Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Con Đường Đêm

Chương 13

Tác giả: Janet Dailey

Hawk dừng xe trước ngôi nhà lớn xây bằng gạch đỏ và đi về phía cánh cửa. Anh rung chuông.

Carol ra mở cửa. Cô vận bộ váy đen đắt tiền tô điểm thêm cho thân hình của cô.

– Anh Hawk, mời anh vào! – cô đón chào.

Mái tóc màu nâu sáng của cô được uốn bồng bềnh làm cô trông trẻ hơn mấy tuổi. Như mỗi lần họ gặp nhau, trong mắt cô luôn có một lời cầu xin khẩn khoản vô định. Có lẽ cô muốn xin lỗi, cho dù sau đã ngần ấy năm trời

Anh theo cô đi vào phòng đợi.

– Anh đang trên đường ra sân bay. Anh bay trở về điền trang

– Anh có trở lại dự tang lễ hôm thứ hai tới không? – Cô hỏi

– Không, tang lễ như vậy không phải là cách vĩnh biệt người quá cố của anh – Anh nói.

Tom Rawlins hiện ra trong khung cửa phòng ở:

– Mày làm gì ở đây? – ông hỏi.

Chú Tom ngày nào đã trở thành một ông già, gương mặt nhăn nhúm.

– Tôi không tới để chia buồn đâu – Hawk châm biếm đáp lại – Tôi tới chỉ để thông báo rằng tôi bay trở về. Ở điền trang có nhiều người muốn tới dự tang lễ. Nếu tôi về đó thì sẽ thêm một người có thể tới dự tang lễ?

– Vậy mày còn ở đây làm gì, sao không cút ngay đi? – Rawlins chỉ tay ra cửa

– Cha, con xin cha – Carol bối rối thì thầm

Hawk thản nhiên như không:

– Chú Tom, chú đừng ra lệnh cho tôi. Nếu không tôi sẽ thay đổi dự định của mình đấy

– Cha ơi, đây không phải là nơi để tranh cãi nhau – Carol trấn an bố

Ông già nhìn Hawk hằn học rồi đi vào phòng.

– Em xin lỗi – Carol nói

– Chuyện ấy đã từ lâu không còn quan trọng nữa rồi – Anh trả lời

Cô định phản đối:

– Giá như có thể làm những gì đã xảy ra không xảy ra… – Cô bị gián đoạn bởi tiếng trẻ con.

Một cậu bé chạy lại. Nó là hình ảnh của J.B thu nhỏ lại, từ mái tóc nâu thẫm tới đôi mắt xanh trong như lúc nào cũng cười. Chỉ thân hình mảnh dẻ của nó được thừa hưởng từ Carol

– Cháu chào chú Hawk – cậu bé chào anh – Ông ngoại nói chú sắp về điền trang. Cháu có được đi cùng không?

– Johnny! – giọng Carol ngạc nhiên – thứ hai tới là ngày tang lễ J.B. Người ta sẽ nói những gì nếu đứa cháu trai duy nhất của ông không có mặt?

– Ôi trời, mẹ ơi – cậu bé 12 tuổi cãi lại – Con chưa cưỡi được ngựa bố vừa tặng. Sau tang lễ con lại phải tới trường học

– Đúng thế cháu ạ – Hawk cười châm biếm – Những gì người ta nghĩ là quan trọng. Cháu nên nghe lời mẹ. Trong những việc này mẹ cháu rất hiểu biết!

– Nhưng chú có dự tang lễ đâu? – Cậu bé trả lời

– Sự khác nhau là ở chỗ không ai quan tâm tới việc chú có dự hay không. Đó là sự thật.

Anh cầm tay nắm cửa khi nghe có tiếng chuông. Anh mở cửa và nhận ra người đàn ông béo lùn là Benjamin Calder, một trong những luật sư của J.B. Người đàn ông này làm như không chú ý gì tới Hawk

– Tôi có hẹn đến – ông ta nói khi nhìn thấy Carol ló đầu ra

– Vâng, ông vào đi, ông Calder!

Vô tình, Hawk nép bóng bên cánh cửa lúc nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang. Từ khi đưa Katheryn vào bệnh viện anh chưa gặp lại bà

– Đợi mãi ông mới đến – bà sỗ sàng chào vị luật sư. Cả bà cũng mặc đồ đen và trông rất lịch sự. Bà không trông thấy Hawk – Sao lại có di chúc mới? Không thể phi lý thế được?

Luật sư tái nhợt như khi bị tấn công vậy:

– Không phải phi lý, thưa bà Faulkner! – ông đáp lại – Cách đây một tháng J.B cho làm di chúc mới.

– Ai thừa kế chính? – bà muốn biết – Có chúa trời chứng giám, nếu ông ấy làm bất lợi cho Chad để có lợi cho tên vô lại lai căng khốn nạn kia thì tôi sẽ… – bà nín bặt khi nhìn thấy Hawk từ bóng tối bước ra

– Bà cứ nói tiếp đi, bà Katheryn – Miệng anh nhếch lên – Mọi việc bắt đầu trở nên thú vị

– Mày sẽ không nhận được một cent nào hết – sự căm giận bốc lên trong mắt bà – Tao thề như vậy, con chó đẻ người Navajos đã sinh ra mày không là cái gì khác ngoài một con đĩ. Tao sẽ kiếm hàng tá đàn ông mắt xanh như mày, có cùng nhóm máu với mày để chúng cam đoan rằng đã ngủ với mẹ mày. Đó sẽ là phiên toà lâu dài nhất mà mày có thể tưởng tượng được.

– Bây giờ, khi J.B. chết rồi, bà có thể nói ra tất cả những gì bà chỉ dám nghĩ trong bao nhiêu năm – Hawk không rung cảm gì. Không có gì làm tổn thương anh được.

Vị luật sư mặt đỏ bừng lúng túng bước một bước về phía mọi người

Cái bình tĩnh của Hawk càng làm Katheryn tức tối

– Lẽ ra Rawlins nên giết chết mày khi mày cưỡng hiếp con gái ông ấy – bà làm ngơ thái độ sợ hãi của Carol

Hawk nhận ra sự bối rối trong con mắt cậu bé Johnny. Sớm muộn gì cậu bé cũng biết câu chuyện này. Hawk chỉ hơi thông cảm với nó về việc điều ấy xảy ra bây giờ và trong bối cảnh này

– Xin lỗi bà, thưa bà Faulkner – luật sư ngập ngừng lên tiếng – Tôi không biết anh này là ai, nhưng…

– Xin phép ông cho tôi tự giới thiệu – Hawk bước lên một bước. Mắt anh long lanh tức giận – Tôi là Jim Blue Hawk, và tôi nghĩ là bà Katheryn đã giải thích cho ông đủ hiểu tôi là ai!

Luật sư ngập ngừng bắt tay anh, ánh mắt của ông ta tìm bà Katheryn

– Anh này… anh Hawk không phải là người thừa kế chính. Trong di chúc có một điều khoản nói về anh. Anh được thừa hưởng một nửa điền trang và một ít tiền mặt, một nửa điền trang kia thuộc về Chad, nhưng…

– Nhưng cái gì, Ben… – bà Katheryn muốn biết ngay. Cơn thịnh nộ của bà đã lắng xuống dần

– Phần lớn các công ty kinh doanh bất động sản của ông ấy ở Phoenix, ngoài những phần để cho bà, thân nhân gia đình bà và một số nhân viên, được để lại cho chị Lana Marshall thừa kế.

Tất cả mọi người như hoá đá!

Hawk ngửa đầu ra đằng sau, cười sặc sụa. Anh cười mình, cười những người khác và cười J.B., người chắc chắn sẽ cười nhiều nhất nếu được chứng kiến toàn cảnh này ở đây

Hawk vẫn còn cười khi đi ra chiếc xe thuê đậu bên đường. Một chiếc xe khác vừa đậu ở sau. Chad bước xuống xe, bối rối nhìn Hawk

– Em đến đây có việc gì? – Anh ta hỏi

Tiếng cười của Hawk tắt ngấm. Mắt anh long lanh:

– Em đang định đi, ông anh ạ. Rất tiếc em không được thấy bộ mặt anh khi biết mình không được thừa kế nữa!

– Mày nói gì? – Chad gầm lên hỏi lại

Nhưng Hawk đã lên xe và phóng vọt đi!

Một ngọn gió khô thổi trành qua nghĩa trang. Lana đứng phía sau, lẫn trong khách dự tang lễ. Cô không có bộ đồ đen nên đành phải mặc bộ màu nâu rất hợp với mái tóc của cô

Nhìn qua đầu và vai những người khác, cô thấy rất rõ chiếc quan tài được đánh bóng, bao bọc xung quanh bằng nhiều vòng hoa và bó hoa. Hương hoa thoảng tới tận chỗ cô. Quay sang bên chút ít, cô thấy thân nhân gia đình ông

Chad đứng đó, tay buông thõng và đau đáu nhìn chiếc quan tài. Tóc anh ta bị gió thổi rối bời. Lana nhận ra sự mất mát qua cái chết của người cha và cái mệt mỏi trên gương mặt anh ta. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta ngước lên nhìn và hướng về phía cô. Mặt anh ta thoáng giật giật

Mẹ anh ta đứng cạnh, mảnh khảnh trông bà rất yếu đuối trong bộ váy đen. Gương mặt bà bị che khuất bằng tấm mạng đen dày

Người phụ nữ đứng cạnh Chad ở phía bên kia cũng mặc bộ đồ đen. Cô ta đội cái mũ đen nhỏ lên mái tóc màu nâu sáng. Bàn tay cô ta nắm lấy tay một cậu bé mặc comple sẫm màu. Trông cậu bé rất giống John, tới mức Lana biết ngay đó là cháu trai của ông. Cạnh đó là một người đàn ông nữa đứng quay lưng về phía Lana. Chắc là người con trai thứ hai, đã có gia đình. Lana không thể tập trung lắng nghe vị linh mục nói những gì. Cô luôn nghĩ tới người đàn ông được về nơi anh nghỉ cuối cùng ở đây? Cô không thấy Hawk. Anh không dự tang lễ hay sao? Cô nghĩ anh cũng là người thân thích của gia đình

Khi tang lễ xong xuôi, cô băn khoăn không biết nên tới gặp gia đình để chia buồn hay thôi. Cuối cùng cô nghĩ không gặp tốt hơn nên bước về chiếc xe volkswagen của mình trông khác biết đến lạ lùng giữa dãy xe to dài sang trọng

Cô nghe tiếng bước chân sau lưng. Cô quay lại và nhận ra Chad. Cô muốn nói câu gì đó nhưng không tìm ra từ thích hợp trong khung cảnh này

– Tang lễ to quá – cô chỉ nói ra được vậy

– Đúng thế, ông thị trưởng có mặt, cả đại diện của thống đốc bang và thượng nghị sĩ cũng tới – Chad nói – Chị lại đây, tôi muốn giới thiệu chị với gia đình.

Anh ta dẫn cô tới gặp thân quyến người đã khuất:

– Đây là con trai tôi, Johnny Faulkner và vợ tôi, Carol!

Lana sợ hãi đến đứng tim.

– Còn đây là cô Lana Marshall

– Chào cô Marshall – Vợ anh ta nói, đưa bàn tay mảnh dẻ ra bắt và mỉm cười thân thiện.

Khó có thể nhìn vào đôi mắt xanh của cô ta mà không nghĩ tới Chad đã hôn mình.

Lana cảm thấy bối rối và phần nào có lỗi

– Thưa mẹ! – Chad quay về phía người đàn bà mặc đồ đen – Con xin giới thiệu với mẹ, cô Lana Marshall! Đây là mẹ tôi, Katheryn Faulkner!

– Thưa bà Faulkner, giá mà chúng ta được làm quen với nhau trong những điều kiện ít buồn đau hơn thế này. – Lana nói và đưa tay ra. Cô không thể nhận ra gương mặt bà quả phụ sau tấm mạng dày. Nhưng cô cảm nhận được sự dè dặt nhất định trong cái bắt tay lạnh lùng.

– Tôi nghe cô quen biết chồng tôi? – người đàn bà đáp lại

– Vâng, chúng tôi là bạn bè thân thiết của nhau

– Tất nhiên rồi – bà quả phụ trả lời. Rồi bà khẽ mỉm cười – Xin lỗi cô, tôi muốn nói chuyện thêm với linh mục

– Vâng – Lana thì thầm.

Cô nhìn Chad. Hóa ra anh ta là người con trai đã lập gia đình. Cô không thể tin được

– Em trai anh đâu? – cô hỏi

– Cô biết gì về nó? – anh ta quay phắt lại

Lana ngạc nhiên về thái độ này:

– Tôi chẳng biết gì. Ông John nói có hai người con trai, nhưng ở đây tôi không thấy ai ngoài anh. – Người đứng quay lưng lại phía cô lúc trước là ông Rawlins, bố của Carol mà cô vừa làm quen

Chad ngần ngừ không muốn trả lời

– Cậu ta không có mặt ở đây. Bố tôi có quan hệ tình ái với một người đàn bà khác. Cô hiểu cho, mẹ tôi rất nhạy cảm trong vấn đề này.

– Tất nhiên rồi – cô hiểu ra người con trai khác của ông John là đứa con ngoài giá thú.

Bà Faulkner trở lại, nhìn Chad

– Con nói cho cô ấy biết chưa? – bà hỏi

– Cho tôi biết cái gì? – Lana hơi hốt hoảng

– Chưa! – Câu trả lời cộc lốc của anh ta nghe như anh ta lấy làm tiếc mẹ anh ta đã đặt câu hỏi đó

– Cô là người thừa kế, cô Marshall ạ, J.B. đã để lại cho cô cả một gia tài

– Cái gì? – Cô bối rối tìm từ – Chắc có sự hiểu lầm thôi – Cô bàng hoàng nhìn Chad

– Không có sự hiểu lầm nào cả – Nụ cười mỉm của anh ta như nói cô nên vui mừng về tin này – Rồi đây cô sẽ được công chúng thông báo chính thức. Gia đình đã biết nội dung di chúc của J.B. Vừa qua là cuối tuần, nên cô chưa biết gì cả.

– Nhưng… – Lana như tê liệt, quên bẵng mình định nói gì

– Cô đưa chìa khoá xe cho tôi. Chú Tom sẽ đi xe ấy về – Chad đề nghị – Cô có thể đi cùng chúng tôi. Rồi tôi sẽ giải thích tất cả cho cô hay

Lana đưa cho anh ta chìa khoá.

Bình luận