Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Con Đường Đêm

Chương 18

Tác giả: Janet Dailey

Ánh mắt Hawk hết nhìn cỗ bài lại nhìn về góc phòng, nơi ông Bobby ngồi cùng với mấy người công nhân lớn tuổi. Ông già da đỏ kể cho nghe chuyện hồi ông ở Hollywood, về những bộ phim ông từng đóng với những minh tinh màn bạc. Ông sẵn sàng bán tất cả những gì mình có để mua rượu whisky. Nhưng hôm nay ông còn rất tỉnh táo.

– Có đúng ông thực sự đóng nhiều phim đến vậy với John Wayne không? – Bill Short nghi ngờ nhìn ông hỏi

– Anh ta luôn muốn đóng phim, muốn làm việc với tôi – Bobby gật đầu. Ông không quàng tấm chăn đỏ bẩn thỉu và đôi lông nữa. Thay cho áo quần cũ rách nát giờ ông mặc áo kẻ caro sặc sỡ và quần bò. Bộ quần áo mới làm mọi người thấy rõ thân hình gầy gò của ông – Tôi gọi anh ta là “sếp” và anh ta gọi tôi là Vâu Vâu

– Ông đóng trong phim “Nàng đội dải băng vàng ” thật không? Tôi đã xem qua bộ phim này bốn lần mà không thấy ông đâu cả. – Người chăn bò khác nháy mắt làm hiệu với Bill Short – Những người da đỏ tôi trông thấy đều chết cả.

– Chính tôi đấy – Bobby giải thích. Ông cười nhe hết cả hai hàm răng – Chính vì thế mà tôi là người da đỏ tốt trong phim, luôn luôn đóng vai người chết. Chính vì thế mà sếp gọi tôi là Vâu Vâu, bởi lẽ tôi luôn nằm thẳng cẳng trong bụi cát – Ông cười và đám thính giả cũng phá lên cười

– Chú định thế nào, chú em ? – Sanchez người Mexico nhắc Hawk chú ý hơn vào ván bài – Anh Dan đã nhắc bài rồi. Muốn tiếp tụ chơi, cậu cần ba điểm nữa. Chơi tiếp đi chứ.

Hawk nhìn bài mình. Trong đĩa còn khoảng ba dollar. Anh có thể đánh bại Dan, nhưng một cảm giác lạ lùng làm anh bối rối, làm anh không chắc chắn, như nhận biết nguy hiểm đang rình mò ở đâu đó. Đêm qua đã có lần anh gặp cảm giác như vậy.

Hawk buông bài đứng dậy

– Tôi xin thôi – Anh nói

Thực lòng anh muốn lao ra ngoài thật nhanh, nhưng anh tự kiềm chế, chậm chạp bước ra khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, anh đứng dưới mái hiên, mắt quen dần với bóng tối. Ánh mắt anh bị thu hút bởi ánh sáng hắt ra từ cửa sổ căn nhà chính xuyên lọt qua hàng cây. Anh thấy người rạo rực. Vừa đi về phía ánh sáng kia một bước, anh bàng hoàng đứng phắt lại khi nghe thấy giọng nói vang ra từ bóng tối ngay bên cạnh

– Cậu em hết chịu nổi khói thuốc trong kia chưa? – Luther Wilcox hỏi, làm như vô tình. – Tôi cũng phải ra ngoài này cho mát mẻ. Trong đó ngạt thở quá.

Hawk bối rối. Sao anh không phát hiện ra Luther đứng ở đây. Anh tự thú nhận rằng gương mặt Lana đã thu cuốn hết tâm trí của mình. Anh đã chỉ nghĩ đến đôi mắt bồ câu và gương mặt đẹp xinh của cô.

Hawk chậm chạp quay người nhìn người đàn ông kia. Cùng với tuổi tác, Luther trở nên béo mặp, tóc đã ngả muối tiêu. Dù nói về bất cứ đề tài gì giữa họ bao giờ cũng có sự căng thẳng nhất định. Ngày ấy, chính Luther và Bill Short đã giữ người Hawk để Rawlins đánh đập anh tơi bời. Hawk không bao giờ quên việc ấy. Hai người kia cũng biết điều đó và rất thận trọng trong quan hệ với anh. Sóng ngầm đã cuộn dưới mặt nước phẳng lỳ

– Đúng, tôi cần không khi tươi mát – Hawk nói theo ý của Luther, đứng dựa vào khung cửa sổ phía sau người đàn ông này

Đứng đây, anh quan sát được rất rõ những gì xảy ra trong phòng, bên cửa ra vào, việc làm của ông già da đỏ. Ngoài ra còn để ý được ngôi nhà chính

– Anh nên nghỉ thôi, anh Luther ạ, công việc bây giờ vượt quá sức anh rồi. – Đó là câu khẳng định thực tế hơn là lo ngại về sức khoẻ của người đàn ông này

– Nghỉ hưu à? Không đời nào. Tôi là người chăn bò cho tới lúc chết, ngã lăn ra chết hoặc thành phế nhân. – Luther đáp lại tức tối – Nếu là phế nhân, người ta vẫn có thể nhấc tôi lên ngồi trên yên ngựa. Tôi không thể nghỉ việc được. Nếu nghỉ việc, tôi sẽ chết ngay.

Hawk trở nên sốt ruột, mặc dù không biểu lộ gì. Tiếng nói, cười từ trong dội vọng ra ngoài:

– Anh nên đi vào nhà nghe ông Bobby kể chuyện, ông ta đã có thời oanh liệt lúc anh còn thanh niên, đúng không?

Sự có mặt của người da đỏ này là việc khó hiểu trong đầu óc Hawk. Chad phải có lý do, dự định gì khi làm việc này. Lana có thể cho rằng anh ta tốt bụng, nhưng anh thì không tin thế, dù chỉ trong giây phút

– Tôi không hay vào rạp xem phim. Tôi không cho phép mình phung phí đến vậy – Luther ho và khạc nhổ xuống đất – Lúc nãy sau bữa tối, ông già gạ bán cho tôi kính viễn vọng, của mình. Nhưng đó không phải kính viễn vọng, mà chỉ là cái hộp nhìn vào thấy hình người đàn bà khoả thân, đẹp lắm, trông cũng đủ sưởi ấm con tim bất cứ thằng đàn ông nào – Ông ta nhổ nước bọt rồi quay sang Hawk – Cô bạn gái mới của Chad có gương mặt và thân hình làm chao đảo bất cứ thằng nào. Cậu em có thấy vậy không?

– Tôi chưa được nhìn kỹ cô ấy – Chưa nhìn nhiều như anh muốn – Hình như Chad không có ý định giới thiệu cô ấy – Chỉ nhắc tới tên Lana cũng làm anh phải liếc nhìn về ngôi nhà chính

– Hình như đêm nay bà ấy không chơi nhạc – Luther nhận xét- Tiếng nhạc của Katheryn nghe thấu tới tận đáy lòng của người đàn ông.

– Bà ta chơi piano rất giỏi – Hawk đồng tình

– Đêm qua, chắc bà ta đã chơi nhạc tới mức làm cậu em mê hoặc mãi đến sáng mới chịu mò về nhà.

– Anh theo dõi tôi đấy à, anh Luther? – Hawk điềm tĩnh chấp nhận sự thách thức, mắt anh lạnh lùng.

Người chăn bò ngập ngừng bặm môi:

– Không – ôÔng ta lắc đầu – Không. Tôi không theo dõi anh – gương mặt sạm nắng của ông ta trông rầu rĩ – Tôi biết, cậu em không cần anh khuyên bảo, nhưng tôi nói thật, cậu em đang tự chuốc lấy phiền phức cho mình đấy. Cậu em biết nhiều hơn là nên biết những gì liên quan đến mình, đừng dính vào đó cậu em ạ, giờ chưa muộn đâu.

– Tôi không hiểu anh nói gì cả – Hawk vẫn tỏ ra thản nhiên như không.

– Tuỳ cậu em ! – người chăn bò nhún vai

– Anh mệt mỏi rồi đấy, anh nên đi ngủ đi, anh Luther ạ, anh đứng ngoài này làm gì? – Hawk hỏi

– Không ! tôi ra đứng ngoài này để bị mê hoặc. Tôi không ngủ ngon giấc được nữa. Về già cơ thể không cần ngủ nhiều.

Hawk yên lặng. Anh đưa mắt nhìn ánh sáng của ngôi nhà chính như đang vẫy gọi mình

– Tôi vào đây – anh nói – Chúc anh ngủ ngon

– Chúc cậu em ngủ ngon!

Hôm sau, mặt trời đã gần lặn xuống khi Hawk cưỡi ngựa đi vào sân. Người anh đẫm mồ hôi, mệt mỏi và bẩn thỉu. Đêm qua anh khó ngủ, thức gần như cả đêm và luôn nghĩ đến niềm vui trên cái giường khác. Anh tức bực vì không thể quên đi được điều đó. Anh tự trừng phạt bằng cách làm việc quần quật suốt ngày. Giờ anh muốn tắm rửa và có được cái gì đó tươi mát trên da thịt, như Lana chẳng hạn. Hawk bực tức nghiến răng

Anh dừng ngựa, nhảy xuống tháo yên cương. Anh nghe thấy từ bên kia vang lại giọng hát run rẩy đơn điệu. Anh nín thở lắng nghe, cảm thấy rất lạ lùng

Hawk buộc chắc dây cương ngựa vào cột, để ngựa đứng đó và lách người nhẹ nhàng đi về phía có tiếng hát dọc theo hàng rào. Đến góc nhà anh nhận ra ông Bobby ngồi ngắm mặt trời lặn và hát một mình. Hawk dừng lại lắng nghe, anh nhíu mày, nhăn trán cố hiểu nghĩa của câu hát. Anh muốn nhận ra bài hát nhưng âm điệu kia rất xa lạ đối với anh.

– Bài hát gì vậy hả ông? – Hawk hỏi – Cháu không biết bài hát này, ông học đâu ra vậy?

Ông già Bobby nhiệt tình giúp anh:

– Trong phim “Những mũi tên lửa” năm 1949 đấy – Ông già hiền lành lắc lư cái đầu. Hawk thấy tay ông cầm chai rượu

– Ông lấy rượu ở đây đấy? – Hawk tưởng ông bị cấm uống rượu – Ai cho ông rượu đấy?

– Ông đổi chác lấy rượu – Ông giải thích hơi bối rối vì giọng nói có vẻ chê trách của Hawk – Đổi vị thuốc thần lấy chai rượu.

Hawk đoán thầm. Vị thuốc thần có lẽ là bức ảnh người đàn bà khoả thân mà ông già da đỏ muốn đổi chác đêm qua. Chắc sau đó ai đấy đổi cho ông

– Ai đổi rượu whisky cho ông lấy vị thuốc thần? – Hawk hỏi

Ông già da đỏ nhăn trán như thể cố nhớ lại:

– Người da trắng

– Ở điền trang có nhiều người da trắng – Hawk thì thầm tự nhủ. Rồi anh cất cao giọng – Ông biết tên Mỹ của người này không?

– Cô ấy đưa cho rượu whisky ngon – Ông tợp một ngụm, khoan khoái chép môi – Cháu uống không?

– Cô ấy? – Hawk không tin điều đó có nghĩa gì. Ông Bobby giờ nói theo bản năng xưa. Tiếng nói của người Navajos không phân biệt giống đực và giống cái, nên giờ ông nói tiếng Anh cũng vậy

Dù thế, Hawk vẫn hỏi:

– Đàn bà hay đàn ông?

Rượu whisky ông già uống đã bắt đầu tác dụng. Ông lại im lặng nhìn quả cầu lửa đỏ ối ngả dần xuống và hát những câu khó hiểu, không trả lời.

Hawk lắc đầu bước đi. Anh quyết định bỏ qua việc ai đã cho ông già Bobby rượu whisky. Không ai cho, rồi ông già cũng sẽ tìm cách kiếm được rượu, vì đó là phương cách duy nhất để ông lấy lại thời gian huy hoàng đã mất của mình.

– Mẹ à, cháu Johnny đạt điểm cao nhất trong môn toán – Carol rời mắt khỏi khung thêu, nhìn lên, tay cầm kim thêu – Cháu viết trong thư hôm nay con vừa nhận được. Cháu rất tự hào về việc này.

– Chưa, con chưa kể cho mẹ nghe. Mẹ sẽ nhớ và gửi phần thưởng cho nó – Katheryn giải thích, tràn trề tự hào của bà đối với cháu

– Trong trường học, cháu Johnny học giỏi như bố cháu.

Carol quay sang nhìn Lana. Cả hai ngồi trên sofa. Carol bận rộn thêu thùa, còn Lana lật giở tờ tạp chí

– Chad đã rất cô gắng khi học đại học. Nó đã tốt nghiệp không phải vì là người mang họ Faulkner. – Katheryn nói

– Tất nhiên rồi – Carol đồng tình – Anh Chad rất thông minh. Ai cũng biết điều đó.

Lana cố làm ra vẻ quan tâm chú ý nghe. Nhưng câu chuyện này tẻ nhạt đối với cô chẳng khác gì mấy tờ tạp chí cô đang xem. Cô đưa bàn tay lên miệng che cái ngáp dài mệt mỏi

– Cô không thích nghe tôi kể chuyện về cháu Johnny à? – Carol hỏi, vẻ xin lỗi

– Không, hoàn toàn không phải thế. – Lana nói quả quyết – Tôi chỉ mệt quá. Đêm qua tôi ngủ không được ngon giấc

Cả đêm cô trằn trọc trên giường, chập chờn và choàng tỉnh mỗi khi nghe bất cứ tiếng động nào vì nghĩ rằng Hawk sẽ đến với mình. Cô mong đợi anh, cả ngày cô thấy người mệt mỏi rã rời. Sau lần bị cảm cúm, cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn

– Cô đi ngủ sớm đi – Katheryn khuyên

– Có lẽ tôi nên thế thật – Lana thở dài, để tờ tạp chí sang bên và đứng dậy

– Chúc bà và Carol ngủ ngon. Cô cho gởi lời chào đến anh Chad. Tôi không muốn quấy rầy anh khi đang làm việc.

– Cám ơn cô – Carol nói – nếu anh ấy không liệu sớm bước ra khỏi phòng làm việc thì tôi sẽ lôi anh ấy ra. Anh ấy làm việc quá sức mất.

– Cô muốn uống sữa nóng hay cacao không? – Katheryn mời

– Không! Cám ơn – Lana đáp. Rồi cô ngập ngừng khi định ra khỏi phòng.- Bà có loại trà hoa quả nào trong nhà không? Đấy là phương thuốc bí mật chữa bách bệnh của tôi.

Katheryn chỉ ngập ngừng giây lát rồi gật đầu:

– Tôi nghĩ là có. Tôi sẽ nói bà Roseanne đem trà lên phòng cô.

– Cám ơn bà. Chúc bà ngủ ngon!

Cô đi ngang hành lang về phòng ngủ của mình

Bước vào phòng, ánh mắt cô tự nhiên bị hút vào cánh cửa kính mở ra sân. Cô dừng lại chốt lát rồi mới bước ngang qua phòng, thả rèm của xuống. Nhưng bàn tay cô còn dừng lại khi chạm vào dây kéo rèm. Cô nhìn ra trời đêm. một vài ánh đèn le lói qua hàng cây. Cô ấn cả nút chốt cửa và kéo tấm rèm nặng lại

Lát sau cô đã thoa kem lên mặt, đánh răng và chui người vào bộ quần áo ngủ

Cô đi về phía giường mình, lật chăn trải. Lúc ấy, có tiếng gõ cửa

– Cô hầu phòng đến – Carol cười nói

Lana cũng mỉm cười:

– Cô vào phòng đi – Lana lật chăn ra hẳn và xếp gối ngay ngắn.- Cô đừng làm thế, cô làm tôi ngại quá

– Có gì đâu, cô Lana – Carol đặt chén và đĩa lót bằng chén sứ lên bàn cạnh giường ngủ của Lana

– Cám ơn cô đã đem trà lại cho tôi – cô nói, tay cầm tách trà đưa lên uống. Cô hít ngửi mùi hương vị mạnh của tách trà

– Chẳng có gì đâu – Carol nhún vai – Cô có khoẻ không? Thật chẳng hay ho gì nếu cô lại bị cảm đúng ở nơi chị đến nghỉ ngơi

– Tôi chỉ mệt mỏi thôi – Lana quả quyết và uống thêm ngụm trà – Chắc đây là loại trà khác – Cô nhận xét rồi uống thêm một ngụm nữa – Ngon thật ! Cô biết đây là loại trà gì không?

– Không, mẹ Katheryn pha đấy ! Bà Roseanne đã ngủ rồi, vì thế tôi đem trà lên cho cô !

– Cám ơn cô – Cô uống một ngụm nữa rồi đặt tách xuống

– Cô mệt rồi. Tôi không bắt cô phải ngồi nói chuyện lâu nữa. – Carol đi về phía cửa phòng – chúc ngủ ngon

– Chúc Carol ngủ ngon – Lana ngồi ở góc giường, bật cái đèn ngủ nhỏ đặt trên bàn – Cô tắt đèn phòng giúp tôi được không?

– Tất nhiên là được – Carol mở cửa, tay ấn công tắc đèn trần, mỉm cười đóng cửa lại

Lana cầm tách trà, ngẩng lên khẽ cầu nguyện, tách trà ngon sẽ làm cô ngủ được ngon. Cô không muốn lại trải qua một đêm như đêm hôm qua. Cô ngáp dài, uống cạn tách trà, chui vào chăn và tắt đèn

Vừa nằm xuống, cô thấy hơi khó chịu. Nhưng cảm giác này mất đi ngay và cô ngủ thiếp đi. Gần như cô nằm mơ ngay lập tức. Hawk ở đây, cùng trên giường với cô. Mắt anh xanh thăm thẳm, mãnh liệt và như nạp điện. Cô có thể nhận ra màu sắc này rất rõ. Tóc anh đen hơn màu tóc trong trí nhớ của cô. Mái tóc mượt và lấp lánh phản chiếu làm cho cô ngay trong giấc mơ cũng phải nheo mặt lại để không bị chói nhoà

Màu sắc nổ tung dưới mi mắt cô. Con tim cô đập mạnh tới mức Lana tưởng như nó ở ngoài lồng ngực mình. Khi nhìn kỹ, cô thấy Hawk đang cầm giữ con tim cô trên tay anh. Cô xin anh trả lại con tim cho cô. Nhưng anh chỉ cười và đi mất. Rồi đột nhiên, Chad xuất hiện, hứa đem lại cho cô một con tim mới. Anh ta cam đoan với cô rằng cô sẽ nhận được con tim mới. Cô nghe thấy rất rõ giọng anh ta, nhưng gương mặt anh ta tan biến đi như một cái gương rơi vỡ tan tành trên đường đá

Carol đến, kể cho cô nghe về bức thư của cậu Johnny. Lana cố giải thích rằng Hawk đã cướp đi trái tim cô. Nhưng Carol chỉ cười, quả quyết rằng không bao giờ Hawk làm những việc như vậy. Anh là người anh của cô ta. Cô ta đã chẳng cùng anh lớn lên như một đứa em gái hay sao?

Tất cả hiện về trong giấc mơ của Lana. Đầu tiên là Hawk, rồi Chad rồi Carol, sau đó là Katheryn lồng lộn ghen về John. Ông John cũng hiện về, từ túi ông rơi ra hàng cuộn giấy bạc loại nghìn dollar. Ông ấn tiền vào tay cô, ép cô phải nhận. Cả ông già người Navajos cũng chao đảo đi qua giấc mơ của cô, ông vung tấm khăn choàng màu hồng bẩn thỉu, sủa như một con chó. Những ngón tay xương xẩu của ông như nanh vuốt bám chặt cánh tay cô. Ông đeo quanh cỗ chuỗi hạt gỗ thông.

Lana thở nặng nhọc, nghe không khí thổi qua phổi mình. Cô đã có lại con tim, vì cô nghe tiếng nó đập. Hawk đã trả lại con tim cho cô chăng? Hay đó là trái tim mà Chad đã hứa? Nếu trên đó có dấu vân tay thì cô sẽ biết rõ. Dấu vân tay? Sao cô có thể nhận ra được dấu vân tay trên con tim mình khi nó đang đập trong cơ thể cô? Hay đó không phải là con tim của cô mà là cái gì đó hoàn toàn khác

Lana cố thoát ra khỏi giấc mơ, chạy ra khỏi cơn ác mộng này, nhưng chân cô không muốn thế. Còn màu sắc… bao nhiêu là màu sắc. Rối bời.

Đó là tháng bảy, thứ tư. Cô lặng ngắm những vì sao lung linh màu đỏ, xanh, vàng trong đêm pháo hoa của bầu trời. Nó nhảy múa, quay cuồng. Cô ở trong kính viễn vọng. Những hình ảnh mới hình thành rồi lại biến mất. Đá màu chàm, da cam, hồng, đỏ và xanh bao bọc quanh cô, đá quý, kim cương trùm phủ lên cô, chúng đều là những viên đá to, hàng trăm carat. Ai đó đã góp đống đá quý này cho cô và chôn vùi cô trong đống đá đó. Ngón tay cô đeo đầy nhẫn.

Cả đêm, cô sống giữa những giấc mộng tuyệt đẹp và những cơn ác mộng. Không có cái nào toàn vẹn và rõ ràng cả. Khi tỉnh lại, cô thấy rất tiếc, cô không muốn chia ly với những hình ảnh đẹp đẽ trong mơ ấy, cô nghe người khoẻ khoắn, phục hồi, nhưng đồng thời lại cảm thấy hơi chán nản.

Bình luận