(*) Nhị sư huynh tức là Trư bát giới, ý là đi bắt heo
Lam Nguyệt sửa sang lại bộ đồ da thú trên người, rất hài lòng, sờ soạng cây súng dưới tay xong tất cả rồi thì đi giày vào, Trát Nhĩ nắm tay kéo cô đi ra ngoài.
Sau khi Mộc Sa đi. Lam Nguyệt liền làm hai cái bao da, cố định ở trên đùi, dùng dây lưng da thú đem chân bộ đồ cột vào dây lưng quần phía sau, mang súng theo người, Trát Nhĩ cũng nhìn thấy, biết rõ đây là thứ vũ khí chủ yếu giết chết cọp răng kiếm lần trước, hắn không hỏi Lam Nguyệt đó là cái gì, giống như dao găm của Lam Lam, hắn cũng không hỏi, coi như thiên thần ban cho là được.
Lương thực của bộ lạc đã thu hoạch xong, khoai tràn đầy hầm, Lam Nguyệt sắp xếp người đi cuốc đất chuẩn bị trồng kê lên, lại bón phân nuôi mấy ngày, thử căn cũng mang ra, tưới đẫm nước nuôi mấy ngày xong lại trồng xuống, bình nguyên nhỏ sau núi Thạch Đầu được khai khẩn một nửa, Lam Nguyệt không cho khai hoang thêm nữa vì quản lí không được, hiện tại trồng lương thực cộng thêm đi săn cũng đủ nuôi cả bộ lạc ăn uống, cho dù nhiều thêm hai ba trăm người cũng đủ.
Cho nên giờ cứ thoải mái là được, mọi người cũng rảnh rỗi mà so tài, cái gì mà đan giỏ trúc, nuôi thú cũng quen tay rồi, Lam Nguyệt để trứng lại cho gà mái ấp, không biết trứng ấp nở rồi có dễ nuôi không, bọn nhỏ cũng làm theo ngày ngày đi nhặt trứng, giờ bộ lạc có rất nhiều trứng, trứng thu được mỗi ngày từ đám gà thả trong bãi cũng đủ chia mỗi nhà vài quả, người đi săn cũng có thể nhặt một ít bọc vào túi da thú mang về.
Năng lực sinh sản của gà rừng làm cho Lam Nguyệt kinh ngạc một phen, đám thỏ lớn thì hơi lười nhác, giờ đã sinh mấy ổ thỏ con, lũ thỏ mới nâng tinh thần mà chăm sóc con nhỏ, giờ lũ cừu lại đổi một tầng lông mỏng màu đen, cũng vào mùa sinh sản, mấy con cừu mẹ đã sinh được vài con cừu con.
Lúc Lam Nguyệt thấy cừu sinh con thì còn hoảng hơn, cừu mẹ sinh đám cừu con rất nhỏ rất nhỏ, một lứa vài con, Lam Nguyệt còn tưởng rằng bé thế sẽ chết, nhưng chưa tới hai ngày đám cừu con đã đứng vững chạy khắp nơi, những thứ này điều được ghi chép lại, toàn bộ dạy cho Ô Lệ, Ô Lệ giờ còn chưa rõ, nhưng từ từ rồi sẽ hiểu.
Hôm nay Trát Nhĩ mang đội săn đi săn lợn rừng, bọn Trát Nhĩ mang con lợn rừng trưởng thành về từ mấy cái bẫy đặt trong rừng Mông Tạp, Lam Nguyệt lại bảo họ tìm bầy heo, thật sự tìm được trong sâu trong rừng Mông Tạp, Lam Nguyệt muốn đi săn vài con, thỏ và cừu cũng có mỡ lá, nhưng mỡ cừu tanh, Lam Nguyệt vứt hết, thỏ thì quá nhỏ, cố lắm mới ép được ít mỡ.
Gà rừng thì không có, còn lại chuột núi thì có, chuột núi cũng to như cừu vậy, mùa xuân thì ăn đến béo trắng ra, mỡ lá chuột núi cũng ép được, năm ngoái hết mỡ lợn rừng người trong bộ lạc cố mà dùng rồi cũng qua được, Lam Nguyệt tính tới chuyện chăn heo, buổi sáng là Lam Nguyệt cam đoan vô số lần sẽ không cách Trát Nhĩ quá ba bước chân mới được đi cùng.
Tìm được bầy heo rừng rồi, Lam Nguyệt thấy bầy này cũng không nhiều heo lắm, Lam Nguyệt từng nghe Trát Nhĩ nói qua, trong rừng có rất nhiều bầy heo, năng lực sinh sản của chúng không mạnh lắm, mỗi năm sinh một lứa, có vẻ giống heo hiên đại, nhưng một lần lại sinh rất nhiều heo con, heo con sinh ra sống sót được rất ít, bởi heo con không có răng nanh hoặc thân thể to sụ như heo trưởng thành nên rất dễ chết.
Trát Nhĩ nói heo được sinh ra trong rừng có thể sống khoảng một nửa, Lam Nguyệt thấy đây là khôn sống mống chết, bầy heo bọn Lam Nguyệt phát hiện chỉ là nhóm nhỏ, chỉ có mấy con heo to, không biết vì sao lại không theo bầy, Lam Nguyệt hoài nghi không biết có phải là mang heo con đi rèn luyện không, đầu óc cô thường xuyên nghĩ mấy thứ sách linh tinh mà Tiểu Tử hay xem.
Mặc kệ đám heo con với mấy con heo bự này lịch lãm rèn luyện hay dạy con kiếm ăn gì đó, hôm nay họ chắc chắn sẽ giết chúng, Trát Nhĩ đặt Lam Nguyệt lên cây, căn dặn cô không được xuống, xong dẫn người đi bọc đánh, Lam Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào xa xa phía trước xem, không dám phát ra tiếng động gì, hôm nay đội săn điều đi hơn 200 người, trên căn bản là hơn phân nửa bộ lạc Mông Tạp rồi, không lo gặp phải bầy heo lớn, nhưng mọi người vẫn cẩn thận từng li từng tí.
Đầu tiên Trát Nhĩ phái ba người tỏa ra ba hướng xem xét, xác định xung quanh không có bầy heo nào thì mới dám ra tay, sợ lát nữa đánh nhau heo rừng gào thét dẫn tới những con heo khác, vây chúng ta sẽ xong, Trát Nhĩ và Khôn xông tới chộp, mỗi người hãm chân một con heo, Trát, Đạt tránh bên cạnh cũng xông lên chặn giết hai con, cứ như vậy chặn xong đám heo trưởng thành, người của đội săn mới túm đến lũ heo con đang hoảng loạn chạy lung tung, bắt lấy chúng bỏ vào giỏ trúc, nhét vào xong thì lấy cây gỗ xuyên chặn miệng giỏ, vứt qua một bên, lại bắt thêm.
Chỗ chiến đấu với heo trưởng thành vang lên tiếng heo rừng “ụt ụt” va đập, đồng thời còn vang lên tiếng heo kêu đau đớn khi bị đâm, Lam Nguyệt lo lắng nhìn phía trước đánh nhau kinh thiên động địa, đôi mắt chăm chú theo sát chuyển động của Trát Nhĩ, Trát Nhĩ đang một mình đối phó với một con heo đực trưởng thành, Lam Nguyệt chuẩn bị bất cứ lúc nào để xông lên giúp đỡ, tay nắm chắc súng lục, tuy tiếng chỉ còn có hai viên đạn, cô nhìn chằm chằm phương hướng Trát Nhĩ và heo đực di chuyển, trong lòng tính xem vị trí nào có lợi.
Heo đực bị Trát Nhĩ đâm máu chảy ròng ròng, càng lúc càng đau khiến hung tính của nó bộc phát, đỏ mắt mặc kệ phía trước có gì chắn đường không, lao thẳng tới tông vào, “rầm” một tiếng đâm thẳng vào cây lớn, nó bị đập đầu chóng mặt, tìm được hướng Trát Nhĩ liền tiếp tục xông tới, Trát Nhĩ một bên tránh lợn rừng, một bên canh đúng thời cơ đâm tới một thương, mấy lần đều đâm vào cổ hoặc bụng, Lam Nguyệt thấy heo rừng đã hoàn toàn nổi giận rồi, dứt khoát ôm thân cây muốn trượt xuống chạy tới giúp, cô dùng da thú bọc thân cây vừa chuẩn bị trượt xuống.
“Không được xuống” Trát Nhĩ nghiêng mắt nhìn thấy động tác của bé con, tức giận rống to, hù cho Lam Nguyệt rụt chân lại, leo trở về: hung dữ cái gì, em gái anh, làm tôi sợ muốn chết.
Trát Nhĩ gấp rút tấn công heo đực, rút cục heo rừng ngã xuống, những người phía sau cũng vây giết heo lớn, heo con bắt được rất nhiều nhốt trong giỏ trúc, mấy con chạy trốn thì khỏi đuổi, Trát Nhĩ nhảy lên cây, ôm Lam Nguyệt xuống, buông Lam Nguyệt ra, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm cô, chăm chú khiến cho Lam Nguyệt phải sợ: “Ực… Trát Nhĩ…”
“Phải chăng không nghe lọt những gì ta nói? Ừ… bảo bối… buổi tối…” Trát Nhĩ thì thầm bên tai Lam Nguyệt.
“À… cái đó… Tiểu Thạch… đi… đi xem đám heo con có bị thương không?” Lam Nguyệt nghe Trát Nhĩ chỉ nói có nửa câu, bị hù run lên, túm lấy đồ đệ làm bia đỡ, Trát Nhĩ cười cười đi theo sau.
Đậu xanh rau má! Uy hiếp người ta lại dùng cái kia để uy hiếp! Trát Nhĩ chết tiệt. Lam Nguyệt cảm thấy Trát Nhĩ đang ở phía sau nhìn chằm chằm, toàn thân liềnnổi da gà.
Trát Nhĩ dẫn người xóa dấu vết xong, đội săn mang heo lớn, ôm giỏ đựng heo con, nói nói cười cười trở về bộ lạc, Tiểu Mãnh mới ngâm mình trong sông trở về, từ xa ngửi thấy mùi của Lam Nguyệt liền từ núi Thạch Đầu xông tới.
“Dừng lại” Lam Nguyệt giơ tay ngăn Tiểu Mãnh lại, giờ nó quá lớn, đâm vào hẳn chết khỏi ngờ, cô cũng không muốn bay tự do theo hình vòng cung, Tiểu Mãnh cũng dừng trước mặt Lam Nguyệt, tuu tuu làm nũng với cô, Lam Nguyệt vỗ vỗ đầu nó, Tiểu Mãnh cuốn lấy Lam Nguyệt đặt cô ngồi trên vòi nó, cuốn Lam Nguyệt trở về bộ lạc, Lam Nguyệt đuổi nó ra sông chơi, gần đây Tiểu Mãnh ham mê chọc cá, ngày ngày đều tới bờ sông chơi, Lam Nguyệt phải đi xử lý chuyện đám heo con.
Trát Nhĩ dẫn người đi ra bờ sông làm heo lớn, Lam Nguyệt mang mấy người ôm đám heo con đến sơn động, giừ sơn động cũng trống rồi, ngoại trừ cái sơn động lớn nhất đang để đồ, những cái sơn động khác đều trống, Lam Nguyệt chuẩn bị dùng toàn bộ số sơn động này làm chỗ nuôi heo, ném đám heo con lên mặt đất, Lam Nguyệt bảo mấy người đi lấy cỏ khô trải trên nền đất làm ổ, bảo Hoắc Lý lấy hai tảng đá mài thành rãnh ở giữa bỏ vào mỗi sơn động hai cái, một cái đựng nước, một cái đựng thức ăn cho heo.
Sửa lại sơn động xong Lam Nguyệt lại bảo họ lấy cây gỗ đóng thành cửa, bắt heo con từ giỏ trúc ra, ném vào mỗi sơn động mấy con, chặn cửa gỗ lên, bên ngoài chèn thêm đá vào sợ heo húc đỗ cửa, Lam Nguyệt cho nước vào trong sơn động, heo con trong đó vọt tới cạnh cửa nhìn ra ngoài kêu eng éc, suốt cả đêm ồn ào làm cho tất cả mọi người không thể nào ngủ nổi.
“Trí giả, chúng ta nuôi cái khác, không nuôi heo được không?” Sáng sớm, người trong bộ lạc đến tìm Lam Nguyệt, Lam Nguyệt lơ luôn bọn họ.
“Sư phụ, hôm nay chúng ta giết heo con nướng ăn đi?” Thạch cũng bị ồn ào mang đôi mắt đen thui đến, vừa nói xong bị Lam Nguyệt mắt lạnh nhìn hù sợ.
“Lam nha đầu, heo rừng lớn lên rất hung dữ, thật sự phải nuôi à?”Hai già áp dụng chiến thuật quanh co lòng vòng, Lam Nguyệt gật đầu, nhất định phải nuôi, Trát Nhĩ thì mặt kệ, Lam Lam vui vẻ là được rồi, Tiểu Mãnh lăn lộn, chạy tới cửa sơn động một cái mũi đem heo con đập vào trong động, vấn đề đã giải quyết xong.
(*) Nhị sư huynh tức là Trư bát giới, ý là đi bắt heo
Lam Nguyệt sửa sang lại bộ đồ da thú trên người, rất hài lòng, sờ soạng cây súng dưới tay xong tất cả rồi thì đi giày vào, Trát Nhĩ nắm tay kéo cô đi ra ngoài.
Sau khi Mộc Sa đi. Lam Nguyệt liền làm hai cái bao da, cố định ở trên đùi, dùng dây lưng da thú đem chân bộ đồ cột vào dây lưng quần phía sau, mang súng theo người, Trát Nhĩ cũng nhìn thấy, biết rõ đây là thứ vũ khí chủ yếu giết chết cọp răng kiếm lần trước, hắn không hỏi Lam Nguyệt đó là cái gì, giống như dao găm của Lam Lam, hắn cũng không hỏi, coi như thiên thần ban cho là được.
Lương thực của bộ lạc đã thu hoạch xong, khoai tràn đầy hầm, Lam Nguyệt sắp xếp người đi cuốc đất chuẩn bị trồng kê lên, lại bón phân nuôi mấy ngày, thử căn cũng mang ra, tưới đẫm nước nuôi mấy ngày xong lại trồng xuống, bình nguyên nhỏ sau núi Thạch Đầu được khai khẩn một nửa, Lam Nguyệt không cho khai hoang thêm nữa vì quản lí không được, hiện tại trồng lương thực cộng thêm đi săn cũng đủ nuôi cả bộ lạc ăn uống, cho dù nhiều thêm hai ba trăm người cũng đủ.
Cho nên giờ cứ thoải mái là được, mọi người cũng rảnh rỗi mà so tài, cái gì mà đan giỏ trúc, nuôi thú cũng quen tay rồi, Lam Nguyệt để trứng lại cho gà mái ấp, không biết trứng ấp nở rồi có dễ nuôi không, bọn nhỏ cũng làm theo ngày ngày đi nhặt trứng, giờ bộ lạc có rất nhiều trứng, trứng thu được mỗi ngày từ đám gà thả trong bãi cũng đủ chia mỗi nhà vài quả, người đi săn cũng có thể nhặt một ít bọc vào túi da thú mang về.
Năng lực sinh sản của gà rừng làm cho Lam Nguyệt kinh ngạc một phen, đám thỏ lớn thì hơi lười nhác, giờ đã sinh mấy ổ thỏ con, lũ thỏ mới nâng tinh thần mà chăm sóc con nhỏ, giờ lũ cừu lại đổi một tầng lông mỏng màu đen, cũng vào mùa sinh sản, mấy con cừu mẹ đã sinh được vài con cừu con.
Lúc Lam Nguyệt thấy cừu sinh con thì còn hoảng hơn, cừu mẹ sinh đám cừu con rất nhỏ rất nhỏ, một lứa vài con, Lam Nguyệt còn tưởng rằng bé thế sẽ chết, nhưng chưa tới hai ngày đám cừu con đã đứng vững chạy khắp nơi, những thứ này điều được ghi chép lại, toàn bộ dạy cho Ô Lệ, Ô Lệ giờ còn chưa rõ, nhưng từ từ rồi sẽ hiểu.
Hôm nay Trát Nhĩ mang đội săn đi săn lợn rừng, bọn Trát Nhĩ mang con lợn rừng trưởng thành về từ mấy cái bẫy đặt trong rừng Mông Tạp, Lam Nguyệt lại bảo họ tìm bầy heo, thật sự tìm được trong sâu trong rừng Mông Tạp, Lam Nguyệt muốn đi săn vài con, thỏ và cừu cũng có mỡ lá, nhưng mỡ cừu tanh, Lam Nguyệt vứt hết, thỏ thì quá nhỏ, cố lắm mới ép được ít mỡ.
Gà rừng thì không có, còn lại chuột núi thì có, chuột núi cũng to như cừu vậy, mùa xuân thì ăn đến béo trắng ra, mỡ lá chuột núi cũng ép được, năm ngoái hết mỡ lợn rừng người trong bộ lạc cố mà dùng rồi cũng qua được, Lam Nguyệt tính tới chuyện chăn heo, buổi sáng là Lam Nguyệt cam đoan vô số lần sẽ không cách Trát Nhĩ quá ba bước chân mới được đi cùng.
Tìm được bầy heo rừng rồi, Lam Nguyệt thấy bầy này cũng không nhiều heo lắm, Lam Nguyệt từng nghe Trát Nhĩ nói qua, trong rừng có rất nhiều bầy heo, năng lực sinh sản của chúng không mạnh lắm, mỗi năm sinh một lứa, có vẻ giống heo hiên đại, nhưng một lần lại sinh rất nhiều heo con, heo con sinh ra sống sót được rất ít, bởi heo con không có răng nanh hoặc thân thể to sụ như heo trưởng thành nên rất dễ chết.
Trát Nhĩ nói heo được sinh ra trong rừng có thể sống khoảng một nửa, Lam Nguyệt thấy đây là khôn sống mống chết, bầy heo bọn Lam Nguyệt phát hiện chỉ là nhóm nhỏ, chỉ có mấy con heo to, không biết vì sao lại không theo bầy, Lam Nguyệt hoài nghi không biết có phải là mang heo con đi rèn luyện không, đầu óc cô thường xuyên nghĩ mấy thứ sách linh tinh mà Tiểu Tử hay xem.
Mặc kệ đám heo con với mấy con heo bự này lịch lãm rèn luyện hay dạy con kiếm ăn gì đó, hôm nay họ chắc chắn sẽ giết chúng, Trát Nhĩ đặt Lam Nguyệt lên cây, căn dặn cô không được xuống, xong dẫn người đi bọc đánh, Lam Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào xa xa phía trước xem, không dám phát ra tiếng động gì, hôm nay đội săn điều đi hơn 200 người, trên căn bản là hơn phân nửa bộ lạc Mông Tạp rồi, không lo gặp phải bầy heo lớn, nhưng mọi người vẫn cẩn thận từng li từng tí.
Đầu tiên Trát Nhĩ phái ba người tỏa ra ba hướng xem xét, xác định xung quanh không có bầy heo nào thì mới dám ra tay, sợ lát nữa đánh nhau heo rừng gào thét dẫn tới những con heo khác, vây chúng ta sẽ xong, Trát Nhĩ và Khôn xông tới chộp, mỗi người hãm chân một con heo, Trát, Đạt tránh bên cạnh cũng xông lên chặn giết hai con, cứ như vậy chặn xong đám heo trưởng thành, người của đội săn mới túm đến lũ heo con đang hoảng loạn chạy lung tung, bắt lấy chúng bỏ vào giỏ trúc, nhét vào xong thì lấy cây gỗ xuyên chặn miệng giỏ, vứt qua một bên, lại bắt thêm.
Chỗ chiến đấu với heo trưởng thành vang lên tiếng heo rừng “ụt ụt” va đập, đồng thời còn vang lên tiếng heo kêu đau đớn khi bị đâm, Lam Nguyệt lo lắng nhìn phía trước đánh nhau kinh thiên động địa, đôi mắt chăm chú theo sát chuyển động của Trát Nhĩ, Trát Nhĩ đang một mình đối phó với một con heo đực trưởng thành, Lam Nguyệt chuẩn bị bất cứ lúc nào để xông lên giúp đỡ, tay nắm chắc súng lục, tuy tiếng chỉ còn có hai viên đạn, cô nhìn chằm chằm phương hướng Trát Nhĩ và heo đực di chuyển, trong lòng tính xem vị trí nào có lợi.
Heo đực bị Trát Nhĩ đâm máu chảy ròng ròng, càng lúc càng đau khiến hung tính của nó bộc phát, đỏ mắt mặc kệ phía trước có gì chắn đường không, lao thẳng tới tông vào, “rầm” một tiếng đâm thẳng vào cây lớn, nó bị đập đầu chóng mặt, tìm được hướng Trát Nhĩ liền tiếp tục xông tới, Trát Nhĩ một bên tránh lợn rừng, một bên canh đúng thời cơ đâm tới một thương, mấy lần đều đâm vào cổ hoặc bụng, Lam Nguyệt thấy heo rừng đã hoàn toàn nổi giận rồi, dứt khoát ôm thân cây muốn trượt xuống chạy tới giúp, cô dùng da thú bọc thân cây vừa chuẩn bị trượt xuống.
“Không được xuống” Trát Nhĩ nghiêng mắt nhìn thấy động tác của bé con, tức giận rống to, hù cho Lam Nguyệt rụt chân lại, leo trở về: hung dữ cái gì, em gái anh, làm tôi sợ muốn chết.
Trát Nhĩ gấp rút tấn công heo đực, rút cục heo rừng ngã xuống, những người phía sau cũng vây giết heo lớn, heo con bắt được rất nhiều nhốt trong giỏ trúc, mấy con chạy trốn thì khỏi đuổi, Trát Nhĩ nhảy lên cây, ôm Lam Nguyệt xuống, buông Lam Nguyệt ra, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm cô, chăm chú khiến cho Lam Nguyệt phải sợ: “Ực… Trát Nhĩ…”
“Phải chăng không nghe lọt những gì ta nói? Ừ… bảo bối… buổi tối…” Trát Nhĩ thì thầm bên tai Lam Nguyệt.
“À… cái đó… Tiểu Thạch… đi… đi xem đám heo con có bị thương không?” Lam Nguyệt nghe Trát Nhĩ chỉ nói có nửa câu, bị hù run lên, túm lấy đồ đệ làm bia đỡ, Trát Nhĩ cười cười đi theo sau.
Đậu xanh rau má! Uy hiếp người ta lại dùng cái kia để uy hiếp! Trát Nhĩ chết tiệt. Lam Nguyệt cảm thấy Trát Nhĩ đang ở phía sau nhìn chằm chằm, toàn thân liềnnổi da gà.
Trát Nhĩ dẫn người xóa dấu vết xong, đội săn mang heo lớn, ôm giỏ đựng heo con, nói nói cười cười trở về bộ lạc, Tiểu Mãnh mới ngâm mình trong sông trở về, từ xa ngửi thấy mùi của Lam Nguyệt liền từ núi Thạch Đầu xông tới.
“Dừng lại” Lam Nguyệt giơ tay ngăn Tiểu Mãnh lại, giờ nó quá lớn, đâm vào hẳn chết khỏi ngờ, cô cũng không muốn bay tự do theo hình vòng cung, Tiểu Mãnh cũng dừng trước mặt Lam Nguyệt, tuu tuu làm nũng với cô, Lam Nguyệt vỗ vỗ đầu nó, Tiểu Mãnh cuốn lấy Lam Nguyệt đặt cô ngồi trên vòi nó, cuốn Lam Nguyệt trở về bộ lạc, Lam Nguyệt đuổi nó ra sông chơi, gần đây Tiểu Mãnh ham mê chọc cá, ngày ngày đều tới bờ sông chơi, Lam Nguyệt phải đi xử lý chuyện đám heo con.
Trát Nhĩ dẫn người đi ra bờ sông làm heo lớn, Lam Nguyệt mang mấy người ôm đám heo con đến sơn động, giừ sơn động cũng trống rồi, ngoại trừ cái sơn động lớn nhất đang để đồ, những cái sơn động khác đều trống, Lam Nguyệt chuẩn bị dùng toàn bộ số sơn động này làm chỗ nuôi heo, ném đám heo con lên mặt đất, Lam Nguyệt bảo mấy người đi lấy cỏ khô trải trên nền đất làm ổ, bảo Hoắc Lý lấy hai tảng đá mài thành rãnh ở giữa bỏ vào mỗi sơn động hai cái, một cái đựng nước, một cái đựng thức ăn cho heo.
Sửa lại sơn động xong Lam Nguyệt lại bảo họ lấy cây gỗ đóng thành cửa, bắt heo con từ giỏ trúc ra, ném vào mỗi sơn động mấy con, chặn cửa gỗ lên, bên ngoài chèn thêm đá vào sợ heo húc đỗ cửa, Lam Nguyệt cho nước vào trong sơn động, heo con trong đó vọt tới cạnh cửa nhìn ra ngoài kêu eng éc, suốt cả đêm ồn ào làm cho tất cả mọi người không thể nào ngủ nổi.
“Trí giả, chúng ta nuôi cái khác, không nuôi heo được không?” Sáng sớm, người trong bộ lạc đến tìm Lam Nguyệt, Lam Nguyệt lơ luôn bọn họ.
“Sư phụ, hôm nay chúng ta giết heo con nướng ăn đi?” Thạch cũng bị ồn ào mang đôi mắt đen thui đến, vừa nói xong bị Lam Nguyệt mắt lạnh nhìn hù sợ.
“Lam nha đầu, heo rừng lớn lên rất hung dữ, thật sự phải nuôi à?”Hai già áp dụng chiến thuật quanh co lòng vòng, Lam Nguyệt gật đầu, nhất định phải nuôi, Trát Nhĩ thì mặt kệ, Lam Lam vui vẻ là được rồi, Tiểu Mãnh lăn lộn, chạy tới cửa sơn động một cái mũi đem heo con đập vào trong động, vấn đề đã giải quyết xong.