Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Famous Heroine

Chương 4

Tác giả: Mary Balogh

“Con tin rằng cô ấy sẽ trở thành điểm sáng của vũ hội”, công tước Bridgwater nói với mẹ sau buổi chiều tiếp tất cả khách khứa của bà – trừ anh – ở lại. Mặc dù anh sống một mình trong một căn hộ lớn trên phố, mẹ anh vẫn luôn chọn ngôi nhà này, như một phần di sản trong ý muốn của người chồng, bất cứ khi nào bà đến thành phố lâu hơn một tuần. Bà cũng đã quen với việc là chủ trong ngôi nhà của riêng mình, bà luôn đưa ra lời giải thích, rằng không nghi ngờ sẽ là một bà mẹ độc đoán, khó chịu nếu bà sống với con trai mình.

“Mẹ thật sự rất hài lòng, Alistair”, nữ bá tước trả lời “Mọi người nhận ra tình trạng của Elizabeth như là hôn thê của Hayden sẽ thu hút nhiều người đến thăm, và hy vọng rằng Jane cũng sẽ đủ thích hợp để có một sự hứa hôn tương tự – con đồng ý rằng em con rất đáng chú ý trong năm nay phải không? Nhưng mẹ chỉ có một sự lo lắng cho Cora. Mẹ tìm ra sự thú vị của cô gái dó dù mẹ nhận ra có điều gì đó về cô ấy không phải là điều người ta không thể không tự hỏi nếu xuất thân của cô sẽ là một trở ngại lớn trong thành phố. “

Công tước rút hộp thuốc trong túi đựng, hất nó mở ra với ngón tay cái thành thạo, và tiến hành thói quen ưa thích với một vẻ mặt thích thú sau bàn tay.

“Thay vì điều đó” ngài nói “Cô ấy đã gần với sự chói sáng của Jane chiều hôm nay. Con tự hỏi, bằng cách này, nếu Jane có thể tìm thấy một người phù hợp theo ý thích của mình trong những giò còn lại của mùa vũ hội. Nó sẽ trở thành điều rất tẻ nhà giống như năm ngoái những người cầu hôn được gửi tới gặp con với những lời đề nghị đơn thuần bởi Jane đã quả quyết với con là không thể, cứ thế và cứ thế. Con tin rằng con đã có tiếng tăm như một người anh trai xấu xa như quỷ”

“Jane vẫn còn rất trẻ” mẹ anh nói “Và còn rất nhiều ý tưởng. Em co vẫn ti rằng ở đâu đó ngoài kia sẽ là một người được sinh ra với mục đích duy nhất là bạn đời của em gái con. Mẹ tin rằng, Alistair, là em con sẽ không phải người duy nhất trong những đứa con của mẹ vẫn ấp ủ một niềm tin”

Công tước hít một hơi thuốc lên mũi và dừng lại chờ sự tác động. Khi làm vậy, anh đang tránh lời bình luận của mẹ mình.

“Điều rõ ràng là” anh nói khi đã có thể “Điều thậm chí còn không cần phải nhấn mạnh sự thật rằng Miss Downes chắc chắn sẽ có một khoản hồi môn cực lớn, thực sự khi cô kết hôn. Ít nhất, con đã không nhất mạnh bất kỳ điều gì thật đến thế, phải không mẹ?”

“Không hẳn” mẹ anh nói “Mọi người chọn cô ấy vì một lý con còn cao quý hơn là nữ anh hùng trong hiện tại. Điều đó thật đáng hài lòng”.

Công tước nhìn mẹ mình với đôi mắt lười biếng, mà có lẽ pha chút hài hước “Có phải Henry sẽ chết đuối nếu không có hành động anh hùng của cô Downer phải không ạ?”

Nữ công tước trông có vẻ bị shock “Tất nhiên nó có thể chết đuối”, bà nói “Cora đã cứu sống nó bất chấp sự an toàn của chính mình” – “Henry có biết bơi không?” Công tước hỏi. Anh đã biết câu trả lời. Anh đã dạy cháu trai mình bơi vào mùa hè năm ngoái.

“Alistair!” Nữ công tước kêu lên “Nó mới có 5 tuổi, và việc đã ngã với đầy đủ quần áo xuống dòng sông lạnh giá là khó có khả năng nhớ được các kỹ năng mà con đã dạy nó cách đây gần một năm”

“Con nghĩ là không”. Công tước cất hộp đựng thuốc trở lại vào trong túi “Và một vài người viếng thăm và chiều nay đã tỏ rõ mục đích của cuộc trò chuyện với nữ nhân vật chính và chúc mừng cô ấy thậm chí một hoặc hai người viếng thăm trong số đó có đủ tư cách. Họ đã thỏa mãn trí tò mò của mình, mẹ có nghĩ vậy không? Liệu có ai trong số họ đủ tiêu chuẩn?”

“Mẹ tin là quý ông Corsham có khả năng” Nữ công tước nói “Anh ta đã nhảy với cô ấy tối qua và con nói là anh ta có hỏi về cô ấy sau khi mẹ hộ tống cô ấy ra về. Anh ta chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi, kiểu người mà mong muốn kết hôn với số tài sản lớn, Alistair. Anh ta có tài sản của người dì để lại, nhưng anh ta vẫn là một câu trai trẻ” – “Con chắc chắn sẽ có một vài lời với cậu ta tại phòng làm việc” công tước nói “và hướng cuộc hội thoại đến tài sản to lớn của ông Downes, với sự xuất hiện của mình như một người đàn ông của sự giàu có”

“Quý ông Pandry có thể được xem xét” nữ công tước nói “Ngài Robert Webster liệu có thể không. Ngài ấy sẽ không muốn mạo hiểm danh tiếng của tước hiệu tòng nam tước bởi một cô dâu không có địa vị. Lord Francis Kneller đã rất chú ý đến cô ấy tối hôm qua, và anh ta đã cùng cô ấy đi dạo trong công viên sau đó. Con có biết không? Anh ta liệu sẽ cầu hôn, dĩ nhiên rồi, nhưng anh ta sẽ chú ý có thể không làm gì nhưng sẽ để mắt đến cô ấy trong thời gian tới”

“Phải” Công tước đồng ý “Kneller có được sự chú ý của rất nhiều quý cô trẻ có triển vọng. Cậu ấy đã giúp đỡ con tối hôm trước và rõ ràng quyết định tận dụng điều này để mở rộng lời mời cho ngày hôm nay. Con sẽ khuyến khích cậu ấy tiếp tục để ý đến cô ta. Cậu ấy cần việc gì đó để làm. Cậu ấy đã phải chịu một sự thất vọng khá nặng nề”

“Quý cô Newman đúng không” mẹ anh hỏi “Mẹ đã nghe về cuộc hôn nhân gần đây của bạn con, hầu tước Carew. Mẹ đã rất ngạc nhiên, mẹ phải thú nhận. Mẹ nghĩ rằng Lord Francis đã yêu mến hôn thê của cậu ta, và có chúa mới biết rằng cậu ấy đã theo đuổi cô ta trong một thời gian đủ lâu”

“Nhưng Carew đã có được giải thưởng” Công tước nói “và Kneller cần làm xao lãng trong khi cậu ấy nhìn lại mihf cho một người duy nhất, người mà chỉ dành riêng cho cậu ấy – cậu ta đã nói y như vậy, không phải con, con đảm bảo với mẹ, mẹ ạ. Cậu ấy có thể không làm gì cho Miss Downes nhưng vẫn tốt hơn. Bên cạnh đó cậu ấy có tể dạy cho cô ấy một chút ít sự cởi mở”

Nữ bá tước cười lớn “Mẹ thấy thú vị đấy, Alistair” bà nói “Nhưng con đúng, dĩ nhiên. Cô ấy cần được đánh bóng. Mẹ thực sự thấy cô ấy bị ném vào trở lại tối qua và cười lớn. Mẹ đã cảm thấy vừa kinh khủng vừa thích thú”

“Nếu như đó là điều xảy đến với Lizzie và Jane” con trai bà nói, đôi lông mày nhướn cao “thì sẽ không có chuyện mẹ cảm thấy thích thú đâu, mẹ ạ”

“Ồ không, thực vậy” bà nhiệt tình đồng ý “Mẹ hy vọng rằng giữa chúng ta, con và mẹ – và có thể cả Lord Francis, néu cậu ta vẫn cứ mang ơn như vậy, thì sẽ mài giũa được thôi. Cora xứng đáng có một người chồng đáng kính sau những gì cô ấy đã làm cho Henry, Alistair”

“Chúng ta sẽ cố gắng làm những gì chúng ta có thể làm, mẹ ạ” anh nói “Nhưng con hi vọng vì lợi ích của mẹ, cô ấy sẽ không đổ lỗi cho chúng ta một ngày nào đó trong tương vì đã nâng đỡ cô ấy lên địa vị cao hơn của mình nếu như cô ấy không thấy hạnh phúc”

***

Cora không thể nhớ được khi nào nàng cảm thấy thích thú hơn vậy. Tất cả âu lo của đêm hôm qua và sáng nay và đầu buổi chiều dường như là vô ích. Không chỉ là vì trời không mưa, mặt trời chiếu xuống từ bầu trời không một gợi mây và hôm nay là một ngày nóng, dù thời tiết đã dễ chịu hơn lúc 5 giờ chiều. Ngoài ra, cộng thêm với sự hạnh phúc này là thực tế rằng Lord Francis Kneller đã không quên cuộc hẹn đón nàng đi dạo trong công viên Hyde Park. Anh đến đúng hẹn lúc bốn rưỡi.

Nàng mặc bộ váy sáng màu yêu thích của mình – một bộ váy đầm muslin màu vàng điểm những bông hoa cúc dại xanh với thắt lưng xanh điểm vỏ sò ưa thích của nàng, và một chiếc mũ rơm có vành ngay ngắn với một dải ruy băng vàng trải trên vành mũ được thắt nơ dưới cằm. Nàng mang một chiếc dù màu xanh. Nàng đi đôi giày cũ của mình, một thực tế đáng buồn, nhưng tốt hơn so với phục trang mà không mang giày – điều mà dường như là giải pháp thay thế duy nhất hiện tại.

Cora cảm thấy thật sự vui vẻ. Cha nàng đã cho nàng một khoản tiền lớn để đưa nàng tới London, với sự hướng dẫn nghiêm ngặt và những quy định nhất định về chi phí cho những bộ váy áo thời trang. Và Edgar đã chi trả một khoản tiền lớn của mình cho trang sức và đá quý của nàng, như anh đã diễn đạt. Nàng đã vui vẻ vâng theo mọi ý muốn của cả hai.

Một thực tế đã góp phần vào hạnh phúc của nàng. Nàng đã có một ý nghĩ đáng sợ trong suốt buổi tối, khi nàng nghĩ lại về buổi khiêu vũ và những ngón chân uốn cong đau nhức đã phải thận trọng chôgs lại một đoàn những cô hầu gái đã phải băng lại chúng. Và những suy nghĩ đó đã ám ảnh nàng suốt cả ngày. Điều gì sẽ xảy ra nếu như sự xuất hiện của Lord Francis Kneller tối qua không quá riêng tư như vậy? Điều gì nếu như sau tất cả anh không phải là một anh công tử bột thích ăn diện? Điều gì sẽ xảy ra nếu như anh xuất hiện hôm nay lái cỗ xe của mình, trông thật nam tính và quý phái như công tước Bridgwater khi nhìn vào phòng khách tao nhã của nàng? Nàng sẽ chết mất. Anh là Lord Francis Kneller, sau tất cả. Cha anh là một công tước. Anh trai anh là một công tước. Lưỡi cô sẽ bị buộc lại trong một nút buộc khổng lồ và nàng không nghi ngờ gì sẽ cười một cách không tự nhiên và nói lắp và đỏ mặt như nàng vẫn bị vậy khi nàng đối mặt với thử thách ở cuộc đi dạo trong công viên với anh.

Không kể rằng con trai của một công tước hoặc thậm chí là một công tước vốn đã cao hơn cha và Edgar và những người đàn ông khác cùng giai cấp với họ và những người mà nàng quen biết. Nhưng đó là điều mà trí óc nàng nghĩ tới. Cơ thể và cảm xúc thì có thể hành động theo niềm tin.

Nàng đang mong chờ và lo sợ sự xuất hiện của Lord Francis Kneller. Nàng có thể đã cắn hai má mình ra thành từng mảnh.

Tuy vậy, một lần nữa những nỗi sợ hãi của nàng ta biến. Anh đang đứng trong sảnh lớn trong nhà người bảo trợ của nàng khi nàng bước xuống cầu thang trong sự thông báo của người hầu, và nàng cảm thấy mình đang thở ra nhẹ nhõm.

Áo khoác của anh không hoàn toàn là màu hồng hoặc một phần là màu của những trái dâu. Nó nằm giữa hai màu đó. Nàng nhớ Edgar đã nói rằng một vài anh anh công tử bột xuất hiện như thể họ đang bơi trong cái áo khoác của mình vậy. Cora đã được cảnh báo vài điều khi nàng trông thấy Lord Francis. Và chiếc quần tây dài của anh cũng vậy. Chúng có màu xám và bằng da và nó bó đến mức àng có thể đã đỏ mặt ếu như anh ta là bất kỳ ai khác. CHắc chắn nàng đã nhận thức được đôi chân cơ bắp lộng lẫy, nàng đã có bằng chứng về sức mạnh của chúng vào buổi tối hôm qua khi anh đưa nàng về cỗ xe ngựa. Đôi bốt Hessian bóng lộn rằng nàng có thể đã bị thuyết phục rằng nếu nàng cúi xuống trên chúng nàng có thể đảm bảo rằng chiếc nơ nàng đã buộc trên mũ chắc chắn đang nằm ngay ngắn dưới cằm. Và chiếc Ca vát của anh chính là chiếc anh đã đeo vào đêm qua.

Sự xuất hiện của anh thật thanh lịch và tuyệt đẹp, một chút yên tâm và niềm vui của nàng trọng vẹn. Nhưng sự rực rỡ tột bậc chính là cỗ xe bốn bánh hai ngựa kéo, thứ mà anh sẽ nâng nàng lên khi anh hộ tống nàng ra ngòa. Nó thật là những chiếc bánh xe lộng lẫy, tất cả đều được phô bày và thiếu tính thực tế. Nó được sơn với màu xanh tươi sáng và màu vàng. Làm thế nào để được ban phước, nàng nghĩ, rằng nàng đã ăn mặc để phù hợp với nó. Hai chú ngựa màu hạt dẻ giống hệt nhau đang ở đó.

“Đây”, nàng nói sau đó khi họ đã tới gần công viên “chắc chắn là buổi chiều thú vị nhất trong cuộc đời tôi”. Và sau đó nàng quay đầu lại và mỉm cười xin lỗi anh “Tôi đã tỏ ra không quá hăng hái, phải không? Lady Elizabeth đã liên tục nhắc nhở tôi về điều đó. Nhưng không có vấn đề gì vì chỉ có ngài. Tôi sẽ cư xử đúng mực khi chúng ta đi tới chỗ đám đông, tôi hứa đấy”. Nàng mở chiếc dù của mình kể từ khi nàng nhận thức được rằng họ đã rất gần đến chỗ đám đông, và xoay nó mạnh mẽ một vòng trên đầu nàng.

“Vậy là được rồi” Lord Francis nói, nhìn nàng “Nhưng tại sao những phụ nữ trẻ lại cảm thấy phải có nghĩa vụ phải đè bẹp sự hứng khởi tinh thần của bản thân mình để thể hiện sự thanh lịch thì điều này cho đến thời điểm hiện tại vẫn nằm ngoài sự hiểu biết của tôi”

“Tôi tin rằng tôi quá vụng về” Cora nói “Hoặc quá quê mùa. Đó là những gì Elizabeth đã nói. Chính tôi”. Có tiếng xe cộ đi lại, những người cưỡi ngựa, và những người đi bộ, điều này là một sự tưởng tượng khó tin rằng nàng đang nói về điều này. Không một ai đi một mình, những người đi ngựa, cưỡi ngựa. Hoặc ngay cả những người đi bộ.

“Sẽ là hợp lý hơn” Nàng nói với Lord Francis “cho tất cả mọi người rời xe ngựa và ngựa của họ tại cổng công viên và chỉ đơn thuần là đi dạo ở đây. Rõ ràng là tất cả mọi người đến đây là để trò chuyện”

“À” anh nói “nhưng làm cách nào để chúng ta gây ấn tượng với những người khác, cô Downes, nếu như chúng ta không hơn hẳn những người khác ở sự lộng lẫy của những cỗ xe và sự ưu việt của những con ngựa? Chúng ta có thể quan sát quần áo và đặc điểm cá nhân trong những buổi khiêu vũ hoặc hòa nhạc. Vậy sự mới lạ mỗi ngày sẽ thì sao?”

“Điều này thật vô lý” nàng nói – “Hoàn toàn là như vậy” anh đồng ý “Sự phi lý là điều thú vị, cô Downes. Cuối cùng thì tất cả cũng chỉ là để giải trí”

Nàng tự hỏi nếu anh có bao giờ không biết mình đang mặc gì không và quyết định rằng anh sẽ không như vậy. Tuy nhiên, không có nhiều thời gian cho sự phán đoán cá nhân hoặc thậm chí là cho cuộc trò truyện vô nghĩa. Họ đang ở trong một đám đông và họ không phải đang bị phớt lờ.

Bất cứ điều gì là anh, Lord Francis không hề bị bỏ qua, Cora khám phá ra bây giờ ngay cả khi nàng đã không để ý điều đó tối hôm qua. Các quý ông chào hỏi anh và rất thường xuyên dừng lại một cách lịch sự để trò chuyện. Các Lady, cả già lẫn trẻ, đã dừng xe ngựa lại để trò chuyện với anh. Tất cả đều cười khúc khích với sự khen ngợi và những lời tâng bốc của anh. Cora đoán rằng phụ nữ cảm thấy an toàn trước sự tán tỉnh với một người như Lord Francis.

Nhưng điều đó sớm trở nên rõ ràng với nàng rằng bản thân nàng không hề vô hình. Mọt số người chỉ gật đầu vui vẻ với nàng khi Lord Francis giới thiệu nàng và sau đó tiếp tục cuộc trò chuyện với anh. Nhưng nhiều hơn, đó là dường như những người tiếp cận anh là để làm quen và khen ngợi nàng với một thái độ vui vẻ về chủ nghĩa anh hùng trong sự kiện của Henry nhỏ bé. Hai trong số những quý ông nàng đã khuyên vũ cùng tối hôm qua, ngài Corsham và ngài Pandry – cưỡi ngựa bên cạnh nàng và tham gia cùng nàng trong cuộc trò chuyện khi Lord Francis đang nói chuyện với những người khác. Ngài Corsham gật đầu lịch sự với một nụ cười khi giờ đây anh ta đã biết danh tính của quý ông đi cùng, người mà nàng đang nói chuyện từ trước khi anh ta lái xe đến, anh ta có thể sẽ ném một chiếc găng tay vào mặt Lord Francis trong lần gặp mặt tới với anh ta một mình. Ngài Pandry đã hỏi nàng nếu nàng tham dự một buổi vũ hội sẽ diễn ra vào tuần sau và hy vọng rằng nàng sẽ dành cho anh ta một điệu vũ.

Tất cả là những lời tâng bốc. Do vậy có sự quan tâm đặc biệt của hai hoặc ba quý ông đến việc Lord Francis giới thiệu nàng như một nữ anh hùng bây giờ và là con gái của một thương gia giàu có, người mà đã mua và xây dựng lại Mobley Abbey gần Bristol. Cora thậm chí đã không nhận ra rằng Lord Francis biết những sự kiện quanh mình. Nàng tận hưởng hết sức trong sự kiện này.

Tuy nhiên, vẫn như vậy, tâm trí nàng lang thang từ đây và bây giờ sau một lúc. Có quá nhiều người ở đó mỉm cười và gật đầu, có quá nhiều cái tên để nhớ, và quá nhiều khuôn mặt đi kèm với nó cùng những cái tên trong tương lai. Nàng rút lại một chút vào bản thân mình, trở thành khán giả nhiều hơn là tham gia.

Rất rõ ràng rằng một vài người đến công viên không phải để lấy không khí cũng không phải để trò chuyện. Một vài người đến đây chỉ để được nhìn thấy và được ngưỡng mộ. Một Lady trong bộ trang phục màu hồng là ví dụ, người mà đang dắt theo con chó của cô ấy, một chú chó với 4 chân lông xù ra, mỗi cái chân lại được quấn một dải lụa khác màu. Một vài người hầu đi thẹo hộ tống chủ nhân của họ với một khoảng cách khá xa. Những chiếc lông vũ màu hồng trên chiếc mũ bonnet của một quý bà phải cao ít nhất đến 4 feet, Cora nghĩ. Tâm trí của nàng đôi khi cực kỳ phóng đại. Và nàng thực hiện điều đó với sự tự tin tuyệt vời, một sự tự hào, một nụ cười khinh thường nở trên môi. Những chú chó. Những chú chó thật đẹp như trong tranh, Cora quyết định. Nhưng một điều đáng buồn nho nhỏ – đó không phải ý tưởng khôn ngoan nhất thế giới để khiến chúng không bị ngược đãi. Chúng có nguy cơ đáng kể để bị chà đạp.

Tiếp đến là một quý ông trong bộ trang phục da màu xanh, người đang cưỡi một con ngựa đen tuyệt đẹp, nó thật quá mạnh mẽ trong một công viên đông đúc thế này. Anh ta là một quý ông tư tin và kiêu căng – Cora nghĩ. Anh ta có một chiếc mũi cao nổi bật nhưng hầu như không có cằm. Anh ta có một lý lịch khá ấn tượng. Điều đó thật rõ ràng, Cora đột nhiên nhận ra. Cô Lady nâng cằm lên và kéo sợi dây dích hoàn toàn để gây sự chú ý của quý ông không-có-cằm, và anh ta ngay lập tức hướng con ngựa của mình về phía cô ta.

Điều này thật quá quá thú vị. Nếu như Lord Francis không tham gia vào cuộc trò chuyện với người phụ nữ lớn tuổi và quý ông đi cùng, người đã hoàn thành bài chúc mình nàng và đã bàn về vấn đề thời tiết. Anh sẽ được một màn giải trí, nàng dám chắc. Nhưng cũng như hai người đang tới gần, Cora trở nên không nhận thức được gì khác. Những con chó xù chạy quá nhanh và con ngựa nòi màu đen sẽ sớm phải cố gắng đến đúng vị trí. Đó không phải là một sự tưởng tượng sống động để đoán được điều tồi tệ nhất của những con vật. Chúng sẽ là một cặp những chú chó-ngựa đẹp đôi nhất.

“Ôi” nàng nói trong sự kích động cực kỳ chỉ khi Lord Francis và cặp đôi cao tuổi đang sắp rời cuộc trò chuyện để quay lại phía nàng. “Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi”. Không có thời gian để nàng giải thích tình hình cho anh, cũng không phải nàng hét lên cảnh báo, dù sao thì nàng sẽ làm điều này sau. Nhưng cùng lúc đó nàng đã ném mình qua phía bên kia cỗ xe ngựa.

***

Trong hững gì còn sót lại của buổi sáng sau khi cưỡi ngựa và không ăn sáng. Lord Francis đang ngồi tại phòng làm việc, độc báo và trò chuyện với vài người quen. Thực thế anh đã có chút mưu mẹo sau cùng để có thể được nói chuyện với một vài quý ông mà anh cần thảo luận. Không khó khăn để hướng cuộc trò chuyện vào buổi khiêu vũ hôm trược và với bất kỳ gương mặt mới nào đó đã tham gia vào mùa vũ hội năm nay. Và cũng không khó khăn để tập trung vào Miss Downes và hành động anh hùng của nàng. Và điều đó, như Walter Parker đã nhận xét “Đó là một màn trình diễn thật ấn tượng”

Và cũng không khó khăn để khơi lên những gợi ý tinh tế về cha nàng và Mobley Abbey và công việc tuyệt vời ông đã thực hiệu trong việc khôi phục lại sự hùng vĩ của nó. Điều đó được nói đến mà không cần đề cập tới sự vô cùng giàu có của người đànn ông này. Và điều đó cũng nói lên rằng con gái của một thương gia sẽ có một khoảng hồi môn cực kỳ hào phóng.

Giờ đây Lord Francis rất lấy làm hài lòng khi thấy rằng sự gợi ý của anh đang đơm hoa kết trái. Một số các quý ông anh đã nói chuyện cùng sáng nay đã chủ động cưỡi ngựa vào buổi chiều – anh nhận thấy, tất nhiên, kể đến thực tế là anh đang lái xe cùng Miss Downes trong một giờ đồng hồ theo đúng phép tắc – và một số người dừng lại một cách lịch sự và tỏ lòng tôn trọng của họ đến anh và sự ngưỡng mộ tới người đồng hành của anh.

Trở thành một người mai mối, anh khám phá ra, đó chính là sự giải trí chính xác. Và có Chúa mới biết, anh đã tuyệt vọng đến đâu trong nhu cầu tìm được niềm vui. Nàng trông thực sự khá xinh đẹp chiều nay trong màu vàng và xanh xám. Những màu sắc sống động phù hợp hơn cả tối hôm qua trong một bộ váy trắng tinh khôi. Và nụ cười của nàng, đôi mắt lấp lánh và sức sống tràn đầy của nàng thật dễ nhận thấy ở ngoài trời. Không phải anh có bất kỳ phản đối nào với điều đó ở bất cứ đâu.

Nhưng sau một lúc anh cảm nhận được sự mệt mỏi của nàng, Nàng đã yên lặng hơn, thu mình lại hơn. Anh cho rằng tất cả những điều này là sự bối rối của một Lady trẻ. Anh điều khiển cỗ xe ngựa qua đám đông sau cuộc trò chuyện, anh nghĩ – nàng đã không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ ở đó gật đầu và mỉm cười xác nhận những lời chúc mừng thông thường về hành động anh hùng của nàng. Anh sẽ lái xe ngựa tới một nơi yên tĩnh hơn trong công viên và sau đó sẽ đưa nàng về nhà. Buổi chiều của nàng vậy là diễn ra tốt đẹp. Anh hy vọng rằng với chút nỗ lực nhỏ bé của những người hâm mộ hôm nay sẽ trở lại và thành đối tác của nàng ngày mai và sẽ hộ tống nàng và sau đó sẽ là một người cầu hôn – tốt, một hoặc hai trong số họ. Thậm chí chỉ cần một người là đủ – chỉ một trong số họ có thể cưới nàng, sau tất cả.

Anh sẽ để mắt đến, dĩ nhiên, để đảm bảo rằng không có một thợ săn tài sản nào có thể cưới được nàng. Không phải trách nhiệm của anh để quan tâm đến những điều như vậy. Đây là việc của nữ công tước và Bridgwater để xem xét đến lợi ích của nàng, không kể đến việc cha nàng và nữ công tước và Bridgwater để mắt đến lợi ích của nàng, không kể đến cả cha nàng và anh trai nàng. Lord Francis không nghi ngờ gì rằng cha nàng là vị thẩm phán khôn ngoan có động cơ và tính cách mạnh mẽ.

Anh quay lại phía nàng, định mở miệng đề nghị rằng họ nên rời đi. Nhưng một chuỗi sự kiện khác đã xảy ra và anh đã không bao giờ chắc chắn sau đó rằng có lẽ miệng anh đã há ra thô thiển nến anh đã không nhanh chóng khép lại. Cái nhìn của nàng đang cố định vào một điểm nhỏ bên cạnh, xa khỏi anh, nàng dường như đang bị kích động, nàng lẩm bẩm “Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi” và nàng thét lên, nàng ném mình qua phía bên kia cỗ xe ngựa. Gần như muốn tự kết liễu. Chỉ có một phần giây trỗi dậy trước khi anh đến phía sau nàng, bỏ lại ngựa cho chúng tự xoay sở, nhưng trong giây thứ hai anh đã nhìn thấy một vài điều. Anh nhìn thấy Lady Kelligton đi cùng những chú chó xù của cô và bắn một cái nhìn thoáng qua với Lord Lanting, người mà đang làm dáng trước cô ta trên con ngựa màu đen khổng lồ và đang tiến tới. Anh đã biết rằng những con chó đã quen với những sự náo động này và rằng những con ngựa được huấn luyện rất tốt để không giẫm đạp lên thứ gì

Anh nhìn thấy quý cô Cora Downes, nếu nàng sống sót khi nhảy xuống từ cỗ xe ngựa, thì cũng có nguy cơ đáng kể từ những chiếc móng ngựa.

Anh nhảy.

Đủ gần để quan sát xung quanh nhưng không thể tìm thấy điều gì ly kỳ hơn nữa ở Astley. Lord Francis nghĩ một cách buồn bã sau đó, khi anh được tự do suy nghĩ. Con chó xù của Lady Kellington đã sủa với sự hoảng loạn bất ngờ như một cơn lốc rít lên nhào đén chỗ họ và cố gắng giật sơi dây để thoát ra chạy theo hướng những con chó khác. Cô Lady bám vào sợi dây xích và hét lên. Con ngựa đen của Lord Lanting hí vang và lồng lên. Ngài Lanting rống lên nhưng phô bày ra tài cưỡi ngựa oai vệ trong cú hất đang nhục nhã vào đám đông. Quý cô Cora Downes rít lên – hay đúng hơn, nàng tiếp tục hét lên – và chộp lấy con chó xù trước khi con ngựa có thể giẫm cả bốn chân lại trên mặt đất, hoặc bất cứ thứ gì giữa nó và mặt đất. Bằng cách nào đó nàng đã thành công trong việc giữ cho cả hai con vật một trong tay mình và một ở dưới. Mặc dù cùng lúc đó bản thân Lord Francis, lẩm bẩm những điều anh hy vọng cuối cùng một cách không đúng đắn hoặc là một lời báng bổ. Cười lớn với nàng, nắm lấy thắt lưng nàng và quay nàng lại khỏi những cái móng ngựa nguy hiểm. và hạ tất cả xuống bãi cỏ với nàng vả cả sự lưỡng lự của con chó xù dưới anh và cùng với sợi dây xích vẫn rối tung.

Ý nghĩ đầu tiên của Lord Francis từ khi anh ngồi xuống trong xe ngựa của mình là về pha trình diễn họ đã tặng cho nhưng ánh nhìn tò mò và khao khát đến chết được. Công bằng mà nói, Cora là ý nghĩ đầu tiên của anh. Trước khi anh đẩy nàng ra và giải thoát cho chú chó đang giận giữ, anh kiểm tra một cách vội vàng để đảm bảo váy áo của anh vẫn chỉnh tề đến tận chân. Đúng là vẫn vậy.

Nhưng sự di chuyển một người không đơn giản chỉ là đẩy qua một bên. Họ đều đã vướng vào dây xích của chú chó và con chó đó thì giờ vẫn đang tự do chạy một cách hoang dã vòng tròn với những con chó khác khiến cho sợi dây xích lại rối một cách tồi tệ hơn.

“Thật là quái quỷ” Lord Francis nói thầm. vùng vẫy điên cuồng để giải thoát.

Quý cô Cora Downes cười phá lên “Ôi” nàng nói “Chỉ là giả thuyết thôi, nhưng con chó vẫn an toàn phải không” gương mặt cô, anh nhìn lên, nó đang đỏ ửng. Đôi mắt cô đang bối rối – hoặc đúng hơn là chỉ một mắt. Mũ của cô đã bị xoay ngược về phía sau đầu và nó đang phủ lên một nửa gương mặt của cô. Một bên cánh tay áo căng phồng của cô đã gần như hoàn toàn rời ra khỏi phần trang phục còn lại. Ngực của cô, vân an toàn một cách đúng đắn.

“Mọi thứ vẫn ổn” anh trấn an cô, ngồi xuống sửa xoạn và kiểm tra những phần trang phục khác nhau trên cơ thể và trang phục. Nàng chắc phải đang cảm thấy rất khổ sở và chấn động.

Nhưng đột nhiên, anh giật mình với mọt tiếng ồn đáng kể và sự chuyển động. Con chó xù đã hoàn toàn được tự do và đang sủa vang, mặc dù nọ vẫn rối với nhau một cách vô vọng. Lady Kellington đang quỳ trên đầu gối trước chúng, cố gắng ôm cho chó của mình trong khi cùng một lúc chúng đang cố gắng liếm mặt cô. Lord Lanting đang đứng đằng sau cô, một bàn tay vững chắc trên dây cương ngựa, con vật vẫn đang hít thở mạnh mẽ và vẫn đang đảo mắt liên tục. Trong khi những người khác đang hướng tới quây tròn với sự hiếu kỳ.

“Chó ngoan, chó ngoan” Lady Kellington ngâm nga “Mày an toàn rồi mà, mày đã có thể đã chết rồi đấy” – “Tôi nhắc lại, Lucy” – Lord Lanting nói “Tôi xin nói lại, tôi thành thật hết sức xin lỗi nàng. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Jet. Nó không thường xử sự như vậy”

Lord Francis có thể cho anh ta một hoặc có thể hai ý tưởng về chuyện gì đã xảy ra – về lý do đúng đắn rằng nàng nằm úp mặt trên cỏ, nhìn chằm chằm vào tất cả chỉ với một con mắt.

Nhưng nàng đã không bị bỏ quên quá lâu. Lady Kellington nhẹ nhàng đẩy con chó xù của cô ta ra, đảm bảo rằng tất cả vẫn còn sống, không hề hấn gì, và quay lại nắm một bàn tay của Cora trong cả hai tay mình.

“Ôi thưa cô” cô nói “Thưa cô, cô đã cứu sống cuộc sống của con chó cưng của tôi. Tôi có thể làm gì để cảm ơn cô đây?” Và cô ấy giơ tay Cora lên đặt áp vào má mình để lau sạch nước mắt. “Ôi, tôi đã nói” Lord Lanting tham gia, ánh mắt anh ta chuyển hướng sang Cora “thật là một hành động tuyệt vời của lòng can đảm, thưa quý cô” – “Cô đã có thể tự giết mình rồi” Lady Kellington nói qua làn nước mắt.

Đám đông hành động như một dàn đồng ca Hy Lạp, những tiếng thầm thì và rì rầm lan tỏa trong những giọng nói khác nhau. Tất cả đều như đang hát cùng một giai điệu. Tất cả đag hô vang những lời khen ngợi đến quý cô Cora Downes, người mà vừa cứu sống con chó xù của Ldy Kellington bất chấp cuộc sống của mình.

Chiếc quần da mới của anh đã bị trầy xước nghiêm trọng và không thể chữa được nữa, Lord Francis nhận thấy điều đó với sự tiếc nuối sâu sắc. Điều tương tự cũng như vậy với một bên đôi bốt của anh. Một bên mặt và tay áo khoác của anh phủ đầy bụi. Chiếc sơ mi trắng của anh cũng đang được nhuộm một màu xanh của cỏ. Cũng vậy, anh nhận ra với một cái nhăn mặt khi anh chuyển sáng cánh tay và khuỷu tay của mình. Chiếc mũ của anh thì chẳng thấy đâu nữa.

“Trời đất ơi!” ai đó nói “Cô ấy chính là Miss Downes, là người được bảo trợ của nữ công tước Bridgwater. Cô ấy đã ở buổi vũ hội của Lady Markley đêm hôm qua”

“Chính là người đã cứu sống cháu của Bridgwater bằng cách nhảy xuống sông ở Bath”. Ai đó khác thêm vào đoạn điệp khúc “Chính là nữ anh hùng” Nó gần như là một tiếng thì thầm đang sợ.

Bình luận