Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Famous Heroine

Chương 2

Tác giả: Mary Balogh

Nàng cảm thấy sợ khủng khiếp. Và nàng tự cảm thấy khinh miệt mình với cảm giác đó, kể từ khi nàng nói một cách lý trí rằng nầng đã xem xét bả thân mình không hề thua kém bất cứ ai. Phòng khiêu vũ của Lady Markley dường như đã được trang hoàng trong cả tấn đá quý rực rỡ và sáng chói, tất cả, kể cả Cora Downes. Đại đa số những người có mặt ở đây, các quý ngài và các quý cô hầu như có thể đã bỏ qua màn trình diễn vừa rồi của nàng, Cora trấn an mình và dừng lại ở cửa ra vào với 3 người đồng hành khác, chắc chắn là nơi dễ nhận thấy nhất trong tất cả của phòng khiêu vũ. Nàng đã phải chống lại ý muốn của bản thân nhìn xuống mình để chắc chắn rằng nàng đã nhớ đã chỉnh lại áo choàng. Nữ công tước chắc chắn sẽ suy nghĩ trước khi bình luận về sự vắng mặt của nó nếu thực sự cô đơn thuần là đã được che phủ trong chiếc váy dài.

Dĩ nhiên, chắc chắn nhiều người đã có chủ đề để bàn tán. Cora cảm thấy mình lạc lõng một cách kỳ lạ, đầu gối nàng muốn khuỵu và các khớp xương của nàng cảm nhận nó một cách rất rõ ràng. Tại sao lại phải cảm thấy kinh ngạc trước một tước hiệu? Jane đã có một tước hiệu và điều này rất dễ chịu, cô gái trẻ dễ thươg. Và cha nàng đã luôn nói rằng tước hiệu được sinh ra chẳng là gì nhưng đừng xem nhẹ nó. Nó luôn có một sức mạnh và khả năng và sự kiểm soát, để giành được nó, kiểm soát nó, tất cả đều rất quan trọng. Cora thấy mình không thật sự chắc rằng nó là sự thật, nhưng nó đã là một ý nghĩ thoải mái, điều mà nàng cần để bán víu trong lúc này.

Nàng nhìn lại bản thân mình, để đảm bảo mình rằng thực sự họ chỉ là con người với hai mắt, mũi, và miệng, do đó, cũng có thể nói chuyện.Cô nhìn thấy đồ trang sức và những chiếc quạt và những chiếc lông vũ, đồng hồ bỏ túi, kính cầm tay, ở bất cứ nơi nào cô nhìn. Phụ nữ thật kinh khủng và ông thậm chí còn kinh khủng hơn. Nhiều người về sau nhìn điềm tĩnh và không chê vào đâu được, và kinh khủng trong áo khoác đen và quần ống chẽn đầu gối, thời trang phát triển nhanh chóng được cả cha và Edgar hoan nghênh như đã làm với tất cả những người đàn ông trong thế giới trung lưu của họ. Thực tế là, họ thường có những điều không tử tế để nói về người đàn ông đã không làm theo.

Cuối cùng, mắt nàng sáng rực trên một quý ông với rất nhiều sự đối nghịch với thời trang khi anh đứng trong đám đông như một ngón tay cái bị đau. Anh mặc một chiếc áo satin màu ngọc lam sơngs với chiếc áo ghile màu ngọc lam và bạc kẻ sọc và quần ôgs chẽn gối màu bạc. Tấm vải lanh lấp lánh màu trắng. Với một lượng đăng ten khá dồi dào ở cổ tay và một nửa bàn tay. Nút thắt ca vat của anh là tác phẩm đầy tính nghệ thuật. Edgar đã công khai với một sự khinh miệt về người hầu phòng phải đổ mồ hôi trong vài giờ để tạo ra sự hoàn hảo như vậy. Tất cả quần áo của anh đều gây sửng sốt với một sự phô bày lười biếng của sự nhạo báng như thể người đàn ông này đã chán ngấy với sự tồn tại của mình.

Cora đã ngay lập tức nghĩ tới một con công, từ đầu tiên mà Edgar sử dụng, nàng dám chắc. Hãy nhớ rằng đó chỉ là một tên gọi, và chỉ duy nhất ở khoảnh khắc này, những thứ mà chỉ được cho phép trong môi trường xung quanh hiện nay của nàng, nàng vỗ một bàn tay lên miệng để tự nhủ sự vui vẻ đó là nguy hiểm nghiêm trọng trong sự sôi nổi của nàng. Oh, nếu chỉ Edgar ở đây để xem và nhận xét!

Nhưng Jane ở đây và Jane có những ý nghĩ hài hước một cách lành mạnh. Cora di chuyển một chút định chia sẻ trò vui của anh công tử bột thích chưng diện ngay lập tức nàng đóng băng và sự hài hước bị dập tắt một cách đột ngột khi thấy người đàn ông đó đang di chuyển về phía mình, và bên cạnh là một quý ông, thanh lịch và đẹp trai trong sắc thái khác nhau của màu xanh đậm. Công tước Bridgwater.

Điểm đến của họ ngay lập tức trở nên rõ ràng với Cora. Chúa ơi, nàng nghĩ, tâm trí nàng ngay lập tức gắn kết. Ôi Chúa ơi, Nàng đã có một sự vụng về từ khi là một cô bé gái, không phải từ khi là một đứa trẻ. Nó đã đến khi nàng vào khoảng mười hai tuổi và đã đeo đẳng bước chân nàng gần như nghĩa đen trong vài năm sau đó. Edgar đã bắt đầu để gọi nàng như một thảm họa di động và cha nàng đã cam chịu điều đó một cách đau khổ như là một thói quen của ông, mắt ông ngước lên trần nhà, hoặc lên trời, như thể ông đã gửi lên một lời cầu nguyện nhiệt thành, “Tại sao lại là tôi, Chúa ơi?”

Cô Graham, cô giáo của nàng, người luôn thấu hiểu nàng hơn cả hai người đàn ông trong cuộc đời nàng, cô Graham đã luôn giải thích với nàng rằng nàng đã lớn hơn. Não của nàng đã không nhận được thông báo rằng cô bé con không còn bên trong cơ thể của cô gái xinh xắn của mình nhưng thay vào đó là khung hình của cô gái này, được phát triển một cách đáng báo động- đó là những từ ngữ của Cora, không phải của Graham. Cô Graham đã chỉ giải thích rằng đứa trẻ trong nàng đang chống lại người phụ nữ phát triển nhưng cuối cùng nàng sẽ được thoải mái với phần nữ tính của nàng.

Nàng vẫn đang chờ đợi để phát triển thoải mái mặc dù nàng đã phát triển vượt quá sự vụng về. Hầu như là vậy.

***

Trong sự kiện này, tất cả các cô gái phải chờ cho công tước Bridgwater bước lên chào đón mẹ và em gái mình và nàng, Cora, và có thể giới thiệu con công màu ngọc lam với họ. Nàng thậm chí đã không hề di chuyển. Nàng đã không biết tại sao nàng không làm vậy. Thật vậy, nàng thậm chí đã không nhận ra mình đã di chuyển cho đến khi ngón chân của nàng trong đôi giày chật hẹp bằng cách nào đó đã không tiến lên cùng với phần còn lại của nàng và nàng vấp, và rít lên trong sự lúng túng nhất có thể, nàng vấp ngã và hét lên.

Không phải nàng chọn lựa cho sự vụng về. Nàng va chạm với một bức tường gạch, mà may mắn đã cứu nàng từ sắc màu rực rỡ bằng phẳng trên sàn nhà và tình trạng của nàng không thể đo lường. Nàng nhận ra rằng bức tường gạch là ngực của một quý ông – quý ông màu ngọc lam, và nàng tự cảm thấy hổ thẹn sau tất cả.

Nàng cười khúc khích.

Điều này thậm chí còn không thật tốt để cười lớn. Nó không thể bị nhầm lẫn là một nụ cười khúc khích, xảy ra bởi sự bối rối sâu sắc. Nàng tự hỏi hy vọng nếu nàng đã phóng đại quá bao giờ chưa, để một chút tin tưởng rằng tất cả mọi người đều đang nhìn nàng. Nàng không nghĩ vậy.

“Ôi tôi rất xin lỗi”- nàng nghe thấy ai đó vừa kêu lên trong giọng nói của nàng “Tôi tự hỏi nếu được phép đi lại bên ngoài lên cầu thang và có thể thử bước lại thêm một lần nữa.” Với cùng giọng nói với người vừa cười khúc khích, một lần nữa thật đáng buồn, nàng cảm thấy mình như một con ngốc mười hai tuổi trước toàn thể thế giới.

Đó chỉ là sau khi nàng nhận ra giọng người đang nói, nhẹ nhàng và lịch sự và như thể nàng đang khiến công tước và mẹ ngài và em gái ngài trở thành sự chế nhạo của công chúng. Anh là, nàng nhận ra, một quý ông thật hoàn hảo. Anh có thể đã cảm thấy thật khủng khiếp và đã làm vậy kể từ khi Elizabeth và Jane lần đầu nói chuyện về anh ở Bath với nhau với một vẻ tôn thờ. Anh hoàn toàn đẹp trai và tao nhã và lịch lãm và là công tước. Nếu anh đã có tước công được viết bằng mực đen trên trán, anh cũng không thể rõ ràng hơn, anh là ai.

Nàng cũng đã nhận ra, tuy rất muộn, rằng anh đã ngay lập tức hiện diện ở đó với nàng và rằng nàng đã quên mất tên anh. Nàng chỉ có thể mỉm cười với những cơ mặt cứng đờ khi anh gọi tên nàng Miss Downes, nắm lấy tay nàng trong tay mình và cúi đầu chào trên nó.

Anh cao hơn nàng, nàng nghĩ một cách không thích hợp – rất nhiều quý ông thì không. Anh trông cũng không như phần lớn những quý ông với một khoảng tóc mỏng trên đỉnh đầu. Mái tóc màu nâu của anh có một độ dày đồng đều và được cắt tỉa một cách tỉ mỉ ngay cả khi nó bị gió thổi tung thì trông vẫn rất đẹp, nàng đoán. Nàng cũng đoán rằng anh đã dành vài giờ mỗi tuần với thợ cắt tóc của mình và cả với thợ làm móng tay. Nàng liếc nhìn bàn tay hoàn hảo của anh. Thật khá sai trái và đáng buồn rằng anh cho đến nay vẫn thật sự nam tính. Có phải buồn? Có lẽ không như anh muốn. Có lẽ anh rất thích mình nhìn giống một con công.

Nàng cảm thấy mình thật vụng về dù điều này đã không thực sự xảy ra từ khi nàng còn là một cô bé. Nàng chịu đựng điều này kể từ khi nàng thấy rằng mình không thể chống lại nó, giống như một bản năng hiện tại của nàng vậy. Nàng đang suy nghĩ miên man, một suy nghĩ tầm thường giống như về khoảng tóc hói và con công, và kết quả là một vài chi tiết quan trọng của giây phút hiện tại đã lướt qua nàng theo cách nào đó. Giống như tên của người đàn ông này.Và danh tính của người đã rất lịch sự mô tả nàng như một nữ anh hùng tuyệt vời như một người mà họ sẽ mang ơn cho phần còn lại trong cuộc đời họ.

“Vâng, quả là như vậy” công tước nói với một vẻ nghiêm trang và thanh lịch của người bảo trợ của Cora.

“Oh, không đâu” nàng nói, nhận ra họ đang nói về mình “Tất cả những gì tôi đã làm là bước ra và nhảy vọt xuống sông mà không dừng lại để nghĩ. Điều đó thật sự không hề dũng cảm. Và tôi đã làm hỏng hẳn chiếc mũ thời trang nhất của mình.”

Người đàn ông bí ẩn – người sẽ không vô danh, nếu nàng đã ở lại đủ lâu để nghe những gì anh đã nói khi anh mím chặt môi và những ngón tay lướt trên chiếc kính cầm tay của mình. Nó được gắn với đồ trang sức trông như những viên đá sa phia, Cora đã chú ý khi nàng liếc nhìn nó. Nàng cược rằng đó là những viên đá thật sự và không chỉ đơn thuần là được gắn lên đó. Nàng tự hỏi sẽ thế nào nếu anh có một chiếc kính phù hợp trang phục và lại cười khúc khích lần nữa.

“Một nữ anh hùng thật chân chính” – anh cất tiếng trong một giọng nghe có vẻ uể oải và chán nản như khuôn mặt của anh khi lần đầu tiên nàng nhìn vào nó. “Hiếm khi thấy một người phụ nữ sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của mình cho một đứa trẻ, nhưng tôi tuyên bố rằng không đâu khác người ta thấy ai đó sẵn sàng hy sinh chiếc mũ thời trang của mình trong cùng một nguyên nhân.”

Cora nhìn chằm chằm vào anh ta, mê hoặc. Anh nghiêm túc? Anh có thể đang như vậy, nàng quyết định. “Thưa Lady.” Anh nghiêng đầu chào công tước. “Với sự cho phép của nàng, ta sẽ vinh hạnh được tháp tùng Miss Downes vào trong chứ”

Ngay khi nàng cảm thấy bừng lên một cảm giác vui thích. Cora lập tức sợ hãi, nàng biết, mặc dù nàng cảm thấy khinh thường bản thân khi cảm thấy như vậy, hoàn toàn như việc nàng là một cánh hoa bên lề (wallflower). Nhưng bên cạnh sự sợ hãi, và thật sự nàng không tin rằng sự duyên dáng của nàng sẽ để cho lần khiêu vũ đầu tiên của nàng với quý ông thanh lịch và phù hợp như một quý tộc như vậy sẽ không khiến chân nàng đóng băng, điều luôn xảy ra đối với chân trái của nàng. Cũng như với ân điển của công tước Bridgwater, nàng ví dụ. Nàng thấy chính mình đã cầu nguyện nhiệt thành vào đêm qua, thật sự cầu nguyện với lòng bàn tay ép lại với nhau và đôi mắt nhắm chặt rằng ngài sẽ không vì lợi ích của mẹ mình mà cảm thấy có nghĩa vụ phải dẫn dắt nàng. Nàng sẽ chết mất.

Người đàn ông vô danh sẽ không bị đe dọa trong cả tối khiêu vũ. Thật vậy, nàng sẽ bắt đầu sự vui thích lớn của mình từ cơ hội được quan sát anh kĩ lưỡng hơn trong khoảng nửa giờ. Nhưng nàng gần như đã để việc quan sát của mình đi quá xa lần nữa trong những ý nghĩ hạnh phúc.

***

“Chắc chắn rồi, Francis” công tước nói, nghiêng đầu về phía nàng và quay ra yêu cầu một lượt khiêu vũ khác “Tôi chắc rằng Cora sẽ rất vui mừng”

Francis. Cái tên phù hợp với anh một cách thật hoàn hảo, là một cái tên phù hợp với cả đàn ông và phụ nữ – với một biến thể nhẹ khác trong chính tả, dĩ nhiên. Nhưng Lord Francis? Anh là một quý tộc, rồi sao? Ngay lập tức nàng cảm thấy hoảng loạn, nàng tự nói với ngay mình trước khi sự hoảng sợ len vào cơ thể nàng. Anh đã cúi đầu chào nàng và hỏi nàng cho sự vinh hạnh được tháp tùng nàng vào trong.

“Cảm ơn ngài, Lord Francis” nàng nói, khoe ra tên anh mà nàng chỉ vừa mới biết. Nàng mỉm cười chói sáng với anh “Đây là một điệu vũ đồng quê? Thật tuyệt vời! Tôi yêu sức sống của các điệu vũ đồng quê.”

Nàng hầu như có thể nghe thấy giọng nói của Elizabeth đã nói chỉ một vài ngày trước, ngay sau khi họ biết họ sẽ đến buổi vũ hội. Người ta phải luôn mang một vẻ buồn chán vào những dịp như thế này, Elizabeth cảnh báo. Không bao giờ được nghĩ tới sự đam mê, sự nhiệt tình là một điều giò đó rất xấu xa theo đúng tên gọi của nó. Người bảo trợ của nàng đã gật đầu đồng ý mặc dù àng đã thêm vào với một nụ cười mà người ta không làm vậy nếu muốn trông mình thật sự buồn chán. Điều đó hơi xúc phạm đến vị chủ nhà và cả bạn đồng hành. Jane đã bổ sung rằng người ta có thể mỉm cười và thậm chí hạnh phúc miễn là trông vẫn nghiêm trang và không quá phấn khích.

Và giờ thì nàng, Cora, ở đây và nói TÔI YÊU sức sống của một điệu vũ đồng quê với tất cả sự nhiệt tình và không hề trang nhã.

Nàng nghĩ rằng nàng đã thấy một thoáng vui thích hiện lên trong mắt của Lord Francis. Nhạo báng, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng đó không phải là vấn đề, Nàng không ở đây để gây ấn tượng với quý ngài Francis – bất cứ ai là anh. Nàng thực sự nên nghe đầy đủ tên của anh.

***

Đó là một đôi mắt màu xanh dương. Nàng nghĩ, không hề đúng lúc. Nàng đã luôn yêu thích những đôi mắt xanh của nam giới. Nàng đã bí mật nghĩ rằng có lẽ một trong những lý do, tuy nhỏ, rằng nàng đã không hề cảm thấy xúc động với bất kỳ người đàn ông nào trong cả ba người đã không hề có một đôi mắt xanh nào khi cầu hôn nàng. Nhưng nếu đó là sự thật, thì nàng đã quyết định về việc lựa chọn người đàn ông của đời mình theo một tiêu chí thật tầm thường.

Có lẽ là điều thật đáng xấu hổ khi đôi mắt xanh đầu tiên nàng trông thấy thuộc về một con công. Và là một con công quý tộc.

Một cánh tay bằng satin màu xanh ngọc và một bàn tay thanh lịch được trang trí với rất nhiều đăng ten, ở nơi kết thúc của những diềm đăng ten là những ngón tay sạch sẽ, trên một ngón là chiếc nhẫn sapphire lớn vuông – cánh tay ở đó sẵn sàng chờ Cora và nàng nhận ra mình đang được mời tham gia một điệu vũ mà không thêm sự trì hoãn nào nữa. Công tước đang nói chuyện với một quý ông nào đó, người mà đang đi đến với ý định rõ ràng rằng muốn được khiêu vũ cùng Jane.

Cora đặt tay mình lên cánh tay màu ngọc lam và kiềm chế một cách ngớ ngẩn để không cười khúc khích thêm một lần nữa. Nàng chưa bao giờ có thể ngừng cười khúc khích. Nàng không muốn những thói quen khó chịu đó gây ảnh hưởng đến mình ngay lúc này.

Nàng đã ước với tất cả khả năng rằng nàng đã mua một đôi giày với một kích thước lớn hơn. Có rất nhiều chỗ cho chân của nàng trong những chỗ khác nhưng lại có rất ít khoảng không cho những ngón chân của nàng.

Nàng mỉm cười khó khăn, cố gắng để trông không quá vụng về.

===

YÊU sức sống của điệu vũ đồng quê. Những lời nói vang lên bên tai Lord Francis khi anh dẫn Lady Cora Downes ra sàn khiêu vũ. Nàng thật vô giá. Anh cảm thấy một sự chuyển hướng kỳ diệu. Và chiếc mũ thời thượng nhất của tôi đã bị hủy hoại. Khi mà nàng có thể tô điểm bản thân trên danh tiếng như một nữ anh hùng, một người đã liều mình để cứu một đứa trẻ, nàng đã rất khiêm tốn với lời bình luận đó.

Nàng gần như rất cao, dù không thể cao bằng anh, anh nhận thấy. Và anh tự hào rằng mình đã cao trên mức trung bình. Nàng có những đường cong thật đáng tự hào, nó thật vừa vặn, thanh nhã, tôn lên dáng nàng qua cả chiếc váy chiết cao thời trang. Tất nhiên, vải muslin là một chất liệu rất nổi tiếng. Nàng trông như thể tất cả, với khuôn mặt háo hức, đôi mắt sẫm màu, thậm chí không hề che giấu sự háo hức và tò mò. Nàng bắt gặp ánh mắt anh và – cười toe toét.

“Tôi thật sự rất vui vì ngài đã mời tôi khiêu vũ”, nàng nói “Tôi đã rất kinh hoàng rằng không ai muốn điều đó. Và tôi cho rằng sự bảo trợ của nữ công tước cũng không thực sự ép buộc được bất cứ ai. Tôi dám chắc rằng công tước đã yêu cầu ngài hỏi tôi. Điều đó khá rõ ràng để ngài ấy xem xét thực tế rằng tôi không phải là người thân của ngài ấy và tôi không chắc rằng ngài đã chấp nhận tôi. Và ngài đã rất lịch sự khi nói đồng ý với ngài công tước”

Lord Francis cho rằng hầu hết phụ nữ trẻ đều phải trả qua nỗi sợ hãi này. Nhưng anh chưa bao giờ nghe một lời thú nhận căng thẳng như vậy trước đó, bằng một giọng hơi to hơn mức cần thiết để có thể nghe thấy và dàn nhạc đã phải điều chỉnh âm thanh cho những nhạc cụ của họ.

Anh nghĩ rằng Samantha và thực tế rằng nàng chưa bao giờ phải cảm thấy sợ hãi nếu không có một bạn nhảy trong một vũ hội. Nàng đã luôn luôn được bao vây bởi những người hâm mộ và cầu hôn. Nhỏ nhắn, thanh nhã, tóc vàng, sự sắc sảo đáng yêu của Samantha. Chỉ vài tuần trước anh đã khiêu vũ với nàng, là người cầu hôn tận tụy nhất, mặc dù nàng đã chọn và tin rằng nàng hoàn toàn nghiêm túc khi hứa hôn với Carew. Trái tim anh lại lộn nhào đau đớn và đâm bổ vào gót giày của mình lần nữa.

“Có lẽ”, anh nói – “Ta đã thấy nàng và ngưỡng mộ nàng ngay khi nàng bước vào phòng khiêu vũ, Lady Downes, và tìm cách để được giới thiệu với nàng. Nàng có nghĩ vậy không?”

Nàng nhìn thẳng vào anh và anh có thể thấy rằng nàng đang suy nghĩ nghiêm túc về điều đó. Và sau đó nàng cười lớn. Lần này không phải là một nụ cười khúc khích, anh cảm thấy vui thích khi nhận ra điều đó. Đó là một tiếng cười lớn vui vẻ và không kiềm chế, hướng sự chú ý của các cặp đôi khác đang khiêu vũ, những người luôn trong khuôn phép. “Ngài nhìn tôi và ngưỡng mộ tôi.” Nàng nói – “Ồ, điều đó thật tốt”

Anh không thật sự xem xét về điều đó hoặc điều tốt đẹp trong đó. m nhạc nổi lên và con gái quý bà Markley và người chồng mới hứa hôn của cô bước vào đầu tiên.

Nó thật sự là một điệu vũ đồng quê sống động, điều mà những quý cô khác thực hiện với vẻ duyên dáng và độ chính xác cao, và quý cô Cora Downes thì nhảy nó với sự nhiệt tình. Nàng nhảy với sức sống và năng lược tràn đầy như thể nàng chưa được nhảy trong suốt buổi tối và với một nụ cười tươi sáng trên khuôn mặt.

Nàng đang nhảy, và Lord Francis quyết định, như thể nàng có một dải lụa trên tay, khuôn mặt ngời sáng, mái tóc màu hạt dẻ hơi buông lỏng với tất cả vẻ đẹp tươi của màu xanh lá của cây cỏ xung quanh nàng.

Anh ngắm nàng với một vẻ thích thú đáng kể và không hề có chút kiểu cách – trong cách thể hiện, nàng trông thật sự lộng lẫy. Và những quý ông khác cũng đang nhìn nàng như vậy. Có một điều gì đó ở nàng ngoài chiều cao và những đường cong chắc chắn là thu hút mọi ánh nhìn. Một điều gì đó không hẳn là thô tục, cũng không phải là khiếm nhã, thực vậy. Nhưng có một điều gì đó rất khác từ những gì người ta dự định sẽ tìm thấy trong một phòng khiêu vũ ở London. Điều gì đó có vẻ phong lưu, điều gì như một vài quý cô tình nguyện.

Dù với sự giúp đỡ của Bridgwater cũng vẫn có khó khăn cho nàng để có thể kết hôn, Lord Francis nghĩ. Không chỉ vì nguồn gốc thực sự, nếu tính đến việc người cha giàu có của nàng thì cũng sẽ có một lượng lớn quý ông không có tiền, và thậm chí một lượng vừa phải những người có tiền, những người sẽ rất đỗi vui mừng để bỏ qua thực tế rằng lượng tài sản của họ sẽ dồi dào hơn nữa. Không, có một điều gì đó khi nhìn vào người phụ nữ này và với cách đó sẽ làm những người cầu hôn tỏ ra mất can đảm một cách thật sự. Bất kỳ người đàn ông máu nóng nào cũng sẽ ngay lập tức mơ ước được quy phục Lady Cora Downes, trong khi vài người trong số họ sẽ tưởng tượng về bất kỳ giấc mơ tương tự nào để dẫn nàng đến bàn thờ chúa đầu tiên.

Điều đó thật đáng tiếc.

Anh thay vì nghi ngờ rằng trước khi mùa lễ hội qua đi – trừ sự sợ hãi đáng kể về cả công tước Bridgwater và mẹ ngài sẽ có những ảnh hưởng trong việc cản trở – thì Lady Cora đầy của hồi môn (dowries) sẽ được mời đến tham dự nhiều buổi vũ hội hơn cả.

***

Nàng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt sáng ngời. Ngực nàng cong lên khi nàng cố gắng hít thở để lấp đầy lượng không khí thiếu hụt trong phổi.

“Ôi thật quá tuyệt vời” nàng nói “Vui hơn bất kỳ lễ hội nào tôi đã tham dự ở Bath nơi có những vũ công chủ yếu là những người cao tuổi. Ngài biết đấy, vì vậy âm nhạc chậm hơn. Cảm ơn ngài rất rất nhiều, ngài Francis. Ngài rất tử tế”

“Cảm ơn nàng” anh nói, cánh tay của nàng đặt trên tay áo của anh và dẫn nàng trở lại chỗ của nữ công tước. “Đó là vinh dự và niềm vui của tôi, Lady Downes”.

“Tôi có thể hỏi ngài một chút được không?” – nàng nói, nhìn thẳng vào mắt anh. Mắt nàng là màu xám sẫm, anh nhận thấy. Lúc đầu anh đã nghĩ rằng nó là màu đen. “Tên của ngài là gì? Tôi đã hơi lơ đãng khi ngài công tước giới thiệu ngài với tôi hoặccó lẽ tôi đã bị bối rối hơn thực tế khi bị trượt chân và sẽ còn đáng hổ thẹn hơn nữa nếu ngài không tới một cách khéo léo và nắm lấy tôi, tôi luôn lơ đãng với những điều quan trọng đang được nói. Trí nhớ của tôi khiến cha tôi đã rất nhiều lần thất vọng”

“Kneller”, anh nói, kiềm chế một nụ cười khoái trá. “Đó là tên gọi gia đình của công tước của Fairhurst. Anh trai tôi sở hữu tước hiệu này” – “Ồ”, nàng nói với một tiếng thở gấp gáp “Ngài là em trai của công tước. Tôi rất vinh dự khi được khiêu vũ với ngài”, nàng cười lớn.

Có một sự vui vẻ thật sự trong đó gần như không ra dáng một Lady và nó khá dễ lây. Lord Francis nghĩ. Anh muốn đấm vào mặt bất cứ người đàn ông nào mời nàng với vẻ chiếm hữu trong phần còn lại của mùa vũ hội.

Có lẽ anh sẽ để nàng dưới sự bảo vệ của anh, anh bất ngờ nghĩ. Bridgwater chắc chắn sẽ rất an tâm và nữ bá tước chắc chắn sẽ không thấy khó chịu. Đối với bản thân, anh nghĩ có lẽ đó sẽ là một thỏa thuận tuyệt vời và không quá tệ. Anh không muốn lãng phí thêm bất kỳ sự đau buồn nào cho cái bóng đơn thuần của con người cũ với một người phụ nữ giờ đang ở Yorkshire với người chồng mới của nàng.không nghi ngờ gì hiện tại đang theo đuổi mục tiêu về một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Giữ lấy cánh tay Lady Cora Downes dưới cánh tay mình khiến anh khá vui thích. Và điều đó sẽ bảo vệ nàng khỏi sự tổn hại. Có lẽ anh có thể giới thiệu cho nàng một vài ứng viên thích hợp cho hôn nhân. Điều đó có thể chuyển hướng thành người mai mối trong vài tuần còn lại của mùa vũ hội. Đó sẽ là vai trò mới của anh, anh đã chưa bao giờ, ngay cả trong tưởng tượng ngông cuồng nhất của anh nghĩ về chính mình. Đó là một vai trò thật nữ tính, điều mà chị gái của anh sẽ rất hài lòng. Chị ấy đã rất cố gắng minh chứng về sức chịu đựng của mình với anh trong một thời gian dài cách đây không lâu rằng chị đã mất đi sức mạnh của mình.

Đây sẽ là một thú tiêu khiển cực vui nhộn – nếu như bất cứ điều gì trong cuộc sống có thể vui đến vậy.

Anh trả Cora Downes về đúng vị trí của nàng, nơi anh cảm thấy yên tâm nhất gần nữ bá tước và Lady Jane – tiểu thứ Elizabeth đang tiến đến gần và dừng lại cho đến khi Corsham đến bên cạnh với vẻ đáng chú ý với một cái hắng giọng, trông tràn đầy hy vọng rõ ràng muốn được giới thiệu với Lady Downes, việc giới thiệu được tiến hành với một vẻ hài lòng khi nữ bá tước thấy bước chân của nàng trong suốt điệu vũ bốn cặp duyên dáng và ngài bá tước vẫn quan tâm rất chặt chẽ đối với những ứng viên tương lai cho con gái của người thương gia.

Corsham, Lord Francis suy nghĩ với một sự hài lòng, người đang sở hữu của số tài sản lên tới mười ngàn bảng một năm. Mẹ anh ta là con gái của người bán vải và cha anh ta là con trai thứ hai của người con trai thứ. May mắn thay, anh ta đã có một người dì giàu có, người rất yêu quý anh ta và để lại cho anh ta tất cả những gì bà ấy có. Một cuộc đua xuất sắc cho người đủ điều kiện với tiểu tư Cora Downes.

***

“Rất cám ơn, bạn thân mến” công tước nói qua vai “Tôi nợ cậu lần này, may mắn là cô gái đó đã không quá thô tục, phải vậy không? Rất mộc mạc sẽ là quá nhiều cho việc sử dụng từ ngữ. Chỉ có thể hi vọng rằng cô ấy sẽ cải thiện hơn dưới sự dìu dắt của mẹ tôi. Dù tôi cũng hi vọng rằng cô ấy sẽ không hình thành thói quen vấp ngã với cái chiều cao kia”, công tước nhăn nhó.

Lord Francis cười cùng cục. Những âm thanh rất lạ tai của riêng anh. Anh tự hỏi lần cuối cùng kể từ khi anh cười là khi nào.

Bình luận