Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tới khách sạn Mercer là ý của Oliver. Cậu không muốn dùng phòng mình hoặc phòng Schuyler vì cho rằng sẽ thật kì cục nếu làm “chuyện đó” ở chính nơi mà họ từng dành những khoảnh khắc của một thời “ngây thơ trong sáng” cùng nhau đọc tạp chí hay xem tivi. Vì lẽ đó, cậu đã đặt một phòng tại khách sạn trong trung tâm thành phố.

Oliver thuyết phục Schuyler đi uống vài ly với cậu ở quầy bar đọc sách (loại vừa phục vụ đồ uống vừa trưng bày sách cho khách mượn đọc tại chỗ) trước khi lên phòng.

– Cậu không uống cũng được nhưng tớ thì chắc chắn là cần một ly. – Cậu nói.

Schuyler kiên nhẫn nhìn Oliver nốc hết ly Manhattan này đến ly khác. Cả hai không nói gì nhiều. Quầy bar đọc sách chỉ mở cửa phục vụ những khách tới nghỉ ở khách sạn. Hai người ngồi ở một góc riêng tư trong bar, vị khách duy nhất còn lại trong bar lúc này là một ngôi sao điện ảnh đang tiếp chuyện với phóng viên tạp chí ở đầu kia căn phòng. Ngôi sao điện ảnh gác chân lên ghế bành và cười to quá mức, trong khi người phóng viên có vẻ lo lắng và rụt rè trước ngôi sao lớn. Một máy ghi âm nhỏ màu bạc đặt trên bàn uống cocktail giữa hai người họ.

– Được rồi, làm thôi. – Oliver nói, gạt cái ly thứ ba đang uống dở sang một bên.

– Chúa ơi, trông cậu như thể bị tớ đày ra mặt trận không bằng. – Schuyler nói khi họ đi về phía thang máy.

Căn phòng một giường ngủ có cảnh ban công lộng lẫy nhìn ra trung tâm thành phố, và được bài trí với nội thất loại tối tân nhất: đồ đạc trong phòng làm từ gỗ mun sẫm màu hiệu Makassar, gối tựa, ôm các loại làm bằng len chế từ lông cừu, sàn nhà lát gạch epoxy đen bóng loáng như gương soi, một quầy bar nho nhỏ làm từ đá mã não, một chiếc tivi màn hình phẳng, và những bức tường thép không gỉ trông có vẻ lãnh lẽo nhưng thực chất lại trơn phẳng và ấm áp, giống như bơ vậy.

– Tuyệt. – Schuyler nói khi ngồi ở mé chiếc giường cỡ đại, còn Oliver thì ngồi ở mé đối diện.

– Cậu chắc là cậu muốn điều này chứ? – Oliver hỏi, ngồi trong tư thế hướng người về phía trước, hai tay ôm lấy mặt.

– Ollie, nếu tớ không làm chuyện này, tớ sẽ rơi vào trạng thái hôn mê và không bao giờ tỉnh dậy nữa. Sáng nay tớ thậm chí còn không thể ra khỏi giường được.

Oliver nuốt nước bọt.

– Tớ ghét vì đã ép cậu làm chuyện này, nhưng chỉ là, tớ không biết nữa, tớ không muốn lần đầu tiên của tớ lại diễn ra với một người tớ thậm chí không quen biết, cậu hiểu chứ? – Schuyler kể thêm cho cậu nghe chuyện xảy ra với Bliss lúc ở Montserrat. – Và cậu là người bạn thân thiết nhất của tớ.

– Sky, cậu biết tớ có thể làm mọi thứ vì cậu. Nhưng chuyện này chống lại Luật lệ. Các Conduit không được phép trở thành thân linh quen thuộc của ma cà rồng mà họ phục vụ. Chúng tớ buộc phải có thái độ khách quan. Và chuyện này không thuộc phạm vi mối quan hệ giữa ma cà rồng và Conduit. Những chuyện như Caerimonia chỉ làm cho mọi thứ rắc rối hơn thôi, cậu hiểu không?! – Oliver giải thích.

Cách đây một tuần, Schuyler lần đầu tiên ngỏ ý hỏi Oliver xem cậu có đồng ý trở thành thần linh quen thuộc của cô không, cậu đã nói rằng cậu sẽ nghĩ về điều đó. Ngày hôm sau, cậu không nhắc lại chuyện này, và Schuyler cho rằng cậu quá lịch sự để nói “không” với cô, nên cậu mới hành động như thể cô chưa từng hỏi cậu cái gì hết. Vài ngày tiếp theo trôi qua, và cả hai vẫn không đả động gì đến nó. Schuyler bắt đầu nghĩ rằng cô cần phải tìm cách khác. Nhưng sáng nay, cô tìm thấy một chiếc phong bì nhét trong ngăn tủ của cô. Nó được gửi từ khách sạn Mercer, bên trong có đựng một chiếc chìa khóa thẻ nhựa của một trong những căn phòng ở đó. “Hẹn gặp cậu tối nay.” – Oliver đã viết như vậy trong thư.

Không phải Schuyler không có những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn về chuyện này. Cô cũng ghét việc phải đẩy Oliver vào tình thế này lắm chứ, nhưng cô cảm thấy mình không còn cách nào khác. Nếu cô phải có thần linh quen thuộc thì ít ra, bỏ qua trò “chơi chữ”, đó cũng nên là người đã “quen thuộc” với cô từ trước đó rồi. Và cô luôn cảm thấy bị hút về phía Oliver kể từ lúc ở Venice trở về. Có lẽ đó chính là dấu hiệu cho thấy mọi việc đã được an bài rồi. Và rằng chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra thôi.

– Chỉ cần cậu nói, Ollie, chúng ta sẽ không làm chuyện này nữa, được chứ? – Schuyler đề nghị, hai tay cô bám lấy thành giường, kéo căng mép tấm ga trải giường.

– OK. Vậy thì đừng làm nữa. – Ngay tức khắc Oliver bật ra. Cậu thở dài rồi nằm phịch xuống giường, xoa xoa tay trên tấm chăn lông vịt. Đôi chân dài của cậu vắt vẻo quá mép giường nhưng toàn thân người hoàn toàn thẳng băng. Cậu nhắm mắt, như thể sự tình quá mức chịu đựng của cậu, rồi cậu lại đưa hai tay ôm lấy mặt, như thể để che giấu bản thân khỏi thứ gì đó.

– Cậu thực sự có ý vậy à? – Schuyler hỏi lại với chút sợ hãi.

– Tớ không biết nữa. – Tiếng Oliver rền rĩ vang lên sau hai bàn tay cậu, lúc naỳ đã che phủ hết cả mồm miệng cậu.

– Chỉ là, cậu biết đấy, tớ sẽ thực sự cẩn thận, nếu cậu sợ, ý tớ là vậy. Cậu phải tin tưởng tớ. – Cô vẫn ngồi thẳng đối diện với bức tường cửa sổ kính, trong khi Oliver nhìn lên trần nhà.

– Tớ tin cậu mà. – Oliver nói bằng tông giọng buồn bã, căng thẳng. – Tớ đã gửi gắm cả cuộc đời mình cho cậu.

– Tớ biết việc này sẽ làm thay đổi mối quan hệ của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn sẽ là bạn thân của nhau. Chuyện này sẽ không thay đổi điều đó, đúng không? Ý tớ là, tớ vốn đã yêu mến cậu rồi. – Schuyler nói. Từng lời của cô đều là thật, cô rất quý mến Oliver. Cô không thể tưởng tượng cuộc đời này sẽ ra sao nếu không có cậu. Cô quay lại nhìn thẳng vào cậu. Oliver đã bỏ tay khỏi mặt và mở hai mắt ra nhìn cô. Cô nhận ra cái cách mái tóc màu hạt dẻ của cậu ôm lấy khuôn mặt điển trai, và cách cái cổ của cậu trông thật mời gọi bên dưới cổ áo phông Oxford bẻ cao. – Cậu không yêu tớ sao? – Schuyler biết mình đang gây sức ép lên Oliver, nhưng cô không đừng được. Cô cần cậu nói “có” với cô. Nếu không thì… cô sẽ làm chuyện này với ai đây?

Oliver cố không đỏ mặt và tránh nhìn vào mắt Schuyler. Cậu nâng người trở lại tư thế ngồi.

– Được rồi. – Cậu nói, giống như đang nói với chính bản thân mình hơn là nói với Schuyler.

Schuyler tiến sát về phía cậu và dựa vào người cậu, và chỉ bằng một vài chuyển động nho nhỏ, cô đã ngồi trên đùi cậu.

– Ổn chứ?

– Cậu nặng lắm. – Oliver trêu chọc, và mỉm cười với cô.

– Tớ không thế.

– Được rồi, thì cậu không thế.

– Cậu dễ thương lắm ý, biết không hả? Ý tớ là cậu thực sự rất dễ thương. Tại sao cậu dành nhiều thời gian cho tớ thế? Cậu nên hẹn hò đi. Cô nói thản nhiên trong khi gạt mớ tóc mai ra khỏi đôi mắt nâu vàng của cậu. Đó là đôi mắt ấm áp nhất, tốt bụng nhất mà cô từng nhìn thấy, Schuyler nghĩ thầm. Cô luôn có cảm giác an toàn khi ở bên Oliver.

– Ờ, tớ, hẹn hò. – Oliver phá ra cười. Cậu quàng tay quanh eo Schuyler.

– Tại sao không chứ? Đó đâu phải chuyện gì mới mẻ đâu.

– Hửm? – Oliver hỏi lại.

– Ừm…

Schuyler chưa kịp nói thì Oliver đã đặt một bàn tay ấm áp lên cằm cô và kéo cô về phía cậu. Và rồi họ hôn nhau. Đầu tiên là những nụ hôn nhẹ nhàng, ngập ngừng vẻ thăm dò, rồi tới những nụ hôn cuồng nhiệt hơn khi cả hai hé mở khuôn miệng.

– Mmm… – Schuyler thở ra. Vậy nó là như thế này sao? Hôn Oliver. Nó không giống bất cứ cảm giác gì mà cô từng tưởng tượng ra. Nó tuyệt hơn thế. Như thể hai người sinh ra để dành cho nhau vậy. Schuyler dấn người sát vào Oliver, còn Oliver lùa tay vào tóc Schuyler. Chuyện này thật mới mẻ. Nó giống một bước ngoặt. Rồi cô bắt đầu hôn cằm cậu, cổ cậu.

– Sky…

– Mmmm?

Đột nhiên, Oliver đẩy cô ra, kéo tay cô đang quàng sau lưng cậu ra trước, và nhanh chóng đẩy cô ra khỏi đùi cậu.

– Không. – Cậu nói, thở hổn hển khó nhọc. Hai má cậu đỏ bừng vì xấu hổ.

– Không ư? – Schuyler hỏi lại, ra chiều không hiểu. Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp cơ mà. Tất cả đều đúng trình tự, phải vậy không nhỉ?

– Không. – Oliver đứng dậy và bắt đầu bước lùi ra xa. – Nụ hôn Thần Thánh có một ý nghĩa nhất định. Nó đã khiến mẹ cậu thành ra như vậy đó. Và cậu biết sao không? Cậu sẽ phải đi tìm một con chuột lang khác làm thí nghiệm thôi. Tớ sẽ không làm chuyện này chỉ vì bị ép buộc đâu.

– Ollie.

– Đừng, Schuyler.

Cậu chưa bao giờ gọi cô là Schuyler trừ khi cậu thực sự tức giận. Schuyler đành giữ im lặng.

– Tớ đi đây. Tớ không thể ở với cậu… Cậu lúc này không phải là cậu nữa rồi. – Oliver nói, đoạn mặc áo khoác và đóng sầm cửa phòng khi cậu lao như vũ bão ra ngoài màn đêm.

Bình luận
× sticky