Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tanh

Q.1 – Chương 21: Chương 3.7

Tác giả: Lý Tây Mân
Chọn tập

Sau khi tiết trời vào đông, tất cả các thôn xóm trên núi xung quanh thị trấn Đường đều bước vào giai đoạn nông nhàn. Cái chết bất thường của ông Chu Quý Sinh và ông lang Trịnh Triều Trung đã gieo bóng đen vào lòng người dân thị trấn. Trước khi chết, cả hai người bọn họ đều không có dấu hiệu báo trước nào cả, những cái chết khó hiểu như vậy rất hiếm gặp ở đây. Đến cả mụ Hồ Nhị Tẩu cũng phải thốt lên:

“Không hiểu ai sẽ là người chết một cách khó hiểu tiếp theo đây?”

Du Trường Thủy cũng sợ hãi như vậy nên càng tăng cường bảo vệ ở ủy ban và cũng chính là tăng sự an toàn của bản thân, ông ta còn sai Trư Cốc lặng lẽ điều tra xem nhà ai trong thị trấn Đường là đối tượng khả nghi nuôi trùng độc.

Trư Cốc điều tra đã mấy ngày nhưng không phát hiện được manh mối gì.

Điều này khiến Chủ tịch Du càng cảm thấy bất an, bởi bản thân ông ta cũng không biết rõ được ngày nào mình sẽ chết giống ông Chu Quý Sinh. Việc này khiến ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, hằng đêm nếu ngủ một mình lại gặp ác mộng. Ông ta mơ thấy mình chết, nằm trong quan tài, có một con rắn bò ra từ miệng. Cứ mỗi lần gặp ác mộng xong ông ta lại sợ hãi bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, ông ta có cảm giác vô cùng tuyệt vọng.

Chủ tịch Du thậm chí còn nghi ngờ mình trúng trùng độc. Ông ta biết một số cách cổ xưa để thử xem có phải trúng trùng độc không như là trứng vịt, còn cả cách thử bằng cam thảo chích nữa.

Hằng đêm trước khi đi ngủ, Du Trường Thủy bóc quả trứng vịt đã luộc chín rồi ngậm vào miệng. Khoảng nửa canh giờ sau, ông ta nhè quả trứng trong miệng ra rồi cắm chiếc kim bạc vào. Nếu như chiếc kim bạc chuyển sang màu đen, chứng tỏ ông ta đã trúng trùng độc. Kim không đổi màu, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một lúc sau Chủ tịch Du lại không yên tâm, ông ta liền bốc một nắm đậu tương sống đã được người hầu ngâm nở bỏ vào mồm nhai mạnh. Ông ta tiếp tục nhai rồi nhổ bã ra ngoài, đậu tương sống có mùi tanh không chịu nổi. Ông ta lại lẩm nhẩm một mình: “Mình chưa trúng trùng độc, mình chưa trúng trùng độc”. Nếu lúc nhai đậu sống mà không cảm thấy mùi tanh của đậu thì chứng tỏ ông ta đã trúng trùng độc.

Du Trường Thủy nằm trên giường, mắt nhắm chặt.

Trong đầu ông ta lúc này xuất hiện cặp mắt đỏ lòm cùng cái bụng trương phềnh, ông ta lại đưa tay chạm vào bụng mình. Sờ một hồi, ông ta cảm thấy nó hơi trướng liền ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn. Ông ta nghĩ, nếu đậu tương và trứng vịt không thử được trùng độc, thì ông ta sẽ ra sao? Thế là, ông ta đi xuống giường, đi tới trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, trong chiếc hộp đó có cam thảo chích. Du Trường Thủy lo lắng lấy ra một miếng cam thảo dài chừng một đốt ngón tay cho vào mồm, lại nhai mạnh, cam thảo chích không tanh bằng đậu tương, hơn nữa lại cũng không khó chịu bằng việc ngậm trứng vịt. Mặc dầu vị cam thảo rất ngọt, nhưng Chủ tịch Du vẫn không cảm thấy dễ chịu, ông ta vẫn chưa định được mình đã trúng trùng độc chưa.

Nhai một hồi lâu, Du Trường Thủy lại nhổ bã cam thảo lên tay rồi đưa tới trước đèn dầu, ông tự nhận thấy bã cam thảo khô, cục đá nặng đè lên ngực bấy giờ mới biến mất. Nếu như bã cam thảo ông ta nhai ướt nhẹp, dính đầy nước bọt thì chứng tỏ ông ta đã trúng độc. Du Trường Thủy lại yên tâm nhắm mắt nằm lên giường…

Còn có một người nữa cũng gặp ác mộng trong đêm đầu đông.

Đó là Tam Lại Tử – kẻ chuyên đào huyệt cho người chết.

Tam Lại Tử nằm sau bức tượng ông bà Thổ Địa. Toàn thân hắn run bắn nhưng đầu óc tỉnh táo khác thường, tứ chi cứng đờ, không những thế hắn muốn hét mà hét không ra. Một vật mềm mềm nào đó đang mắc trong cổ hắn. Hắn nhìn thấy ông Chu Quý Sinh, ông Trịnh Triều Trung và hai con chó: một vàng và một đen.

Ông Chu Quý Sinh mắng bằng giọng âm u: “Tam Lại Tử, mày đúng là thằng chẳng ra gì. Tại sao mày lại giúp con mụ áo trắng đó làm hại tao? Bình thường tao có đối xử bạc với mày đâu, lúc mày không có gì ăn tao còn cho mày kia mà… Mày đúng là đồ vong ơn, tại sao mày lại hại tao?”

Ông lang Trịnh Triều Trung cũng nói bằng giọng âm u: “Tam Lại Tử à, hay là mày đi theo bọn tao đi! Mày đào huyệt cho tao rất đẹp, tao nằm ở trong đó cảm thấy rất dễ chịu, nhưng mày sống trên thế giới này phỏng có ý nghĩa gì chứ? Hay là mày cứ đi theo bọn tai đi!”

Hai con chó rên ư ử, một lát sau lại xuất hiện một con chó khác. Đó là con chó thay lông của ông họa sĩ già, toàn thân nó be bét máu.

Chu Quý Sinh, Trịnh Triều Trung và ba con vật kia vây lấy Tam Lại Tử.

Chu Quý Sinh vươn móng vuốt ra túm lấy mặt Tam Lại Tử. Họng ông ta phát ra tiếng gì đó.

Bàn tay gầy guộc khô cứng và lạnh lẽo của ông Trịnh Triều Trung cứ chạm vào người Tam Lại Tử. Miệng ông ta phát ra những tiếng cười nhạt khiến người ta phải sởn gai ốc.

Còn ba con vật kia cứ gầm gừ, chúng cắn xé tứ chi của Tam Lại Tử bằng hàm răng sắc nhọn.

Tỉnh lại sau cơn ác mộng giữa đêm đầu đông lạnh lẽo, cũng giống như Du Trường Thủy, người Tam Lại Tử ướt đẫm mồ hôi. Cả hai đều thở hổn hển, cố gắng mở to cặp mắt sợ hãi trong đêm. Tiếng gió xào xạc bên ngoài miếu Thổ Địa, dường như trong gió có cả tiếng cười nhạt của một người đàn bà… Tam Lại Tử lẩm nhẩm một mình: “Tôi không muốn làm nữa, thực sự không muốn làm nữa rồi, cô tha cho tôi đi, tha cho tôi đi!”

15

Ngày 15 tháng Mười âm lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi lăm là ngày chợ phiên của thị trấn Đường. Phiên chợ lần này ảm đạm hơn phiên chợ sau khi thu hoạch rất nhiều, mặc dù vẫn có nhiều người dân miền núi ở khắp nơi đổ về mua hàng hóa. Tam Lại Tử ngồi chờ trên cây long não già trước miếu Thổ Địa tới tận trưa, nhưng vẫn không nhìn thấy người đàn ông trung niên và cậu thiếu niên mãi võ kia. Đã mấy tháng rồi họ vẫn chưa quay lại, sự chờ đợi của Tam Lại Tử đã bị kéo dài vô thời hạn, cũng giống đêm đông dài dằng dặc giày vò cả thể chất lẫn tâm hồn hắn vậy. Tam Lại Tử không những không chờ được người đàn ông trung niên và cậu thiếu niên, thậm chí hắn còn chẳng chờ được ông già bán thuốc chuột kia. Mảnh đất trống bên ngoài miếu Thổ Địa trở nên mênh mông.

Nguyên nhân phiên chợ lần này có ít người tham gia có lẽ cũng liên quan tới việc gần đây liên tục có người chết ở thị trấn Đường. Từ cái chết đáng sợ của ông Chu Quý Sinh tới giờ đã có thêm mấy người nữa chết. Kỳ lạ là tất cả những người đó đều đang khỏe mạnh bình thường bỗng lăn ra chết một cách bất thường. Không những thế, nguyên nhân cái chết của họ lại giống hệt ông Chu Quý Sinh, điều đặc biệt, họ đều là những người có máu mặt trong thị trấn Đường. Giấy không gói được lửa, việc có rắn bò ra từ miệng người chết đã được đồn thổi nhanh chóng, lòng ai cũng thấp thỏm. Chủ tịch Du đã mấy lần sai Trư Cốc đi dán cáo thị bác bỏ tin đồn nhưng đều bị xé bỏ.Trong thị trấn Đường thậm chí còn lan truyền một tin đồn thần bí. Tin đồn thần bí đó có liên quan tới Chủ tịch Du. Họ nói rằng mẹ của trưởng trấn Chủ tịch Du – bà Dư Thất Liên chôn không đúng chỗ. Chỗ đó vốn là chỗ của thần rắn, bà Dư Thất Liên được chôn ở đó khiến thần rắn nổi giận, do vậy thần rắn đã báo thù thị trấn Đường. Đầu tiên giết người giàu, sau đó giết người nghèo, đầu tiên giết người già, sau đó giết người trẻ, tiếp đó sẽ giết trẻ con… Tin đồn thất thiệt này được đồn thổi có thanh có sắc, họ còn chỉ ra hang rắn Tam Lại Tử đào được khi đào huyệt chính là nơi ở của thần rắn. Việc chọc giận thần rắn khiến người ta lo sợ, rất nhiều người lặng lẽ đi lên núi cúng bái thần rắn, cầu xin thần rắn không giáng tai họa lên đầu mình. Những tin đồn này cuối cùng cũng tới tai Chủ tịch Du. Ông ta sai Trư Cốc đi điều tra xem tin đồn này được truyền ra từ miệng ai. Có người nói từ miệng mụ hoàn toàn, có người nói là Tam Lại Tử lại có người nói là Chung Thất…

Tam Lại Tử chờ tới trưa vẫn chưa thấy những người hắn cần đến, hắn lại vác xẻng lên sườn núi Ngũ Công Lĩnh kia đào huyệt. Hắn cần đào một cái huyệt, đào huyệt mộ thay cho Tống Kha. Hắn có linh cảm, Tống Kha sớm muộn gì cũng sẽ chết ở thị trấn Đường, hắn cần phải đào một cái huyệt cho anh. Bởi Tống Kha là người từ nơi khác tới, do vậy không có dãy núi chuyên để mai táng, nếu có chết thì cũng chỉ có thể được chôn ở sườn núi này mà thôi.

Sau khi Tam Lại Tử đi về hướng sườn núi Ngũ Công Lĩnh, trong thị trấn Đường lại xảy ra chuyện.

Lúc đồ tể Trịnh Mã Thủy đang cắt thịt cho khách, mụ góa Dư Hoa Khố xõa tóc đi ra từ ngõ Thanh Hoa tiến về phía hàng bán thịt lợn của Trịnh Mã Thủy. Mặt mụ ta tái xanh, hai mắt sưng đỏ, chắc là vừa khóc rất dữ. Tới trước bàn bán thịt, mụ giật miếng thịt Trịnh Mã Thủy vừa cắt cho khách rồi ném bịch vào mặt Trịnh Mã Thủy, lớn tiếng:

“Trịnh Mã Thủy, mày đúng là đồ lòng lang dạ sói, chơi bà xong rồi thì bỏ mặc đó không thèm đếm xỉa đến nữa phải không?”

Rất nhiều người đang đi trên đường vây lại xem, bởi vì phiên chợ lần này không có trò mãi võ, do vậy mọi người đều coi chuyện giữa Dư Hoa Khố và Trịnh Mã Thủy là trò vui. Những người tới xem đều kỳ vọng vào thằng đồ tể bị sỉ nhục Trịnh Mã Thủy sẽ tức giận cắm cao dao mổ lợn sắc nhọn kia vào bộ ngực đồ sộ của mụ Dư Hoa Khố.

Trịnh Mã Thủy thực sự đã tức lắm rồi. Hắn giơ bàn tay nhờn mỡ vuốt mặt một cái, tức giận nói to: “Đồ chó cái! Điên rồi à?”

Mụ Dư Hoa Khố đập mạnh bàn tay vừa thô vừa to của mình xuống bàn, hai bầu vú rung lên lớn tiếng đáp trả: “Tao điên rồi, bị mày bức cho phát điên rồi”.

Trịnh Mã Thủy trợn tròn mắt gầm lên:

“Mày đúng là đồ không biết xấu hổ, ai ngủ với mày thì mày tìm người đó mà đòi tiền chứ, mày dựa vào đâu mà đòi tiền của ông hả? Tiền của ông vất vả kiếm được từ việc mổ lợn, lẽ nào lại lấy ra để nhét vào cái lỗ thối của mày. Mày cho rằng cái lỗ thối của mày được đúc bằng vàng hả? Mau cút đi cho ông, nếu không ông mày không khách khí nữa đâu”.

Dư Hoa Khố tức tới mức mắt vằn đỏ gào lên:

“Trịnh Mã Thủy, mày đúng là đồ khốn kiếp đáng bị bắn, mày vừa kéo quần lên đã bày đặt không nhận người hả. Mày đã hứa hôm qua đưa tiền cho tao, thế mà lúc này lại trở mặt. Tao đã phải nói hết nước hết cái với mày nhưng mày vẫn không chịu trả tiền, lại còn nói cùng lắm sẽ không đi lại với tao nữa. Tao đúng là loại mù mắt mới coi trọng đồ chó nhà mày. Mày còn không đàng hoàng bằng Tam Lại Tử. Mày còn có phải là đàn ông nữa không vậy? Mới tối hôm trước mày còn mò vào nhà bà lúc nửa đêm canh ba, chui vào giường vừa ngủ vừa cắn vú bà, còn gọi bà là mẹ. Mày mới là đồ mặt thớt không biết xấu hổ, nụ hoa bà bị mày cắn nát rồi. Mọi người vào đây mà xem trên vú tôi còn có dấu răng của thằng khốn kiếp này đây này”.

Dư Hoa Khố vừa nói vừa cởi áo ra, trưng một bên vú to như quả đu đủ già cho mọi người xem.

Người xem cười ầm lên.

Có người nói: “Dư Hoa Khố à, vú của bà bị bao nhiêu thằng đàn ông cắn nát rồi?”

Lại có người mỉa mai: “Dư Hoa Khố à, bà thậm chí còn làm với thằng hạ tiện Tam Lại Tử, nước dãi của thằng Tam Lại Tử còn trên vú bà không vậy, có phải bà chẳng rửa ráy gì đã đưa cho Trịnh Mã Thủy cắn phải không?”

“…”

Mặt Trịnh Mã Thủy lúc đỏ lúc tái, mắt hắn tóe lửa, răng nghiến kèn kẹt, giơ tay về phía chuôi dao mổ lợn. Trịnh Mã Thủy vung con dao sáng quắc lên, tay run run.

Dư Hoa Khố nhìn bộ dạng tức giận của Trịnh Mã Thủy thì cũng khiếp sợ, nhét bầu vú vào trong áo rồi cài hết cúc lại. Mụ ta cướp miếng thịt to trên bàn rồi chạy. Trịnh Mã Thủy không kìm được cơn giận nữa, ai cướp thịt lợn cũng đồng nghĩa với việc cướp thịt của chính hắn. Hắn xách dao đuổi theo.

Có người lớn tiếng hô: “Trịnh Mã Thủy sắp giết người rồi”.

Chuyện giữa Dư Hoa Khố và Trịnh Mã Thủy nhanh chóng đồn đến tai mụ hoàn toàn. Mặc dù người tham gia chợ phiên không nhiều như trước, nhưng vẫn có không ít người tới quán ăn của mụ ta. Mụ ta muốn đi xem nhưng không đi được. Sau khi nghe một thực khách kể chuyện về Dư Hoa Khố và Trịnh Mã Thủy xong, mụ liền giở giọng:

“Hay quá, tốt nhất là Trịnh Mã Thủy giết chết con mụ Dư Hoa Khố kia, như vậy đứa hôi thối chênh chếch quá của tôi lại có việc làm ăn. Cái thằng hôi thối đó mấy ngày gần đây kiếm được vô số tiền từ người chết rồi”.

Đúng lúc này có một người phụ nữ mặc bộ quần áo dân tộc đi ngang qua quán ăn của mụ hoàn toàn. Người đó nghe thấy mụ ta nói vậy liền dừng bước, trên tay cầm đôi quang gánh bằng tre. Cái nón lá được kéo sụp xuống rất sâu, không thể nhìn thấy mắt cô ta.

Liếc xéo cô ta một cái, mụ biết đó là người chuyên bán giỏ tre. Rổ rá trong quán mụ phần lớn là mua của cô ta. Cô gái này dường như phiên chợ nào cũng tới thị trấn Đường bán giỏ tre, thế nhưng từ trước tới giờ chưa từng tới quán của mụ ta ăn. Hồ Nhị Tẩu cười mời mọc: “Vào đây ăn chút đồ rồi đi”.

Cô ta đi về phía Hồ Nhị Tẩu. Khi tới trước mặt mụ, cô ta dùng tay gạt nón lên cao một chút, mụ ta nhìn thấy cặp mắt đỏ lòm, trong giây lát một luồng sáng đỏ chiếu vào mặt mụ hoàn toàn, phút chốc đôi mắt của mụ ta cũng đỏ lòm như máu.

Cô gái đó khẽ nói: “Mụ trúng rồi”.

Hồ Nhị Tẩu run rẩy, miệng tự nhiên há hốc ra, có thứ gì đó mềm mềm nhớt nhớt trượt từ cổ họng mụ xuống dưới.

Cô gái đó lại kéo sụp nón xuống rồi đi ra khỏi quán ăn, đi về hướng tây thị trấn.

Trừ mụ Hồ Nhị Tẩu ra, không ai nhìn thấy cặp mắt đỏ của cô gái.

Mụ ta đứng như trời trồng ở đó như bị ma nhập.

Chọn tập
Bình luận
× sticky