Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Con Đường Đêm

Chương 10

Tác giả: Janet Dailey

– Khăn bàn trắng, nến, champagne, toàn những thứ cháu không hề nghĩ đến bác John ạ! – Ngọn lửa chập chờn làm mái tóc nâu của cô óng mượt và cái cặp tóc màu vàng lóng lánh. Cô nâng cốc champagne vừa được người hầu bàn rót đầy và hướng về người đàn ông lớn tuổi cùng đi với cô hôm nay – Cám ơn bác!

– Hôm nay chúng ta liên hoan sinh nhật cháu mà! – Ông trả lời.

Lana chăm chú nhìn cái chân cốc mỏng manh. Rượu champagne trong cốc sáng hơn bộ váy của cô chút ít, lớp vải váy bó sát thân hình cô

– Cháu cảm giác như cốc champagne này, lấp lánh với cái nóng rạo rực. Đúng đây là lễ sinh nhật đẹp hơn hẳn so với nhiều người. Sao bác biết quán ăn tuyệt vời này? Vị trí này chứa đựng trong đó tất cả: bầu không khí, lịch thiệp và riêng tư.

– Cháu biết tại sao bác chọn nơi này không? Bác mời tất cả các bạn gái của bác tới đây – Ông vui vẻ thú nhận – Những người đàn ông trong phòng này đều ghen tỵ với bác. Ai cũng tự hỏi cháu là cháu gái hay là người tình của bác.

– Cháu nghĩ phụ nữ rất thích quen thân với người đàn ông bề ngoài hấp dẫn như vậy – cô gái đáp lại.

Tóc bạc của ông cũng lấp lánh trong ánh nến. Trong bộ complet sẫm màu với chiếc caravat sang trọng, trông ông to mập, bệ vệ.

– Bác trông rất lịch sự trong bộ comple này. Bác biết không, cháu chưa hề nhìn thấy bác như vậy!

– Không phải suốt đời bác là người gác đêm. Nhưng chúng ta phải đặt món ăn đã

– Cháu không muốn bác đi làm muộn – Lana vội nói và cúi xuống đọc thực đơn

– Bác chưa nói với cháu hôm nay bác được nghỉ làm hay sao? – John ngả người trong ghế – Chúng ta không phải vội vàng gì

– Nếu tối thứ sáu được nghỉ, người đàn ông nên về với gia đình – Cô gái chê trách.

Ông chưa hề nói chuyện với cô về các vấn đề gia đình của ông, nhưng cô biết có gì đó trục trặc.

– Vợ bác không có mặt trong thành phố, bà đi phương Bắc thăm con dâu và cháu. Còn con trai bác thì có cuộc hò hẹn khác. Nếu ở nhà bác sẽ cô đơn. Bữa ăn tối với cháu không hề ảnh hưởng gì tới gia đình bác.

– Nếu vậy thì cháu rất mừng – Đa số những người cùng lứa tuổi ông thường hay kể về con cháu mình. Còn ông không hề đả động tới họ – Bác không hợp với mấy anh con trai à? Bác chẳng bao giờ nói tới họ. Thậm chí cháu không biết cả tên họ là gì. Các anh ấy sinh ở Phoenix hả bác ?

– Cậu con cả của bác sống ở đây – Ông ngừng lời trong chốc lát – Rất khó tả những đứa con của chính mình. Cậu thứ hai rất thông minh nhưng không chí thú. Bố con không hợp nhau lắm. Bác cho rằng cậu con cả của bác giống bác chút ít – Ông ngẩng lên nhìn, trong đôi mắt có ánh lấp lánh đặc biệt – Bác chưa hề có người bạn gái nào như cháu, hay nói đúng hơn là chưa có người bạn nào là phụ nữ – Ông cười chữa lại

– Đây là một lời khen đối với cháu – Lana nói – Trước đây cháu chưa bao giờ có mối quan hệ tinh thần với một người đàn ông. Thời gian bạn bè với bác là thời gian cháu thấy hạnh phúc nhất từ nhiều năm nay. Cháu phải nói với bác điều đó – Mắt cô gái ứa lệ

– Thôi mềm yếu thế là đủ rồi. Đêm nay bác cháu ta ăn uống và vui vẻ với nhau.

° ° °

Khi xe dừng lại trước cửa nhà, Lana hỏi ông, vẻ hài lòng và hơi phấn chấn:

– Bác vào nhà uống cốc cafe nhé?

Ông ngần ngừ rồi gật đầu:

– Được thôi!

Nhưng Lana nghe ra vẻ mệt mỏi trong giọng nói của ông

– Bác mệt à? – cô lo lắng hỏi

– Bác đã quá già cho những hoạt động như tối nay – Ông đùa bỡn và xuống xe

Chân Lana không tuân lệnh cô khi ông giúp cô xuống xe

– Cháu cần nhiều thứ hơn là một cốc cafe

– Bác có phương thuốc tuyệt vời chống chuột rút. Sáng mai bác sẽ cho gởi đến cháu – Ông nhìn cô gái với vẻ nghịch ngợm

– Cháu chưa hề bị chuột rút bao giờ. Nhưng cháu cũng chưa bao giờ uống nhiều champagne như hôm nay! – Cô gái tìm chìa khoá trong túi xách tay

– Để bác mở khoá cho – John đề nghị khi cô gái cô gắng mà không đút được chìa khoá vào lỗ khoá.

Vào nhà, ông đi ngang phòng và nặng nhọc ngồi xuống chiếc ghế bành tay dựa bọc chrome bên bàn của cô gái

– Đừng để phải đợi cafe lâu cháu nhé. Bộ xương già của bác cần phải làm cho khoẻ lại

Lana biến vào nhà bếp. Cô cởi đôi giày cao gót. Cái lạnh trên sàn nhà làm cô thích thú, khoan khoái. Cô đổ nước vào ấm và đặt lên bếp. Suýt chút nữa cô bật nhầm bếp

– Cháu kể bác nghe việc đã đặt giấy dán tường chưa nhỉ? – cô hỏi với ra ngoài lúc mở tủ lấy ra hai cái chén – Tuần tới người ta sẽ đem tới đây. Thứ bảy bác có thể giúp cháu dán tường nhà tắm được không?

Có cái gì đổ rầm xuống sàn nhà.

– Bác John? – Lana nhìn vào phòng

Chiếc ghế bành nơi John vừa ngồi giờ trống rỗng. Rồi cô thấy thân hình ông đổ dài trên sàn. Cô tỉnh lại ngay lập tức

– Ối trời ơi – cô thì thào

Kinh nghiệm của một y sĩ giúp cô không hốt hoảng. Cô chạy vội lại với ông, đặt ông nằm ngay ngắn lại, nới caravat và cởi mấy cúc áo ra. Rồi cô kê đầu ông lên cái gối mềm. Cô xem mạch, thấy mạch ông đập rất chậm. Cô bàng hoàng thấy hộp thuốc mở đổ bên cạnh, những viên thuốc lăn vãi lung tung trên sàn nhà

Cô chạy vội ra chỗ để điện thoại và gọi điện thoại cấp cứu. Giọng cô rõ ràng dứt khoát khi nói tên và địa chỉ của mình khi xin xe cấp cứu

Cô cảm giác phải chờ lâu đến vĩnh cửu mới nghe thấy tiếng xe cấp cứu rú. Cô biết thực ra chỉ có mấy phút nhưng lại cảm thấy lâu hơn rất nhiều.

Cửa bật mở và mấy người cấp cứu lao vào.

Một người đàn ông hỏi cô:

– Chị họ hàng thân thích với ông ấy phải không?

– Không. Chúng tôi là bạn – cô mệt mỏi dựa vào bàn, thấy mình đang run lẩy bẩy

– Tên ông ấy là gì?

– John Buchanan

– Ông ấy bao nhiêu tuổi?

– Sáu mươi ba!

– Chị biết ông ấy mắc bịnh tim không? Ông ấy có dùng thuốc không?

– Có, thuốc của bác ấy rơi vãi ra sàn

– Chị thấy ông ấy uống thuốc không?

– Không, lúc ấy tôi đang ở phòng bên. Tôi nghe tiếng bác ấy ngã xuống

Người cấp cứu thứ hai đứng dậy:

– Chúng ta có thể mang ông ấy đi được rồi

– Xin cho tôi đi cùng được không?

– Được chứ – hai người đàn ông khiêng cáng ông đi.

Lana chạy vào bếp, đi giày, tắt bếp và vơ vội túi xách. Những người cấp cứu cáng ông ra xe đi ngang qua bà Morgan, hàng xóm ở căn hộ đối diện trong hành lang đang tròn mắt đứng nhìn.

Lana trèo lên xe cứu thương. Cửa xe đóng ập lại và chiếc xe rú còi phóng đi

Cảnh cấp cứu đến bệnh viện rất quen thuộc đối với Lana. Nhưng chính vì thế, mọi cái không thật đối với cô. Cô cảm thấy tất cả những gì xảy ra đều như trong cơn ác mộng. Cô y tá tiếp nhận bệnh nhân giữ chân cô lại khi họ khiêng John đi

– Chúng tôi cần biết vài điều, thưa cô – một bàn tay bám vào cánh tay cô

Cô đi theo y tá vào một văn phòng nhỏ, ngồi xuống cái ghế có tựa lưng cao. Những ngón tay cô co cứng lại để trên đùi lúc cô nhắc lại những gì đã kể cho những người đến cấp cứu nghe

– Chị biết ông Buchanan ở đâu không? Địa chỉ của ông ấy ở đâu?

– Bác ấy sống ở Phoenix, địa chỉ cụ thể tôi không biết

– Chị biết số điện thoại của ông ấy không?

– Không!

– Ông ấy có gia đình không? có ai đó để chúng tôi liên hệ không? – Giọng nói lạnh lùng, không biểu thị sự đồng cảm hay thương xót

– Vợ bác ấy tên là Katheryn – Cô nhớ lại và nhận thấy cô y tá liếc nhìn mình – Bác ấy có nói vợ đang đi xa, cùng với con dâu và cháu trai

– Còn con trai ông ấy? có thể chị biết anh ấy ở đâu bây giờ?

– Không. Bác John nói tối nay anh ấy có cuộc hẹn. Tôi không giúp chị được nhiều, đúng không? – Lana thở dài. Rồi cô quay đầu lại – Khoan đã, tôi nhớ lại rồi. Bác John làm việc cho công ty Falcon Construction, một công ty xây dựng ở Phoenix. Bác ấy làm gác đêm ở đó, tại công trường xây dựng trung tâm y học

– Có thế chứ. Chị đã giúp tôi đấy – cô y tá nói với một nụ cười khích lệ

Một cô y tá khác bước vào phòng, đưa ra những đồ đạc cá nhân của John:

– Làm ăn như thế này đây – cô ta hốt hoảng kêu lên – Chị hãy nói với những người cấp cứu lần sau phải ghi đầy đủ tên họ của bệnh nhân. Chúng ta vừa đón John Buchanan Faulkner vào viện

Cái tên này làm Lana ngạc nhiên:

– Chắc có sự hiểu lầm rồi. Bác ấy là John Buchanan. Bác ấy làm nghề gác đêm. Sao chị lại nghĩ…

– Ví của ông ấy đây, chị Marshall ạ. Khi tìm xem trong đó có đơn thuốc nào không, tôi tìm thấy chứng minh thư của ông ấy. Ông ấy là John Buchanan Faulkner – Ánh mắt cô ta trượt qua mặt Lana và bộ váy áo lịch sự của cô – Tôi cho rằng chị có lý do để dấu tên thật của ông ấy

Lana đỏ mặt vì bị nghi ngờ. Nhưng cô can đảm đáp lại:

– Chị nhầm rồi, chị y tá ạ. Tôi chỉ biết bác ấy là John Buchanan. Vì thế tôi nói ra cho chị cái tên ông ấy.

Cô y tá tiếp nhận bệnh nhân tỏ ra thông cảm với Lana

– Chị ra phòng chờ và ngồi lại đó. Tôi sẽ thông báo cho chị hay khi được biết về tình trạng sức khoẻ của ông ấy

– Cảm ơn chị! – Lana khẽ thốt lên và đi ra ngoài.

Bình luận