Lawrence đang miệt mài nghiên cứu đống tài liệu lấy ra từ Khu Lưu Trữ thì phát hiện ra một kẹp giấy bị đốt cháy hoàn toàn trừ ngày tháng trên cùng. Ngày 23 tháng 11 năm 1972. Ông vẫn thắc mắc không biết bao giờ Schuyler mới trở về từ trường học. Và ngay lúc trở về, cô cháu gái đã nói với ông về chuyện Jack Force đọc được suy nghĩ của cô chiều hôm đó.
– Cháu cứ nghĩ cháu an toàn khỏi thuật “thần giao cách cảm” chứ, nhưng mà cậu ấy vẫn đọc được suy nghĩ của cháu. Tại sao vậy ạ? – Cô hỏi ông.
– Abbadon luôn là một trong những nhà tiên tri tài năng nhất của chúng ta. – Lawrence nói. – Sẽ cần một bài thực hành occludo (bịt kín) phức tạp hơn nếu ai đó muốn đóng cửa tâm trí mình trước cậu ta. Nhưng đôi khi giữa những người bị hút vào nhau cũng có mối liên hệ nào đó.
– Bị hút vào nhau ý ạ? – Schuyler hỏi.
– Chắc cháu cũng nhận ra cậu ta bị cháu thu hút chứ?! – Lawrence nói.
Schuyler đỏ bừng mặt. Cô cũng từng hi vọng vậy nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ về điều đó như một sự thực. Tuy vậy, dù cho cậu đã có giới hạn máu với Mimi, cậu vẫn tìm kiếm tình bạn của cô và hé lộ chút ít dấu hiệu rằng có thể cậu còn hứng thú với cô nhiều hơn mức tình bạn… Cậu từng hôn cô một lần, cách đây cũng lâu rồi. Và chàng trai ẩn sau chiếc mặt nạ hóa trang… Có lẽ nào đó là cậu không?
– Nhưng mà cậu ấy đã có hẹn ước rồi. – Schuyler nói – Chuyện này là không thể.
– Không. Không phải đối với giống loài của chúng ta. Abbadon lúc nào mà chẳng vậy. Cháu không phải cám dỗ đầu tiên thử thách lòng chung thủy của cậu ta đâu. – Lawrence nói – Nhưng rồi nó cũng qua thôi. Tạ ơn Chúa là cháu không bị cậu ta thu hút. Nếu không thì nó sẽ biến thành thảm họa ám đuổi cả hai đứa mất thôi.
Cô cúi nhìn tấm thảm trải sàn, thắc mắc không hiểu có phải ông ngoại đang thử cô không, hay ông chỉ đơn thuần giả định Schuyler chọn con đường đúng đơn giản vì cô là cháu gái của ông.
– Vâng. – Cô nói – Tạ ơn Chúa vì điều này.
Bỗng nhiên, Schuyler cảm thấy một cơn choáng váng nhẹ và rồi tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo, chuếnh choáng, đầu gối cô khuỵu xuống, nhưng trước khi cô ngã xuống sàn, Lawrence đã vọt tới giữ chắc lấy cô.
– Cháu vẫn chưa làm theo những gì ta nói. – Ông kiên quyết nói – Cháu vẫn chưa thu nạp thần linh quen thuộc. Cháu đang yếu đi đấy.
Cô lắc lắc đầu.
– Đây không phải chuyện vặt đâu, Schuyler. Nếu cháu không mau mau thu nạp thần linh quen thuộc thì nó sẽ trở thành thảm họa thực sự đó, rồi cháu sẽ rơi vào hôn mê như mẹ cháu mất thôi.
– Nhưng mà cháu…
Lawrence cắt ngang cô với câu khuyên nhủ cộc lốc.
– Cháu phải đi săn đi, hãy dùng sức mạnh quyến rũ. Hãy dùng “Tiếng gọi”. Đó là cách giải quyết duy nhất vào lúc này.
Nghi thức Caerimonia Osculor giữa ma cà rồng và người thường chính là sự phát triển của một mối quan hệ vốn đã tồn tại sẵn từ trước đó. Đó là lý do tại sao những thần linh quen thuộc loài người của Máu Xanh thường vốn là người yêu hoặc bạn của họ. Nhưng Luật cũng cho phép sử dụng sức mạnh Quyến rũ đặc biệt nếu ma cà rồng quá cần thần linh quen thuộc. Ma cà rồng sẽ sử dụng “Tiếng gọi” để thu hút một người trần nào đó về phía anh ta, thôi miên người đó và hút máu của họ.
– Ta đã dạy cháu thần chú sử dụng ngôn ngữ Thần Thành giúp cho việc này rồi. – Lawrence nói – Tối nay ta sẽ tới câu lạc bộ. Khi ta trở về, ta tin rằng cháu đã thực hiện điều cần làm.
Ông ngoại cô rời đi ngay sau đó, để lại Schuyler trên phòng riêng của mình. Mình không muốn mà, cô ương bướng nghĩ thầm. Mình không muốn làm chuyện này với một người lạ lẫm. Mình không muốn làm nó với ai đó mà mình không quen. Mình chưa đến mức tuyệt vọng như thế! Hay là mình đúng là như vậy?
Rồi cứ như thể bị tiếng gọi thu hút, ai đó gõ cửa phòng ngủ Schuyler.
– Chuyện gì vậy, Hattie? – Schuyler hỏi.
Cánh cửa bật mở.
– Không phải Hattie, là tớ đây. – Oliver nói, lù đù trước ngưỡng cửa.
– Tớ không nghe thấy tiếng cửa trước mở. Cậu làm gì ở đây vậy? – Schuyler hỏi lại, có phần phòng vệ.
– Ông cậu bảo tớ là cậu muốn tớ ghé qua. – Oliver giải thích.
A. Vậy là ông đã tự thực hiện “tiếng gọi” cho cô. Chỉ có điều là ông đã dùng điện thoại thay vì thần chú. Ông ngoại, người quả thực rất cao tay đó. Schuyler thầm nghĩ.
Oliver đi vào phòng và ngồi trên chiếc rương đặt cuối giường Schuyler. Cậu nhìn cô đăm chiêu.
– Tớ đang nghĩ… nếu cậu còn muốn làm chuyện đó thì chúng ta sẽ làm.
– Cậu thực có ý đó chứ?
– Ừ.
– Ở đây luôn sao? – Schuyler hỏi, nhìn quanh phòng mình một lượt, mắt cô lướt qua những tấm poster Evanescence[1], ngôi nhà búp bê khổ lớn Barbie màu hồng, một dãy những hình bìa tạp chí Playbill[2]có ảnh của Rent, Avenue Q và The Boy From Oz[3] được dán trên tường phòng cô từ hồi Cordelia thường xuyên đưa cô đi xem nhạc kịch ở Broadway. Nó vẫn là một căn phòng sực nức mùi nít ranh và còn được sơn màu vàng Moutain Dew (màu vàng tươi) nữa chứ. Chẳng có vẻ gì giống với hang ổ của một ma cà rồng cả.
– Nơi này cũng tốt mà. – Oliver nhún vai. – Hơn nữa, nó sẽ giúp tớ tiết kiệm tiền thuê phòng khách sạn.
– Cậu có chắc chắn muốn làm vậy không? – Schuyler hỏi lại, vươn tay nắm lấy tay cậu.
– Có. – Oliver thở mạnh. – Tớ biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cậu nếu cậu không làm chuyện này, và giữa hai chúng ta mà nói, tớ vẫn thích cậu không phải một tay ăn kiêng thì hơn. Tớ cũng ghét rau củ lắm. – Oliver tếu táo. – Đặc biệt là cải bông xanh… Vậy chúng ta sẽ làm kiểu gì… – Oliver nói – Tớ đứng à? Hay…? – cậu đứng dậy và nhìn quanh. Cậu cao hơn cô nhiều.
– Không, cậu ngồi đi. – Schuyler nói, nhẹ nhàng ấn vai cậu để cậu ngồi xuống giường cô. – Như vậy tớ có thể cúi xuống. – Cô đứng giữa hai chân cậu. Cậu ngước nhìn cô. Cô nghĩ cậu chưa từng đẹp trai đến thế, hay mong manh đến thế.
Oliver nhắm hai mắt lại.
– Nhẹ nhàng thôi nhé.
Schuyler cúi xuống, hôn vào lõm cổ của cậu, và rồi, nhẹ nhàng như chưa từng nhẹ nhàng hơn, cô để những chiếc răng nanh mọc dài ra và cắm chúng vào đó. Oliver rít lên giữa hai kẽ răng, như thể cậu đang đau lắm.
– Tớ ngừng lại nhé?
– Không… cứ tiếp tục đi… – Cậu nói, vẫy tay xua xua.
– Tớ không làm cậu đau chứ?
– Không… cảm giác… tuyệt vời, thực đó. – Oliver thì thào. Cậu đặt một tay qua đầu cô, níu cô tới cổ cậu lần nữa.
Schuyler nhắm hai mắt lại và cắm ranh năng vào cổ Oliver. Khi cô làm vậy, các giác quan của cô như bị khuấy động và tâm trí cậu dần mở rộng ra trước mắt cô. Những ký ức lưu theo máu tràn ra. Nó giống như những gì Bliss từng nói: cô hút cả linh hồn, cả con người của cậu… và, cái gì đây? Giờ đây, tâm trí cậu như quyển sách để mở trước cô, máu cậu hòa lẫn với máu của cô, khuấy đảo máu cô… và cô có thể đọc được mọi ý nghĩ cậu từng có trong đời… len sâu vào mọi ngõ ngách trong ký ức cậu.
Oliver yêu cô.
Cậu đã yêu cô suốt một thời gian dài. Kể từ ngày họ mới gặp nhau. Trong suốt bao nhiêu năm trời.
Schuyler cũng từng nghi ngờ chuyện này nhưng cô đã ém nó lại. Thế mà giờ đây nó như được phơi ra trước mắt cô khiến cô không thể chối bỏ được nữa.
Ôi, Ollie. Đáng ra tớ không nên làm chuyện này. Schuyler đau khổ. Nụ hôn Thần Thánh không những không xua được tình cảm đó mà chỉ càng làm tăng thêm tình yêu của cậu với cô mà thôi. Giờ họ đã bị trói buộc vào nhau theo một cách mới và phức tạp hơn.
Cô đã nhận được quá nhiều. Tình bạn của hai người đang bị lung lay, giờ cô mới thực sự hiểu điều đó. Chẳng còn đường để quay lại nữa rồi. Họ sẽ chỉ có thể tiếp tục tiến lên mà thôi. Trong mối quan hệ giữa ma cà rồng và thần linh quen thuộc của cô ta. Bị vướng vào nhau bởi một nghi thức giới hạn máu cổ xưa. Cô đã kết thúc. Cô đã thỏa mãn. Cô rút răng nanh ra và cảm nhận một dòng năng lượng sống chảy tràn trong cơ thể mình. Cứ như thể cô đã tiêu thụ gần chín chục lít cà phê có trị số ốc-tan cao (chứa nhiều năng lượng). Hai má cô đỏ bừng và mắt cô sáng ngời.
Đầu Oliver ngửa ra sau. Cậu đang thiếp dần đi. Schuyler nhẹ nhàng đặt cậu nằm hẳn lên giường, nơi cậu có thể nghỉ trong suốt mấy giờ tiếp theo và đắp chăn cho cậu. Mình đã làm cái gì thế này? Cô tự hỏi, mặc dù lúc này tầm nhìn của cô đã rõ hơn và các giác quan cũng nhạy bén hơn. Họ có thể giữ bí mật này khỏi ánh mắt của Ủy Ban không? Và liệu Oliver có bị trừng phạt nếu họ phát hiện ra một Conduit lại trở thành thần linh quen thuộc không? Cô nhớ lại lời Cordelia từng nói, Allegra đã cưới ba cô, thần linh quen thuộc loài người của bà, đi ngược lại bộ Luật của gia tộc. Mẹ cô đã đánh đổi một lời thề này với một cam kết khác.
Vậy còn Jack thì sao?
Khi Oliver tỉnh lại, Schuyler đang ngồi ở bàn học, quan sát cậu.
– Chà. – Cậu nói, gãi gãi cổ nơi vết cắn vẫn còn mới. – Tớ đoán đó là cái mà người ta vẫn gọi là bạn bè đi đôi với lợi ích.
Cả hai cùng phá ra cười. Schuyler ném gối vào cậu. Cô tiễn Oliver ra cửa và cảm ơn cậu thêm lần nữa. Trước khi rời đi, cậu cúi xuống hôn cô, trên môi. Một nụ hôn thoáng qua nhưng vẫn là một nụ hôn vào môi.
Schuyler đóng cánh cửa lại sau lưng cậu, trái tim cô trĩu nặng nỗi bất an và bối rối.
Đây đúng là một sai lầm.
[1] Evanescence: Nhóm nhạc rock người Mỹ thành lập vào năm 1995.
[2] Playbill: tên tạp chí kịch nghệ số ra hàng tháng của Mỹ.
[3] Rent, Avenue Q, The Boy from Oz: tên những vở nhạc kịch nổi tiếng từng được trình diễn tại sân khấu kịch Broadway (Mỹ) và nhiều nơi khác trên thế giới.