Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Viễn Cổ Hành

Chương 78: Tín đồ

Tác giả: Thi Lạc
Chọn tập

Sau khi xác định Lam Nguyệt đã mang thai, rất nhiều chuyện Trát Nhĩ không cô làm nữa, cả ngày đều trông coi cô chặt chẽ, chỉ có lúc hắn đi ra ngoài săn Lam Nguyệt mới không có cảm giác bị áp bách nữa. Nhưng trong khoảng thời gian này, Lam Nguyệt cơ bản đều là ngủ. Sau khi mang thai cô thường xuyên đột nhiên ngủ quên mất. Có lúc đang ăn cơm sẽ gục vào trong lòng Trát Nhĩ ngủ, mới đầu Trát Nhĩ rất lo lắng, sau khi Tô nói mang thai đều như vậy, hắn mới yên tâm hơn.

Sau đó thấy Lam Nguyệt ăn gấp hai lần bình thường thì lại khẩn trương, sợ Lam Nguyệt ăn nhiều quá bụng sẽ nứt ra. Lam Nguyệt nói là cô đang ăn phần ăn của hai người, điều này là rất bình thường, nhưng hắn vẫn lo lắng. Lam Nguyệt hết cách, đành để hắn từ từ thích ứng.

“Lam, dậy rồi à?” Tô đã đến. Từ lúc Lam Nguyệt mang thai cô thường xuyên đến giúp đỡ. Già Sơn là đàn ông, có nhiều thứ rất bất tiện, cho nên Tô và Ny đều thường xuyên đến đây. Lam Nguyệt gật gật đầu, bảo Tô ngồi xuống.

“Tô, Ô Lệ đâu rồi?” Lam Nguyệt hỏi. Tô ngồi xuống rót nước nói: “Đi trông vườn rau rồi. Hiện tại con bé đã có thể giúp đỡ được nhiều rồi. Không biết đứa bé kia có thể làm trí giả được không, chỉ có thể để nó đi theo cô học.”

“Đừng lo, Ô Lệ thật sự rất chăm chỉ” Lam Nguyệt có gì nói nấy. Người viễn cổ trưởng thành rất sớm, qua vài năm nữa Ô Lệ mới trưởng thành, bây giờ học dần là vừa. Lam Nguyệt cũng nơi lỏng bài tập cho con bé, sợ nó tiêu hóa không kịp.

“Ừ, Lam, cha và Trát Nhĩ đều mong cô sẽ sinh con gái. Còn cô, thích con trai hay con gái?” Tô chuyển sang chủ đề con cái.

“Thế nào cũng được” Lam Nguyệt không có khái niệm phân biệt con trai với con gái, con nào cũng như nhau. Cô sẽ dạy dỗ con của mình thật tốt.

Hai người ở phòng khách trò chuyện, bất tri bất giác đã đến 4 giờ, Tô nói đi nấu cơm. Lam Nguyệt đi lấy xương cốt ra xem, hiện tại mang thai chỉ có thể nghiên cứu thứ này.

“Trí giả… những người này muốn gặp cô …” Thanh Mộc đi vào phòng khách, nói với Lam Nguyệt rồi chỉ vào mấy người ở phía sau. Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn mấy người nhếch nhác như dân chạy nạn phía sau Thanh Mộc, gật gật đầu. Mấy ngày này Thanh Mộc phụ trách tuần tra, nhìn thấy người gặp nguy liền dẫn về.

Lam Nguyệt đi ra ngoài thì sợ hết hồn, mới đầu cứ nghĩ chỉ có mấy người, thế mà ở cửa nhà cô có đến tận 50 người cả nam lẫn nữ đang đứng, tất cả đều như dân chạy nạn, cách ăn mặc giống hệt lúc cô mới gặp Trát Nhĩ. Lam Nguyệt bảo họ ngồi xuống đất, nhà cô không có nhiều ghế, mùa hè ngồi dưới đất như vậy cũng mát. Cô cũng ngồi ở cửa, nhìn Thanh Mộc.

“Trí giả, còn nhớ lúc trước tôi có kể là khi sang rừng rậm Lạc Vụ tìm Lợi Á đã thấy một nơi cư trú nhỏ không?” Thanh Mộc nói với Lam Nguyệt, cô gật đầu, Thanh Mộc nói tiếp: “Bọn họ từ nơi cư trú đó đến, nói là đã gặp Mục, nghe Mục kể về chuyện của trí giả, nên đã đi dọc theo bờ sông để tìm đến đây. Hôm nay tôi gặp họ ở bờ sông nên dẫn về đây.”

“Chào trí giả, tôi là Phong, là người già duy nhất trong nơi cư trú của bọn ta. Ta và mọi người trong đoàn muốn đi theo cô.” Một người tên già Phong tiến lên tiếp lời Thanh Mộc, khẩn cầu nhìn cô. Mặc dù trong lòng Lam Nguyệt đã có chuẩn bị việc Mục sẽ phóng đại cô như thần thoại, nhưng đột nhiên có người chạy đến tôn thờ cô như thiên thần thì vẫn không khỏi lúng túng, cảm thấy mình giống như một kẻ bịp bợm, giả thần giả quỷ.

“Được rồi, tôi sẽ thu xếp cho mọi người. Sau khi gia nhập bộ lạc Mông Tạp phải tuân thủ quy tắc của nơi này.” Lam Nguyệt có chút đen mặt nhìn bọn họ, nói.

“Đa tạ trí giả đã thu nhận chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ dốc sức cho bộ lạc Mông Tạp.” Già Phong tiếp tục vái lạy, cái này không trách lão được, sau khi nghe Mục nói lão chỉ tin một nửa, nhưng vì bị bộ lạc Mộc bức bách quá nên mới ôm chút hi vọng đi tìm. Đến khi theo Thanh Mộc đến bộ lạc Mông Tạp, chứng kiến sự giàu có nơi đây, họ mới biết là Mục không nói dối. Ở đây quả thật có thể ăn no, không có người chết đói. Lại nhìn thấy Lam Nguyệt không giống người thường, từ chiều cao đến làn da trắng nõn, liền cảm thấy Mục nói là thật. Trí giả là người do thiên thần phái đến, mang phước lành đến cho nhân loại.

“Thanh Mộc, Mục có nói chừng nào sẽ trở về hay không?” Lam Nguyệt đen mặt đuổi các tín đồ này đi, hỏi Thanh Mộc.

“Không biết, Mục chỉ nói muốn tìm những nơi cư trú khác, không nói lúc nào trở về.” Thanh Mộc thật thà, không hiểu được những xoắn xuýt trong lòng Lam Nguyệt.

Mẹ nó … Cậu muốn đi làm người truyền giáo thì cũng đừng đem tôi ra làm nhân vật chính chứ… Lam Nguyệt có chút nhức đầu với những tín đồ bị Mục làm ảnh hưởng này.

Lam Nguyệt gọi người đi sắp xếp một gian phòng cho những người độc thân ở, lại bảo Hoắc Lý đi kiểm tra xem họ có bao nhiêu cặp vợ chồng để còn xây nhà ở. Tô đi phân chia thức ăn. Sau khi Trát Nhĩ trở về họ lại đi gặp thủ lĩnh. Lam Nguyệt vừa muốn nghỉ ngơi lại nghe nói có một người bị bệnh. Bọn họ muốn đưa người bệnh ra bờ sông, nếu khoẻ lại thì đón về, nếu không thì có lẽ người đó sẽ bị bỏ rơi. Lam Nguyệt đành phải chạy qua xem, lại bị Trát Nhĩ ngăn lại, rồi cho người đi gọi Tiểu Thạch. Trát Nhĩ nhanh chóng ôm Lam Nguyệt vào lòng, phụ nữ mang thai cần phải được bảo vệ tốt.

Tiểu Thạch chạy tới xem, là bệnh cảm mạo mà sư phụ đã dạy, nhanh chóng đưa thuốc bột cho hắn, đút cho một ngụm nước, lại đưa một gói thuốc dặn ngày mai uống, nhớ phải uống nước đun sôi để nguội, buổi tối sẽ ra mồ hôi, ngày mai lại uống thuốc là khỏi.

“Cậu là thầy thuốc?” Già Phong nhớ tới lời Mục nói. Tiểu Thạch gật đầu, bị ánh mắt nóng bỏng của đám người này dọa chạy mất tăm.

Bữa cơm tối lại làm bọn họ kinh ngạc một phen. Mười mấy phụ nữ mới tới vây lấy Tô trò chuyện, cánh đàn ông thì nói chuyện của họ. Lam Nguyệt gật đầu hài lòng, có thể hòa nhập thì tốt rồi, người như Mộc Sa và Lợi Á rất hiếm, người viễn cổ vẫn rất thuần phác.

“Trí giả, cám ơn cô đã cho bọn tôi ở lại. Bọn tôi sẽ chung sống hoà thuận với bộ lạc Mông Tạp” Già Phong lại đến bày tỏ lòng thành. Từng sự kiện nối tiếp xảy ra đã làm cho lão thêm khẳng định quyết định lúc trước của mình là hoàn toàn đúng đắn. Thủ lĩnh bộ lạc Mông Tạp mạnh mẽ như vậy, còn có thầy thuốc cứu người, quan trọng nhất là còn có trí giả do thiên thần phái tới. Trát Nhĩ cúi đầu nhìn người trong lòng, người nào đó còn ngậm cá nướng trong miệng đã ngủ mất rồi. Trát Nhĩ gật gật đầu với già Phong.

“Phong này, Lam nha đầu nhà tôi đang có thai. Nào, lại đây, cho ông nếm thử trứng muối này. Ở đây có mỗi hai lão già là tôi với lão Lưu, khó khăn lắm mới có thêm một người là ông, nào, đừng nhìn Lam nha đầu nhà ta thế nữa.” Già Sơn lôi kéo già Phong đang thất thần đi đến chỗ già Lưu. Trát Nhĩ lấy xuống cá nướng trong miệng người nào đó, vuốt nhẹ hai cái, để người nào đó tiếp tục thoải mái ngủ.”

Sau khi xác định Lam Nguyệt đã mang thai, rất nhiều chuyện Trát Nhĩ không cô làm nữa, cả ngày đều trông coi cô chặt chẽ, chỉ có lúc hắn đi ra ngoài săn Lam Nguyệt mới không có cảm giác bị áp bách nữa. Nhưng trong khoảng thời gian này, Lam Nguyệt cơ bản đều là ngủ. Sau khi mang thai cô thường xuyên đột nhiên ngủ quên mất. Có lúc đang ăn cơm sẽ gục vào trong lòng Trát Nhĩ ngủ, mới đầu Trát Nhĩ rất lo lắng, sau khi Tô nói mang thai đều như vậy, hắn mới yên tâm hơn.

Sau đó thấy Lam Nguyệt ăn gấp hai lần bình thường thì lại khẩn trương, sợ Lam Nguyệt ăn nhiều quá bụng sẽ nứt ra. Lam Nguyệt nói là cô đang ăn phần ăn của hai người, điều này là rất bình thường, nhưng hắn vẫn lo lắng. Lam Nguyệt hết cách, đành để hắn từ từ thích ứng.

“Lam, dậy rồi à?” Tô đã đến. Từ lúc Lam Nguyệt mang thai cô thường xuyên đến giúp đỡ. Già Sơn là đàn ông, có nhiều thứ rất bất tiện, cho nên Tô và Ny đều thường xuyên đến đây. Lam Nguyệt gật gật đầu, bảo Tô ngồi xuống.

“Tô, Ô Lệ đâu rồi?” Lam Nguyệt hỏi. Tô ngồi xuống rót nước nói: “Đi trông vườn rau rồi. Hiện tại con bé đã có thể giúp đỡ được nhiều rồi. Không biết đứa bé kia có thể làm trí giả được không, chỉ có thể để nó đi theo cô học.”

“Đừng lo, Ô Lệ thật sự rất chăm chỉ” Lam Nguyệt có gì nói nấy. Người viễn cổ trưởng thành rất sớm, qua vài năm nữa Ô Lệ mới trưởng thành, bây giờ học dần là vừa. Lam Nguyệt cũng nơi lỏng bài tập cho con bé, sợ nó tiêu hóa không kịp.

“Ừ, Lam, cha và Trát Nhĩ đều mong cô sẽ sinh con gái. Còn cô, thích con trai hay con gái?” Tô chuyển sang chủ đề con cái.

“Thế nào cũng được” Lam Nguyệt không có khái niệm phân biệt con trai với con gái, con nào cũng như nhau. Cô sẽ dạy dỗ con của mình thật tốt.

Hai người ở phòng khách trò chuyện, bất tri bất giác đã đến 4 giờ, Tô nói đi nấu cơm. Lam Nguyệt đi lấy xương cốt ra xem, hiện tại mang thai chỉ có thể nghiên cứu thứ này.

“Trí giả… những người này muốn gặp cô …” Thanh Mộc đi vào phòng khách, nói với Lam Nguyệt rồi chỉ vào mấy người ở phía sau. Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn mấy người nhếch nhác như dân chạy nạn phía sau Thanh Mộc, gật gật đầu. Mấy ngày này Thanh Mộc phụ trách tuần tra, nhìn thấy người gặp nguy liền dẫn về.

Lam Nguyệt đi ra ngoài thì sợ hết hồn, mới đầu cứ nghĩ chỉ có mấy người, thế mà ở cửa nhà cô có đến tận 50 người cả nam lẫn nữ đang đứng, tất cả đều như dân chạy nạn, cách ăn mặc giống hệt lúc cô mới gặp Trát Nhĩ. Lam Nguyệt bảo họ ngồi xuống đất, nhà cô không có nhiều ghế, mùa hè ngồi dưới đất như vậy cũng mát. Cô cũng ngồi ở cửa, nhìn Thanh Mộc.

“Trí giả, còn nhớ lúc trước tôi có kể là khi sang rừng rậm Lạc Vụ tìm Lợi Á đã thấy một nơi cư trú nhỏ không?” Thanh Mộc nói với Lam Nguyệt, cô gật đầu, Thanh Mộc nói tiếp: “Bọn họ từ nơi cư trú đó đến, nói là đã gặp Mục, nghe Mục kể về chuyện của trí giả, nên đã đi dọc theo bờ sông để tìm đến đây. Hôm nay tôi gặp họ ở bờ sông nên dẫn về đây.”

“Chào trí giả, tôi là Phong, là người già duy nhất trong nơi cư trú của bọn ta. Ta và mọi người trong đoàn muốn đi theo cô.” Một người tên già Phong tiến lên tiếp lời Thanh Mộc, khẩn cầu nhìn cô. Mặc dù trong lòng Lam Nguyệt đã có chuẩn bị việc Mục sẽ phóng đại cô như thần thoại, nhưng đột nhiên có người chạy đến tôn thờ cô như thiên thần thì vẫn không khỏi lúng túng, cảm thấy mình giống như một kẻ bịp bợm, giả thần giả quỷ.

“Được rồi, tôi sẽ thu xếp cho mọi người. Sau khi gia nhập bộ lạc Mông Tạp phải tuân thủ quy tắc của nơi này.” Lam Nguyệt có chút đen mặt nhìn bọn họ, nói.

“Đa tạ trí giả đã thu nhận chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ dốc sức cho bộ lạc Mông Tạp.” Già Phong tiếp tục vái lạy, cái này không trách lão được, sau khi nghe Mục nói lão chỉ tin một nửa, nhưng vì bị bộ lạc Mộc bức bách quá nên mới ôm chút hi vọng đi tìm. Đến khi theo Thanh Mộc đến bộ lạc Mông Tạp, chứng kiến sự giàu có nơi đây, họ mới biết là Mục không nói dối. Ở đây quả thật có thể ăn no, không có người chết đói. Lại nhìn thấy Lam Nguyệt không giống người thường, từ chiều cao đến làn da trắng nõn, liền cảm thấy Mục nói là thật. Trí giả là người do thiên thần phái đến, mang phước lành đến cho nhân loại.

“Thanh Mộc, Mục có nói chừng nào sẽ trở về hay không?” Lam Nguyệt đen mặt đuổi các tín đồ này đi, hỏi Thanh Mộc.

“Không biết, Mục chỉ nói muốn tìm những nơi cư trú khác, không nói lúc nào trở về.” Thanh Mộc thật thà, không hiểu được những xoắn xuýt trong lòng Lam Nguyệt.

Mẹ nó … Cậu muốn đi làm người truyền giáo thì cũng đừng đem tôi ra làm nhân vật chính chứ… Lam Nguyệt có chút nhức đầu với những tín đồ bị Mục làm ảnh hưởng này.

Lam Nguyệt gọi người đi sắp xếp một gian phòng cho những người độc thân ở, lại bảo Hoắc Lý đi kiểm tra xem họ có bao nhiêu cặp vợ chồng để còn xây nhà ở. Tô đi phân chia thức ăn. Sau khi Trát Nhĩ trở về họ lại đi gặp thủ lĩnh. Lam Nguyệt vừa muốn nghỉ ngơi lại nghe nói có một người bị bệnh. Bọn họ muốn đưa người bệnh ra bờ sông, nếu khoẻ lại thì đón về, nếu không thì có lẽ người đó sẽ bị bỏ rơi. Lam Nguyệt đành phải chạy qua xem, lại bị Trát Nhĩ ngăn lại, rồi cho người đi gọi Tiểu Thạch. Trát Nhĩ nhanh chóng ôm Lam Nguyệt vào lòng, phụ nữ mang thai cần phải được bảo vệ tốt.

Tiểu Thạch chạy tới xem, là bệnh cảm mạo mà sư phụ đã dạy, nhanh chóng đưa thuốc bột cho hắn, đút cho một ngụm nước, lại đưa một gói thuốc dặn ngày mai uống, nhớ phải uống nước đun sôi để nguội, buổi tối sẽ ra mồ hôi, ngày mai lại uống thuốc là khỏi.

“Cậu là thầy thuốc?” Già Phong nhớ tới lời Mục nói. Tiểu Thạch gật đầu, bị ánh mắt nóng bỏng của đám người này dọa chạy mất tăm.

Bữa cơm tối lại làm bọn họ kinh ngạc một phen. Mười mấy phụ nữ mới tới vây lấy Tô trò chuyện, cánh đàn ông thì nói chuyện của họ. Lam Nguyệt gật đầu hài lòng, có thể hòa nhập thì tốt rồi, người như Mộc Sa và Lợi Á rất hiếm, người viễn cổ vẫn rất thuần phác.

“Trí giả, cám ơn cô đã cho bọn tôi ở lại. Bọn tôi sẽ chung sống hoà thuận với bộ lạc Mông Tạp” Già Phong lại đến bày tỏ lòng thành. Từng sự kiện nối tiếp xảy ra đã làm cho lão thêm khẳng định quyết định lúc trước của mình là hoàn toàn đúng đắn. Thủ lĩnh bộ lạc Mông Tạp mạnh mẽ như vậy, còn có thầy thuốc cứu người, quan trọng nhất là còn có trí giả do thiên thần phái tới. Trát Nhĩ cúi đầu nhìn người trong lòng, người nào đó còn ngậm cá nướng trong miệng đã ngủ mất rồi. Trát Nhĩ gật gật đầu với già Phong.

“Phong này, Lam nha đầu nhà tôi đang có thai. Nào, lại đây, cho ông nếm thử trứng muối này. Ở đây có mỗi hai lão già là tôi với lão Lưu, khó khăn lắm mới có thêm một người là ông, nào, đừng nhìn Lam nha đầu nhà ta thế nữa.” Già Sơn lôi kéo già Phong đang thất thần đi đến chỗ già Lưu. Trát Nhĩ lấy xuống cá nướng trong miệng người nào đó, vuốt nhẹ hai cái, để người nào đó tiếp tục thoải mái ngủ.”

Chọn tập
Bình luận