Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Famous Heroine

Chương 13

Tác giả: Mary Balogh

Nàng nhìn chằm chằm vào khoảng tối trong khi tâm trí nàng đang nghĩ đâu đâu, nàng có thể nhìn thấy khoảng sân được rải sỏi bên dưới cửa sổ phòng mình và những bậc thang dốc bên dưới những bụi cây và hoa bên ngoài. Đi hết những bậc thang là khu vườn trải dài với những thảm cỏ, hàng rào thấp và những cây con được cắt tỉa một cách hoàn hảo. Trung tâm khoảng sân rộng là một đài phun nước với những tia nước được phun ra từ miệng một thiên thần.

Nàng thấy mình đang yêu mến khoảng sân và khu vườn này trước cả khi nàng nhận ra được ngôi nhà, gọn gàng và chắc chắn với thiết kế cổ điển. Nàng cảm thấy cực kỳ vui mừng vì anh không có ý định để hai người họ sống riêng. Trái tim nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống mới ngay từ khi bắt đầu. Mặc dù anh đã nói với nàng rằng anh không thường dành nhiều thời gia ở đây. Có lẽ nàng có thể thay đổi điều đó ngay bây giờ khi mà anh đã có thêm sự đồng hành của nàng.

Có phải thật sự là việc họ bên nhau sẽ trở nên tốt đẹp, anh đã hỏi nàng khi cả hai đang trên xe ngựa. Ồ, nàng thật sự mong rằng họ có thể. Sau tất cả những sự nao động đã qua và sự ra mắt của nàng đến toàn thể người hầu trong nhà, những người đã xếp thành một hàng dài trong sảnh lớn, và sau khi người quản gia chỉ cho nàng căn phòng nàng sẽ ở, nàng đi tắm, thay đồ và chải lại mái tóc, thay bộ váy buổi tối – và sau tất cả thì họ đang thưởng thức bữa tối bên nhau và họ sẽ dành thời gian cho nhau tại phòng khách. Họ không ngừng nói về mọi chuyện ngoại trừ chuyện họ đã nói trên chuyến xe ngựa. Cả hai đã cười rất nhiều. Nàng đã kể cho anh nghe những câu chuyện về tuổi thơ của mình và anh đã đáp lại bằng những câu chuyện của chính anh. Cả hai bọn họ đề chọn những câu chuyện mà họ biết rằng sẽ chọc cười đối phương.

Anh thật thích nàng, nàng nghĩ, cũng như nàng thích anh. Nàng cực kỳ thích anh. Nàng lơ đãng lướt những ngón tay dọc theo đường viền chiếc váy kéo dài lên đến vai. Anh đã quá tử tế khi kết hôn với nàng. Nàng đã hầu như chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ làm vậy. Anh không phải là không thích nàng – hơn nữa anh đã không hề nắm lấy cơ hội khi nàng cho anh một cơ hội để có thể thoát khỏi lời cầu hôn của chính anh. Thay vào đó anh đã đưa ra một lời cầu hôn thật sự.

Và liệu nàng sẽ thấy hối tiếc không? Nàng hít vào một hơi chậm rãi và thở ra từ từ. Nàng đã nghĩ về tất cả những giấc mơ về đám cưới và về những người đàn ông nàng đã từ chối vì không ai trong số họ phù hợp với mơ ước của nàng. Nàng nghĩ về những điều mà nữ công tước Bridgwater đã nói hôm qua, với hy vọng rằng không làm Cora sợ hãi, đảm bảo với nàng rằng đó không phải điều quá đáng sợ sau tất cả, khi nàng đã biết về nó thậm chí nàng có thể thích thú với nó. Cora đã luôn hy vọng rằng nàng thích nó – trong những giấc mơ về đám cưới. Và nàng đã nghĩ về hôm nay và cách mà nàng đã thận trọng cố gắng để tận hưởng ngày cưới. Nàng đã thích nó. Cho tới tận thời điểm này khi Lord Francis – nàng phải nhớ bỏ từ ‘Lord’ – đã hộ tống nàng lên phòng và dừng lại bên ngoài phòng tay đồ của nàng để hôn tay và mở cửa cho nàng

Từ khoảnh khắc đó nàng thấy thật cô đơn. Đó không phải là lý do cho cảm giác cô đơn. Hàng đêm kể từ khi khi còn nhỏ nàng đã luôn ngủ một mình, và nàng đã thường xuyên phải ở nhà một mình. Đó không phải điều gì đó khác biệt với đêm nay. Ngoại trừ rằng đêm nay là đêm tân hôn của nàng và nó phải – nếu đây là một đêm tân hôn bình thường – sẽ phải có được sự khác biệt thật sự với những đêm trước đó.

Nàng tự hỏi liệu sự bầu bạn liệu có đủ. Không phải nàng không có sự lựa chọn nào cho vấn đề này. Nhưng như thể là Francis đã sắp xếp mọi việc, tất cả đều đã được sắp xếp.

Và sau đó là một cái gõ nhẹ, cánh cửa phòng nàng mở ra trước khi nàng có thể quay lại và trước cả khi nàng có thể nghĩ đến bất kỳ ai có thể đến.

Đó là Francis, trông anh thật đẹp trong chiếc quần lụa đỏ. “Oh Francis” nàng nói, mỉm cười rạng rỡ, tự hỏi tại sao nàng lại cảm thấy khó thở đến vậy “Anh muốn gì sao?”

Anh dừng lại với tay vẫn còn trên núm cửa, nhìn nàng và nhướn mày lên. “Cora, em thân yêu”, anh nói, “em khiến cho tôi gần như không nói nên lời, như thường lệ.” Anh xoay lại và đi về phía nàng. “Giờ thì ta có thể có những gì ta muốn trong đêm đám cưới của mình.”

Đầu gối nàng gần như nhũn ra. Chắc chắn dạ dày nàng đang trở nên nhộn nhạo và như thế nó đang lộn nhào bên trong nàng.

“Oh” nàng nói, nắm lấy đuôi tóc như thể bằng cách làm vậy, nàng có thể giữ cho bản thân đứng vững. “Anh thật tử tế. Nhưng điều này thật sự không cần thiết, anh biết đấy. Anh không cần phải làm vậy nếu anh không muốn chỉ vì lợi ích của em. Em cảm thấy khá hài lòng …” nàng nuốt xuống khi anh đến gần và nhìn vào mắt nàng.

“Tử tế sao?” anh nói “Ta không phải làm những điều ta không muốn? Đây có phải là sự rộng lượng của nàng không, Cora. Nàng có chút nào cảm thấy hỏng sợ không?”

“Hoảng sợ? Em sao?” nàng nói “Không, dĩ nhiên là không”. Họ đang trong đêm tân hôn. “Ý em chỉ là anh không cần phải có bất cứ nghĩa vụ nao để làm điều này nếu anh thấy khó chịu. Em sẽ hiểu. Em cũng không mong đợi nó”. Nàng không nên nói quá thuyết phục đến vậy, nàng nghĩ. Nàng không muốn anh bỏ đi. Nếu nàng có thể trải nghiệm điều này – chỉ một lần trong đời – nàng sẽ hài lòng với nó. Thậm chí nếu phải làm điều đó với người nàng không yêu. Nàng rất rất thích anh. Điều đó có lẽ là đủ.

Anh đặt lòng bàn tay lên má nàng. Mắt anh thật sự là một màu xanh đậm, nàng nghĩ. Đó không phải là màu xám nhẹ có thể tưởng nhầm là màu xanh “Bởi vì chúng ta kết hôn một cách vội vàng và có gì đó bắt buộc?” anh nói “Nàng mong đợi ta sẽ nghĩ rằng tất cả những nghĩa vụ của ta đối với nàng đã hết khi nàng đã thật sự được bảo vệ dưới tên ta, Cora? Không, cưng, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng thật sự hơn là trên danh nghĩa.”

Nàng thật sự đã tiến tới một bước và giờ thì anh đang ôm nàng trong vòng tay.

“Oops” nàng nói và cười. Bỗng chốc cảm thấy quá căng thẳng và bồn chồn cùng lúc. Nàng rất không hấp dẫn. Và nàng quá cao. Anh lại là người đàn ông thanh lịch và duyên dáng. Và nàng đã không nghĩ đến chuyện khoác một chiếc áo choàng bên ngoài chiếc áo ngủ đang mặc. Những lọn tóc của nàng cũng đã được cột lại. Nàng giờ có lẽ không khác đứa trẻ 12 tuổi.

“Cora”, giọng anh rất nhỏ “Là ta đây, cưng. Chúng ta đã nói chuyện và cười đùa và cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau cả ngày. Và ta không phải là một gã hoàng tử khó chịu hay một hầu tước đáng sợ với nàng”

“Em không sợ những điều đó” nàng nói “hoặc là anh. Không đâu, Francis”. Anh mỉm cười và nới lỏng vòng ôm “Đừng che giấu những lọn tóc của nàng với ta, nếu nàng vui lòng” anh nói “Ta đã luôn tự hỏi chúng sẽ trông ra sao khi được để xõa”

“Cũng ngang bướng giống như khi chúng được cột lại” nàng nói, nâng hai tay lên gỡ những lọn tóc theo ý anh “Lẽ ra em nên cắt ngắn chúng. Em biết một mái tóc ngắn sẽ tốt hơn. Nhưng em nghĩ rằng nếu em không thích tóc ngắn thì em sẽ phải đợi vài năm nó mới lại dài được như cũ. Bên cạnh đó, cha em nghĩ rằng thật tội lỗi khi một người phụ nữ mang một mái tóc ngắn. Nếu chúa muốn phụ nữ mang một mái tóc ngắn, ông luôn nói, ngài sẽ làm cách nào đó để chúng không bao giờ dài ra được. Thế nhưng ông không bao giờ lý luận như vậy về đàn ông. Và râu của đàn ông thì cũng vậy thôi”

Nàng thật quá nông cạn. Giờ nàng ước rằng nàng đã không tự nhủ rằng anh đừng đến. Nàng ước rằng nàng đã tự vấn và lên kế hoạch cho bản thân về những gì nàng định nói. Anh nắm lấy tay nàng từ mái tóc nàng đã gỡ và giờ đang chải nó qua các ngón tay. Anh tự làm việc đó. Nàng có thể thấy mình đang đỏ mặt. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đỏ mặt trước Francis.

“À, Cora” anh nói “Chúng thật đẹp. Thật đáng buồn khi nàng không thể luôn xõa chúng ra. Mặc dù ta thừa nhận có chút tự mãn rằng ta là người duy nhất được thấy điều đó. Ta có thể cảm thấy tiếc cho những vị vua và hậu cung của họ. Đừng bao giờ cắt tóc. Nếu nàng làm thế, Ta có thể đặt nàng lên gối và đánh nàng vì đã không vâng lời”

Nàng ngửa đầu lên và cười vui vẻ “Anh có thể cố thử ý tưởng đó với đôi mắt thâm xì và một cái mũi vỡ cùng những chiếc răng gãy vụn” nàng nói.

Anh đang cười toe toét và sau đó cố nén lại thành kiểu cười khùng khục “Tốt hơn rồi đấy” anh nói “Ta đã nghĩ mắt nàng đang năm trên đầu, Cora, và má nàng đang bốc khói kìa. Tới bên giường đi”

Câu cuối cùng của anh thật là một liều thuốc tốt để dập tắt tiếng cười. Nàng tự hỏi nếu anh thật sự muốn mình hoặc nếu điều này thật sự là vấn đề trong nhiệm vụ của anh. Nó làm nên cả sự khác biệt nhỏ, nàng nghĩ. Đó có thể là điều gì đó anh quyết định phải làm với nàng và sẽ không có thêm sự tranh cãi nào. Nàng sẽ tận hưởng những kinh nghiệm trong đó. Có lẽ điều này chỉ xảy ra một lần, duy nhất. Nàng leo lên giường trong khi anh cởi bộ đồ của mình và thổi tắt nến.

Đây là đêm tân hôn, nàng nghĩ. Nàng cân nhắc để tận hưởng nó, cũng như nàng đã chuẩn bị trước để tận hưởng ngày cưới của mình.

Cho đến giờ thì việc kết hôn của nàng đã đủ tuyệt vời. Anh đã kết hôn với nàng hôm nay và hoàn thành một vài nhiệm vụ với nàng. Anh nợ nàng cơ thể anh và hạt giống của anh. Đó là điều cần thiết rằng anh làm tình với nàng đủ thường xuyên để nàng thực hiện bổn phận của mình, lấp đầy nàng, và để có được người thừa kế của anh.

Nhưng anh cảm thấy gần như xấu hổ khi thấy mình quá khao khát nàng. Nàng đã từng là Cora Downes. Anh tự nhắc nhở mình khi anh bước vào phòng và thấy nàng đang đứng bên cửa sổ, chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng cotton mỏng. Nàng là người phụ nữ đã đồng ý để được ra mắt, người phụ nữ đã khiến anh bỗng nhận ra rằng anh đã trở thành một người chồng. Nàng là người phụ nữ đã gắn liền với sự vui nhộn. Người phụ nữ anh đã ép buộc, đã chống lại lời đề nghị của anh, trong việc kết hôn bởi anh đã hai lần vô tình tổn hại danh dự nàng. Nàng không phải người phụ nữ anh yêu.

Và, như khi anh nhìn thấy vẻ căng thẳng của nàng, anh đang thấy bản thân thật sự quá muốn nàng. Và như anh nhìn nàng xõa những lọn tóc ra và sau đó thả tay để anh có thể luồn những ngón tay mình vào mái tóc nàng, anh cảm thấy anh đang cứng lên với sự kích thích đến sớm hơn anh mong đợi. Mái tóc dài của nàng xõa tung thêm, cho đến đêm nay, nó khiến nàng trở nên đẹp một cách tuyệt diệu. Không giống như sự mỏng manh, tinh tế. Anh thấy bản thân đang nghĩ tới một nữ tướng -sau khi nàng đe dọa khiến đôi mắt anh thâm đen với chiếc mũi gãy và những chiếc răng vỡ vụn và để đáp lại anh đã đùa rằng anh sẽ nghĩ đến việc phát vào mông nàng. Nàng quả thật là một người tuyệt vời.

Nàng hoàn toàn là một trinh nữ, rất rất gây thơ, anh phỏng đoán. Tâm trí anh đang đi đến quyết định đấu tranh với cơ thể khi anh leo lên giường bên cạnh nàng và trượt một cánh tay bên dưới cổ nàng để hướng nàng về phía minh. Anh phải thật nhẹ nhàng với nàng. Anh không thể để nàng hoảng sợ hoặc ghê tởm. Anh phải tránh làm tổn thương nàng hết mức có thể. Anh phải kiên nhẫn.

Anh không hôn nàng. Với cánh tay còn lại anh vuốt ve mặt và cổ nàng.

“Mm” nàng nói và đặt tay lên eo anh và dịch cơ thể vào gần hơn với anh. Anh ngừng lại và nỗ lực hít vào một hơi thở sâu. Tâm trí anh có nguy cơ thất trận.

Anh trượt tay xuống lưng nàng, dừng lại tại eo nàng, tiếp tục nhẹ nhàng hơn ở mông nàng, di chuyển lên trên hông và ngực. Nàng di chuyển thêm một chút về phía anh mà không làm cản trợ sự thăm dò của anh.

Anh thấy bản thân như đang rơi vào một cái bồn tắm hơi. Nàng thật ấm áp và quyến rũ, những đường cong hào phóng ở tất cả mọi nơi, mềm mại ở nơi cần mềm mại, cứng rắn ở những nơi cần firm. Ngực nàng lớn và cứng. Anh ôm lấy nó trong bàn tay, kiểm tra núm vú với đầu ngón tay cái và thấy nó cứng lại dưới sự đụng chạm của anh.

“Oh” nàng nói và bắt đầu thở hổn hển thành tiếng.

Anh mở nút áo ngủ của nàng, thật chậm rãi để cho bản thân một cơ hội để lấy lại sự kiểm soát và cho nàng một cơ hội nhận biết những điều anh đang làm. Anh vuốt ve núm vú còn lại của nàng bên dưới lần áo ngủ.

“Ah” nàng nói “Ah”. Nàng thấy mình đã quên mất sự lo lắng ban đầu.

Anh di chuyển bàn tay xuống dưới làn áo ngủ, vuốt ve bụng nàng, thấp hơn xuống những lọn xoăn ấm áp và sâu hơn xuống dưới. Anh không cố gắng thực hiện bất kỳ sự thăm dò nào thân mật hơn thế. Nàng thở hổn hển bên vai anh.

Đến lúc rồi, anh nghĩ. Anh có thể có nhiều thời gian để dạy nàng hơn nữa về màn dạo đầu. Tuy nhiên, tối nay không phải lúc anh khiến nàng thấy hoảng sợ. Anh bỏ tay ra và vuốt ve nàng qua lần áo ngủ – lên xuống dọc theo chân và hông nàng. Anh dừng lại đó, nhưng vẫn giữ tay lại và tiến dần lên phía ngực và luồn xuống phía lưng nàng.

Anh có thể nghe thấy tiếng sấm dộng thình thịch vào tai mình. Anh không thể nhớ được đã có khi nào anh có được sự nóng bỏng này chưa – không phải anh đang dành thời gian để cố gắng nhớ lại một dịp như vậy.

Nàng là một phụ nữ quá tuyệt vời, người phụ nữ thật ấm áp. Anh nghĩ khi anh vuốt ve sau đầu nàng, thúc đầu gối vào giữa hai đùi nàng và mở rộng chân nàng hơn. Không hề có một sự kháng cự nào từ phía nàng. Anh nghiến răng, nhắm chặt mắt, và ép buộc bản thân phải kiểm soát khi anh trượt tay xuống thấp hơn và giữ chặt nàng khi anh chồm lên trên nàng.

Anh di chuyển chậm, kiên quyết hướng vào rào chắn nữ tính và chậm rãi một cách chắc chắn để dấn sâu hơn vào trong nàng. Nàng rên rỉ một lần nữa với hơi thở nhẹ. Anh nâng trọng lượng của mình lên hai cánh tay để nàng có thể thở được bên dưới mình. Anh đợi, cố hớp lấy từng hơi thở và sự kiểm soát bản thân.

Và rồi nàng hướng mình về phía anh.

Anh cảm thấy chân nàng nâng lên hướng đến anh, đôi chân dài mịn màng và uyển chuyển, điều đó làm tăng thêm nhiệt độ trong anh với từng chuyển động của cả hai. Và sao đó nàng nâng chúng lên và quấn quanh hông anh. Và rồi nàng nghiêng hông và đẩy lại về phía anh để anh có thể vào sâu hơn trong nàng. Anh thấy một hồi chuông báo động vì cảm giác nàng đã khuấy động anh. Anh ngẩng đầu lên và nhìn xuống nàng. Đôi mắt anh đã quen với bóng tối đủ để anh có thể thấy đầu nàng đang ngả trên gối, mắt nhắm nghiền, mái tóc xõa tung, tất cả của nàng, khuôn mặt và bờ vai nàng. Miệng nàng hé mở. Ngay cả khi anh thấy nàng nhấn vai xuống và đẩy mạnh ngực nàng về phía anh với núm vú căng cứng.

Có gì đó bên trong anh đang gãy vụn – sự kiểm soát. Cơ thể anh đang chiến thắng lý trí bên trong.

“Cora”, anh nói với một tiếng rên, hạ thấp đầu vùi vào mái tóc nàng, cắn chặt răng một lần nữa, và đôi mắt nhắm chặt. Nhưng không có gì giúp anh lấy lại sự kiểm soát. Đôi tay anh hạ xuống nàng một lần nữa và anh di chuyển trong nàng sâu hơn, mất kiên nhẫn hơn, nhanh hơn và anh gục xuống trên nàng.

Và trong khoảnh khắc đó. Anh đẩy sâu và tuôn trào trong nàng.

Như một cậu học trò với người phụ nữ đầu tiên trong đời, anh nghĩ khi tâm trí quay trở lại sau một vài giây bị quên lãng. Không, nói thế là sỉ nhục với các nam sinh. Đây là người phụ nữ đầu tiên anh tán tỉnh, khiến anh vụng về phát khiếp và đây là đỉnh cao.

Anh cảm thấy cực kỳ hổ thẹn. Anh tách khỏi nàng, nhấc mình lên và nằm xuống cạnh nàng. Anh đặt một tay lên mắt và cố gắng ngăn những hơi thở hổn hển “Ta xin lỗi” anh nói “Ta vô cùng xin lỗi nàng, Cora”

Anh hy vọng anh đã không làm tổn thương nàng hoặc khiến nàng quá khiếp sợ. Nhưng anh đã làm cả hai rồi. Ở tuổi 30, anh đã bị ám ảnh đến mất trí bởi một cơ thể phụ nữ trong một thời gian dài. Vợ anh. Anh đã từng đến với những người phụ nữ thành thạo với kỹ năng nghề nghiệp, và chưa bao giờ anh đánh mất sự kiểm soát của mình. Không, anh đã tỏ ra thật đáng khinh trên chiếc giường của vợ anh. Trong đêm tân hôn của họ. Trong khi anh đang lấy đi sự trong trắng của nàng.

Tay nàng lướt êm ái trên da anh “Ổn rồi mà, Francis” nàng nói “Anh không cần phải tự hành hạ bản thân. Em hiểu. Em đồng ý mà”. Nàng nắm tay anh và đưa nó áp lên má nàng. Nàng quay đầu lại và hôn lên lòng bàn tay anh “Em rất hiểu điều này” nàng nói. “Và em hoàn toàn mất trí một chút. Anh không nên quá nghĩ ngợi. Em rất thích những điều anh vừa làm với em. Anh không cần phải giả vờ với em. Em hiểu mà”

Anh không chắc rằng anh hiểu nàng hiểu điều gì hoặc điều gì anh không phải giả vờ. Về các kỹ năng tình dục? Well. Anh chỉ cần chứng minh rằng anh là kẻ ngốc nghếch đáng buồn trong chuyện này. Anh có thể không cần trả lời ngay lập tức. Anh siết chặt tay nàng thêm một chút.

Nàng thật tuyệt, anh nghĩ. Nếu chỉ là anh có thể đươc đáp lại mong muốn về một bữa tiệc tình ái dược đặt dưới sự kiểm soát như vậy, anh sẽ là một người chồng may mắ. Đây là điều dành cho anh suốt đời. Nàng là của anh suốt đời. Bằng cách nào đó dường như không phải rằng anh không yêu nàng. Anh nghĩ nhanh về Samantha, nhưng đó là những ý nghĩ tà nhẫn. Đây hoàn toàn không phải lúc nghĩ về cô. Sẽ tốt hơn là anh nên nuôi dưỡng tình cảm với vợ mình để phù hợp với mong muốn thể xác với nàng. Anh hoàn toàn thích nàng. Anh chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.

Anh không muốn những khao khát của anh với nàng chỉ như vậy. Anh không bao giờ muốn hôn nhân của anh chỉ như vậy. Anh muốn tình bạn và sự thân mật ấm áp và một quan hệ bình đẳng cũng như sự thỏa mãn tình dục. Không điều gì trong số đó là không thể đối với Cora, ngoại trừ có lẽ là điều thứ hai. Anh sẽ phải làm điều thứ hai. Anh nên rời khỏi giường của nàng và quay lại giường mình, anh nghĩ khi đã quá muộn để hành động theo lý trí. Anh cảm thấy ấm áp và thoải mái và anh đang quá buồn ngủ.

Nghĩa là gì rằng nàng đã hiểu? Nghĩa là gì khi nàng nói nàng không quan tâm? Nghĩa là gì rằng anh không cần phải giả vờ? Lord Francis chìm vào giấc ngủ, cánh tay vẫn đặt trên mắt, tay kia anh đặt nhẹ trên má Cora.

Trong vài phút, nàng đã thất vọng khủng khiếp. Tất cả đã kết thúc – quá sớm. Hầy như trước khi nàng bắt đầu tận hưởng nó. Và nó sẽ không xảy ra một lần nữa. Anh sẽ không mong muốn tiếp tục làm điều này với nàng thêm nữa.

Nàng đã quá háo hức, có lẽ vậy. Nàng lẽ ra nên sợ anh, ghê tởm anh. Nhưng nàng không thể làm vậy. Anh nằm xuống cạnh nàng và vươn cánh tay về phía nàng và nàng ngay lập tức nhận ra sự ấm áp và vững chắc của anh, cơ thể cân đối tuyệt diệu của anh. Anh dường như quá nam tính. Và cánh tay anh, di chuyển bắt đầu trên khuôn mặt nàng và trượt dần xuống cơ thể nàng, và kết thúc cuộc hành trình trên phần riêng tư nhất bên dưới chiếc áo ngủ và nàng đã bị kích thích đến gần như mất trí. Nàng đã hoàn toàn quên mất rằng anh – well, rằng anh, chứ không phải bất kỳ người đàn ông nào khác.

Nàng đã quá háo hức trong phần còn lại của nó, quá thèm khát. Khi anh nâng chiếc áo ngủ của nàng lên và kéo nó qua đầu, nàng hầu như không thể đợi được – như bất kỳ cô dâu khiêm tốn nào khác lẽ ra phải vậy. Nàng mở ra cho anh. Điều theo sau đó thật sự quá tuyệt vời. Nàng mong đợi một nó một cách háo hức. Nhưng nàng chưa bao giờ tưởng tượng đó sẽ là một cảm giác kéo dài, nàng thật sự quá chật nhưng anh vẫn đẩy vào trong nàng quá kiên nhẫn. Cơn đau là điều nàng đã mong đợi, Nhưng nó đến chỉ một khoảnh khắc trước khi nàng có thể nhận thức được nó đau đến vậy. Và anh tiến vào sâu hơn. Đó thật sự là phần tuyệt vời nhất. Nàng không bao giờ tưởng tượng được lại có thể sâu đến vậy. Nàng thật sự không nghĩ có nhiều khoảng trống như vậy bên trong mình. Tuy nhiên – nàng đã tán tỉnh để anh có thể vào sâu thêm nữa.

Nàng đã thật sự bị kích thích. Nàng biết rằng nó còn thêm nữa. Nàng biết rằng sự sung sướng còn đến thêm nữa. Theo bản năng dẫn dắt, nàng di chuyển cơ thể mình vào đúng vị trí nàng cảm thấy tuyệt nhất. Nàng hy vọng nó sẽ kéo dài. Nàng đã nghe thấy rằng những người đàn ông sẽ bắt đầu những điều thú vị từ chuyện này. Đó là khoảng thời gian ngắn ngủi cho quá nhiều niềm sung sướng.

Và rồi anh đã sẵn sáng di chuyển, một lần nữa với một sự sôi nổi khó tưởng tượng. Nhưng trước khi nàng bắt đầu tận hưởng nó hoặc bằng cách nào đó điều chỉnh cơ thể để phù hợp với những khoái lạc, nó đã kết thúc. Anh đột ngột dừng lại, đẩy sâu hơn nữa vào trong nàng, nàng cảm thấy sự gia tăng áp lực lớn, và anh dần thả lỏng phía trên nàng.

Nó đã thật sự kết thúc và nàng cảm thấy vô cùng thất vọng.

Cho đến khi nàng nghe thấy lời xin lỗi của anh. Cho đến khi nàng có thể nhớ được những điều mà nàng không thể nghĩ trong khi đang làm chuyện này. Anh có một cơ thể thật quá nam tính – nàng không hề có bất kỳ cách nào để so sánh.

Nàng đẩy sự thất vọng của mình sang một bên vì lợi ích tâm trạng của anh. Nàng thấy bản thân dâng trào sự dịu dàng quyen thuộc và ý muốn bao bọc. Anh đã làm điều này cho nàng. Tất cả. Anh đã kết hôn với nàng và đưa nàng đến đây và làm tất cả những điều này với nàng bởi vì anh muốn bảo vệ nàng khỏi sự nhục nhã với toàn xã hội.

Thật sự đây là lỗi của nàng. Nếu nàng không quá điên rồ trong cuộc gặp với hoàng tử xứ Wales, Francis sẽ không phải đưa nàng ra ngoài ban công khi mà không một ai ngoài đó trông chừng nàng như một người bảo trợ. Nếu nàng không quá ngu ngốc rơi vào bẫy trong câu chuyện của thằng bé tại Vauxhall, anh sẽ không phải đi theo nàng và bị bắt với tay anh đang trên nàng.

Tất cả là lỗi của nàng.

Và sau tất cả anh đã hành động như một quý ông hoàn hảo. Không vì lợi ích của toàn xã hội, nhưng vì lợi ích của nàng. Anh đã biết nếu không có một cuộc hôn nhân trọn vẹn nàng sẽ cảm thấy mình không giống như những người phụ nữ khác và quá thảm hại trong vai trò như một người vợ. Và vì vậy anh đã trao cho nàng trọn vẹn. Và có lẽ anh chán ghét từng khoảnh khắc của nó.

Nàng quá kém hấp dẫn. Nàng quá cao lớn hơn tất cả mọi người. Điều này không có gì là lạ… Nhưng kể cả một người phụ nữ hấp dẫn cũng sẽ không quyến rũ được Francis.

Nàng sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa. Nàng bằng cách nào đó sẽ thuyết phục được anh nàng hoàn toàn ổn. Nhưng những suy nghĩ này vẫn khiến những giọt nước đong đầy trong mắt nàng.

Chỉ một vài phút trước, nàng đã nói với bản thân rằng nếu nàng có thể trải nghiệm nó thêm một lần trong đời nàng sẽ rất sẵn lòng. Nhưng nàng biết giờ đó là một suy nghĩ sai lầm. Nó đã rất tuyệt vời, rất rất tuyệt vời ngay cả khi nó kết thúc trong sự thất vọng. Và ý nghĩ rằng điều này sẽ không bao giờ lặp lại nữa khiến nàng cảm thấy trống rỗng. Nàng thở dài và quay đầu lại ấn môi nàng lên tay anh, một lần nữa.

Nàng không thể ngủ. Và nàng không cảm thấy thoải mái. Nàng quay mặt khỏi anh và nằm duỗi dài trên giường. Và nàng xoay người một lần nữa trong khi vẫn nắm tay anh. Và sau đó một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí nàng – ý nghĩ rằng sẽ là một đêm rất dài vì nàng sẽ hoàn toàn không thể chợp mắt được, nàng biết – chắc chắn, nàng đã yêu anh.

Ngay lúc này nàng đã tự nói với bản thân rằng nàng sẽ tận hưởng sự bầu bạn của anh, rằng anh là người rất hòa đồng và hài hước, rằng anh cũng thích nàng đôi chút. Và sau tất cả những điều này thì nàng hoàn toàn rơi vào tình yêu với anh.

Nhưng tình yêu luôn đi kèm đôi chút đau đớn. Không, thật sự khá, khá đau đớn. Thật ngu ngốc, đần độn khi nàng cho phép bản thân cảm thấy vậy. Cora thở dài một lần nữa và cố gắng để tìm sự thoải mái khi đặt tay anh lên má.

Bình luận