ô Lệ thì nói: “Ông ơi, cho ông trứng này, ông đừng khóc nữa.”

“Lam Lam, cám ơn em.” Trát Nhĩ xúc động ôm Lam Nguyệt, không biết nên nói gì cho phải. Lam Nguyệt nở nụ cười, không nói gì.

Chọn tập
Bình luận