Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tanh

Q.1 – Chương 3: Chương 1.3

Tác giả: Lý Tây Mân
Chọn tập

Tống Kha tới miếu Thổ Địa dưới chân núi, chăm chú nhìn bức tượng ông bà Thổ Địa bị khói hương xông đen. Những việc xảy ra trong thị trấn không liên quan gì tới anh, anh cũng không phải loại người thích góp vui, sự náo nhiệt đã rời xa anh từ lâu. Tống Kha bỗng nghe thấy tiếng ngáy. Anh ngỡ ngàng: “Không hiểu ai lại ngủ trong miếu Thổ Địa giữa ban ngày ban mặt thế này?” Lúc anh đang nghi ngờ thì tiếng ngáy bỗng im bặt. Một người đầu bù tóc rối đứng lên sau bức tượng ông bà Thổ Địa. Tống Kha kinh ngạc hỏi:

“Tam Lại Tử, sao anh lại ngủ ở đây?”

Tam Lại Tử từ bàn thờ nhảy xuống, vươn vai trả lời: “Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu? Tôi không có nhà cửa, nơi này chính là nhà của tôi”.

Tống Kha thắc mắc: “Người trong thị trấn cho phép anh sống ở đây ư? Anh không sợ mạo phạm thánh thần à?”

Tam Lại Tử dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt đầy rỉ. “Họ không quản được tôi đâu. Ban đầu tôi cũng sợ lắm, nhưng dần dần không sợ nữa, ông bà Thổ Địa thương tôi, ông bà ấy sẽ không trách tội tôi đâu”.

Tống Kha cười.

Tam Lại Tử chỉ vào cây long não già bên ngoài miếu rồi nói: “Người trong thị trấn không ai dám trèo lên cái cây này, chỉ có mình tôi dám thôi”.

Trông cây long nào già giống như một người cao tuổi đã từng ăn gió nằm sương, ẩn chứa bí mật nào đó. Tống Kha hỏi tiếp: “Tại sao?”

Tam Lại Tử đắc ý ra mặt, trên khuôn mặt nhăn nheo của hắn xuất hiện nụ cười: “Ai cũng nói cây long não già kia là hóa thân của ông Thổ Địa, ai trèo lên cây này sẽ gặp phải tai họa nên chẳng ai dám mạo phạm cả. Tôi kể cho anh nghe một chuyện nhé. Anh có biết bố thằng con đồ trong quân đội Du Vũ Cường mới trở về chết như thế nào không?”

Tống Kha lắc đầu.

Tam Lại Tử nói tiếp: “Mùa xuân năm Du Vũ Cường ba tuổi, xảy ra nạn đói lớn. Bố Du Vũ Cường vì muốn có một cân củ đậu đã đánh cược với người dân trong thị trấn. Người kia nói, chỉ cần bố Du Vũ Cường trèo lên chặt một cành của cây long não thì sẽ cho ông ấy một cân củ đậu. Rất nhiều người trong thị trấn khuyên ông ấy không nên mạo hiểm làm việc này, nhưng ông ấy không nghe. Ông ấy đã trèo lên chặt một cành cây xuống. Mọi người có mặt lúc đó đều sợ chết khiếp, họ nhìn thấy chỗ cành cây bị chặt chảy máu. Đột nhiên, bố của Du Vũ Cường ngã từ trên cây xuống, giống như bị ai đó vứt từ trên cây xuống vậy. Lúc ông ấy ngã xuống đã bất tỉnh nhân sự, được người ta khiêng về nhà, không lâu sau đó thì chết”.

Tống Kha hỏi: “Có chuyện như vậy ư?”

Tam Lại Tử bỗng dưng chạy ra khỏi miếu Thổ Địa, trèo lên cây long não già thoăn thoắt như khỉ. Tống Kha cũng đi theo hắn ra ngoài. Tam Lại Tử từ trên cây nói với Tống Kha: “Họa sĩ Tống à, chắc chắn anh rất muốn hỏi tại sao tôi trèo lên cây mà chẳng có chuyện gì cả? Nói cho anh nghe, đôi khi tôi cảm thấy sống thật vô nghĩa, nhất là khi tôi bị đói và khi nghĩ về đàn bà. Lúc đó, tôi liền trêp lên cây long não già, mong ông Thổ Địa trừng phạt, khiến tôi chết đi. Nhưng làm cách nào tôi vẫn không chết được, có lẽ ông Thổ Địa vẫn chưa muốn tôi chết”.

Lời nói của Tam Lại Tử khiến Tống Kha kinh hãi.

Tam Lại Tử không hiểu nỗi kinh sợ của Tống Kha. Hắn trèo xuống dí vào miếu Thổ Địa, sau đó vác xẻng lên vai ra khỏi miếu. Sắc mặt Tam Lại Tử trở nên u uất. Tống Kha nói với theo sau lưng hắn: “Tam Lại Tử, anh đi đâu thế?”

Tam Lại Tử không ngoảnh lại, trả lời: “Tôi tới sườn núi Ngũ Công Lĩnh đào huyệt”.

Tống Kha biết sườn núi cỏ dại che phủ đó là núi Ngũ Công Lĩnh. Tam Lại Tử phải xuyên qua con đường trong thị trấn đi về hướng tây, đi qua cái cầu gỗ bắc qua suối thì mới tới nơi cần đến.

Tống Kha đột nhiên băn khoăn không hiểu ai sẽ là người thứ hai anh vẽ truyền thần từ sau khi đến thị trấn Đường đây?

9

Vợ của Chung Thất – Thẳm Văn Tú đi ngang qua hiệu quan tài, nhìn thấy Du Vũ Cường đang ngồi trên chiếc ghế tre trước cửa hiệu kể tiểu sử anh hùng cho mấy người nghe. Du Vũ Cường vạch chiếc áo quân phục cũ, lộ ra chi chít sẹo. Hắn chỉ vào đó huênh hoang: “Vết này là do trúng đạn, vết này là do mảnh đạn găm vào… trên người tôi chẳng có chỗ nào lành lặn cả, toàn sẹo thôi”.

Mấy người nghe há hốc mồm, trông điệu bộ rất kinh ngạc. Thẩm Văn Tú cũng nhìn thấy những vết sẹo đó, trái tim cô đau nhói như bị trúng tên. Lúc Du Vũ Cường ngẩng đầu lên, vô tình ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt hoảng loạn của Thẩm Văn Tú.

Thẩm Văn Tú cuống quýt bỏ đi.

Ánh mắt Du Vũ Cường dõi theo bóng của Thẩm Văn Tú, hắn ta thắc mắc: “Người phụ nữ này là ai vậy?”

Có người trả lời: “Người anh hùng à, đó là Thẩm Văn Tú – vợ của kẻ đào ngũ Chung Thất”.

Ánh mắt của Du Vũ Cường không dõi theo Thẩm Văn Tú nữa. Khuôn mặt hắn đỏ rần lên, hằn học nói: “Mẹ nó chứ, ông đây phải vào sinh ra tử trên chiến trường kháng Nhật, tới giờ vẫn còn độc thân. Thế mà cái thằng chó Chung Thất đó, một thằng đào ngũ nhục nhã lại cưới được cô vợ xinh như hoa kia, đúng là ông trời chẳng công bằng chút nào”

Có người chêm thêm: “Chung Thất may mắn lắm, năm ngoái Thẩm Văn Tú còn sinh cho hắn một cặp con trai sinh đôi nữa”.

Du Vũ Cường nghiến răng nghiến lợi: “Thằng khốn Chung Thất này đáng ra phải tuyệt tử tuyệt tôn mới phải”.

Mắt Du Vũ Cường hăn lên ngọn lửa đố kỵ hằn học.

Thẩm Văn Tú không dám quay đầu lại nhìn Du Vũ Cường, sự trở về của Du Vũ Cường đã mang lại đau khổ cho cô. Trước đây, trong lòng cô chất đầy căm hận đối với Du Vũ Cường, nhưng vào giây phút cô nhìn thấy những vết sẹo trên da hắn, nỗi thù hận kìm nén trong lòng cô bỗng dưng tan biến. Thậm chí cô còn thông cảm cho hắn ta nữa.

Hai đêm sau khi Du Vũ Cường trở về thị trấn, Chung Thất về nhà rất muộn. Người gã nồng nặc mùi rượu, về đến nhà lại giày vò Thẩm Văn Tú. Hắn túm lấy Thẩm Văn Tú đang ngủ say rồi gầm lên, miệng nồng nặc mùi rượu: “Ông vẫn chưa về, mày ngủ cái gì mà ngủ. Mau dậy cho ông!”

Thẩm Văn Tú hoảng hốt: “Chung Thất à, anh điên rồi. Đã quá nửa đêm, anh còn làm ầm lên, con nó dậy bây giờ”.

Chung Thất túm tóc vợ, giật mạnh|: “Mày, cái đồ thối tha này cũng học đòi cãi lại hả, con mẹ mày dạy mày như thế à? Cái thằng Du Vũ Cường kia giáo huấn tao trên đường, bây giờ tới lượt mày lại dám giáo huấn tao, ông đây chẳng coi mày ra cái cóc khô gì đâu”.

Chung Thất đẩy Thẩm Văn Tú ngã dúi trên giường, gã rút roi da quật mạnh lên người vợ. Thẩm Văn Tú đau đớn gào thét. Hai đứa sinh đôi nằm giường bên cạnh bị thức giấc bởi trò bạo hành của bố, chúng ngồi trên giường, chứng kiến bố đang điên cuồng ngược đãi mẹ liền khóc òa lên.

Tiếng khóc của lũ trẻ đánh thức bà mẹ Chung Thất đang ngủ ở buồng bên cạnh.

Bà mẹ tới trước cửa phòng Chung Thất, dùng gậy gõ vào cửa phòng mắng: “Chung Thất, cái thằng súc sinh này, mày đang tạo nghiệp ác gì vậy?”

Tiếng khóc của lũ trẻ cùng lời mắng của mẹ không khiến Chung Thất ngừng bạo hành Thẩm Văn Tú, ngược lại càng khiến hắn điên cuồng hơn: “Con khốn, tao cho mày nói tao là đồ đào ngũ đấy, tao quật chết mày, con khốn, tao cho mày nói tao là đồ đào ngũ đấy. Ông mày lè kẻ đào ngũ thì sao hả, còn có ối thằng bỏ mẹ còn làm Hán gian. Tao đánh chết mày, con khốn!”

Chung Thất hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân, lúc này trong mắt hắn, hắn đang đánh Du Vũ Cường chứ không phải vợ mình…

Đêm đã khuya, trong lòng Thẩm Văn Tú dâng lên nỗi sợ hãi, toàn thân co rúm lại như thể Chung Thất đang dùng roi da quật vậy. Tâm trạng cô căng thẳng cực độ, không hiểu tại sao ông chồng nửa đêm canh ba mới về nhà bỗng dưng ngược đãi mình. Chồng cô thay đổi như vậy là có liên quan tới người đàn ông mang tên Du Vũ Cường kia. Nhưng lúc này cô không thể hận nổi hắn ta. Cô còn lo rằng Du Vũ Cường sẽ bị Chung Thất hãm hại. Cô hiểu rõ chồng mình là người như thế nào, hắn là kẻ hung tợn, dữ dằn, việc gì cũng có thể làm. Thẩm Văn Tú là người đàn bà hiền hậu, dỗ cho hai đứa trẻ ngủ xong cô liền đi chăm mẹ chồng.

Lúc Thẩm Văn Tú rửa chân cho mẹ chồng, bà nhìn cô con dâu câm lặng rồi giơ tay khẽ vuốt tóc cô. Bà thở dài than: “Văn Tú à, con phải chịu khổ rồi! Cái thằng bất hiếu này sao lại đánh con như thế chứ, có đánh trộm cũng không đánh như vậy kia mà. Buổi tối nó có về, con nhớ cài chặt then cửa đừng cho nó vào phòng, cho nó chết ở bên ngoài đi”.

Thẩm Văn Tú khẽ đáp lại: “Mẹ, con không sao đâu. Anh ấy ở ngoài chịu ấm ức, về nhà trút giận vào con là bình thường thôi mà. Ai bảo con là vợ của anh ấy chứ. Mấy ngày nữa anh ấy trút hết giận sẽ lại tốt đẹp thôi mà”.

Bà mẹ chồng gạt nước mắt nói tiếp: “Con là đứa con dâu thấu tình đạt lý biết bao! Nếu nó còn tiếp tục đánh con, ông trời cũng khó dung tha”.

Nghe mẹ chồng nói, Thẩm Văn Tú cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tối hôm nay, Chung Thất và Chủ tịch cùng một số người nữa uống rượu xong, thấy những người kia bắt đầu chơi mạt chược, Chung Thất liền chuồn ra ngoài, tới quán Tiêu Dao. Quán Tiêu Dao là kỹ viện duy nhất của thị trấn Đường nằm trên ngõ Hoàng Đế. Đây là ngôi nhà kiểu quan phủ trước kia, có ba lối vào, ba lối ra. Nhà đó phát tài lớn ở ngoài liền dọn tới thành phố ở, bán ngôi nhà đó cho Lý Mị Nương làm kỹ viện. Lý Mị Nương là một phụ nữ đã có tuổi nhưng rất đẫy đà, với ai mụ ta cũng tươi cười ngọt như mật. Chung Thất vừa mò tới quán Tiêu Dao, mụ ta đã phô ra nụ cười ngọt ngào như thường lệ của mình. Lúc này, mụ ta đang dùng tăm để gạt kẽ móng tay. Một cô gái trẻ mặc chiếc áo xường xám kiểu cũ xẻ dài đang đứng đấm lưng cho mụ ta. Khuôn mặt như mướp đắng của cô hiện rõ vẻ tiều tụy, cặp mắt lờ đờ, quầng mắt thâm đen, mí mắt sưng phồng, cặp môi mỏng nhợt nhạt không chút sắc đỏ.

Lý Mị Nương cười nói với Chung Thất: “Đội trưởng Chung, sao hôm nay tới sớm thế? Mau ngồi xuống, ngồi xuống đi!”

Chung Thất phát hiện khi Lý Mị Nương nói, nốt ruồi nhỏ bằng hạt đậu bên khóe miệng khẽ rung theo. Hắn nghĩ, nếu Lý Mị Nương không có nốt ruồi này, thì mụ ta cũng hấp dẫn ra trò. Nhưng Lý Mị Nương đôi khi còn khoe khoang về cái nốt ruồi đó, mụ ta kể rằng trước đây có một ông thầy bói nói với mụ ta là, chính nhờ nốt ruồi này nên mụ mới không phải lo tới cái ăn cái mặc.

Chung Thất làu bàu: “Không ngồi gì cả, ông đang khó chịu đây, vào phòng thôi!”

Lý Mị Nương liền nói với cô gái đứng phía sau: “Phi Nga à, còn không mau vào phòng với đội trưởng Chung, căn phòng bên phải sảnh phía trên hôm nay vừa có thêm chiếc chiếu mới, mau dẫn đội trưởng Chung vào phòng đó đi”.

Dương Phi Nga chần chừ một hồi, nhưng vì sự thúc ép của Lý Mị Nương, cô đành dẫn Chung Thất về phòng.

Lý Mị Nương gọi một tiếng: “Phượng Phượng, còn không ra đấm lưng cho bà, không có khách mày nằm ườn trên giường duỗi thân duỗi xác ra à”.

Dương Phi Nga vừa dẫn Chung Thất vào phòng liền quỳ sụp xuống. Chung Thất sững sờ hỏi: “Phi Nga à, em làm gì vậy, có ai bắt nạt em phải không? Em nói đứa nào, anh sẽ trút giận cho em”.

Dương Phi Nga nước mắt tuôn rơi, ôm lấy chân Chung Thất xin xỏ: “Anh Chung ơi, đêm nay anh tha cho em được không? Đã hai đêm anh uống say rồi tới đây, anh dùng tay túm lấy chỗ ấy của em, nắm chặt tới nát cả ra, chảy không biết bao nhiêu máu, khiến em đau điếng người. Anh Chung à, chờ em khỏi rồi sẽ ngủ cùng anh, anh muốn làm gì cũng được, tối nay anh tha cho em được không?”

Chung Thất nghe Dương Phi Nga nói vậy, không những không thông cảm gì với cô gái mà hắn còn sừng sổ: “Đồ điếm thối tha, lải nhải cái gì đấy, mày đau ca hệ gì tới ông chứ, bất cứ lúc nào ông đến mày đều phải ngủ cùng ông. Mẹ khỉ, mày được sinh ra để đàn ông nó chơi, ông không làm mày, thằng khác cũng làm thôi. Mau bò lên giường, ông không đợi được nữa rồi”.

Dương Phi Nga khổ sở nói tiếp: “Anh Chung à, anh tha cho em lần này được không, em thật sự rất đau”.

Chung Thất hằn học nói: “Đồ điếm thối tha, tao đã bảo mày bò lên giường kia mà, đừng có giả chết với ông”.

Dương Phi Nga run rẩy nói: “Đội trưởng Chung à, anh giết em đi, em không muốn sống nữa rồi”.

Chung Thất đá cô gái một cái, sau đó hắn quắp cô ném lên giường. Chung Thất cởi hết quần áo của mình rồi nhảy xổ tới, xé rách chiếc xường xám Dương Phi Nga đang mặc rồi vứt xuống đất. Dương Phi Nga không mặc đồ nội y, phút chốc đã lộ ra tấm thân trắng nõn. Chung Thất kéo dạng chân cô gái ra rồi nhanh chóng làm tình. Dương Phi Nga cắn chặt răng, nước mắt trào ra. Chung Thất gầm gừ, hừng hục trên người cô gái, nhưng chẳng được bao lâu thì dương vật mềm oặt ra.

Hắn cố gắng mấy lần nhưng đều không cương cứng được nữa.

Bất ngờ Chung Thất kêu lên một tiếng bi thảm, sau đó dùng tay nắm lấy tóc mình giật mạnh rồi khóc rống lên.

Dương Phi Nga biết rõ chứng liệt dương của Chung Thất có liên quan tới Du Vũ Cường. Trước đây, Chung Thất chưa từng như vậy, hắn không những làm việc này rất khỏe mà còn có nhiều trò khác nữa. Sau khi xong việc, hắn còn ở lại trêu đùa, không giống như những ông khách khác của thị trấn Đường, làm xong liền vứt tiền lại rồi vội vã bỏ đi. Hai, ba ngày gần đây, Chung Thất như biến thành một người khác, hắn thay đổi khiến Dương Phi Nga đau không muốn sống nữa. Dương Phi Nga rủa thầm: “Đó là quả báo, không ngờ mày – cái thằng Chung Thất – cũng có ngày hôm nay”.

Khuôn mặt Dương Phi Nga đẫm nước mắt, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười khó hiểu.

Chung Thất đột nhiên đưa tay xuống âm hộ Dương Phi Nga rồi bóp cật lực: “Con điếm thối tha này, mày còn dám chế giễu à, ông không thể bỏ qua cho mày được, ông túm cho mày chết đi”.

Dương Phi Nga kêu như xé ruột: “Chung Thất, mày sẽ không được chết tử tế đâu…”

10

Đêm nay vô cùng thanh tĩnh đối với Tống Kha, thanh tĩnh tới mức anh có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách bên ngoài thị trấn. Nhưng anh lại không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dương Phi Nga, cũng không nghe thấy tiếng ngáy của Du Vũ Cường ở cửa hiệu quan tài. Anh đang muốn có một người phụ nữ, người ấy tuy cách xa anh tới mức không thể mong ngóng được, nhưng dường như anh vẫn ngửi thấy mù nước hoa Pháp trên cơ thể cô. Tựa hồ dang tay ra là đã chạm vào khuôn mặt tươi cười như đóa hoa hồng đang nở ấy. Mùi tanh từ trên tầng bao phủ khắp nơi hòa quyện với ý nghĩ về phụ nữ ngày càng mãnh liệt của Tống Kha. Mùi tanh càng lúc càng nồng, từ cầu thang tản xuống tầng dưới, sau đó tản ra ngoài qua những khe hở nhỏ trên cửa sổ.

Chiếc đèn dầu leo lắt giống như cuộc sống vậy.

Tống Kha khẽ gọi: “To Tình, Tô Tình…”

Tống Kha chìm vào giấc ngủ khi đang gọi tên cô gái.

Ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu cứ lay lắt. Lúc chiếc đèn dầu phụt tắt, bấc đèn xuất hiện một khuôn mặt già nua mờ ảo trong làn khói. Cả cửa iệu chìm trong bóng tối. Bên ngoài cửa sổ vọng tới tiếng chó rên rỉ. Tống Kha mơ màng cảm thấy có tiếng động khẽ phía cuối giường, tay chân anh cứng đờ như bị trói.

Tống Kha cảm thấy có người đang đứng cạnh giường, đầu óc anh tê dại một hồi. Tống Kha thử cựa quậy chân tay, nhưng anh vẫn không làm gì được. Anh mở to mắt hòng nhìn rõ người đang đứng trong bóng tối kia là ai. Nhưng anh chẳng nhìn thấy gì, cũng không có cách nào nhìn rõ được những bí mật đang được cất giữ trong bóng tối. Tiếng thở của anh nặng dần.

Trong bóng tối bỗng vọng ra tiếng thở dài.

Đúng rồi, Tống Kha cảm thấy có ai đó đang đứng bên giường. Chỉ cần dang tay là anh đã có thể chạm vào mặt người đó. Bóng tối tạo ra sự lạnh lẽo. Tống Kha không thể kiềm chế được bản thân, môi anh run nhẹ.

Cả người Tống Kha không co duỗi được, anh thử xem mình có nói được không. Anh mở miệng hỏi: Ông là họa sĩ già Hồ Văn Tiến đúng không?”

Âm thanh lạnh lẽo bay vào tai Tống Kha: “Tôi không phải Hồ Văn Tiến, tôi là Trịnh Thu Lâm. Chắc anh biết Trịnh Mã Thủy đúng không, tôi là bố nó”.

Tống Kha thắc mắc: “Tại sao ông lại tới đây, sao ông không về nhà mà ngủ chứ?”

Trịnh Thu Lâm đáp: “Từ trước tới giờ tôi vẫn ở cửa hiệu này, Hồ Văn Tiến dẫn tôi tới đây. Tôi không về nhà được nữa. Thằng con trai tôi từ lâu đã quên tôi rồi”.

Người Tống Kha càng lúc càng lạnh hơn: “Ông có thể giúp tôi thắp đèn lên được không, như vậy tôi có thể nhìn thấy ông”.

Trịnh Thu Lâm đáp: “Tôi không thắp đèn lên được, mà cho dù đèn có sáng thì anh cũng không nhìn thấy tôi được bởi tôi là một hồn ma, tôi đã chết bảy năm rồi. Trước đây, Hồ Văn Tiến còn sống, tôi còn tìm ông ta nói chuyện, giờ ông ấy cũng chết rồi, tôi không muốn nói chuyện với ông ấy nữa. Người chết nói với người chết chẳng hay ho gì, tôi cũng không nhìn thấy ông ấy nữa”.

Một quả núi to đè nặng lên ngực Tống Kha, anh hổn hển thở không ra hơi.

Trịnh Thu Lâm buồn bã nói tiếp: “Họa sĩ Tống à, anh muốn biết tại sao tôi lại chết không?”

Tống Kha không nói được câu gì.

Trong bóng tối vọng tới giọng nói lạnh lẽo: “Cho dù anh muốn hay không, tôi cũng sẽ nói, nói ra tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nếu không tôi sẽ không nhắm mắt được. Họa sĩ Tống à, tôi kể cho anh nghe nhé. Tôi chết vì ăn móng giò lợn. Trước khi con trai tôi làm đồ tể, tôi chưa từng được ăn một bữa thịt lợn nào đã đời cả. Tôi liền bắt nó học mổ lợn với hy vọng sau này ngày nào tôi cũng có thể được ăn thịt lợn. Buổi tối đầu tiên khi con trait ôi làm đổ tể, nó liền mang về một tảng thịt ba chỉ lớn. Tảng thịt đó chừng năm cân đấy. Cả nhà tôi vui như đón Tết vậy. Hơn năm cân thịt hầm trong nồi lớn, cả nhà tôi có ăn thỏa thuê cũa không hết, còn thừa một đĩa to. Tôi đúng là kẻ đáng chết. Nửa đêm, tôi vẫn nhớ tới đĩa thịt kho tàu đó, thế là tôi nhẹ nhàng bò dậy, một mình đi xuống bếp ăn vụng đĩa thịt. Lúc không thể ăn được nữa, tôi muốn dừng lại nhưng không dừng được, dường như có ai đó cố nhét thịt vào miệng tôi, tôi nghe thấy một tiếng động mạnh, bụng tôi bị thủng, ruột lòi ra khắp nơi…”

Chọn tập
Bình luận