Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Con Đường Đêm

Chương 17

Tác giả: Janet Dailey

Lana lách qua những thân cay to đổ bóng về dãy chuồng ngựa. Cô lắng nghe bầy chim đậu trên cành cây hót líu lo nhưng chẳng nhìn thấy con nào. Lá cây quá rậm rạp. Cô mặc quần bò đi ủng mới, mặc áo lụa màu kem. Mũ cô đội giống mũ người Argentina hơn là mũ người chăn bò ở miền tây hoang dã. Đến gần sân, cô nghe thấy nhiều giọng nói. Lana lắng tai nghe cố nhận ra có Hawk trong đó không. Nhưng đó là Chad, mẹ anh ta và Tom Rawlins đang đi về phía ngôi nhà chính

Lana quay đi, sáng nay cô chưa gặp Chad và Katheryn. Cô muốn đi một mình. Cả ba người đang tập trung vào câu chuyện của mình. Cô hy vọng họ không nhận ra cô

– Lana!

Nghe Chad gọi, cô quay lại vẫy tay:

– Chào anh! – rồi cô đi tiếp

– Cô đợi tôi với!

Câu chào chưa đủ đối với Chad, anh ta chạy đuổi theo cô. Lana dừng lại khi nghe tiếng chân anh ta. Đang ở trạng thái vui vẻ, cô chẳng cảm thấy khó chịu mặc dù không hề muốn gặp anh ta lúc này. Trông Chad tươi tỉnh và lịch sự. Khi đến bên cô, trên mặt anh ta thoáng nụ cười dò hỏi:

– Cô đi đâu thế?

– Tôi ra chuồng ngựa. Tôi muốn đi ngựa một lát – May ra cô sẽ gặp Hawk – Tôi đã báo Carol biết rồi cơ mà!

– Nhưng sắp tới giờ ăn trưa rồi!

– Sáng nay tôi ngủ quên và vừa mới ăn sáng xong. Tôi sẽ bỏ bữa trưa nay – Cô vừa ngấu nghiến bữa sáng vì quá đói bụng

– Trông cô cũng không còn mệt mỏi nữa – Chad nói, ánh mắt đầy vẻ thán phục, khao khát – Sắc mặt cô đã lại hồng hào. Nghỉ ngơi làm cô khoẻ lại. Tôi rất mừng đấy!

– Đúng. Tôi thấy người rất khoan khoái – Cô lắc đầu, cười phá lên

– Cô nhất định muốn cưỡi ngựa bây giờ à? Nếu cô đợi được tới sau bữa trưa thì tôi sẽ đi cùng. À, còn chứng bị chuột rút sao rồi? – Ánh mắt anh ta lướt xuống đùi cô bó gọn trong chiếc quần bò chật

– Tôi vẫn còn hơi đau – Lana đáp – nhưng tôi tin nếu hôm nay đi ngựa thì cơ bắp lại giãn ra như thường. Cảm ơn anh. Nhưng tôi không thể nhận lời anh. Tôi đi một mình được mà

– Tôi nghĩ cô cưỡi ngựa một mình không hay đâu. Rất dễ đi lạc ở vùng này đấy! Bây giờ điền trang chúng tôi có rất nhiều việc phải làm quá, nên không thể đủ người để lưu tâm đến cô.

– Tôi không hề nghĩ tới điều đó – cô bặm môi – Tôi đợi anh vậy!

– Cô vào nhà đi, và uống ly cafe hay trà trong lúc tôi ăn trưa – Bàn tay anh ta nắm cánh tay cô để kéo đi

– Tôi muốn ở ngoài này! – Cô từ chối – Phong cảnh đẹp quá, không nên bỏ phí hoài.

Khi quay được định đi tiếp, cô thấy một người đàn ông đi lên:

– Ai ở kia đấy?

Chad nhìn theo ánh mắt cô:

– Trông giống người da đỏ – Anh ta nói, vẻ miễn cưỡng – Có lẽ anh ta tìm việc làm. Thằng ngốc này không được bén mảng tới đây. Rawlins sẽ đuổi hắn đi ngay bây giờ.

Khi người đàn ông tiến lại gần, Lana cố nhớ đã gặp người này ở đâu rồi.

– Tôi nghĩ tôi biết ông ấy – Cô thì thầm

– Cô quen ông ta? – Chad ngạc nhiên hỏi cô – Sao cô lại quen biết người da đỏ?

Cô chăm chú nhìn tấm khăn choàng bẩn thỉu quàng lên đôi vai gù của ông ta. Đúng ông ấy rồi. Cả cái lông xơ xác cài lên mái tóc muối tiêu. Điều khác duy nhất với ngày ấy là bây giờ người đàn ông này không say rượu.

– Tôi không quen biết trực tiếp ông ấy. Nhưng tôi gặp ông ấy một lần khi đi cùng bố anh

– Cô gặp ông ta ở đâu? – Giọng hỏi sẵng của anh ta làm cô ngạc nhiên

– Ở viện bảo tàng. Có sao không? – cô nhăn trán suy nghĩ về sự tức giận mà anh ta cố gắng che dấu.

Katheryn và Tom Rawlins theo sau cùng vừa đi đến nơi. Cả hai cùng nhìn về phía người da đỏ

– Không. Tất nhiên là không có gì. – Chad quả quyết

Lana quay đầu về phía người da đỏ đang tiến lại gần hơn. Ông ta bẩn thỉu. Khi nhìn cô đôi mắt ông ta đen sáng long lanh

– Chào ông Bobby Con Chó Sủa – Lana nói tên ông ta, mỉm cười.

Ông ta ngạc nhiên nhìn cô:

– Tôi đâu quen biết cô

– Tôi không nghĩ ông còn nhớ tôi – Cô nói – Cách đây hơn 1 tháng chúng ta đã gặp nhau. Ông có chuỗi hạt gỗ thông và muốn ông John, John Faulkner, mua tặng tôi.

– Có thể như vậy – ông ta nói và thẳng người dậy – Tôi đến thăm J.B. Faulkner

– Ông ấy chết rồi – Chad nói thẳng, không vòng vèo.

Con mắt ông ta mất hết mọi hy vọng. Ông ta rũ người, trông rất tội nghiệp

– Rất tiếc! – Lana thông cảm nói với ông ta

– Tôi biết, tôi biết mà. Bông Hoa Trắng đã đến dắt ông ấy đi trên con đường xa tắp tới thế giới bên kia. – Ông ta buồn bã nói.

Katheryn trừng mắt nhìn ông ta. Lana chăm chú theo dõi, nhưng Katheryn đã tách khỏi họ và đi ra xa

– Ông ấy khuyên tôi nên về nhà – ông già nói, ngẩng gương mặt tiều tuỵ nhìn Chad – Tôi đi từ rất xa tới đây để thăm lại cố nhân

– Ông đi bộ từ Phoenix đến đây à? – Lana ngạc nhiên hỏi

– Tôi vẫy xe đi nhờ – Ông ta tiếp lời, vẻ mặt buồn rầu – Ở đây có chút gì cho người bạn già của ông ấy ăn không? Và có chỗ đủ ấm nào để ngủ không? Mặt đất cứng và lạnh quá. Khăn quàng của tôi lại thủng nhiều chỗ

Câu hỏi được hướng về Chad. Và Lana cũng quay lại về phía anh ta. Nét mặt Chad trở nên thân thiện hơn:

– Tôi nhớ lại rồi, ông Bobby Con Chó Sủa ạ, cha tôi quen biết ông. – Chad nói – Rawlins sẽ đưa ông tới khu nhà ở của công nhân cho ông ăn ngủ ở đó. Ông có thể ở lại bao lâu tuỳ ông muốn!

Chiếc lông đỏ rách nát dập dờn khi ông già cúi xuống để cám ơn lời mời này:

– Cảm ơn anh. Anh là người con trai tốt. Cha anh sẽ rất tự hào về việc anh nghĩ tới 1 người bạn già của ông.

– Chú Tom ơi – Chad nói với ông quản lý điền trang – Chú dẫn ông này đi và cho ông ấy ăn và ngủ

Rawlins hình như không vui mừng gì về mệnh lệnh này. Nhưng ông tuân thủ, ra hiệu cho người da đỏ đi theo mình. Khi hai người đi được 1 đoạn, ông già da đỏ quay về phía ông quản lý điền trang:

– Ở đó có rượu whisky chứ? – ông già vội vã hỏi. – Tôi mang theo chuỗi hạt gổ thông, sản phẩm tuyệt vời của người Navajos đấy! Con bé cháu tôi đã làm. Hoặc không, tôi sẽ trả ông bằng một con mắt thần có hình phụ nữ khoả thân trong đó

Lana quay lại nhìn Chad. Hai người đàn ông kia đi về phía khu nhà ở của công nhân:

– Tôi rất mừng việc anh cho ông ấy ở lại đây, anh Chad ạ!

– Có phải đó là người đã đóng phim ở Hollywood không? Tôi nhớ mang máng J.B. có lần kể về ông ấy.

– Đúng, chính ông ấy

– Xin lỗi cô. Tôi phải xem có quần áo sạch cho ông ấy không. Tom phải cho ông ấy tắm rửa. Người ông ấy nặng mùi quá – Chad khẽ mỉm cười rồi đi theo hai người đàn ông kia

Sự chu đáo của anh ta sưởi ấm con tim cô. Chad là như vậy.

Lana vừa định đi tiếp thì trông thấy Hawk. Ánh mắt của anh dõi theo Chad và dán chặt vào người da đỏ. Lana nhớ ra hai người anh em chẳng ưa gì nhau và cả hai đều quấn lấy cô. Tình trạng thật khó xử. Cô sẽ xử sự như thế nào nếu phải lựa chọn và chuyện gì sẽ còn xảy ra

Khi lại gần, Hawk nhìn cô dò hỏi

– Có phải ông Bobby Con Chó Sủa không?

– Phải. Anh biết ông ấy à? – Lana ngạc nhiên vì Hawk biết tên ông trong khi Chad không nhớ gì

– Anh đã giúp ông ấy mấy lần – Anh nhăn trán nhìn theo ba người đàn ông – Họ đưa ông ấy đi đâu vậy?

– Cho ông ấy ăn ngủ. – Lana giải thích – Chad đã nói với ông ấy rằng có thể ở lại đây lâu như ông ấy muốn

– Thật ư? – Hawk nhíu mày cao hỏi

– Ông Bobby là bạn cha anh, ông già muốn tới thăm cha anh. Nghe tin ông John đã mất ông ấy rất buồn và tuyệt vọng

– Ông ấy không còn quê hương nữa. Họ hàng không cho ông ấy bước vào lều mình vì ông ấy xúc phạm đến họ hàng bằng hành động trộm cắp. Ông ấy cần quá nhiều rượu – Hawk giải thích cho Lana – Thật khó tin được. Chad đã mời ông ấy ở lại đây.

– Chad rất rộng lượng và thân thiện – Lana bảo vệ Chad – Anh ấy cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ em.

– Nhưng chỉ chừng nào có lợi cho anh ta – Hawk khẳng định và nụ cười loé lên trong mắt anh – Chẳng lẽ chúng ta không nói được điều gì hay ho hơn sao? Sáng nay em có khoẻ không?

– Có – cô đáp – Còn anh?

Hawk nhìn cô giây lát rồi nói:

– Cũng khoẻ

– Không mệt à! – Cô hỏi với nụ cười mỉm và khiêu khích

– Không hề mệt. Em đi đâu thế?

– Thực ra em muốn cưỡi ngựa. Nhưng… – Lana ngần ngừ nhìn qua rặng cây về phía nhà – Em nghĩ phải quan tâm chăm sóc Katheryn. Hình như bà tức giận về điều ông Bobby đã nói khi nãy

Hawk nhìn về phía ngôi nhà:

– Em đi đi. Anh sẽ xem ông Bobby và anh Chad rộng lượng thân thiện của em làm gì?

Nụ cười của anh làm Lana bối rối. Cô muốn đứng dung hoà giữa hai người anh em, nhưng hình cô không làm nổi việc ấy. Cô quay gót đi lại phía ngôi nhà

Mở cửa ngôi nhà, cô nghe thấy giọng Katheryn the thé tức giận dội ra từ phòng khách. Giọng nói thật không xứng với vẻ bề ngoài của người đàn bà quý phái. Cô khẽ đóng cửa lại sau lưng.

– Mẹ muốn giết chết hắn ta. Mẹ thề sẽ giết chết hắn ta – Bà thét

– Trong bệnh viện mẹ chịu đựng thế đã quá đủ rồi, Carol ạ. Khi J.B. đưa tay ra, mẹ nghĩ ông ấy tìm mẹ, mẹ nghĩ hoá ra ông ấy cũng tìm được đường trở lại với mẹ. Nhưng ông ấy thì thầm tên mụ ta. Tên mụ ta!. Bây giờ lão già da đỏ bẩn thỉu kia lại tới đây.

– Mẹ ơi, mọi việc qua rồi. Chuyện ấy đã qua rồi. – Carol an ủi

– Không, chưa qua đâu

– Mẹ có tức giận về việc này chẳng còn quan trọng nữa – Giọng nói Carol cũng không mang vẻ cáu kỉnh

– Sao mẹ không còn quan trọng nữa?

– Suỵt!

Lana nhận ra hai người bắt đầu nghi hoặc, nên mở cửa lần nữa rồi lại đóng mạnh vào. Cô đã nghe đủ để biết rằng Katheryn vẩn còn ghen về quan hệ của ông John với mẹ Hawk, kể cả khi cả hai đều đã nằm dưới mộ

Bước vào phòng khách, Lana bỏ mũ. Hai người phụ nữ kia chăm chú theo dõi cử chỉ của cô:

– Tôi tưởng cô đi cưỡi ngựa cơ mà, cô Lana? – Carol hỏi

– Sau bữa trưa mới đi, Carol ạ. Anh Chad sẽ đi cùng – Cô buông mình xuống ghế bành, để mũ lăn xuống bên. – Có chuyện gì vậy? – Cô hết nhìn Carol lại nhìn Katheryn

Người đàn bà cao tuổi hơn quay người đi:

– Tôi đau đầu quá! Có lẽ bởi đi nắng quá nhiều – Giọng bà trở nên hoàn toàn bình thường – Sáng nay tôi dại quá đã không đội mũ

Lana hối hận đã hỏi vậy và buộc người phụ nữ phải nói dối. Cô nhỏm dậy, viện cớ đi khỏi phòng:

– Tôi xem còn cafe không?

Câu chuyện vừa bị gián đoạn không được tiếp tục nữa. Cô thấy thương hại Katheryn. Cuộc đời bà đầy nỗi ghen tuông cay đắng. Chắc bà đã hành hạ mình từng giây phút và giờ vẫn như vậy. Lana thở dài

Bình luận