Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mimi Force thở dài hạnh phúc khi quan sát cảnh tượng khẩn trương, hối hả bên trong phòng Jefferson tại trường Duchesne. Lúc này là buổi chiều muộn ngày thứ Hai đầu tuần, giờ học ở trường đã kết thúc, nhường chỗ cho cuộc họp hàng tuần của Ủy Ban. Các ma cà rồng Máu Xanh mẫn cán tụ tập thành những nhóm nhỏ quanh chiếc bàn tròn, bàn bạc về những chi tiết cuối cùng chuẩn bị cho buổi tiệc của năm: Buổi dạ hội Four Hundred thường niên.

Cô nàng Mimi tóc vàng, mắt xanh lục bảo và người anh trai sinh đôi của cô, Jack, cũng có mặt trong số các ma cà rồng trẻ được giới thiệu trong vũ hội năm nay. Đây là một truyền thống đã có từ hàng trăm năm trước. Màn giới thiệu vào Ủy Ban, thực chất là một hội kín lớn gồm những ma cà rồng quyền lực nhất New York, chỉ là bước khởi đầu. Việc ra mắt các thành viên ma cà rồng trẻ mới được bổ nhiệm vào Ủy Ban trước toàn thể gia tộc Máu Xanh mới là sự kiện lớn quan trọng. Nó giống như một nghi thức thừa nhận lịch sử tồn tại của một ma cà rồng cũng như những trách nhiệm trong tương lai của người đó. Bởi vì sau mỗi một chu kỳ mà các ma cà rồng thường gọi là “vòng đời”, Máu Xanh thường quay trở lại dưới những vỏ bọc-thân phận khác nhau cùng những cái tên mới, nên buổi ra mắt của họ, nói hoa mỹ hơn là cuộc “trình diện” của họ trước cộng đồng Máu Xanh là vô cùng quan trọng trong quá trình nhận diện một ma cà rồng. Mimi Force không cần người ta phải đánh trống thổi kèn, loa to tên họ cô cũng như thân phận của cô trong những chu kỳ trước đây. Bởi cô là Mimi Force, cô gái xinh đẹp nhất trong lịch sử thành phố New York, và là con gái độc nhất của Charles Force, người nắm quyền Thủ lĩnh cũng tức là tộc trưởng tộc Máu Xanh, một người đàn ông quyền lực, được cả thế giới biết đến với vai trò ông trùm truyền thông – ông chủ của kênh truyền hình Force News Network với phạm vi hoạt động trải rộng trên toàn thế giới từ Singapore cho tới Addis Ababa[1]. Cô là Mimi Force, cô gái sở hữu mái tóc óng ả như sợi dệt kim, làn da như kem bơ tươi, và một đôi môi căng mọng đầy gợi cảm sánh ngang với đôi môi của cô đào Angelina Jolie. Cô được mệnh danh là quả-bom-sex-vị-thành-niên với một hàng dài chạy dọc từ đầu này sang đầu kia thành phố những người ngưỡng mộ: những người thừa kế môn đăng hộ đối, những cậu bạn trai máu đỏ cực hot – những thần linh loài người quen thuộc của cô.

Nhưng từ lâu, rất lâu rồi và ngay giờ phút này vẫn vậy, trái tim của cô chỉ luôn thuộc về một người. Một người gần gũi trong gia đình. Nghĩ tới đây, ánh mắt Mimi đánh sang ngang, hướng về phía người anh song sinh của cô, Jack Force.

Cho tới giờ phút này, Mimi hoàn toàn hài lòng. Mọi thứ được sắp đặt đâu vào đấy để chuẩn bị cho buổi vũ hội hoàn hảo sẽ diễn ra tại khách sạn St. Regis. Đây sẽ là bữa tiệc lớn nhất của năm. Khác với cái buổi diễn xiếc tin hin, tồi tàn mà người ta vẫn hay gọi là Lễ trao giải Oscars, nơi mà khách mời chỉ toàn những diễn viên bèo bọt và không có được chút đầu tư công phu nào, vũ hội Four Hundred là dạ tiệc cầu kỳ theo đúng phong cách quý tộc xưa. Nó là nơi để người ta khẳng định giai cấp, địa vị, sắc đẹp, quyền lực, tiền bạc và cả dòng dõi của mình. Phải, dòng dõi, nói chính xác trong trường hợp này là dòng dõi Máu Xanh cao quý. Đó là một buổi tiệc dành riêng cho ma cà rồng: một sự kiện độc nhất vô nhị tại New York, nếu không muốn nói là trên toàn thế giới.

Không có bất kỳ Máu Đỏ nào được phép tham dự.

Tất cả hoa đều đã được đặt trước. Những bông hồng Vẻ đẹp Mỹ màu trắng thuần khiết. Hai mươi ngàn bông, loại đặc biệt được trồng ở Nam Mỹ, đã được đặt hàng chuyển về bằng đường hàng không cho dịp này. Mười ngàn bông hồng sẽ được dùng để kết thành cổng vòm đón khách, số còn lại sẽ được đặt rải rác trong sảnh chính. Để tạo ra mười ngàn bông hồng lụa kết thành những chiếc vòng hoa, người ta đã thuê hẳn nhà tổ chức sự kiện đắt giá nhất New York, người đã biến Bảo tàng Metropolitan thành một xứ sở thần tiên mang phong cách Nga, dựa theo khuân mẫu trong cuốn tiểu thuyết “Bác sĩ Zhivago”[2], trong cuộc triển lãm về nước Nga do Viện Y phục tổ chức. Cuối cùng nhưng không kém phần xa hoa: toàn bộ phòng khiêu vũ sẽ được xịt hàng gallon[3] nước hoa hồng.

Xunh quanh Mimi, tất cả các thành viên trong Ủy Ban đang thảo luận những vấn đề chuẩn bị cho giờ G. Trong lúc những thành viên trẻ, những học sinh trung học như cô, còn đang bận bịu điền những chiếc thiệp RSVP[4], kiểm tra lại danh sách khách mời, đảm bảo với bên hậu cần việc chuẩn bị sân khấu cho hai dàn nhạc giao hưởng lớn trình diễn nhạc đệm trong vũ hội và cả việc lo thiết bị chiếu sáng các thành viên trong ban lãnh đạo Ủy Ban, dẫn đầu bởi Priscilla DuPont, một phụ nữ có vai vế tại Manhattan mà hình ảnh vương giả của bà thường chói sáng trên những cột báo xã hội hàng tuần. Bà Dupont cũng có chân trong việc quyết định những vấn đề quan trọng của thành phố. Lúc này bà đang bị vây quanh bởi một nhóm phụ nữ có kiểu đầu chải chuốt, tinh tế, trông từa tựa giống nhau. Những người này đã thay mặt cho Ủy Ban, miệt mài cống hiến cho việc bảo tồn nhiều di tích và thắng cảnh quan trọng cũng như nhiều cơ quan văn hóa nổi danh của thành phố. Nhờ khả năng siêu thính mà Mimi đã nghe lỏm được câu chuyện giữa bọn họ.

– Giờ ta sẽ chuyển sang chuyện về Sloane và Cushing Carondolet… – Priscilla tỏ ra phiền não trong khi tay bà nhặt một tấm biển ghi tên chỗ ngồi làm bằng vải lanh trắng ngà đặt trên chiếc bàn trước mặt. Trên mỗi tấm biển là tên họ của các vị khách mời và số bàn họ sẽ ngồi được thiết kế hoa văn và in nổi. Người ta sẽ nhận những tấm biển này tại bàn khánh tiết ngay chỗ cổng vòm.

Khi Priscilla nhắc tới cái tên Carondolet, một làn sóng những tiếng thì thầm phản đối nổi lên giữa những người phụ nữ. Thái độ bất phục tùng ngày một gia tăng của nhà Carondolet thật khó mà khiến người ta lờ đi. Sau cái chết của cô con gái Aggie vài tháng trước, gia đình này bắt đầu có những biểu hiện chống đối rõ rệt đối với Ủy Ban. Có tin đồn cho rằng họ thậm chí còn đe dọa sẽ kêu gọi mọi người chống lại ba của Mimi.

– Sloane không thể tham dự cùng chúng ta hôm nay được, – Priscilla tiếp tục – nhưng chị ấy đã gửi phần đóng góp hàng năm của nhà họ. Tuy số tiền không bằng năm ngoái nhưng vẫn là một con số lớn, chứ không như nhiều gia đình khác mà tôi không muốn kể tên ra đây.

Tất cả tiền đóng góp cho vũ hội Four Hundred sẽ được chuyển vào quỹ của Ủy Ban Ngân Hàng Máu New York, vỏ bọc bên ngoài của Ủy Ban dưới hình thức một tổ chức quyên tiền tài trợ cho các nghiên cứu về máu. Ngoài ra họ cũng ủng hộ cho các chiến dịch chống bệnh AIDS và bệnh máu loãng khó đông.

Đó gần như là một nghĩa vụ mà các gia đình phải làm để duy trì ngân sách của Ủy Ban. Thêm vào đó, các khoản hỗ trợ bên ngoài từ một số gia đình khiến cho ngân quỹ hàng triệu đô-la của Ủy Ban như được tiếp thêm nhiên liệu. Chẳng hạn như nhà Force, số tiền mà họ đóng góp vượt xa con số mà Ủy Ban yêu cầu. Trong khi đó, một vài gia đình khác như gia đình Van Alen, một chi tộc đáng thương từng có thời nắm quyền hùng bá thì giờ đây phải chịu cảnh thắt lưng buộc bụng mới có đủ tiền đóng góp qui định. Còn hiện tại chủ gia đình Cordelia đã qua đời, Mimi không chắc rằng Schuyler có thực sự hiểu chuyện gì đang trông đợi cô ta không.

– Nhưng vấn đề là… – Trinity Burden Force, mẹ của Mimi, bắt đầu bằng một giọng du dương – … họ có xứng đáng ngồi tại vị trí danh dự như trước đây nữa không? Sau tất cả những điều họ đã nói về Charles. – Câu hỏi của Trinity đã ngầm thông báo cho Ủy Ban biết bà ta và chồng mình thà dự tiệc trên đống tro còn hơn là ngồi chung một bàn với người nhà Carondolet.

– Theo tôi, cứ “cắt” họ ngồi ở bàn phía sau với những gia đình thấp kém! – BobiAnne Llewellyn the thé tuyên bố bằng chất giọng Texas đặc trưng. Vừa nói, bà ta vừa đưa tay lên giả bộ hài hước cắt một vết ngang cổ trong không khí, thực chất là muốn khoe viên kim cương ba mươi cara trên chiếc nhẫn của mình. BobiAnne Llewellyn là người vợ thứ hai, ít tuổi hơn nhiều so với chồng mình, thượng nghị sĩ Forsyth Llewellyn.

Một vài người phụ nữ khẽ rùng mình trước lời gợi ý của BobiAnne dù rằng họ cũng ngầm đồng ý với bạn mình. Chỉ là, cái cách diễn đạt thô lậu của BobiAnne vốn không phải là cách mà các Máu Xanh vẫn làm.

Mimi nhận ra bạn mình, Bliss Llewellyn, cũng đang hướng cái nhìn về phía phát ra giọng nói xé tai của bà mẹ kế. Bliss là một trong số những thành viên mới nhất của Ủy Ban. Mặt Bliss từ từ chuyển sang màu gần giống với màu tóc đỏ rực của cô khi nghe thấy tiếng cười khùng khục phát ra nơi cổ họng của BobiAnne từ đầu kia căn phòng.

– Vậy là xem ra chúng ta đã có phương án giải quyết cho vấn đề này. – Priscilla ôn tồn nói. – Chúng ta sẽ giải thích với Sloane rằng họ không thể ngồi dự tiệc tại vị trí danh dự năm nay, đơn giản vì họ vẫn đang trong thời kỳ để tang con gái và chúng ta muốn tỏ ra tôn trọng điều đó. Chúng ta cũng sẽ để cô gái nhà Van Alen ngồi chung với họ. Như vậy họ sẽ chẳng thể nói được điều gì nữa, bởi dù sao họ cũng từng qua lại thân tình với Cordelia; và cháu gái bà ấy cũng đang chịu cảnh mất người thân như họ.

Nhắc tới Schuyler mới nhớ, con nhãi ranh không biết biến đi đằng nào rồi? Chuyện đó không thực sự khiến Mimi quan tâm, nhưng việc Schuyler không thèm xuất hiện tại buổi họp mặt ngày hôm nay làm cô khó chịu. Cô nghe ai đó nói rằng Schuyler và tên Conduit Máu Đỏ của cô ta, Oliver, đã đi Venice. Trong bao nhiêu nơi, tại sao lại là Venice chứ? Bọn chúng đang làm cái chết tiệt gì ở đó vậy? Mimi chun mũi. Nếu đã tới Ý thì không phải các thành phố thương mại lớn như Rome hay Milan sẽ là sự lựa chọn tốt hơn sao? Trong suy nghĩ của Mimi, Venice lúc nào cũng ẩm ướt và nhớp nháp. Mà quan trọng là làm sao bọn chúng có được sự cho phép của nhà trường?

Trường Duchesne không cảm thấy thoải mái với các kì nghỉ cá nhân tự do của học sinh. Thậm chí ngay cả nhà Force cũng đã nhận được lời khiển trách khi đưa hai đứa con sinh đôi của họ đi nghỉ tại một khu trượt tuyết vào tháng Hai năm ngoái. Theo lịch của nhà trường, “tuần lễ trượt tuyết” chính thức là vào tháng Ba, và các gia đình tốt nhất là nên tuân theo sự sắp đặt đó. Nhưng ai mà thèm quan tâm chứ? Đối với gia đình nhà Charles Force, cái thứ “bột xốp” trên núi Aspen sao có thể sánh ngang tầm với mùa tuyết tháng Hai được.Mimi ném một bông hồng lụa ngang qua bàn, về phía anh trai mình. Jack lúc này đang tham gia một cuộc thảo luận sôi nổi với các thành viên khác trong tiểu ban của cậu về vấn đề an ninh tại vũ hội. Bản thiết kế phòng khiêu vũ của khách sạn St. Regis đang trải rộng trước mặt họ.

Bông hồng rơi trúng đùi Jack khiến cậu ngạc nhiên ngước lên. Mimi nhe răng cười lại.

Mặt Jack hơi ửng hồng, nhưng cậu cũng đáp lại cô bằng một nụ cười chết người của riêng mình. Những tia nắng mặt trời chiếu rọi qua các khung cửa sổ làm bằng kính màu càng khiến cho khuân mặt điển trai của Jack rạng ngời một sắc vàng chói lóa.

Mimi chợt nghĩ cô sẽ chẳng bao giờ cảm thấy chán việc ngắm nhìn Jack. Cảm giác ấy tuyệt vời gần như ngắm nhìn chính mình trong gương vậy. Cô mừng là sau khi sự thật về dòng dõi của Schuyler, thực chất là một Máu Lai, một Quái thai, bị lộ ra, mọi chuyện giữa hai người họ lại quay trở về như bình thường. Mà có gì thực sự gọi là bình thường xunh quanh cặp sinh đôi nhà Force chứ?!

“Này anh chàng đẹp trai” – Mimi ngầm phát tín hiệu.

“Gì vậy?” – Jack cũng đáp lại mà không cần mở miệng.

“Chỉ là đang nghĩ về anh thôi.”

Nụ cười của Jack rạng rỡ hơn khi cậu ném trả bông hồng về phía em gái, bông hồng lại rơi xuống trúng đùi Mimi. Mimi giắt bông hồng ra phía sau tai, chớp chớp lông mi ra chiều cảm kích.

Cô kiểm tra lại các thiệp RSVP một lần nữa. Vì buổi vũ hội này là một sự kiện của toàn cộng đồng ma cà rồng nên ban điều hành chủ yếu là các bậc Trưởng bối và các Giám hộ, tựu chung là toàn người lớn tuổi. Mimi mím chặt môi. Chắc chắn rồi, đây sẽ là một bữa tiệc thú vị, một sự kiện hoành tráng nhất kể từ trước đến nay, nhưng cô bỗng nảy ra một ý nghĩ. Một buổi tiệc phụ ngay sau đó nghe thế nào nhỉ?

Một bữa tiệc chỉ có các ma cà rồng trẻ. Đó sẽ là nơi mang lại cho họ cảm giác thoải mái mà không phải giữ kẽ vì lo ngại ánh mắt phán xét từ phía các bậc phụ huynh, những người Giám hộ, và ban lãnh đạo Ủy Ban.

Một thứ gì đó phá cách và phiêu lưu… một thứ mà chỉ có những người xuất sắc nhất mới có quyền tham dự. Một nụ cười lạnh lùng sáng lên trên môi Mimi khi cô tưởng tượng ra cảnh những bạn bè cùng học tại Duchesne cầu xin cô mời họ tham dự bữa tiệc. Trong vô vọng, Mimi nghĩ. Bởi vì sẽ chẳng có giấy mời nào hết. Chỉ có những mẩu tin nhắn được gửi tới khách mời vào đêm diễn ra vũ hội Four Hundred, kèm theo đó là tên địa điểm tổ chức buổi tiệc phụ. Một đêm hai vũ hội chỉ dành cho ma cà rồng.

Mimi liếc nhìn Jack, lúc này đang cầm một tờ giấy trước mặt, làm che mất khuôn mặt đẹp trai của cậu. Mimi bỗng nhớ lại một cảnh trong quá khứ: hai người họ cúi chào nhau tại Cung điện Versailles, khuôn mặt họ ẩn sau những chiếc mặt nạ trang trí bằng hạt cườm và lông vũ. Hiển nhiên rồi!

Một vũ hội hóa trang.

Buổi tiệc phụ sẽ là màn trình diễn của những chiếc mặt nạ.

Không ai biết chắc ai là ai cũng như có những ai được mời và ai không được mời, tự nhiên sẽ gây ra một nỗi lo sợ tập thể cực kỳ tinh tế. Mimi cảm thấy tràn ngập vui thích trước ý tưởng này. Cô lúc nào cũng qua mặt những người khác trong việc kiếm tìm niềm vui thú, bởi Mimi lúc nào cũng sẵn sàng cho các cuộc vui.

[1] Addis Ababa: Thủ đô của Ethiopia, một quốc gia thuộc khu vực Đông Phi.

[2] Bác sĩ Zhivago: cuốn tiểu thuyết nổi tiếng xuất bản năm 1957 của tác giả người Nga Boris Pasternak.

[3] Gallon: đơn vị đo lường của Mỹ, 1 gallon xấp xỉ 3,8 lít.

[4] thiệp RSVP: Viết tắt của cụm từ tiếng Pháp “répondez, s’il vous plait”, có nghĩa là “Xin hãy hồi âm”. Khi khách mời nhận được thiệp này sẽ phải gửi lại hồi âm báo cho chủ tiệc biết mình có tham gia hay không để chủ tiệc ghi lại vào danh sách

Bình luận