– Trông em có vẻ gì đó khang khác. – Kingsley nói vào một chiều khi họ được cho là đang làm bài tập về nhà trong phòng Bliss. Nói là “được cho” bởi vì đó là những gì Bliss đã nghĩ là sẽ xảy ra, nhưng rồi Kingsley lúc nào cũng đề xuất những ý tưởng khác. BobiAnne luôn nằng nặc đòi Bliss để cửa phòng mở mỗi khi cô mời một chàng trai về nhà, và đó đã trở thành một nguyên tắc của mẹ kế cô. Nhưng hôm nay BobiAnne không có ở nhà. Mỗi tuần bà lại đi spa vào ngày này, vì vậy bà sẽ vắng nhà trong vài tiếng liền. Jordan thì đang ở buổi diễn thử ba-lê, việc này cũng phải kéo dài tới tận khuya. Vậy là Bliss chỉ có một mình, không tính đám người giúp việc ở tầng một, mãi tận khu dành riêng cho họ.
– Em mới cắt tóc. – Bliss nói trong lúc nhìn vào bài luận tiếng Đức của cô. Cô biết đó không phải thứ Kingsley đang ám chỉ tới. Kể từ khi cô nhận được hai bó hồng nhung vào ngày Valentine, Kingsley cứ trêu cô mãi và nhằng nhẵng đòi tìm ra bằng được nhân dạng của cái người được gọi là “chàng trai bí ẩn” của Bliss.
– Không, không phải cái đó. – Kingsley mỉm cười. Anh duỗi người trên giường ngủ của cô như một con mèo lười, mái tóc đen dài đến nỗi cuốn cả vào cổ áo sơ mi của anh. Vở ghi chép và kẹp giấy vứt bừa bãi xung quanh anh, trong đó có cả quyển sách bọc da sẫm màu mà anh luôn đọc. Nhưng suốt cả giờ đồng hồ qua, anh chẳng hề làm bất cứ bài tập nào mà thay vào đó trêu chọc cô cả buổi tối.
– Em không hiểu anh đang nói về chuyện gì. – Bliss trả lời, tiếp tục tỏ vẻ ngoan cố.
– Anh nghĩ là em có đấy. Em đã thu nạp một thần linh loài người trong kì nghỉ nho nhỏ hay buổi chụp hình gì đó như em vẫn gọi, sao cũng được. Iem đã uống máo yên ta. (Em đã uống máu anh ta) – Kingsley nói, nhại theo âm điệu vùng Transylvania[1]. – Chậc, bất cứ kẻ nào dám tự nhận mình là một dân quê tỉnh lẻ đến từ Tây Âu phải nói là rất xuất sắc đấy.
– Nếu em đã làm vậy thì sao nào? – Bliss hỏi lại.
– Ồ, thì tốt chứ sao. Vậy là giờ chúng ta đã tiến thêm được một chút rồi đây. Thế em có thích chuyện đó không?
– Anh không ghen à? – Bliss lại hỏi.
– Ghen á? Tại sao anh phải ghen? – Kingsley trông có vẻ bị sốc thực sự. – Anh nghĩ là em chưa hiểu hết rồi, nếu anh ghen thì chẳng khác nào đi ghen với tên thợ làm tóc của em. Suy cho cùng thì thần linh quen thuộc cũng chỉ là một loại dịch vụ thôi. Chúng ta không gắn bó về mặt tình cảm đối với họ.
– Chúng ta?
– Em hiểu anh muốn nói gì mà.
Kingsley tiến lại phía Bliss và bắt đầu xoa xoa lưng cô.
– Thôi nào, thư giãn đi em… Em vẫn gặp mấy cơn ác mộng đấy à? Vẫn còn bị ngất sao?
Bliss gật đầu.
– Em đã thử làm theo những gì anh nói chưa? – Kingsley hỏi.
Bliss lắc đầu. Cô quá khiếp sợ nên không dám làm những gì anh chỉ dẫn.
– Ừm, em nên thử, nó có tác dụng đấy. Ít nhất là đối với anh. – Những ngón tay của Kingsley xoa bóp cơ bắp đau nhức của cô một cách thành thục, và Bliss ngay lập tức đờ ra trước sự đụng chạm của anh. Cứ như thể cô bị thôi miên vậy… Đôi mắt đỏ au với con ngươi màu bạc, và giọng nói thì thầm vang lên như một tiếng rít…
Sớm thôi…
Sớm thôi…
Sớm thôi…
Con quái thú lại xuất hiện rồi, nó đang đuổi theo cô xuyên qua những hành lang ngang dọc như một mê cung. Cô cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ người nó, và hơi thở hôi hám đang phả trên má cô. Cô bị dồn vào một góc, và rồi cô không tài nào tỉnh dậy được. Cô nhìn vào mắt nó. Làm đi, làm đi, cô thầm nghĩ. Hãy làm theo những gì Kingsley nói.
Hãy trò chuyện với nó.
“Mày muốn gì?” – Bliss hỏi.
“Ta chỉ muốn tán gẫu thôi mà.” – Đôi mắt đỏ au nháy lại với cô.
Lúc tỉnh dậy, Bliss nhận ra cô đã tự cào cấu mình trong cơn sợ hãi. Trên hai cánh tay cô đầy những vết thâm tím xấu xí. Nhưng Kingsley đã đúng. Nó đã phát huy tác dụng. Con thú đã biến mất.
[1] Transylvania: thuộc Đông Âu, nay là miền Trung và Tây Bắc Rumani.