Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tanh

Q.1 – Chương 36: Chương 4.11

Tác giả: Lý Tây Mân
Chọn tập

Sau khi trời sáng, Trư Cốc vẫn chưa về nhà ngủ, mặc dù hắn đã mệt rũ người, hắn thực sự muốn ngã người xuống đất ngủ. Những ngày tháng như thế này không biết còn kéo dài tới lúc nào đây, thậm chí hắn còn chẳng có nhiều thời gian tiếp xúc với Phùng Như Nguyệt, điều này khiến lòng hắn khó chịu vô cùng. Không biết từ nơi nào bay đến một con cú mèo đen xì, con cú đó đậu trên cành táo trong sân ủy ban không ngừng kêu những tiếng quái lạ. Cú mèo là con vật luôn mang tới điều xui xẻo, theo truyền thuyết thì hễ nó đậu trên mái nhà nhà ai, thì sẽ có người chết trong nhà đó. Trong lòng Trư Cốc sợ hãi vô cùng khi nghe thấy tiếng kêu của con cú mèo kia, ông chú Vương Bình Thuận đã từng nói với hắn rằng, ngày Rằm tháng Giêng là ngày tốt, do vậy mới mời đoàn hát tới biểu diễn. Trong ngày tốt này lại xuất hiện tiếng kêu của con cú mèo, không hiểu là điềm xấu gì đây?

Trư Cốc sợ hãi cùng một đội viên bảo vệ nữa hò hét nhằm đuổi con cú mèo đi.

Con cú mèo duờng như chẳng thèm để ý tới những lời hò hét, vẫn tiếp tục kêu.

Chủ tịch Du Trường Thủy mặc áo dài đi ra, mặt ông ta tái xanh, hai mắt thâm quầng, hõm sâu. Bọn Trư Cốc không hò hét nữa. Du Trường Thủy tiến tới chỗ Trư Cốc, không nói năng gì, thần sắc nặng nề ngẩng đầu lên nhìn, ông ta đã nhìn thấy con cú mèo đang kêu trên cây. Trư Cốc cúi người cười xun xoe. Đội viên đội bảo vệ kia tránh ra một bên, giương đôi mắt đỏ nhìn họ.

Du Trường Thủy cúi đầu, liếc nhìn sang khẩu súng moze đeo bên hông Trư Cốc rồi nói:«Trư Cốc, đưa súng đây».

Trư Cốc nhìn Chủ tịch Du Trường Thủy, ngoan ngoãn đưa súng cho ông ta.

Du Trường Thủy đở lấy súng, làu bàu chửi tục trong miệng một tiếng sau đó giơ súng bắn liền ba phát về phía cây táo, không có phát nào trúng cả. Con cú mèo kinh sợ kêu lên rồi đập cánh bay mất, hai chiếc lông đen sì từ từ bay xuống. Tiếng súng lôi kéo sự chú ý của người dân trong thị trấn Đường, người dân tò mò không hiểu đã xảy ra chuyện gì ở ủy ban. Sau khi biết đó là phát súng Chủ tịch Du Trường Thủy định giết con cú mèo đáng ghét kia thì họ mới lục tục bỏ đi.

Du Trường Thủy lại gọi Trư Cốc vào văn phòng.

Ông ta trầm ngâm: “Trư Cốc à, cậu có biết ngày hôm nay ngày bao nhiêu không?

Trư Cốc cảm thấy rất kỳ lạ khi nghe ông ta hỏi một câu vớ vẩn như vậy.

«Biết chứ ạ, hôm nay là Rằm tháng Giêng.”

Ánh mắt Du Trường Thủy xoáy vào Trư Cốc như chim ưng:«Biết được thì tốt, ngày hôm nay cậu phải cẩn thận hơn thường lệ, đặc biệt vào buổi tối khi đoàn hát biểu diễn, cậu phải điều động tất cả đội viên trong đội bảo vệ tăng cường phòng vệ, canh phòng cẩn mật ủy ban và quán Tiêu Dao.”

Trư Cốc gật đầu lia lịa: «Em hiểu rồi, hiểu rồi».

Du Trường Thủy nói tiếp: «Sau khi sắp đặt xong xuôi người canh phòng ban ngày, thì về nhà ngủ một lát đi. Tôi biết cả tối qua cậu không ngủ, đúng là vất vả thật».

Lòng Trư Cốc bỗng chốc như mở cờ, cuối cùng Du Trường Thủy cũng biết hắn rất vất vả, Trư Cốc hớn hở, không giấu nổi niềm vui đi ra ngoài văn phòng. Sắp đặt xong xuôi, hắn mới trở về nhà. Sau khi về tới nhà, hắn phát hiện bố hắn – ông Vương Bỉnh Ích – đang ngồi ăn sáng trên bàn với Phùng Như Nguyệt. Điều khiến Trư Cốc cảm thấy khó hiểu là sau ngày bố hắn tới nhà anh trai ăn cơm thì ông như biến thành một người khác hẳn. Ông hoàn toàn không nhắc tới chuyện đuổi hai bố con Phùng Như nguyệt đi nữa, không những thế lại rất kiệm lời, trên khuôn mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười giả tạo. Còn Phùng Như Nguyệt thì cũng không còn chỉ nấu cơm cho hai bố con cô ăn nữa, sau khi nấu xong liền gọi ông Vương Bỉch Ích ăn cùng. Điều khiến Trư Cốc càng không thể lý giải được nữa là ông mù Phùng cứ ở lỳ trong phòng chưa thấy ông ta ra ngoài bao giờ. Phùng Như Nguyệt luôn mang cơm lên phòng cho ông ta ăn, không những thế lại thường xuyên đóng chặt cửa.

Thời gian này, Trư Cốc bận rộn với việc canh phòng thị trấn Đường, còn chẳng có thì gian quan tâm tới Phùng Như Nguyệt, chỉ cần giữ được cô ở đây thì lo gì không có cơ hội chứ.

Phùng Như Nguyệt thấy Trư Cốc nặng nề lê bước vào phòng khách, liền đứng dậy, tươi cười nói: «Anh à, anh đã về rồi ư? Mau vào ăn cơm!”.

Trư Cốc cố tươi cười đáp lại: «Em ăn đi, anh ăn ở ủy ban rồi».

Phùng Như Nguyệt quan tâm hỏi han: «Lại một tối nữa anh chưa được ngủ, anh vất vả quá. Anh mau đi nghỉ đi, cứ thức khuya như vậy, cơ thể không chịu được đâu».

Trư Cốc liếc nhìn bố – ông Vương Bỉnh Ích –một, ông ta không hề để ý tới hắn, chỉ lo ăn thức ăn, cứ như thể Trư Cốc không tồn tại vậy. Trư Cốc lại quay ra nói với Phùng Như Nguyệt; «Như Nguyệt à, lại khiến em vất vả rồi, bố em thì bệnh tật liên miên, em lại còn trông nom ông cụ nhà anh nữa.”

Phùng Như Nguyệt thẹn thùng cúi đầu nói nhỏ: «Anh à, bố con em gây nhiều phiền phức cho anh».

Lúc này Trư Cốc ngửi thấy mùi lạ.

Do sức đã sức cùng lực kiệt nên hắn cũng không chú ý lắm tới mùi lạ đó.

Sau khi hắn bước vào phòng ngủ, khuôn mặt của Phùng Như Nguyệt trầm ngâm hẳn, cô ta trở nên vô cùng u uất.

Vương Bỉnh Ích ngẩng đầu lên nhìn cô ta, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ngượng gạo.

25

Tết đạt tới độ náo nhiệt nhất là vào ngày Rằm tháng Giêng. Người dân trong thị trấn mời ba con họ hàng của mình ở khắp nơi tới chơi Rằm với gia đình mình, nhà nào nhà nấy đều chuẩn bị các loại đèn hoa đăng. Họ tíu tít chuẩn bị từ trưa, và kéo dài tới tận đêm khuya.

Tam Lại Tứ sau khi vào cửa hiệu truyền thần liền ngồi lỳ trên chiếc ghế Tống Kha từng ngồi trên gác xép, thẩn người nhìn những tờ giấy vẽ trên giá. Dường như sự náo nhiệt bên ngoài không hề tác động gì tới hắn, thậm chí cả tiếng súng vọng ra từ ủy ban thị trấn cũng không khiến hắn lưu tâm. Tam Lại Từ – người từ lâu bọ nỗi khiếp đãm giày vò – dường như đã tê liệt. Mà cũng có thể là cả thể xác lẫn tâm hồn hắn lúc này đã không còn là của nữa, hắn bị khống chế bởi một sức mạnh vô hình. Tam Lại Tử mấy lần định cầm chiếc bút chì than Tống Kha đã từng dùng để vẻ, bàn tay run run vạnh những đường trên giấy. Hắn muốn vẽ mắt, mũi cùng các đường nét trên khuôn mặt của anh nữa. Đầu óc Tam Lại Tử mụ mẫm, nhưng trong lòng hắn vẫn nung nấu một ý định, đó là vẽ truyền thần cho Tống Kha.

Tam Lại Tử lại ngửi thấy mùi chết chóc.

Mùi chết chóc đôi khi rất yếu ớt, lúc thoáng qua lúc lại mãnh liệt.

Tam lai Tử cứ ngồi thẩn người ra ở đó mãi tới giữa trưa.

Ánh nắng giữa trưa chiếu rọi trên đường phố thị thị trấn Đường, mọi người đi lại trên đường đều lộ vẻ vui mừng, hớn hở, dường như nỗi sợ hãi và nguy hiểm chưa từng xảy ra ở đây vậy. Buổi trưa hôm nay, Hồ Nhị Tẩu đi ra ngoài, vì buổi sáng khi Tam Lại Tử rời đi, hắn đã quên không trói mụ lại, cũng không nhớ khóa cửa ngoài. Mụ lảo đảo bước trên đường, hoàn toàn xa lạ với không khí vui vẻ của ngày Tết Nguyên Tiêu. Mụ ta đi tới ngõ Thi Niê(u, bốc cứt ăn, vừa ăn vừa lẩm bẩm gì đó. Sau đó, mụ trở về với khuôn mặt nhoe nhoét cứt, còn cởi luôn áo ngoài, lộ ra hai bầu vú của mình, trên bầu vú teo tóp xuất hiê(n rất nhiều vệt máu. Mụ ta điên dại hét lên: «Tôi là đồ đê tiện, tôi mới là đồ đê tiện».

Rất nhiều người vây lấy xem mụ ta rồi cười nói, bàn tán.

Trước khi đoàn hát khuya chiêng gõ trống biểu diễn, mụ Hồ Nhị Tẩu đã trở thành một trò hay trong mắt những người vây quanh.

Một vài đứa trẻ còn ném mảnh ngói vụn vào người mụ Hồ Nhị Tẩu rồi đồng thanh đọc vè: «Tam lại Tử, đen sì sì, nếu tắm sông còn làm nước sông bẩn; Hồ Nhị Tẩu, điên khùng khùng, đầy miệng là cứt thối tận trời, một thằng vô lại, một bà điên, nằm chung một giường buồn cười chết đi được …”

Lúc này, hương thân Vương Bình Thuận bước tới nói với mọi người: «Mọi người giải tán đi, có gì hay đâu».

Buổi biểu diễn lớn vào buổi tối khiến hình tượng Vương Bỉnh Thuận trở nên oai phong hơn trong mắt người dân. Mọi người nghe lời ông ta, cưới vui vẻ tản đi. Ông Vương Bỉnh Thuận nhìn bộ dạng Hồ Nhị Tẩu, chau mày nói; «Sao lại thế này chứ!”

Ông ta gọi một người đàn ông tới hỏi: «Thằng Tam Lại Tử đâu rồi?Chẳng phải chỉ có mình nó có thể trông coi bà ta hay sao?”

Người đàn ông kia cười giễu cợt: «Tam Lại Tử ư? Cũng không thấy bóng hắn đâu. Có khi đang đào huyệt ở sườn núi Ngũ Công Lĩnh cũng nên».

Có người nói chêm vào:«Đã lâu rồi không thấy hắn đào huyệt đào hiếc gì nữa, bây giờ hắn bắt chước cách ăn mặc của họa sĩ Tống Kha, không hiểu có phải muốn vẽ truyện thần cho mọi người chết không? Đúng rồi, sáng nay tôi nhìn thấy hắn vào cửa hiệu truyền thần, là lúc trước khi tiếng súng nổ ra ở ủy ban thị trấn ấy, lúc này có lẽ hắn đang ở trong đó».

Vương Bỉnh Thuận nói với người đàn ông ban nảy:”Mau đi gọi Tam lại Tử tới đây, nhanh chóng dẫn Hồ Nhị Tẩu về nhà. Trông bộ dạng bà ta lúc này có lẽ chẳng ra làm sao, ảnh hưởng tới người dân đang thưởng thức biểu diễn”.

Người đàn ông đó vội vã chạy tới trước cửa hiệu truyền thần, rồi gọi ta: «Tam Tử Lại, mau ra đây, bà Hồ nhị Tẩu lại lên cơn điên, ông Vương bỉnh Thuận bảo mày nhanh chóng đưa bà ta về».

Người đàn ông gọi mãi, gọi rất lâu nhưng vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh nào trong cửa hiệu truyền thần.

Người đó gọi mệt rồi, liền giơ chân đá vào cửa một. Chiếc cửa cũ kỹ bị đá ầm ầm, cứ rung lên.

Lúc người đó đang đạp, thì cánh cửa trên gác xép bật mở, khuông mặt xấu xí, mơ mơ màng màng của Tam Lại Tử hiện ra.

Một lát sau, Tam Lại Tử nhảy xuống đường từ cửa sổ trên gác xép, hắn ngã dúi dụi trên con đường lát đá của thị trấn. Rất nhiều người ngỡ ngàng nhìn hắn nhảy xuống; họ đều cho rằng Tam Lại Tử không chết thì ít nhất cũng bị thương. Điều khiến mọi người đều không tin nổi là dường như Tam Lại Tử không hề hấn gì. Hắn đứng dậy rồi chạy thục mạng về hướng Hồ Nhị Tẩu. Khi nhìn thấy Hồ Nhị Tẩu với khuôn mặt be bét cứt, cùng bộ ngực đầy những vết cào cấu đang rỉ máu ngồi ở đó, nước mắt hắn bỗng trào ra. Hắn không nói không rằng, bế Hồ Nhị Tẩu lên rồi d0i về hướng nhà mụ. Vừa đi hắn vừa tự nhủ: «Không hiểu đây là thói đời gì nữa?”

26

Đúng lúc Tam Lại Tử vội vã bế Hồ Nhị Tẩu về nhà, có một người lạ mặt đi xuyên qua ngõ Hoàng Đế tới trước cửa ủy ban thị trấn. Khi người này muốn vào ủy ban liền bị hai đội viên đeo súng ống đạn dược đứng bên ngoài ngăn lại. Một viên đội bảo vệ hỏi: «Anh là ai? Tới đây làm gì?”

Người lạ mặt lạnh lùng trả lời: «Tôi tới tìm Chủ tịch Du trường thủy, tôi có một bức thư phải giao tận tay ông ấy».

Đội viên bảo vệ nhìn người kia bằng ánh mắt hồ nghi, tra xét: “Anh từ đâu tới?”.

Người đó vẫn lạnh lùng đáp: «Từ nơi rất xa».

Đội viên đội bảo vệ nghe khẩu khí người lạ mặt, đoán người này cũng có chút thế lực liền nói:”Anh chờ một lát, tôi đi báo cho Chủ Tịch một tiếng”.

Tay bảo vệ vừa đi vào trong thì Trư Cốc tới trước cửa ủy ban.

Một lát sau, tay bảo vệ đi ra, nói với Trư Cốc: «Đội trưởng à, Chủ tịch cho phép người này vào văn phòng».

Trư Cốc dẫn người lạ mặt kia tới văn phòng của Du Trường Thủy, gõ cửa: «Chủ tịch Du à, người đó tới rồi ạ».

Chủ tịch Du nóI vọng từ trong ra: «Để cho anh ta vào đây, còn cậu đứng canh bên ngoài».

Trư Cốc nói với người lạ mặt: «Anh vào đi».

Trư Cốc đứng canh bên ngoài, tay phải hắn nắm chặt báng súng moze, chỉ cần xảy ra chuyện gì bất trắc trong này, hắn sẽ không do dự mà lao vào ngay. Nhưng trong đầu hắn lúc này lại hiện lên khuôn mặt xin tươi như hoa mẫu đơn của Phùng Như Nguyệt, hắn đã mê mẫn, say đắm cô ta thật rồi. Lúc tiễn hắn ra ngoài, Phùng Như Nguyệt dịu dàng dặn dò:«Nhớ về nhà sớm, đừng làm việc quá sức».

Hắn liền quay sang nói với cô: «Buổi tối có gánh hát biểu diễn ở trước cửa miếu Thổ địa đấy, hình như là vở «Bạch xà truyện», em tới đó mà xem.

Phùng Như nguyệt nũng nịu: «Nhưng em không thích xem hát».

Trư Cốc thầm nghĩ, nếu không phải gánh vác nhiệm vụ nặng nề thì nhất định hắn sẽ dẫn Phùng Như Nguyệt đi xem hát, nếu không đi, hắn sẽ bảo cô hát cho hắn nghe bài Thập bát mê …

Khoảng nửa canh giờ sau, người lạ mặt từ văn phòng đi ra, thậm chí người đó chẳng thèm nhìn hắn một đã đi ra phía cửa.

Tiếp đó, Trư Cốc nghe thấy tiếng khóc lóc, kêu gào của Du Trưởng Thủy vọng ra từ trong văn phòng.

Lòng Trư Cốc thắt lại, vào văn phòng, hắn nhìn thấy Du Trường Thủy đang cầm bức thư trong tay, nước mắt dàn dụa, khóc không thành tiếng . Từ trước tới giờ, Trư Cốc chưa từng nhìn thấy ông ta đau lòng như vậy, hắn đứng ở bên không biết phải làm gì. Du Trường thủy khóc gào một lúc thí tới ngồi trên chiếc ghế thái sư của mình. Bức thư rơi xuống đất, ông ta lấy khăn tay trong túi ra lau lau mắt, khàn khàn nói với Trư Cốc: «Chẳng có chuyện gì đâu, cậu ra ngoài làm việc của cậu đi!”.

Trư Cốc không tiện hỏi gì thêm, đành phải đi ra.

Vừa đi ra khỏi cửa văn phòng, hắn nhìn thấy vô số cú mèo đen sì sì đậu kín trên cây táo. Những con cú mèo đó đứng im trên cây, Trư Cốc bỗng cảm thấy lạnh toát người, toàn thân nổi da gà. Không hiểu trong ngày Tết Nguyên tiêu này sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ đây? Lòng Trư Cốc thắt lại.

27

Đêm Tết Nguyên tiêu. Mặt trăng tròn vành vạnh, dát ánh bạc xuống dưới, rất nhiều người tập trung bên ngoài miếu Thổ Địa phía Đông thị trấn, mọi người đều rất phấn khích xem hát. Chủ tịch Du Trường Thủy không cùng vui với người dân như mọi năm mà trốn trong văn phòng ủy ban. Trư Cốc cũng không đi xem hát, hắn cùng các đội viên đội bảo vệ phải canh giữ ủy ban. Bọn cú mèo trên cây táo không rời đi, nỗi khiếp sợ càng lớn hơn trong bóng đêm. Tam Lại Tử và mụ Hồ Nhị Tẩu cũng không đi xem hát, cả buổi chiều Tam Lại Tử lo tắm rửa cho Hồ Nhị Tẩu. Trời tối hắn, hắn mới đi nấu cơm cho mụ … Ông chủ cửa hiệu quan tài cũng không đi xem hát, mặc dù vợ con anh ta đều đi xem, còn lại mình anh ở nhà lo chuẩn bị đồ nhắm chờ Du Vũ Cường về, Du Vũ Cường đã từng nói qua ngày Rằm tháng Giêng sẽ rời khỏi thị trấn Đường, sẽ lại đi tung hoành ra thế giới bên ngoài. Con đường nhỏ của thị trấn trở nên tĩnh mịch hơn, chỉ khi nào xem hát xong, thì nó mới nhộn nhịp trở lại, bởi mọi người sẽ ra đường chơi đèn hoa đăng.

Sự xuất hiện của Du Vũ Cường khiến Trương Thiếu Băng vừa phấn khởi bội phần vừa thấp thỏm lo âu, có lẽ đây là cuộc gặp gỡ lần cuối giữa hắn và Du Vũ Cường. Sau này, Du Vũ Cường có còn nhớ lại thị trấn Đường hay không vẫn còn là điều chưa biết. Họ vừa uống rượu vừa nói chuyện. Du Vũ Cường kể rằng, mấy tối gần đây, lúc hắn trở về ngôi nhà tranh ở Ô Thạch Đông, đều cảm thấy có một bóng trắng cứ thập thò trên mái nhà. Lúc hắn tiến lại gần, bóng trắng đó lại biến mất. Trương Thiếu Băng khăng khăng rằng bóng trắng đó chính là hồn ma của mụ đàn bà nuôi trùng độc Lăng Sơ Bát. Du Vũ Cường thắc mắc từ trước tới giờ hắn chưa từng dây vào Lăng Sơ Bát, tại sao hồn ma của cô ta lại xuất hiện trước mặt hắn chứ? Trương Thiếu Băng chẳng có cách nào giải thích được chuyện này.

Lúc hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện thì bên ngoài có một người đang dán mắt vào khe cửa nhìn trộm vào bên trong.

Người đó chính là tay đồ tể Trịnh Mã Thủy.

Trịnh Mã Thủy lặng lẽ bỏ đi, rón rén mò tới nơi gánh hát biểu diễn, hắn thầm thì với một người trẻ tuổi họ Chung rồi né sang một bên xem hát. Khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười gian xảo. Người trẻ tuổi họ Chung kia lại chạy tới nơi ông trưởng tộc họ Chung đang ngồi ở hàng ghế đầu dưới sân khấu rồi thầm thì vài câu. Sau khi trưởng tộc họ Chung dặn dò xong, người trẻ tuổi kia liền len lỏi trong đám người xem hát. Một lúc sau, hơn mười người cao to lực lưỡng họ Chung lặng lẽ rời khỏi nơi đó. Bọn họ về nhà cầm rất nhiều vũ khí như mâu dài, dao sắc …rồi tập hợp ở trước cửa nhà Trương Thiếu Băng.

Người trẻ tuổi cầm đầu lớn tiếng gọi to trước cửa nhà Trương Thiếu Băng «Du Vũ Cường, mày có gan thì ra đây cho ông!”.

Chẳng có chút động tĩnh gì trong nhà Trương Thiếu Băng cả.

Tiếng hát vọng tới từ rất gần, khiến họ càng thêm hăng máu. Một người đàn ông họ Chung nghiến răng: «Tóm lấy thằng Du Vũ Cường, đánh chết nó, chính nó hại anh em ta không được xem vở hát hay như thế».

Một vài người phụ họa theo: “Đúng vậy, tóm lấy hắn, giết chết thì thôi. Cái thằng khốn này, thế nào lại mò về buổi tối hôm nay».

Người trẻ tuổi cầm đầu nói: «Mọi người cẩn thận một chút, Du Vũ Cường đã từng đi lính, cũng biết tí võ vẽ, trong tay hắn còn có dao nhọn. Mọi người nhất thiết không được khinh địch, nếu hắn mò ra, mọi người cùng xông lên bắt sống rồi tính sau».

* * *

Trư Cốc trợn mắt nhìn lũ cú mèo trên cây táo, người rét run từng hồi.

Lúc này, có người gõ cửa bên ngoài ủy ban, Trư Cốc mở cửa, một đội viên đội bảo vệ thở phì phờ, hổn hển nói với Trư Cốc: «Đội trưởng à, có chuyện rồi».

Trư Cốc sốt ruột: «Nói từ từ thôi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Người đó liền nói: «Du Vũ Cường trở về rồi, hắn đang uống rượu trong nhà Trương Thiếu Băng, kết quả lại bị người nhà họ Chung phát hiện, bây giờ người nhà họ Chung đã bao vây nhà Trương Thiếu Băng, xem ra sắp có người mất mạng đấy».

Trư Cốc hốt hoảng: «Hả?”.

Hắn vội vàng đi vào gõ cửa văn phòng, Du Trường Thủy mặt mày ủ rủ hỏi lại: «Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trư Cốc liền thuật lại vắn tắt sự việc cho Chủ tịch Du nghe. Ông ta ngoác miệng chửi to: «Đúng là cái đồ chó chẳng ra chó, để người nhà họ Chung băm nó thành tương thì tốt biết bao!”

Một lát sau, Du Trường Thủy lại thở dài than:”Hầy!Bất luận thế nào thì nó vẫn là người nhà họ Du, họ Du này không thể lại có người phải chết nữa”.

“Chủ tịch Du à, vậy phải làm sao bây giờ?”

Chủ tịchDu trầm tư một lát :”Cậu nhanh chóng dẫn người tới đó, không được để người nhà họ Chung bắt Du Vũ Cường đi. Cậu tóm Du Vũ Cường về ủy ban rồi giải thích để chính quyền xử lý”.

Trư Cốc gật đầu nói: “Được ạ, được ạ”.

Trư Cốc nói xong liền đi ngay, Du Trường thủy gọi hắn lại dặn dò: “Đầu tiên cậu đưa ta tới quán Tiêu Dao, đêm nay ta sẽ ở đó. Ta cũng không muốn nhìn thấy cái loại chẳng ra gì đó. Bắt nó về xong, cậu hãy giam nó lại. Phải rồi, hôm nay phải canh phòng cẩn mật quán Tiêu Dao đấy, nhớ cắt cử thêm vài người sang đó bảo vệ”.

Lúc Trư Cốc dẫn một vài đội viên đội bảo vệ tới, người nhà họ Chung đang dùng gậy đập mạnh vào cửa nhà Trương Thiếu Băng. Trư Cốc lớn tiếng quát:”Các người mau dừng lại cho ta!”

Người trẻ tuổi cầm đầu nói: Trư Cốc, đây là chuyện riêng giữa nhà họ Chung với Du Vũ Cường, tốt nhất mày không nên xía vào”.

Trư Cốc mắng lại: “Nhà các ngươi quá lộng hành rồi, nếu mọi chuyện cứ để nhà các người tự giải quyết thì còn cần gì cái chính quyền này nữa?”

Người trẻ tuổi đó to tiếng bốp chát: “Không cần đếm xỉa tới chúng, tiếp tục phá cửa đi, hôm nay mà không giết được Du Vũ Cường, chúng ta quyết không dừng lại “;

Trư Cốc và đội bảo vệ liền chĩa súng về phía người nhà họ Chung, Trư Cốc hạ lệnh: “Nếu ai không nghe lời tôi, thì đừng trách súng của tôi vô tình đấy”.

Người nhà họ Chung nhìn thấy họng súng đen ngòm của Trư Cốc thì cũng có phần run sợ, ngay lập tức ngừng việc phá cửa lại. Đúng lúc này, cửa nhà bật mở, Trương Thiếu Băng bình tĩnh hỏi: “Các anh định làm gì thế?”

Người trẻ tuổi đáp :”Trương Thiếu Băng, mày đừng giả vờ, giả vịt nữa, không hồn giao nộp Du Vũ Cường ra đây”.

Trương Thiếu Băng cười nhạt: “Du Vũ Cường? Ai trong số các người nhìn thấy Vũ Du Cường? Chính tôi cũng đang muốn tìm hắn đây”.

“Trương Thiếu Băng, đừng đứng đó mà nói vớ vẩn, giao nộp Du Vũ Cường? Chính tôi cũng đang muốn tìm hắn đây?”

“Tôi có thể để các người vào đây tìm, nếu không tìm thấy Du Vũ Cường, thì các người xem phải giải quyết thế nào hả?”

Trư Cốc lên phía trước đề nghị :”Thiếu Băng, để tôi vào xem xem”.

Trương Thiếu Băng để Trư Cốc vào nhà, người trẻ tuổi kia cũng đi theo. Chúng tìm khắp nhà Trương Thiếu Băng, cũng không thấy tăm hơi Du Vũ Cường đâu …Sau khi chúng bỏ đi, Trương Thiếu Băng đóng cửa lại. Anh ngã vật ra đất, hai tay ôm ngực, lầm bầm một mình: “Sợ chết đi được!”

Du Vũ Cường đã sớm trốn thoát ra ngoài từ mái nhà, hắn ba chân bốn cẳng chạy về hướng Ô Thạch Đông dưới ánh trăng. Tiếng hát càng lúc càng xa hẳn, mãi tới lúc hắn biến mất. Trong lúc chạy trốn, Du Vũ Cường nghĩ tới người đàn bà áo trắng kia, nếu như cô ta đúng là hồn ma của người nuôi trùng độc Lăng Sơ Bát thì sẽ thế nào nhỉ?

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky