Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Tộc Ma Cà Rồng – Tập 2 : Vũ Hội Hóa Trang

Chương 12

Tác giả: Melissa De La Cruz

Cách đó vài tòa nhà, trong khu căn hộ ba tầng của nhà Llewellyn, với cái tên thân mật “Penthouse des Rêves” được đặt dựa theo vẻ lộng lẫy của nó, nếu không muốn nói là lộng lẫy tới độ…kinh hoàng và khoe mẽ, Forsyth Llewellyn đang đứng trước gian phòng bí mật phía sau tủ giày. Ông nhanh nhẹn xoay nắm đấm cửa hai vòng sang phải, thêm ba vòng sang trái, rồi lùi về phía sau khi cánh cửa làm bằng thép không gỉ dày năm inch từ từ mở ra.

– Baaaa, lại chuyện gì nữa đây? – Bliss hỏi trong lúc đứng cạnh ba mình. – Con đã hẹn gặp Jaime tại sảnh khách sạn vào lúc tám giờ.

Trong tay cô là Tiểu thư Ellie, một con chó giống Chihuhua. Đối với Bliss, con chó giống như một người bạn thân thiết, gần gũi. Cái tên Tiểu thư Ellie được Bliss đặt theo tên nhân vật yêu thích của cô, và đương nhiên người đó sống ở Dallas rồi.

Đúng như đã hứa, Mimi đã sắp đặt để Bliss hẹn hò với Jaime Kip trong buổi vũ hội. Đó hoàn toàn là một cuộc hẹn mang tính bạn bè. Jaime không hề có chút hứng thú nào với Bliss và ngược lại. Trên thực tế, chính Jaime đã đề nghị họ hẹn gặp ở sảnh khách sạn St. Regis vì cả hai đều đến tham dự vũ hội cùng gia đình. Bliss có ấn tượng rõ rệt rằng Jaime hẹn hò với cô chỉ vì một lý do duy nhất là để Mimi buông tha cho cậu ta. Nhiều lúc, Mimi có thể trở nên khá áp đặt nếu cô ấy thực sự muốn tỏ ra như vậy. Bliss khoanh tay trước ngực và nhìn quanh phòng thay đồ khổng lồ của bà mẹ kế. Căn phòng này chưa bao giờ thất bại trong việc gây ấn tượng với những vị khách khi họ được mời đi tham quan nhà. “Căn buồng” có diện tích dễ lên tới hai nghìn feet vuông (xấp xỉ 186m2). Trong phòng có một bồn tắm chìm so với mặt sàn và được lát bằng đá hoa cương travectin quanh bồn, ngoài ra nó còn được trang bị thêm những chiếc vòi hoa sen xung quanh, kiến bạn có cảm giác như đang tắm giữa một đài phun nước. Căn phòng kéo dài tưởng chừng như vô tận được ốp toàn gương là gương, hầu ngụy trang một chuỗi những gian nhỏ chứa cả ngàn bộ quần áo hàng hiệu, tất cả đều được phân loại và sắp xếp bởi trợ lý riêng của BobiAnne. Quá tệ là phần nhiều trong số đó, theo đánh giá của Bliss, đều tầm thường và thiếu thẩm mỹ. BobiAnne chưa bao giờ gặp một chiếc áo pông-sô trang trí lông cò già và in hình hoa báo nào mà bà không thích.

Lúc này, BobiAnne đang bận bịu trong toa-lét[1] riêng của mình, và Bliss có thể nghe thấy tiếng cười inh tai nhức óc vọng lại tới phòng thay đồ khi bà buôn dưa lê bán dưa chuột với hai nhà tạo mẫu của mình.

Bliss nhìn vào hình ảnh mình phản chiếu trong những chiếc gương kéo dài đến vô tận. Cuối cùng cô vẫn quyết định mặc chiếc váy Dior xanh sẫm. Ba cô và cả mẹ kế đơn giản là không thể thốt lên lời nào khi nhìn thấy cô trong chiếc váy mới.

– Ôi con yêu, trông con đẹp quá. – BobiAnne thì thầm, ôm cô con gái riêng của chồng trong hai cánh tay xương xẩu có vẻ như càng lúc càng dài ra do tập quá nhiều bài tập Pilates[2]. Bliss có cảm giác như thể cô bị ôm bởi một bộ xương khô vậy. BobiAnne lúc nào cũng ca ngợi vẻ đẹp của Bliss lên tận trời xanh, trong khi lại miệt thị vẻ ngoài giản dị của cô con gái ruột. Jordan mới mười một tuổi, quá nhỏ để được mời tham dự vũ hội; cô bé đã nhòm vào phòng lúc Bliss thay đồ và đưa ra lời nhận xét của riêng mình.

– Trông chị như một ả lẳng lơ ý.

Bliss ném cái gối vào đứa em gái lúc đó đã kịp rút lui. Sau khi cô trình diện ba mẹ chiếc váy, ba cô đã đưa cô đến chỗ cái két sắt. Ông mở mấy cái ngăn kéo bọc da lộn được đặt làm riêng theo đúng chỉ thị của BobiAnne. Bliss có thể nhìn thấy những món đồ trang sức của bà mẹ kế, nào là những chiếc vương miện kim cương sáng lấp lánh, nào là vòng cổ, nhẫn và cả những sợi dây chuyền đeo tay. Cứ như thể đang ở trong tiệm Harry Winston vậy. Thực tế, người ta đồn rằng khi gia đình nhà Llewellyn chuyển từ Texas đến Manhattan, phu nhân ngài thượng nghị sĩ đã dọn sạch những cái hầm của tất cả các nhà buồn kim cương lớn nhất vùng để ăn mừng sự thăng tiến của gia đình họ trong xã hội thượng lưu ở New York.

Ba Bliss lôi ra một chiếc hộp nhung đen dài từ ngăn kéo cuối cùng.

– Cái này là của mẹ con. – Ông nói, đoạn chỉ cho cô viên ngọc lục bảo to đùng, cắt thành hình vuông vát bốn góc, được gắn vào sợi dây chuyền bạch kim. – Ý ba là mẹ đẻ của con ý. Không phải BobiAnne đâu.

Bliss không thốt ra được lời nào.

– Tối nay, ba muốn con đeo nó. Đây là thời khắc quan trọng đối với chúng ta, đối với cả gia đình ta. Con sẽ tôn vinh ký ức về mẹ con bằng sợi dây chuyền này. – Ngài thượng nghị sĩ tiếp tục nói trong lúc vòng sợi dây quanh cổ con gái.

Bliss biết rất ít về mẹ đẻ của mình, chỉ biết rằng bà sớm thoát khỏi chu kỳ này vì một lý do nào đó cô không rõ. Ba cô chưa bao giờ đề cập tới chuyện này, và suốt từ thời thơ ấu đến giờ, Bliss hiểu rằng mẹ cô là một đề tài gây nhiều đau đớn cho ông. Ngay cả kỷ vật về bà cũng chẳng có nhiều ngoài một vài tấm ảnh còn sót lại nhưng chúng đều đã mờ và bong tróc hết cả, vì vậy Bliss thậm chí còn không biết hình dáng mẹ mình ra sao.

Mỗi khi Bliss hỏi về mẹ đẻ của mình, ba cô chỉ nói rằng “hãy tập trung vào phần ký ức liên quan” và rằng cô sẽ gặp lại mẹ nếu thời gian cho phép.

Con chó trong cánh tay Bliss bỗng nhiên nổi khùng. Nó sủa lên từng hồi và gầm gừ khi trông thấy viên đá.

– Tiểu thư Ellie! Dừng lại ngay!

– Yên nào! – Thượng nghị sĩ ra lệnh. Con chó ngay lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Bliss và chuồn thẳng ra cửa.

– Ba làm nó sợ rồi đấy.

Bliss nhìn xuống viên ngọc lục bảo, lúc này đang nép bên khe hở trên ngực cô. Nó khá nặng. Cô không rõ mình có thích nó hay không. No to quá. Mẹ cô thực sự đã đeo nó sao?

– Viên đá này được gọi là “Bông hồng của Lucifer”, hay “Sự hủy diệt của Lucifer” – Ngài thượng nghị sĩ giải thích với một nụ cười. – Con đã nghe câu chuyện về nó chưa?

Bliss lắc đầu.

– Chuyện kể rằng khi Lucifer bị đuổi khỏi Thiên Đàng, một viên ngọc đã rơi khỏi vương miện của ông ta. Viên ngọc đó được gọi là “Bông hồng của Lucifer – Ngôi sao Mai của Trái đất[3]”. Còn trong một số câu chuyện khác, nó lại được gọi là Chén Thánh.

Bliss ghi nhận thông tin vừa nghe trong im lặng, vì cô không biết phải nghĩ thế nào về chuyện này. Mẹ của cô sở hữu một viên ngọc liên quan tới bọn Máu Bạc ư?

– Tất nhiên là… – Thượng nghị sĩ vừa lắc đầu vừa nói – …đó chỉ là chuyện kể thôi.

Đúng lúc đó, BobiAnne bước vào phòng. Bà mặc một cái váy hiệu Versace trông thật đáng kinh hãi. Cái váy trông như thể một tấm ván lợp làm từ nhựa vinyl pha kim loại được phun sơn.

– Trông em thế nào? – bà hỏi chồng bằng một giọng ngọt ngào. Bliss và ba cô trao đổi một cái liếc nhanh.

– Đẹp lắm, em yêu. – Ba cô nói với một nụ cười đông cứng. – Chúng ta đi thôi nhỉ? Xe đang chờ.

Trước cửa khách sạn, một nhóm đông đảo thợ săn ảnh đang tụ tập, và cả một nhóm càng lúc càng đông những người đi đường tò mò bị giữ lại bởi đội bảo vệ và một đội NYPD (Sở Cảnh sát New York). Mỗi khi có chiếc Town Car[4] màu đen nào đỗ lại trước lối ra vào của khách sạn, những ánh đèn flash lại được dịp lóe sáng tới tấp cùng tiếng người nhốn nháo và tiếng bấm máy tanh tách.

– Ta đến rồi đây. – BobiAnne reo lên hoan hỉ khi bước ra khỏi xe và vịn vào cánh tay chồng.

Nhưng các tay paparazzi chỉ hứng thú với mỗi Bliss.

– Bliss! Bên này! Bliss! Một kiểu cho tôi nào! Bliss, hướng này!

– Váy của cô mang nhãn hiệu nào?

– Ai thiết kế chiếc váy này?

Một vài tay phó nháy và phóng viên còn tỏ ra lịch sự hỏi han vợ chồng Thượng nghị sĩ, đề nghị ông bà phát biểu cảm tưởng về buổi vũ hội, nhưng rõ ràng Bliss vẫn là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.

Từ vỉa hè đến cửa ra vào của khách sạn chỉ có mười bước chân, nhưng Bliss mất tới gần nửa giờ đồng hồ mới vào được trong tiền sảnh.

– Náo nhiệt thật. – Bliss thốt lên, trông có vẻ hài lòng khi cuối cùng cũng vào được bên trong tiền sảnh và thấy ngay bạn hẹn của mình đang đứng chờ ở phía bàn lễ tân, trông có vẻ mất kiên nhẫn lắm rồi.

Toàn bộ Phòng Khiêu vũ của St. Regis đã biến thành thế giới thần tiên lung linh trong tiết mùa đông: những chùm đèn pha lê treo trên những sợi dây mềm gắn thạch anh, những bông hồng Vẻ Đẹp Mỹ rạng rỡ nở khắp mọi nơi: chúng được dùng để trang trí những chùm chúc đài trên không trung hoặc được cắm trong những bình lớn cao tới 6 foot (hơn 1m) đặt giữa bàn (nặng tới nỗi mà chân bàn phải được gia cố lại) và đương nhiên không thể quên vòng hoa hồng khổng lồ ở mỗi lối vào. Một chiếc thảm trắng như tuyết trải trên nền đá hoa cương dẫn từ phòng lễ tân phía trước vào trong phòng khiêu vũ.

– Thượng nghĩ sĩ Forsyth Llewellyn và phu nhân. – Một tiếng thông báo xướng lên khi chính khách cùng vợ xuất hiện ở đầu cầu thang. Một chùm ánh sáng chiếu vào họ và các nhạc công dạo một hồi trống trang trọng.

– Ngài James Andrews Kip và Cô Bliss Llewellyn.

Cả bốn người cùng chậm tiến ra giữa sảnh khiêu vũ.

Hai dàn nhạc giao hưởng lớn ngồi đối diện nhau ở hai bên phòng, đang chơi một bản van-xơ nhẹ nhàng trong lúc các ma cà rồng Máu Xanh đi qua đi lại trong những bộ xiêm áo lộng lẫy. Cánh đàn ông hào nhoáng và quyến rũ trong những chiếc áo đuôi tôm, còn các bà các cô với dáng vẻ siêu mảnh và kiểu cách không thể hơn được nữa trong những chiếc váy dạ hội. Đúng là một cảnh quan huyền diệu. Ủy Ban thực sự đã nỗ lực hết mình cho buổi tối hôm nay. Toàn bộ phòng khiêu vũ nhuốm một vẻ rực rỡ, sáng chói đến lóa mắt: từ những chùm đèn pha lê cổ sáng lấp lánh đến sàn nhà lát đá bóng lộn.

Jaime đưa Bliss tới bàn của cô, chào tạm biệt và nhanh chóng biến mất trong suốt phần còn lại của buổi tối. Thế cũng là quá đủ rồi. Bliss tìm thấy Mimi đang đứng cạnh ba mẹ cô chỗ hàng người đón tiếp.

– Wow, xem kìa! – Mimi thốt lên, ngay lập tức chuyển cái nhìn chăm chú vào sợi dây chuyền trên cổ Bliss. – Đúng là đỉnh của đỉnh!

– Là của mẹ mình đấy. – Bliss giải thích. Cô nói cho Mimi về truyền thuyết về viên ngọc “Sự hủy diệt của Lucifer”.

Mimi nâng viên ngọc trên tay, vuốt ve mặt đá lạnh băng. Khi chạm vào nó, cô bỗng bị đưa ngược thời gian về nơi xảy ra trận chiến cuối cùng, những hình ảnh về cái ngày đen tối đó tràn về trong óc cô cùng với tiếng kèn hiệu văng vẳng từ xa, Michael cùng thanh gươm rực lửa, sự hủy diệt, và rồi lạnh như băng. Cái lạnh băng giá… đánh thức dòng máu bất tử trên cõi trần thế cùng với khao khát uống máu.

– Ồ. – Mắt Mimi đờ đẫn, tay vẫn giữ viên đá. Và rồi cô bỗng thả rơi nó xuống như thể nó đốt cháy da thịt cô. Bliss ngạc nhiên. Cô biết có điều gì đó đang xảy ra với Mimi, hình ảnh quá khứ nhá lên, ký ức tràn về khi Mimi chạm vào viên ngọc. Nhưng tới khi Bliss chạm vào nó thì chẳng có điều gì xảy ra cả. Chỉ là một viên ngọc lục bảo vô tri vô giác. “Sự hủy diệt của Lucifer”. Cái tên khiến cô rùng mình.

– Nó đúng là “Trái tim của Đại dương”[5] đấy. – Mimi đùa – Hãy hứa với tớ là cậu sẽ không ném nó khỏi boong tàu Titanic đấy nhé.

Bliss cố cười. Viên đá 55 cara vẫn nặng trĩu trên da thịt cô.

Bông hồng của Lucifer. Sự hủy diệt của Lucifer. Hoàng tử Máu Bạc. Tài sản quý giá nhất của ông ta đang ở trên cổ cô như một cái thòng lọng. Bliss rùng mình. Một phần trong cô muốn giựt phăng sợi dây khỏi cổ và ném nó đi càng xa càng tốt.

[1] ở đây không phải là toa-lét theo nghĩa nhà vệ sinh thông thường mà là tổ hợp phòng tắm + thay đồ + trang điểm nhưng Bliss đã nhại lại kiểu dùng tiếng Pháp của BobiAnne (toilette) nên Yu để nguyên phiên âm.

[2] Pilates: tên hệ thống những bài tập thể dục tăng cường sức khỏe.

[3] Xin giải thích một chút về tên gọi của Quỷ Satan: Lucifer là tên đầu tiên của Quỷ Satan, đây là một từ trong tiếng Latin có nghĩa là “mang theo ánh sáng”, được nhắc đến lần đầu tiên trong Kinh Isaiah (ghi những lời tiên tri và răn dạy của nhà tiên tri người Do Thái Isaiah) để ám chỉ một thiên thần gãy cánh, rơi khỏi Thiên Đàng, khi rơi xuống trái đất vẫn còn mang theo ánh sáng của nhà Trời, vì vậy gọi là “lucifer” (lúc này lucifer chưa phải danh từ riêng). Sau này khi Kinh Thánh được dịch ra tiếng Anh, các dịch giả dùng từ The Morning Star (Sao Mai) để dùng thay từ lucifer trong tiếng Latin (vì sao Mai/ sao Kim là ngôi sao đầu tiên xuất hiện ở phía Đông lúc mặt trời mọc, mang theo tia sáng đầu tiên trong ngày). Sau Kinh Isaiah, có nhiều truyền thuyết nói về Quỷ dữ và trong một số câu chuyện người ta giả tưởng rằng Quỷ dữ thực chất là một thiên thần gãy cánh bị Chúa đuổi khỏi Thiên Đàng, vì vậy Lucifer dần biến thành danh từ riêng chỉ Quỷ dữ, cùng với tên The Morning Star. Ngoài ra Quỷ Satan còn được Kinh Thánh nhắc tới bằng rất nhiều tên khác nhau, trong đó có rất nhiều tên có từ “Ánh sáng” thay vì từ “bóng tối” như nhiều người vẫn nghĩ, chỉ trừ 2 tên duy nhất là “Kẻ thống trị Bóng tối của thế gian” và “Sức mạnh Bóng tối”. Tên Satan là tên mãi về sau mới được nhắc đến lần đầu trong Kinh Tân Ước. Bộ Kinh này không còn dùng tên Lucifer nữa (có lẽ vì ý nghĩa khá hay của từ này). Tuy nhiên, giờ đây trong dân gian nhiều người vẫn chuộng dùng tên Lucifer.

[4] Town Car: loại xe hơi có thân kiểu cổ, bên trong có vách ngăn giữa khoang trước cho tài xế và khoang sau

[5] Trái tim của Đại dương: sợi dây chuyền giả tưởng xuất hiện trong phim Titanic (1997), dựa theo hình mẫu sợi dây chuyền Hope Diamond nổi tiếng.

Bình luận