Taị một góc khuất nằm sâu trong kho sách ngầm bên dưới Kho Lưu Trữ Lịch sử, Mimi Force cúi gằm mặt đọc một cuốn sách bọc da đã cũ. Đó chính là cuốn đã bị ba cô tịch thu vài tuần trước. Người ta có thể giấu kín nó trong tủ khóa của Kho Lưu Trữ, nhưng chuyện mò ra chiếc chìa khóa mở cánh tủ đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, và cũng chẳng tốn nhiều sức lắm khi mà mấy ông bà thủ thư người trần mắt thịt kia không phải là đối thủ của một ma cà rồng đang trong cơn giận dữ như cô.
Cuốn sách đang mở ra ở trang cuối cùng, một trang giấy đen, in chữ màu mực xanh sáng rõ, cùng màu với dòng máu đang chảy trong huyết quản của Mimi.
Kingsley Martin đứng ngay cạnh cô, cả hai cùng đọc nhờ ánh sáng của cây nến duy nhất cạnh đó. Xung quanh họ, những hàng giá sách và tủ sách cao tới hơn mét tám tưởng như kéo dài tới vô tận đứng im lìm và khuất lấp trong bóng tối. Khu Lưu Trữ hiện có khoảng mười triệu đầu sách. Đây là thư viện lớn nhất trên thế giới, chưa tính còn có những kho chứa sách nằm sâu dưới lòng Manhattan, cách mặt đất tới mấy tầng nhà. Không một ai dám chắc chiếc thang máy kiểu lồng treo đã gỉ sét, lung lay chạy xuống sâu bên dưới tới bao xa nữa.
Hai người quyết định thực hiện thần chú ở dưới chốn này. Câu thần chú buộc phải thực hiện ở “một nơi ẩn chứa sức mạnh nguyên thủy”, và Kingsley đề xuất trụ sở đầu não của gia tộc Máu Xanh – chính là Kho Lưu Trữ Lịch sử.
– Trong này nói chỉ có kẻ nào có tâm trí giống nó mới có thể gọi nó ra. – Mimi nhắc lại thông tin đọc được trong sách.
– Thế có nghĩa là nó phải muốn thứ mà em muốn, bởi chỉ khi đó nó mới đáp lại tiếng gọi của em. – Kingsley giải thích.
– OK.
– Trước tiên em phải gọi nạn nhân của mình tới đã. – Kingsley nói.
Mimi bắt đầu vẽ hình ngôi sao năm cánh xung quanh họ, đảm bảo họ vẫn ở trong vòng phấn vẽ.
– Hỡi Hoàng tử Bóng tối của gia tộc Máu Bạc, xin hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của ta. Ta, Azrael, yêu cầu người hãy mang kẻ thù của ta tới đây. – Mimi ra lệnh bằng giọng to, rõ ràng.
Trên tầng cao nhất của Khu Lưu Trữ, Schuyler Van Alen vừa bước vào phòng đọc chính, tìm kiếm Oliver. Sau khi ngồi trong phòng khách sạn suốt một tiếng đồng hồ, cô quyết định không thể cứ ngồi im đó mà chẳng làm gì, hay chỉ biết chờ tới khi nào cậu bình tĩnh lại. Cô phải tìm Oliver và xin lỗi cậu. Điều cô đòi hỏi ở cậu là không đúng. Giờ cô đã hiểu rõ. Cô đã yêu cầu quá đáng và mong cậu sẽ tha thứ cho cô. Oliver vẫn thường dành những buổi tối cuối tuần chôn mình trong gian làm việc của cậu ở Khu Lưu Trữ, nơi đầu tiên mà cô quyết định lui tới để tìm cậu sau khi cậu không thèm nghe điện thoại của cô hay đáp lại tin nhắn cô gửi tới chiếc BlackBerry của cậu. Schuyler nhận ra Bliss Llewellyn cũng đang ngồi trên một trong những chiếc ghế bành sờn cũ ở khu vực đăng ký mượn sách.
– Hey. – Schuyler gọi. – Cậu có nhìn thấy Oliver đâu không?
Bliss gật đầu:
– Tớ nghĩ là cậu ấy trong kia. Cậu ấy cũng vừa mới tới vài phút trước thôi.
– Tuyệt.
Sau sự vụ xảy ra ở Montserrat, Bliss cảm thấy có chút xấu hổ khi gặp mặt Schuyler.
– Tớ, ờ, đang chờ Kingsley. – Bliss nói. – Anh ấy hẹn gặp tớ ở đây.
Schuyler gật đầu đáp lại, cô đâu có yêu cầu Bliss phải giải thích sự có mặt của cô ấy ở đây đâu. Cô tạm biệt Bliss ngay chỗ cổng vào và đi nhanh qua căn phòng yên tĩnh để tìm bạn mình. Khu Lưu Trữ có vẻ đông so với một tối cuối tuần. Gần như tất cả khu đọc sách riêng đều kín chỗ. Các thủ thư đang sắp xếp lại sách trên giá, còn một vài thành viên kỳ cựu của Ủy Ban đang tụ tập chuẩn bị cho buổi họp mặt hàng tuần của họ. Giữa đám người đó, Schuyler nhận ra bóng dáng thanh mảnh của Priscilla Dupont trong bộ đồ trắng. Trưởng Giám hộ đang trò chuyện sôi nổi với một thành viên khác trong Hội Đồng. Các vị Trưởng bối dần biến mất sau cánh cửa phòng họp kín, và Schuyler nhận ra Jack Force đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của cậu gần lò sưởi, đọc một cuốn sách.
Bên trong hình sao năm cánh, ngọn lửa từ cây nến nhá lên, và chỉ cho Mimi thấy hình ảnh tầng phía trên của Khu Lưu Trữ. Phải thế chứ. Đúng như bùa chú đã hứa hẹn. Schuyler Van Alen đứng ngay kia, giữa căn phòng tầng trên. Nạn nhân đã được triệu gọi tới điểm làm phép.
Mimi cảm nhận được trong tim một nỗi hân hoan. Chính là cảm giác này. Rồi đây nó sẽ còn trọn vẹn hơn nữa. Cô sắp sửa trừ bỏ được con gián con kia, một lần và mãi mãi. Hiển nhiên Schuyler đã tới chỗ Jack ngay khi cô ta bước vào phòng. Nhưng chẳng sao cả… không được lâu nữa đâu.
Kingsley đưa cho Mimi con dao bạc.
Đó là cách duy nhất khiến thần chú hiệu nghiệm: máu đổi máu. Mimi giơ cổ tay phải ra, con dao tì trên da thịt cô gây cảm giác lạnh lẽo. Tim cô đập thình thịch và rồi lần đầu tiên cho tới lúc này, cô cảm nhận được những cơn run rẩy sợ hãi đang ập tới. Cho dù cô là một kẻ bất tử và hi sinh máu thịt của mình không thể làm cô đau, nhưng cô vẫn có cảm giác nôn nao trong khi tập trung nghĩ về việc phải làm.
Nhưng rồi hình ảnh của Schuyler Van Alen nhắc nhở cô về mối đe dọa trước mắt. Lễ thề nguyền hẹn ước. Jack. Abbadon. Cô sẽ phải chấm dứt mọi chuyện trước khi quá muộn.
– Ta hiến tặng máu của ta đổi lại máu của người. Hỡi Hoàng tử Bóng đêm. Hãy nghe ta, hãy nghe lời thỉnh cầu của ta. Hãy tiêu diệt kẻ thù của ta, một lần và mãi mãi. – Mimi đọc thần chú.
– TỚI LÚC RỒI ĐÓ! – Kingsley kêu lên.
Mimi hít một hơi thật sâu và đưa dao rạch cổ tay mình, khiến một mạch máu vỡ ra và máu của cô tràn ra, rơi xuống ngọn nến, làm thổi bùng lên một ngọn lửa màu đen.
Điều cuối cùng Bliss nhớ được là một vụ nổ kinh hoàng đã xẻ đôi sàn thư viện, tạo ra một kẽ nứt trên mặt đất, và cơn ác mộng của cô bước ra ngoài đời thực. Ngay trước mặt cô là một khối đen đúa với đôi mắt đỏ au và con ngươi màu bạc, nó gầm rú, quay cuồng, nhào tới trước mặt cô, chiếm lấy toàn bộ không gian với tiếng vo ve của hàng ngàn con ong bắp cày, sự kêu thét đau đớn của hàng ngàn linh hồn bị tra tấn, và tiếng cười man dại của một tên điên loạn trí.
Bliss kêu lên thất thanh, cô kêu, kêu mãi.
Rồi mọi thứ chợt tối đen.