Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tanh

Q.1 – Chương 10: Chương 2.3

Tác giả: Lý Tây Mân
Chọn tập

Tống Kha ngủ mê mệt mất một ngày, cả cửa hiệu từ tầng trên xuống tầng dưới đều tràn ngập mùi tanh nồng. Tam Lại Tử từng tới gõ cửa, với ý định mời anh cùng ăn bánh bao chiên, uống rượu gạo, nhưng anh không nghe thấy gì. Tam Lại Tử lo anh sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, hắn lờ mờ cảm thấy anh đang phải trải qua một sự nguy hiểm đáng sợ. Cả ngày hôm nay, Tống Kha đắm chìm trong giấc mộng đẹp, nếu giấc mộng đó cứ tiếp tục như vậy, anh nguyện không tỉnh lại nữa.

Màn đêm lại buông xuống, lúc này Tống Kha đã tỉnh dậy. Dường như anh tỉnh dậy trong tiếng gọi bí ẩn. Ai đang gọi anh vậy? Lẽ nào lại là cô gái có tên Tô Tĩnh trong mơ sao? Gác xép tối om, anh cảm thấy lòng trĩu xuống, cơn khát cháy cổ như từ nơi sâu thẳm của nội tâm. Anh thắp đèn dầu, bước từng bước qua chiếc cầu thang kẽo kẹt đi xuống dưới. Trên bàn có một ấm trà đặc đã pha xong, Tống Kha đặt chiếc đèn dầu trên bàn, sau đó nâng ấm trà bằng sứ thô đó lên, uống vài ngụm. Trà rất đắng, nhưng uống xong lại tỉnh táo vô cùng. Nước trà từ họng trôi tuột xuống dưới, có cảm giác thấm vào lục phủ ngũ tạng. Tống Kha nhướng mắt lên, mắt anh tràn ngập sắc màu.

Đèn dầu tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, Tống Kha ngẩng đầu nhìn bức truyền thần của ông họa sĩ già Hồ Văn Tiến trên tường. Cặp mắt của ông ta trong bức truyền thần dường như động đậy. Lúc này, Tống Kha lại nghe thấy tiếng hoan hô vọng tới, anh rùng mình một cái rồi ngay lập tức thổi tắt đèn, mở cửa trong trạng thái không tỉnh táo. Một vài người đang ngồi trong quán ăn chênh chếch với cửa hiệu, vừa ăn vừa nói chuyện gì đó.

Hồ Nhị Tẩu nhìn thấy Tống Kha, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng, nếu như anh chàng Tống Kha – người tỏa ra mùi tanh thối này tới quán mụ ăn tối, liệu mụ có nên cho anh ta vào hay không đây? Mụ đang băn khoăn không biết phải làm thế nào thì Tống Kha khóa cửa lại, mắt nhìn thẳng về hướng tây thị trấn. Lúc anh đi qua cửa quán ăn, mụ Hồ Nhị Tẩu vẫn tươi cười đon đả: “Họa sĩ Tống à, tối rồi sao Chủ tịch Du không đánh xe con tới rước anh đi ăn cơm hậu tạ nhỉ?”. Tống Kha không quay lại nhìn mụ ta mà đi thẳng về phía tây.

Hồ Nhị Tẩu tức giận nói: “Cái thằng thối hoắc này, lẽ nào tai lại điếc nữa à?”

Lúc này có một thực khách nói xen vào: “Đúng là có mùi thối bay vào”.

Hồ Nhị Tẩu mỉa mai: “Ông nghĩ là người ông thì thơm lắm đấy hả?”

Người khách kia liền mắng mụ; “Mẹ bà chứ! Chẳng phải chính bà phao tin Tống Kha thối đấy ư? Bây giờ sao lại nói đỡ cho anh ta vậy?”

Mụ ta đốp lại: “Có thối hơn nữa thì cũng giỏi hơn nhà ông, bất luận thế nào người ta cũng là một họa sĩ, là nhân vật có tiếng trong thị trấn Đường. Còn nhà ông thì sao? Sao không đái lấy một bãi mà soi cái bản mặt đen nhẻm bị mưa gió đánh cho tơi bời kia chứ? Có đến kiếp sau nhà ông vẫn là số cu li thôi”.

Người đó không nói gì nữa, muốn đấu lại cái miệng chanh chua của mụ Hồ Nhị Tẩu thì cũng là chuyện khó như lên trời. Đến cả tay đồ tể Trịnh Mã Thủy cũng thường bị mụ ta chọc tức tới mức cứ khua con dao chọc tiết lợn lớn tiếng muốn cắt cái lưỡi của mụ cho chó ăn.

Hồ Nhị Tẩu vẫn nghĩ về Tống Kha, đêm hôm khuya khoắt thế này anh ta một mình đi đâu không biết? Bình thường cứ đến tối anh ta lại trốn trong căn gác xép, đến cả cửa sổ cũng đóng rất chặt, cứ như thể sợ thổ phỉ tới cướp cơ mà.

Tống Kha men theo con đường của thị trấn đi về hướng tây, anh đã sắp tới đập suối rồi. Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy có bóng trắng bay theo, sau đó nhấc anh lên. Anh có cảm giác mình đang bay, bay qua mặt sông, sau đó bay thẳng tới nơi núi sâu thăm thẳm.

Trong căn nhà gỗ ở mãi sâu trong rừng, chiếc đèn dầu bằng ống trúc được đốt bằng nhựa thông sáng vô cùng. Căn nhà gỗ nhỏ rất yên tĩnh, thậm chí chẳng có lấy một con muỗi hay côn trùng. Đến cả những góc nhà, cũng không thấy mạng nhện – thứ thường thấy trong các ngôi nhà của người vùng núi. Phần lớn đồ dùng hằng ngày trong căn nhà được làm bằng tre, trong một góc khác lại có rất nhiều làn tre đã đan xong chất đống ở đó.

Tống Kha ngồi trên ghế tre, đôi chân trắng xanh ngâm trong nước ấm ở chiếc chậu gỗ, đôi tay tròn mềm mại đang nhẹ mát xa chân cho anh. Tống Kha nhắm mắt, trông anh lúc này hoàn toàn thoải mái. Mùi tanh nồng nặc trong căn nhà gỗ nhỏ quyện với mùi nhựa thông. Cô gái đang mát xa chân cho Tống Kha trong làn nước ấm kia hít những hơi dài, vẻ mãn nguyện hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt. Đó là một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp.

Thiếu phụ rửa chân cho Tống Kha xong liền dìu anh lên chiếc giường tre, còn thay quần áo cho anh nữa. Tống Kha nghe theo mọi sự sắp xếp của cô. Thiếu phụ cởi hết quần áo của Tống Kha, sau đó tự cởi quần áo của mình. Cơ thể trần trụi của cô trắng như sứ, cặp vú to như hai quả đu đủ căng mọng, nhưng cặp mắt lại đỏ lừ. Cô thổi tắt chiếc đèn, cả căn phòng tối om. Tiếng cú mèo kêu rất đáng sợ vọng tới từ nơi rất xa trong rừng rậm.

Trong bóng tối, thiếu phụ nằm đè trên người Tống Kha sờ soạng, hít mùi tanh trên người anh, còn rên lên những tiếng thích thú. Nghe thấy tiếng rên của thiếu phụ, Tống Kha cũng rên lên, anh cảm thấy nỗi bức xúc kìm nén đã lâu bỗng bùng nổ. Anh lớn tiếng gọi tên: “Tô Tĩnh”, sau đó lạt thiếu phụ xuống rồi đè lên người cô.

Hai tay Tống Kha sờ nắn hai bầu vú, sau đó anh lại ghé miệng cắn một núm vú… Toàn thân Tống Kha hừng hực một sự kích động trước đây chưa từng có, anh bị ngọn lửa tình thiêu đốt tới mức đầu óc mụ mẫm. Anh đưa dương vật vào người thiếu phụ rồi rên lên: “Tô Tĩnh, anh yêu em, Tô Tĩnh”.

Tống Kha càng kích động thì mùi tanh trên người càng nồng.

Người thiếu phụ kia hít những hơi dài mùi tanh tỏa ra từ người Tống Kha, lửa tình rực cháy…

Cả hai nằm bẹp trên giường, mãi mới bình tĩnh trở lại.

Bỗng dưới gầm giường vọng ra tiếng bò soạt soạt.

Tống Kha liền hỏi: “Tô Tĩnh, dưới gầm giường có gì à?”

Thiếu phụ đáp lại: “Làm gì có thứ gì chứ, mau ngủ đi anh yêu”.

Tống Kha vẫn chưa buồn ngủ, trái tim anh vẫn đắm say: “Tô Tĩnh à, nói cho anh nghe tại sao em lại bỏ Thượng Hải về cái vùng khỉ ho cò gáy này hả? Sau khi anh rời xa em, em đã làm những gì? Anh không biết gì cả, Tô Tĩnh à, mau nói cho anh nghe đi!”

Người thiếu phụ trầm ngâm một hồi, sau đó buồn bã đáp lại: “Em không phải là cô Tô Tĩnh nào đó đâu, em cũng không biết cô Tô Tĩnh kia là gì của anh. Họa sĩ Tống à, em chỉ là một người phụ nữ sống trên núi”.

Tống Kha không dám tin vào tai mình: “Cô không phải là Tô Tĩnh?”

Ngày hôm đó, anh bị ma xuy quỷ khiến thế nào nên mới đi tới khu rừng rậm này, anh còn nhìn thấy một người bước ra từ ngôi nhà gỗ này chính là Tô Tĩnh. Buổi tối, anh trở lại ngôi nhà gỗ này, vẫn nhìn thấy Tô Tĩnh, lẽ nào lại không đúng?

Giọng nói của thiếu phụ lạnh lùng như băng: “Em thật sự không phải là cô Tô Tĩnh kia đâu, em là một cô gái cô độc trên núi. Tên em là Lăng Sơ Bát”.

Tống Kha ngồi bật dậy: “Em là Lăng Sơ Bát, không phải là Tô Tĩnh sao?”

Lăng Sơ Bát vẫn lạnh lùng trả lời: “Em tên là Lăng Sơ Bát, em cũng không biết tại sao anh lại coi em là cái cô Tô Tĩnh nào đó”.

Tống Kha thẩn người ra không nói không rằng.

Lăng Sơ Bát nói tiếp: “Từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một người đàn ông tới căn nhà gỗ nhỏ bé của em, lần đầu nhìn thấy anh, em đã say đắm. Em vốn cho rằng anh chỉ là một người qua đường, không ngờ anh lại cần em. Em là cô gái không có người đàn ông nào cần cả. Lúc này, anh cần em, em là người đàn bà của anh rồi”.

Đầu óc Tống Kha trống rỗng.

Tại sao anh lại tới đây? Đối với anh mà nói, điều đó vẫn còn là một bí ẩn.

Còn tiếng gọi đó, cũng lại là một câu đố. Lẽ nào trong sự âm u lại có duyên trời định. Có phải một loại ảo giác bản năng đã dẫn anh tới đây? Và người con gái đã cùng anh ân ái này, hóa ra lại không phải là Tô Tĩnh. Cũng có thể nói rằng, số mệnh đã đẩy cô gái tên Lăng Sơ Bát này tới cuội đời anh ư? Nhưng anh lại không hề có tình yêu đối với người thiếu phụ ấy.

Người anh yêu là Tô Tĩnh, nhưng giờ này Tô Tĩnh đang ở đâu? Thị trấn Đường lúc này mới khiến Tống Kha cảm thấy thần bí và đáng sợ. Anh không biết tương lai của anh và cô gái tên Lăng Sơ Bát sẽ như thế nào, còn việc cô ấy là người thế nào, tại sao lại không sống ở thị trấn hoặc ở trong thôn xóm mà lại sống lẻ loi một mình ở căn nhà gỗ nhỏ nơi rừng sâu núi thẳm này?

Tống Kha còn đang phân vân không tìm được lời giải thì lại nghe thấy giọng nói lạnh băng của Lăng Sơ Bát: “Họa sĩ Tống à, anh đã có được em, cả đời này em là người của anh rồi, kiểu gì anh cũng không chạy được đâu”.

Giọng nói của Lăng Sơ Bát như rắn trườn quan thể xác cũng như linh hồn Tống Kha.

Buổi tối đó trở nên dài vô tận…

7

Mùa mưa cuối cùng cũng qua đi sau khi kỳ Tam phục (ba mươi ngày nóng nhất trong năm) bắt đầu, trên con suối của thị trấn Đường, một chiếc cầu gỗ mới được bắc lên. Dòng nước lại trở nên trong trẻo hiền lành, tiếng nước chảy róc rách đã lấy lại giai điệu vui tai như trước. Không ai có thể đoán được thị trấn Đường với bộ mặt yên bình như thế này sẽ còn xảy ra những chuyện không ngờ nào nữa. Mùa mưa kết thúc, Chung Thất cũng dần buông lỏng cảnh giác đối với Du Vũ Cường, hắn cho rằng Du Vũ Cường đã cao chạy xa bay rồi, chắc chắn trong một khoảng thời gian nữa sẽ không trở về gây phiền gì cho mình.

Đôi khi, rất khuya Chung Thất mới mò về nhà, hắn dò dẫm vào phòng ngủ, thắp đèn dầu nhìn hai đứa con đang say giấc nồng trên giường. Hai đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, chưa hiểu nhiều, sau khi mẹ chết, chúng có khóc mấy ngày, sau đó khóc ít dần và rồi nhanh chóng thích ứng với cuộc sống không có mẹ. Chung Thất đối mặt với hai đứa con thơ dại, lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả. Lương tâm khiến hắn không thể cầm lòng khi nghĩ tới Thẩm Văn Tú. Hắn liền tìm bức truyền thần của Thẩm Văn Tú rồi chăm chú ngắm nhìn trong ánh đèn dầu phập phù, hắn giơ tay vuốt nhẹ lên tóc và khuôn mặt cô trong ảnh, như thể đang vuốt ve một Thẩm Văn Tú bằng xương bằng thịt vậy. Mắt Chung Thất nhòa lệ.

Thẩm Văn Tú là người phụ nữ tốt biết bao!

Chung Thất nghĩ, có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ gặp lại một người phụ nữ tốt như cô ấy nữa. Cô ấy vừa hiền lành, vừa chịu thương chịu khó… Chung Thất không muốn nghĩ tới những ưu điểm của Thẩm Văn Tú, bởi càng nghĩ hắn lại muốn rút súng ra bắn mình một phát… Con điếm Dương Phi Nga trong quán Tiêu Dao kia là cái thá gì chứ. Con đó sao lại có thể so sánh với Thẩm Văn Tú chứ? Thế mà con điếm đó lại còn muốn hắn chuộc ra ngoài, còn nói muốn làm vợ hắn. Nghĩ tới đây, Chung Thất bỗng nghe thấy một tiếng thở dài từ sảnh phòng bên ngoài.

“Ai vậy?”, Chung Thất cất tiếng hỏi.

Mặc dù đã buông lỏng sự cảnh giác đối với Du Vũ Cường nhưng sau khi nghe thấy tiếng thở dài, Chung Thất vẫn vô cùng căng thẳng. Hắn rút khẩu súng moze khỏi bao rồi đi ra bên cửa. Hắn mở cửa ra, sảnh phòng bên ngoài tối om. Hắn cũng không biết có phải có ai hay một cái gì đó đang ẩn nấp trong phồng tối hay không nữa. Chung Thất sợ hãi. Không có ai đáp lại. Chung Thất cũng không dám đi vào chỗ tối, hắn cứ đứng như vậy một hồi, cánh tay cầm súng của hắn run lên.

Chung Thất đóng sầm cửa lại.

Hắn cất bức truyền thần của Thẩm Văn Tú đi, chuẩn bị đi ngủ. Vừa cởi áo khoác, hắn liền phát hiện hai đứa con đã tỉnh dậy. Chúng im lặng ngồi trên giường, lạnh lùng nhìn Chung Thất, ánh mắt vô hồn.

Chung Thất hỏi: “Sao chúng mày chưa ngủ?”

Dường như không nghe thấy những lời Chung Thất nói, chúng vẫn giương cặp mắt vô hồn nhìn người mà chúng gọi là bố. Chung Thất run sợ trước cái nhìn soi mói của hai đứa con.

Dường như có ai đó nhẹ nhàng đi qua cửa bên ngoài.

Một đứa trẻ bỗng dưng bi bô nói với Chung Thất: “Bà nội dùng kim châm vào một hình nhân, bà nói, hình nhân đó là bố, bà còn nói, bà muốn châm chết bố”.

Đứa trẻ còn lại cười rúc rích, tiếng cười vô cùng lạnh lùng…

8

Lúc nóng nhất trong năm nay cũng chính là mùa thu hoạch của người dân trong thị trấn. Tuy nói nước lớn trong mùa mưa thật đáng sợ nhưng dù gì nó vẫn chưa làm vỡ đập, hủy hoại ruộng đồng hai bên bờ suối. Điều kỳ lạ là, năm nay, người dân trong thị trấn Đường bội thu, mỗi đầu đều thu hoạch thêm được một thạch lúa, có trả tiền thuê thì kho lúa vẫn đầy ắp. Cả những thôn xóm trực thuộc thị trấn Đường cũng bội thu. Chủ tịch nói nhỏ với Chung Thất, điều này có khả năng liên quan tới việc mẹ ông ta được chôn ở long mạch. Chung Thất tán đồng, còn thuận chiều vuốt đuôi thêm mấy câu. Hắn vẫn cảm thấy sau sự việc xảy ra giữa Du Vũ Cường và Thẩm Văn Tú, Chủ tịch không còn tín nhiệm hắn như trước. Điều này cũng khó tránh khỏi, bởi dù gì thì Du Trường Thủy và Du Vũ Cường vẫn là chú cháu ruột nên Chung Thất luôn nắm cơ hội nịt hót Chủ tịch Du Trường Thủy, hắn cố hết sức giữ quan hệ thân thiết với ông.

Cũng có thể là do được mùa vào năm nóng nhất này mà trong thị trấn Đường lại không có ai chết cả. Nếu thị trấn Đường không có người chết thì sẽ là chuyện chẳng hay ho gì đối với Tống Kha, ông chủ cửa hiệu quan tài và Tam Lại Tử.

9

Vào mùa thu hoạch, họa sĩ Tống Kha luôn đóng chặt cửa, không ra ngoài lúc ban ngày, thế nhưng vào buổi đêm anh lại thường xuyên rời khỏi thị trấn Đường tới nơi không ai biết. Tam Lại Tử đã mấy lần lẻn đi theo sau anh với ý định khám phá bí mật, nhưng kết quả vẫn là số không tròn trĩnh, mặc dù chạy nhanh hơn cả chó nhưng hắn cũng không đuổi kịp được Tống Kha. Sau đó, một mình hắn đi vào trong núi và mất phương hướng.

Tam Lại Tử không có can đảm bám theo Tống Kha một lần nữa, không phải chỉ vì hắn không đuổi kịp được Tống Kha, mà vì tận đáy lòng hắn vẫn khiếp sợ người đàn bà áo trắng. Một buổi chiều tối, người đàn bà áo trắng lại xuất hiện trước mặt hắn. Người phụ nữ đó đứng trong ánh trăng mờ ảo rồi lạnh lùng hỏi: “Mày vẫn muốn bị đau bụng à?”

Tam Lại Tử không nhìn thấy mặt cô ta. Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt cô ấy chính là miếng vải trắng bọt. Tam Lại Tử lại nhớ tới cảnh con rắn luồn lách trong ruột rồi cắn vào tràng vị, người hắn toát mồ hôi, lạnh toát. Hắn đứng trên mảnh đất trống ngoài miếu Thổ Địa, toàn thân run run như cầy sấy. Hắn tình nguyện chết, chứ không muốn có rắn bò trong ruột. Tam Lại Tử nói với người đàn bà áo trắng: “Không, không, tôi không muốn…”

Tam Lại Tử liền quỳ xuống trước mặt người đàn bà áo trắng: “Tôi không dám nữa đâu, tôi sẽ không dám đi theo họa sĩ Tống nữa”.

Người đàn bà áo trắng bay đi.

Tam Lại Tử lại lo lắng cho Tống Kha, hắn không biết Tống Kha sẽ ra sao, nhưng có một điều, hắn có thể khẳng định được rằng càng ngày Tống Kha càng gặp nguy hiểm. Trong lòng Tam Lại Tử hiểu rõ, chắc chắn Tống Kha đã đi tới chỗ người đàn bà áo trắng. Tam Lại Tử cũng đã từng đi qua chỗ ấy, một lần là hắn bị người đàn bà áo trắng nhét con rắn vào bụng để ép hắn giết con chó của ông họa sĩ già. Lần khác là sau khi hắn giết chết con chó của ông họa sĩ già, người đàn bà áo trắng đưa hắn tới chỗ đó rồi lấy con rắn trong bụng hắn ra… Hai lần đi, Tam Lại Tử đều trong trạng thái mơ hồ, căn bản không nhớ nổi vị trí cụ thể nơi đó, nhưng hắn biết chỗ đó nằm trong khu rừng rậm ở núi Ngũ Công phía tây dãy Ngũ Công Lĩnh. Vào buổi tối hôm đó, chắc chắn Tống Kha và hắn đã đi cùng một nơi, cùng đối mặt với người đàn bà áo trắng. Tại sao người đàn bà áo trắng lại muốn ép hắn giết chết con chó của ông họa sĩ già chứ? Tại sao Tống Kha lại đi tới nơi bí mật đó? Những việc này đối với Tam Lại Tử mà nói vẫn là một loạt những bí mật lớn đang được che đậy trong màn sương dày.

Liên tục mấy ngày gần đây Tống Kha không ra khỏi nhà vào ban đêm. Chỉ cần không nghe thấy tiếng gọi thì anh sẽ không tới ngôi nhà gỗ nhỏ bé đó. Điều kỳ lạ là, chỉ cần nghe thấy tiếng gọi anh sẽ tìm được đường tới ngôi nhà gỗ nhỏ kia. Đôi khi tự đáy lòng anh rất ghét người phụ nữ có tên Lăng Sơ Bát, nhưng dường như anh không thể rời khỏi cô ta được. Giữa Tống Kha và Lăng Sơ Bát tồn tại một nỗi nhớ nhung kỳ lạ. Anh biết nỗi nhớ nhung đó không liên quan tới tình yêu, mà chỉ là nhu cầu bản năng.

Hôm nay, Tống Kha dậy rất sớm, anh lại lầm lũi đi về hướng tây thị trấn.

Những người dậy sớm trên phố đều trốn anh, cứ như thể anh là một loại dịch bệnh vậy.

Đồ tể Trịnh Mã Thủy nhìn thấy cái bóng cao gầy của Tống Kha đang đi tới, liền hằn học cắm con dao xuống bàn. Con người bình thường luôn có mùi thịt lợn trên người, không thể rửa được này cũng dùng tay bịt mũi và mồm. Chờ Tống Kha đi qua, hắn mới bỏ bàn tay ở trên miệng xuống, phe phẩy quạt trước mũi rồi thốt lên: “Thối thật!”

Tống Kha hầu như không để ý tới bất kỳ một biểu cảm cũng như lời nói nào của người dân trong thị trấn Đường đối với mình. Từ trước tới giờ anh chưa hề hòa nhập vào cuộc sống của người dân ở đây. Anh là kẻ tha hương cô độc, cũng là người ngoài cuộc của thị trấn Đường, anh luôn mong sẽ có một ngày được rời khỏi nơi đây, phiêu bạt tới một nơi khác.

Tống Kha đi trên đập sông, rồi nhìn lên sườn núi Ngũ Công Lĩnh. Lúc này, mặt trời vẫn chưa mọc, nhưng buổi sáng sớm lại không có sương mù, nhìn rất rõ. Tống Kha nhìn thấy một bóng người trên sườn núi, anh biết chắc đó là Tam Lại Tử. Tống Kha nghĩ thầm, chắc hắn lại đang đào huyệt đây. Tống Kha bước xuống đập, anh đi qua chiếc cầu gỗ lắc lư, dẫm lên những cọng cỏ dại còn đẫm sương, đi về hướng Tam Lại Tử.

Từ lúc Tam Lại Tử trở về thị trấn Đường sau lần bỏ đi đó, Tống Kha vẫn chưa nói chuyện với hắn được một lần cho ra nhẽ. Sự xuất hiện của Tống Kha khiến Tam Lại Tử cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Quả thực, hắn đang đào một huyệt mộ mới, có lẽ hắn cũng vừa tới đó không lâu. Lúc này, hắn đang nhổ cỏ dại trên mặt đất. Nhìn thấy Tống Kha bước tới gần, Tam Lại Tử ngưng công việc đang làm lại, các giác quan của hắn nhíu lại, không hiểu là đang cười hay khóc nữa.

Tam Lại Tử bắt chuyện: “Họa sĩ Tống, cậu dậy sớm nhỉ”

Trên khuôn mặt xanh xao của Tống Kha xuất hiện nụ cười gượng gạo: “Anh còn dậy sớm hơn tôi ấy chứ. Tam Lại Tử, anh đang đào huyệt à?”

“Đúng vậy, cái huyệt mộ đã đào sẵn hôm trước lại biết Thẩm Văn Tú chiếm mất rồi. Tôi phải đào một cái mới, phòng bất trắc ấy mà. Tôi cũng nên giữ lại một huyệt mộ cho bản thân chứ? Tôi cũng không chắc mình có bị đột tử không nữa. Mới đầu năm, ai biết trước được chuyện gì chứ?”

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng Tam Lại Tử lại nghĩ: “Họa sĩ Tống à, huyệt mộ này cũng có khả năng là chuẩn bị cho cậu đấy, mấy ngày nay tôi luôn lo cho cậu”.

Tống Kha an ủi: “Tam Lại Tử à, anh sẽ không chết nhanh như vậy đâu, vì nếu anh chết thì lấy ai đào huyệt cho người chết ở thị trấn Đường chứ?”

Tam Lại Tử đáp: “Nếu như tôi chết rồi, còn có thể quản được nhiều chuyện thế sao?”

Bỗng Tống Kha nghe thấy tiếng chim lảnh lót. Mặt trời bắt đầu rạng những tia nắng hồng hồng từ dãy núi phía đông. Ngọn núi hoang được khoác lên mình màu sắc ấm nóng. Anh lại nghĩ tới căn nhà nhỏ trong rừng rậm đó. Lúc này, anh hy vọng tiếng gọi của người phụ nữ ấy xuất hiện. Anh đưa mắt nhìn về dãy núi xa xa, dãy núi xa xăm kia thật mênh mang.

Tam Lại Tử ngửi thấy mùi tanh thối, mọi người dân trong thị trấn Đường đều khó chịu với thứ mùi quái đản trên người Tống Kha nhưng Tam Lại Tử thì không như vậy. Hắn nói với Tống Kha:

“Họa sĩ Tống à, người dân trong thị trấn đều nói trên người cậu có mùi tanh thối, có một số người còn tới ton hót với Chủ tịch Du Trường Thủy. Họ còn bảo Chủ tịch đuổi cậu ra khỏi thị trấn, sau đó đi tìm một họa sĩ khác không có mùi thối tới”.

Tống Kha thu anh mắt si mê từ dãy núi phía xa về.

Anh cười rồi nói với Tam Lại Tử: “Tôi biết, mùi trên người tôi có từ khi tôi ở trong bụng mẹ, nó cũng giống như cuộc đời tôi không thể thay đổi được. Còn việc người dân trong thị trấn thích hay không thích thì là chuyện của họ, tôi thực sự không thể thay đổi được. Nếu thực sự muốn tôi đi, tôi sẽ đi ngay, quyết không ở lại”.

Tam Lại Tử nghe xong rất ngạc nhiên. Hắn không ngờ Tống Kha lại ngay thẳng rộng lượng đối diện với mùi thối tản ra từ cơ thể mình như vậy.

Hắn nói tiếp: “Họa sĩ Tống à, bức truyền thần anh vẽ cho mẹ Chủ tịch ai xem cũng khen đẹp. Chủ tịch Du chắc chắn vì bức truyền thần của mẹ ông ấy sẽ không để cậu rời khỏi thị trấn Đường đâu. Đi tới đâu để tìm được một họa sĩ như cậu chứ. Có điều, tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, cậu hãy rời khỏi thị trấn Đường đi!”

Tống Kha thắc mắc: “Sao vậy?”

Đột nhiên, Tam Lại Tử nghe thấy một tiếng động, tiếng động đó khiến toàn thân hắn nổi da gà, đó là tiếng thứ gì đó trườn qua đám cỏ. Điều này khiến hắn nhớ tới rắn, nhớ tới con rắn người đàn bà áo trắng đó bắt hắn nuốt vào bụng.

Quả nhiên Tam Lại Tử nhìn thấy con rắn hổ mang cực độc trườn qua đám cỏ cách đó không xa.

Tam Lại Tử lạnh hết xương sống, tại sao khi hắn vừa bảo Tống Kha rời khỏi thị trấn Đường thì liền sau đó rắn xuất hiện? Việc này chắc chắn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên, dường như trong bóng tối có một đôi mắt luôn giám sát hắn, nhất cử nhất động của hắn đều không lọt khỏi đôi mắt đáng sợ đó. Lẽ nào sự xuất hiện của con rắn hổ mang ban nãy là sự cảnh báo đối với hắn?

Chọn tập
Bình luận