Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đã ba tháng rưỡi trôi qua kể từ buổi trị liệu đầu tiên của chúng tôi. Không chỉ những triệu chứng của Catherine hầu như biến mất mà cô còn tiến bộ xa hơn chứ không chỉ được chữa lành. Cô thật rạng ngời với sức mạnh an lành tỏa quanh mình. Mọi người đều bị cô thu hút. Khi cô ăn sáng trong căn tin của bệnh viện, cả nam giới lẫn phụ nữ đều đổ xô đến chung bàn với cô. “Cô trông thật đẹp; tôi chỉ muốn nói với cô vậy thôi,” họ bảo. Như một người đi câu, cô tóm họ bằng sợi dây câu siêu linh vô hình. Thế mà cô đã ăn trong căn tin này nhiều năm qua mà chẳng ai quan tâm. Như thường lệ, cô nhanh chóng chìm vào trạng thái xuất thần sâu trong văn phòng mờ sáng của tôi, mái tóc vàng chảy tràn như những dòng suối nhỏ trên chiếc gối màu be quen thuộc.

“Tôi thấy một tòa nhà… nó được làm bằng đá. Và có thứ gì đó như mũi nhọn ở trên nóc. Nó ở trong một vùng núi non hiểm trở. Trời rất ẩm ướt… bên ngoài trời rất ẩm ướt… Bên ngoài trời rất ẩm ướt. Tôi thấy một cỗ xe. Tôi thấy một cỗ xe đang đi … đằng trước. Trên xe có cỏ khô, vài loại rơm rạ hay cỏ khô hay thứ gì đó cho súc vật ăn. Có vài người đàn ông ở đó. Họ mang theo những tấm vải dài, thứ gì đó đang bay trên những chiếc cột. Màu rất sáng. Tôi nghe họ nói về Moors… Moors. Có một cuộc chiến đang diễn ra. Có vài thứ bằng kim loại, thứ gì đó bằng kim loại che phủ đầu của họ… thứ gì đó đội đầu làm bằng kim loại. Đây là năm 1483 – thứ gì đó về những tên cướp biển (Viking). Có phải chúng ta đang đánh nhau với Viking? Một cuộc chiến gì đó đang diễn ra.”

“Cô có ở đó không?” tôi hỏi.

“Tôi không thấy,” cô nhẹ nhàng trả lời. “Tôi thấy những cỗ xe. Chúng có hai bánh xe, hai bánh xe và mặt sau để trống. Chúng để trống; mặt bên cũng chỉ bằng những thanh, một loại thanh gỗ được liên kết với nhau. Tôi thấy… thứ gì đó bằng kim loại mà họ đeo quanh cổ… kim loại rất nặng có hình thập tự. Các đầu uốn cong, các đầu tròn… trên thập tự. Đó là lễ thánh nào đó. … Tôi thấy những thanh kiếm. Họ có một loại dao hay kiếm gì đó… rất nặng, lưỡi rất cùn. Họ đang chuẩn bị cho trận đánh.”

“Nhìn xem thử có thể tìm thấy cô không,” tôi hướng dẫn. “Nhìn quanh xem. Có lẽ cô là một người lính. Cô đang nhìn họ từ đâu đó.”

“Tôi không phải là lính.” Cô khẳng định điều này.

“Nhìn quanh xem.”

“Tôi mang đến đồ tiếp tế. Đó là một ngôi làng, ngôi làng nào đó.” Cô im lặng.

“Giờ cô thấy cái gì?”

“Tôi thấy một dải băng, một loại dải băng nào đó. Nó màu đỏ và trắng… trắng với chữ thập đỏ.”

“Có phải là dải cờ của phe cô?” tôi hỏi. “Đó là dải cờ của quân lính của nhà vua,” cô trả lời.

“Có phải là vua của cô không?”

“Vâng.”

“Cô có biết tên của nhà vua không?”

“Tôi không nghe nói. Ông ấy không có ở đó.”

“Cô có thể nhìn và xem thử cô đang mặc gì không? Nhìn xuống và xem thử cô đang mặc gì.”

“Một loại đồ da nào đó, … áo chẽn bằng da bên trên… bên trên áo phông. Áo chẽn bằng da… ngắn. Một loại giày bằng da thú… không phải giày mà giống giày ống hay giày ’mọi‘ hơn. Không ai nói chuyện với tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Tóc cô màu gì?”

“Nó có màu sáng nhưng tôi già rồi và có một ít tóc bạc trên đó.”

“Cô cảm thấy như thế nào về cuộc chiến này?”

“Nó đã thành kiểu sống của tôi. Tôi đã mất một đứa con trong một trận chạm trán nhỏ trước đây.”

“Một đứa con trai à?”

“Đúng,” cô buồn bã.

“Cô còn lại ai? Gia đình cô còn lại ai?”

“Vợ tôi… và con gái tôi.” .

“Tên con trai cô là gì?”

“Tôi không thấy tên của nó. Tôi nhớ nó. Tôi thấy vợ tôi.” Catherine đã nhiều lần làm nam giới và cả nữ giới. Kiếp sống hiện tại cô không có con nhưng cô đã là bố mẹ của nhiều đứa trẻ trong những kiếp sống khác.

“Vợ của cô trông như thế nào?”

“Bà ấy rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. Bà ấy đã già. Chúng tôi có nuôi vài con dê.”

“Con gái của cô vẫn đang sống với cô chứ?”

“Không, nó đã kết hôn và rời khỏi gia đình cách đây ít lâu.”

“Cô sống một mình, à, cô và vợ mình chứ?”

“Đúng.”

“Cuộc sống của cô thế nào?”

“Chúng tôi mỏi mệt. Chúng tôi rất nghèo. Cuộc sống chẳng hề dễ dàng gì.”

“Đúng. Cô đã mất con trai mình. Cô có nhớ cậu ấy không?”

“Vâng,” cô trả lời đơn giản nhưng lộ rõ nỗi đau khổ.

“Có phải cô từng là nhà nông phải không?” Tôi đổi chủ đề.

“Vâng. Có lúa mì… lúa mì, thứ gì đó giống lúa mì.”

“Có phải cuộc đời cô trải qua nhiều cuộc chiến ở quê nhà với nhiều bi kịch?”

“Vâng.”

“Nhưng cô đã sống đến già.”

“Nhưng họ đánh nhau phía ngoài làng, không phải trong làng,” cô giải thích. “Họ phải đi đến nơi để đánh nhau… qua rất nhiều ngọn núi.”

“Cô có biết tên vùng đất cô sống không? Hay thành phố nào?”

“Tôi không thấy nhưng chắc chắn nó phải có tên. Tôi không thấy.”

“Đây có phải là thời gian rất mộ đạo của cô không? Cô thấy thánh giá ở những người lính.”

“Với những người khác, đúng vậy. Không phải với tôi.”

“Trong số những người còn lại của gia đình cô, có ai còn sống không, ngoài vợ và con gái cô?”

“Không.”

“Bố mẹ cô đều đã mất?”

“Vâng.”

“Anh chị em thì sao?”

“Tôi có một người chị. Bà ấy còn sống. Tôi không biết bà,” cô nói thêm, ngầm ý là trong cuộc sống hiện tại của mình.

“Được rồi. Nhìn xem cô có nhận ra ai khác ở trong làng hay trong gia đình cô.” Nếu con người thường đầu thai theo nhóm thì có thể cô ấy sẽ tìm thấy người nào đó cũng có ý nghĩa trong kiếp sống hiện tại của mình.

“Tôi thấy một cái bàn đá… tôi thấy những cái bát.”

“Đây là nhà cô phải không?”

“Vâng. Một vài thứ làm bằng… một vài thứ màu vàng, vài thứ làm từ bắp… hay thứ gì đó… màu vàng. Chúng tôi ăn thứ này…”

“Được rồi,” tôi nói thêm, cố tiến nhanh hơn. “Đây là một cuộc sống hết sức khó khăn cho cô, một cuộc sống hết sức khó khăn. Cô nghĩ sao về điều đó?”

“Những con ngựa,” cô thì thầm.

“Ngựa riêng của cô? Hay ngựa của người khác?”

“Không, những người lính… một vài người. Hầu hết họ đi bộ. Nhưng chúng không phải là ngựa; chúng là những con lừa hay thứ gì đó nhỏ hơn ngựa một chút. Chúng hầu hết sống hoang dã.”

“Giờ hãy tiến nhanh về thời gian,” tôi hướng dẫn. “Cô đã già lắm rồi. Hãy thử tiến đến ngày cuối cùng trong cuộc đời của một ông già.”

“Nhưng tôi không phải quá già,” cô phản đối. Trong những kiếp sống quá khứ, cô ấy đặc biệt không theo những lời gợi ý. Điều gì xảy ra thì sẽ xảy ra. Tôi không thể gợi ý khác với ký ức thật. Tôi cũng không thể làm cô thay đổi các chi tiết về những gì đã xảy ra và được ghi nhớ.

“Có nhiều điều xảy đến trong kiếp sống này không?” Tôi hỏi, thay đổi cách tiếp cận. “Điều gì đó quan trọng mà chúng ta phải biết.”

“Không có gì quan trọng,” cô thờ ơ trả lời.

“Thế thì tiếp tục tiến tới, tiến nhanh về thời gian. Chúng ta hãy tìm những gì mà cô cần phải học. Cô biết không?”

“Không. Tôi vẫn đang ở đó.”

“Ừ, tôi biết. Cô có đang thấy gì không?” Một hay hai phút trôi qua trước khi cô trả lời.

“Tôi đang bay lơ lửng,” cô thì thầm nhẹ nhàng.

“Giờ thì cô đã rời bỏ ông ấy rồi à?”

“Vâng, tôi đang lơ lửng.” Cô lại đi vào trạng thái tâm linh.

“Giờ thì cô đã biết mình cần học điều gì rồi chứ? Đó là một cuộc đời vất vả khác của cô.”

“Tôi không biết. Tôi chỉ đang lơ lửng.”

“Được rồi. Hãy nghỉ đi… nghỉ ngơi.” Nhiều phút im lặng trôi qua. Rồi cô ấy dường như đang lắng nghe gì đó. Đột ngột cô cất tiếng. Giọng cô lớn và sâu. Đây không phải là Catherine.

“Có bảy không gian tất cả, bảy không gian, mỗi không gian lại có nhiều cấp độ, một trong số đó là không gian hồi tưởng. Trong không gian đó ông được phép tập hợp những ý nghĩ của mình. Ông được phép xem lại kiếp sống vừa mới kết thúc. Những người đạt cấp độ cao hơn còn được phép xem lại lịch sử. Họ có thể quay lại và dạy chúng ta cách học hỏi từ lịch sử. Nhưng chúng ta đang ở cấp độ thấp hơn nên chỉ được phép xem cuộc đời của chính mình… mới vừa kết thúc.

“Chúng ta có những món nợ phải trả. Nếu chúng ta không trả hết những món nợ này thì chúng ta phải mang chúng vào kiếp sống khác… để chúng phải được giải quyết xong. Ông tiến bộ nhờ việc trả những món nợ của mình. Một vài linh hồn tiến bộ nhanh hơn những linh hồn khác. Khi ông ở trong trạng thái vật lý và đang phải giải quyết mọi chuyện, ông đang giải quyết công việc thông qua đời sống… nếu có điều gì đó làm gián đoạn khả năng của ông… để trả món nợ đó thì ông phải quay trở lại không gian hồi tưởng và ông phải đợi ở đó cho đến khi linh hồn mà ông mắc nợ đến gặp ông. Và khi cả hai người có thể quay lại trạng thái vật lý cùng lúc thì ông mới được phép quay lại. Tuy nhiên ông sẽ quyết định khi nào trở về. Ông quyết định phải làm điều gì để trả món nợ đó. Ông sẽ không nhớ những kiếp sống khác của mình… ngoại trừ kiếp sống mà ông vừa trải qua. Chỉ những linh hồn ở cấp độ cao hơn – những bậc hiền nhân – là được phép gợi lại những sự kiện trong lịch sử và quá khứ để giúp chúng ta, dạy chúng ta về những điều phải làm.

“Có bảy không gian… chúng ta phải trải qua cả bảy trước khi quay trở lại. Một trong số này là không gian chuyển tiếp. Nơi ông chờ đợi. Trong không gian đó, những gì ông cần mang theo vào kiếp sống kế tiếp sẽ được quyết định. Tất cả chúng ta đều sẽ có… một đặc điểm nổi trội. Đó có thể là tính tham lam hay đó cũng có thể là tính háo sắc nhưng dù đó là gì chăng nữa thì ông vẫn phải trả hết những món nợ của mình cho họ. Kế đó ông phải khắc phục đặc điểm đó trong kiếp sống đó. Ông phải học cách vượt qua tính tham lam. Nếu không, khi quay trở lại ông sẽ phải mang theo đặc điểm đó, cộng thêm một đặc điểm khác nữa vào kiếp sống kế tiếp. Gánh nặng sẽ nặng nề hơn. Mỗi cuộc đời mà ông trải qua nhưng lại không trả hết những món nợ này thì kiếp sống tiếp theo sẽ nhọc nhằn hơn. Nếu ông trả hết, ông sẽ có được cuộc sống nhẹ nhàng. Vì thế ông là người quyết định cuộc đời của mình sẽ như thế nào. Trong giai đoạn tiếp theo, ông chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình có. Ông đã chọn nó.” Catherine rơi vào im lặng.

Đây rõ ràng không phải một Bậc thầy. Người đã tự xác định mình là “chúng ta ở cấp độ thấp hơn,” khi so với những linh hồn ở cấp độ cao hơn – “những hiền nhân.” Tuy nhiên tri thức truyền đạt thì vừa rõ ràng vừa thực tế. Tôi tự hỏi về năm không gian khác và tính chất của chúng.

Đó có phải là giai đoạn đổi mới của những không gian này? Thế còn giai đoạn học tập và giai đoạn ra quyết định thì sao? Tất cả sự thông thái được tiết lộ qua những thông điệp này từ những linh hồn có những chiều kích tâm linh khác nhau đều nhất quán. Phong cách truyền đạt khác biệt, cách diễn đạt và ngữ pháp khác biệt, mức độ tinh tế của những vần thơ và từ ngữ khác biệt nhưng nội dung thì luôn mạch lạc. Tôi đã nhận được một khối tri thức tâm linh có hệ thống. Tri thức này nói về tình yêu và hy vọng, niềm tin và lòng nhân từ. Nó xem xét đức hạnh và thói xấu, nợ nần với người khác và với chính bản thân. Nó gồm cả những kiếp sống quá khứ và những không gian tâm linh giữa những sinh mệnh. Và nó nói về những tiến bộ của linh hồn thông qua sự hài hòa và cân bằng, tình yêu và khôn ngoan, tiến triển đến sự kết nối huyền nhiệm và kỳ diệu với Thượng đế.

Có rất nhiều lời khuyên thực tế trong suốt hành trình này: giá trị của kiên nhẫn và chờ đợi; sự thông thái trong tính cân bằng của thiên nhiên; xóa bỏ nỗi sợ, đặc biệt là sợ cái chết; nhu cầu học hỏi về niềm tin và sự tha thứ; tầm quan trọng của việc học cách không phán xét người khác hay chấm dứt mạng sống của bất kỳ ai; sự tích tụ và sử dụng sức mạnh trực giác; và có lẽ hầu hết là tri thức không lay chuyển rằng chúng ta bất tử. Chúng ta vượt ngoài sự sống và sự chết, vượt ngoài không gian và thời gian. Chúng ta là thần thánh và thần thánh là chúng ta.

“Tôi đang lơ lửng,” Catherine đang nhẹ thì thầm.

“Cô đang ở trong trạng thái nào?” tôi hỏi.

“Không… tôi đang lơ lửng… Edward nợ tôi vài thứ… anh ấy nợ tôi vài thứ.”

“Cô có biết anh ta nợ cô cái gì không?”

“Không… Vài kiến thức… anh ta nợ tôi. Anh ấy có vài điều để nói với tôi, có thể là về đứa con của chị tôi.”

“Con của chị cô ư?” Tôi lập lại.

“Vâng… đó là một bé gái. Tên bé là Stephanie.”

“Stephanie? Cô muốn biết điều gì về cô bé?”

“Tôi muốn biết làm thế nào để tiếp xúc với cháu,” cô trả lời. Catherine không bao giờ nhắc điều gì với tôi về cô cháu gái này.

“Cô bé thân thiết với cô lắm sao?” tôi hỏi.

“Không, nhưng cô bé muốn tìm họ.”

“Tìm ai?” tôi hỏi. Tôi bối rối.

“Chị tôi và chồng. Và cách duy nhất mà cô bé có thể làm điều đó là thông qua tôi. Tôi là mối liên kết. Anh ấy có thông tin. Cha của cô bé là một bác sỹ; anh ấy đang hành nghề đâu đó ở Vermont, phía Nam Vermont. Thông tin sẽ đến với tôi khi cần thiết.”

Sau đó tôi biết rằng chị của Catherine và chồng tương lai của cô ấy đã đem cho đứa trẻ sơ sinh của họ làm con nuôi. Họ vẫn còn là thiếu niên vào thời gian đó và cũng chưa kết hôn. Việc cho con nuôi được nhà thờ sắp xếp. Đã không có tin tức gì sau thời gian đó.

“Đúng,” tôi đồng ý. “Vào đúng thời điểm.”

“Đúng. Anh ấy sẽ cho tôi biết. Anh ấy sẽ nói với tôi.”

“Anh ấy còn có thông tin gì khác dành cho cô không?”

“Tôi không biết nhưng anh ấy có vài chuyện để nói với tôi. Và anh ấy nợ tôi vài thứ… vài thứ. Tôi không biết là gì. Anh ấy nợ tôi vài thứ.” Cô lại im lặng.

“Cô có mệt không?” tôi hỏi.

“Tôi thấy một bộ dây cương” cô thì thầm trả lời. “Treo trên tường. Bộ dây cương… tôi thấy một cái chăn nằm ngoài chuồng ngựa.”

“Có phải là một nông trại không?”

“Ở đó họ có ngựa. Họ có nhiều ngựa.”

“Cô còn thấy gì khác không?”

“Tôi thấy nhiều cây cối – với những đóa hoa vàng. Cha tôi ở đó. Ông ấy đang chăm sóc ngựa.” Tôi nhận ra mình đang nói chuyện với một đứa bé.

“Ông ấy trông thế nào?”

“Ông ấy rất cao, tóc bạc.”

“Cô có thấy chính mình không?”

“Tôi là một đứa bé… bé gái.”

“Cha cô sở hữu những con ngựa này hay chỉ chăm sóc chúng thôi?”

“Ông ấy chỉ chăm sóc chúng. Chúng tôi sống gần đó.”

“Cô thích ngựa không?”

“Có.”

“Cô có con ngựa yêu thích của mình chứ?”

“Vâng. Ngựa của tôi. Tên nó là Apple.” Tôi nhớ lại kiếp sống của cô ấy khi là Mandy, cũng có một con ngựa tên là Apple xuất hiện. Có phải cô lặp lại một kiếp sống mà chúng ta đã trải qua không? Có lẽ cô tiếp cận nó từ một phương diện khác.

“Apple… vâng. Cha cô có cho cô cưỡi Apple không?”

“Không nhưng tôi có thể cho nó ăn vài thứ. Nó thường kéo cỗ xe của ông chủ, kéo cỗ xe của ông ấy. Nó rất lớn. Chân rất to. Nếu ông không cẩn thận nó sẽ dẫm lên ông.”

“Còn có ai ở đó với cô không?”

“Mẹ tôi ở đó. Tôi thấy một chị gái… chị ấy lớn hơn tôi. Tôi không thấy ai khác.”

“Hiện thời cô thấy gì?”

“Tôi chỉ thấy ngựa.”

“Đây có phải là thời gian hạnh phúc của cô không?”

“Vâng. Tôi thích mùi của nông trại này.” Cô tỏ ra hết sức thích thú khi đề cập đến thời gian đó, lúc ở nông trại.

“Cô có ngửi thấy những con ngựa không?”

“Có.”

“Cỏ khô?”

“Có . . . khuôn mặt của chúng rất mềm mại. Ở đó còn có chó,những con chó đen, vài con chó đen và vài con mèo… rất nhiều súc vật. Chó dùng để đi săn. Khi họ đi săn chim, chó được phép đi theo.”

“Có chuyện gì xảy đến cho cô không?”

“Không.” Câu hỏi của tôi quá mơ hồ.

“Cô lớn lên ở nông trại này à?”

“Vâng. Người đàn ông đang chăm sóc những con ngựa.” Cô ngừng lại. “Ông ấy không phải là cha ruột của tôi.” Tôi bối rối.

“ Ông ấy không phải là cha ruột của cô ư?”

“Tôi không biết, ông ấy là… Ông ấy không phải là cha ruột của tôi, không. Nhưng ông ấy đối với tôi như một người cha. Ông ấy là cha kế của tôi. Ông ấy rất tốt với tôi. Ông ấy có đôi mắt xanh.”

“Hãy nhìn vào đôi mắt xanh của ông ấy và xem thử cô có nhận ra ông ấy không. Ông ấy tốt với cô. Ông ấy yêu cô.”

“Ông ấy là ông nội tôi… ông nội tôi. Ông rất yêu chúng tôi. Ông nội rất thương yêu chúng tôi. Ông thường mang chúng tôi theo mỗi khi ra ngoài. Chúng tôi thường đi với ông đến chỗ ông uống rượu. Còn chúng tôi thì được uống nước ngọt có ga. Ông thích chúng tôi.” Câu hỏi của tôi đã đẩy cô ra khỏi kiếp sống đó để rơi vào khả năng quan sát của cô, trạng thái siêu thức. Cô đang xem xét cuộc sống hiện thời của Catherine và mối quan hệ của cô với ông nội mình.

“Cô vẫn nhớ thương ông ấy chứ?” tôi hỏi.

“Vâng,” cô trả lời dịu dàng.

“Nhưng cô cũng thấy là ông cụ từng đồng hành cùng cô trước đây mà.” Tôi giải thích, cố làm dịu niềm đau của cô.

“Ông rất tốt với chúng tôi. Ông yêu chúng tôi. Ông không bao giờ la mắng chúng tôi. Ông thường cho chúng tôi tiền và luôn đưa chúng tôi đi cùng. Ông thích thế. Vậy mà ông đã mất.”

“Đúng, nhưng cô cũng sẽ lại đồng hành cùng ông cụ. Cô biết vậy mà.”

“Vâng. Tôi đã từng sống cùng ông cụ trước đây. Ông không giống cha tôi. Họ khác nhau hoàn toàn.”

“Tại sao có người yêu thương cô rất nhiều và đối xử với cô rất tốt trong khi người khác thì lại khác quá xa như vậy?”

“Vì người đó đã biết học. Ông đã trả xong món nợ của mình. Cha tôi thì không trả nợ. Ông đã quay về… mà không thu được sự hiểu biết nào. Ông ấy sẽ phải làm lại việc đó.”

“Đúng,” tôi đồng ý. “Ông ấy phải học cách yêu thương, nuôi dưỡng con trẻ.”

“Vâng,” cô đáp.

“Nếu họ không hiểu điều này,” tôi nói thêm, “họ sẽ đối xử với con cái như là tài sản riêng thay vì như những con người cần được yêu thương.”

“Vâng,” cô đồng tình.

“Cha cô vẫn phải học điều này.”

“Vâng.”

“Ông cô đã biết rõ…”

“Tôi biết,” cô chen lời. Chúng ta phải trải qua rất nhiều giai đoạn khi ở trạng thái vật lý… rất giống với những giai đoạn khác nhau của quá trình tiến hóa. Chúng ta phải trải qua giai đoạn sơ sinh, giai đoạn ấu thơ, giai đoạn trẻ con… chúng ta phải đi rất xa trước khi có thể đến được… trước khi có thể đến được mục tiêu của mình. Những giai đoạn trong trạng thái vật lý rất nhọc nhằn. Mọi chuyện ở không gian tâm linh dễ dàng hơn. Ở đó chúng ta chỉ nghỉ và chờ. Những giai đoạn hiện thời ở đây đều nhọc nhằn.”

“Có bao nhiêu không gian trong trạng thái tâm linh?”

“Có bảy,” cô đáp.

“Chúng là gì,” tôi hỏi, mong muốn biết rõ thêm những không gian khác ngoài hai thứ đã được đề cập trong phiên trị liệu trước.

“Tôi chỉ mới được cho biết hai loại,” cô giải thích. “Trạng thái chuyển tiếp và trạng thái hồi tưởng.”

“Chúng là hai loại mà tôi cũng đã biết.”

“Chúng ta sẽ biết những loại khác sau này.”

“Cô đã học cùng lúc tôi học,” tôi nhận xét. “Hôm nay chúng ta học về nợ nần. Điều đó rất quan trọng.”

“Tôi sẽ nhớ những gì tôi nên nhớ,” cô nói thêm với vẻ bí ẩn.

“Cô sẽ nhớ những không gian này chứ?” tôi hỏi.

“Không. Chúng không quan trọng với tôi. Chúng quan trọng với ông.” Tôi đã từng nghe điều này. Nó là dành cho tôi. Để giúp cô ấy và còn hơn thế nữa. Để giúp tôi và còn hơn cả thế nữa. Tuy nhiên tôi không thể hiểu rõ hoàn toàn mục đích cao hơn thế là gì.

“Giờ đây, dường như cô đã tốt hơn rất nhiều,” tôi tiếp tục. “Cô đã học được rất nhiều.”

“Vâng,” cô đồng ý.

“Tại sao giờ đây mọi người bị hút rất mạnh về phía cô? Bị cô hấp dẫn?”

“Vì tôi đã được giải thoát khỏi rất nhiều nỗi sợ và tôi có thể giúp họ. Họ cảm thấy sự thu hút siêu nhiên nào đó ở tôi.”

“Cô có thể thu xếp ổn thỏa với điều này không?”

“Được.” Không có gì phải nghi ngờ về điều đó. “Tôi không sợ,” cô nói thêm.

“Tốt, tôi sẽ hỗ trợ cô.”

“Tôi biết,” cô đáp. “Ông là thầy tôi mà.”

Đã ba tháng rưỡi trôi qua kể từ buổi trị liệu đầu tiên của chúng tôi. Không chỉ những triệu chứng của Catherine hầu như biến mất mà cô còn tiến bộ xa hơn chứ không chỉ được chữa lành. Cô thật rạng ngời với sức mạnh an lành tỏa quanh mình. Mọi người đều bị cô thu hút. Khi cô ăn sáng trong căn tin của bệnh viện, cả nam giới lẫn phụ nữ đều đổ xô đến chung bàn với cô. “Cô trông thật đẹp; tôi chỉ muốn nói với cô vậy thôi,” họ bảo. Như một người đi câu, cô tóm họ bằng sợi dây câu siêu linh vô hình. Thế mà cô đã ăn trong căn tin này nhiều năm qua mà chẳng ai quan tâm. Như thường lệ, cô nhanh chóng chìm vào trạng thái xuất thần sâu trong văn phòng mờ sáng của tôi, mái tóc vàng chảy tràn như những dòng suối nhỏ trên chiếc gối màu be quen thuộc.

“Tôi thấy một tòa nhà… nó được làm bằng đá. Và có thứ gì đó như mũi nhọn ở trên nóc. Nó ở trong một vùng núi non hiểm trở. Trời rất ẩm ướt… bên ngoài trời rất ẩm ướt… Bên ngoài trời rất ẩm ướt. Tôi thấy một cỗ xe. Tôi thấy một cỗ xe đang đi … đằng trước. Trên xe có cỏ khô, vài loại rơm rạ hay cỏ khô hay thứ gì đó cho súc vật ăn. Có vài người đàn ông ở đó. Họ mang theo những tấm vải dài, thứ gì đó đang bay trên những chiếc cột. Màu rất sáng. Tôi nghe họ nói về Moors… Moors. Có một cuộc chiến đang diễn ra. Có vài thứ bằng kim loại, thứ gì đó bằng kim loại che phủ đầu của họ… thứ gì đó đội đầu làm bằng kim loại. Đây là năm 1483 – thứ gì đó về những tên cướp biển (Viking). Có phải chúng ta đang đánh nhau với Viking? Một cuộc chiến gì đó đang diễn ra.”

“Cô có ở đó không?” tôi hỏi.

“Tôi không thấy,” cô nhẹ nhàng trả lời. “Tôi thấy những cỗ xe. Chúng có hai bánh xe, hai bánh xe và mặt sau để trống. Chúng để trống; mặt bên cũng chỉ bằng những thanh, một loại thanh gỗ được liên kết với nhau. Tôi thấy… thứ gì đó bằng kim loại mà họ đeo quanh cổ… kim loại rất nặng có hình thập tự. Các đầu uốn cong, các đầu tròn… trên thập tự. Đó là lễ thánh nào đó. … Tôi thấy những thanh kiếm. Họ có một loại dao hay kiếm gì đó… rất nặng, lưỡi rất cùn. Họ đang chuẩn bị cho trận đánh.”

“Nhìn xem thử có thể tìm thấy cô không,” tôi hướng dẫn. “Nhìn quanh xem. Có lẽ cô là một người lính. Cô đang nhìn họ từ đâu đó.”

“Tôi không phải là lính.” Cô khẳng định điều này.

“Nhìn quanh xem.”

“Tôi mang đến đồ tiếp tế. Đó là một ngôi làng, ngôi làng nào đó.” Cô im lặng.

“Giờ cô thấy cái gì?”

“Tôi thấy một dải băng, một loại dải băng nào đó. Nó màu đỏ và trắng… trắng với chữ thập đỏ.”

“Có phải là dải cờ của phe cô?” tôi hỏi. “Đó là dải cờ của quân lính của nhà vua,” cô trả lời.

“Có phải là vua của cô không?”

“Vâng.”

“Cô có biết tên của nhà vua không?”

“Tôi không nghe nói. Ông ấy không có ở đó.”

“Cô có thể nhìn và xem thử cô đang mặc gì không? Nhìn xuống và xem thử cô đang mặc gì.”

“Một loại đồ da nào đó, … áo chẽn bằng da bên trên… bên trên áo phông. Áo chẽn bằng da… ngắn. Một loại giày bằng da thú… không phải giày mà giống giày ống hay giày ’mọi‘ hơn. Không ai nói chuyện với tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Tóc cô màu gì?”

“Nó có màu sáng nhưng tôi già rồi và có một ít tóc bạc trên đó.”

“Cô cảm thấy như thế nào về cuộc chiến này?”

“Nó đã thành kiểu sống của tôi. Tôi đã mất một đứa con trong một trận chạm trán nhỏ trước đây.”

“Một đứa con trai à?”

“Đúng,” cô buồn bã.

“Cô còn lại ai? Gia đình cô còn lại ai?”

“Vợ tôi… và con gái tôi.” .

“Tên con trai cô là gì?”

“Tôi không thấy tên của nó. Tôi nhớ nó. Tôi thấy vợ tôi.” Catherine đã nhiều lần làm nam giới và cả nữ giới. Kiếp sống hiện tại cô không có con nhưng cô đã là bố mẹ của nhiều đứa trẻ trong những kiếp sống khác.

“Vợ của cô trông như thế nào?”

“Bà ấy rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. Bà ấy đã già. Chúng tôi có nuôi vài con dê.”

“Con gái của cô vẫn đang sống với cô chứ?”

“Không, nó đã kết hôn và rời khỏi gia đình cách đây ít lâu.”

“Cô sống một mình, à, cô và vợ mình chứ?”

“Đúng.”

“Cuộc sống của cô thế nào?”

“Chúng tôi mỏi mệt. Chúng tôi rất nghèo. Cuộc sống chẳng hề dễ dàng gì.”

“Đúng. Cô đã mất con trai mình. Cô có nhớ cậu ấy không?”

“Vâng,” cô trả lời đơn giản nhưng lộ rõ nỗi đau khổ.

“Có phải cô từng là nhà nông phải không?” Tôi đổi chủ đề.

“Vâng. Có lúa mì… lúa mì, thứ gì đó giống lúa mì.”

“Có phải cuộc đời cô trải qua nhiều cuộc chiến ở quê nhà với nhiều bi kịch?”

“Vâng.”

“Nhưng cô đã sống đến già.”

“Nhưng họ đánh nhau phía ngoài làng, không phải trong làng,” cô giải thích. “Họ phải đi đến nơi để đánh nhau… qua rất nhiều ngọn núi.”

“Cô có biết tên vùng đất cô sống không? Hay thành phố nào?”

“Tôi không thấy nhưng chắc chắn nó phải có tên. Tôi không thấy.”

“Đây có phải là thời gian rất mộ đạo của cô không? Cô thấy thánh giá ở những người lính.”

“Với những người khác, đúng vậy. Không phải với tôi.”

“Trong số những người còn lại của gia đình cô, có ai còn sống không, ngoài vợ và con gái cô?”

“Không.”

“Bố mẹ cô đều đã mất?”

“Vâng.”

“Anh chị em thì sao?”

“Tôi có một người chị. Bà ấy còn sống. Tôi không biết bà,” cô nói thêm, ngầm ý là trong cuộc sống hiện tại của mình.

“Được rồi. Nhìn xem cô có nhận ra ai khác ở trong làng hay trong gia đình cô.” Nếu con người thường đầu thai theo nhóm thì có thể cô ấy sẽ tìm thấy người nào đó cũng có ý nghĩa trong kiếp sống hiện tại của mình.

“Tôi thấy một cái bàn đá… tôi thấy những cái bát.”

“Đây là nhà cô phải không?”

“Vâng. Một vài thứ làm bằng… một vài thứ màu vàng, vài thứ làm từ bắp… hay thứ gì đó… màu vàng. Chúng tôi ăn thứ này…”

“Được rồi,” tôi nói thêm, cố tiến nhanh hơn. “Đây là một cuộc sống hết sức khó khăn cho cô, một cuộc sống hết sức khó khăn. Cô nghĩ sao về điều đó?”

“Những con ngựa,” cô thì thầm.

“Ngựa riêng của cô? Hay ngựa của người khác?”

“Không, những người lính… một vài người. Hầu hết họ đi bộ. Nhưng chúng không phải là ngựa; chúng là những con lừa hay thứ gì đó nhỏ hơn ngựa một chút. Chúng hầu hết sống hoang dã.”

“Giờ hãy tiến nhanh về thời gian,” tôi hướng dẫn. “Cô đã già lắm rồi. Hãy thử tiến đến ngày cuối cùng trong cuộc đời của một ông già.”

“Nhưng tôi không phải quá già,” cô phản đối. Trong những kiếp sống quá khứ, cô ấy đặc biệt không theo những lời gợi ý. Điều gì xảy ra thì sẽ xảy ra. Tôi không thể gợi ý khác với ký ức thật. Tôi cũng không thể làm cô thay đổi các chi tiết về những gì đã xảy ra và được ghi nhớ.

“Có nhiều điều xảy đến trong kiếp sống này không?” Tôi hỏi, thay đổi cách tiếp cận. “Điều gì đó quan trọng mà chúng ta phải biết.”

“Không có gì quan trọng,” cô thờ ơ trả lời.

“Thế thì tiếp tục tiến tới, tiến nhanh về thời gian. Chúng ta hãy tìm những gì mà cô cần phải học. Cô biết không?”

“Không. Tôi vẫn đang ở đó.”

“Ừ, tôi biết. Cô có đang thấy gì không?” Một hay hai phút trôi qua trước khi cô trả lời.

“Tôi đang bay lơ lửng,” cô thì thầm nhẹ nhàng.

“Giờ thì cô đã rời bỏ ông ấy rồi à?”

“Vâng, tôi đang lơ lửng.” Cô lại đi vào trạng thái tâm linh.

“Giờ thì cô đã biết mình cần học điều gì rồi chứ? Đó là một cuộc đời vất vả khác của cô.”

“Tôi không biết. Tôi chỉ đang lơ lửng.”

“Được rồi. Hãy nghỉ đi… nghỉ ngơi.” Nhiều phút im lặng trôi qua. Rồi cô ấy dường như đang lắng nghe gì đó. Đột ngột cô cất tiếng. Giọng cô lớn và sâu. Đây không phải là Catherine.

“Có bảy không gian tất cả, bảy không gian, mỗi không gian lại có nhiều cấp độ, một trong số đó là không gian hồi tưởng. Trong không gian đó ông được phép tập hợp những ý nghĩ của mình. Ông được phép xem lại kiếp sống vừa mới kết thúc. Những người đạt cấp độ cao hơn còn được phép xem lại lịch sử. Họ có thể quay lại và dạy chúng ta cách học hỏi từ lịch sử. Nhưng chúng ta đang ở cấp độ thấp hơn nên chỉ được phép xem cuộc đời của chính mình… mới vừa kết thúc.

“Chúng ta có những món nợ phải trả. Nếu chúng ta không trả hết những món nợ này thì chúng ta phải mang chúng vào kiếp sống khác… để chúng phải được giải quyết xong. Ông tiến bộ nhờ việc trả những món nợ của mình. Một vài linh hồn tiến bộ nhanh hơn những linh hồn khác. Khi ông ở trong trạng thái vật lý và đang phải giải quyết mọi chuyện, ông đang giải quyết công việc thông qua đời sống… nếu có điều gì đó làm gián đoạn khả năng của ông… để trả món nợ đó thì ông phải quay trở lại không gian hồi tưởng và ông phải đợi ở đó cho đến khi linh hồn mà ông mắc nợ đến gặp ông. Và khi cả hai người có thể quay lại trạng thái vật lý cùng lúc thì ông mới được phép quay lại. Tuy nhiên ông sẽ quyết định khi nào trở về. Ông quyết định phải làm điều gì để trả món nợ đó. Ông sẽ không nhớ những kiếp sống khác của mình… ngoại trừ kiếp sống mà ông vừa trải qua. Chỉ những linh hồn ở cấp độ cao hơn – những bậc hiền nhân – là được phép gợi lại những sự kiện trong lịch sử và quá khứ để giúp chúng ta, dạy chúng ta về những điều phải làm.

“Có bảy không gian… chúng ta phải trải qua cả bảy trước khi quay trở lại. Một trong số này là không gian chuyển tiếp. Nơi ông chờ đợi. Trong không gian đó, những gì ông cần mang theo vào kiếp sống kế tiếp sẽ được quyết định. Tất cả chúng ta đều sẽ có… một đặc điểm nổi trội. Đó có thể là tính tham lam hay đó cũng có thể là tính háo sắc nhưng dù đó là gì chăng nữa thì ông vẫn phải trả hết những món nợ của mình cho họ. Kế đó ông phải khắc phục đặc điểm đó trong kiếp sống đó. Ông phải học cách vượt qua tính tham lam. Nếu không, khi quay trở lại ông sẽ phải mang theo đặc điểm đó, cộng thêm một đặc điểm khác nữa vào kiếp sống kế tiếp. Gánh nặng sẽ nặng nề hơn. Mỗi cuộc đời mà ông trải qua nhưng lại không trả hết những món nợ này thì kiếp sống tiếp theo sẽ nhọc nhằn hơn. Nếu ông trả hết, ông sẽ có được cuộc sống nhẹ nhàng. Vì thế ông là người quyết định cuộc đời của mình sẽ như thế nào. Trong giai đoạn tiếp theo, ông chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình có. Ông đã chọn nó.” Catherine rơi vào im lặng.

Đây rõ ràng không phải một Bậc thầy. Người đã tự xác định mình là “chúng ta ở cấp độ thấp hơn,” khi so với những linh hồn ở cấp độ cao hơn – “những hiền nhân.” Tuy nhiên tri thức truyền đạt thì vừa rõ ràng vừa thực tế. Tôi tự hỏi về năm không gian khác và tính chất của chúng.

Đó có phải là giai đoạn đổi mới của những không gian này? Thế còn giai đoạn học tập và giai đoạn ra quyết định thì sao? Tất cả sự thông thái được tiết lộ qua những thông điệp này từ những linh hồn có những chiều kích tâm linh khác nhau đều nhất quán. Phong cách truyền đạt khác biệt, cách diễn đạt và ngữ pháp khác biệt, mức độ tinh tế của những vần thơ và từ ngữ khác biệt nhưng nội dung thì luôn mạch lạc. Tôi đã nhận được một khối tri thức tâm linh có hệ thống. Tri thức này nói về tình yêu và hy vọng, niềm tin và lòng nhân từ. Nó xem xét đức hạnh và thói xấu, nợ nần với người khác và với chính bản thân. Nó gồm cả những kiếp sống quá khứ và những không gian tâm linh giữa những sinh mệnh. Và nó nói về những tiến bộ của linh hồn thông qua sự hài hòa và cân bằng, tình yêu và khôn ngoan, tiến triển đến sự kết nối huyền nhiệm và kỳ diệu với Thượng đế.

Có rất nhiều lời khuyên thực tế trong suốt hành trình này: giá trị của kiên nhẫn và chờ đợi; sự thông thái trong tính cân bằng của thiên nhiên; xóa bỏ nỗi sợ, đặc biệt là sợ cái chết; nhu cầu học hỏi về niềm tin và sự tha thứ; tầm quan trọng của việc học cách không phán xét người khác hay chấm dứt mạng sống của bất kỳ ai; sự tích tụ và sử dụng sức mạnh trực giác; và có lẽ hầu hết là tri thức không lay chuyển rằng chúng ta bất tử. Chúng ta vượt ngoài sự sống và sự chết, vượt ngoài không gian và thời gian. Chúng ta là thần thánh và thần thánh là chúng ta.

“Tôi đang lơ lửng,” Catherine đang nhẹ thì thầm.

“Cô đang ở trong trạng thái nào?” tôi hỏi.

“Không… tôi đang lơ lửng… Edward nợ tôi vài thứ… anh ấy nợ tôi vài thứ.”

“Cô có biết anh ta nợ cô cái gì không?”

“Không… Vài kiến thức… anh ta nợ tôi. Anh ấy có vài điều để nói với tôi, có thể là về đứa con của chị tôi.”

“Con của chị cô ư?” Tôi lập lại.

“Vâng… đó là một bé gái. Tên bé là Stephanie.”

“Stephanie? Cô muốn biết điều gì về cô bé?”

“Tôi muốn biết làm thế nào để tiếp xúc với cháu,” cô trả lời. Catherine không bao giờ nhắc điều gì với tôi về cô cháu gái này.

“Cô bé thân thiết với cô lắm sao?” tôi hỏi.

“Không, nhưng cô bé muốn tìm họ.”

“Tìm ai?” tôi hỏi. Tôi bối rối.

“Chị tôi và chồng. Và cách duy nhất mà cô bé có thể làm điều đó là thông qua tôi. Tôi là mối liên kết. Anh ấy có thông tin. Cha của cô bé là một bác sỹ; anh ấy đang hành nghề đâu đó ở Vermont, phía Nam Vermont. Thông tin sẽ đến với tôi khi cần thiết.”

Sau đó tôi biết rằng chị của Catherine và chồng tương lai của cô ấy đã đem cho đứa trẻ sơ sinh của họ làm con nuôi. Họ vẫn còn là thiếu niên vào thời gian đó và cũng chưa kết hôn. Việc cho con nuôi được nhà thờ sắp xếp. Đã không có tin tức gì sau thời gian đó.

“Đúng,” tôi đồng ý. “Vào đúng thời điểm.”

“Đúng. Anh ấy sẽ cho tôi biết. Anh ấy sẽ nói với tôi.”

“Anh ấy còn có thông tin gì khác dành cho cô không?”

“Tôi không biết nhưng anh ấy có vài chuyện để nói với tôi. Và anh ấy nợ tôi vài thứ… vài thứ. Tôi không biết là gì. Anh ấy nợ tôi vài thứ.” Cô lại im lặng.

“Cô có mệt không?” tôi hỏi.

“Tôi thấy một bộ dây cương” cô thì thầm trả lời. “Treo trên tường. Bộ dây cương… tôi thấy một cái chăn nằm ngoài chuồng ngựa.”

“Có phải là một nông trại không?”

“Ở đó họ có ngựa. Họ có nhiều ngựa.”

“Cô còn thấy gì khác không?”

“Tôi thấy nhiều cây cối – với những đóa hoa vàng. Cha tôi ở đó. Ông ấy đang chăm sóc ngựa.” Tôi nhận ra mình đang nói chuyện với một đứa bé.

“Ông ấy trông thế nào?”

“Ông ấy rất cao, tóc bạc.”

“Cô có thấy chính mình không?”

“Tôi là một đứa bé… bé gái.”

“Cha cô sở hữu những con ngựa này hay chỉ chăm sóc chúng thôi?”

“Ông ấy chỉ chăm sóc chúng. Chúng tôi sống gần đó.”

“Cô thích ngựa không?”

“Có.”

“Cô có con ngựa yêu thích của mình chứ?”

“Vâng. Ngựa của tôi. Tên nó là Apple.” Tôi nhớ lại kiếp sống của cô ấy khi là Mandy, cũng có một con ngựa tên là Apple xuất hiện. Có phải cô lặp lại một kiếp sống mà chúng ta đã trải qua không? Có lẽ cô tiếp cận nó từ một phương diện khác.

“Apple… vâng. Cha cô có cho cô cưỡi Apple không?”

“Không nhưng tôi có thể cho nó ăn vài thứ. Nó thường kéo cỗ xe của ông chủ, kéo cỗ xe của ông ấy. Nó rất lớn. Chân rất to. Nếu ông không cẩn thận nó sẽ dẫm lên ông.”

“Còn có ai ở đó với cô không?”

“Mẹ tôi ở đó. Tôi thấy một chị gái… chị ấy lớn hơn tôi. Tôi không thấy ai khác.”

“Hiện thời cô thấy gì?”

“Tôi chỉ thấy ngựa.”

“Đây có phải là thời gian hạnh phúc của cô không?”

“Vâng. Tôi thích mùi của nông trại này.” Cô tỏ ra hết sức thích thú khi đề cập đến thời gian đó, lúc ở nông trại.

“Cô có ngửi thấy những con ngựa không?”

“Có.”

“Cỏ khô?”

“Có . . . khuôn mặt của chúng rất mềm mại. Ở đó còn có chó,những con chó đen, vài con chó đen và vài con mèo… rất nhiều súc vật. Chó dùng để đi săn. Khi họ đi săn chim, chó được phép đi theo.”

“Có chuyện gì xảy đến cho cô không?”

“Không.” Câu hỏi của tôi quá mơ hồ.

“Cô lớn lên ở nông trại này à?”

“Vâng. Người đàn ông đang chăm sóc những con ngựa.” Cô ngừng lại. “Ông ấy không phải là cha ruột của tôi.” Tôi bối rối.

“ Ông ấy không phải là cha ruột của cô ư?”

“Tôi không biết, ông ấy là… Ông ấy không phải là cha ruột của tôi, không. Nhưng ông ấy đối với tôi như một người cha. Ông ấy là cha kế của tôi. Ông ấy rất tốt với tôi. Ông ấy có đôi mắt xanh.”

“Hãy nhìn vào đôi mắt xanh của ông ấy và xem thử cô có nhận ra ông ấy không. Ông ấy tốt với cô. Ông ấy yêu cô.”

“Ông ấy là ông nội tôi… ông nội tôi. Ông rất yêu chúng tôi. Ông nội rất thương yêu chúng tôi. Ông thường mang chúng tôi theo mỗi khi ra ngoài. Chúng tôi thường đi với ông đến chỗ ông uống rượu. Còn chúng tôi thì được uống nước ngọt có ga. Ông thích chúng tôi.” Câu hỏi của tôi đã đẩy cô ra khỏi kiếp sống đó để rơi vào khả năng quan sát của cô, trạng thái siêu thức. Cô đang xem xét cuộc sống hiện thời của Catherine và mối quan hệ của cô với ông nội mình.

“Cô vẫn nhớ thương ông ấy chứ?” tôi hỏi.

“Vâng,” cô trả lời dịu dàng.

“Nhưng cô cũng thấy là ông cụ từng đồng hành cùng cô trước đây mà.” Tôi giải thích, cố làm dịu niềm đau của cô.

“Ông rất tốt với chúng tôi. Ông yêu chúng tôi. Ông không bao giờ la mắng chúng tôi. Ông thường cho chúng tôi tiền và luôn đưa chúng tôi đi cùng. Ông thích thế. Vậy mà ông đã mất.”

“Đúng, nhưng cô cũng sẽ lại đồng hành cùng ông cụ. Cô biết vậy mà.”

“Vâng. Tôi đã từng sống cùng ông cụ trước đây. Ông không giống cha tôi. Họ khác nhau hoàn toàn.”

“Tại sao có người yêu thương cô rất nhiều và đối xử với cô rất tốt trong khi người khác thì lại khác quá xa như vậy?”

“Vì người đó đã biết học. Ông đã trả xong món nợ của mình. Cha tôi thì không trả nợ. Ông đã quay về… mà không thu được sự hiểu biết nào. Ông ấy sẽ phải làm lại việc đó.”

“Đúng,” tôi đồng ý. “Ông ấy phải học cách yêu thương, nuôi dưỡng con trẻ.”

“Vâng,” cô đáp.

“Nếu họ không hiểu điều này,” tôi nói thêm, “họ sẽ đối xử với con cái như là tài sản riêng thay vì như những con người cần được yêu thương.”

“Vâng,” cô đồng tình.

“Cha cô vẫn phải học điều này.”

“Vâng.”

“Ông cô đã biết rõ…”

“Tôi biết,” cô chen lời. Chúng ta phải trải qua rất nhiều giai đoạn khi ở trạng thái vật lý… rất giống với những giai đoạn khác nhau của quá trình tiến hóa. Chúng ta phải trải qua giai đoạn sơ sinh, giai đoạn ấu thơ, giai đoạn trẻ con… chúng ta phải đi rất xa trước khi có thể đến được… trước khi có thể đến được mục tiêu của mình. Những giai đoạn trong trạng thái vật lý rất nhọc nhằn. Mọi chuyện ở không gian tâm linh dễ dàng hơn. Ở đó chúng ta chỉ nghỉ và chờ. Những giai đoạn hiện thời ở đây đều nhọc nhằn.”

“Có bao nhiêu không gian trong trạng thái tâm linh?”

“Có bảy,” cô đáp.

“Chúng là gì,” tôi hỏi, mong muốn biết rõ thêm những không gian khác ngoài hai thứ đã được đề cập trong phiên trị liệu trước.

“Tôi chỉ mới được cho biết hai loại,” cô giải thích. “Trạng thái chuyển tiếp và trạng thái hồi tưởng.”

“Chúng là hai loại mà tôi cũng đã biết.”

“Chúng ta sẽ biết những loại khác sau này.”

“Cô đã học cùng lúc tôi học,” tôi nhận xét. “Hôm nay chúng ta học về nợ nần. Điều đó rất quan trọng.”

“Tôi sẽ nhớ những gì tôi nên nhớ,” cô nói thêm với vẻ bí ẩn.

“Cô sẽ nhớ những không gian này chứ?” tôi hỏi.

“Không. Chúng không quan trọng với tôi. Chúng quan trọng với ông.” Tôi đã từng nghe điều này. Nó là dành cho tôi. Để giúp cô ấy và còn hơn thế nữa. Để giúp tôi và còn hơn cả thế nữa. Tuy nhiên tôi không thể hiểu rõ hoàn toàn mục đích cao hơn thế là gì.

“Giờ đây, dường như cô đã tốt hơn rất nhiều,” tôi tiếp tục. “Cô đã học được rất nhiều.”

“Vâng,” cô đồng ý.

“Tại sao giờ đây mọi người bị hút rất mạnh về phía cô? Bị cô hấp dẫn?”

“Vì tôi đã được giải thoát khỏi rất nhiều nỗi sợ và tôi có thể giúp họ. Họ cảm thấy sự thu hút siêu nhiên nào đó ở tôi.”

“Cô có thể thu xếp ổn thỏa với điều này không?”

“Được.” Không có gì phải nghi ngờ về điều đó. “Tôi không sợ,” cô nói thêm.

“Tốt, tôi sẽ hỗ trợ cô.”

“Tôi biết,” cô đáp. “Ông là thầy tôi mà.”

Bình luận